Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 1036: Khẩn trương, vô cùng nguy hiểm

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ánh mắt hai người nhìn Lê Chấn Hoa, thấy bên eo của ông ấy có buộc bom, sắc mặt hai người thay đổi, lo lắng không thôi.

“Ba...”

“Chú Lê…”

Sau khi Lê Chấn Hoa tỉnh lại nhìn thấy Lê Hiểu Mạn nhưng vẫn chưa kịp hỏi làm sao cô lại ở đây thì ánh mắt đúng lúc nhìn xuống người mình.

Thấy trên người buộc bom, sắc mặt ông thay đổi.

“Bom, bom…”

Ông kinh hãi ra tiếng, nhìn thấy chỉ còn 4 phút, trong đầu ông chỉ có một ý niệm là để Lê Hiểu Mạn rời đi.

“Mạn Mạn, nhanh rời xa cậu một chút, bom… bom sắp nổ rồi.” Lê Chấn Hoa lo lắng nhìn Lê Hiểu Mạn, vội vàng kêu.

Hốc mắt Lê Hiểu Mạn đỏ lên, ánh mắt đầy kiên địnHiểu Hiểu: “Cậu, cháu sẽ không mặc kệ cậu, càng không thể cách cậu thật xa.”

Lê Chấn Hoa thấy từng giây từng phút trôi qua, hai mắt ông ẩm ướt: “đứa bé này, lúc này cháu còn như vậy làm gì? Nhanh cách xa cậu một chút, cháu đi mua, nhân lúc còn có thời gian.”

Sau đó ông mới nhìn khắp nơi, thấy Tô Dịch ở cách đó không xa, hơn nữa cửa còn đóng lại, ông nhìn Tô Dịch đầy tức giận: “Rốt cuộc anh là ai? Vì sao muốn nhốt chúng tôi ở đây? Anh mau thả Mạn Mạn ra.”

Dứt lời ông lại lo lắng nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, đừng đụng vào cậu, cháu cách xa cậu một chút đi, mau cách xa ra.”

Tưởng Y Y và Lê Văn Bác lo lắng nhìn Lê Hiểu Mạn.

“Chị Hiểu Mạn, bom sắp nổ rồi, chị mau tránh ra.”

“Mạn Mạn…”

Lê Văn Bác đang muốn khuyên cô thì cô đã ngắt lời: “Mọi người không cần nói nữa, em sẽ không mặc kệ mọi người.”

Dứt lời cô dùng kìm cắt dây thừng cho Lê Văn Bác và Tưởng Y Y.

Cắt đứt đoạn dây cho hai người tốn rất nhiều thời gian, chỉ còn lại 2 phút 30 giây.

Cô lo lắng nhìn Lê Văn Bác và Tưởng Y Y: “Anh Bác, Y Y, các người né tránh nhanh đi.”

Căn phòng không nhỏ, dù bom có nổ mạnh, nếu trốn xa chưa chắc né được nhưng ít ra sẽ không sợ nổ chết.

“Mạn Mạn, anh không thể nào tránh đi, muốn tránh em và Tưởng tiểu thư tránh đi.” Lê Văn Bác nhìn Lê Hiểu Mạn sau đó lại nhìn Tưởng Y Y: “Tưởng tiểu thư, nơi này nguy hiểm, cô mau tránh ra.”

Tưởng Y Y không vui nhình Lê Văn Bác: “Anh Bác, anh không trốn dựa vào đâu bắt em trốn? Em muốn ở cùng chú Lê.”

Lập tức cô ngồi xuống, ánh mắt kiên định nhìn Lê Chấn Hoa: “Chú Lê, cháu không tránh, cháu ở đây cùng chú, chẳng qua là chết cùng mà thôi.”

Nghe cô nói vậy, Lê Văn Bác nhìn mày nhìn cô, có chút bối rối.

Lê Chấn Hoa thấy Lê Hiểu Mạn, Lê Văn Bác, Tưởng Y Y vẫn không lo né tránh mà thời gian còn 1 phút 20 giây, ông lo lắng nói: “Mạn Mạn, Văn Bác, Y Y, các con không cần để ý đến ta, ta nhiều tuổi rồi, nổ thì chết…”

“Cậu...” Lê Hiểu Mạn ngắt lời ông: “Cháu không cho cậu nói chết, cháu sẽ không để cậu bị nổ chết.”

Dứt lời cô cầm cây kìm trnog tay nhưng chậm chạp không chịu cắt đứt.

Lập tức cô dời cây kìm ra.

Tưởng Y Y thấy cô không dám cắt, giọng nói đầy thoải mái: “Chị Hiểu Mạn, chị cắt đi, dù bom có nổ em cũng sẽ không trách chị, em tin tưởng anh Văn Bác và chú Lê cũng không trách chị đâu.”

Lê Hiểu Mạn rưng rưng nhìn cô ấy: “Y Y, không cần phải mạo hiểm cùng bọn chị.”

Tô Dịch thấy bốn người bọn họ tôi để cô đi, cô để tôi đi liền cười nhắc nhở: “Các người còn không tới 30 giây nữa là chết, nếu cứ dài dòng mãi thì chẳng còn ai sống, Lê Hiểu Mạn tôi nhắc nhở cô một lần nữa, cắt sai sẽ nổ, nhớ kỹ lời tôi nói, cắt sai sẽ nổ.”

Nhưng gặp phải chuyện quan trọng đều nhắc tới ba lần, Tô Dịch nhắc nhở cô cắt sai sẽ nổ mạnh.

Anh ta như ám chỉ cô làm thể nào bom mới không nổ.

Lê Hiểu Mạn suy nghĩ rất loạn, nghe anh ta nói đến ba lần, cô liền bản năng nghĩ không cắt sai sẽ không nổ.

Đúng thế nhưng làm sao mới không cắt sai đây?

Rốt cuộc là dây nào?

Cô nắm chặt cây kìm trong tay, trong miệng lẩm bẩm: “Không cắt sai sẽ không nổ, không cắt sai sẽ không nổ.”

“Mạn Mạn.”

“Chị Hiểu Mạn…” thấy cô như vậy, Lê Văn Bác và Tưởng Y Y đều rất lo lắng.

“Ầm...”

Lúc này bên ngoài cửa truyền đến tiếng súng, là Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy tới.

Bởi vì có mười mấy nhà máy vứt đi, trên tầng có, dưới tầng co, bọn họ không biết tìm phòng ở đâu, mỗi một nơi đều tìm nên mất khá nhiều thời gian.

Nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng súng, Lê Hiểu Mạn kinh ngạc, cô biết là Tư Hạo đến.

Chỉ là thất thần nửa giây, cô bắt đầu nhớ tới lời của Tô Dịch.

Hơn nữa nghe tiếng súng, Tô Dịch liền nhìn ra cửa.

Anh ta nhíu mày, khóe môi nở nụ cười chua xót.

“Bùm bùm…”

Lại là tiếng súng vang, lập tức có tiếng đạp cửa truyền đến.

Tuy là cửa sắt nhưng vì đã bị bỏ hoang từ lâu nên cửa đã gỉ sắt và hỏng cho nên không chịu đựng được ba người thô bạo với nó, không được vài cái đã bị đá văng.

Tô Dịch nhìn thấy Long Tư Hạo xông vào đầu tiên liền nhếch môi cười nói: “Tư Hạo, vợ cậu đang gỡ bom đấy, còn mười giây thôi, mười, chín…”

Lạc Thụy nghe vậy cả kinh: “Cái gì? Cậu để phu nhân phá bom? Tô Dịch, cậu quá độc ác rồi.”

Long Tư Hạo nghe Tô Dịch nói vậy, anh không nói gì mà nhìn Lê Hiểu Mạn.

“Hiểu Hiểu...”

“Bảy, sáu...” âm thanh của Tô Dịch vẫn đang vang lên.

Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo nhìn cô, cô hoảng lên kêu: “Không cần qua đây.”

Chỉ còn 5 giây, Lê Hiểu Mạn căng thẳng, vô cùng khẩn trương, mồ hôi ướt đẫm hai má cô.

“Bốn...”

“Cắt sai sẽ nổ, cắt sai sẽ nổ…” Lê Hiểu Mạn nỉ non, đột nhiên hai mắt sáng lên, nghĩ tới gì đó, lúc còn 2 giây, cô liền cắt giây màu lam, dùng sức cắt đứt.

“Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo chạy đến trước mặt cô, thấy cô cắt đứt sợi dây màu lam thì sợ tới mức sắc mặt tái mét.

Lúc cô cắt đứt sợi dây, ngoại trừ Tô Dịch thì Lê Văn Bác, Tưởng Y Y, Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy đều ngưng trệ, mở to hai mắt, sợ hãi nhìn cây kìm trong tay cô.

“Tích...”

Lúc Lê Hiểu Mạn cắt xong, bom kêu một tiếng tích sau đó dừng lại.

Dây đứt nhưng bom không nổ, chứng minh cắt đúng rồi.

Gỡ bom thành công rồi.

Mấy người dời mắt từ quả bom sang Lê Hiểu Mạn, nhìn cô tận 3s thì Tưởng Y Y mới kinh hỉ kêu lên.

“Chị Hiểu Mạn, bom không nổ, chị quá tuyệt, em càng ngày càng sùng bái chị, yêu chị chết mất.” Tưởng Y Y kích động ôm cổ cô, hôn lên má cô một cái.