Đã lâu Nhạc Hoành không được ngủ thoải mái như thế. Đệm mềm mại đến nỗi chỉ muốn vùi mình trong đó, chăn thơm mùi nắng. Trong mơ, nàng gặp được cha mẹ, đại ca và cả đệ đệ bé nhỏ còn quấn tã nữa. Nhưng trong phút chốc mọi thứ rung chuyển, lửa bùng lên nuốt trọn thành Thương Châu cổ kính, tiếng kêu gào sợ hãi vang lên bên tai không dứt…
“Cha! Mẹ!” Nhạc Hoành giật mình tỉnh lại, níu lấy góc chăn không ngừng thở hổn hển. “Mẹ…”
Lau những giọt nước mắt hai bên má, thấy ngoài cửa sổ đã có từng tia nắng chiếu vào, Nhạc Hoành xoay người dậy. Bộ quần áo cũ của nàng đã không còn, bên giường có đặt một chồng quần áo mới sạch sẽ. Nhạc Hoành ướm sơ qua vài bộ, thay một bộ quần áo màu trắng mộc mạc.
Đẩy cửa phòng ra, Nhạc Hoành thấy trong ngôi đình ngoài sân có người ngồi đưa lưng về phía nàng. Tuy không nhận ra đó là ai nhưng nàng lại nhận ra chiếc nạng kia.
“A Hoành, muội dậy rồi à?” Ân Sùng Quyết nghe tiếng động nên mừng rỡ xoay người lại, thấy nàng thì ngây cả người.
Nhạc Hoành cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người mình rồi lại nhìn Ân Sùng Quyết, nghi hoặc hỏi: “Muội ăn mặc có chỗ nào khác thường hay sao mà huynh nhìn muội chằm chằm thế?”
“A Hoành, muội thật là đẹp.” Ân Sùng Quyết nuốt nước bọt với vẻ si mê. “Cả Tuy Thành này, không ai đẹp hơn muội được cả…”
“Ân Sùng Quyết!” Ngoài vườn có người hét lớn với vẻ giận dữ. “Huynh muốn lấy lòng người ta thì cũng đâu cần mang tất cả phụ nữ trong Tuy Thành này ra. Huynh nghĩ Mục đại tiểu thư ta chết rồi hả?”
Ân Sùng Quyết le lưỡi với Nhạc Hoành, quay người lại cười cười. “Đâu dám đâu dám. Là Mục đại tiểu thư nghe lầm rồi, đệ nhất mỹ nhân của Tuy Thành này là Mục đại tiểu thư Mục Dung của phủ đô úy, đây là chuyện trăm dặm quanh đây đều biết, ai có thể hơn cô được chứ.”
“Hừ!” Cô gái tên là Mục Dung ngoe nguẩy đi tới, đến gần Nhạc Hoành nhìn từ trên xuống dưới, thấy nàng không son phấn, thanh khiết như hoa sen trong nước, trên người không có lấy một món trang sức, đầu tóc cũng chỉ dùng một mảnh vải lụa trắng cột lên thì đề phòng nói: “Cô chính là người lưu lạc đến đây, cứu được Ân Sùng Quyết à?”
Cô nương tên Mục Dung kia tuổi tác cũng xấp xỉ Nhạc Hoành, có đôi mắt phương cực kỳ quyến rũ nhưng vẫn nghiêm nghị uy phong. Nàng ta mặc chiếc váy dài màu tím, cổ đeo một xâu chuỗi ngọc màu đỏ sậm, mỗi viên to chừng đầu ngón tay cái, vừa nhìn là đã biết là thứ quý giá hiếm có.
Thấy những vẫn không lên tiếng, Mục Dung đi một vòng quanh nàng, tiếp tục nói: “Bản tiểu thư là mục dung, cha ta là Mục Phố, đô úy của Tuy Thành. Nghe Sùng Húc ca ca nói cô cũng xuất thân từ danh gia vọng tộc, nhưng nếu đã đến Tuy Thành thì sau này phải nghe lời của Mục Dung ta, rõ chưa?”
Nhạc Hoành không thèm để ý đến Mục Dung, chỉ chớp mắt nhìn nàng ta rồi gật đầu cười một cái, sau đó đi thẳng ra khỏi sân.
“Cô!” Mục Dung vội vàng nói. “Ngay cả một câu chào cũng không có, vô lễ như thế, cha mẹ cô dạy dỗ cô thế nào vậy?”
Nhạc Hoành dừng bước, không quay đầu lại, chỉ lạnh giọng nói: “Đương nhiên là cha mẹ có dạy dỗ ta, họ còn bảo ta rằng đối với những kẻ ngang ngược vô lễ thì không cần phải lịch sự, Mục đại tiểu thư à.”
Ân Sùng Quyết chống nạng, lắc đầu nói. “Mục Dung, đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đại ca ta không thích những cô gái ngang ngược, sao cô không đổi tính được vậy. A Hoành, đợi ta với!”
Thấy Ân Sùng Quyết khập khiễng chạy theo Nhạc Hoành, Mục Dung tức tối giậm chân xuống đất nhưng lại không thể làm gì được.
“A Hoành.” Ân Sùng Quyết đi đến gần Nhạc Hoành, nói với vẻ áy náy. “Muội không cần phải để ý đến mục dung. Cha cô ấy là đô úy, ai ai cũng phải nhường nhịn cô ấy nên từ nhỏ đã ngang ngược không nói lý lẽ thế đấy, bọn huynh đã quen rồi.”
“Một tiểu thư nhà đô úy?” Môi Nhạc Hoành khẽ nhếch lên với vẻ khinh thường. “Mục tiểu thư cũng quá coi trọng mình rồi đó. Đại ca của huynh… sẽ phải lấy người hống hách như thế làm vợ ư?”
“Đại ca… cũng không còn cách nào khác.” Ân Sùng Quyết cúi đầu. “Từ nhỏ Mục Dung đã thích huynh ấy, Ân gia và Mục gia có quan hệ thân thiết với nhau bao năm nay, Mục đô úy đã mở lời với cha, huynh ấy có thể nói không sao chứ? May mà người cô Mục Dung này thích không phải ta…” Ân Sùng Quyết nở nụ cười. “Nếu không thể lấy cô gái mình thật lòng yêu thích về làm vợ thì sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ. A Hoành, muội nói có đúng không?”
Nhạc Hoành há miệng nhưng không nói nên lời.
“A Hoành.” Ân Sùng Quyết không cười nữa, do dự nói. “Nghe cha và đại ca nói muội và Thôi thúc định sống ở bên bờ rừng?”
“Đúng vậy, muội nghe theo lời Thôi thúc.” Nhạc Hoành vân vê góc áo.
“May mà hai người đồng ý ở lại.” Ân Sùng Quyết cố tìm từ để nói. “Ân Gia Bảo cách bờ rừng không xa, nếu huynh nhớ muội thì đi một lát là có thể gặp được muội. A Hoành, huynh sẽ thường đến tìm muội.”
Nhạc Hoành nhìn gương mặt mang theo vẻ thẹn thùng của chàng trai anh tuấn này, cảm thấy rất tức cười nên không nhịn được phải bật cười. “Đợi vết thương trên chân huynh làn rồi tính sau.”
Thấy ánh mắt Ân Sùng Quyết nhìn mình như lóe lên những tia sáng, Nhạc Hoành thầm hoảng hốt, quay người đi không nhìn hắn nữa. Ân Sùng Quyết thấy mặt nàng đỏ ửng, càng thêm say lòng người thì trong lòng càng vui mừng. Hai người đều im lặng, mạnh ai nấy tìm chỗ ngồi, ngẩn người ra. Cách đó không xa, Mục Dung vịn vào cửa sổ, nhìn họ hồi lâu.
Thôi thúc và Nhạc Hoành ở lại Ân Gia Bảo vài ngày, sau đó khăng khăng đòi sang bên bờ rừng. Ân Khôn không giữ họ lại được nên đành bảo hai đứa con trai cùng người hầu mang theo đồ đạc đi thu xếp cho họ.
Đến gần ngôi nhà cũ bên bờ rừng, Ân Sùng Quyết nhìn xung quanh, nhíu mày nói: “Đây vốn là nơi nghỉ tạm của những thợ săn ở vùng ngoại ô, vừa nhỏ vừa rách nát, sao có thể ở được chứ? Thôi thúc, dẫn A Hoành về Ân Gia Bảo thì vẫn hơn.”
Thôi thúc xua tay, nói: “Thu dọn một chút thì cũng không sao, đa tạ ý tốt của nhị thiếu gia.”
“A Hoành.” Ân Sùng Quyết dùng khuỷu tay đụng đụng vào Nhạc Hoành, nháy mắt với nàng.
Nhạc Hoành ngắm nghía mọi thứ một vòng, nói rất thản nhiên. “Muội cũng cảm thấy khá ổn. Nơi nghỉ tạm của những thợ săn ư? Vậy sau này muội và Thôi thúc cũng dựa vào nghề săn bắn để mưu sinh vậy, tương lai có vẻ cũng không tồi à.”
Ân Sùng Quyết nhìn Nhạc Hoành với ánh mắt ấm áp, kéo đệ đệ lại, nói: “Nếu đệ không nỡ xa A Hoành thì sau này thường đến thăm muội ấy là được. A Hoành và Thôi thúc thích là được, hà tất phải ép buộc họ.”
Ân Sùng Quyết bỗng chốc cảm thấy hơi chán nản, im lặng lảng sang một bên, cúi đầu làm công chuyện. Ân Sùng Húc lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ. Thấy trên tường có treo một cây cung đã cũ, hắn đến gần, lấy xuống, thổi bay bụi bặm bám trên đó rồi dùng ống tay áo lau sạch. “Chiếc cung này nhìn có vẻ đã cũ, không biết dây cung còn dùng được hay không.”
“Còn dùng được hay không, thử một cái là biết thôi mà.” Nhạc Hoành nhận lấy cây cung, lật qua lật lại xem, lẩm bẩm một mình. “Cung này được làm từ gỗ cây liễu, dây cung làm từ gân linh dương ở Tây Vực, cũng là một cây cung khá tốt. Theo muội thấy thì nó vẫn còn có thể sử dụng được.” Nói xong thì cảm thấy hơi ngứa tay, nàng cầm cung bước ra khỏi nhà.
Mắt Ân Sùng Húc sáng lên, gọi Ân Sùng Quyết. “Còn ngẩn ra đó làm gì, không muốn chiêm ngưỡng tài bắn cung của A Hoành ư?”
Gió bỗng nổi lên, bên bờ rừng có một đàn chim giật mình bay lên, lao qua đám mây trắng. Nhạc Hoành kéo căng chiếc cung, bắn vút mũi tên theo đường bay của bầy chim. Huynh đệ nhà họ Ân còn chưa kịp nháy mắt thì tiếng tên lao vút đi đã vang lên bên tai, xa xá có vật gì đó rơi xuống đất. Ân Sùng Quyết vội vàng chạy qua đó, định nhặt con mồi lên nhưng lại ngây người ra đó không dám nhặt.
Một mũi tên bắn xuyên qua ba con chim. Đây là lần đầu tiên Ân Sùng Quyết được nhìn thấy.
“Một mũi tên bắn trúng ba con!” Ân Sùng Húc cả kinh. “Tài bắn cung của Nhạc Hoành ở Thương Châu không ai sánh kịp, bây giờ ta đã được chiêm ngưỡng!”
Mặt Nhạc Hoành nóng lên, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Trên đường về Ân Gia Bảo, thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của đệ đệ, Ân Sùng Húc nghi hoặc hỏi. “Đệ làm sao thế? Sùng Quyết!” Gọi liên tiếp vài tiếng, Ân Sùng Quyết mới đáp lại vài câu rất qua loa.
Một lúc sau, Ân Sùng Quyết không kìm lòng được, quay đầu lại nhìn căn nhà nhỏ dần biến mất trước mắt mình, rồi chỉ vào trái tim mình, nói. “Đại ca, mũi tên của A Hoành… đã bắn trúng nơi này!”