Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 1039: Sống khổ, chết càng khổ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Hàn Dạ cũng rơm rớm nước mắt, trong lòng vô cùng khó chịu, cho dù Tô Dịch có hư hỏng thì cậu ấy cũng đồng sinh cộng tử với họ mười mấy năm, giờ cậu ấy chết thảm như vậy, sao anh có thể không buồn đau khó chịu?

Anh khoác via Lạc Thụy, nói: “Lạc Thụy, đó là lực chọn của cậu ấy, cậu đừng quá đau lòng, có lẽ cậu ấy cảm thấy nếu chết như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Lạc Thụy ngẩng đầu lên, nhìn nơi thoát ra khói đặc, sau đó lập tức cầm điện thoại, gọi cho 119, để đội cứu hỏa tới.

Long Tư Hạo ôm chặt Lê Hiểu Mạn, đôi mắt hẹp dài cũng rơm rớm nước mắt.

Tô Dịch đã chết, sẽ không có ai làm Hiểu Hiểu của anh nữa.

Nhưng anh cũng mất đi một một người anh em, mãi mãi.

Giống như Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy, trong lòng anh cũng vô cùng khó chịu.

Lê Hiểu Mạn dựa vào lòng anh, hai mắt đẫm lệ, khóc nức nở.

Tô Dịch thật ra đáng giận nhưng cũng rất đáng thương, hồi nhỏ chịu rất nhiều khổ cực, suy nghĩ lệch lạc hết cho nên phạm phải lỗi không thể tha thứ, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm thế này.

Cô rất thông cảm cho anh, cũng cảm thấy đau khổ khi anh chết, anh lựa chọn cái chết như vậy, thực sự quá cực đoan rồi.

Anh sinh khổ, chết càng khổ hơn.

Cô chỉ mong kiếp sau anh có thể đầu thai vào một gia đình hạnh phúc, không phải chịu đói, không bị đánh, không bị người ta bán đi, cũng sẽ không bị chà đạp lên danh dự nữa.

Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác vừa nghe Tô Dịch nói là đã giết Lê Tố Phương, tuy trong lòng có thù hận nhưng bây giờ, cảm xúc đó cũng đã tiêu tan, trong lòng chỉ còn sự đồng cảm và thương tiếc với anh.

Tưởng Y Y cũng đỏ hốc mắt, tuy cô không biết đã xảy ra chuyện gì, cung không thân quen với Tô Dịch nhưng thấy anh chết như vậy, trong lòng cô cũng khó chịu không thôi.

Cô không rõ rốt cuộc anh phạm phải lỗi lầm gì, mà phải dùng cách cực đoan như thế để kết thúc mạng sống.

Cô cũng cầu nguyện cho anh được đến thiên đường.

Sau khi đội cứu hỏa đến dập tắt lửa, dọn dẹp hiện trường thì nói với họ, Tô Dịch bị nổ tan xương nát thịt, hiện trường chỉ còn lại chút máu và da của anh mà thôi.

Lúc nghe đội cứu hỏa nói vậy, Lạc Thụy khóc nấc lên, đau khổ không thôi.

Tuy Long Tư Hạo và Lăng Hàn Dạ không khóc lóc như Lạc Thụy, nhưng trong lòng cũng khó chịu cực kì, đau đớn khôn thôi.

Anh ôm chặt Lê Hiểu Mạn, nước mắt trượt xuống khuôn mặt tuấn mĩ, anh nhắm hai mắt lại, không nhìn vào nơi vẫn đang tỏa ra khói đen nữa.

Mấy người đứng ngoài nhà kho rất lâu mới về bệnh viện.

Lý Tuyết Hà ngồi bên ngoài phòng cấp cứu khóc như mưa, giọng nói cũng đã khàn khàn.

Bà biết trước kia là bà có lỗi với Hoắc Vân Hy, trước kia bà chỉ quan tâm đến địa vị ở Hoắc gia, quan tâm đến tiền bạc, tất cả tâm tư đều đặt trên người Long Quân Triệt, xem nhẹ đứa con trai ruột này.

Bà không phải là một người mẹ tốt.

Lê Hiểu Mạn và Lạc Thụy thấy Lý Tuyết Hà khóc không thành tiếng thì đều cau mày lại.

Lê Hiểu Mạn đi tới trước người Lý Tuyết Hà, hai mắt đẫm lệ nhìn bà, an ủi: “Đừng quá thương tâm, Hoắc Vân Hy nhất định sẽ sống sót, tôi tin ông trời chắc chắn sẽ không tàn nhẫn cướp đi tính mạng anh ấy như vậy đâu.”

Lý Tuyết Hà giương mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, khóc gật đầu, thanh âm khàn khàn nói không ra hơi: “Mạn... Mạn Mạn, cảm ơn cháu.”

Lê Hiểu Mạn ngồi xuống cạnh bà, khẽ vỗ vai, nức nở: “Cháu nên cảm ơn dì mới đúng, Hoắc Vân Hy là vì cháu nên mạng sống mới bị... đe dọa, vậy mà dì không trách cháu, dì à, cho dù trước kia chúng ta có xảy ra chuyện gì không thoải mái thì cũng đã qua, chúng ta cùng cầu nguyện để xuất hiện kỳ tích, Hoắc Vân Hy nhất định sẽ sống sót.”

“Mạn Mạn...” Lý Tuyết Hà rơi lệ đầy mặt, ôm lấy cô, khóc giải thích: “Mạn Mạn, cháu lương thiện như vậy, hiền lành như vậy, thế mà trước kia dì cứ gây chuyện với cháu, xin lỗi, là dì làm cháu tổn thương, hãy tha thứ cho dì nhé?”

Lê Hiểu Mạn rưng rưng nước mắt khẽ cười nhìn bà: “Dì à, cháu nói rồi, những chuyện không thoải mái trước kia đều đã qua, cháu đã sớm không oán hận nữa rồi, chúng ta không so đo chuyện này nữa nhé?”

Lý Tuyết Hà nhìn Lê Hiểu Mạn gật đầu, giờ phút này vô cùng hối hận vì đã bỏ lỡ một đứa con dâu tốt như thế.

Lạc Thụy thấy Lý Tuyết Hà thay đổi lớn như vậy, tỉnh ngộ hẳn ra thì vô cùng vui mừng.

Nếu ai làm sai cũng biết quay đầu làm lại như vậy thì thật tốt.

Chỉ là Tô Dịch...

Suy nghĩ đến Tô Dịch, lòng của anh liền bi thương không thôi, hosc mắt lại đỏ lên.

Nước mắt hai mấy năm của anh công lại cũng chẳng bằng một ngày hôm nay.

Anh đưa tay lau nước mắt, đi tới bên cạnh Lăng Hàn Dạ, đặt cằm lên vai anh: “Lăng thiếu, cho mình mượn vai khóc một lúc, đừng để ý mình là đàn ông, mình không ngại cậu tạm thời coi mình là phụ nữ đâu.”

Lăng Hàn Dạ cũng rưng rưng, anh đưa tay vỗ vai Lạc Thụy, an ủi: “Ngốc, đừng khóc nữa.”

Lạc Thụy cắn môi, lập tức đứng lên, híp mắt nhìn Lăng Hàn Dạ: “Mình đi tìm tổng giám đốc.”

Long Tư Hạo thấy Lạc Thụy chạy về phía mình, làm bộ dáng muốn bổ nhào vào lòng thì lập tức nhíu mày, đứng thẳng tại chỗ, lườm anh ta.

Chống lại ánh mắt kinh khủng đó, Lạc Thụy lập tức dừng chân, xoay người, khóc nhìn Lê Chấn Hoa: “Cậu...”

Anh ta hô to, xông đến.

Lê Chấn Hoa thoải mái đưa hai tay nghênh dón, đến lúc Lạc Thụy ôm lấy mình thì học Lăng Hàn Dạ, vỗ về an ủi anh ta: “Ngốc, đừng khóc nữa.”

Lạc Thụy ngẩn ra, lại rời khỏi vòng tay Lê Chấn Hoa: “Mọi người cố ý, cậu, không ngờ cậu cũng hư hỏng như vậy! Sao cậu có thể học theo tên bại hoại Lăng thiếu đó chứ?”

Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn, Lý Tuyết Hà, Lăng Hàn Dạ, Lê Văn Bác, Tưởng Y Y cười lắc đầu nhìn vẻ mặt tủi thân của anh, trong lòng lập tức thoải mái hơn rất nhiều.

Quả nhiên, chỗ nào có Lạc Thụy, chỗ đó có vui vẻ.

Mấy người nhẹ nhàng cười, bi thương trong lòng cũng vơi đi, nhưng sau khi nụ cười biến mất, mấy người lại rơi vào không khí sợ hãi, đau buồn.

Cuộc phẫu thuật kéo dài một ngày, đến hai giờ, Long Quân Triệt bị thương nhẹ nhất mới qua thời kì nguy hiểm, nhưng vẫn hôn mê.

Long Quân Triệt qua khỏi thời kì nguy hiểm, mọi người cũng an tâm.

Nhưng Hoắc Vân Hy vẫn khiến họ cực kì lo lắng.

Cửa phòng cấp cứu Hoắc Vân Hy vẫn đóng chặt, sáng đèn, mãi đến lúc bình minh, qua một ngày một đem, Hoắc Vân Hy vẫn chưa được đẩy ra.

Lý Tuyết Hà thấy vậy, bởi vì thương tâm quá độ, lại quá lo lắng nên ngất xỉu, phải vào phòng truyền dịch.

Ở bên ngoài phòng cấp cứu một ngày một đêm, tinh thần Lê Hiểu Mạn đã ở trong sợ hãi và khẩn trương cao độ, lại thêm hôm qua truyền không ít máu cho Long Quân Triệt, chịu đến bình minh, thân thể cũng có chút không chịu đựng nổi.