Ân Gia Bảo
“A Hoành va Thôi thúc vẫn khỏe chứ?” Ân Sùng Húc bước vào biệt viện của Ân Sùng Quyết thì thấy đệ đệ ngồi trong đình hóng mát uống rượu một mình, thỉnh thoảng khóe môi lại nở nụ cười.
“Đại ca.” Ân Sùng Quyết đứng dậy.. “Sao huynh lại đến đây?”
“Đệ cũng biết gần đây huynh bận đến nỗi tối mắt tối mũi mà.” Ân Sùng Húc rót cho mình một ly rượu. “Cũng đã lâu không đi thăm Thôi thúc và A Hoành rồi, hay tin đệ vừa về nên mới qua hỏi thăm.”
Ân Sùng Quyết cười nói: “Vẫn ổn. A Hoành thông minh, tháo vát, tài bắn cung cao siêu, người trong Tuy Thành rất thích thú mà muội ấy săn được, dạo này sống rất tốt.”
“Vậy thì tốt rồi.” Ân Sùng Húc uống một hớp rượu.
“Ba ngày sau đại ca sẽ thành hôn, sao trên mặt không thấy có gì vui vẻ vậy? Hay là gần đây mệt quá?”
“Đúng là quá mệt mỏi.” Chén rượu trên tay Ân Sùng Húc bỗng nhiên nặng ngàn cân, hắn trù trừ rồi từ từ đặt xuống.
“Đại ca…” Ân Sùng Quyết bỗng hiểu ra. “Tuy huynh tìm cách kéo dài hết năm này sang năm khác nhưng Mục Dung bằng tuổi đệ, bây giờ đã lớn tuổi rồi. Đại ca cũng đã hai mươi hai, quả thật không thể kéo dài được nữa. Sớm muộn gì cũng thế, chi bằng sớm ngày giải quyết cho xong.”
Ân Sùng Húc nói với giọng chua chát. “Huynh biết. Mục gia đã giúp đỡ Ân gia rất nhiều… coi như là vì Ân gia, về tình về lý ta cũng đều phải cưới Mục Dung. Sùng Quyết, có đôi khhi đại ca rất hâm mộ đệ.”
“Đại ca…”
“Đại ca thân là trưởng tử của cha, vì Ân gia làm bao nhiêu chuyện. Như thế đệ có thể làm những chuyện mà mình thích.” Ân Sùng Húc vỗ vai Ân Sùng Quyết, “A Hoành là một cô gái tốt, phải đối xử tốt với muội ấy.”
Ân Sùng Quyết gật đầu thật trịnh trọng. “Đương nhiên rồi. Đại ca…”
Ân Sùng Húc đứng lên, tỏ vẻ mình không muốn nói tiếp nữa. “Ba ngày nữa Mục Dung sẽ gả vào Ân Gia Bảo. Nghe nói sắp tới đại quân của chú cháu Sài gia cũng sẽ đến chỗ chúng ta. Lúc này hai nhà Ân – Mục kết thân với nhau thì không còn gì thích hợp hơn. Có lẽ đó là thiên ý. Đại ca làm gì cũng đều là cam tâm tình nguyện, không có gì uất ức cả.”
Nhìn Ân Sùng Húc đi khỏi, trong lòng Ân Sùng Quyết cũng có một cảm giác khó chịu làm chén rượu trên tay bị lung lay. Rượu sóng sánh như hiện lên gương mặt xinh đẹp của Nhạc Hoành. Ân Sùng Quyết ngây ngốc nhìn, không nỡ uống vào bụng.
Hôm sau
“Đại thiếu gia, Nhạc cô nương đến, nói là muốn gặp cậu.”
“Gặp ta?” Ân Sùng Húc lập tức đứng dậy, nghi hoặc nói. “Chắc là tìm nhị đệ. Mau mời muội ấy vào!”
“Đại ca.” Nhạc Hoành cắn môi, thò nửa người vào trong, đảo mắt nhìn một vòng, thấy trong phòng không có ai thì mới thở phào một hơi rồi bước hẳn vào trong.
Ân Sùng Húc thấy nàng như vậy, cố nén cười, nói: “Muội sợ Mục Dung ở đây sao? Yên tâm đi, sắp thành hôn rồi, mấy ngày này muội ấy sẽ không ra khỏi nhà đâu.”
Nhạc Hoành lè lưỡi với vẻ ngại ngùng. “Để đại ca chê cười rồi.”
“Thế nào? Đến tìm Sùng Quyết phải không? Nó ấy hả, đến trường ngựa chọn ngựa cho ngày thành hôn của ta rồi. Muội ngồi chơi một lát, nó sắp về đấy.” Ân Sùng Húc rót cho Nhạc Hoành một ly trà nóng, đưa đến trước mặt nàng.
Nhạc Hoành do dự đón lấy, thổi vài hơi cho nguội bớt rồi đặt xuống kỷ trà bên cạnh mình. “Muội… đến tìm đại ca.”
“Tìm ta?” Ân Sùng Húc thất thanh nói, rồi cảm thấy mình hơi thất thố nên lắc đầu tự giễu. “Tìm huynh có việc gì ư?”
Nhạc Hoành ngập ngừng một chút, lấy từ trong lòng ra một cái hộp gỗ khá tinh xảo, cầm ống tay áo lên lau lau một chút rồi nhét vào trong tay Ân Sùng Húc. “Tặng cho huynh.”
Ân Sùng Húc cầm chặt cái hộp, ngẩn người hồi lâu. “Đây là…”
“Đại ca sắp thành thân rồi.” Nhạc Hoành toét miệng cười. “Đây là lễ vật muội tặng huynh và Mục Dung. Mong là đại ca đừng chê.”
Ân Sùng Húc mở cái hộp gỗ ra, bên trong là một miếng vàng hình chiếc khóa to chừng bàn tay trẻ con, trên đó có khắc hai chữ “Yên vui”. “A Hoành, đại ca nào cần lễ vật của muội. Vật quý giá thế này…”
“Có quý gì đâu!” Nhạc Hoành xua tay, vội vàng nói: “Săn thêm vài con chim là được mà. Đại ca tốt với A Hoành, A Hoành cảm nhận được hết. Mục Dung đã quen nhìn những thứ quý giá, muội tặng chiếc khóa vàng này chỉ e là cô ấy cũng chẳng cần. Đại ca chuyển cho cô ấy là được. Đây là chút lòng thành của muội, đại ca nhất định phải nhận thay cho Mục Dung.”
Ân Sùng Húc vuốt ve chiếc khóa vàng với vẻ trân trọng rồi đóng nắp hộp lại, cho vào trong lòng. “Đại ca thay mặt Mục Dung cảm ơn muội.”
Thấy Nhạc Hoành sắp về, Ân Sùng Húc gọi nàng lại, lấy từ trong tủ ra một hộp tên bằng gỗ, cúi đầu nói: “Dạo này đại ca có quá nhiều việc phải làm, cái này mới làm trong mấy ngày nay… Muội cầm đi.”
“Đại ca…” Nhạc Hoành nhìn những mũi tên trong hộp, trên cán mỗi mũi tên đều có khắc một chữ “Hoành”. “Hai năm nay, trên mỗi mũi tên mà đại ca làm cho muội đều có khác chữ Hoành. Không cần phải phiền phức thế đâu.”
Ân Sùng Húc độ lượng nói. “Tài bắn cung của muội cao siêu như vậy, nếu trên mũi tên không có khắc ký hiệu, bị người ta tranh mất thì biết làm thế nào? Chuyện cỏn con mà thôi, hoàn toàn không có gì phiền phức cả.”
“Năm xưa đại ca muội cũng từng nói như vậy.” Nhạc Hoành toát lên vẻ bi ai. “Mỗi một mũi tên vàng, huynh ấy đều khắc tên muội. Tuy ngoài miệng thì bảo muội rất phiền phức nhưng chưa bao giờ làm qua loa cho xong… Vậy mà ngay cả gặp mặt huynh ấy lần cuối muội cũng không có cơ hội…”
Ân Sùng Húc đau lòng nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc trước mắt mình, muốn vỗ vai nàng an ủi nhưng tay vừa đưa ra thì lại do dự buông xuống. Hắn nói khẽ. “Muội mất đi một ca ca thì ông trời sẽ cho muội một ca ca khác. Những gì huynh ấy làm cho muội, huynh cũng sẽ làm.”
Khóe mắt Nhạc Hoành ửng đỏ. Đôi mắt long lanh nước khiến Ân Sùng Húc cảm thấy ngẩn ngơ.
“Vậy thì… cảm ơn đại ca.” Nhạc Hoành cầm hộp tên, đứng dậy. “Đại ca còn phải làm nhiều việc, muội về trước đây.”
“Không ở lại đợi Sùng Quyết à?”
Nhạc Hoành hé miệng cười, nói: “Quên nói cho đại ca biết, nhị ca nói tốt nay sẽ đến chỗ muội và Thôi thúc ăn cơm, có thể sẽ về trễ một chút, làm phiền đại ca nói lại với Ân bá bá.” Nói xong thì vội vàng đi thật nhanh.
Thấy nhắc đến Ân Sùng Quyết thì nàng không khỏi thẹn thùng, Ân Sùng Húc cũng không khỏi bật cười. Đợi khi Nhạc Hoành đã ra khỏi sân, hắn lại lấy chiếc hộp trong lòng ra, lau một lúc thật lâu rồi từ từ mở ra, lấy miếng vàng hình chiếc khóa ra ngắm nghía thật kỹ. Sắc vàng rực rỡ như phản chiếu gương mặt kiều diễm của Nhạc Hoành, ánh mắt nàng như ánh trăng khiến tâm hồn người ta điên đảo.
“Đúng là một… nha đầu ngốc.” Ân Sùng Húc nắm chặt chiếc khóa vàng trong tay, sau đó nhét vào người mình.