Sai Phi Dụ Tình

Chương 124: Đại chiến Hàn vs Mộ Dã


, làm cho Mộ Dã không thể không bội phục."

"Sớm nghe nói Khả Hãn chinh chiến nhiều năm không có bại tích. Hàn mỗ không dám khinh thị." Bách Lý Hàn mục quang lại một lần nữa xẹt qua khuôn mặt tái nhợt của Lưu Sương, bên môi tràn ra ý cười, vẻ nhàn nhã dưới ánh trăng của hắn, khốc mỹ tuấn tú.

"Khả Hãn, trước khi đại chiến. Hàn mỗ có chuyện muốn thương lượng, hy vọng Khả Hãn có thể đáp ứng." Bách Lý Hàn mỉm cười vỗ vỗ tay, phía sau binh sĩ tiến ra, một nữ tử cưỡi ngựa xuất hiện.

Một thân áo quần màu xanh gọn gàng, khuôn mặt trái xoan trắng trong thuần khiết, mặt mày thanh tú, là Thanh nhi mà Bách Lý Hàn mang từ Lộc Xuyên về. Lúc này, mắt Thanh nhi sáng quắc dừng trên người Mộ Dã, hoán một tiếng lớn: "Khả Hãn!"

"Khả Hãn có biết nữ tử này?" Bách Lý Hàn lông mi dựng lên, nhàn nhạt hỏi.

Mộ Dã trong lòng kinh ngạc thấy rõ, hắn hiển nhiên không nghĩ tới Thanh nhi sẽ ở trong tay Bách Lý Hàn, lập tức có điểm tức giận, không phải là hướng về phía Bách Lý Hàn mà là hướng Thanh nhi quát: "Chuyện gì xảy ra, ngươi làm sao để bị bắt được. Không phải nói ngươi đợi ở trong phủ không được ra khỏi cửa sao?"

Mấy năm nay, hắn… đối với Thanh nhi này chưa bao giờ có tình cảm, chỉ bởi vì nàng là công chúa Vũ quốc cho nên hắn cực kỳ ưu đãi nàng. Bởi vì nguyên nhân, hắn hại phụ hoàng mẫu hậu của nàng, cho nên trong tâm còn chút áy náy.

Thanh nhi nghe được Mộ Dã trách cứ, đôi mắt đỏ hoe, con ngươi bao phủ một tầng mây nhạt, có chút ủy khuất cúi đầu.

Lưu Sương nhìn nữ tử kia, không biết vì sao trong lòng cảm thấy vô cùng quen thuộc, chỉ là nhất thời không nhớ ra gặp ở nơi nào.

Bách Lý Hàn mắt nhìn Mộ Dã, cười nói: "Khả Hãn nói quá lời, vị cô nương này không phải là chạy loạn lên, mà là đến đỉnh núi cao, vì nam nhân người mà cầu nước thánh, hy vọng bảo lãnh hắn bình an!" Dứt lòi, đột nhiên lôi từ trong ngực ra một bầu hồ lô mỉm cười nói tiếp: "Nàng ta chịu thiên tân vạn khổ, suýt chút ngã chết vì lạnh để cầu nước thánh, không biết Khả Hãn có vừa ý dùng một chút! Đây chính là vì tâm phu nhân một lần."

Dứt lời, giương tay lên, hồ lô kia vẽ trên không trung một đường vòng cung duyên dáng, thẳng tắp hướng Mộ Dã bay đi.

Mộ Dã cũng không đưa tay tiếp, chỉ dùng vỏ đao đỡ, hồ lô liền đổi hướng, rơi xuống đất, nhanh như chớp lẫn vào trong bụi cỏ xa xa.

"Ta Mộ Dã cho tới bây giờ chiến vô bất thắng, cần gì nước thánh phù hộ." Hắn chém đinh chặt sắt nói. Này đột nhiên xuất hiện chuyện này, làm hắn có chút phiền toái.

Mắt Thanh nhi ngập trong màn hơi nước, lúc này rốt cục ngưng kết lại thành những giọt nước mắt, thi nhau tuôn xuống như mưa.

"Vị cô nương này nghe nói là thị thiếp Khả Hãn, không biết Khả Hãn có bằng lòng cùng Hàn mỗ trao đổi con tin?" Bách Lý Hàn khinh miêu nói, cực lực không nhìn vào Lưu Sương. Trong lòng thề, hôm nay vô luận thế nào, hắn nhất định phải cứu được nàng. Nếu không, một hồi song binh giao chiến, đao kiếm không có mắt, hắn lo sợ Lưu Sương sẽ bị ngộ thương.

"Trao đổi người?" mắt Mộ Dã nhíu lại, khóe môi gợi lên ý cười: "Ngươi muốn trao đổi Sương nhi sao? Mặc dù trước kia nàng là vương phi của ngươi, nhưng là, hiện tại, nàng là nữ nhân ta coi trọng. Ta sẽ không trao đổi."

"A?" lông mày Bách Lý Hàn dựng lên, làm ra bộ không thèm để ý, nhưng tâm thì lại đau, hắn coi trọng nữ nhân? Tên Mộ Dã ngang ngược này.

Phía sau đó không xa, Thanh nhi nghe vậy nước mắt lại càng giàn dụa, mặc dù nàng cực lực áp chế tiếng khóc nhưng thanh âm nức nở không ngừng truyền tới. Lưu Sương trong tâm một hồi quặn đau, nữ tử này vì sao lại quen thuộc vậy? Mà Mộ Dã tại sao lại đối với nữ tử này như vậy?

Lại nhìn Bách Lý Hàn thần sắc lạnh lùng, tâm bên trong càng khó chịu. Hắn đúng như Mộ Dã nói! Đã như thế cần gì phải trao đổi nàng chứ?

Mộ Dã nghe được tiếng Thanh nhi khóc, cực kỳ phiền lòng, nhàn nhạt nói: "Khóc cái gì, không đổi ngươi, sau này hội sẽ cứu ngươi."

Bách Lý Hàn nhàn nhạt nhìn Mộ Dã, hắn biết, Mộ Dã đối với nữ tử này chắc chắn cũng có cảm tình, giờ khắc này, có chút cảm động.

Này là được rồi, tâm hắn đang loạn.

Hắn không có nắm chắc được là thắng Mộ Dã, nhưng là, nếu làm tâm Mộ Dã lo lắng, mới có thể bất ngờ đánh thắng.

Hắn đưa tay, tay cầm bảo kiếm bên hông, đoạn cười tao nhã chậm rãi rút bảo kiếm ra. Bảo kiếm ra khỏi vỏ, trong phút chốc, ánh sáng lạnh bốn phía, kiếm của Bách Lý Hàn, đúng là giống hắn nhất dạng. Trường kiếm phản chiếu dưới ánh trăng, ánh sáng con ngươi hắn quắc lên, lạnh như băng.

Ánh trăng cực kỳ mỹ, nhưng không ai chú ý tới, mọi người tầm mắt chiếu tới mái tóc bạc của nam nhân kia dưới ánh trăng, bởi vì, phong thái của hắn quá mỹ.

Một đầu tóc bạc dưới ánh trăng phiêu động, mặt mũi lạnh lùng tuy rằng có chút tiều tụy, nhưng không hề làm tổn hao sự tuấn mỹ của hắn chút nào. Thân hình hắn đột nhiên có chút rung động, lập tức từ từ vọt xuống, gió thổi trên thảo nguyên, làm tóc hắn tung bay, hắn giống như cơn gió mà đến vậy, giống như thần tốc, đứng trước Mộ Dã cách hai trượng.

"Trữ vương Nguyệt quốc Bách Lý Hàn một mình thỉnh chiến võ nghệ danh chấn thiên hạ Khả Hãn Mộ Dã!" Bách Lý Hàn ung dung giơ bảo kiếm lên, thần sắc nhàn nhạt nói, tựa hồ hắn không phải thỉnh chiến mà giống như thỉnh đối phương cùng uống trà.

Binh lính Thiên Mạc quốc không nhịn được khẩu khí này, bọn họ đều nghe qua danh tiếng Trữ vương Nguyệt quốc, biết hắn lợi hại thế nào. Nhưng là, bọn họ không nghĩ tới, lúc hai quân giao chiến, hắn lại một mình khiêu chiến Khả Hãn Mộ Dã bọn họ.

Bất quá, trận chiến này bọn họ cũng vô cùng mong đợi, cao thủ quyết đấu, không phải lúc nào muốn cũng được mục kích.

Dõi mắt trong giang hồ bốn bể, có mấy tuyệt thế cao thủ, có dong ruổi thiên hạ, có ở thâm cung, có thần bí không biết tung tích. Bọn họ chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến.

Đêm này, bọn họ rốt cục muốn xem đến: "Bách Lý Hàn Băng, Mộ Dã Lưu Quang" Bách Lý Hàn giao chiến cùng Mộ Dã, trong lòng không thể không kích động, không khỏi kỳ vọng Mộ Dã có thể đáp ứng. Cơ hồ quên đây là lúc hai quân giao chiến.

Lưu Sương ngây dại nhìn bóng dáng nhàn nhạt cách đó không xa, chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị sóng dậy, thủy triều lên. Nhìn thấy tóc hắn bạc nàng còn chưa hồi phục nổi tinh thần, liền lại nhìn thấy hắn, nàng sợ ngây người.

Một mình khiêu chiến?

Hai hổ đánh nhau, tất có một bị thương, nàng thừa biết Mộ Dã lợi hại thế nào.

Mộ Dã ban đầu là sửng sốt, bởi vì hắn không nghĩ Bách Lý Hàn lại một mình dám khiêu chiến hắn, nhưng là, lập tức trở lại bình thường. Trong tay hắn, còn có vương phi trước đây, hắn sẽ bỏ qua sao?

Lập tức mỉm cười nhẹ vỗ về sợi tóc Lưu Sương, nhàn nhạt nói: "Ta đi một chút sẽ trở lại!" giọng điệu ôn nhu mà sủng nịch. ( =)). Ôi, dấm đâu tràn đến a.)

Lưu Sương bị hắn đánh thức, bừng tỉnh, trong phút chốc mặt nàng tái nhợt, nàng bỗng nhiên đưa tay bắt lấy y phục Mộ Dã. Ánh mắt thống khổ nhìn hắn: "Các ngươi, có thể hay không không đánh?"

Giọng nàng kinh hoàng, âm thanh rất nhẹ, nhưng là vẫn theo gió lọt đến tai Bách Lý Hàn.

Thấy Mộ Dã vỗ về nàng, thấy Lưu Sương kinh hoàng, sắc mặt Bách Lý Hàn mãnh liệt, khóe môi hàm tiếu, mắt chứa đầy thống khổ.

Nàng tại sao lo lắng cho Mộ Dã? Nàng vì sao cùng Mộ Dã thân mật như thế? Nếu như, nàng cảm thấy đi theo Mộ Dã hạnh phúc, hắn có cần đem nàng đi sao?

Nụ cười ngưng lại, hắn biết, tâm hắn lúc này cũng giống Mộ Dã, hỗn loạn.

"Không đánh?" Mộ Dã hài lòng cười nói: "Nàng là lo lắng cho ta sao? Yên tâm, ta không có việc gì!" Nói xong căn dặn Mộ Tịch Tịch chiêu cố Lưu Sương thật tốt. Thân hình mở ra, giống như cánh chim màu đen lớn, nhanh nhẹn đáp xuống trước mặt Bách Lý Hàn, chậm rãi rút ra bảo đao.

Bảo đao Mộ Dã, cho dù là ra khỏi vỏ, cũng đen nhánh, không giống binh khí bình thường lóe lên hàn quang, ánh trăng soi tới, lại phảng phất bị thân đao chôn vùi. Nhưng là, đao vừa rời vỏ kiếm, Bách Lý Hàn cảm thấy như băng hàn tràn ngập mở ra.

"Nếu như đánh thắng Khả Hãn, vẫn còn thỉnh Khả Hãn đáp ứng trao đổi người." Bách Lý Hàn nhàn nhạt nói.

Mộ Dã cuồng phóng cười một tiếng hí mắt nói: "Hảo, ngươi vĩnh viễn không có khả năng thắng ta, ta đáp ứng ngươi."

Bách Lý Hàn nghe vậy, trong phút chốc tâm dựng lên, hô hấp cũng trở nên trầm trọng… hắn mong chờ, mong chờ trận đấu này. Bởi vì trận đánh này, cho biết Lưu Sương có thể trở lại bên cạnh hắn không.

Hắn cũng không biết tại sao mình lại đợi chờ giây phút này. Hắn chưa bao giờ thích động võ, nhưng là, tối nay trận chiến này, hắn không chỉ muốn chiến mà còn phải thắng.

Hai người mặc dù đã gặp qua lâu nhưng lại chưa bao giờ chính thức so chiêu, thậm chí cũng chưa từng nhìn đối phương ra chiêu.

Một trận này, không nghi ngờ là trận đánh tàn khốc.

Sắc trời có chút âm trầm, ánh trăng đột nhiên có chút buồn bã, vào lúc này, Mộ Dã ra chiêu.

Mộ Dã ra chiêu, tuyệt nghiêm túc, đao đen nhánh giống như từng ngọn núi cuồn cuộn đánh úp về Bách Lý Hàn, mà ngay cả trong không khí cũng như muốn xé toạc tiếng gió.

Mộ Dã vừa ra tay tựa hồ không khí xung quanh đều bị thiêu đốt cả.

Lưu Sương kinh hô một tiếng, cơ hồ không dám nhìn tới. Công sắc bén thế này, Bách Lý Hàn sao có thể ngăn trụ.

Nhưng vào lúc này, Bách Lý Hàn cũng ra chiêu.

Một kiếm tà tà lướt ra hàn quang lạnh lùng, như vậy lướt nhẹ, như vậy hoạt bát, liền đâm vào đao ảnh của Mộ Dã, tựa hồ như một mảnh ánh sáng xẹt qua đỉnh núi.

Mà hắn, áo lạnh phiêu động, thiên hình nhẹ nhàng, như khói nước.

Lưu Sương nhìn thanh kiếm Bách Lý Hàn. Nàng chưa từng có xem qua hắn giao thủ, một lần, Xích Phượng ám sát hắn thì hắn xuất thủ nhưng chỉ một chiêu, liền phế của Xích Phượng tay. Một chiêu kia quá nhanh, nàng căn bản chưa thấy rõ hắn ra chiêu như thế nào.

Lần này đây, Lưu Sương thật sự được thấy Bách Lý Hàn xuất thủ.

Giờ khắc này, không chỉ có Lưu Sương, tất cả mọi người cùng thán phục, nguyên lai đánh nhau, cũng có thể đẹp mắt như vậy. Nếu như, hắn mặc bạch y sam bào, tay áo nhẹ đưa, chỉ sợ là càng mê người.

Nhưng là, một kiếm này, có thể ngăn trụ lôi đình tấn công của Mộ Dã sao?

Lưu Sương cảm thấy tâm rung lên, định nhảy xuống, nếu không phải Mộ Tịch Tịch nắm chặt vai nàng, nàng sớm đã thúc ngựa đi.

Mà tiếng kinh hô, đã bất giác từ miệng nàng đi ra.

Tất cả là do lúc đó, hai đạo thân ảnh lần lượt đổi qua, kiếm Bách Lý Hàn chặn đao Mộ Dã, hai người nhất tề lùi về sau một bước.

Lúc này, ai nấy đều thấy được Bách Lý Hàn một chiêu lướt nhẹ kiếm khí, binh sĩ không khỏi tán hô.

Sắc mặt Mộ Dã cùng Bách Lý Hàn đều trắng nhợt. Mắt nhìn có ý khinh thị, xoay mình khởi kính ý. Khả năng Mộ Dã, thiên hạ anh hùng, cơ hồ mọi người đều khinh thị, từ sau khi cùng Đông Phương Lưu Quang giao thủ, hắn liến lấy được toàn bộ lòng mọi người, lần này cùng Bách Lý Hàn giao thủ, hoàn toàn không hề biết xấu hổ. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

"Ha ha, thống khoái!" Mộ Dã một bên hô, một bên tung người nhảy lên, hai người một lần nữa chiến tại cùng nhau.

Trường kiếm Bách Lý Hàn không ngừng đánh hạ, kiếm quang như tuyết, giống như sương mờ tản ra, hoạt bát sắc bén. Mà người hắn, cũng nhẹ nhàng như thiên, tiêu sái thoát tục.

"Hảo tướng soái a!" sau lưng Lưu Sương, những thị nữ từng hầu hạ nàng không khỏi kìm lòng thốt lên. Một thị nữ khắc cuống quýt gật đầu phụ họa, chứng thật là vô cùng đẹp trai a!

Bách Lý Hàn tựa hồ nghe được lời họ, xuất kiếm mà vẫn còn khẽ nhíu mày gật đầu. Thị nữ kia lập tức đỏ mặt, e lệ cúi đầu.

Bên môi Lưu Sương mơ hồ hiện lên vui vẻ, tâm lại có cảm giác kiêu ngạo, là vì Bách Lý Hàn mà kiêu ngạo. Nàng,… ách,, phải nói, hắn từng là phu quân của mình.

Chỉ là, hôm nay không phải.

Thấy hắn hướng hai thị nữ kia gật đầu mỉm cười, trong lòng nảy sinh tia phiền muộn.

Ngay cả là hận hắn, giờ khắc này, nàng thật sự bội phục hắn. Chỉ là, tâm, vẫn còn lo lắng, hắn có thể hơn Mộ Dã sao?

Mộ Dã chỉ cảm thấy hơi băng lạnh không ngừng kéo tới, hai tay hắn nắm đao, lấy bài sơn không ngừng công kích.

Một người – một kiếm lóng lánh, một người – một đao ảm đạm.

Tiếng đao kiếm vẫn không dứt.

Cũng không biết bao lâu, mọi người đang muốn trận chiến này vĩnh viễn không dứt thì bầu trời đột nhiên chuyển động, mặt trăng chui khuất vào mây, trên cỏ hai bóng người mơ hồ không rõ lắm. Chỉ nghe kiếm vù vù, lóe lên cùng hàn quang.

Tâm tính thiện lương của Lưu Sương giống như bị giam trong lồng, không ngừng điên cuồng chấn động, tựa hồ muốn nhảy ra khỏi lồng sắt. Nhìn không thấy, làm sao bây giờ? Hắn lo lắng muốn chết.

Nàng mơ hồ nghe được tiếng rất nhỏ giòn, ngay sau đó là một tiếng hô đau, thanh âm cực kỳ nhỏ, bị tiếng gió thổi bạt đi. Nhưng, nàng đã nghe thấy rõ.

Không biết vì sao, nước mắt không bị không chế chậm rãi chảy xuống, nàng không kìm được mà khóc. Nàng cảm thấy trận chiến này đã kết thúc, mà nàng, căn bản không biết ai thắng!

Nàng lập tức nhẹ nhàng nhảy xuống, chậm rãi hướng phía trước đi tới, mà Mộ Tịch Tịch tựa hồ cũng ý thức được cái gì, bàn tay khẽ run rẩy, không có giữ Lưu Sương lại.

Đi chưa được vài bước, tầng mây rốt cục tản ra, mặt trang thật giống một thiên kim tiểu thư, nhẹ nhàng di động tới những bước chân nàng đi, đem ánh sáng chiếu rọi trên mặt đất.

Tựa hồ là muốn đền bù sự biến mất vừa rồi, ánh trăng chói ngời mắt, sáng tỏ. Đem những vì tinh tú chìm vào ảm đạm.

Đôi mắt ngập nước của Lưu Sương mở to, tinh tường nhìn sự việc, nàng đột nhiên bịt chặt miệng mới không khỏi kinh hô.

Ánh trăng hướng xuống trên mặt cỏ bị diệt sạch.

Bách Lý Hàn cùng Mộ Dã sai thân đứng yên, giống như địch trụ không hề nhúc nhích. Từ góc độ của Lưu Sương chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng họ, hoàn toàn không thấy thêm gì cả.

Trận chiến này kết thúc, nhưng là ai thắng đây?

Bách Lý Hàn hắn không có việc gì chứ? Hắn hẳn là không có việc gì chứ? Còn Mộ Dã, Lưu Sương lúc này cũng lưu tâm Mộ Dã.

Lần này đây nàng tinh ý phát hiện, ngay cả Bách Lý Hàn từng đối xử với nàng như thế nào, ngảy cả hắn cải trang thành Dã nhân bắt buộc nàng, ngay cả trong lòng nàng hận hắn, nhưng là, nàng không mong hắn chết.

Nàng cảm giác được nếu là hắn chết, nàng không còn tâm ý muốn sống.

Đúng vậy, không thể thương hắn, mà ngay cả hận hắn cũng không thể, nàng sống còn có ý nghĩa gì?

Giờ khắc này, Lưu Sương có chút mất hết can đảm, nàng quả thực không thể biết tình hình trước mắt mình, nàng cảm thấy bản thân mình quá chậm. Chân nàng vô lực.

Có hai nữ tử nhanh vọt tới, so với nàng vô cùng khẩn cấp.

Nàng mơ hồ nhận thấy là Mộ Tịch Tịch cùng Đại Mi Vũ, bọn họ lướt qua mặt nàng.

Bọn họ đều là quan tâm tới Mộ Dã.

"Khả Hãn, người không sao chứ?" những âm thanh hỗn loạn nổi lên.

Lưu Sương rốt cục đi tới bọn họ, thấy rõ tình trạng.

Kiếm Bách Lý Hàn chỉ tại cổ họng Mộ Dã, như vậy hữu lực, như vậy sắc bén, như sắp cắt vỡ cổ họng Mộ Dã.

Tâm Lưu Sương trong nháy mắt bốc lên, gió êm sóng lặng một khắc.

Là hắn thắng.

Nhưng là ngay sau đó, tâm nàng lại lần nữa nổi lên, nàng xem kĩ, sườn phải Bách Lý Hàn, có huyết từ từ chảy ra.

Hắn bị thương, mà Mộ Dã, không có bị thương.

Lúc này Mộ Dã, cũng kinh hoàng.

Bách Lý Hàn vừa rồi, nhất đao, hắn rõ ràng tránh được, mà sao không có né, liều mạng đón nhận, muốn thắng hắn.

"Tại sao?" Mộ Dã hí mắt cúi đầu hỏi: "Là vì nàng sao?" Mộ Dã chỉ vào Lưu Sương hỏi.

Bách Lý Hàn đột nhiên nở một nụ cười ta mị, liếc mắt nhìn Lưu Sương, mắt phượng hàn ý: "Không phải, nàng không xứng! Ta chỉ là muốn thắng ngươi! Bất quá, thuận tiện mang nàng về cũng tốt. Khả Hãn, ngươi đừng quên lời hứa." (ố, anh thật là, sĩ diện. hô hô)

Mộ Dã cười lớn một tiếng: "Ta Mộ Dã, sẽ tuân lời hứa hẹn. Nàng có thể đi theo ngươi, nhưng là, ngươi còn tiếp tục chiến tranh được ư, các ngươi còn có thể đi ư? Ngươi đã bị thương."

Bên môi Bách Lý Hàn tràn ra một ý vui vẻ, dưới ánh trăng như một đóa hoa.