Bà Tôn vừa định về lên lầu thì có người đàn ông đi vào trong phòng khách tìm bà. Người này trùm mũ áo khoác, miệng che khẩu trang vải, dáng người là khù, trông đã đứng tuổi.
Ông ấy là thợ làm vườn mới của Tôn gia, Châu Linh có thể nhận ra điều đó thông qua cách ăn mặc.
Bà đối với người làm vô cùng hòa nhã, thân thiện. Thấy người kia tìm mình thì không ngại ngồi lại tiếp chuyện.
“Ông có gì cần nói với tôi sao? Cứ nói đi, tôi nghe đây”
Một lúc sau vẫn không ấy người đàn ông nói gì, chỉ nghe ông ấy ú ớ trong miệng. Lúc người đó tháo mũ trùm đầu xuống, vừa định tháo khẩu trang ra thì Tôn Ninh Ninh về.
“Ninh Ninh về rồi à?” Bà Tôn là người đầu tiên trông thấy cô.
Thái độ của người làm vườn trở nên hốt hoảng, ông ấy vội trùm lại mũ, đứng dậy cúi đầu chào Linh Châu, rồi vội vã rời đi ngay. Dù đã che mặt kín bưng, nhưng lúc đi ngang qua Tôn Ninh Ninh, ông còn có ý ngoảnh mặt sang hướng khác, như sợ cô ta nhìn thấy điều gì vậy. Tôn Ninh Ninh nhìn theo bóng lưng người đàn ông kia, nhíu mày hỏi:
“Ai thế?”
“Là thợ làm vườn mới của Tôn gia. Dường như ông ấy có gì định nói với mẹ, nhưng không
hiểu sao chưa nói lại rời đi mất rồi.”
“Ừ, vậy tôi về phòng trước đây.” Tôn Ninh Ninh không quan tâm lắm, cô ta đi thẳng lên lầu, trở về phòng của mình.
Tôn Bách Thần cầm chiếc lắc tinh xảo ở trên tay, ngắm nghía thật lâu. Đây chính là chiếc lắc tay của mẹ hắn tặng cho Mạn Nghiên, vừa mới được hắn chuộc từ chợ đen về, với một mức giá cao ngất ngưởng.
Chiếc vòng là phiên bản giới hạn, mặt trong còn khắc hai ký tự viết tắt từ tên của Lưu Linh Châu, nên không thể có chuyện hắn nhầm lẫn với chiếc vòng tay khác được.
Tại sao món đồ này lưu lạc đến chợ đen, Tôn Bách Thần vẫn đang trong quá trình tìm hiểu. Lần này hắn không nghĩ là Nhã Yến Kỳ, vì ngày hôm đó cô ấy không có mặt ở trong rừng, lúc Mạn Nghiên đi lạc và làm mất chiếc vòng.
Tôn Bách Thần cẩn thật lau sạch chiếc lắc, rồi mới đeo cho Mạn Nghiên. Cô nhìn chiếc vòng trên tay, khóe môi bất giác nở một nụ cười. Món quà Linh Châu tặng cho cô đã tìm lại được, Mạn Nghiên không phải canh cánh trong lòng nữa.
“Anh tìm được ở đâu thế?”
“Em không cần biết. Mạn Nghiên, sau này nhớ giữ kỹ một chút, đừng bất cẩn đánh rơi nữa, biết chưa?”
“Vâng ạ.”
Mạn Nghiên chồm lấy cổ Tôn Bách Thần, dụi mặt vào má hẳn, cọ nhẹ vài cái. Bộ dạng hệt như con mèo nhỏ quấn người của cô, làm cho trái tim hắn rung rinh lên từng nhịp. Tôn Bách Thần điều chỉnh lại hơi thở, thoáng chốc đã giấu nhẹm ánh mắt nhu mì khác thường của mình. Hắn ôm lấy Mạn Nghiên, đẩy cô nằm ngửa xuống giường.
Nửa thân trên của Tôn Bách Thần đè lên người Mạn Nghiên, cằm tựa vào ngực cô, làm cho Mạn Nghiên có chút khó thở. Cô hơi đẩy hắn ra, liền bị Tôn Bách Thần kháng nghị. Hắn nắm lấy cổ tay của Mạn Nghiên, đẩy thẳng lên qua đầu.
“Quyến rũ tôi rồi không muốn chịu trách nhiệm, hửm?”
“A, không có.” Cô cứng họng.
Tôn Bách Thần nở một nụ cười hiếm hoi trên môi. Hắn lật người lại, để Mạn Nghiên nằm trên người mình. Hắn gian manh ghì đầu cô xuống, vừa vặn để hai môi dính vào nhau. Hắn cuồng nhiệt ʍút̼ lấy bờ môi mềm, si mê đắm chìm trong hương vị ngọt ngào của nụ hôn mãnh liệt. Mạn Nghiên nằm trên, mà cả người thở hổn hển, dính chặt vào người Tôn Bách Thần, mặc sức để chiếc lưỡi ranh ma của hắn lộng hành trong khoang miệng nhỏ.
“Mạn Nghiên, mau xuống ăn cơm thôi.”
Vương Phong dưới lầu đi lên, bởi vì cửa phòng không đóng nên anh tận mắt chứng kiến một màn tình cảm này. Anh họ nhẹ vài tiếng, rồi lầm lũi đi mất:
“Làm phiền rồi, sau này làm chuyện mờ ám thì khóa chặt cửa vào.”
Mẹ kiếp! Cảm giác tồi tệ còn hơn bị chó dại cắn nữa!
“Hừ! Anh vào phòng mà quên đóng cửa, thật là...” Mạn Nghiện ngượng đỏ mặt. Cô bặm môi lại, nhanh chóng đẩy Tồn Bách Thần ra.