Sai Một Bước, Lạc Nhau Một Đời

Chương 15: Họp báo

Hân Hân nằm ngửa trên giường, chán ghét nhìn trần nhà trắng vô cảm. Trong lòng dâng sự chán nản không chịu nổi. Tiêu Mặc có kì du lịch dài ngày, Bảo Bảo gần đây lại không chịu đến trường. Từ ngoài của vang lên tiếng bước chân giữa khôn gian yên tĩnh. Hân Hân sợ đến toát cả mồ hôi lạnh. Tối hôm qua cô mới xem xong một bộ phim ma cũng có mấy âm thanh kì dị này. Cô lắc đầu tự nhủ với bản thân để bớt sợ.

Bảo bảo mở cửa phòng, trông thấy Hân Hân từ lâu đã leo vào trong góc giường, dùng chăn bịt kín người mình lại, run lập ca lập cập. Bảo Bảo đặt tíu đồ ăn lên bàn, tranh thủ dọa Hân Hân một trận không ngờ cô nàng lanh lợi phát hiện ra, tung chăn lên đầu cô trùm kín cả người cô lại, Bảo Bảo đánh trống lảng:

“Bảo Hân...cậu không đi chơi ở đâu à?”

Hân Hân giương ánh mắt soi mói nhưng cũng không hỏi gì. Cô bật dậy chu miệng ủy khuất nhìn Bảo Bảo:

“Ba mẹ tớ sau một lần tớ xuýt bị chết đuối nên không cho tớ đi đâu nữa. “

Bảo Bảo xoay người ngồi giường, sát cạnh Hân Hân. Hân Hân nhìn thấy gói trên bàn nên chạy lại mở ra. Vui vẻ nói:

“Dù sao cũng có cậu đến chơi với tớ là được rồi.”

Hân Hân tháo gói bim bim ra, theo thói quen mở laptop ra. Bảo Bảo đặt tay lên cạnh giường. Một thứ gì đó bên dưới nệm cưng cứng, tay cô chạm phải một góc của vật đó. Bảo Bảo lật nệm ra, một xấp ảnh quen thuộc lộ ra. Cô nắm chúng lên. Tấm ảnh nào cũng có chữ kí của Kỷ Minh Hàn, không phải đây là những tấm ảnh lúc trước hay sao?

Cô bất ngờ nhìn tấm ảnh trên tay. Hân Hân nhìn thấy xấp ảnh trên tay cô, chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của Bảo Bảo.


“Hân Hân, tại sao chúng lại ở đây?”

Hân Hân chột dạ bấm bấm mấy ngón tay, hối lỗi nói:

“Tớ... chỉ muốn đẩy cậu lại gần Kỷ Minh Hàn hơn thôi.”

Bảo Bảo giương bộ mặt nghiêm trọng nhìn Hân Hân rồi đột nhiên nhào tới ôm chầm lấy cổ Hân Hân:

“Cảm ơn cậu, không ngờ cậu đã giúp tớ.”

Hân Hân cứ ngỡ Bảo Bảo sẽ giận lắm, không ngờ cô lại hành xử như vậy. Hân Hân nhìn Bảo Bảo nói:

“Cậu không giận sao?”

Cô hoàn toàn lắc đầu. Hân Hân thở phào nhẹ nhõm. Cô click chuột lên màn hình máy tính. Vô số tin tức mới được đăng lên. Hân Hân rong ruổi nhiều tin tức của các sao. Trong đó tin tức nhiều người xem nhất lại là tin mang tên tiêu đề “Sao hạng A có bạn gái“. Hân Hân click ngay vào tiêu đề đó. Hàng loạt ảnh hiện ra sau cú click chuột. Hân Hân trố mắt nhìn người trong ảnh, rõ ràng là Kỷ Minh Hàn và Bảo Bảo. Bảo Bảo ngồi bắt chéo chân trên ghế, trên tay cầm cuốn nhật kí mình luôn đem theo, ghi ghi chép chép. Nhớ lần đầu cô thấy hắn ngoài đời thật là vào đầu năm học. Lúc ấy cô cảm thấy hắn rất đẹp trai, đó cũng là ấn tượng đầu tiên. Xem ra cô và hắn khá có duyên. Lần thứ hai là lần hắn kí tặng.


Hân Hân click vào tiêu đề kia. Hàng loạt những tấm ảnh của Kỷ Minh Hàn tay trong tay với...Bảo Bảo. Hân Hân cười gian thầm nghĩ: “Xem ra lần này có kết cục tốt đẹp đây.”

Hân Hân kéo xuống dưới, rất nhiều bình luận. Một phần là của người trong giới, một phần là của fan hâm mộ. Có người thì mừng thay cho hắn cuối cùng sau khi Ân Ngọc chết cũng có người yêu thương. Có người lại phản đối kịch liệt, họ cho rằng Bảo Bảo không hợp với Kỷ Minh Hàn. Hân Hân bức xúc vô cùng. Có hợp hay không đâu tới lượt họ chen vào.

Bảo Bảo rời ghế đi lại gần Hân Hân. Cô từ sau lưng của Hân Hân đọc hết tất cả. Sau khi Hân Hân quay người lại mới phát hiện ra Bảo Bảo nãy giờ đã đọc, cô biết Bảo Bảo rất buồn.

Bảo thất thần nhìn màn hình sáng loá. Trong lòng cô dâng lên cảm xúc tự ti và bất lực.

_________________

Lâu lắm rồi Mạc Khải Nghiên mới có thể ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc điều hành. Trên màn hình ẩn hiện bản đồ cổ phiếu đang giảm xuống nhanh chóng. Phòng kinh doanh nháo nhào tung toé giữa đống giấy tờ và điện thoại đang reo, phong cảnh vô cùng hỗn độn.

Huỳnh Hiểu-phó giám đốc điều hành không khỏi xanh mặt nhìn cổ phiếu rớt giá 25%.

Mạc Khải Nghiên bình tĩnh ngồi trên ghế, im lặng nghĩ cách, tiếng chuông điện thoại reo lên. Mạc Khải Nghiên nhanh chóng bắt máy Bên kia đường dây vang lên giọng nói khàn khàn của Kỷ Minh Hàn:


“Có cách rồi, chỉ cần công bố hôn ước kia là được.”

Mạc Khải Nghiên cúp máy. Điện thoại riêng của hắn rung lên báo tin nhắn mới. Người nhắn tin được lưu tên là “đàn em“. Nội dung là “Điều tra xong, thưa giám đốc Mạc“.

Mạc Khải Nghiên ngồi dựa trên ghế, trong lòng cảm thấy rất thoải mái. Thư ký bên ngoài mang cà phê vào:

“Mời giám đốc.” Giọng nói dễ nghe của cô ta vang lên.

Khải Nghiên nhận lấy ly cà phê, nói:

“Chuẩn bị họp báo cho tôi, đúng 3h chiều nay.”

Cô thư ký gật đầu đi ra ngoài, sắp xếp họp báo ngay lập tức.

Cánh phóng viên trong toà soạn bàn nhau vui vẻ bởi lâu lắm rồi Kỷ thị mới có một lần cổ phiếu rớt gái thậm tệ như vậy, không chừng lần này Kỷ thị sẽ phá sản mất. Đến giờ phút này đã giảm mất 30%. Khó tách Mạc Khải Nghiên khẩn trương mở họp báo.

Trước cổng Kỷ thị. Phóng viên đứng đầy lúc nhúc. Các nhân viên nhỏ đã có người chuẩn bị dọn sẵn đổ đạc chuẩn bị đi khỏi công ty thật sớm tránh lúc công ty phá sản vẫn đứng trong công ty. Họp báo lần này được ăn cả ngã về không, công ty sẽ phá sản, cổ đông tập trung ở cổng công ty đông như kiến. Từ cổ đông lớn như Ương thị trưởng, Huỳnh Hiểu, phó giám đốc dự án, giám đốc markerting, phòng dự án… đều tập trung, duy chỉ chủ tịch Kỷ Minh Hàn vẫn chưa đến. Không khí ở đây vô cùng căng thẳng, căng vì lần này nếu không thành công hơn 1000 nhân viên của tập đòan sẽ thất nghiệp. thiệt hại vô cùng lớn, Kỷ Thị nắm giữ sinh diệt của thành phố X vì thế hầu như tất cả các cổ đông đều cống hiến hết mức.


Ương khải Uy gọi điện thoại cho Kỷ Minh Hàn, nhận được câu trả lời làm ông ta vô cùng vui mừng:

“ Ông Ương. Có chuyện gì vậy?”Kỷ Minh Hàn bình tĩnh chờ mọi việc diễn ra.

“Chủ Tịch cậu đùa à? Họp báo…cậu chưa nhận được tin à.”

Kỷ Minh Hàn lăn lăn cây bút bi trên tay nói:

“ Biết rồi.”

“Vậy sao tới tận bây giờ cậu chưa đến?” Lão hấp tấp nói.

“ Lát nữa đến…”

Thật là tức chết mà, đến bây giờ hắn còn có thời gian đùa được:

“ Kỷ Thị sẽ sụp đổ.” Lão nhắc nhở.

“ Lần này sẽ không sụp đổ mà cổ phiếu sẽ tăng gấp ba lần.”