“A Hoành… A Hoành…” Sài Chiêu thì thào siết chặt mũi tên khiến nó bị gãy thành nhiều khúc. “Là nàng sao, A Hoành…”
Lý Trọng Nguyên quỳ xuống, nói: “Thiếu chủ, thiếu phu nhân đã không còn trên đời này, có thể chỉ là trùng tên mà thôi. Thiếu chủ chớ để một mũi tên quấy nhiễu mình, người đến Tuy Thành là để mưu tính việc đại sự…”
Sài Chiêu liếc Lý Trọng Nguyên một cái, Lý Trọng Nguyên cúi đầu nhích về phía sau vài bước. Sài Chiêu quay người đi, nói: “Các ngươi ra ngoài đi.”
Lý Trọng Nguyên đứng dậy với vẻ bất lực, hậm hực đi theo mấy người Vân Tu ra ngoài.
Ngô Hữu quay lại nhìn một cái, nói: “Đại ca, trùng tên không phải là chuyện hiếm thấy, nhưng tên giống nhau, tài bắn cung cũng giống nhau thì không thể nào. Huynh nói xem có khi nào con ưng nào là do thiếu phu nhân bắn không…”
“Im mồm!” Hiếm lắm mới thấy Lý Trọng Nguyên tức giận như vậy. “Cả nhà thiếu phu nhân chết vì nước, thiếu chủ đã đau lòng lắm rồi, mấy năm trời mà vẫn không thể quên được. Bây giờ e rằng mũi tên trúc ấy lại quấy nhiễu tâm trí của thiếu chủ, lúc này mà ngươi còn dám ăn nói bậy bạ?”
Ngô Hữu tái cả mặt, cúi đầu nói: “Ngô Hữu biết sai rồi, không dám nói linh tinh nữa.”
Lý Trọng Nguyên quay đầu lại nhìn tấm màn trướng, lòng bất giác dâng lên nỗi âu lo.
Hôm sau, trong khu rừng ngoại thành Tuy Thành.
“Nhị ca, sao hôm nay huynh lại có thời gian đến săn bắn với muội vậy? Đại ca vừa kết hôn, huynh thân là đệ đệ, chẳng phải nên thay huynh ấy lo liệu mọi chuyện ư?” Nhạc Hoành cầm cây cung, mỉm cười tươi tắn nói: “Huynh bắn cung không bằng muội, không sợ bị mất mặt sao?”
Ân Sùng Quyết quơ qua quơ lại cây cung trên tay, nói: “Ân Gia Bảo có thêm một thiếu phu nhân, muội nghĩ là biết thêm bao nhiêu phiến toái. Từ nhỏ huynh đã không thể nào nói chuyện được với Mục Dung, tránh được bao xa thì cứ tránh vậy. Bây giờ cô ấy đã là đại tẩu của huynh, hàng ngày sống chung một mái nhà, huynh chịu đủ lắm rồi. A Hoành, nếu muội không chịu cưu mang huynh, huynh thật sự không còn chỗ nào để đi nữa. Huynh ấy à, không thể so tài cung tên với muội thì cứ ở bên bảo vệ muội, không để muội bị sói cắp đi là được.”
Nhạc Hoành vừa định lên tiếng đáp trả vài câu thì thấy phía nam khu rừng, chim chóc hoảng hốt bay dao dác khắp bầu trời. Nàng không còn tâm trạng để nói chuyện nữa, nhanh như cắt rút một mũi tên ra. Mũi tên xé gió lao vút lên trời, chim chóc hấp hối rơi xuống cánh rừng cánh đó khá xa.
“Ân nhị thiếu, huynh còn ngẩn ra đó làm gì?” Nhạc Hoành quay đầu lại, nói: “Còn không mau theo muội đi nhặt chim về, mỗi con không ít tiền đâu đấy. Hôm qua lạc mất một con không tìm lại được làm muội đau lòng gần chết đây.”
Ân Sùng Quyết toét miệng cười, chạy vượt qua nàng rồi khiêu khích: “Ai nhặt được là của người ấy, tiền bán được là của người ấy.”
Hai người đi vào trong rừng, tìm khắp mà vẫn không thấy con chim Nhạc Hoành đã bắn. Nhạc Hoành đánh vào cánh lá, nói: “Sao lại không thấy nhỉ, lẽ ra phải ở gần đây chứ.”
Ân Sùng Quyết lùng sục từng tấc đất một, nghi hoặc nói: “Có phải là ai đó nhanh tay nhặt trước rồi không?”
Trong rừng bỗng vang lên tiếng bước chân hối hả, trong chớp mắt hai người đã bị một đám người bao vây. Ân Sùng Quyết lập tức kéo Nhạc Hoành ra sau lưng mình. Thấy đám người kia mặc áo giáp của quân sĩ thì nhíu mày, nói: “Quân ở đâu đến vậy? Là quân bảo vệ Tuy Thành ư? Không biết bổn thiếu gia là ai sao? Còn không mau tránh ra!”
Hơn một trăm tên lính không ai đáp trả Ân Sùng Quyết, chỉ chỉa những cây giáo dài vào hắn nhưng không tiến tới nửa bước, xem ra là đã được huấn luyện rất bài bản. Ân Sùng Quyết hơi hoảng hốt, ném cung tên trên tay đi, rút thanh kiếm bên hông ra, chắn trước mặt Nhạc Hoành. Nhạc Hoành lặng lẽ rút tên ra, nắm chặt dây cung, cảnh giác nhìn đám lính đang bao vậy mình.
“Con chim này là do các người bắn ư?”
Quân lính nghe giọng nói ấy thì lui ra tạo thành một lối đi. Ân Sùng Quyết nhìn kỹ thì thấy đó chính là chàng trai xưng tên Vân Tu lần trước.
“Là ngươi?” Ân Sùng Quyết quan sát hắn.
Vân Tu cũng nhận ra Ân Sùng Quyết, ném con chim điêu trên tay xuống, đi đến gần họ. “Nhị thiếu gia của Ân Gia Bảo à? Người của Ân Gia Bảo cũng dựa vào nghề săn bắn để kiếm sống sao, thật là tức cười!”
Ân Sùng Quyết nhặt con chim điêu lên, thấy tên bắn xuyên qua hai mắt, biết là do Nhạc Hoành săn được nên cầm lấy. “Nếu không còn chuyện gì khác thì bọn ta đi đây. Nếu Vân Tu đại nhân có thời gian thì mời đến Ân Gia Bảo chơi, Ân gia chắc chắn sẽ đối đãi như thượng khách.” Nói xong thì nắm tay Nhạc Hoành, bước nhanh khỏi đó nhưng đám quân lính bao vây lại không hề có ý tản ra.
Ân Sùng Quyết quay đầu lại nhìn Vân Tu đang im lặng không lên tiếng, bình tĩnh nói: “Vân Tu đại nhân, thế này là có ý gì? Không muốn để ta về Ân Gia Bảo sao?”
“Đâu dám, đâu dám!” Vân Tu khoanh tay nhìn Nhạc Hoành đang đứng sau lưng Ân Sùng Quyết, nói: “Vị cô nương này trông hơi quen. Không biết con chim điêu bị bắn trúng hai mắt này là do ai trong hai vị bắn?”
Ân Sùng Quyết nắm tay Nhạc Hoành, kiêu ngạo nói: “Ta làm gì có bản lĩnh ấy, chim điêu là do muội ấy bắn.”
“Ồ?” Vân Tu lộ ra vẻ ngạc nhiên. “Một cô gái mà cũng có bản lĩnh thế ư? Ta không tin. Người nói dối không thể ra khỏi khu rừng này. Không phải đeo cung tên là có thể nhận mình là thợ săn giỏi.”
Ân Sùng Quyết nhìn hòn đá dưới chân mình. “Ta đã trả lời ngươi rồi, ngươi còn không để bọn ta đi, chẳng lẽ muốn giữ bọn ta lại sao?”
Lý Trọng Nguyên đẩy binh lính ra, đi đến gần hai người, mắt nhìn chằm chằm vào con chim điêu trên tay Ân Sùng Quyết, chỉ thấy mũi tên bằng trúc bắn xuyên qua hai mắt nó giống như con chim ưng tối qua.
Vân Tu nhìn theo ánh mắt của Lý Trọng Nguyên, kinh ngạc lùi một bước, há hốc mồm nhìn cô gái xinh đẹp luôn im lặng đứng sau lưng Ân Sùng Quyết, ngẩn người ra hồi lâu, sau đó chỉ vào Nhạc Hoành – người đeo cung, nói: “Ta muốn cô ta bắn một con nữa, tận mắt chứng kiến ta mới tin.”
Nhạc Hoành nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh của hắn, không hề sợ hãi, cao giọng nói: “Chim chóc bị các người làm hoảng sợ bay hết trơn rồi, nhất thời biết đi đâu mà tìm!”
Vân Tu thấy nàng dám lớn tiếng chất vấn mình nên bước tới vài bước, giả vờ hung dữ nói: “Làm gì có nhiều lý do như thế, ta không tin cô có bản lĩnh ấy. Nhặt đồ của người khác mà còn nói là của mình, làm sao để cho các người đi được!”
“Ngươi!” Nhạc Hoành không nhịn được khi bị người ta chế nhạo như vậy nên lập tức giương cung tên trên tay, nhắm thẳng vào ngực Vân Tu.
Binh lính thấy thế thì lập tức đồng loạt tiến về phía hai người. Nhạc Hoành vẫn không chút sợ hãi, nghiêng đầu nhìn Vân Tu, nói: “Xem họ nhanh hơn hay tên của ta nhanh hơn. Ngươi thử xem!”
“A Hoành…”
Lý Trọng Nguyên bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có gì khác thường nên quay đầu lại xem, nhìn thấy thì kinh ngạc, vội vàng né qua một bên. “Thiếu chủ…”
Vân Tu nghe thế, lập tức đẩy mũi tên bằng trúc của Nhạc Hoành ra, quay người quỳ một chân xuống đất, cung kính nói: “Thiếu chủ.”
Binh lính thu những cây giáo dài lại, cũng đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô: “Bái kiến thiếu chủ.”
“Thiếu chủ?” Ân Sùng Quyết nhìn chằm chằm vào chàng trai mặc đồ đen phía sau đám quân lính. “Chẳng lẽ hắn chính là…”
Nhạc Hoành không kịp thu cung tên lại, ngẩn ngơ giương cung nhìn chàng trai áo đen đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đôi mắt xám sắc lạnh của hắn như một mũi tên, xuyên qua cả kiếp trước, kiếp này của nàng.