Cô vứt điện thoại xuống không trả lời lại. Bỗng cô cảm thấy trống vắng, căn nhà rộng lớn giờ chỉ còn mỗi mình cô. Cô xuống nhà mở tủ lạnh ra lấy nước uống. Cô rót nước vào cốc, đầu nghĩ về những ngày cô với Lạc cùng nhau vào bếp nấu ăn, những trò nghịch của hai đã làm bẩn áo và không làm sạch được. Cô giật mình tỉnh khi nước tràn ra. Cô đặt cốc nước xuống bán
-" Bao giờ cái tâm trạng này nó mới qua đi đây???"
Rồi cô bỏ lên, cô khựng lại trước phòng trước đây Lạc cìn ở đó. Cô mở cửa nhẹ nhàng đu vào bật đèn lên, phòng luôn gọn gàng và sạch sẽ. Cô nhìn quanh phòng đâu đâu cũng thấy đồ đạc của cậu ấy. Cô cảm giác lạc lõng vô cùng cô đơn, cô ngồi xuống chiếc giường lấy cái đệm rồi nhớ lại kỉ niệm và nằm xuống khóc. Cô khóc nấc lên nước mắt cô đầm đìa cả chiếc ga giường, cô không kìm nén nổi được cảm xúc.....
Còn Lạc, sau khi về nhà mặt cậu thẫn thờ.Mẹ cậu đang xem phim thấy cậu về thì hỏi
-" Con không ở nhà Tiêu Nhu sao??? Sao hôm nay lại về đây???"
Cậu trả lời một cách vô hồn
-" Kết thúc rồi mẹ ạ"
Rồi cậu đi vào phòng của mình, mẹ cậu thấy thể đi vào theo. Cậu ngồi xuống giường tay trống vào chán, cậu khóc. Mẹ cậu đến ngồi cạnh
-" Hai đứa cãi nhau chuyện gì sao???"
Cậu ôm chầm lấy mẹ mình
-" Có lẽ con không thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy, cô ấy bỏ con đi rồi"
Mẹ Lạc xoa
-" Không!!! Con của mẹ đủ khả năng để chăm sóc tốt cho người khác. Con bé Tiêu Nhu làm vậy chắc phải có lí do gì đoa mà không thể nói ra. Con không thể trách con bé được,con bé là một người tốt... Nếu hai đứa chẳng thể được bên nhau thì đó cũng là do duyên trời rồi. Gặp nhau rồi yêu nhau chưa phải là đủ, phải có duyên số mới đến được với nhau. Con của mẹ mạnh mẽ mà, cố gắng lên, mọi chuyện rồi sẽ ổn và sẽ trở lại về quỹ đạo của nó!!!" Mẹ cậu dựng cânu lên " Giờ thì đi ngủ đi, rồi dần dần con sẽ quên được con bé"
Cậu vẫn khóc
-" Con sợ, sợ rằng trong giấc mơ con sẽ thấy cô ấy. Mẹ hãy nói với con là đây không phải sự thật đi!!! Đây là guấc mơ thôi đúng không"
Mẹ cậu đặt tay lên má giữ đầu cậu
-" Hãy biết chấp nhận sự thật!!! Sự thật là sự thật!!! Nó không bao giờ là giấc mơ!!! Mẹ tin con mẹ làm được. Nằm xuống ngủ đi"
Lạc nghe lời mẹ nằm xuống và thiếp đi... Lần đầu tiên cậu cảm thấy con tim quặn thắt như ngày hôm nay, cậu cần mạnh mẽ để vượt qua mọi chuyện... Và Nhu cũng vậy.... Cô vẫn phải mạnh mẽ gồng mình diễn một bộ phim với Cao Nam Phong......
Cao Nam Phong.... về đến nhà cậu ta ngồi vào bàn làm việc nhấp một ngụm rượu rồi cười nhếch mép
Người đàn ông mặc áo đen.......Cao Nam Phong họ làm Tiêu Nhu, Mễ Lạc bị tổn thương để làm gì??? Mục đích chính là gì???
Tất cả vẫn chỉ là câu hỏi chưa có lời giải.......
....... Sáng hôm sau cô dậy với vẻ mặt ngái ngủ.... Cô đi ra khỏi phòng rồi đánh răng rửa mặt. Điện thoại cô bỗng đổ chuông, mắt nhắm mắt mở nhấc máy
-" Alo"
-" (₫)#)(₫?₫)(#"#(@*₫:-;?;(;-:?!";"
-" Cái gì chứ?? Tranh triển lãm của tôi bị hỏng sao???"
Cô vội vàng cúp máy thay quần áo thật nhanh rồi chạy đến công ty. Đến nơi cô xông thẳng vào phòng vẽ tranh của mình, có rất nhiều nhân viên ở đấy xúm xụm lại xem, cô chạy đến chỗ giám đốc đứng, cô nhìn bức tranh sắp được hoàn thiện của mình bâg giờ đã bị đổ sơn đen loang lổ, cô chạy sang các bức tranh đã hoàn thành trước đó cũng bị như vậy. Cố nói không thành lời, giám đốc tức giận bảo cô lên phòng