Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 136: Cậu có biết nguyên nhân không?”

Cô đưa tay, lau nhẹ đi khóe mắt ươn ướt.
Mạn Nghiên chưa kịp nói gì, đã bị Tôn Bách Thần đè xuống giường. Hắn cuồng dã hôn lấy cô, cả cơ thể đồ sộ đổ dồn lên cơ thể nhỏ bé. Cô chỉ biết bám chặt hai tay vào eo hẳn, để
mặc Tôn Bách Thần xâm chiếm đôi môi mềm.


“Đã hết khó chịu chứ? Hết rồi thì mau đánh răng rồi ngủ. Ngày mai tôi đưa em đi mua dầu gội mới, không dùng mùi hoa lài nữa!”


Trước khi rời khỏi phòng, Tôn Bách Thần còn ôm Mạn Nghiên thêm một cái. Rõ ràng là cô gái này đã bước vào tim hắn từ rất lâu rồi, chỉ là Tôn Bách Thần vẫn chưa thể đánh bại con quỷ ngự trị trong tâm hồn, nên mới không dám thẳng thắn thừa nhận!


Từ sau bữa tiệc sinh nhật, tinh thần học tập của Khắc Dương sa sút hẳn. Cậu thường xuyên nghỉ học không lý do, còn khi ngồi trên giảng đường thì ngủ gật, liên tục bị giảng viên nhắc nhở.


Đây đã là ngày thứ ba Khắc Dương nghỉ học trong vòng một tuần. Mạn Nghiên muốn nhắn tin khuyên nhủ cậu, nhưng sợ làm phản tác dụng, nên đành thôi.
“Hazz, sao mọi chuyện lại rồi mù lên vậy chứ?” Cô thở dài suốt một buổi học.


Đến giờ trưa, Mạn Nghiên đói meo cả bụng. Cô đeo chiếc ba lô nặng trịch trên vai, cố lết cái thân xác lượt thượt xuống canteen, xếp hàng mua cơm. Khi còn đang loay hoay tìm chỗ trống, Nhã Yến Kỳ từ đầu đi đến, kéo Mạn Nghiên về bàn ăn của mình.


“Sáng nay cậu có tiết trên trường sao? Tớ tưởng hôm nay là ngày nghỉ của cậu.” Mạn Nghiên hói.
“Ừ, sáng nay tớ có hai tiết Kinh Tế Lượng”


Nhã Yến Kỳ định học xong sẽ về ký túc xá, vì dù sao chiều nay cũng không có tiết. Nhưng sau đó cô ấy nhớ đến Khắc Dương, hơn một tuần rồi Nhã Yến Kỳ rồi chưa có gặp cậu, nên mới cố tình xuống canteen ăn cơm trưa để tìm. Bình thường Khắc Dương luôn đi với Mạn Nghiên, vậy mà hôm nay lại không thấy đầu.


“Khắc Dương không xuống canteen ăn cơm sao? Tớ tưởng chiều nay hai người còn có tiết trên lớp mà.” Nhã Yến Kỳ không nhịn được mà hỏi thẳng Mạn Nghiên.
“Thật ra... sáng nay cậu ấy không đến trường.”
“À! Mà sao thế? Cậu có biết nguyên nhân không?”


Mạn Nghiên lắc đầu, cô không biết nên giải thích thế nào với Nhã Yến Kỳ. Sự tình phức tạp, lại chẳng hay ho gì để kể cả, nên cô quyết định im lặng.
Nhã Yến Kỳ ăn trưa xong, ngỏ lời xin số điện thoại của Vũ Khắc Dương. Mạn Nghiên không suy nghĩ gì nhiều, nhắn liền qua cho cô ấy.


Chiều nay Mạn Nghiên có hai tiết ngoại ngữ khá nhẹ nhàng. Học xong, cô ngồi xe buýt định ghé vào cửa hàng tiện lợi mua chút đồ.


Xe buýt tầm ba giờ chiều khá vắng. Mạn Nghiên lựa một ghế gần cuối, ngồi yên vị vào chỗ. Nhân viên thấy không còn ai ngồi dưới trạm chờ, vừa định đóng cửa xe để tài xế khởi hành thì có một người phụ nữ trung niên hối hả từ đằng sau đi đến, đưa cánh tay ra chặn lấy cửa.


“Xin lỗi, cho tôi lên xe với.”


Người phụ nữ kia có vẻ đang mang thai ở những tháng gần cuối, một tay ôm cái bụng to tướng, tay còn lại cầm theo chiếc túi đựng quần áo, chật vật đi về phía ghế bên đối diện Mạn Nghiên, ngồi xuống. Bà ấy trông rất mệt mỏi, đến tư thế ngồi cũng khó khăn. Mạn Nghiên nhìn thấy người phụ nữ đang mang thai, bất giác nhớ đến mẹ của mình.


Sống mũi cô hơi cay, nghĩ về mẹ cùng đứa em trai nhỏ chưa kịp chào đời. Khi ấy Mạn Nghiên mới mười một tuổi, đã phải tận mắt chứng kiến mẹ của mình nằm im lìm trên băng ca cứu thương, cả người chảy đầy máu, tâm lý cô đã sinh ra ám ảnh trong một thời gian dài.


Thật may chủ của Mạn Nghiên đã đưa cô về quê, nhờ bà và dì nên tinh thần cô mới dần tốt lên. Nhưng còn vết thương sâu thẳm trong lòng, có lẽ mãi mãi không lành lại được.


Xe buýt mới chạy được một đoạn, khuôn mặt người phụ nữ kia bỗng trở nên tái mét. Bà ấy ôm bụng, miệng rên rỉ, môi cắn chặt lại, nhìn có vẻ rất đau đớn.