Một tháng sau, Jake ngồi trên chiếc ghế tựa Adirondack đặt trên hiên sau của khách sạn, chân gác lên tay vịn lan can, nhìn mặt trời đang lên qua mặt hồ và cố gắng cảm thấy hài lòng. Nhưng điều đó đã không xảy ra. Cái cảm giác khó chịu mơ hồ mà anh vẫn thường cảm thấy đã lớn dần lên trở thành một con khỉ đầy đủ lông lá bám dính vào ruột gan anh, nó đã làm anh cảm thấy khổ sở và dễ trở nên cáu kỉnh kể từ khi Kate bỏ đi. Mọi người bắt đầu lảng tránh anh bất cứ khi nào cần thiết, và ngay cả Ben cuối cùng cũng đã mất hết kiên nhẫn với anh.
“Nghe này, nếu cậu phiền muộn đến mức đó thì hãy làm điều gì đó để giải quyết chuyện này đi.” Ben đã quát lên vào buổi tối hôm trước, quăng mạnh chiếc gậy bi-a lên mặt bàn. “Và ngừng ngay cái việc trút hết nỗi phiền muộn đó của cậu lên đầu bọn mình đi.”
Jake cũng đã quăng chiếc gậy bi-a của mình lên bàn và hùng hổ bước ra khỏi quán bar, cảm thấy mình tức giận không kém và thực sự vô cùng ngu ngốc.
Cảm giác đó cứ lẵng nhẵng bám theo anh suốt cả đêm đến tận sáng hôm sau và đến giờ vẫn còn quấy rầy anh. Thôi nào, Jake, anh tự nhủ với bản thân. Ngươi đang sống trong thiên đường của Chúa, ngươi được tự do một cách vinh quang, ngươi không có trách nhiệm gì và không có nỗi lo lắng thực sự nào. Ngươi đã đạt được điều đó. Vì một lý do nào đó mà điều đó vẫn là chưa đủ. “Mình đã đạt được điều đó.” Anh nói to lên, cố gắng tự thuyết phục bản thân mình. Will bước ra từ lối cửa hậu và tham gia cùng với anh, tay cầm theo hai ca cà phê vẫn còn đang bốc khói, khịt mũi với vẻ coi thường.
“Anh thật kinh tởm.” Will nhìn xuống anh và nói.
“Anh đã làm gì?” Jake hỏi.
“Ồ, đầu tiên, anh đã làm cho tất cả mọi người trong thị trấn xa lánh anh.” Will nói. “Em không thể tin được anh lại độc mồm độc miệng với bà Dickerson đến thế.”
“Anh không độc mồm độc miệng với bà ta.” Jake nói và nhận lấy một ca cà phê. “Anh chỉ nói rằng những chiếc mũ cao bồi nhìn thật ngu ngốc khi đội trên đầu những người phụ nữ.”
“Lúc đó bà ấy đang đội một chiếc mũ cao bồi.”
“Thế ư?” Jake cau mày. “Chết tiệt. Anh không để ý.”
“Nó là một chiếc màu hồng.” Will do dự và rồi nói thẳng toẹt ra. “Chuyện này là vì Kate, đúng không?”
Jake lừ mắt nhìn em trai. “Này, rất rõ ràng là khi cô ấy bỏ đi, anh lập tức bắt đầu hành động như một con Godzilla ngay sau đó.” Will lừ mắt nhìn lại anh. “Gọi cho cô ấy đi.”
(Godzilla: một con quái vật khổng lồ hư cấu trong một bộ phim của Nhật Bản, nó là sự kết hợp giữa một con khỉ đột và một con cá voi.)
“Không phải là vì Kate.” Jake nói rồi đứng dậy bước về phía lan can và nhìn ra phía mặt hồ.
“Thế ư, thôi được.” Will nói.
“Không,” Jake nói. “Anh nhớ cô ấy phát điên lên được, nhưng chuyện này không phải là vì Kate. Ý anh là, cô ấy là một phần của chuyện này, nhưng nó còn hơn thế nữa.” Anh lắc đầu. “Có chuyện gì đó đã sai từ trước khi cô ấy đến đây. Cô ấy chỉ làm cho nó tồi tệ hơn thôi.”
“Vậy đó là chuyện gì?” Will ngồi xuống và lắng nghe. Jake điểm qua tất cả những khả năng có thể trước khi anh ép mình phải đối mặt với sự thật đáng sợ.
“Anh cảm thấy buồn chán.” Anh thừa nhận. “Hallelujah,” Will kêu lên. “Xác chết đã bắt đầu bước đi.”
(Hallelujah: một bài hát ca ngợi Chúa.)
Jake quay lại và ngồi lên hàng lan can để đối diện với em trai mình. “Anh sẽ không rời khỏi Toby’s Corners. Anh thích sống ở đây, anh thuộc về nơi này.”
“Vậy là em đã sai.” Will nói. “Xác chết mới chỉ loạng choạng, nhưng đó là sự khởi đầu. Chúng ta sẽ tận dụng cơ hội này.”
Jake nhấm nháp tách cà phê và ngẫm nghĩ một lát. “Chúng ta còn chút tiền nào không?” Anh hỏi, phớt lờ lời chế nhạo mỉa mai của Will.
“Chắc chắn rồi. Chúng ta rất giàu.”
“Không.” Jake nhìn Will với vẻ kiên nhẫn. “Tiền. Thứ tiền thực sự ấy. Không phải khách sạn, không phải đất, mà là tiền ấy.”
Will cân nhắc. “Em có một quỹ được cất giữ phòng cho trường hợp khẩn cấp. Không có nhiều lắm. Có lẽ là khoảng mười lăm nghìn.”
“Anh cần số tiền đó.” Jake nói.
Will định nói một câu bình luận thông minh nào đó nhưng rồi dừng lại. “Thôi được.” Anh nói. “Em có được thấy lại số tiền đó không?”
“Ừm, anh không biết.” Jake nói và nhăn nhở cười với Will. “Đáng lẽ em phải nghĩ đến điều đó trước khi em bắt đầu gọi anh là một cái cây mọc trong chậu và giới thiệu anh với những cô nàng tóc vàng huênh hoang mới phải.”
“Nói đến những cô nàng tóc vàng huênh hoang…” Will lên tiếng, nhưng Jake lắc đầu.
“Anh không muốn nói chuyện về cô ấy.” Anh nói.
“Em chắc chắn là anh không muốn.” Will nói. “Câu hỏi là, anh định làm gì với cô ấy?”
“Anh không biết.” Jake nói, quay lại và nhìn ra mặt hồ. “Anh đang cân nhắc những sự lựa chọn của mình.”
“Chuyện đó hẳn là sẽ làm anh bận rộn trong vòng hai mươi năm tới.” Will nói với sự ghê tởm. “Anh thực sự rất giỏi trong chuyện cân nhắc những sự lựa chọn của mình.”
Jake quắc mắt nhìn Will. “Em bắt đầu nghe giống Kate rồi đấy.”
“Ồ, cô ấy là một người phụ nữ thông minh.” Will nói. “Bọn em có rất nhiều điểm tương đồng.” Anh nhướn mắt hoài nghi nhìn anh mình. “Em không quan tâm đến tiền bạc hay bất cứ thứ gì anh định làm với đống tiền đó. Nhưng nếu anh nghĩ chuyện chơi bời loanh quanh với nó sẽ làm cho anh trở thành một người đàn ông hạnh phúc thì hãy nghĩ lại đi. Chuyện này là vì Kate và anh biết điều đó.”
“Anh cứ nghĩ rằng,” Jake nói, “nếu anh có thể kéo cô ấy trở về đây, bọn anh sẽ có thể giải quyết được mọi chuyện.” Anh cau mày trong lúc suy nghĩ. “Cô ấy rất vui vẻ ở đây, cô ấy chỉ không có việc gì để làm thôi, nhưng cô ấy cảm thấy hạnh phúc khi ở đây.” Anh quay lại nhìn Will. “Đúng không?”
“Đúng thế. Hãy kéo cô ấy quay trở lại đây.” Will nói.
“Bằng cách nào?” Jake hỏi.
“Ồ, anh có thể thử gọi cho cô ấy và yêu cầu cô ấy quay trở lại.” Will nói.
“Không,” Jake nói. “Ở đây không có gì cho cô ấy cả. Anh không thể yêu cầu cô ấy quay trở lại đây chỉ vì anh.”
“Anh thật thảm bại.” Will nói.
“Không đủ thảm bại để mong chờ cô ấy từ bỏ cuộc sống của cô ấy chỉ bởi vì anh muốn cô ấy quay lại.” Jake nói. “Phải có một lý do nào đó khác để cô ấy quay trở lại. Phải có một cách nào đó khác để đưa cô ấy quay về đây.”
Will nhìn anh với vẻ ghê tởm. “Cho người bắt cóc cô ấy. Nói với cô ấy là anh đã có thai và cô ấy là mẹ đứa bé. Rắc vụn bánh mì dọc đường.”
Jake quắc mắt nhìn Will. “Anh không nghĩ Kate thích vụn bánh mì. Anh cần được giúp đỡ trong khi em chẳng giúp ích được chút nào.”
“Này, nếu thế thì hãy rắc dọc đường cái gì đó mà cô ấy thích.” Will nói và đứng dậy để quay vào bên trong. “Chỉ cần làm một điều gì đó thay vì cứ ủ rũ lang thang trông như một con chó bị đá và sủa lung tung vào tất cả mọi người như thế.” Anh rời khỏi đó, đóng sầm cánh cửa hậu phía sau lưng mình.
“Thứ duy nhất mà cô ấy thích là quản lý công việc kinh doanh của người khác.” Jake nói một cách bâng quơ, rồi một lát sau anh thêm vào, “và mình nữa.” Đó là lối thoát mới, và nó làm anh nảy sinh một sự lựa chọn mới trong đầu. Anh nhấm nháp tách cà phê của mình và nhìn chăm chăm ra hồ trong lúc suy nghĩ về sự lựa chọn đó.
Rồi anh đặt tách cà phê xuống tay vịn lan can và quầy quả đi đến quán bar của Nancy.
Hai tuần sau đó, Kate đang ngồi trong văn phòng sang trọng của mình, nói chuyện điện thoại một cách kiên nhẫn với Chester Vandenburg – phó chủ tịch của một công ty mà cô đã phải làm việc cả ngày cả đêm trong suốt sáu tuần vừa qua để cứu nguy cho họ. Một phần trong sự tập trung đầy giận dữ của cô là bởi vì công ty đó thuê sáu trăm nhân công và có số lượng cổ đông gấp bốn lần con số đó, và cô luôn có cảm giác sợ hãi lo lắng mỗi lần cô tập trung vào cái sự thật là toàn bộ rắc rối của công ty này đang dẫn đến hậu quả gì. Tất cả những người đó. Tất cả những người tội nghiệp đó.
Một lý do khác cho sự tập trung của cô là vì cô đang nỗ lực để tránh né cái sự thật là cô ghét thành phố này nhiều thế nào, coi thường công việc của mình nhiều thế nào, và hơn hết, cô nhớ Jake nhiều thế nào.
“Được rồi, ông Vandenburg,” cô nói, cố gắng giữ cho giọng mình được nhỏ nhẹ, ‘ông có muốn giải thích cho tôi lý do vì sao các ông vừa bỏ phiếu quyết định tăng lương cho Tổng Giám đốc điều hành của cái công ty đang hấp hối của các ông không?”
Cô gõ mạnh cây bút của mình xuống bàn trong lúc lắng nghe giọng ông ta nhẹ nhàng giải thích sự cần thiết của việc phải vỗ về ban lãnh đạo giỏi giang. “Ban lãnh đạo giỏi là xương sống trong công ty, thưa cô Svenson, và chắc chắn là…”
“Ban lãnh đạo giỏi giang đó đang lèo lái công ty của các ông lao thẳng xuống cống, thưa ông Vandenburg,” Kate cắt ngang, tay vẫn gõ cây bút với vẻ bực bội. “Hiện giờ đang là giai đoạn Titanic đối với các ông, và các ông vừa mới trao cho tảng băng trôi một cái móng vuốt để nó xé toạc thân tàu của các ông đấy. Ông có nghĩ về cái cảnh các cổ đông của các ông sẽ tiếp nhận thông tin này như thế nào không? Nó sẽ khắc nghiệt như cái cảnh mà những hành khách phản ứng lại trong tai nạn chìm tàu thảm khốc đó, ngoại trừ lần này, thưa ông Vandenburg, lần này sẽ không có chuyện ưu tiên phụ nữ và trẻ em trước. Lần này tất cả mọi người sẽ chìm cùng con tàu. Ông có chút cảm giác tội lỗi nào về chuyện này hay không, ông Vandenburg? Về những nhân viên và cổ đông mà ông vừa mới lừa đảo ấy? Ông có chút lương tâm đạo đức nào không?”
Cô dừng lại khi nhận ra giọng mình đang vút cao lên nghe the thé.
Giọng ông ta vang lên từ đầu dây bên kia, trơn tuột và ngọt xớt. “Tôi không nghĩ là cô hiểu về môi trường kinh doanh quy mô lớn, cô Svenson. Có lẽ nếu…”
“Tôi được nuôi dưỡng trong môi trường kinh doanh quy mô lớn, thưa ông Vandenburg. Tôi nhổ răng mình để đầu tư vào cổ phiếu và trái phiếu và viết bài luận đầu tiên trong trường học về LBO (leveraged buyouts: là một hình thức mua lại và sát nhập các doanh nghiệp bằng nguồn tài chính đi vay, từ 1980, LBO nổi lên như một chiến lược mua lại rất quan trọng). Giáo viên năm thứ ba của tôi đã khá ấn tượng với bài luận đó. Tuy nhiên, tôi có thể cam đoan rằng cô ấy chắc chắn sẽ cảm thấy ấn tượng hơn nhiều với khả năng to lớn của ông trong việc có thể phớt lờ những gì đang xảy ra ngay trước mắt ông trong khi ông đang giải quyết nó.”
“Cô đang buộc tội tôi hành động không đúng lúc à?”
“Hoặc là không đúng lúc hoặc là vớ vẩn không nghĩa lý gì với một mức độ cực kỳ nghiêm trọng.” Kate quát lên. “Với ông, có lẽ là cả hai.”
Ông Vandenburg hắng giọng với một vẻ báo động. “Có lẽ sẽ tốt hơn nếu như hãng Bertram Svenson bổ nhiệm một người nào đó khác để giải quyết cái rắc rối nho nhỏ của chúng tôi.” Ông ta đe doạ.
“Thật là một ý kiến hay.” Kate nói. “Tôi gợi ý là SEC.”
(SEC (Securities Exchange Commision): Uỷ ban chứng khoán Hoa Kỳ, là cơ quan đầu não kiểm duyệt mọi hoạn động mua bán trên thị trường chứng khoán Mỹ, có ảnh hưởng cực lớn đến phố Wall và thị trường chứng khoán thế giới.)
Cô nghe một tiếng click ở phía đầu dây bên kia khi ông Vandenburg gác máy, và rồi cửa văn phòng cô mở ra.
“Chỉ là mình thôi.” Jessie nói khi cô đi giật lùi vào trong phòng, tay ôm hai chiếc túi giấy màu trắng bọc sáp. Cô thả nó xuống chiếc bàn làm việc của Kate. “Đường và cà phê.” Cô nói. “Bánh rán nhân táo và cà phê đen. Nhìn cậu như chết rồi ấy.”
“Cảm ơn.” Kate nói. “Mình cảm giác như là chết rồi vậy. Mình luôn biết là mình làm việc với một đống người cặn bã, nhưng mình chưa bao giờ nhận ra là nó tồi tệ đến mức này.” Cô lôi một chiếc tách làm bằng bọt biển từ trong chiếc túi và cạy nắp ra. “Cái này mùi tuyệt thật. Món bánh rán là từ cửa hàng của Debbie à?”
“Đúng thế. Bà ấy gửi lời chào thân ái và bảo mình nói với cậu là công việc làm ăn của bà ấy rất tuyệt và rằng ngày nào bà ấy cũng cảm thấy rất cảm kích với những lời khuyên của cậu.”
“Mình cần nhiều Debbie và ít Vandenburg hơn.” Kate nói. “Thật xui xẻo, đây là một kiểu thành phố của những Vandenburg.” Cô nhấm nháp cà phê và đăm chiêu nhìn những chiếc bánh rán mà Jessie vừa đẩy đến trước mặt cô.
“Vandenburg là ai?” Jessie hỏi trong lúc cô mở tách cà phê của mình.
“Một trong vài tên khốn mà dạo này mình đang phải cố gắng ngăn chặn để hắn không tự huỷ hoại công ty của chính mình về phương diện tài chính.” Kate thở dài rồi nhìn người bạn thân nhất của mình, lúc này đang vô ý nhai rào rạo một miếng bánh rán. “Cậu biết không, mình đã từng rất thích thú với công việc này, nhưng giờ… Mình đang đánh mất sự sắc sảo của mình, Jess.”
“Cậu ư?” Jessie khịt mũi. “Không bao giờ. Có bao nhiêu tên đầu to óc quả nho mà cậu phải dạy dỗ vào ngày hôm nay thế?”
“Vẫn chưa hết đâu.” Kate nói. “Mình muốn ở lại và tham gia chiến đấu trong một cuộc chiến tử tế, nhưng chuyện này thật kì cục.” Cô ngả người ra ghế. “Mình cảm thấy quá mệt mỏi với chuyện này, Jessie.”
Jessie ngạc nhiên đánh rơi miếng bánh rán xuống sàn nhà, “Cậu đang đùa à, chuyện đó thật tuyệt.”
Cô cúi xuống để nhặt miếng bánh rán lên và Kate nói. “Không hề. Đây là công việc của mình.”
“Cậu có một cái sàn nhà rất sạch.” Jessie nói trong lúc săm soi miếng bánh rán. “Không có chút bụi bẩn nào ở đây.” Cô cắn một miếng vào cái bánh rán, nhai, nuốt, rồi nói. “Vậy hãy làm công việc này ở một nơi nào đó khác. Ví dụ như Kentucky chẳng hạn.”
“Không.” Kate nói.
“Cậu sẽ quay trở lại đó nếu như Jake không ở đó.” Jessie nói. “Cậu nhớ nơi đó.”
“Có thể.” Kate nói. Cô lôi một chiếc bánh rán về phía mình và buồn bã nhìn nó. “Mình cảm thấy vô cùng khổ sở, thậm chí mình còn không thấy đói nữa.”
“Cậu cũng nhớ cả Jake nữa.” Jessie nói. “Mình không thể tin được cậu lại hèn nhát đến thế trong chuyện này.”
“Mình không hèn nhát.” Kate nói. “Đã sáu tuần rồi, và anh ấy không hề gọi điện. Anh ấy có lẽ còn không nhớ được tên mình nữa.”
“Ôi, thôi nào. “Jessie nói. “Tha cho mình đi.”
“Có lẽ anh ấy đã quên mất mình có tồn tại trên đời này rồi. Sáu tuần.” Cô nhìn Jessie, sự đau đớn hiện lên rõ ràng trong mắt cô. “Sáu tuần, mà anh ấy thậm chí không thèm gọi lấy một lần. Mình đã từ bỏ việc kiểm tra điện thoại của mình rồi. Mình đã nhét nó dưới đám quần áo của mình bởi vì mỗi lần mình về nhà đều không thấy có tín hiệu đèn nhấp nháy nào cả hoặc là, tệ hơn nữa, chỉ có một và đó là một ai đó đang cố gắng bán cho mình thứ gì đó.” Cô lắc đầu và khua tay quanh văn phòng của mình. “Đây là tất cả những gì mình có, Jess. Và mình ghét nó.”
Thư ký của cô lại gọi. “Tim Davis từ Hãng Davis trên đường dây số hai.”
“Lại thêm một tên khốn nữa.” Kate nói và nhấc ống nghe lên. “Xin chào, Tim.”
“Có chuyện quái gì với việc không đóng cửa cơ sở Princeton thế?”
“Chuyện đó không có hiệu quả về mặt chi phí.” Kate nói. “Số tiền mà anh tiết kiệm được khi đóng cửa cơ sở đó sẽ bị bù trừ vào chi phí tái đào tạo và chi phí ban đầu khi cơ sở quay trở lại hoạt động. Hơn nữa, đó là một phương thức PR rất tệ, sa thải những người đã làm việc cho anh trong hai mươi năm trời.” Kate nghiến chặt răng để không hét lên. “Hành động đó cũng đồng nghĩa với việc xoá sổ quỹ trợ cấp lương hưu. Và nhân tiện nói về quỹ trợ cấp lương hưu, tôi vừa mới xem qua một vài số liệu rất hay ho.”
“Cô làm việc cho tên quái nào thế?”
“Bố tôi.” Kate nói. “Ông ấy là một tên khốn, nhưng ông ấy không bao giờ ăn cắp tiền từ những quả phụ và trẻ mồ côi. Dọn dẹp vụ này đi, Tim.”
Hắn ta dập máy trước cô, và cô thả ống nghe xuống.
Cô nhìn qua Jessie và nói. “Mình ghét việc này, mình ghét việc này, mình ghét việc này, mình ghét việc này.”
“Thứ mà cậu cần ở đây” Jessie nói, “là một kế hoạch.” Cô với qua chiếc bàn của Kate và cầm lấy một tập giấy note.
“Ôi, không, mình không cần.” Kate nói.
“Tại sao không?” Jessie hỏi. “Trước đây nó đã có hiệu quả. Đưa mình cây bút.”
“Đúng thế,” Kate nói. “Nó đã có hiệu quả tuyệt vời. Đó là lý do vì sao mình quay trở lại đây, cô đơn và đau khổ…”
“Giờ theo như mình nhớ thì,” Jessie nói, phớt lờ cô, “đầu tiên chúng ta phải xây dựng mục tiêu. Trong trường hợp này, mình nghĩ mục tiêu phải là chuyện kết hôn với Jake.” Cô vươn tay qua bàn của Kate để lấy cây bút.
“Jessie!” Kate lên tiếng, và Jessie lại cắt ngang cô. “Nào, điều gì ngăn cản cậu không kết hôn được với Jake?”
“Ừm, anh ấy không nói chuyện với mình, và đó là một trở ngại thực tế đấy.” Kate mỉa mai.
“Chúng ta không biết được là anh ấy không nói chuyện với cậu.” Jessie nói. “Chúng ta chỉ biết là anh ấy không gọi điện cho cậu. Có sự khác nhau đấy.”
“Vào lúc này thì với mình hai chuyện đó là giống nhau.” Kate nói, nhưng Jessie vẫn ghi lại, “1. Anh ấy sẽ không gọi điện.” rồi lại quay lên nhìn Kate. “Gì nữa?”
“Jessie,” Kate lên tiếng, nhưng Jessie chặn lại. “Nghe này, anh chàng này yêu cậu. Cậu yêu anh ấy. Và mình sẽ kéo hai người quay trở lại với nhau. Gì nữa?”
“Anh ấy nghĩ là có lẽ anh ấy yêu mình.” Kate sửa lại. “Anh ấy vẫn lăn tăn về chuyện đó khi mình rời khỏi đó.”
“Thôi được.” Jessie nói và viết, “2. Anh ấy nghĩ là có lẽ anh ấy yêu cô ấy.” Cô nhìn xuống bản danh sách và nói. “Hai điều này sóng đôi với nhau rất hợp. Gì nữa?”
“Xem nào,” Kate nói, cảm thấy kích động khi nghĩ về chuyện đó. “Anh ấy ghét phải đối mặt. Nhưng anh ấy cũng ghét những người phụ nữ thao túng mình, điều đó gần như cắt đứt tất cả những hình thức tiếp xúc giữa con người ngoại trừ sex.”
“Anh ấy cảm thấy thế nào về sex?”
“Anh ấy cực kỳ thích chuyện đó.” Kate nói, trong lòng rầu rĩ tự hỏi không biết anh vẫn còn như thế hay không, và nếu vẫn còn thì là với ai.
“Được rồi.” Jessie nói và viết. “3. Anh ấy ghét phải đối mặt và ghét bị thao túng.”
“Thêm nữa,” Kate nói, “anh ấy không làm việc. Anh ấy chỉ lãng phí chính bản thân mình, và điều đó làm mình phát điên lên.”
“Này, đó là cuộc sống của anh ấy.” Jessie bắt đầu, nhưng Kate chặn ngang. “Đó là một sự lãng phí tồi tệ và anh ấy biết điều đó. Anh ấy lúc nào cũng tránh xa những cam kết dưới bất kỳ hình thức nào. Và điều làm mình thực sự phát điên lên là anh ấy dùng những lý luận trái ngược nhau để đuổi mình đi. Anh ấy nói không có công việc gì cho mình ở đó, vì thế mình phải đi. Nhưng cũng không có công việc gì cho anh ấy ở đó và anh ấy phải ở lại.”
“Này, cậu sẽ phát điên nếu không làm việc.” Jessie thẳng thắn chỉ ra, nhưng cô vẫn viết xuống. “4. Anh ấy không làm việc. 5. Anh ấy tránh xa những cam kết. 6. Anh ấy nghĩ không có việc gì cho cô ấy làm ở đó.”
“Được rồi, đọc mình nghe bản danh sách đó đi.” Kate buồn bã nói, và Jessie làm theo.
“Đây là tất cả à?” Jessie hỏi. “Chúng ta có thể giải quyết những thứ này.”
“Không, còn một vấn đề nữa.” Kate nói. “Anh ấy không muốn kết hôn, còn mình thì có. Mình muốn tất cả các thứ đó: cam kết, nhẫn, nhà thờ, tất cả mọi thứ.”
“Được rồi.” Jessie nói và viết tiếp. “7. Anh ấy không muốn kết hôn.” Cô đẩy bản danh sách về phía Kate. “Chuyện dễ ợt ấy mà.”
Kate nhìn bạn mình với vẻ không thể tin được. “Jessie, chuyện này rất kinh khủng. Ý cậu là gì, chuyện dễ ợt ư?”
“Ồ, cậu sẽ phải thực hiện một số thoả hiệp.” Jessie nói. “Nếu anh chàng đó không muốn có một công việc thì anh ta sẽ không phải có một công việc.”
Kate cau mày rồi nói. “Có thể. Còn phần còn lại thì sao?”
Jessie lấy lại bản danh sách và nghiên cứu nó. “Đây, điều thứ nhất thực sự dễ dàng. Anh ấy không gọi ư? Thế thì cậu gọi.”
“Rồi ngồi và nghe anh ấy im lặng lúng túng ở đầu dây bên kia ư? Không.”
“Vậy thì xuống dưới đó và gặp anh ấy. Chỉ mất bốn giờ lái xe thôi mà. Cậu nhớ Nancy, Penny cũng ở dưới đó. Đã một tháng rồi, hãy xuống đó thăm họ đi.”
“Mình không biết…” Kate nói.
“Cậu có muốn có anh ấy hay không?” Jessie cau có.
Kate nghĩ về Jake, về cảm giác dễ chịu như thế nào khi ở bên anh, về cảm giác tuyệt vời như thế nào mỗi khi có anh ở quanh cô.
“Mình muốn có anh ấy.” Cô nói.
“Tuyệt.” Jessie nói. “Giờ là ‘thứ hai, anh ấy nghĩ là có lẽ anh ấy yêu cậu.’” Cô ngẩng lên nhìn Kate. “Đã một tháng rồi. Có lẽ giờ này anh ấy đã biết chắc chắn rồi.”
“Đó là lý do vì sao anh ấy không gọi điện.” Kate nói. “Mình ghét bản danh sách này.”
“Cậu có yêu anh ấy không?” Jessie hỏi.
Kate nuốt xuống và nói. “Có.”
“Đấy, cậu cũng không gọi cho anh ấy.” Jessie nói. “Im lặng không có nghĩa là không quan tâm. Có thể anh ấy chỉ là một con gà tồ như cậu trong chuyện này.”
“Gà tồ?” Kate hỏi, nhưng Jessie tiếp tục cúi xuống bản danh sách. “Giờ, điều thứ ba, anh ấy sẽ phải nhượng bộ. Ý mình là, cậu hoặc là đối mặt hoặc là thao túng anh ấy. Về cá nhân mình, mình thích đối mặt hơn.”
“Mình biết.” Kate nói. “Chuyện đó hoàn toàn rõ ràng đối với bất cứ người nào biết cậu.”
“Thế thì hãy xuống đó và đối mặt với anh ấy. Nói với anh ấy là cậu yêu anh ấy và cậu nhất quyết kết hôn với anh ấy.”
“Và khi anh ấy nói ‘Anh nghĩ là anh ngờ ngợ nhận ra em.’, lúc đó mình chỉ có thể bò lê đến tảng đá gần nhất.”
“Thôi đi.” Jessie nói. “Cậu biết khá rõ là anh ấy nhớ đến cậu hơn rất nhiều cái ngờ ngợ đó. Giờ đến thứ tư.”
“Mình vẫn chưa thoải mái với điều thứ nhất, hai và ba.” Kate nói, nhưng Jessie xen vào.
“Thứ tư chúng ta đã quyết định là cậu phải nhượng bộ rồi. Nếu anh ấy không muốn có một công việc thì anh ấy không cần phải có. Thứ năm thực ra là thứ bảy vì thế chúng ta để nó lại sau. Thứ sáu…”
“Mình không nhớ thứ tự các số nữa.” Kate nói. “Thứ năm là gì?”
“Thứ sáu là chuyện việc làm của cậu ở dưới đó. Chuyện này chúng ta có thể làm được nếu chúng ta tìm cách giải quyết nó.” Jessie nói. “Nghe này, cậu vẫn nói với mình là nhân vật Will này phải làm việc quá sức như thế nào, và nơi đó thì đầy những cửa hàng mỹ nghệ nho nhỏ và những thứ tương tự được điều hành bởi những người mà ý tưởng về công việc kế toán của họ chỉ là một mảnh giấy hợp pháp đã được đăng kí.”
“Jessie, không việc gì trong đám công việc đó là việc toàn thời gian cả.” Kate nói.
“Có thể mỗi một việc ở đó thì không,” Jessie nói. “nhưng toàn bộ công việc ở đó lại có thể trở thành công việc toàn thời gian.”
“Sao cơ?”
Jessie nhún vai. “Cứ nhận hết những công việc đó. Một khi mọi người đã bắt đầu nghe nói về cậu, họ sẽ đến với cậu từ những nơi khác nữa. Tất cả những công việc đó hợp lại sẽ làm cậu đủ bận rộn để làm một người tư vấn tự do.” Cô nhấm nháp một chút cà phê. “Mình cũng nghĩ là cậu nên mua cổ phần quán bar của Nancy. Cậu cần phải có cái gì đó để chỉnh sửa, và việc này thì có thể mất hàng năm trời.”
“Nancy không muốn bán nó.” Kate nói.
“Cô ấy không muốn bán toàn bộ quán bar,” Jessie nói, “cậu có thể nói cô ấy bán cho cậu một nửa, rồi mở rộng nó ra với số tiền mà cậu đổ vào. Cậu có thể thuyết phục cô ấy.”
“Chuyện đó sẽ là không đúng.” Kate nói. “Đó là quán bar của cô ấy. Sẽ không tử tế chút nào nếu mình cố gắng…”
“Điều đó tốt cho quán bar, nó cũng tốt cho Nancy, và nó tốt cho cả Toby’s Corners.” Jessie nói huỵch toẹt. “Đừng có hèn nhát như thế nữa. Làm đi.”
“Carl Avery từ Woolf Technologies, đường dây số ba.” Thư ký của Kate gọi, cô rên lên và nhấc ống nghe lên.
“Kate! Em yêu, em khoẻ không?”
“Anh muốn gì, Carl?” Kate nói. “Tôi đã phải nói chuyện với một đám người đầu to óc quả nho trong cả buổi sáng rồi, tôi không còn chút kiên nhẫn nào đâu.”
“Ồ, thế thì tôi đi thẳng vào vấn đề đây.” Carl nói với vẻ phấn khởi. “Số cổ tức mà cô muốn chúng tôi phải trả ấy, một ý tưởng tồi, cô em Katie ạ. Rất tồi. Tôi sẽ cắt bỏ phần đó đi, cô nói sao?”
“Bước qua xác tôi đã,” Kate nói, giật lại cây bút từ tay Jessie. “Cổ đông của anh có quyền hưởng cổ tức. Hãy trả khoản đó đi.”
“Kate.” Carl cười thích thú. “Kate, Kate, Kate.”
“Carl,” Kate nói, gõ thật mạnh cây bút của mình lên mặt bàn, “hãy trả số cổ tức đó nếu không tôi sẽ đặt anh vào trong món quà Giáng sinh của tôi dành cho SEC đấy.”
“Kate,” hắn ta nói với vẻ kém nhiệt tình hẳn đi, “chuyện này không phải là công việc kinh doanh hay ho gì. Những gì chúng tôi trả cho công ty của cô là để có được những lời tư vấn về kinh doanh hay ho.”
“Carl,” Kate nói. “những gì anh muốn làm là đáng ghê tởm về mặt lương tâm và gần như là bất hợp pháp. Đây là một lời tư vấn về kinh doanh hay ho đấy.”
“Tôi sẽ nói chuyện với bố cô.” Carl bất ngờ nói.
“Ý kiến hay,” Kate nói. “Có thể ông ấy sẽ bắt tôi lên giường đi ngủ mà không được ăn tối cũng nên. Anh nghĩ là anh đang đùa với ai đấy?”
Nhưng Carl đã gác máy.
“Mình đang nói với cậu là” Jessie nói, “Toby’s Corners đầy những người như Debbie, và không có gã Vandenburg nào ngoại trừ trên sân golf. Và không có … tên khốn vừa rồi trên điện thoại là ai thế?”
“Carl Avery,” Kate nói. “Một khách hàng lâu đời và là một tên tội phạm có tiềm năng.”
“Ừm, cũng sẽ không có Carl Avery nào ở Toby’s Corners cả.” Jessie ăn nốt miếng bánh rán còn lại và liếm chỗ đường còn dính lại trên ngón tay. “Cậu có thể giúp đỡ những cửa hàng nhỏ ở đó và làm cho quán bar của Nancy trở nên nổi tiếng…”
“Có thể là Nancy sẽ không muốn có một quán bar nổi tiếng.” Kate nói.
“Cô ấy sắp có một cái rồi. Điều đó đưa chúng ta đến với điều thứ bảy.” Jessie nói. “Hôn nhân và cam kết.”
“Ôi, đó là vấn đề lớn.” Kate nhăn nhó nói. “Cậu có chắc là chúng ta đã giải quyết xong từ điều thứ nhất đến thứ sáu rồi không?”
“Im đi nào.” Jessie nói. “Cậu sẽ phải cầu hôn.”
“Không.” Kate nói.
“Có đấy.” Jessie nói. “Nếu cậu muốn có thứ gì đó trong đời, cậu phải theo đuổi nó. Nếu Jake dị ứng với hôn nhân, cậu sẽ phải là người đưa ra động thái trước.”
“Anh ấy sẽ trả lời không.” Kate nói. “Cậu không biết Jake đâu.”
“Không, nhưng mình biết cậu.” Jessie nói. “Và không người đàn ông biết suy nghĩ phải trái lại nói không với cậu.”
“Jake không phải là người biết suy nghĩ phải trái.”
“Anh ấy yêu cậu.”
“Có thể.” Cô nói, và Jessie rên lên.
“Nghe này,” Jessie nói. “Đây là sự lựa chọn của cậu. Cậu chọn được sống hạnh phúc với Jake, Nancy và Penny ở dưới vùng phía nam kia, hay khốn khổ với Vandenburg, Avery và cái quái gì đó ở trên này?”
“Nếu mình ở lại trên này mình vẫn còn có cậu.” Kate chỉ ra.
“Không có đâu.” Jessie nói. “Nếu cậu từ bỏ không làm chuyện này, mình sẽ không bao giờ nói chuyện lại với cậu nữa.”
“Đưa mình xem lại bản danh sách đó đã.” Kate nói, và Jessie đưa nó cho cô. Kate phủi đám vụn đường bánh rán ra khỏi nó và nghiên cứu. Đó là một bản danh sách vớ vẩn, nhưng những điều đó có thể thực hiện được.
“Thôi được.” Cô nói. “Mình sẽ tiến hành.”
Jessie đẩy máy điện thoại về phía Kate nhanh đến mức nó gần như trượt ra khỏi mặt bàn. “Gọi Nancy đi. Mua cổ phần quán bar đó.”
“Ngay bây giờ?”
“Dĩ nhiên là ngay bây giờ.” Jessie nói. “Hãy để công ty trả tiền cho cuộc gọi đó. Gọi đi.”
Kate sững người lại, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc máy điện thoại. “Chỉ thế thôi. Thay đổi cả cuộc đời của mình, chỉ thế thôi ư?”
“Đúng thế, chỉ thế thôi. Còn cái quái gì nữa?” Jessie nhìn sát rạt vào mặt Kate. “Cậu trông lạ lắm, cậu có sao không?”
“Mình thấy hoảng sợ.” Kate nói. “Mình không nghĩ điều này…”
“Đừng ngớ ngẩn thế.” Jessie nói. “Chuyện này rất đơn giản. Tin mình đi. Gọi cho Nancy đi.” Jessie cầm lấy chiếc bánh rán của Kate và vẫy vẫy nó về phía chiếc máy điện thoại trước khi cắn một miếng. “Mình đang nói với cậu đấy, gọi Nancy đi.”
Kate suy nghĩ một lát, cầm ống nghe lên, và bắt đầu bấm số. Cô bậm chặt môi trong lúc tiếng chuông điện thoại bắt đầu đổ, và rồi nói một cách vui vẻ. “Nancy?”
“Kate? Cuối cùng thì cậu đã xuất hiện,” Nancy nói, “mình đã gọi liên tục.”
“Cậu đã gọi ư?” Kate nói. “Thư ký của mình không…”
“Mình không có số văn phòng cậu. Mình đã gọi về nhà cậu trong suốt hai ngày qua. Cậu có ít nhất là năm tin nhắn trong máy trả lời tự động đấy. Cậu không về nhà à?”
“Ừm, mình về muộn chỉ đủ thời gian lăn ra ngủ.” Kate nói. “Có chuyện gì à? Jake có sao không?”
“Không ổn.” Nancy nói. “Cậu không trả lời điện thoại. Anh ấy nghĩ là cậu hoặc là đã chết hoặc là đang ở với một anh chàng nào đó khác, và anh ấy không biết chắc là mình ghét khả năng nào hơn. Will và mình đã thêm mắm thêm muối cho cái khả năng ‘anh chàng nào đó khác.’”
“Vì sao?” Kate hỏi với vẻ bối rối.
“Tạo động cơ.” Nancy nói. “Anh ấy khổ sở vì không có cậu, nhưng anh ấy sẽ không làm bất cứ chuyện gì về chuyện này đâu, vì thế bọn mình hi vọng là sự ghen tuông sẽ kích anh ấy hành động. Nếu anh ấy xuất hiện ở trước cửa nhà cậu và hét lên ‘Anh ta đâu?’ thì cậu có thể cảm ơn bọn mình đấy.”
Kate bật cười. “Anh ấy nhớ mình à?” Cô hỏi. “Anh ấy thực sự nhớ mình à?”
“Ồ, anh ấy sẽ không thừa nhận điều đó đâu, nhưng tin mình đi, ‘nhớ cậu’ là nói giảm nói tránh đấy. Bọn mình đã nghĩ đến chuyện gọi người nhốt anh ấy lại. Anh ấy thậm chí còn xúc phạm bà Dickerson nữa. Anh ấy thực sự khổ sở. Mình nghĩ tốt hơn hết là cậu nên quay lại và cứu lấy anh ấy.”
“Thực ra thì đó chính là lý do mà mình gọi.” Kate nói. “Không phải là để cứu Jake, nhưng là để quay trở lại đó. Mình muốn…” Cô hít vào thật sâu, “…mình muốn mua một phần quán bar, nhưng mình sẽ không quản lý nó,” cô vội vàng thêm vào, “mình sẽ không ngáng đường cậu, mình sẽ không…”
“Xúc tiến đi, cứ ngáng đường mình,” Nancy nói, “Mình nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời. Mình đã thông qua cái kế hoạch tổng thể mà cậu đã làm. Mình thích nó. Quay trở lại đây đi và bọn mình sẽ thực hiện kế hoạch đó.”
“Cậu đã thông qua kế hoạch đó?” Kate hỏi. “Thật tuyệt vời.” Kate ngạc nhiên và nháy mắt với Jessie, lúc này đang nói “Mình đã bảo cậu rồi.” với một miệng đầy bánh rán. “Thật kỳ diệu.” Kate nói. “Mình choáng váng đấy. Mình nghĩ là những cái đầu vĩ đại suy nghĩ những điều giống nhau.”
“Thực ra ban đầu chuyện này không phải do cái đầu vĩ đại của mình.” Nancy nói. “Đó là ý kiến của Jake.”
“Jake?” Giọng Kate vỡ ra ngạc nhiên. “Đúng thế. Anh ấy dành cả hai tuần vừa rồi ở đây vào mỗi tối, giải thích cho mình về chuyện cuộc đời mình sẽ tốt đẹp hơn như thế nào nếu có cậu ở đây.” Nancy phá lên cười. “Mình đã từng nhìn thấy những lời bào chữa trong suốt trước đây, nhưng lời bào chữa này trên thực tế là hoàn toàn vô hình. Anh ấy muốn cậu quay trở lại. Tệ thật.”
Hai tuần. Jake đã nghĩ đến chuyện này trong suốt hai tuần, và để cô sống trong địa ngục…
“Nếu thế thì tại sao anh ấy không gọi cho mình?” Kate gặng hỏi.
“Mình không biết.” Nancy nói. “Mình không giải thích hộ Jake. Hãy xuống đây và hỏi thẳng anh ấy. Và đem theo tiền nữa. Một nửa cái quán bar ngớ ngẩn này sẽ không rẻ một chút nào đâu. Bọn mình sẽ làm cho cậu đầu tư thật nhiều vào nơi này để cậu không bao giờ có thể bỏ đi nữa.”
“Mình đã thực sự đầu tư vào chỗ đó rồi đấy.” Kate nói. “Nhưng nếu mình phải ngồi đây đau đớn khổ sở trong suốt sáu tuần trong khi Jake ngồi ở dưới đó cũng đau đớn khổ sở trong suốt sáu tuần chỉ bởi vì anh ấy không muốn gọi cho mình và thừa nhận với mình là anh ấy đã mắc sai lầm, thì sẽ phải trả giá bằng cả địa ngục đấy.”
“Trả cho mình trước.” Nancy nói. “bởi vì chắc chắn là cậu sẽ phải trả giá bằng cả địa ngục đấy.”
Một vài phút sau khi Kate gác máy, Jessie đang chiến đấu nốt với miếng bánh rán cuối cùng. “Vậy hãy đến với thiên đường của cậu đi và mình sẽ giúp cậu đóng gói hành lý.” Cô nói với Kate trong lúc mút ngón tay. “Chúng ta có thể chuẩn bị sẵn sàng để cậu có thể lên đường khi đêm bắt đầu xuống.”
“Không.” Kate nói. “Mình phải chuyển giao mấy vụ của Vandenburg, Avery và Davis cho ai đó khác đã. Mình phải fax đơn xin từ chức cho bố và thậm chí lúc này mình còn không biết chắc ông đang ở đâu – mình nghĩ có lẽ là Hồng Kông. Mình phải gọi cho công ty bất động sản để bán căn hộ của mình. Mình phải chuyển hết những khoản đầu tư của mình sang tiền mặt. Và mình phải quyết định xem mình phải giải quyết với Jake về bản danh sách này như thế nào nữa.”
“Đừng trì hoãn.” Jessie nói. “Nếu cậu trì hoãn, cậu sẽ lại rút lui cho xem.”
“Mình không thể rút lui.” Kate nói, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt cố gắng để xác định xem mình đang vui mừng hay đang hoảng sợ. “Mình chỉ mua một nửa quán bar thôi mà.”
Một tuần sau đó, Jake ngồi trong văn phòng khách sạn, mắt nhìn chăm chú vào màn hình máy tính trong lúc những ngón tay của anh nhảy múa trên những phím số. Anh quá mải mê với công việc mình đang làm đến mức không nghe thấy tiếng cửa mở.
Kate đứng trên ngưỡng cửa văn phòng một lát, vô cùng sửng sốt. Việc duy nhất mà cô từng thấy Jake làm một cách say mê miệt mài như thế trước đây là làm tình với cô. Điều đó làm cô nhớ lại lý do vì sao cô ở đó. Cô đóng cửa lại phía sau lưng mình và ngồi xuống trên chiếc ghế tựa ở phía bên kia anh qua chiếc bàn làm việc, cô cố gắng nhớ lại rằng Nancy đã nói với cô là anh muốn cô quay trở lại, và rằng Jessie đã nói tất cả những gì cô phải làm để có thể sống hạnh phúc trong suốt quãng đời còn lại là phải đối mặt với anh.
Cùng với bản danh sách của cô.
Cô nhìn anh, được bao xung quanh một vầng hào quang ánh sáng của bóng đèn điện, và cô biết rằng cô không muốn đối mặt với anh; cô muốn lao vào lòng anh. Anh trông to lớn, rộng rãi, an toàn và giống tất cả những gì cô từng muốn có. Và anh thì thậm chí còn không nhận ra là cô đang ở đó.
“Xin chào.” Cô nói to lên.
Jake ngẩng phắt lên, sững sờ. Họ nhìn nhau chằm chằm không chớp mắt một lúc trong lúc Kate chờ anh hỏi là cô đang làm gì ở đây.
“Chào.” Jake nói. Anh định nói gì đó nữa nhưng rồi lại dừng lại.
Vài giây nữa trôi qua trước khi Kate lại lên tiếng. “Em nghĩ là anh đang thắc mắc không biết em đang làm gì ở đây.”
Anh trả lời. “Không. Anh chỉ thấy vui mừng vì em ở đây. Em trông tuyệt lắm.”
“Cảm ơn anh.” Kate nói. “Anh cũng thế.”
Họ lại nhìn nhau không chớp mắt một lát nữa. Thôi nào, Kate tự nhủ với bản thân, vượt qua chuyện này thôi, đối mặt với anh ấy nào.
“Em vừa mới mua một phần quán bar của Nancy.” Cô bắt đầu.
Và Jake nói. “Anh biết. Cô ấy nói với anh rồi. Tuần trước. Anh cho rằng chuyện đó thật tuyệt.”
“Ồ.” Kate nói. “Thực ra, điều đó có nghĩa là em sẽ chuyển về đây. Trên thực tế thì em đã ở đây rồi.”
“Điều đó thật tuyệt.” Jake lặp lại.
Họ lại nhìn nhau chằm chằm, và cuối cùng Kate từ bỏ. Đối mặt với anh thì được lợi ích gì chứ? Dù sao thì anh cũng không quan tâm. Anh chỉ ngồi nó, lặp đi lặp lại “Tuyệt” như một hình nộm vĩ đại. Tức giận, bối rối và sự khổ sở xung đột lẫn nhau trong con người cô, và sự tức giận đã thắng.
“Em nghĩ là em sẽ đi.” Kate nghiến răng nói, rồi đứng dậy, và Jake bỗng bật dậy kêu lên.
“Chờ một chút.”
“Em đã phải chờ đợi suốt sáu tuần.” Kate bật lại. “Thế là đủ lâu rồi.”
“Em mới đến đây có mười phút.” Jake nói, “Đừng phóng đại quá thế.”
“Em đã rời khỏi đây sáu tuần.” Kate nói. “Anh không hề gọi điện. Anh có nhận thấy là em đã bỏ đi không đấy?”
“Dĩ nhiên là anh nhận thấy rồi.” Jake nói. “Chuyện đó thật kinh khủng.”
“Sáu tuần.” Kate nói. “Sáu tuần khổ sở, cô đơn, tồi tệ.”
“Này, anh cũng khổ sở.” Jake nói.
“Thế tại sao anh không gọi điện?” Kate hét lên.
“Ừm, anh phải suy nghĩ.” Jake bắt đầu.
“Anh phải suy nghĩ? Trong sáu tuần, anh phải suy nghĩ? Anh có biết là em khổ sở đến thế nào trong suốt sáu tuần đó trong khi anh phải suy nghĩ không?”
“Thấy không?” Jake lý luận. “Đó là lý do vì sao anh ghét những chuyện kiểu này.”
Kate bắt đầu giộng lên mặt bàn. “Anh có chút ý tưởng nào về việc chuyện này kinh khủng đến thế nào với em không? Em đã khóc vì anh, chết tiệt thật. Trong khi em chưa bao giờ từng khóc trước đây.”
“Kate…” Jake có vẻ hoảng sợ.
“Sáu tuần!” Kate hét lên. “Và anh cũng đừng nghĩ là em chuyển về đây để theo đuổi anh. Em ghét cuộc sống ở thành phố, em thích sống ở đây, và em sẽ chuyển về đây ngay cả khi anh không có ở đây.”
“Đấy, thấy không” Jake nhẹ nhàng nói. “Đó là một điểm khác nữa mà chúng ta giống nhau.”
“Chúng ta không có điểm gì giống nhau cả.” Kate vặc lại và quay người bước về phía cửa.
Jake lao đến bên cô chỉ trong một giây và đứng trước mặt cô, chặn đường đi của cô. “Chỉ cần cho anh một cơ hội.” Anh nói.
“Không.” Cô nói. “Tránh ra khỏi đường đi của em.”
“Anh không thể.” Anh nói, giơ tay về phía cô và lắc đầu. “Anh không thể để em bỏ đi lần nữa. Và em yêu anh, em khóc vì anh. Em đã nói thế.”
“Em sẽ quên được anh.” Kate nói. “Thực ra thì lúc này có lẽ em đã quên được anh rồi.”
“Không, em không quên được đâu.” Jake nói, rồi anh kéo cô vào lòng và hôn cô.
Kate đã quên mất nụ hôn của Jake có thể làm cô mụ mẫm đến mức nào, quên mất môi anh nóng bỏng đến chừng nào trên môi cô, và cảm giác tuyệt vời thế nào, rắn chắc thế nào và đúng đắn thế nào khi anh vòng tay ôm cô vào lòng, và hơn tất cả, cô cần được ở bên anh nhiều đến chừng nào. Khi cô ngả hẳn người theo nụ hôn của anh, cô cảm thấy anh nhẹ nhõm hẳn đi, và họ ôm nhau thật chặt một lúc rất lâu sau khi nụ hôn đã chấm dứt.
“Nói với anh là em sẽ không quên anh đi.” Jake nói.
“Em sẽ không quên anh.” Kate thì thầm trên ngực anh. “Em sẽ không bao giờ quên được anh. Đó là một lời nguyền trong cuộc đời em.”
“Đừng bao giờ doạ anh như thế lần nữa đấy.” Jake nói với vẻ nôn nóng. “Anh đã nghĩ là em sẽ thực sự bỏ đi.”
“Em định thế thật.” Kate nói. Cô hít vào một hơi thật sâu rồi cố gắng lùi ra khỏi anh. “Có thể em vẫn sẽ bỏ đi. Em có một bản danh sách những yêu sách.”
“Em có thể có chúng.” Jake nói và kéo cô trở lại vào lòng anh để cô không thể bỏ đi nữa. “Tất cả những yêu sách đó, tất cả những gì em muốn.”
“Anh sẽ không thích chúng đâu.” Kate nói.
“Anh sẽ vẫn sống sót thôi.” Anh nhìn xuống cô và mỉm cười, một lần nữa cô cảm giác như mình bị tan chảy vào anh. Trước khi khả năng cô có thể đầu hàng hoàn toàn xảy ra, cô lôi bản danh sách của Jessie ra khỏi túi xách và đẩy nó cho anh.
“Cái gì thế?” Anh hỏi, cầm lấy nó bằng một tay trong khi tay còn lại vẫn ôm quanh người cô để đề phòng trường hợp cô thay đổi ý định, và cô nói.
“Đây là những yêu sách của em. Anh sẽ ghét chúng cho xem.”
Anh nhìn vào bản danh sách và nói. “Chữ viết tay của em thực sự vô cùng kinh khủng.”
“Đó là chữ của Jessie.” Kate nói, cảm thấy mình như một con ngốc. “Trả nó lại đây. Nó vớ vẩn lắm.”
“Không.” Anh nói rồi đọc. “Thứ nhất: Anh ấy sẽ không gọi điện.” Anh nhìn Kate, vẻ không hiểu.
“Thì anh đã không gọi điện.” Kate nói.
“Anh sẽ gọi. Anh sẽ nói chuyện với em vào buổi sáng, buổi trưa, và buổi tối. Nó có bắt buộc là phải trên điện thoại không?”
“Trả em bản danh sách.” Kate nói và chụp lấy nó nhưng anh giữ nó ra khỏi tầm tay của cô.
“Thứ hai: Anh ấy nghĩ là có lẽ anh ấy yêu cô ấy.” Jake đọc. “Sao bản danh sách này không có ý nghĩa gì nhỉ?”
“Anh đã nói là anh chỉ nghĩ rằng anh yêu em.” Kate nói. “Đó là một điều đáng để lo lắng.”
“Sự lo lắng của em đã qua.” Jake nói và nhìn cô với một vẻ chắc chắn làm cho cô cảm thấy choáng váng. “Anh phát cuồng vì em.”
“Ồ.” Kate nói. Anh quay trở lại với bản danh sách. “Thứ ba: Anh ấy ghét phải đối mặt và bị thao túng.” Anh đọc. “Ừm, điều này thì khá đúng. Thế vấn đề là gì?”
“Anh sẽ phải chọn một trong hai điều đó nếu không chúng ta sẽ không thể nói chuyện được nhiều với nhau.” Kate nói.
“Anh muốn em đối mặt với anh hay thao túng anh?” Jake thở dài.
“Đối mặt. Dù sao thì em cũng sẽ làm thế. Thứ tư là gì? ‘Anh ấy không làm việc.’” Anh nháy mắt với cô. “Muốn cá không? Lại đây.” Anh kéo cô đi vòng sang phía bên kia chiếc bàn làm việc, ngồi xuống chiếc ghế tựa và kéo cô ngồi vào lòng anh, tay vẫn ôm lấy cô. “Okay, chuyện này cũng không chắc chắn lắm vì nó không chính xác là một công việc. Em thấy chiếc máy tính xinh xắn này không?”
“Có.” Kate nói. “Anh đã tham gia vào thị trường chứng khoán trở lại.” Jake nói. “Nó không phải là một công việc theo đúng nghĩa của từ đó, nhưng…”
“Cái gì?” Kate hỏi và chồm về phía trước để nhìn vào màn hình máy tính.
“Em nói đúng.” Jake nói. “Anh đang thối rữa ra ở đây. Nhưng anh không muốn quay trở lại với đuờng đua của những con chuột đó nữa. Vì thế anh nghĩ anh sẽ chỉ cần ở lại đây và làm một con chuột thảnh thơi. Và có lẽ, một ngày nào đó, có lẽ, anh sẽ thử thành lập công ty Dịch vụ Tài chính Templeton cũng nên. Em thích không?”
“Em sửng sốt ấy chứ.” Kate nói, và Jake lại kéo cô lại gần anh trong khi anh quay lại với bản danh sách. “’Thứ năm: Anh ấy tránh xa những cam kết.’” Jake đọc. “Quên chuyện đó đi, anh đã cam kết rồi. ‘Thứ sáu: Anh ấy nghĩ không có việc gì cho cô ấy ở đó.’ Anh đã giải quyết chuyện đó rồi khi anh nói với Nancy về ý tưởng về quán bar. ‘Thứ bảy: Anh ấy không muốn kết hôn.’”
“Còn em thì muốn.” Kate nói. “Em thực sự muốn. Nhẫn, nhà thờ, tất cả mọi thứ.”
“Tốt.” Jake nói. “Anh đã phải mất một đống tiền cho cái này.” Hít vào một hơi thật sâu và ôm chặt cô vào lòng bằng một tay, anh mở ngăn kéo chiếc bàn làm việc và lôi ra một hộp đựng nhẫn nho nhỏ.
“Nhẫn ư?” Cô hỏi, ngồi thẳng dậy trong lòng anh khi anh đưa cho cô cái hộp. “Anh đã mua nhẫn ư? Anh không thèm gọi cho em trong sáu tuần, nhưng anh mua nhẫn ư?” “Anh muốn có chúng khi anh cầu hôn em.”
Jake nói và nhìn cô trong lúc cô mở nắp chiếc hộp. “Anh không thích những thứ này lắm, và anh nghĩ rằng có thể anh chỉ cần đưa chúng cho em và em sẽ vô cùng choáng váng…”
“Em thực sự choáng váng.” Kate nói và nhìn vào những chiếc nhẫn. Đó là một cặp chiếc nhẫn cưới được chạm khắc và có một cái nạm ngọc.
“Còn nữa,” Jake nói. “Anh đã mua một ngôi nhà.”
“Một ngôi nhà?” Kate kêu lên. “Anh mua nhẫn và một ngôi nhà?”
“Nó chỉ là một căn nhà nhỏ cũ kỹ ở bên cạnh hồ.” Jake nói, trông có vẻ lo lắng. “Anh lại làm lộn xộn mọi thứ lên nữa à?”
“Anh đã mua một ngôi nhà.” Kate lặp lại. “Anh sẽ làm gì với ngôi nhà đó và cặp nhẫn này nếu em không nói đồng ý.”
“Ngay cả đùa thì em cũng đừng có nói thế.” Jake vội vàng nói. “Anh đã có những cơn ác mộng về chuyện đó rồi.”
“Cầu hôn em đi.” Kate nói.
“Em sẽ lấy anh chứ?” Jake hỏi.
“Vâng.” Kate nói và đeo chiếc nhẫn có nạm ngọc vào ngón tay mình.
Jake kéo cô vào lòng anh trở lại và nói. “Cảm ơn em.” với một sự biết ơn chân thành và sự nhẹ nhõm làm Kate vô cùng sửng sốt.
“Anh thực sự muốn làm chuyện này à?” Cô hỏi.
“Anh thực sự muốn làm chuyện này.” Anh nói.
“Vậy sao sáu tuần liền…” cô bắt đầu, và lần này anh đã cắt ngang cô.
“Nghe này, anh biết em rất chắc chắn về chuyện này, nhưng em luôn chắc chắn về mọi chuyện.” Anh nói, giọng anh chứa chan tình yêu và sự quan tâm. “Anh thì không chắc chắn về bất cứ thứ gì cả. Anh cảm thấy lo lắng. Và hãy đối mặt với nó mà xem, mọi chuyện sẽ không luôn luôn dễ dàng với chúng ta đâu.”
“Em biết.” Kate nói.
“Anh muốn cảm thấy chắc chắn khi anh cầu hôn em.” Jake nói và nhìn cô chứa chan tình yêu đến nỗi cô không thể chịu đựng được. “Và giờ anh đã chắc chắn.”
“Ồ.” Kate nói và nuốt xuống. “Em vẫn không thể tin được chuyện anh mua một ngôi nhà và nhẫn cưới trong khi anh để em khóc lóc trong suốt sáu tuần. Đừng bao giờ…”
“Đó là những gì anh muốn nói.” Jake nói. “Anh không nghĩ là lúc nào đó anh sẽ làm thế, nhưng anh chỉ là không biết phải cầu hôn em như thế nào. Anh thậm chí còn không biết làm thế nào sau khi anh đã cảm thấy chắc chắn rồi. Hãy nhìn xem anh giải quyết chuyện này tệ thế nào. Và chúng ta sẽ còn gặp phải những chuyện này nữa. Anh sẽ cố gắng hết sức, nhưng anh sẽ làm lộn xộn hết cả lên và em sẽ thay đổi quan điểm và thế là chúng ta sẽ lại cãi nhau.”
Kate lại nuốt nước bọt. “ Em biết.”
“Nhưng vấn đề quan trọng đối với anh,” anh nói và nhìn thật sâu vào trong mắt cô, “là cho dù chúng ta có rắc rối gì thì chúng ta cũng có thể giải quyết được, bởi vì sẽ không có gì tồi tệ với anh bằng chuyện phải rời xa em. Không có gì cả.”
“Ồ.” Kate nói.
“Kate?” Jake hỏi khi thấy cô im lặng một lúc lâu.
“Em chỉ là xúc động quá.” Kate nói, cố gắng để không khóc òa lên. “Em đã nghĩ là em sẽ quay trở lại đây và anh có thể sẽ vui mừng khi nhìn thấy em, và có thể anh sẽ nói với em anh nghĩ rằng anh yêu em nhưng anh không chắc lắm, và thậm chí có thể anh sẽ miễn cưỡng cưới em, em không bao giờ nghĩ…”
Jake ôm cô chặt hơn. “Anh đã từng là một tên khốn nạn đến thế hay sao? Anh đã nghĩ là em biết…”
“Không.” Kate nói. “Nhưng giờ thì em biết rồi, giờ khi anh đã nói với em.” Cô bỗng giơ chiếc nhẫn nạm ngọc của mình lên phía dưới ánh điện và săm soi nó một cách kỹ càng. “Những nét chạm khắc này, phía trên thành nhẫn, đó là cá à?” Cuối cùng cô hỏi với một giọng như bị bóp nghẹt.
“Anh đã phải đặt làm chúng một cách đặc biệt đấy.” Jake nói.
“Cá ư?” Kate hỏi lại, trố mắt nhìn anh và cảm thấy yêu anh nhiều hơn bao giờ hết, cô gần như tê liệt vì cảm giác đó.
“Một số khoảnh khắc tuyệt vời nhất của chúng ta đều diễn ra trước mặt những con cá.” Jake nói. “Anh không muốn tặng em một chiếc nhẫn bình thường. Em không phải là một người phụ nữ bình thường.”
“Cá,” Kate nói. “Em đã nói với anh rằng em sẽ yêu anh cho đến ngày em nhắm mắt xuôi tay chưa?”
“Tốt hơn là em nên thế.” Jake nói. “Bởi vì đó là khoảng thời gian mà em sẽ phải chịu đựng có anh lởn vởn xung quanh em.” Anh ngừng lại một lát rồi nói tiếp. “Trừ khi em giết chết anh trên giường. Cứ tiến tới và thử làm điều đó xem, anh không lấy đó làm phiền đâu.”
Kate lại nhìn chiếc nhẫn trên tay mình lần nữa. “Em đã đính hôn.” Cô nói, và lại đưa chiếc nhẫn soi dưới ánh điện một lần nữa.
“Thực ra thì em đã từng đính hôn trước đây.” Jake nói trong lúc cô ngắm nhìn chiếc nhẫn với vẻ thích thú. “Đó là lý do vì sao anh nghĩ rằng chúng ta nên làm đám cưới cuối tuần này.”
“Gì cơ?” Kate giật mình hỏi lại. Và khi cô quay đầu lại để nhìn anh, anh liền hôn cô, kéo cô lại thật gần đến nỗi cô có cảm giác anh sẽ không bao giờ thả cô ra nữa. Cô hôn trả lại anh, yêu cái cảm giác môi anh trên môi cô, cái cảm giác nhồn nhột nhẹ nhàng khi hàm ria mép của anh cọ vào da cô. Khi anh kết thúc nụ hôn, cô đeo cứng lấy anh và úp mặt vào chiếc áo sơ mi của anh bởi vì cảm giác được dựa vào anh thật tuyệt diệu biết bao, thật an toàn biết bao khi có vòng tay của anh quấn quanh người cô. Cô có cảm giác ở bên anh như được ở nhà, và cô chưa bao giờ từng được ở đó trước đây.
“Chuyện đính hôn không có tác dụng gì với em cả.” Jake thì thầm bên tai cô. “Những anh chàng đó, họ đã chờ quá lâu, rồi họ để em đi mất.”
“Em sẽ không đi đâu nữa cả.” Kate nói, ngẩng mặt lên nhìn anh lần nữa. “Nếu anh nghĩ rằng em sẽ rời xa anh thì anh thật điên rồ. Anh đã cầu hôn em và em có những con cá làm chứng cho chuyện đó.”
“Dĩ nhiên đó một phần là lỗi của em.” Jake nói tiếp như thể anh không nghe thấy cô nói. “Em và cái kế hoạch của em.”
“Này,” Kate ngồi thẳng dậy. “Kế hoạch của em có tác dụng tốt đấy chứ. Giờ em đã có anh, đúng không?”
“Và anh là một phần trong cái kế hoạch của em ư?” Jake nhe răng cười với cô. “Anh không nghĩ thế. Anh nghĩ là anh đã bắt cóc em, cưng ạ, bất thình lình tấn công em trong lúc em đang săn lùng những tên ngốc. Chuyện tốt nhất từng xảy ra với em là bất ngờ có anh xuất hiện và cái kế hoạch của em lại đi về phương nam.”
Kate định phản đối lại nhưng rồi cô dừng lại. Anh đang mỉm cười với cô với một vẻ yêu thương tuyệt đối và một niềm hạnh phúc làm cho cô chỉ cần nhìn anh thôi cũng đã cảm thấy mụ mẫm cả người. Anh cao ráo, đáng tin cậy và thành công trong cuộc sống, một anh chàng rất có khiếu hài hước, rất tuyệt vời ở trên giường và sẽ yêu cô đến phát điên cho đến ngày cô nhắm mắt xuôi tay.
“Em đã nghĩ gì nhỉ?” Cô nói, rồi thả lỏng người trong vòng tay ấm áp của cái kế hoạch tuyệt vời nhất mà cô đã từng lập ra, và cô dự định sẽ mãi mãi ở lại trong vòng tay đó.