Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 168: Tin tôi, tôi đối với em.. (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn thấy không ít người tụ lại, vây chặt cô và Long Tư Hạo. Cô bối rối nhìn anh, bởi vì hai tay bị anh bóp chặt nên không thể đẩy anh ra được, đôi môi thì bị anh bá đạo chiếm lấy, khiến cô không thể nói đủ một câu.

“Ưm... Long... Long Tư Hạo... Thả ra...”

Miệng cô phát ra từng tiếng đứt quãng.

Long Tư Hạo dường như muốn nuốt cô vào bụng, quấn lấy lưỡi cô, càn quét khắp khoang miệng.

Hôn đến khi cô sắp hít thở không thông, Long Tư Hạo mới từ từ rời khỏi, mắt dài nheo lại, ánh mắt thâm trầm liếc nhìn cô, thấy cô thở dốc thì nghiêng đầu, khẽ cắn vành tai nhỏ xinh: “Vẫn còn cảm thấy anh dối trá ghê tởm sao?”

Lê Hiểu Mạn thấy xung quanh đầy người, tất cả đều kinh ngạc nhìn cô và Long Tư Hạo thì xấu hổ và giận dữ không thôi.

Cô lạnh lùng nhìn anh, tức giận nói: “Long Tư Hạo, tên khốn nhà anh, anh điên rồi hả?”

Anh hôn cô ở trước mặt nhiều người như vậy, TE vốn đã có không ít người bàn tán chuyện của cô với Long Tư Hạo, bảo rằng bọn quan hệ mờ ám rồi, giờ thì cô có nhảy vào sông hoàng hà cũng không rửa sạch tội.

Anh muốn sau này cô ở lại TE thế nào? Ở lại thành phố K thế nào?

Long Tư Hạo híp mắt, khuôn mặt tuấn mĩ lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm nhìn xoáy vào cô, khẽ mím môi, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt: “Hiểu Hiểu, nếu em còn không lên xe, dù chuyện điên cuồng hơn anh cũng làm được.”

“Anh...” Lòng Lê Hiểu Mạn run lên, liếc nhìn ánh mắt sâu thẳm kia, ánh mắt ấy như cơn lốc cuồn cuộn muốn phá hủy tất cả, cô cúi đầu không nhìn anh nữa, lạnh lùng nói: “Được, tôi sẽ lên.”

Thấy cô đồng ý, Long Tư Hạo liền liếc cô một cái rồi đứng thẳng người, mở cửa xe, để cô ngồi vào rồi mới đóng cửa, đi về phía tay lái, khởi động máy, cũng không cần biết phía trước có ai không, xông thẳng ra ngoài.

Lê Hiểu Mạn thấy thế thì sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, quả nhiên, mấy người đứng trước xe Long Tư Hạo lập tức tránh ra, có mấy người vì phản ứng quá đột ngột còn bị ngã lăn ra đất.

Mãi đến khi Long Tư Hạo lái xe rời xa, những người xúm lại mới phục hồi tinh thần, nhao nhao như ong vỡ tổ.

“Không phải Long tổng không gần phụ nữ ư? Tại sao lại hôn cô ta như thế, huhu... Lòng tôi tan nát rồi, cô gái đó thật hạnh phúc...!”

“A... Nam thần của tôi! Sao anh ấy lại hôn người phụ nữ khác?” Một bông hoa si kêu to.

Cô viên phòng thiết kế của TE cũng chua sót nói: “Hóa ra Lê Hiểu Mạn thật sự có quan hệ mờ ám với tổng giám đốc, cô ta mới đến TE bao lâu chứ, vậy mà đã thông đồng với tổng giám đốc rồi?”

“Đúng vậy, chẳng lẽ cô ta thật sự là tình nhân nhỏ của tổng giám đốc?”

“Cô ta cho mình là ai? Long tổng là nam thần của chúng ta, cô ta làm gì có cửa xứng đôi?”

...

Lê Hiểu Mạn thấy xe rời khỏi TE một đoạn mới quay sang nhìn Long Tư Hạo, giọng điệu vô cùng lạnh lùng: “Long tổng, anh muốn nói gì thì nói nhanh lên, nếu không thì mời dừng xe, tôi muốn xuống.”

Long Tư Hạo nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô thì nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, gương mặt lạnh dần.

“Hiểu Hiểu, em nhất định phải dùng giọng điệu ấy để nói chuyện với anh sao? Em như vậy, anh có thể hiểu là em đang quan tâm đến anh hay không?”

Dứt lời, anh dừng xe lại, bàn tay to lớn nâng cằm cô lên, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào con ngươi trong veo của cô, sợ bỏ qua nét mặt nào đấy.

Ánh mắt anh cực kì sắc bén, như muốn xuyên thấu linh hồn của cô.

Lê Hiểu Mạn tiếp nhận ánh mắt ấy, đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ nhếch lên đầy châm chọc, giọng nói lạnh lẽo vô cùng: “Long tổng, với một người dối trá ghê tởm như anh, anh cảm thấy tôi nên nói chuyện bằng giọng điệu gì?”

Nụ cười châm chọc của cô như như đâm vào hai mắt khiến anh đau đớn, giọng điệu lạnh lùng chán ghét càng như một lưỡi dao sắc bén vô cùng, liên tục khoét vào lòng anh, khiến anh đau khổ không thôi.

Ánh mắt sâu thẳm của anh hiện lên sự khổ sở, mày cau lại, nhìn cô chằm chằm: “Hiểu Hiểu, anh rất thật lòng với em.”

“Đúng! Anh thật lòng.” Lê Hiểu Mạn khinh thường lườm anh, khóe môi nhếch lên: “Anh thật lòng trêu đùa tôi, tôi rất tin tưởng chuyện này.”

“Lê Hiểu Mạn...” Long Tư Hạo khẽ nói, ánh mắt đầy đau đớn: “Anh nói lại lần nữa, anh chưa bao giờ trêu đùa em, tin anh đi, anh không có người phụ nữ nào khác hết, người anh từng hôn, từng ôm, từng chạm tới chỉ có em mà thôi.”

Lê Hiểu Mạn không hề rung động trước bất kì câu nói nào của anh, cô lạnh lùng: “Long Tư Hạo, so với Hoắc Vân Hy, anh càng khiến tôi cảm thấy ghê tởm, chán ghét hơn nhiều, ít nhất, Hoắc Vân Hy không dối trá giống anh, tôi thật sự không biết, tôi đắc tội anh chỗ nào, anh cứ muốn đùa bỡn tôi tới cùng mới cam tâm sao? Long Tư Hạo, anh có thể cách xa tôi một chút không? Có thể đừng làm tôi ghê tởm không? Thế giới của tôi xuất hiện một tên cặn bã là đủ rồi, tôi không muốn thế giới ấy xuất hiện một tên cặn bã nào hơn nữa.”

Lời của cô giống như muôn ngàn gai nhọn đâm sâu vào lòng Long Tư Hạo, khiến anh hít thở không thông, đau đớn lan tỏa khắp người.

Anh cau chặt mày lại, đôi mắt hẹp dài nguy hiểm cuồn cuộn gió bão, gương mặt tuấn mỹ tỏa ra khí lạnh: “Em vậy mà lại đi so sánh anh với Hoắc Vân Hy, trong mắt em, anh còn chẳng bằng Hoắc Vân Hy ư? Ha ha... Anh thật sự khiến em ghê tởm chán ghét đến vậy sao?”

Anh bóp chặt cằm của cô hơn, giọng nói âm trầm mạnh mẽ: “Lê Hiểu Mạn, anh trong mắt em thật sự tệ đến vậy ư? Cho dù đó chỉ là hiểu lầm, em cũng muốn từ bỏ tình cảm của chính mình sao?”

“Hiểu lầm?” Lê Hiểu Mạn híp mắt, ánh mắt càng lạnh lùng hơn: “Trâu không uống nước chẳng lẽ có thể ép nó sao? Có phải để đến mức ba mặt một lời, anh mới thừa nhận? Nếu anh không muốn, cô ta có thể đè lên người anh chắc? Nếu anh không muốn, cô ta có thể kéo cà vạt của anh? Có thể cởi cúc áo của anh?”

Long Tư Hạo nghe cô quở trách, ánh mắt đau khổ dần được thay thế bởi sự vui sướng, đôi mắt âm trầm sáng lên: “Hiểu Hiểu, em đang ghen.”

Anh dùng câu khẳng định.