Sai Một Bước, Lạc Nhau Một Đời

Chương 10: Xâm phạm gia cư bất hợp pháp

Mặc Khải nghiên đỡ cô bé nằm xuống giường bệnh, rút ống nghe trong túi áo đo nhịp tim cho bé rồi xoa đầu nói:

“Bé có chịu ăn uống nhiều không?”

Cô bé gật gật đầu nói:

“ Cháu ăn được rất nhiều nha.”

Hắn cười, nụ cười ấy trong mắt bé hắn rất đẹp trai còn trong mắt của Hân Hân đều là giả dối.

Hắn vừa đo huyết áp cho bé vừa bắt chuyện với Hân Hân.

“ Đúng Là Ương tiểu thư không hổ là danh môn khuê tú nhỉ?”

Hân Hân không buồn trả lời nhưng một phần là phép lịch sự tối thiểu, một phần hắn cũng tôn trọng cô nên cô trả lời:

“ Tôi sẽ xem nó như một lời chê vậy.”

Hắn lắc lắc đầu nói:


“ Nào dám mạo phạm tiểu thư chứ?”

Hắn nói cứ như đang mỉa mai cô làm cô tức muốn chết. Đây là người duy nhất có thể nói thắng cô, lại còn trưng vẻ mặt giả tạo kia ra nữa chứ. Hắn nhìn thấy sự “tôi muốn bóp chết anh” trong mắt cô thì ra vẻ vô tội nhướn vai một cái tiếp tục khám cho bé. Đã vậy thì thôi trong giờ làm việc hắn còn bật điện thoại, bạn gái gọi tới nói toàn những chuyện nam nữ. Ương Bảo Hân cô xưa nay rất ghét người không phân biệt rõ công việc và tình cảm cá nhân, hơn nữa lại là bạn gái lẳng lơ, đúng là đáng ghét. Cô ằng hắng giọng. Hắn nhìn cô cười khẩy một cái lại khiến cô càng thêm tức giận, đúng là mặt dày.

Giận đến mức không cách nào không lên tiếng:

“Bác sĩ Mạc. Làm ơn nghiêm túc giúp tôi.”

Mạc khải Nghiên xoay xoay cây bút trên tay điền vào một tờ giấy có mẫu sẵn gì đó. Một cô y tá từ bên ngoài đi vào nhận lấy tờ giấy từ chỗ Mạc Khải Nghiên sau đó dẫn cô bé đi ra ngoài, Hân Hân định đi cùng rồi lại thôi. Cô ngồi xuống ghế, Mạc Khải Nghiên ngồi vào bàn làm việc kí mấy hồ sơ bệnh án. Cả hai im lặng khiến cho tiếng ù ù của máy lạnh lấn lướt. Mạc Khải Nghiên tuy đang cắn cúi vào đống hồ sơ lúc nhúc nhưng tâm hồn vẫn lởn vởn quan sát khuôn mặt ngại ngùng của Hân Hân. Tuy máy lạnh thổi ù ù nhưng cô lại đổ mồ hôi như giữa trưa hè nóng bức phải đứng dưới trời nắng thiêu đốt. Hắn tặc lưỡi cảm thán: “Thú vị. Chất.”

Cả hai không nói chuyện gì cho đến khi cô y tá dẫn cô bé vào phòng, xua đuổi không khí nặng nề ở đây. Em bé ngồi trên giường lấy đồ chơi ra chơi. Khaỉ Nghiên nhận lấy hết quả X quang xem xét rồi gật gật đầu. Hắn nhìn sang phía Ương Bảo Hân:

“ Cô dỗ dành cô bé, tôi lấy một ít máu.”

Cô gật đầu. Cô bé nhìn cô ngây thơ hỏi:

“Chị Hân Hân, chú định hút máu của em á?”


Hân Hân bật cười nhìn cô bé nói một câu ngớ ngẩn:

“ Không phải là “hút” mà là “lấy một ít máu”!”

Cô bé nhắm mắt như vẻ đau khổ lắm nhưng ngay cả mũi kim tiên đâm vào tay bé lúc nào bé cũng không hay biết. Trẻ con vô ưu vô lo đúng là.

___________________

Bảo Bảo mang va li hành lí lên phòng. Phòng cô sát cạnh phòng của VânThuần nằm ở tầng ba, ở giữa ngăn ra một bức tường có một lỗ thông nhỏ có chui qua chui lại. Kiến trúc đúng là độc đáo. Cô nhìn đồng hồ, đã qua 2h chiều. Cô đi ra cổng định bắt taxi thì nhìn thấy bóng xe của Kỷ Minh Hàn khuất ở cuối đường. Cô đón taxi một mạch đi đến trường.

Căn phòng của giáo sư máy lạnh thổi mát rượi. Bảo Bảo đẩy cửa đi vào, hơi mát lạnh táp vào mặt khiến cô không thể thích nghi mà vút vút mặt. Giáo sư nhìn thấy cô đi vào liền đẩy đẩy gọng kính nheo mắt nhìn kĩ cô gái trước mặt, hỏi:

“Đến nhận đề cương đúng không?”

Cô gật đầu nói: “ Vâng ạ.”

Giáo sư lục lọi trong ngăn kéo tủ lôi ra mộ tập giấy dày cộm đưa cho cô.


_________________________

Cô đứng hóng mát trên sân thượng. Mọi người tập trung xem vô tuyến dưới nhà ồn ào không chịu được. Bảo Bảo lên phòng lấy tập đề cương đọc qua đọc lại, đọc lên đọc xuống mãi mà không có chữ nào vào được trong não, đau đầu.

Sân thượng nhà cô cao nên rất thoáng. Cô nhìn sang nhà bên cạnh- nhà của Kỷ Minh Hàn. Lúc cô mới dọn tới đây có để ý hình như tường của hai căn hà dính sát vào nhau thì phải, bây giờ mới biết thêm ngay cả sân thượng cũng dính vào nhau, vậy còn gì là riêng tư nữa chứ!

Hàng dương trước ngõ như hấp dẫn nhiều làn gió thay nhau hùa vào nhà, đập vào tường rồ ùa lên sân thượng. Từng sợi gió rúc vào làn tóc cô, mang đến cảm giác thoải mái tuyệt vời. Không biết vô tình hay cố ý mà gió thổi mạnh một cái, tập giấy bay sang nhà Kỷ Minh Hàn.

“ Xui quá trời xui.” Cô than lên thành tiếng.

Cô bắn tầm mắt sang phía sân thượng nhà hắn, dù sao giữa hai nhà chỉ ngăn thấp, sang nhà hắn lấy lại tập giấy có quá phiền không? Nghĩ rồi cô leo sang… Từ bên ngoài vào sẽ khó thấy rõ là cô làm gì, cứ như đang ăn trộm vậy.

Cô cẩn thận leo qua, kẻo té xuống là không toàn mạng. Từng bước chậm mà chắc, cuối cùng cô cũng leo qua được. Tập giấy bị mắc vào chậu cây cảnh trên sân thượng. Cô bước thêm vài bước nữa với tay lấy tập tài liệu. Cứ nghĩ mình chỉ qua đây lấy lại nó nhưng trí tò mò của cô không ngăn được khi nhìn thấy cánh cửa phòng cạnh đó đang mở. Cô chạy ù vào trong thật nhanh.

Kỷ Minh Hàn rời phodng tắm, lộ trần nửa người trên. Màu da bánh mật săn chắc. Từng cuộn thịt lộ ra ró mồn một dưới ánh đèn sáng như ban ngày. Vốn dĩ hắn chỉ địnhg vào phòng thay đồ nưng lại nghe tiếng tin nhắn điện thoại báo nên ghé vào phòng ngủ.

Bảo Bảo trố mắt nhìn khung cảnh lộng lẫy trước mắt. Trên bàn cạnh giường ngủ có để một tấm ảnh nhỏ nhắn dựa trên một thanh gỗ mỏng, trong có hình một cô gái đáng yêu trong sáng. Bảo Bảo chỉ nhìn qua một lượt không kịp ghi nhớ liền bị cuốn hút bởi chiếc giường êm ái, cô ngồi lên nhún nhún. Cô khựng lại: “không biết đây là phòng của ai nhỉ? Nếu bị Kỷ minh Hàn bắt gặp chắc hắn sẽ đòi kiện cô xâm nhập gia cư bất hợp pháp.”

Tiếng “cạch” vang lên, cô nghe thấy và kịp thời gian nhận ra là có ai đó đang vào căn phòng này. Kỷ Minh Hàn bất ngờ vì sự xuất hiện của Bảo Bảo ở đây. Chẳng phải cô dọn tới nhà bên cạnh chứ có dọn tới nhà hắn đâu. Bảo Bảo nhắm mắt không biết ai vào phòng nhưng lại chuẩn bị tâm lí gánh chịu một vụ khởi kiện. Cô mở bàn tay nhỏ ra khoảng vài ba ngón quan sát sự việc bên ngoài. Nhìn thấy Kỷ Minh Hàn tràn ngập lo lắng. Cô xuýt nữa hét toáng khi nhìn thấy bộ ngực trần của Kỷ Minh Hàn thì bị hắn nhanh tay bịt miệng lại chỉ còn lại một tiếng “a” nho nhỏ.


Cô ngước mặt nhìn người đối diện, mặt tự nhiên nóng rực. Không hiểu có phải là do sợ hãi hay là do ngại ngùng, cũng có thể là cảm nắng trước khuôn mặt tuấn tú của hắn. Điều gì cũng có thể. Cô mất tận 30 giây ngắm nhìn con người xinh đẹp trước mặt. Ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, môi phiến hồng nhàn nhạt cười nói gì đó cô không nghe được.

Hắn nhíu mày lặp lại câu hỏi:

“Xâm phạm gia cư bất hợp pháp. Tôi sẽ kiện cô. Cho tôi biết tại sao lại vào đây?”

Cô giật mình tỉnh khỏi sự thưởng thức cái đẹp. Hắn bỏ tay khỏi miệng cô. Cô ngại ngùng nhìn hắn, đỏ mặt không trả lời. Hắn nhìn cô đang say sưa nhìn mình, cười nói:

“Nhớ tôi hả?”

Bảo Bảo ngượng chín cả mặt, hai má đỏ hây hây trông rất đáng yêu. Không dám nhìn thẳng vào mặt hắn nên dung tay che lại rồi để hở mấy ngón thầm quan sát hắn. Kỷ Minh Hàn nhìn biểu cảm đáng yêu của cô. Trong mắt người khác tóc cô chắc là rất xấu xí nhưng trong mắt hắn nó là mái tóc đẹp nhất, có tác dụng tăng hiệu ứng đô dễ thương nhất.

Cô ngập ngừng:

“Không … không có. Tại tập tài liệu của tôi bay sang…sân thượng nhà của anh nên…nên tôi sang lấy…”

Hắn nhướn vai, nhìn biểu cảm của cô không kiềm được xoa xoa đầu cô một cái:

“ Tập tài liệu bay qua sân thượng chứ nó có đi vào phòng của tôi không?”

Cô theo thói quen đưa tay gãi đầu liền bắt gặp tay hắn ở chóp đầu mình. Hắn thuận thế nắm chặt tay cô làm cô không thoát được. khẽ khàng đặt lên môi một nụ hôn nồng thắm nhất có thể. Bảo bảo có ý phảm kháng liền bị hắn ngăn lại. Thế nào rồi cũng gục ngã mà thôi. Hắn ôm chặt gáy cô khiến cô không thể giãy giụa mà đón nhận hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.