Hôm sau, ngày kinh chập (mồng 5 hoặc mồng 6 tháng 3), ngày mừng thọ Vũ Đế. Tại Càn Khôn Điện.
Nhạc Hoành đã thức dậy từ sớm, soi gương chải kiểu tóc trường nhạc kế, ngắm trái ngắm phải mà cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó nên vẩu môi lẩm bẩm một mình. “Mày là đứa con gái nhà võ tướng, làm thế nào cũng không thể xinh xắn yểu điệu bằng những tiểu thư nhà quan lại, thường ngày thế nào thì cứ làm thế nấy vậy.” Nói xong, đang định tháo mái tóc ra thì Nhạc Hoàn đẩy cửa, chui vào phòng.
Thấy Nhạc Hoành đã búi tóc, hai búi tóc xõa bồng bềnh bên cổ, trông có vẻ rất yêu kiều thì không nhịn được, trêu ghẹo: “Muội muội nhà ta cũng có lúc thế này ư? Đừng có lôi thôi nữa, đến giờ rồi, nên đến Càn Khôn Điện diện kiến thánh thượng thôi.”
“Đại ca…” Nhạc Hoành chần chứ, nói: “Hay là… muội tháo tóc ra, cứ để như thường ngày là được?”
“Còn thời gian nữa à?” Nhạc Hoàn lập tức kéo muội muội dậy. “Đi thôi, bao nhiêu người đang đợi bên ngoài kìa. E là hoàng thượng cũng chẳng nhìn thấy muội đâu, muội mặc gì, chải tóc kiểu nào cũng có khác gì chứ?”
Bên ngoài Càn Khôn Điện sớm đã có rất nhiều người đợi. Huynh muội nhà họ Nhạc chen đến phía sau cha mình. Nhạc Thịnh liếc nhìn hai đứa con, đang định dời mắt đi nhưng lại nhìn con gái thêm một cái, môi khẽ nhếch lên, nói: “A Hoành chải kiểu tóc này quả không tồi.”
“Thật không?” Nhạc Hoành nhoẻn miệng cười thật tươi.
Nhạc Hoàn bĩu môi, lầu bầu. “Cha chỉ thuận miệng nói thôi… Muội đừng cho là thật.”
“Sở Vương của Lương Quốc đến!”
“Sở Vương?” Nhạc Hoành nhón chân lên nhìn. “Sở Vương Kỷ Minh!”
Nhạc Hoàn kéo góc áo nàng, vẻ mặt không quan tâm. “Sở Vương thì sao chứ? Người của Lương Quốc thôi mà!”
Nhạc Hoành không nhịn được, nói: “Đại ca, hôm qua ở ngoài thành, huynh nhìn thấy Sài quận chúa của Chu Quốc thì rất khách sáo, Sở Vương này còn cao quý hơn Sài gia nhiều, sao huynh lại không đặt vào mắt chứ?”
Nhạc Hoàn rất bực cái tính cách này của muội muội mình, tức tối nói: “Muội thì hiểu gì? Sài quận chúa là nữ nhi, đương nhiên phải khách sáo với nàng ấy. Sở Vương và ta đều là nam nhi, ta sợ hắn gì chứ?”
“Muội cũng là nữ nhi này.” Nhạc Hoành cắn môi. “Sao không thấy đại ca khách sáo với muội?”
“Muội!” Nhạc Hoàn lập tức nghẹn họng, hừ một cái rồi không lên tiếng nữa.
Trên bậc thang bằng đá cảm thạch xuất hiện một chàng trai trẻ mặc áo gấm màu vàng kim, sau lưng theo mười hai gã hộ vệ mặc áo giáp bạc, ai nấy đều dáng người oai vệ. Chàng trai có đôi mày kiếm sắc sảo, đôi mắt đen ánh lên tia nhìn sáng như ngọc, bước chân ung dung tự tin, không nhanh không chậm, cho dù đi đứng một cách chậm rãi thì vẫn có tư thế ngạo nghệ trời sinh.
“Sở Vương, Kỷ Minh.” Sài Tịnh ép giọng thật khẽ, đến sát bên Sài Chiêu nói: “Đây chính là người được trọng dụng nhất ở Lương Quốc hiện nay, hắn ta đích thân đến Liêu Châu Đại Tấn chúc thọ Vũ Đế, đúng là thật nể mặt.”
Sài Chiêu nhìn vẻ uy phong của Sở Vương Kỷ Minh. Ánh mắt của Kỷ Minh thoáng lướt qua những người trên điện rồi đi thẳng đến chiếc ghế gỗ lim đã được chuẩn bị trước, nhẹ nhàng vung áo lên, ngồi xuống.
“Hả?” Nhạc Hoàn ngạc nhiên nói: “Còn chưa gặp hoàng thượng của chúng ta, còn chưa hành lễ mà đã ngồi xuống rồi! Cha…”
“Im miệng!” Nhạc Thịnh thấp giọng quát con trai mình. “Dưới chân thiên tử, con muốn không biết lễ nghi như hạng người đó sao?”
Nhạc Hoàn hậm hực cúi đầu, không dám nói tiếng nào.
Sài Chiêu không nhìn Kỷ Minh lâu mà nhìn theo bóng lưng của Nhạc Hoành đang thò đầu ngó dáo dác ở phía trước. Thấy nàng không còn buộc tóc lên đầy vẻ khí khái như hôm qua, ngón tay quấn lọn tóc bên cổ, vai thoáng lắc lư.
Sài Tịnh nhìn theo ánh mắt y, rồi lại nhìn nụ cười như có như không trên khóe môi đường huynh mình, khoác tay nói: “Cái cô Nhạc Hoành này… là cô gái nhà võ tướng nổi tiếng của Tấn Quốc, mười hai tuổi đã có thể kéo căng cung lớn, bắn trúng chim sơn ca bay ngang qua bầu trời, danh tiếng vang dội cả Thương Châu. Từ đó nổi danh, xưa nay chưa ai có. Hôm qua nhìn thấy, bộ dáng cũng rất khôi ngô. Muội cũng cảm thấy cô ta không tồi… Đáng tiếc… cho dù Vũ Đế có kén chồng cho cô ta, đề cập đến chuyện hai nước kết giao thì hình như Lương Quốc càng thích hợp hơn một chút. Với địa vị của Sài gia hôm nay, có lẽ Vũ Đế và Nhạc gia đều không xem trọng.”
Dường như Sài Chiêu không hề nghe thấy những gì Sài Tịnh nói, dời mắt nhìn về phía Càn Khôn Điện ở phía trước.
“Hoàng thượng giá đáo!”
Mọi người đồng loạt quỳ xuống. Sở Vương Kỷ Minh từ từ đứng dậy, hất vạt áo lên, quỳ một chân xuống, ánh mắt sáng ngời không có chút hèn kém nào. Nhạc Hoành vừa định ngẩng đầu lên nhìn Vũ đế thì đã bị Nhạc Hoàn đè lại.
Vũ Đế mặc áo long bào màu vàng kim, hai mắt quét qua mọi người trong điện, gật đầu cười với kỷ Minh. “Sở Vương cũng đến rồi à? Đúng là vinh dự vô hạn của Đại Tấn.”
Kỷ Minh thản nhiên mỉm cười. “Hoàng huynh đã giao phó tiểu vương nhất định phải đích thân đi Liêu Châu một chuyến, để tỏ sự hòa hảo của hai nước Tấn – Lương. Hôm nay có thể được gặp bao nhiêu khách từ các phương đến thế này, cũng là vinh hạnh của tiểu vương.”
“Vũ Đế khách sáo với Sở Vương như thế, giống như không đặt Sài gia chúng ta vào mắt vậy.” Sài Tịnh khe khẽ lên tiếng tự giễu. “Mà thôi, năm tháng trước Kỷ Minh giúp Lương Quốc diệt Yến Quốc, muội không tin hắn thật lòng đến chúc thọ Vũ Đế. Là phúc hay hoa, ai mà biết được chứ.”
Vũ Đế tiếp kiến sứ giả các phương xong, triệu thái giám bên cạnh đến, thì thầm vài câu. Thái giám vung phất trần lên, cao giọng truyền: “Nhạc đại tiểu thư Nhạc Hoành của Tĩnh Quốc Công phủ, bước lên một bước.”
Nhạc Hoành đứng ngơ ngác: “Đại ca, là gọi muội ư?”
“A Hoành, hoàng thượng bảo con lên đó.” Nhạc Thịnh nói khẽ. “Mau lên đi!”
Nhạc Hoành vuốt bím tóc, chen người ra khỏi đám người, bước lên trước vài bước, quỳ một chân xuống đất. Có người bật cười thành tiếng, lẩm bẩm. “Đúng là… hành lễ kiểu nửa binh sĩ nửa tiểu thư ư? Nhạc tiểu thư thật biết lễ nghĩa.”
Nhạc Hoành đỏ bừng mặt, sau đó lại ngẩng cao đầu, nói giòn giã. “Nhạc Hoành của Tĩnh Quốc Công phủ khấu kiến hoàng thượng, chúc hoàng thượng năm nào cũng như hôm nay…”
Vũ Đế ngẩn ra, sau đó bật cười, nhìn gương mặt ửng hồng của Nhạc Hoành, nói: “Nhìn xem, con gái nhà võ tướng, đúng là không tầm thường. Nhạc Thịnh, đứa con gái này của khanh được dạy dỗ không tồi. Đứng lên, mau đứng lên đi!”
Nhạc Hoành đứng dậy, lại không nhịn được phải xoa đầu. Kiểu tóc trường nhạc kế hôm nay kiểu gì cũng cảm thấy khó chịu, cứ lo nhỡ mình không cẩn thận, tóc xõa tung ra thì mất cả mặt nhà họ Nhạc.
“Trẫm sớm đã nghe nói. ” Vũ Đế nhìn kỹ cô gái trẻ xinh đẹp như tranh này. “Nhạc Hoành ở Thương Châu còn nhỏ mà đã thành danh, mấy tuổi đã có thể kéo được cung lớn, bắn rơi chim sơn ca đang bay…”
“Mười hai tuổi.” Nhạc Hoành há miệng nói.
Sài Tịnh nhíu mày. “Nha đầu này đúng là thẳng thắn.”
“Năm nay Nhạc Hoành bao lớn rồi?” Vũ Đế vuốt râu hỏi.
Nhạc Hoành nuốt nước miếng một cái. “Vừa tròn mười lăm tuổi.”
“Mười lăm à…” Vũ Đế nhìn Nhạc thịnh phía dưới điện với ánh mắt sâu xa. “Thời gian như nước chảy, mới đó mà con gái của Nhạc Thịnh cũng đã mười lăm rồi. Trẫm có rất nhiều hoàng tử nhưng nữ nhi lại không có một ai, nếu có một công chúa như thế thì sẽ rất vui mừng.”
Tim Nhạc Hoành khẽ thót lên, muốn quay đầu lại nhìn cha nhưng nghĩ lại thì cứng cả người, không dám nhúc nhích.
Kỷ Minh cách Nhạc Hoành chỉ khoảng hơn một trượng, đôi mắt đen khẽ liếc nhìn vị Nhạc tiểu thư mười hai tuổi đã nổi danh này, tay khẽ vân vê miếng ngọc đen to khoảng cái trứng gà, chậm rãi nói: “Tiểu vương cũng nghe qua danh tiếng vị Nhạc tiểu thư này, thiện xạ không thua gì xạ thủ giỏi nhất trong quân doanh, hôm nay được trông thấy… Nhạc tiểu thư không giống nữ tử thô kệch mà thân hình yêu kiều, dung nhan động lòng người, lại có vẻ thanh nhã xinh tươi…”
Nhạc Hoành nghe những lời của Kỷ Minh, đôi mắt to tròn hiện lên chút ấm ức, tay vẫn vân vê lấy góc áo, không lên tiếng.
Kỷ Minh nhìn về phía Vũ Đế, tiếp tục nói: “Trước khi đến Liêu Châu, hoàng huynh đã nói với tiểu vương nếu hai nước Tấn – Lương muốn kết đồng minh lâu dài thì kết mối duyên hoàng thất là tốt nhất…”
Lời vừa nói ra, người của Nhạc gia đều biến sắc, sống lưng mảnh mai của Nhạc Hoành khẽ run lên, đôi môi đỏ khẽ hé mở, muốn nói lại không dám.
“Lúc nãy tiểu vương vừa nghe điện hạ nói điện hạ không có công chúa, hoàng huynh của tiểu vương tuy có hai cô con gái nhưng đáng tiếc tuổi đang còn nhỏ, nói chuyện hôn nhân thì còn quá sớm. Thái tử của Lương Quốc đã đến tuổi trưởn thành, hơn nữa chỉ mới có một trắc phi… Nếu Tấn Quốc có người thích hợp, làm thái tử phi của Lương Quốc chúng tôi chẳng phải là tốt nhất sao? Điện hạ, ngài cảm thấy thế nào?” Kỷ Minh nói những câu này với vẻ rất thoải mái.
“Sở Vương nhìn trúng Nhạc tiểu tư của Tĩnh Quốc Công phủ rồi sao?” Vũ Đế không khỏi nhìn Nhạc Hoành lâu hơn.
“Lương Quốc coi trọng võ nghệ, hoàng huynh cũng đã nói với tiểu vương nhà họ Nhạc ba đời trung lương, con gái Nhạc Hoành tài thiện xạ hơn người, rất là tán thưởng.” Kỷ Minh đứng dậy đi đến gần Nhạc Hoành. “”Hôm nay tiểu vương gặp được Nhạc tiểu thư, dung mạo không cần phải nhiều lời, tiểu vương chỉ tò mò… vóc dáng Nhạc tiểu thư thế này, thật sự có thể kéo được cung lớn nặng bảy mươi cân ư?”
Nhạc Hoành muốn tranh luận vài câu, thấy án mắt khó lường của Kỷ Minh cứ nhìn chằm chằm vào mình thì khẽ cắn môi, nhìn về phía Vũ Đế, nói rõ từng tiếng. “Hoàng thượng, sở vương điện hạ đang muốn thấy tài bắn cung của Nhạc Hoành sao? Nếu đã như thế, Nhạc Hoành bằng lòng thử một chút trước mặt mọi người.”