Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 116: “Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

Mạn Nghiên không muốn chuyển đi đường đột như vậy, nhưng ngày mai là đầu tháng, chuyển đi sẽ xin ban quản lý dễ dàng hơn. Vả lại tính tiền phòng cũng dễ tính hơn là để lấn sang tháng khác.
“Sao đột ngột vậy?” Nhã Yến Kỳ có tật giật mình.


“À, bác gái tớ muốn thế. Dẫu sao bên đó còn phòng trống, bác gái lại cần người chăm sóc. Tớ thấy vậy cũng tiện, vừa hay có thể tiết kiệm một khoản tiền phòng.”


Nhã Yến Kỳ gật đầu xem như đã hiểu. Chu Ái Ái nhìn lên đồng hồ, thấy không còn sớm nên về phòng. Trước khi đi, cô ta nháy mắt ra hiệu với Nhã Yến Kỳ ra ngoài gặp mình.
“Mạn Nghiên, tớ đi mua trứng đầy. Cậu cắm giúp tớ nồi cơm nhé.”


Hai cô gái một cao, một thấp, rảo đều bước trên hành lang vắng. Chu ki Ái đứng lại, hỏi Nhã Yến Kỳ:
“Gia cảnh của Đồng Mạn Nghiên thế nào? Có giàu có không?”
“Không hề. Nhà cô ta ở quê rất nghèo, còn phải đi làm thêm lấy tiền gửi về quê mà.”


Chu Ái Ái rơi vào suy nghĩ riêng, một lát sau lại lấy chiếc vòng của Mạn Nghiên ra, đưa cho Nhã Yến Kỳ xem.
“Nghèo sao? Cái vòng này trị giá không nhỏ đầu. Bán cũng phải được mấy chục vạn tệ”
“Sao cơ?” Nhã Yến Kỳ ngạc nhiên, còn không dám tin vào tai mình.


“Có nhầm lẫn gì không? Tôi tưởng cái vòng này là đồ giả.” Cô ấy nói tiếp.
Nhã Yến Kỳ từng nghe Mạn Nghiên nói qua chiếc vòng này là do một người bạn cũ tặng, nên cô ấy nghĩ nó chẳng đảng mấy xu. Nay nghe Chu vi Ái nói vậy, không khỏi nghi ngờ.


“Là hàng thật đó. Tôi đã đi thẩm định giá trị rồi, tính sơ sơ mấy viên kim cương đính trên đây đã là bội tiền. Hừ, nhưng vì cái vòng này có nguồn gốc đặc biệt, nên không thể bán công khai được, như thế người ta sẽ truy ra lai lịch. Nhưng mà đem đến chợ đen bán thì không thành vấn đề, đến lúc đó sẽ chia cho cô một chút tiền”


Quan trọng là hai người này đang nghi vấn vì sao Mạn Nghiên có chiếc vòng quý giá đó. Chu Ái Ái nghĩ rằng cô ăn cắp hoặc nhặt được mà không mang trả lại, còn Nhã Yến Kỳ, cô ấy có một suy nghĩ táo bạo.
“Đồng Mạn Nghiên được đại gia bao nuôi sao?”


Mạn Nghiên chuyển đến biệt thự của Tôn Bách Thần đã được một tuần, cuộc sống sinh hoạt của cô không có gì thay đổi nhiều. Hắn cũng tôn trọng ý kiến của Mạn Nghiên, để cô ở một phòng riêng.
Nhưng mà Mạn Nghiên mới ở đây bảy ngày thì mất năm đêm hắn mò sang phòng cô ngủ cùng rồi!


Mạn Nghiên đi học như mọi ngày, hôm nay cô không thấy Khắc Dương lên giảng đường thì có chút lo lắng cho cậu. Cô định nhắn tin hỏi thăm cậu, nhưng nhắn xong lại do dự xóa đi mà không gửi.


Đang ngồi học, Mạn Nghiên bỗng nhận được điện thoại từ dì Hạ. Dù cô không bật chuông, nhưng điện thoại đặt ngay trước mặt, Mạn Nghiên có thể thấy dì gọi cho mình đến tận bốn, năm cuộc điện thoại. Vốn định đến giờ nghỉ giải lao cô sẽ gọi lại cho dì, nhưng thấy bà cứ dồn dập gọi tới, cô rất sốt ruột.


“Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”


Mạn Nghiên quyết định xin giảng viên ra ngoài để nghe điện thoại. Mà chưa đầy một phút, cô đã chạy ngược vào trong giảng đường. Trước cái nhìn đầy bất ngờ của mọi người, bao gồm cả giảng viên đang đứng dạy, cô giật vội ba lô trên ghế, chạy đến chỗ người đàn ông đang đứng trên bục giảng, cúi đầu lia lịa để xin lỗi rồi bỏ về không một lời giải thích.


Bà nội Đồng bị ngã gãy chân, Mạn Nghiên không thể bình tĩnh được. Cô bắt taxi nhanh ra bến xe, đến quầy mua vé trở về quê.


Nhưng tầm này đã hết vé, chuyến sớm nhất phải đầu giờ chiều, Mạn Nghiên như ngồi trong đống lửa, bứt dứt khó chịu. Cô không đợi được, đang định chạy ra khỏi bến xe khách để tìm taxi thì một chiếc Bugatti đã chặn trước mặt cô. Kính xe được hạ xuống, chủ nhân bên trong đẩy nhẹ cửa xe, mời:


“Lên xe đi, tôi chở em về quê.”