Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 113: “Anh không hiểu đâu.”

Chu Ái Ái mặt đầy bối rối, cứ tưởng Tôn Bách Thần sẽ nhận lời mình. Hắn từ chối thẳng thừng, khiến cô ta ngượng ngùng trước mặt mọi người.
“Này, hay cậu cõng Chu Ái Ái đi.” Hắn đùn đẩy cho cậu nam sinh kia.
“À dạ... Thầy nói em ạ?” Cậu ấy hơi lúng túng, nhìn sang Chu Ái Ái.


Không phải vì cậu ta ngại khổ, nhưng nhìn thân hình có chút mũm mĩm của Chu vi Ái, cậu ta Sợ mình kham không nổi.
“A, không cần đầu... Em tự mình lết đi cũng được.” Chu Ái Ái tỏ vẻ đáng thương.
“Để chị dìu em đi” Mạn Nghiền nói.


Cuối cùng Mạn Nghiên cùng cậu bạn kia mỗi người một bên, dìu Chu ÁI Ái đi. Tôn Bách Thần hỗ trợ Vương Phong, để anh đi nhanh hơn. Vết thương của anh được hắn xử lý sạch sẽ, nhưng vẫn phải nhanh chóng quay về để vào bệnh viện kiểm tra, mong rằng không xảy ra trường hợp xấu nhất là nhiễm trùng vết thương.


Chu Ái Ái đi được một lúc, bảo chân mình không thấy đau nữa. Cô ta không cần đến sự giúp đỡ của hai người kia, tự mình vẫn đi được.


Chu Ái Ái đi trên đường, tinh mắt nhìn thấy một vật lấp lánh dưới đống lá khô, bèn nhân lúc không ai để ý mà nhặt lên. Cầm chiếc lắc tay tinh xảo trên tay, cô ta vội giấu vào trong túi quần.
Bởi vì Chu Ái Ái biết chiếc vòng tay này là của Mạn Nghiên!


Họ chẳng mấy chốc đã ra được đường lớn, gặp được đoàn cứu viện. Trời không còn sáng sủa gì, nhóm người phải gấp rút quay lại lều trại để về trường. Các đội khác đã về hết, điểm danh đủ quân số, chỉ còn thiếu nhóm người của Mạn Nghiên.


“Bách Thần, vòng tay của em không thấy đâu nữa.” Mạn Nghiên kéo vai áo hắn, luýnh quynh nói.
“Sao thế, hai người mau đi nhanh lên. Trời sắp tới rồi!” Vương Phong thấy hai người tụt lại phía sau, liền hối thúc.


Mạn Nghiên muốn đi tìm lại chiếc vòng. Nó quý giá như vậy, hơn nữa còn là quà tặng gặp mặt của mẹ Tôn Bách Thần, cô sao có thể để mất chứ?
“Không được, em phải quay lại tìm vòng tay”


“Này, trời tối rồi. Đồng Mạn Nghiên, có thể em không đeo nó đi thì sao?” Hắn cản cô lại. Dù Tôn Bách Thần nhớ rõ cô vẫn đeo chiếc vòng trên tay, nhưng vẫn nói như vậy để trấn an cô.


Đúng là Mạn Nghiên từng có ý định tháo nó để lại ký túc xá, nhưng lại thôi không tháo ra nữa. Cô nhớ rõ lúc tách nhóm thành hai người, Mạn Nghiên vẫn mân mê chiếc vòng trên tay, vì thế nó chỉ rơi đầu đó quanh khu vực tìm thấy Chu ÁI ÁI.


Có thể là lúc Tôn Bách Thần cứu cô, hai người lặn mấy vòng trên đất, chốt vòng đã bị bung
“Không phải. Chắc chắn là rớt trong rừng rồi, em phải quay lại tìm.”


Tôn Bách Thần thấy Mạn Nghiên không tìm thấy chiếc vòng sẽ không về, nên quyết định đi tìm cùng cô. Vương Phong phản đối, liền bị hai người gạt phăng đi.


“Không sao đâu, tôi bảo vệ cho Mạn Nghiên được. Cậu ngồi theo xe đoàn, mau đến bệnh viện kiểm tra vết thương đi. Lát nữa tôi lái xe đưa em ấy về”


Tồn Bách Thần trang bị đèn pin và một vài vật phẩm cần thiết khác. Hắn cùng cô quay lại rừng tìm chiếc vòng. Bọn họ tìm rất lâu, đến tầm gần sáu giờ tối, trời nhá nhem dần, chiếc vòng tay vẫn bặt vô âm tín.


Mạn Nghiên ngồi xổm xuống gốc cây, cúi mặt vào đầu gối tự trách bản thân mình. Cô chân tay hậu đậu như vậy, vốn không nên đeo thử đồ quý giá.
“Chỉ là một chiếc vòng thôi mà, sao phải ủ rũ như vậy? Về đến nhà tôi mua cho em cái khác.”
Mạn Nghiên ngước mặt lên, lắc đầu nguây nguẩy.


“Anh không hiểu đâu.”
"Tôi hiểu. Hừm, mẹ tôi không trách em đâu. Bà biết em buồn như vậy, còn đau lòng hơn.”
Nói rồi hắn ngồi xuống trước mặt cô, chỉ tay vào lưng mình.
“Mau lên đi, tôi cõng em về.”


“Xi, vừa nãy ai nói mình già rồi nên cột sống mình không tốt. Cõng cái gì chứ? Em tự đi được.”
“Tôi không muốn cõng Chu Ái Ái nên mới nói vậy thôi. Đồng Mạn Nghiên, tôi khỏe đến mức nào, em còn không rõ sao?”
“Chân em sưng tấy lên rồi kìa, mau lên tối cõng.”


Tôn Bách Thần chẳng cần Mạn Nghiên đồng ý, đã kéo hai chân cô, nhấc bỗng lên lưng mình. Cô ôm lấy cổ hắn, nói đùa:
"Hừ, ý anh là Ái Ái nặng cân nên mới không công chứ gì? Tôn Bách Thần, em không ngờ anh lại xem trọng ngoại hình đến vậy.”