Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 121: Khủng hoảng, ký ức thời thơ ấu

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Cút.. Cút đi...” Lê Hiểu Mạn giãy dụa, trán đã lấm tấm mồ hôi, chảy xuống gương mặt cô, trong lòng cô hoảng loạn, sao cũng không đẩy được Hoắc Vân Hy ra, tức giận cắn môi dưới, đến khi mùi máu tươi ngai ngái tràn ngập khoang miệng hai người, Hoắc Vân Hy mới nơi lỏng.

Hoắc Vân Hy đau đến cau mày, ánh mắt lại càng bén nhọn hơn, giận dữ không dứt: “Còn dám cắn tôi? Nhất định cô sẽ phải trả giá đắt cho việc này.”

Dứt lời, anh giữ chặt cổ tay tinh tế của cô, kéo cô ra khỏi sảnh yến tiệc.

“Hoắc Vân Hy, mau buông tôi ra, tên cầm thú này...”

Lê Hiểu Mạn ra sức giãy dụa, lại không tránh được Hoắc Vân Hy. Cô bị anh mạnh mẽ kéo ra khỏi sảnh bữa tiệc, sau đó đẩy mạnh cô vào xe.

Lê Hiểu Mạn thấy Hoắc Vân Hy đưa mình vào xe, cô giữ lấy cửa xe, phẫn hận nhìn anh: “Hoắc Vân Hy, mở cửa ra, tôi muốn xuống xe.”

Hoắc Vân Hy sắc mặt rét lạnh ngồi trên ghế trước, khóe môi giương lên thành một lạnh cười lãnh mị: “Ha hả... Chờ cô trở thành người đàn bà của tôi, để xem cô có còn muốn xuống xe nữa hay không.”

Anh nhấn mạnh chân ga, chiếc xe Bently chạy thẳng tới biệt thư Lăng gia.

Lê Hiểu Mạn thấy thế, trong lòng lại càng bối rối không dứt, cô chạm cửa xe: “Hoắc Vân Hy, đồ cầm thú, mở cửa xe ra mau...”

Ánh mắt Hoắc Vân Hy rét lạnh, lái xe với tốc độ cao nhất, chiếc xe tựa như mãnh thú trong rừng mà lao vun vút trên đường lớn.

Vì giờ đã tối, căn bản người, hay xe cũng đều không thấy nổi một chiếc.

Lê Hiểu Mạn vì tốc độ lái xe của anh mà tim đập nhanh, hai tay giữ chặt quần áo, ánh mắt trong trẻo bén nhọn nhìn Hoắc Vân Hy: “Hoắc Vân Hy, anh bị điên à, đồ điên, dừng xe mau, đồ điên này, dừng xe...”

Khóe môi Hoắc Vân Hy hơi gợn lên, sau đó đột nhiên quẹo vào, lái xe vào một rừng cây bên đường.

Tối nay, ánh trăng rất mờ nhạt, những âm thanh côn trùng vang lên khiến nơi này yên lặng đến quỷ dị dọa người.

Vì trong ký ức khi còn nhỏ, Lê Hiểu Mạn vô cùng sợ bóng tối, hơn nữa còn sợ nhất rừng cây tối đen như vậy, mà sau khi Hoắc Vân Hy lái xe vào trong rừng, cô bắt đầu run sợ, ánh mắt hoảng sợ, lạnh cả sống lưng, trên trán rỉ ra mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.

Trong đầu cô chợt hiện ra những ký ức vô cùng hoảng loạn.

Ba người đàn ông mang theo mặt quỷ và nụ cười bỉ ổi xấu xa, nhích từng bước tới gần cô.

“Em gái, đừng sợ...”

“Em gái à, lại đây...”

...

Lúc này trí nhớ về ba người đàn ông đó và nụ cười cùng giọng nói quỷ mị của bọn họ chợt hiện ra trong đầu cô, Lê Hiểu Mạn siệt chặt hai cánh tay mảnh khảnh của mình, hoảng sợ lắc đầu, đôi môi tái nhợt khẽ run: “Không... Tôi không qua.. Tôi không qua đâu...”

Hoắc Vân Hy đột nhiên dừng xe lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lê Hiểu Mạn đang run sợ, khóe môi càng thêm tà mị, anh nắm lấy cằm cô, thô bạo hôn lên môi cô.

“A... Không...” Lê Hiểu Mạn hồi phục lại tinh thần, liều mạng đánh vào ngực Hoắc Vân Hy, nước mắt tràn ra, sự khủng hoảng, tức giận và khuất nhục cứ thế luân phiên xuất hiện trong đầu cô.