Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 195: Uy hiếp, chết không toàn thây (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Anh ta siết chặt nắm tay, vang lên tiếng kêu răng rắc, trong mắt đầy kiên định. Mạn Mạn là của anh ta, là người vợ danh chính ngôn thuận của anh ta. Cho dù năng lực của Long Tư Hạo mạnh như thế nào, anh ta tuyệt đối không từ bỏ.

“Mày... mày...” Báo ca trợn trừng hai mắt, đôi mắt lồi hẳn ra. Hoảng sợ nhìn Long Tư Hạo. Hắn ta lăn lộn nhiều năm như vậy nhưng chưa thấy người nào to gan, thân thủ giỏi như vậy.

Đôi mắt hẹp dài của Long Tư Hạo nheo lại, ánh mắt hung ác, rét lạnh liếc nhìn hắn ta: “Tao đã nói, sẽ khiến mày sống không bằng chết!”

Dứt lời, bàn tay của anh chế trụ cánh tay Báo ca, hơi dùng sức, chỉ nghe thấy tiếng “Răng rắc!”, bả vai và cánh tay của Báo ca đã gãy.

“A... A...” Báo ca cảm thấy tay phải mình như bị nát vụn, không có sức lực. Hắn ta đau đớn, thống khổ lăn lộn trên đất, cực kỳ thê thảm.

Thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Long Tư Hạo, ánh mắt Lê Hiểu Mạn trừng lớn, kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt có chút phức tạp.

“Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo thấy ánh mắt khiếp sợ của Lê Hiểu Mạn. Anh hơi cau chặt chân mày, bước lại gần, ôm cô vào lòng, bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ sau lưng cô, trầm giọng nói: “Hiểu Hiểu, không sao!”

Lê Hiểu Mạn dựa vào lòng anh không lên tiếng, chẳng qua ánh mắt cực kỳ kinh ngạc liếc nhìn anh, vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Long Tư Hạo thấy cô không nói gì, cúi đầu hôn lên môi cô, ánh mắt lo lắng nhìn cô: “Hiểu Hiểu...”

Anh biết thủ đoạn của anh có thể khiến cô cảm thấy tàn nhẫn. Nhưng người làm tổn thương cô, sao anh có thể dễ dàng bỏ qua chứ?

Nếu như không phải có cô ở đây thì vừa rồi không chỉ đơn giản bẻ gãy súng của Báo ca mà đoạt lấy khẩu súng và bắn chết hắn ta rồi.

ở trước mặt cô, anh đã cố gắng không làm chuyện quá tàn nhẫn nhưng vẫn hù dọa cô.

“Hiểu Hiểu...”

Anh vừa nhỏ giọng kêu một tiếng, giọng nói lạnh lẽo, ác liệt của Hoắc Vân Hy vang lên sau lưng anh: “Long Tư Hạo, buông Mạn Mạn ra!”

Hai mắt Hoắc Vân Hy nheo lại, tức giận nhìn Long Tư Hạo. Anh lại dám ôm vợ anh ta trước mặt anh ta nữa, lại còn hôn cô nữa.

Nghe vậy, Long Tư Hạo ôm lấy Lê Hiểu Mạn xoay người, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn anh ta một cái, không thèm để ý.

Hoắc Vân Hy thấy vậy, siết chặt hai nắm đấm, tức giận muốn xông lên. Nhưng đúng lúc này, một ánh sáng thoáng qua, ánh mắt Long Tư Hạo nhạy bén phát hiện một viên đạn màu vàng từ khẩu súng 380ACP/9mm bắn về phía anh.

Ánh mắt anh hơi nheo lại, buông Lê Hiểu Mạn ra, nhanh chóng lăng mình đẩy Hoắc Vân Hy ra. Mà sau đó, viên dạn kia vừa vặt bắn qua Long Tư Hạo trúng vào một tên côn đồ.

Tên côn đồ kia kêu thảm một tiếng, ngã trên đất, không còn hơi thở. Mà Hoắc Vân Hy nhờ Long Tư Hạo đẩy ra kịp thời nên tránh được một kiếp.

Hoắc Vân Hy bị đẩy ngã xuống đất, hai mắt anh ta hơi nheo lại, khó tin nhìn Long Tư Hạo: “Tại sao anh phải cứu tôi?”

Long Tư Hạo mím chặt môi, ánh mắt lạnh thấu xương liếc nhìn Hoắc Vân Hy một cái không trả lời anh ta.

Anh xoay người định đi về phía Lê Hiểu Mạn thì thấy một viên đạn lại bắn tới. Anh nhanh chóng né người tránh.

Mà điều anh không ngờ tới, ngay lúc anh đang né người thì một bóng người mặc đồ đen chạy đến trước người Lê Hiểu Mạn, vác cô lên bỏ chạy, vừa nổ súng bắn lung tung.

“A...A...”

Vì thân thủ không tốt cho nên mấy tên côn đồ kia bị bắn trúng.

Trong lúc hỗn loạn, Lê Hiểu Mạn bị bóng đen kia bắt đi.

Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy, Tô Dịch và Hoắc Vân Hy thấy vậy thì vội vàng đuổi theo.

Khi thấy tên bắt Lê Hiểu Mạn ngồi vào một chiếc xe chống đạn, thò đầu ra, để lộ chiếc mặt nạ màu bạc.

Ánh mắt hắn ta lạnh lẽo, đôi mắt màu hổ phách giống như phủ lớp hàn băng, nhếch môi cười, giọng nói như phát ra từ hầm băng: “Long thiếu, người đàn bà của mày, tao mang đi trước. Nếu mày có thể đuổi kịp tao thì tao sẽ thả cô ta. Nếu không, tao sẽ để cô ta chết không toàn thây!”

Ánh mắt Long Tư Hạo rét lạnh thấu xương nhìn người đàn ông đeo mặt nạ bạc kia, bàn tay nắm chặt: “Doris, nếu như mày dám động đến một sợi tóc của cô ấy, tao nhất định sẽ băm mày thành trăm mảnh!”

Lăng Hàn Dạ liếc nhìn Doris, vẻ mặt hài hước vừa rồi cũng nặng nề hơn: “Doris, nếu mày là một thằng đàn ông thì đừng dùng phụ nữ để uy hiếp!”

Doris cười âm lãnh, giơ súng bắn về phía Lăng Hàn Dạ nhưng anh ta đã nhanh chóng né được.

Đôi mắt màu hổ phách của hắn ta đầy sát thú, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Long Tư Hạo: “Long thiếu, tao bắt đầu đây. Tao lái xe, mày chạy, thử xem là tao lái xe nhanh hay mày chạy nhanh đây? Nên nhớ, tao chỉ cho phép một mình mày đuổi theo tao. Nếu không, tao sẽ giết cô ta!”

Dứt lời, hắn ta đạp chân ga, phóng xe chạy.

“Shit!” Long Tư Hạo thấy vậy, ánh mắt run lên, sắc mặt nặng nề liếc nhìn Lăng Hàn Dạ, Tô Dịch và Lạc Thụy: “Mấy người chờ cảnh sát tới xử lý chuyện ở đây. Tôi đuổi theo hắn ta!”

“Long thiếu, cậu đùa hả? Sao cậu có thể đuổi kịp xe Doris chứ???” Lăng Hàn Dạ chưa kịp nói hết thì Long Tư Hạo đã chạy như bay đuổi theo xe của Doris.