Sắc Màu Hoàng Hôn (Shades Of Twilight)

Chương 9

Căn phòng trọ ven đường chật chội và bẩn thỉu, mang theo cái ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Roanna tin chắc hẳn phải có một khách sạn tốt hơn ở Nogales, vậy thì tại sao anh lại đưa cô đến chỗ này? Bởi vì nó gần nhất hay là để cho cô thấy cô không có một chút ý nghĩa nào đối với anh?

Phải trâng tráo lắm mới dám nghĩ là cô có chút ý nghĩa nào đối với anh, và sự trâng tráo là một thứ mà Roanna không có. Cô cảm thấy nhỏ bé và run rẩy trong lòng, và một tội lỗi mới lại được thêm vào gánh nặng mà cô đã mang bấy lâu nay : anh nghĩ là anh đang trừng phạt cô, và theo cái cách mà anh đang làm, nhưng một phần bí mật trong cô lại đột nhiên cảm thấy hạnh phúc sung sướng đến choáng váng rằng cô sẽ được nằm trong vòng tay của anh.

Phần bí mật nhỏ bé đã được chôn kín. Cô cảm thấy xấu hổ và nhục nhã như cách mà anh muốn. Cô không biết liệu cô có đủ cam đảm để làm nó đến cùng hay không, và cô nghĩ một cách tuyệt vọng về Lucinda, bệnh hoạn và già yếu, cần có được sự tha thứ của Webb trước khi bà có thể nhắm mắt ra đi một cách bình yên. Cô có thể làm chuyện này, cứ nằm xuống và để cho anh một cách lạnh lùng sử dụng cơ thể của cô, thậm chí là vì Lucinda không?

Nhưng nó không chỉ là vì Lucinda. Webb cần được trả thù cũng như Lucinda cần được tha thứ. Nếu điều này sẽ giúp anh thấy cân bằng, nếu sau đó anh có thể quay về Davencourt, thì Roanna sẵn sàng làm chuyện đó. Và sâu tận trong tâm khảm, phần bí mật nhỏ đó của cô thích thú đến choáng váng một cách ích kỷ. Bất kể lý do của anh là gì, anh cũng sẽ là của cô trong một khoảng thời gian ngắn, kí ức này sẽ nằm mãi trong tim cô để cô có thể ôm ấp trong những năm tháng trống rỗng ở phía trước.

Anh quăng chiếc mũ lên ghế và nằm ngửa ra giường, gom một chồng gối để kê đầu. Đôi mắt xanh nheo lại nhìn khắp cơ thể của cô.

"Cởi quần áo ra."

Choáng váng một lần nữa, cô đứng đó với cánh tay buông thõng. Anh muốn cô lột hết quần áo, chỉ như vậy, với anh nằm ở đó nhìn à?

"Tôi nghĩ là em đã đổi ý," anh nói lè nhè, ngồi dậy và với lấy cái mũ.

Roanna định thần lại và đưa tay lên hàng nút áo. Cô đã quyết định làm chuyện này, vì thế có gì là quan trọng đâu nếu anh muốn nhìn cô trước? Chẳng bao lâu nữa anh sẽ còn làm nhiều thứ hơn là nhìn. Nỗi kinh hoàng về những gì cô đang trải qua khiến cô run bần bật, và tay cô run rẩy khi cô vật lộn với cái nút áo. Thật kỳ lạ là nó lại khó khăn đến thế này, lột trần mình trước anh, khi mà cô đã mơ về nó hàng mấy năm trời. Có phải là vì cô đã luôn mơ anh đến với cô bằng tình yêu, nhưng thực tế lại là một điều trái ngược?

Nhưng chẳng có gì là quan trọng cả, cô cứ tự nói với mình hết lần này đến lần khác, sử dụng chuổi kinh lải nhải đó để ngăn việc suy nghĩ quá nhiều. Chẳng có gì là quan trọng cả, chẳng có gì là quan trọng cả.

Những cái nút áo cuối cùng đã được cởi ra, và cái áo sơ mi được mở. Cô phải tiếp tục cử động nếu không cô sẽ mất tinh thần hoàn toàn. Với một cử động nhanh, bối rối cô kéo cái áo xuống vai và để cho nó rơi xuống cánh tay. Cô không thể nhìn anh, nhưng cô cảm thấy ánh mắt của anh trên người cô, nheo lại dữ dội và chờ đợi.

Áo ngực của cô có móc trước. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, run người vì lạnh và xấu hổ, cô muốn đó là một cái áo ngực đăng ten hấp dẫn, nhưng thay vào đó nó chỉ là một cái áo ngực trắng đơn giản, được thiết kế để che đậy bộ ngực chứ không phải để quyến rũ. Cô tháo cái móc và kéo dây áo ngực xuống, để cho nó rơi xuống sàn ở chân cô. Không khí lạnh thổi quanh ngực cô, làm núm vú của cô săn cứng. Cô biết ngực mình nhỏ. Anh có đang nhìn chúng không? Cô không dám nhìn lướt qua anh để xem thử, vì cô vô cùng khiếp sợ rằng cô sẽ nhìn thấy sự thất vọng trong đôi mắt anh.

Cô không biết cách cởi quần áo để làm thỏa mãn một người đàn ông. Thấy xấu hổ ở cử chỉ vụng về của mình, cô biết là hẳn phải có cách để làm chuyện đó một cách yêu kiều, để trêu chọc và kích động một người đàn ông bằng cách từ từ để lộ da thịt của cô, nhưng cô không biết cách làm thế. Tất cả những gì cô biết làm là cởi khuy, cởi móc, mở dây kéo, như một nữ sinh thay quần áo cho lớp thể dục.

Chuyện tốt nhất nên làm là hoàn thành nó cho xong trước khi cô mất tinh thần. Một cách vội vàng cô bắt đầu đá đôi giày xăng-đan ra, mở dây kéo quần, và cúi xuống để đẩy nó xuống. Lúc này căn phòng rất lạnh, người cô nổi da gà vì lạnh.

Bây giờ chỉ còn lại cái quần lót, và sự can đảm không nhiều của cô đã hầu như biến mất. Không cho mình thời gian để suy nghĩ, cô móc ngón tay cái vào lưng quần và kéo mảnh quần áo cuối cùng xuống chân và bước ra khỏi chúng.

Anh vẫn không nói gì, không cử động. Tay cô hơi di chuyển, rồi đổi ý, như thể cô sẽ ôm quanh mình, nhưng sau đó cô để cho cánh tay rơi xuống hai bên hông lại và cô chỉ đứng ở đó, nhìn như một người mù ở tấm thảm dưới đôi chân trần của cô, tự hỏi liệu cô có thể bị chết vì xấu hổ hay không. Những ngày này cô đã buộc mình phải ăn nhưng cô vẫn còn là một lễ vật khẳng khiu trên bệ thờ của sự trả thù. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cơ thể trần trụi của cô còn chưa đủ để hấp dẫn anh? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh phì cười?

Anh đã im lặng hoàn toàn. Cô đã thậm chí không thể nghe anh thở. Bóng tối đã ngăn tầm nhìn của cô lại, và cô cố gắng để hít oxy vào buồng phổi đang co thắt lại. Cô không thể nhìn anh, nhưng cô đột ngột hoảng sợ khi nghĩ rằng anh có thể đã uống nhiều hơn cô nghĩ, và đã ngủ trong khi cô cởi quần áo. Đúng là một lời biện luận hay đối với sự quyến rũ không hiện hữu của cô !

Rồi thì một tiếng thì thầm vang lên, nhỏ và cộc cằn, và cô nhận ra rốt cuộc anh đã chưa ngủ thiếp đi : "Đến đây."

Cô nhắm mắt lại, run rẩy khi sự nhẹ nhõm làm cô muốn ngã quỵ, và tiến lại gần tiếng nói thì thầm.

"Gần hơn nữa," anh nói, và cô di chuyển cho đến khi đầu gối của cô đụng phải cạnh giường.

Rồi anh chạm vào cô, tay anh trượt lên phía bên ngoài đùi trái của cô, những đầu ngón tay chai sần trượt trên làn da mềm mại và làm cho các tế bào bừng sống dậy, để lại một sức nóng ở phía sau. Anh di chuyển tay lên đùi cô và ôm lấy mông cô, những ngón tay dài của anh ôm lấy cặp mông mát lạnh và thiêu đốt nó với sức nóng của anh. Cô run rẩy, và cố kiểm soát sự khao khát đột ngột, muốn được áp chặt mông vào tay anh. Cô đã không thành công lắm; hông của cô chỉ di chuyển một ít.

Anh cười nhỏ, ngón tay của anh siết chặt trên lớp da thịt bên dưới tay anh. Anh ve vuốt mông cô, đặt lòng bàn tay ở bên dưới cặp mông như thể anh có thể in dấu bàn tay trên làn da mềm mại đầy nữ tính đó, và vuốt ngón tay cái vào cái rãnh giữa chúng.

Roanna bắt đầu run rẩy dữ dội bởi sự kết hợp của niềm vui sướng và sự ngỡ ngàng, và dù có nghị lực đến đâu cũng không ngăn nổi cơn run rẩy phản bội. Không ai từng chạm vào cô ở đó. Cô đã không biết là cái vuốt ve chậm chạp như thế này lại có thể gây ra một cơn nhức nhối không tên bắt đầu từ giữa hai chân cô, hoặc làm vú cô cảm thấy săn cứng. Cô nhắm chặt mắt lại, không biết liệu anh có chạm vào ngực cô lại không và liệu cô có thể chịu nỗi không nếu anh làm thế.

Nhưng anh đã không chạm vào ngực cô.

"Dang rộng chân ra."

Giọng anh bây giờ quá nhỏ và khàn đục đến nỗi cô không chắc là cô đã nghe thấy anh nói, tuy nhiên một phần trong cô biết là cô đã nghe thấy. Một tiếng gầm âm ỉ bắt đầu vang lên trong tai cô, cô thậm chí còn cảm thấy mình thay đổi thế đứng để cho đùi cô mở đủ rộng để chấp nhận sự thám hiểm của anh, và cảm thấy tay anh luồn tay vào giữa hai chân cô.

Anh rà ngón tay của mình dọc theo cái nếp gấp mềm mại, cảm nhận được sự êm ái của chúng, ấn nhẹ. Roanna nín thở. Sự căng thẳng kéo dài trong cơ thể của cô, kéo căng nó trong tâm trạng khổ sở vì sự chờ đợi đe doạ sẽ làm cô tan vỡ. Rồi một ngón tay dài của anh lách vào lối đi chật chội, tách cô ra, thăm dò nó với một kỹ năng điêu luyện, và đẩy sâu vào cơ thể của cô.

Roanna không thể ngăn được tiếng rên nhỏ thoát khỏi môi cô, mặc dù là cô đã nhanh chóng bóp nghẹt nó. Đầu gối của cô run rẩy và như muốn quỵ xuống lại. Cô cảm thấy như thể cô đứng thẳng được là do sự hỗ trợ của bàn tay anh đang ở giữa đôi chân cô, ngón tay của anh đang ở bên trong cô. Ôi, Chúa ơi, cảm giác gần như không thể chịu đựng nổi, ngón tay của anh lớn và xù xì, cọ xát vào lớp da thịt mềm mại bên trong cô. Anh rút nó ra, sau đó nhanh chóng đẩy nó vào bên trong cô lại. Anh tiếp tục đẩy ngón tay vào cô, và chà ngón tay cái của anh trên cái núm nhỏ nhạy cảm phía trên của cô.

Một cách bất lực cô cảm thấy hông mình bắt đầu áp sát vào tay anh, nghe những tiếng rên nhỏ đang hình thành cùng với tiếng thở trong họng cô và thoát ra ngoài. Trong sự im ắng của căn phòng cô có thể nghe được hơi thở của anh, nghe nó đến dồn dập và hổn hển. Bây giờ cô không còn thấy lạnh nữa; từng luồng hơi nóng đang tỏa ra trên cô, và sự khoái lạc cấp thiết đến nỗi nó gần như trở thành nhức nhối. Môt cách tuyệt vọng cô cúi xuống và chụp lấy cổ tay của anh, cố rút tay anh ra khỏi người cô, vì nó quá dữ dội và cô không chịu được nữa. Có cái gì đó hết sức mãnh liệt đang xảy đến với cô, cái gì đó thậm chí càng mãnh liệt hơn sắp sửa xảy ra, và cô khóc thét lên trong nỗi sợ hãi đột ngột.

Anh lờ đi nỗ lực của cô như thể cô đang nắm tay anh chứ không phải là cố đẩy nó ra. Cô có thể cảm thấy anh đâm sâu vào người mình, cố nhét thêm ngón tay thứ hai vào cô cùng với ngón tay kia và cảm thấy sự kháng cự sợ hãi đột ngột của cơ thể cô. Anh thử lại, và cô co rúm người.

Anh ngồi yên, và một tiếng nguyền rủa nhỏ vang lên trong im lặng.

Rồi mọi thứ trở nên đảo lộn khi anh chộp lấy cô và lôi cô xuống giường, xoay cô lại, kéo cô nằm cạnh anh. Mắt Roanna mở to để ngăn cơn chóng mặt đột ngột, sau đó cô ước gì là cô đã giữ nó khép kín.

Anh chồm sát tới cô đến nỗi cô có thể nhìn thấy những đường kẻ sọc đen trong đôi mắt xanh của anh, quá sát đến nỗi cô có thể cảm thấy sức nóng trong hơi thở của anh trên mặt cô, ngửi thấy mùi rượu tequila. Cô đang nằm ngửa lưng với chân phải gác qua hông anh. Bàn tay của anh vẫn còn nằm giữa cặp đùi đang mở của cô, một đầu ngón tay di chuyển xung quanh cánh cửa mềm mại đã trở nên ẩm ướt cho anh.

Cô lại cảm thấy xấu hổ, cô đang khoả thân trong khi anh vẫn còn mặc quần áo đầy đủ, anh đang chạm vào cô ở chỗ kín đáo nhất và theo dõi nét mặt của cô trong khi làm thế. Cô cảm thấy hai gò má và ngực cô nóng bừng, chuyển sang màu hồng.

Anh lại di chuyển ngón tay vào cô, đẩy sâu vào trong, và trong lúc đó anh vẫn nhìn vào mắt cô. Roanna không thể kềm hãm được tiếng rên rỉ, và cô thèm được nhắm mắt lại để được an ủi mơ hồ nhưng cô không thể nhìn sang chỗ khác. Đôi mày đen của anh chau lại trên đôi mắt xanh sáng rực. Anh đang giận dữ, cô bối rối nhận ra, nhưng đó là sự giận dữ nóng nảy thay vì là vẻ kinh tởm lạnh lùng mà cô đã mong đợi.

"Em vẫn còn là một trinh nữ," anh nói thẳng thừng.

Lời nói có vẻ như một lời buộc tội. Roanna nhìn chằm chằm vào anh, thắc mắc tại sao anh đã có thể đoán được, không hiểu tại sao anh nghe rất tức giận. "Vâng," cô thừa nhận, và ửng hồng mặt.

Anh ngắm cặp vú đỏ hồng của cô, và cô nhìn thấy vẻ lấp lánh trong mắt anh hằn sâu hơn. Ánh mắt của anh chăm chú tập trung vào ngực cô, trên núm vú săn cứng của cô. Anh rút tay ra khỏi đùi cô, ngón tay của anh ẩm ướt. Vẫn nhìn chằm chằm vào ngực cô, anh từ từ vuốt núm vú bằng ngón tay đó, lan truyền sự ẩm ướt của cô lên núm vú săn cứng. Một âm thanh thô nhám, đói khát lục khục trong họng anh. Anh nghiêng người xuống và khép môi quanh nụ hoa mà anh vừa rải sự tinh túy của cô lên đó, hút mạnh, và đưa hương vị của cô vào miệng anh.

Sự đê mê gần như làm cô vỡ tan. Áp lực dữ dội của lưỡi và răng anh làm bùng lên một ngọn lửa xuyên qua người cô. Roanna uốn cong người trong vòng tay của anh rên xiết, và tay cô bấu chặt vào tóc anh để giữ nó ở đúng chỗ. Anh di chuyển đến vú kia của cô và nút mạnh nụ hoa cho đến khi nó cũng trở nên đỏ sẫm, ẩm ướt, và nhức nhối chĩa thẳng.

Một cách miễn cưỡng anh ngước đầu lên, nhìn chăm chú vào tác phẩm của anh với vẻ chú tâm hoang dã và thèm khát. Môi anh, cũng giống như núm vú của cô, đang đỏ sẫm và ẩm ướt, và hơi mở ra khi hơi thở mạnh và nhanh của anh luồn giữa chúng. Sức nóng toả ra từ cơ thể to lớn của anh xua tan đi mọi cái lạnh còn đọng lại trong cô.

"Em không cần phải làm chuyện này," anh nói, lời nói nghe khàn đục như thể chúng đã được xé toạc từ họng anh. "Đây là lần đầu của em ... dù thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ quay về nhà."

Sự thất vọng xuyên qua người cô, đâm mạnh vào tim cô như một con dao găm bén nhọn. Màu sắc rời khỏi khuôn mặt cô, và cô nhìn anh chằm chằm với ánh mắt đau đớn. Cởi bỏ quần áo với cô đã là một khó khăn, nhưng ngay khi anh chạm vào cô, cô đã dần dần cố tập trung vào cơn sóng nhục dục thích thú dâng trào, mặc dù là choáng váng với mọi cái vuốt ve mới mẻ của tay anh. Phần bí mật trong cô đã điên cuồng với cảm giác cực kỳ sung sướng, thưởng thức mỗi cái vuốt ve của đôi tay cứng cáp, chờ đợi với sự háo hức kiềm chế để được có hơn nữa.

Bây giờ anh lại muốn dừng lại. Cô đã không đủ hấp dẫn để anh có thể tiếp tục.

Cổ họng của cô nghẹn lại. Chỉ có những tiếng thì thầm căng thẳng có thể thoát khỏi nó. "Đừng - anh không muốn em sao? "

Lời khẩn nài yếu ớt, nhưng anh nghe rất rõ. Mắt anh giãn ra cho đến khi chỉ có một hình tròn mỏng xanh toả sáng xung quanh con ngươi đen sẫm. Anh chụp lấy tay cô và kéo nó xuống cơ thể của anh, ấn mạnh nó vào vật căng cứng bị dồn nén bên trong quần anh dù là cô cố kéo tay ra theo bản năng, một hành động nhấn mạnh sự ngây thơ của cô.

Roanna cứng người trong thắc mắc. Cô cảm nhận được một cái gợn cứng bên dưới lớp vải jean. Nó dài và dày, sức nóng của nó thiêu đốt qua lớp vải dày, và nó đang phập phồng theo nhịp điệu của riêng nó. Cô xoay bàn tay, nắm chặt anh qua lớp quần jean. "Làm ơn, Webb. Em muốn anh làm chuyện này với em," cô thở hổn hển.

Trong một khoảnh khắc khủng khiếp cô nghĩ anh sẽ vẫn từ chối, nhưng sau đó với một chuyển động đột ngột, thô bạo anh phóng khỏi giường và bắt đầu cởi quần áo. Cô chỉ là nhận thức mơ hồ rằng anh ngắm nhìn cô cũng như cô đang ngắm nhìn anh. Cô không thể che giấu vẻ mê hoặc trên khuôn mặt khi cô nhìn chằm chằm vào cơ thể, bờ vai rộng và bộ ngực lông lá đầy cơ bắp với cái bụng săn chắc của anh. Anh cẩn thận kéo dây kéo xuống, sau đó đẩy cái quần soóc và quần jean ra trong một chuyển động. Cô chớp mắt, sững sờ với vật cương cứng chĩa thẳng về phía trước của anh khi không còn bị cái quần jean cản trở nữa. Một màu đỏ khác lại làm ấm má cô.

Anh ngừng lại, hít những hơi thở sâu.

Đột nhiên cô sợ là mình sẽ làm bất cứ điều gì để khiến anh dừng lại, Roanna nằm im trên giường, buộc mình phải tránh nhìn cơ thể của anh. Cô nghĩ cô sẽ chết nếu anh quay lưng với cô lúc này. Nhưng anh muốn làm chuyện này; cô biết là anh muốn. Cô chỉ là thiếu kinh nghiệm, chứ không hề ngu dốt. Anh đang cương cứng, và anh sẽ không như thế nếu anh không có hứng thú.

Ánh đèn rọi ngay vào mắt cô và cô muốn anh tắt nó đi, nhưng đã không yêu cầu. Tấm nệm lún xuống theo sức nặng của cơ thể anh, và cô xòe tay để giữ thăng bằng cho mình, vì tấm nệm rẻ tiền không hỗ trợ nhiều nhiều lắm.

Anh không cho cô thời gian để suy nghĩ, để có thể đổi ý, thậm chí không có thời gian để hoảng sợ. Anh di chuyển bên trên cô, cặp đùi cứng cáp của anh đẩy vào giữa đùi cô và tách chúng ra, và vai anh che khuất ánh đèn. Roanna chỉ vừa hít được một hơi thật dài trước khi anh đặt tay ở hai bên đầu cô, ôm lấy nó khi anh cúi xuống và bao phủ miệng cô bằng miệng anh. Lưỡi của anh thọc sâu vào và cô tách môi ra đón nhận nó. Cùng lúc cô cảm thấy vật căng cứng, nóng hổi của anh bắt đầu đẩy vào lối vào mềm mại giữa đôi chân cô.

Tim cô giật nảy lên một cách dữ dội, đập mạnh trong lồng ngực. Cô phát ra một âm thanh yếu ớt sợ sệt, nhưng miệng anh đã dập tắt nó khi anh hôn cô nồng nhiệt hơn, xâm nhập cô với cả lưỡi và vật đàn ông của anh.

Nó không dễ dàng tí nào, mặc dù là cô đang bị kích thích, mặc dù cô đã ẩm ướt sẵn sàng cho anh. Không hiểu sao cô đã nghĩ anh sẽ chỉ cần đẩy vào cô, nhưng nó không phải như thế. Anh di chuyển hông qua lại, ép mình hơi đi sâu hơn vào cô với mỗi chuyển động. Cơ thể của cô kháng cự lại áp lực gia tăng; cái đau làm cô ngạc nhiên, mất tinh thần. Cô cố chịu đựng nó mà không phản ứng gì, nhưng nó càng lúc càng tệ hơn với mỗi cú đẩy của anh.

Cô rên rỉ, hơi thở của cô hổn hển. Nếu cô đã nghĩ anh sẽ dừng lại, cô đã sai. Webb chỉ là siết chặt cánh tay và ôm cô chặt bên dưới anh, kiểm soát cô bằng trọng lượng và sức mạnh, tất cả ý định và sự chú ý đều tập trung vào việc đi sâu vào người cô. Cô bấu chặt móng tay vào lưng anh, bây giờ rên rỉ vì đau đớn. Anh đẩy mạnh hơn và phần da thịt mềm mại của cô nhường lối dưới sức ép của nó, giãn ra bao bọc lấy cái bề dài to lớn của anh khi anh đẩy sâu vào bên trong. Cuối cùng anh cũng đã ở sâu bên trong cô, và cô oằn người một cách bất lực bên dưới anh khi cô cố làm dịu cơ thể đau đớn của mình.

Bây giờ khi ý định của anh đã được hoàn thành, anh bắt đầu xoa dịu cô, không rút lui, nhưng sử dụng sự ve vuốt và tiếng nói để trấn an và xoa dịu cô. Anh tiếp tục ôm đầu và dỗ ngọt cô khi anh hôn đi những giọt nước mắt mặn nồng từ má cô. "Suỵt, Suỵt," anh thì thầm. "Chỉ cần nằm yên, em yêu. Anh biết là nó làm em đau, nhưng nó sẽ dịu xuống trong chốc lát nữa."

Sự âu yếm xoa dịu cô như không có gì khác có thể làm được. Anh không thể thực sự ghét cô, đúng không nào, nếu anh gọi cô là "em yêu"? Cô dần dịu xuống, thả lỏng người khỏi sự chống chọi điên cuồng để cố thích ứng với anh. Một ít căng thẳng trong anh cũng dịu xuống, và cho đến lúc đó cô đã không nhận ra cách những cơ bắp của anh đã siết chặt lại đến mức nào. Thở hổn hển, cô dịu lại quanh anh, bên dưới anh.

Hơi thở của cô dịu lại, trở nên sâu hơn. Giờ khi không còn thấy đau đớn như lúc nãy, cô lại có cảm giác sung sướng. Cô cảm thấy thật diệu kỳ khi cảm nhận được anh vùi sâu bên trong cô, kích thích nhức nhối. Đây là Web, người đã đi vào người cô một cách mật thiết, là Webb, người đã ôm cô trong cánh tay của anh. Chỉ một tiếng đồng hồ trước khi cô nhìn thấy anh trong cái quán đèn đóm lờ mờ đó, lo sợ khoảnh khắc khi cô phải tiếp cận anh, và bây giờ cô đang trần truồng dưới cơ thể khỏe mạnh của anh. Cô nhìn anh và bắt gặp đôi mắt xanh sáng rực của anh, đang quan sát cô chằm chằm như thể anh có thể nhìn thấu cô.

Anh hôn cô, những nụ hôn nhanh, nồng nhiệt làm miệng cô phải cố bắt kịp anh, đòi hỏi thêm nữa, chuẩn bị cô cho hơn nữa. "Em đã sẵn sàng chưa?" anh hỏi.

Cô không biết ý anh muốn nói gì. Cô hoang mang nhìn anh, và một nụ cười cong lên ở môi anh.

"Cho chuyện gì? "

"Làm tình."

Cô trông càng bối rối hơn. "Không phải đó là những gì chúng ta đang làm sao? " cô thì thầm.

"Không hoàn toàn. Gần như thôi."

"Nhưng anh đã ở bên trong em rồi mà."

"Còn nữa."

Vẻ thắc mắc chuyển sang báo động. "Còn nữa à? " cô cố thu người từ anh, ấn mình vào nệm.

Anh cười toe toét. "Không phải là anh còn nữa. Mà là còn chuyện để làm."

"Ồ." Lời nói được thốt ra, lấp đầy sự thắc mắc. Cô thư giãn bên dưới anh lại, và đùi của cô gập lại quanh hông của anh. Cử động đó gây ra một phản ứng bên trong cô; bên dưới anh giật nẩy lên, và lớp bọc của cô siết chặt quanh kẻ đột nhập dày cộm, vuốt ve anh. Hơi thở của Webb rít qua hàm răng. Mắt Roanna nặng hơn, mơ màng hơn, và má của cô đỏ hồng lên. "Cho em xem đi," cô thở.

Và anh làm theo, bắt đầu di chuyển, lúc đầu đẩy vào cô trong nhịp điệu chậm chap, hưởng thụ, sau đó từ từ nhanh hơn. Cô đáp lại một cách chần chừ, cơ thể của cô nâng lên với anh khi sự kích động của cô bay vọt. Anh chuyển trọng lượng của anh lên trên một khuỷu tay và cúi xuống giữa cơ thể của họ. Cô thở hổn hển khi anh vuốt ve lối vào bị kéo căng, da thịt cô quá nhạy cảm đến nỗi cái chạm nhẹ của anh cũng gây ra sự ngạc nhiên choáng váng xuyên qua cô nhanh như chớp. Sau đó anh chuyển sự chú ý của mình đến cái nút nhỏ anh đã chạm vào trước đây, chà đầu ngón tay của anh qua lại trên nó, và Roanna cảm thấy mình bắt đầu tan chảy.

Chuyện đó xảy ra rất nhanh dưới sự công kích gợi cảm không ngừng của anh. Anh không từ từ đưa cô đến khoái lạc mà anh xô cô vào đó. Anh không nhẹ tay với cô, thậm chí khi cô cong người dưới bàn tay anh để cố gắng thoát khỏi cường độ xúc cảm mãnh liệt mà nó đang mang lại. Khoái cảm mãnh liệt, ngày càng tăng nhanh đang thiêu đốt cô, làm cô tan chảy. Anh đi vào người cô nhanh hơn, sâu hơn, và sự ma sát gần như không thể chịu đựng nỗi. Nhưng anh đang chạm sâu vào bên trong cô theo cách buộc cô phải bám vào anh và khóc thét lên trong sự vui sướng ngất ngây mà cô không thể kiểm soát nó. Nó biến động liên tục bên trong cô, càng lúc càng dữ dội hơn, và khi cuối cùng nó cũng tan vỡ thì cô uốn cong người một cách dữ dội bên dưới anh, cơ thể mảnh mai của cô run bần bật khi hông cô nhấp nhô lên xuống, nâng bản thân mình chấp nhận sự xâm nhập của anh. Cô nghe mình thét lên, và không thèm quan tâm đến.

Thân thể nặng nề của anh đè chặt cô xuống nệm. Tay anh luồn vào bên dưới cô và kẹp chặt mông cô. Hông của anh đẩy qua đẩy lại giữa cặp đùi đang dang rộng của cô. Sau đó cơ bắp anh co giật, anh đâm sầm vào cô hết lần này đến lần khác khi một âm thanh khàn đục xé toạc cổ họng anh, và cô cảm thấy ẩm ướt với sự giải thoát của anh.

Trong sự im lặng tiếp theo sau, Roanna nằm lả người bên dưới anh. Cô thấy rã rời, cơ thể của cô quá nặng và yếu ớt đến nổi việc cô có thể làm duy nhất là hít thở. Cô đi vào giấc ngủ chập chờn, lơ mơ khi anh cẩn thận tách cơ thể của họ ra và di chuyển để nằm xuống cạnh cô. Một lúc sau ánh đèn chớp tắt, và cô cảm nhận được cái lạnh trong bóng tối, cảm nhận được anh kéo chăn đắp cho cô.

Cô xoay người vào cánh tay của anh theo bản năng, và cảm thấy chúng ôm quanh người cô. Đầu cô tựa lên vai anh, và tay cô đặt trên ngực anh, cảm thấy những sợi lông xoăn tít bên dưới những ngón tay của cô. Lần đầu tiên trong mười năm cô thấy thật bình yên thanh thản.

Cô không biết là bao lâu trước khi cô bắt đầu cảm thấy tay anh di chuyển càng lúc càng gia tăng một cách có mục đích trên người cô. "Em có thể làm chuyện đó một lần nữa không ?" anh hỏi, nhỏ tiếng nhưng dữ dội.

"Vâng, rất sẵn lòng," cô nói một cách lịch sự, và nghe tiếng anh cười thầm khi anh lăn tròn lên trên người cô.

Roanna.

Webb nằm trong bóng tối, cảm nhận được cái trọng lượng nhẹ hều của cô đang áp vào bên trái anh. Cô đang ngủ, đầu của cô tựa vào vai anh, hơi thở của cô phả trên ngực anh. Vú của cô, nhỏ và xinh đẹp, áp chặt bên xương sườn anh. Một cách nhẹ nhàng, không thể kháng cự lại, anh đã chà một ngón tay trên đường cong trơn mịn của ngực cô mà anh có thể với tay đến. Ôi, Chúa ơi, Roanna.

Lúc đầu anh đã không nhận ra cô. Cho dù mười năm đã trôi qua và một cách hợp lý anh biết cô đã lớn lên, nhưng trong trí tưởng tượng của anh cô vẫn là một thiếu nữ gầy còm, kém phát triển, non nớt với nụ cười của một đứa trẻ ranh. Anh đã không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của cô trong người phụ nữ đã tiếp cận anh trong quán rượu tồi tàn đó. Thay vào đó anh đã nhìn thấy một người phụ nữ trông rất cổ điển đã làm anh bất ngờ khi cô nói chuyện với anh. Phụ nữ như cô có lẽ đến quán rượu nếu họ đang tìm kiếm sự trả thù đối với người chồng đi lang thang, đó là lý do duy nhất mà anh mới có thể nghĩ ra.

Nhưng cô đã ở đó, quá gầy so với sở thích của anh, nhưng rất đặc sắc trong chiếc áo sơ mi lụa đắt tiền và cái quần được cắt may. Mái tóc dày của cô, sẫm lại trong ánh đèn mờ, đã được cắt với một kiểu hợp thời trang dài đến dưới cằm. Miệng cô, tuy nhiên .... anh thích miệng cô, rộng và đầy đặn, và anh đã nghĩ thật tuyệt nếu được hôn và cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi đó.

Cô trông hoàn toàn lạc lõng, một người phụ nữ thuộc về một câu lạc bộ quốc gia bị lạc vào một khu vực nghèo nàn. Nhưng cô đã vươn tay ra để chạm vào anh, và khi anh quay lại, cô lại rụt tay về và nhìn anh, khuôn mặt của cô bình lặng và buồn bã một cách kỳ lạ, cái miệng rộng của cô không cười, và đôi mắt nâu sẫm của cô trở nên rất trang nghiêm đến nỗi anh tự hỏi không biết cô có bao giờ mỉm cười.

Và rồi cô đã nói, "Chào, Webb. Em có thể nói chuyện với anh không ?" và sự choáng váng gần như làm anh té ngã. Trong một giây ngắn ngủi anh tự hỏi không biết có phải anh đã uống nhiều hơn anh tưởng không, vì không những cô đã gọi tên anh khi mà anh thề là anh chưa bao giờ gặp cô trước đây, và cô còn dùng giọng nói của Roanna, và đôi mắt nâu đó đột nhiên trở thành màu nâu sẫm như đôi mắt của Roanna.

Hiện thực đã thay đổi và điều chỉnh, và anh đã nhìn thấy cô trong người phụ nữ này.

Điều kỳ lạ là anh đã không sử dụng mười năm qua để giận dỗi về những điều đã xảy ra. Khi anh bước ra khỏi Davencourt ngày đó, anh đã định ra đi mãi mãi, và sẽ sống tiếp cuộc đời của anh. Anh đã chọn miền nam Arizona vì nó rất xinh đẹp, không phải vì nó xa hết mức có thể khỏi sự tươi xanh của miền tây bắc Alabama và vẫn có thể ở được. Quản lý trại chăn nuôi là một công việc rất cực nhọc, nhưng anh đã tận hưởng công việc lao động chân tay cũng nhiều như anh đã tận hưởng thương trường khốc liệt. Anh lúc nào cũng là một kỵ sĩ nên việc thích nghi đã rất dễ dàng. Gia đình anh đã thu hẹp lại chỉ còn mẹ anh và cô Sandra, nhưng anh hài lòng với bao nhiêu đó.

Lúc đầu anh đã cảm thấy lòng mình đã chết. Bất chấp sự đổ vỡ vĩnh viễn, bất chấp việc cô đã không chung thủy với anh, anh thương tiếc Jessie sâu đậm đến không ngờ. Cô đã là một phần của đời anh từ rất lâu đến nỗi anh thức giấc vào buổi sáng và cảm thấy không đầy đủ một cách kỳ lạ. Sau đó, dần dần, anh càng bất ngờ với bản thân khi nhớ lại cô đã là loại đàn bà lẳng lơ như thế nào và phì cười một cách ngớ ngẩn.

Anh có thể để cho sự nghi ngờ ăn mòn anh, biết rõ hung thủ giết cô vẫn còn ở đó và dường như chưa được khám phá ra, nhưng cuối cùng anh cũng chấp nhận là anh chẳng thể giải quyết được chuyện gì. Chuyện của cô đã quá bí ẩn đến nỗi vẫn chưa có một dấu vết, một đầu mối nào. Đó là một ngõ cụt. Anh có thể để cho nó huỷ hoại cuộc sống của anh hoặc anh có thể tiếp tục sống. Webb là người mạnh mẽ và anh đã tiếp tục sống.

Đã có những ngày, thậm chí những tuần, anh đã không nghĩ về cuộc sống cũ của mình chút nào. Anh đã bỏ Lucinda và những người khác sau lưng ... tất cả mọi người ngoại trừ Roanna. Đôi khi anh nghe được tiếng gì đó giống như tiếng cười của cô, và theo phản xạ anh quay lại để nhìn lại vẻ láu lỉnh của cô trước khi anh nhớ ra là cô không có ở đó. Hay khi anh điều trị vết cắt ngay chân của một con ngựa, anh sẽ lại nhớ đến vẻ lo lắng trên khuôn mặt gầy của cô bất cứ khi nào cô chăm sóc một con ngựa bị thương.

Không biết vì sao cô lại len sâu vào tim anh hơn những người khác, và thật khó quên cô. Anh thấy mình đang lo lắng về cô, thắc mắc về chuyện cô đã gây ra những chuyện rắc rối gì. Và theo năm tháng, kí ức về cô vẫn còn đủ lực khiến anh giận dữ.

Anh không thể quên lời buộc tội của Jessie rằng Roanna đã cố tình gây rắc rối giữa họ vào đêm đó. Jessie có nói dối không ? Cô ta chắc chắn là có thể làm nó, nhưng khuôn mặt trong suốt của Roanna rõ ràng là biểu lộ tội lỗi của cô. Theo năm tháng, dựa vào việc Jessie mang thai với một người đàn ông khác, anh đã đi đến kết luận rằng Roanna đã không có liên quan gì đến cái chết của Jessie và kẻ sát nhân chính là người tình bí mật của Jessie, nhưng anh vẫn không thể rũ bỏ cơn phẫn nộ của mình. Không hiểu sao hành vi của Roanna, mặc dù nó không quan trọng so với những sự kiện khác của đêm đó, vẫn khiến anh giận dữ.

Có lẽ đó là vì anh đã luôn rất chắc chắn về tình yêu của cô. Có lẽ nó là một sự xoa dịu cho cái tôi của anh khi được tôn thờ một cách công khai và vô điều kiện đến vậy. Không có người nào khác trên thế gian này yêu anh như thế. Tình mẫu tử của Yvonne là kiên định, nhưng bà là người phụ nữ đã đét đít anh khi anh còn bé, vì vậy bà thấy những khiếm khuyết của anh. Trong mắt Roanna, anh là hoàn hảo, hoặc anh đã nghĩ thế cho đến khi cô đã cố tình gây ra rắc rối chỉ để cô có thể trên cơ Jessie. Bây giờ anh muốn biết nếu anh có bao giờ có bất cứ ý nghĩa gì đối với cô ngoài một món đồ, một vật mà Jessie sở hữu và cô muốn có nó.

Anh đã có nhiều phụ nữ kể từ khi Jessie chết. Anh thậm chí đã có một hoặc hai cuộc tình lâu dài, cho dù anh không bao giờ có ý định kết hôn lần nữa. Nhưng bất kể cuộc làm tình nào mà anh có được trên giường của những người phụ nữ dù nóng bỏng đến đâu đi nữa thì giấc mơ về Roanna cũng đánh thức anh mỗi sáng sớm trước bình minh, làm anh ướt sũng mồ hôi và người anh cương cứng như cái đinh sắt.

Anh chưa bao giờ có thể nhớ được những giấc mơ một cách rõ ràng, chỉ có những mảnh lung tung, như cách mông cô đã áp sát vào vật căng cứng của anh, cách núm vú của cô trở nên săn cứng chỉ với việc hôn anh, cách chúng đã cảm thấy khi cô áp chúng tì vào ngực anh. Sự ham muốn của anh đối với Jessie đã từng là sự ham muốn của một chàng trai, một thanh niên khỏe mạnh, một trò chơi thống trị. Sự ham muốn của anh đối với Roanna, tuy nó làm anh thấy kinh tởm với bản thân nhưng luôn có sự dịu dàng sâu sắc, ít nhất là trong giấc mơ của anh.

Nhưng cô không phải là giấc mơ mà là hiện hữu ở đó trong quán rượu.

Thôi thúc đầu tiên của anh là đưa cô ra khỏi chỗ đó, nơi mà cô không thuộc về. Cô đã đi với anh mà không phản kháng hay hỏi han gì, bây giờ cô im lặng như cách cô đã từng la chí chóe. Anh biết rằng anh đã uống quá nhiều, biết rằng anh không thể hoàn toàn kiểm soát được bản thân, nhưng từ chối cô cho đến ngày mai đã có vẻ như không thể làm được.

Lúc đầu anh chỉ có thể tập trung vào những gì cô đang nói. Cô thậm chí đã không muốn nhìn anh. Cô đã ngồi ở đó, run rẩy, nhìn khắp nơi ngoài anh, và anh không thể rời mắt khỏi người cô. Cô đã thay đổi. Chúa ơi, cô đã thay đổi rất nhiều. Anh không thích nó, không thích sự im lặng của cô khi mà cô đã từng là một người nói chuyện liên tục, không thích vẻ tĩnh lặng trên mặt cô khi mà mỗi cảm xúc của cô đã từng được viết rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Không có sự láu lỉnh hay tiếng cười trong mắt cô, không có sự sinh động trong cử động của cô. Nó như thể ai đó đã đánh cắp Roanna và để lại một con búp bê thế vào chỗ của cô.

Cô bé xấu xí đã trở thành một thiếu nữ đơn giản, và một thiếu nữ đơn giản trở thành người phụ nữ không hẳn là xinh đẹp nhưng nổi bật theo cách riêng của cô. Khuôn mặt của cô đã đầy đặn để cho những đường nét quá khổ của cô được cân xứng hơn với nó. Sống mũi cao dài, hơi khoằm của cô bây giờ trông có vẻ cao sang quý phái, và cái miệng quá rộng chỉ có thể được miêu tả là gợi cảm. Sự chín chắn đã biến đổi khuôn mặt cô trở nên tinh tế hơn với gò má cao, như điêu khắc lộ ra, và đôi mắt hình quả hạnh, màu nâu sẫm đẹp một cách kỳ lạ. Cô đã lên cân chút ít, có lẽ là khỏang mười lăm pao, đủ để cơ thể của cô trông mềm mại và làm cô trông ít giống một người tị nạn từ trại giam Đệ nhị thế chiến hơn, mặc dù là cô có thể dễ dàng tăng thêm khoảng mười lăm pao và vẫn còn mảnh khảnh.

Những ký ức về cô ám ảnh anh. Người phụ nữ trong thực tại đã khuấy động sự ham muốn âm ỉ bao lâu nay trở nên sôi sục.

Nhưng, về cá nhân, cô có vẻ đã quên anh. Cô đã yêu cầu anh quay về Alabama vì Lucinda cần anh. Lucinda yêu thương anh, hối tiếc với sự bất hòa giữa họ. Lucinda sẽ trả lại cho anh mọi thứ anh đã mất. Lucinda bị bệnh, đang hấp hối. Lucinda, Lucinda, Lucinda. Mỗi chữ thốt ra khỏi miệng cô là về Lucinda. Không có gì về cô, dù là cô có muốn anh trở về hay không, như thể sự tôn sùng anh cách đây đã lâu chưa bao giờ tồn tại.

Điều đó đã làm anh thậm chí càng tức giận hơn, anh đã mơ về cô hàng năm trời trong khi cô lại có vẻ đã hoàn toàn đẩy anh ra khỏi đời cô. Tính nóng nảy của anh đã bay vọt đến mức không kiểm soát được, và rượu tequila đã nới lỏng bất cứ sự kềm chế nào mà anh có thể đã cảm thấy. Anh đã nghe mình yêu cầu cô lên giường với anh như cái giá cho sự trở về của anh. Anh đã thấy vẻ choáng váng náo động trên mặt cô, nhìn thấy nó được nhanh chóng kiểm soát như thế nào. Anh đã chờ nghe lời từ chối của cô. Và rồi cô đã nói vâng.

Anh đã đủ giận dữ, đủ say để có thể suy nghĩ mạch lạc. Lạy chúa, nếu cô sẵn sàng dâng hiến mình cho anh vì Lucinda, vậy thì anh sẽ chắc chắn đến khốn khiếp là nhận lấy nó. Anh đã nổ máy xe và lái nhanh đến khách sạn gần nhất trước khi cô có thể đổi ý.

Khi họ đã ở bên trong căn phòng nhỏ rẻ tiền, anh đã nằm dài ra giường vì đầu của anh hơi quay cuồng, và bắt cô cởi đồ. Một lần nữa anh đã mong cô từ chối. Anh đã chờ cô rút lui, hoặc ít nhất là mất bình tĩnh và bảo anh đi chết đi. Anh muốn nhìn thấy sự bùng nổ phá đi cái rào chắn trên khuôn mặt búp bê trống rỗng, anh muốn nhìn thấy Roanna của lúc trước.

Thay vào đó cô đã lặng lẽ bắt đầu cởi quần áo của mình.

Cô đã làm điều đó một cách gọn gàng, không làm nhặng xị lên, và từ khi cái nút áo đầu tiên được cởi ra anh đã không thể suy nghĩ về bất cứ thứ gì khác ngoài làn da mềm mại đang lộ ra dưới mỗi cử động của ngón tay cô. Cô không hề cố làm duyên; cô không cần điều đó. Người anh cương cứng áp mạnh vào vạt dây kéo đến nỗi nó có lẽ đã in dấu trên sợi dây kéo chạy dọc xuống nó.

Cô có làn da đẹp, hơi vàng, với một vài tàn nhang mờ nhạt trên hai gò má cổ điển. Cô đã cởi áo sơ mi, và vai cô có vẻ mềm mại và sáng óng ánh. Sau đó cô đã cởi bỏ cái áo ngực trắng đơn giản, và vú của cô đã tước đi hơi thở của anh. Chúng không nhô ra nhiều nhưng tròn trịa đến không ngờ và đứng thẳng, hình dạng thanh nhã, với hai núm vú đỏ sẫm săn thành nụ làm miệng anh phải ứa nước.

Cô lặng lẽ cở bỏ quần và quần lót, đứng trần truồng trước mắt anh. Vùng eo và hông cô rất hẹp, nhưng bộ mông cô tròn trịa tuyệt vời như vú của cô. Nhu cầu được chạm vào cô làm anh nhức nhối. Bằng giọng khàn khàn anh đã bắt cô đến với anh, và cô đã lặng lẽ tuân theo, di chuyển để đứng bên cạnh giường.

Lúc đó anh đã chạm vào cô, và cảm thấy cô run rẩy dưới bàn tay của anh. Đùi cô đẹp và mát lạnh, da cô mịn màng tương phản với bàn ray xùi xì, rám nắng của anh. Từ từ, thưởng thức làn da của cô, anh vuốt lên và ôm lấy mông cô ; cô hơi chuyển mình, áp mông vào tay anh, và sự khích động và vui sướng đã gầm rú qua người anh. Anh đã ôm đôi mông săn chắc và cảm thấy chúng cong lại, và cô đã bắt đầu thậm chí run rẩy hơn nữa. Anh đã trêu chọc cô với cái vuốt ve táo bạo và cảm thấy sự kinh ngạc của cô, và anh đã nhìn lên để nhận thấy là mắt cô nhắm kín.

Không biết vì sao anh không thể hoàn toàn tin đó là Roanna đang đứng trần truồng trước mặt anh, dâng cơ thể của cô để cho anh thám hiểm, tuy nhiên mọi thứ về cô là rất quen thuộc, và càng kích động hơn nhiều so với 10 năm của những giấc mộng tức tối.

Giờ thì anh không cần phải tưởng tượng những chi tiết của cơ thể cô; chúng đang ở trước mắt anh. Cái vùng tam giác nhỏ giữa đùi cô gọn gàng và xoăn tít. Nó thu hút ánh mắt anh, và anh đã bị cái chỗ gấp mềm mại, e thẹn đóng kín đó mê hoặc đến nỗi anh chỉ có thể thoáng thấy nó dưới những lọn loăn xoăn. Những bí ẩn của cơ thể cô làm anh khao khát nhức nhối. Một cách thô bạo, anh đã yêu cầu cô dang chân ra để anh có thể chạm vào cô, và cô đã tuân theo.

Anh đã đặt tay vào chỗ kín đáo nhất trên cơ thể cô, và cảm nhận được sự kinh ngạc của cô. Anh đã nâng niu cô, vuốt ve cô, tách mở cô, và luồn một ngón tay vào cái lối đi chật chội đến không ngờ của cô. Anh đã quá cương cứng đến nỗi anh nghĩ anh có thể nổ tung, nhưng anh đã kềm mình lại, vì đó là bằng chứng cho thấy không chỉ có anh là ham muốn. Cô trơn mượt và ẩm ướt, và những tiếng rên nho nhỏ sung sướng gần như làm cho anh điên dại. Cô có vẻ rụt rè bối rối với những gì anh đang làm, những gì cô đang cảm nhận. Sau đó anh đã cố luồn một ngón tay khác vào bên trong cô, và đã không thể. Anh đã cảm thấy cô co người lại theo bản năng, và sự nghi ngờ đột ngột bừng lên trong tâm trí đã bị rượu tequila làm cho mê mụ của anh.

Cô đã chưa bao giờ làm chuyện này trước đây. Anh đột nhiên chắc chắn về điều đó.

Một cách nhanh nhẹn anh đã đẩy cô xuống giường, kéo cơ thể của cô bên cạnh anh. Anh thăm dò cơ thể của cô một cách cẩn trọng hơn, ngắm nhìn cô phản ứng, cố gạt chất cồn ra khỏi đầu để suy nghĩ được mạch lạc hơn. Anh đã từng là người tình đầu tiên của vài cô gái, lúc còn ở trung học và đại học, và thậm chí được một lần kể từ khi anh rời khỏi Alabama, vì vậy anh nhận thấy cách cô ửng hồng mặt, hơi co rúm người khi anh đẩy ngón tay thô nhám của anh thậm chí vào sâu hơn. Nếu cô đã không cưỡi ngựa nhiều năm, anh nghi ngờ là anh thậm chí chẳng có thể đút nổi một ngón tay của anh vào trong.

Anh phải nên dừng lại ngay. Ý thức đó thiêu đốt anh. Cơ thể khốn kiếp của anh gần như nổi dậy. Dù sao chăng nữa thì anh đã không có ý định để cho chuyện đi đến mức này, nhưng anh đã bị kích thích bởi rượu tequila, và do sự kích động của riêng anh. Anh đã uống quá nhiều rượu, đủ để làm chậm suy nghĩ của anh và làm cho anh không quan tâm đến chuyện gì khác, nhưng không đủ để làm mềm sự cương cứng của anh. Anh chán ghét mình đã khiến cô phải làm chuyện này, và anh đã mở miệng để kêu cô mặc quần áo vào khi mà, chỉ trong một thoáng, anh thấy cô thật sự dễ bị tổn thương như thế nào, và anh có thể hủy diệt cô như thế nào với lời nói bất cẩn dù là nó có lợi cho cô.

Roanna đã lớn lên dưới cái bóng của Jessie. Jessie đã là một người xinh đẹp, còn Roanna lại là một cô gái không có gì đặc sắc. Sự tự tin về thân thể mình, ngoại trừ với những con ngựa, đã luôn gần như là con số không. Sao lại không thể chứ, khi mà cô luôn nhận nhiều sự chỉ trích hơn là sự chấp nhận ? Chỉ trong một giây ngắn ngủi anh nhìn thấy vẻ can đảm non nớt, tuyệt vọng để cô có thể làm chuyện này. Cô đã lột trần mình cho anh, một chuyện mà anh tin chắc rằng cô đã chưa bao giờ làm với bất cứ một người đàn ông nào khác, và dâng hiến mình cho anh. Anh không thể tưởng tượng được là cô sẽ phải trả một cái giá nào. Nếu anh từ chối cô bây giờ, nó sẽ tàn phá cô.

"Em còn trong trắng," anh đã nói, giọng anh cứng đơ và phẳng lì với bực bội.

Cô đã không phủ nhận nó. Thay vào đó cô đã ửng hồng mặt, một màu hồng nhẹ hiện lên trên ngực cô, và hình ảnh hấp dẫn đó thật không thể cưỡng lại nỗi. Anh đã biết anh không nên làm chuyện đó, nhưng anh đã phải chạm vào nụ hoa của cô, rồi anh phải nếm cô, và anh đã cảm thấy sự ham muốn dâng lên trong cơ thể mảnh khảnh của cô khi nó uốn cong lên với cái động chạm của anh.

Anh đã đề nghị dừng lại. Nó rút lấy từng ounce nghị lực mà anh có để kềm chế bản thân và thực hiện lời đề nghị đó, nhưng anh đã làm nó. Và lúc đó Roanna nhìn như thể anh đã tát vào mặt cô. Cô trở nên tái nhợt, và môi cô đã run rẩy. "Anh không muốn em sao ?" cô đã thì thầm, lời khẩn nài yếu ớt đến nỗi tim anh siết chặt. Sự phòng thủ của riêng anh, đã bị yếu đi bởi rượu tequila, sụp đổ hoàn toàn. Thay vì trả lời, anh chỉ giữ tay cô lại và kéo nó xuống giữa đùi anh, ấn nó lên cái vật cương cứng của anh. Anh đã không nói gì lúc đó, vẫn im lặng khi anh nhìn vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt cô, xóa đi nỗi đau. Tựa như nhìn một nụ hoa nở rộ.

Sau đó cô đã xoay tay mình để ôm anh và đã nói, "Làm ơn," và anh lạc mất mình.

Tuy thế, anh đã cố một cách dứt khoát để kềm chế mình. Ngay khi anh cởi quần áo của anh, anh đã hít thở sâu, cố làm nguội đi ngọn lửa trong lòng. Nó đã không thành công. Chúa ơi, anh đã rất sẵn sàng, anh sẽ có thể đạt đến đỉnh cao của khoái lạc ngay khi anh đặt nó vào trong bên cô.

Anh chắc chắn là muốn khám phá ra.

Không biết vì sao, anh đã kềm chế được mình. Sự kềm chế của anh đã không thể kéo dài cho màn dạo đầu. Anh đã nằm trên người cô, che lắp cơ thể mềm mại của cô bên dưới thân thể mạnh mẽ của anh, và hôn cô trong khi anh đi sâu vào cô.

Anh biết là anh làm cô đau, nhưng anh không thể dừng lại. Tất cả anh có thể làm, một khi anh đã ở bên trong cô, là khiến cho nó tốt đẹp với cô. "Phụ nữ đi trước" luôn là khẩu hiệu của anh, và anh có kinh nghiệm trong việc đạt được mục tiêu của mình. Roana đáp ứng nhiệt tình đến nỗi mỗi cái vuốt ve của anh, hông của cô di chuyển, lưng của cô cong lên, những tiếng rên nhỏ nóng bỏng thoát khỏi môi cô. Jessie đã luôn kềm hãm, nhưng Roanna trao hết mình không chút đè nén, không chút đòi hỏi. Cô đã lên đến đỉnh cao nhanh, rồi đỉnh cao khoái cảm của riêng anh bắt lấy anh và anh đã đạt đến nó một cách dữ dội, dữ dội hơn anh từng trải nghiệm trước đây, thúc mạnh liên hồi vào cô và trút hết sinh lực vào người cô.

Cô đã không lui ra, đã không đứng bật dậy để đi vào phòng tắm và rửa sạch mình. Cô chỉ ngủ thiếp đi với cánh tay vẫn còn ôm quanh cổ anh.

Có lẽ anh cũng đã thiếp đi. Anh không biết. Nhưng cuối cùng anh đã tỉnh táo lại và trượt người khỏi cô, tắt đèn, đắp chăn cho cô, và nằm ôm cô ở đó.

Đã không lâu lắm trước khi anh lại cương cứng trở lại , bị cám dỗ bởi cơ thể mềm như lụa trong vòng tay của anh. Và Roanna đã chào đón anh ngay lập tức, như cô đã làm vào những lần khác trong đêm khi anh với lấy cô.

Giờ đã gần bình minh.

Ảnh hưởng của rượu têquila đã biến mất khỏi cơ thể của anh, và anh phải đối mặt với mọi việc. Có thích nghe hay không, anh cũng đã ép buộc Roanna làm chuyện này. Điều chết tiệt là, anh đã không cần làm thế. Cô sẽ nằm xuống cho anh mà không phải làm điều kiện cho sự trở về của anh.

Có chuyện gì đó đã xảy ra với cô, chuyện gì đó đã cướp mất sự vui vẻ của cô, tính tự phát của cô. Nó như thể cô cuối cùng đã bị đánh bại bởi mọi nỗ lực để ép cô vào một khuôn khổ nhất định, và đã bỏ cuộc.

Anh không thích điều đó. Nó làm anh giận dữ.

Anh muốn đá mình một cú vì trở thành một kẻ nữa trong cái hàng dài của những người đã ép buộc cô làm điều gì đó. Không quan trọng là cô đã đáp lại anh. Anh đã nói rõ rằng sự trở về của anh không phụ thuộc vào việc cô dâng hiến cơ thể của cô cho anh. Anh muốn cô - quỷ quái, phải, anh muốn cô - nhưng không có bất cứ điều kiện hay đe dọa nào giữa họ, và đó là cái sai lầm khốn kiếp của anh khi đặt mình vào tình huống này.

Anh muốn làm lành với Lucinda. Cũng đã đến lúc rồi, và cái ý nghĩ bà sắp chết làm anh hối tiếc cho những năm tháng đã mất. Davencourt và tất cả tiền bạc không quan trọng, không phải là bây giờ. Cải thiện mối quan hệ mới là quan trọng. Khám phá ra điều gì đã dập tắt sinh khí trong mắt Roanna mới là quan trọng.

Anh tự hỏi không biết họ có chuẩn bị cho người đàn ông mà anh đã trở thành hay không.

Đúng, anh sẽ quay về.