Sắc giới

Chương 34

“Ngươi đúng là tên tiểu vô lại, ta thực sự không thể bắt bẻ ngươi được. Ai…” Cận tựa vào ngực của ta, nhẹ nhàng thở dài.

“Cận…”

“Hư… Đừng nói gì cả. Cứ để cho ta như vậy ôm ngươi một cái… Ta thực luyến tiếc không muốn buông ra…”

“Ta sẽ chờ ngươi, chờ ngươi tới đón ta. Ta biết ngươi nhất định sẽ không thất hứa.” Ta vuốt ve đầu của hắn một cái, âm thầm hạ quyết tâm.”Cận, có muốn ta giúp ngươi không?”

“Không được. Ngươi đừng tham gia vào chuyện này. Chuyện này thực sự rất phức tạp, ta không thể nói cho ngươi biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ… Tóm lại, hoàn thành nhiệm vụ của Lôi Táp là chúng ta là có thể rời đi. Hiện tại ngươi ở bên Hoàng đế là an toàn nhất, ngàn vạn lần đừng có gây thù hằn với ai cả.”

“Nhưng mà Lôi Táp hắn…”

“Ngươi yên tâm. Lôi Táp bên kia ta sẽ ứng phó, bọn họ dám làm hại ngươi, ta sẽ hủy hoại toàn bộ kế hoạch của bọn họ. Lôi Hạo là một người thông minh, hắn sẽ không chọc giận ta.”

“Lôi Hạo? Hắn là ai vậy?” Ta không khỏi nhăn mặt nhíu mày, sao lại có nhiều địch nhân như vậy, không biết rằng nên đề phòng người nào nữa. Trong lòng ta không có lúc nào bình yên được.

“… Ngươi đã gặp qua hắn rồi đó. Ngày đó ở trong hoa viên của hoàng cung… Hắn là thân thích của Lôi Táp, là người thừa kế của Dạ sát hắc bang phái… Phong, đừng có lo lắng, Lôi Hạo thực rất mê luyến ta, đã cam đoan với ta, quyết không dám ở sau lưng ta làm tổn thương gì tới ngươi đâu.”

“Vậy là hắn là tình địch của ta rồi? Như thế nào lại có thể tha cho ta như thế?”

“Ha hả… Ta nói với hắn, mặc kệ là ai sau lưng ta đả thương ngươi, ta đều đem hết tội trạng mà đổ lên đầu hắn cả.”

“Thứ điều kiện vô lại như thế mà hắn cũng đáp ứng sao? Cận, ngươi không cần phải thủ đoạn như thế chứ.”


“Hừ, luận âm hiểm mưu kế, không ai so được với hắn. Ngươi duy nhất ham muốn giết ngươi chính là hắn, ngươi nói xem, ta sao phải khách khí với hắn làm quái gì? Chưa kể, hắn mê luyến ta, lúc nào cũng có suy nghĩ muốn độc chiếm ta, ta vào sinh ra tử không tiêc tính mạng phục vụ kế hoạch của hắn chu toàn, sao có thể cứ như thế thành vật vô dụng nằm trên giường hầu hạ cho hắn chứ. Tốt nhất, Phong, chúng ta đừng nói mấy chuyện mất hứng này nữa. Nói cho ta biết, một năm nay ngươi có sống tốt không? Hàn Huyền Dịch có làm gì khi dễ ngươi không? Ta có nghe tin ngươi cùng hắn đi ra chiến trường, hại ta lo lắng muốn chết………

“Không có việc gì. Ngươi xem, không phải hiện tại ta đang ngồi lành lặn trước mặt ngươi sao? Người trong Hàn phủ đối xử với ta rất tốt, một năm nay với ta quả thực cũng rất nhẹ nhàng.” Hồi tưởng lại những chuyện trong một năm đã xảy ra, nào thì được đọc qua bao nhiêu là sách vở quý hiếm, cũng có thấy hai tiểu hài tử man di tộc ở chiến trường, cũng có được ăn những loại điểm tâm sơn hào hải vị thực rất quý hiếm, có khi cùng với Công chúa bắt tay trêu chọc cho thị thiếp của Hàn Huyền Dịch làm các nàng rời đi……Trước kia khi ở trong phủ có thể quá tĩnh lặng mà thấy nhàm chán, thế nhưng ngẫm lại thì quả thực là cũng đã trải qua không ít chuyện thú vị, có thể nói là giống như được mở rộng tầm mắt vậy. Cận nắm tay của ta, ngồi ở bên cạnh ta lẳng lặng nghe, có khi ngẫu nhiên hỏi một câu, làm cho ta cười ngoác cả miệng, hắn thấy ta cười thì cũng cười theo, lại giống như những ngày trước đây khi còn ở trong lâu, mỗi ngày chúng ta cùng ngủ một chỗ, nằm kể cho nhau nghe những chuyện đã xảy ra trong ngày, rồi lại rúc ở trong chăn mà cười khúc khích với nhau.

“Cận, hôm nay sư phụ khen ngươi đánh đàn rất hay, có vui không?”

“Cận, hôm nay ta với Phiên trêu chọc Nhu Vân, ai kêu hắn chọc giận ngươi, chúng ta làm cho hắn bị xấu hổ trước mặt sư phụ…”

“Cận, hôm nay ta đã đón tiếp một khách nhân là một lão gầy còm, hắn mới uống vài chén liền say, kết quả ôm ta khóc nói lảm nhảm rằng ở nhà hắn có một con sư tử lợi hại ngoa ngoắt như thế nao. Ha ha ha…”

“Cận, ta nấu rượu đã tới ngày có thể uống rồi. Ngày mai chúng ta kêu Hân với cả Phiên tụ tập hảo hảo nhấm nháp một phen…”

Cùng Cận ở chung một chỗ nói chuyện phiếm luôn vui vẻ như vậy. Bây giờ một ngày đã thay bằng một năm, nói chuyện trong đêm, nháy mắt đã tới canh ba, Cận bắt buộc phải ly khai. Nghe xa xa có tiếng gõ mõ báo canh, ta nắm chặt tay hắn, khổ sở nói không ra lời.

“Phải hảo hảo bảo vệ mình. Trong Hoàng cung phong ba rất nhiều, ngàn vạn lần chớ có vác họa lên thân. Ta sẽ mau chóng mang ngươi rời đi… Phong, chờ ta nhé.”

“Ân, ta chờ ngươi.”

“Thân thể của ngươi không tốt, phải chú ý. Ta sẽ nghĩ biện pháp tìm giải dược trở về cho ngươi.”

“Ân.”

“Thời tiết lạnh rồi, mặc nhiều quần áo một chút, uống nhiều thuốc bổ chống hàn vào, bảo hộ cơ thể đừng để xảy ra chuyện gì.”

“Ân.”

“Ta phải đi rồi…”



Ta nắm chặt tay hắn, hắn ôm lấy thắt lưng của ta, chúng ta cứ đứng ôm lẫn nhau mà trầm mặc, không ai nỡ buông tay.


“Cận, ngươi cần phải đi rồi. Ngươi phải cẩn thận, đừng lấy tính mệnh ra đánh đố, đừng làm cho ta lo lắng.”

“Ân.”

“Nhớ rõ đừng dùng bộ kiếm pháp kia, đừng làm cho người ngoài hoài nghi thân thế của ngươi.”

“Không có ai biết được đâu. Tổ tiên của Nguyệt tộc đến từ phương Tây xa xôi, trong tộc đại đa số mọi người có mắt màu lam. Năm đó Đường thúc bọn họ chính là vì bị cái mắt đó làm lộ thân thế nên mới bị bắt lại, người trong tộc cũng bởi vậy mà bị giết sạch sẽ. Ta sinh ra đã có mắt màu đen, vốn bị tộc nhân kỳ thị huyết thống bất chính, ngược lại thành ra may mắn tránh thoát khỏi kiếp bị đuổi giết. Đừng lo lắng, không ai biết được thân phận của ta. Ngay cả Lôi Táp, cho người đi điều tra ta bao lâu nhưng cũng không ra.”

“Bọn Lôi Táp khó đối phó, ngươi nhớ phải lưu tâm chú ý, đừng để bị lợi dụng.”

“Ân.”

“Ngươi đắc tội rất nhiều người, phải cẩn thận bị bọn họ sai người ám toán.

“Ân.”

“Mùa đông tới rồi, quần áo phải mặc ấm, cẩn thận cảm lạnh.”

“Ân.”

“Đúng rồi, công chúa muốn ta khuyên ngươi phản chiến giúp Lục hoàng tử, ta cũng không biết như vậy được không, ngươi tự quyết định đi.”

“Phe phái của Lục hoàng tử quá yếu, giúp bọn hắn chỉ có đường chết mà thôi.”

“Sao có thể như thế? Hàn gia thực có quyền thế, hai vị Công chúa cũng âm thầm khuếch trương thế lực…”

“Hai vị công chúa? Phong, ta không biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng nếu các nàng là nữ tử, mặc kệ có thể lợi hại như thế nào, đều không thể bước ra ánh sáng, cũng vô pháp đấu lại những thủ đoạn tàn độc của nam nhân? Ngươi đừng để ý tới các nàng.”

“Nhưng mà Nguyệt công chúa đã cứu ta một mạng, Hàn gia nhân đối ta có ân, huống chi Hân theo Huyền Dịch. Nếu bọn họ gặp nạn, ta, ta…”


“Ai… Ta đã hiểu. Ta sẽ âm thầm giúp bọn hắn, cũng không phải là giúp Lục hoàng tử, chỉ có thể tùy thời điểm nhất định sẽ không để bọn họ bị vong mạng. Hân cũng đã cùng chúng ta lớn lên, nếu hắn có việc, ngươi sẽ bị thương tâm, ta cũng không vui vẻ gì. Phong, ngươi cũng đừng có quản, ta biết nên làm như thế nào mà.”

“Cận, thực xin lỗi. Ta không nên làm khó dễ cho ngươi.” Ta xoay người ôm lấy hắn, đầu chạm vào trán hắn, làm cho hơi thở của hắn nhẹ nhàng ve vuốt ở trên mặt của ta, thực rất ấm áp.”Đứa ngốc này, đối với ngươi có ân thì cũng là có ân với ta. Làm người phải biết báo đáp ân nghĩa.” Cận hôn nhẹ lên môi của ta.”Phong, ta đi rồi. Ngươi phải hảo hảo chiếu cố chính mình đấy.”

Dù là cực kì luyến tiếc, cũng chỉ có thể để hắn rời đi. Một mình nằm trong chăn, cũng không thể thấy ấm áp được, ta lăn lộn xoay chuyển, ngủ mê man tới tận bình minh.

Ba ngày sau ta về tới hoàng cung.

“Hoàng Thượng, thần đã trở về.” Lại về tới hoàng cung, ta thật sự uất ức muốn la hét chói tai, trở về với lồng giam chính mình.

Giang Hiểu Phong, bình tĩnh, bình tĩnh… Cận sẽ đến đón ngươi, ngươi phải nhẫn nại.

“Ngài ba ngày nay sao rồi? Có nhớ ta hay không?” Ta nhào vào trong lòng của Hoàng đế, không ngừng làm nũng.”Ta đã niệm phật ba ngày, cầu Bồ Tát phù hộ Hoàng Thượng long thể an khang, phù hộ Tây Phượng quốc mưa thuận gió hoà, phù hộ bệ hạ có thể mãi mãi vẫn cưng chiều ta. Bệ hạ, ta có phải tham lam quá rồi không?”

“Không có. Trẫm sẽ thỏa mãn hết ước nguyện của ngươi.” Hắn ôm ta ngồi ở trên long ỷ.”Ngươi không ở đây ba ngày nay, Càn Khôn cung lạnh lẽo hẳn đi, Trẫm không có ai nói chuyện cùng. Về sau này hứa không được rời khỏi trẫm. Biết không?”

“Ta cũng thương nhớ Hoàng Thượng mà. Về sau cũng sẽ không rời khỏi ngài nữa.” Nói dối trình độ cao nhất chính là làm cho người ta thấy sự nhiệt tình của chính mình, cho nên ta nhắm nhẹ hai mắt, tự thở dài một hơi, rồi nhẹ nhàng mở mắt ra, tập trung nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế, nói giọng chân thành nhất:” Hiểu Phong ta sẽ mãi mãi ở bên Hoàng thượng, cho dù ngài có chán ghét ta thì ta cũng nhất quyết không rời đi.”

“Ha hả… Tiểu yêu tinh, miệng thực ngọt a. Trẫm thật sự là càng ngày càng mê luyến ngươi rồi.” Hắn cười rồi nhéo nhéo cái mũi của ta.”Có mệt hay không? Muốn gọi Ngự y vào khám cho ngươi không?”

“Ta không sao. Nguyệt công chúa đưa dược mới rất công hiệu, chậm rãi mà điều dưỡng, phỏng chừng nửa năm nữa là có thể khỏi hoàn toàn. Hoàng Thượng, ngài đừng lo lắng, cứ để cho ta ở cạnh ngài thực nhiều là sẽ khỏi thôi.”

“Ngươi về tẩm cung rửa mặt chải đầu trước, đợi trẫm xử lý xong quốc sự sẽ nhanh về với ngươi, buổi tối hôm nay trẫm sẽ hảo hảo ở cùng ngươi.” Hoàng Thượng hôn ta một cái, ta xấu hổ đỏ mặt, làm bộ giận dỗi nhăn nhó, đứng dậy ly khai khỏi Ngự thư phòng. Đi tới cửa quay đầu lại liếc mắt một cái: “Hoàng Thượng, ngài phải trở về sớm một chút, ta chờ ngài…”

Mấy ngày kế tiếp rất đơn giản, ta chỉ có ở Càn Khôn cung toàn tâm toàn ý hầu hạ hoàng đế, đối chuyện triều chính chẳng quan tâm, tận lực tránh liên quan tới mấy vị công. Thái độ của Hoàng đế đối ta thực vừa lòng, cũng càng ngày càng tin tưởng ta, có đôi khi ở ngay trước mặt ta bình luận này nọ nào thì đảng phái chi tranh, sau lại cho phép ta tiến vào Ngự thư phòng cùng hắn phê duyệt tấu chương, không phải cái gì tối mật còn có thể đưa cho ta xem. Ta một mặt coi như không thèm để ý, một mặt âm thầm lưu tâm những tin tức trọng yếu, một mặt phỏng đoán ý đồ của Hoàng thượng, sẽ đem tin tức lặng lẽ truyền về cho công chúa và Phiên, ta cũng biết làm trò hai mặt không phải biện pháp tốt, nhưng chính là hai bên đều có người quan trọng với ta, thật không biết nên làm thế nào cho phải.

Ngày hôm đó buổi chiều, ta đi ngự thư phòng tìm Hoàng Thượng đi ngắm hoa mai. Mới vừa tới cửa, chợt nghe thình lình có một thanh âm vang lên, là Hoàng đế đang phát giận. Vào cửa thấy ba vị Hoàng tử cùng tâm phúc của bọn họ quỳ tại chỗ, Chu Thừa tướng cùng Chu quý phi quỳ gối trong điện, Nhị hoàng tử xấu hổ đứng ở bên cạnh hắn, mọi người ở hai phe còn lại thì vui sướng khi nhìn bọn họ gặp họa. Cận cùng Huyền Dịch đều có ở trong, ta liếc bọn họ một cái, đi tới bên người Hoàng thượng.

“Hoàng Thượng, ai đã chọc cho ngài tức giận như vậy? Vi thần chờ ngươi đi ngắm hoa mai, đợi lâu quá.”

“Phong. Ai, trẫm vốn đáp ứng cùng ngươi đi ngắm hoa mai, chính là… Chu Thừa tướng, ngươi nuông chiều hài tử của ngươi như thế, làm ra cái loại tội tình vô pháp vô thiên, trẫm nếu tha hắn, như thế nào có thể làm cho thiên hạ kính trọng thiên tử chứ?”


“Cựu thần quản giáo không nghiêm để cho hỗn tử đi ra thiên hạ đại náo gây tội, đây là tất cả do thần. Xin hãy Hoàng Thượng niệm tình cựu thần đối Hoàng Thượng trung thành và tận tâm đã rất nhiều năm, tha cho hắn một mạng, chỉ có duy nhất một người nối dõi, cầu Hoàng Thượng khai ân a.” Chu Thừa tướng không ngừng dập đầu, Chu quý phi cũng ở bên cạnh khóc sướt mướt cầu tình Hoàng thượng khai ân.

“Thừa tướng chính là người đứng đầu tất cả các loại quan lại, phải công tư nghiêm minh, rạch ròi vời chính thân thích của mình, như thế này làm sao có thể khiến cho dân chúng quy phục đây?” Tam hoàng tử ở bên cạnh thong thả mở miệng.”Huống chi đây không phải là lần một lần hai gây chuyện. Hắn làm cho bao nhiêu người bỏ mạnh như vậy, chẳng nhẽ Thừa tướng nghĩ chỉ cần một án lưu đày có thể tiêu trừ tội nghiệt này sao? Hơn nữa Thừa tướng nghĩ đến nơi nào là nơi có thể cho hắn đi lưu đày đây? Chắc không phải lại đưa ra Ma Vân quan chứ? Chu Tướng quân trấn thủ Ma Vân quan, lại cho hắn đi quản con cháu mình sao.”

“Tam hoàng huynh nói không sai, Thừa tướng như thế làm việc thiên tư trái lẽ phải, làm cho Tây Phượng pháp quy không được thực thi, là làm cho phụ hoàng mang tội bất nghĩa bất nghĩa, ”

Tất cả mọi người mặt lộ vẻ giễu cợt, Chu Thừa tướng rơi lệ đầy mặt thì không ngừng đích dập đầu. Hoàng Thượng ngồi ở trên long ỷ, oán hận cứ trừng mắt nhìn hắn lại nửa ngày không nỡ mở miệng. Thấy Hoàng Thượng trong mắt có vẻ chần chờ, ta liền thuận miệng vui đùa thay hắn giải vây.

“Người chết cũng không có thể sống lại. Bất luận là giết hoặc là lưu đày, đều không có gì ý nghĩa gì nữa. Không bằng làm cho hắn đi chùa Bạch Mã xuất gia, thành tâm sám hối tội lỗi của hắn đã gây ra.”

Tất cả mọi người giật mình đích nhìn ta. Huyền Dịch lộ ra thần sắc không đồng ý, cận lườm ta ý bảo ta chớ chọc vào đại họa này. Ta cười cười, quỳ gối bên người hoàng đế: “Hoàng Thượng, ngài nói chủ ý của vi thần có được không?”

“Ân. Tốt lắm. Chu Thừa tướng, trẫm niệm tình ngươi đã trung thành đi theo trẫm nhiều năm như vậy, tha cho hắn một mạng. Hãy để cho hắn đi chùa Bạch Mã xuất gia, chung thân không được hoàn tục. Việc này giải quyết như thế đi, về sau cũng không nhắc lại nữa. Mau hộ gia đi ra hoa viên đi. Phong, bồi trẫm đi thưởng hoa mai.” Dứt lời, hắn không thèm để ý tới mọi người, nắm tay của ta ly khai, chỉ để lại mọi người ở sau người hô to “Cung tiễn Hoàng Thượng”.

Tới Ngự hoa viên, cho mọi người lui hết, ta ngồi bên cạnh hắn, ôm cổ hắn mở miệng hỏi chuyện: “Hoàng Thượng, Hiểu Phong bất quá là thuận miệng một câu nói đùa, ngài sao lại làm thật như thế?”

“Hừ. Thế tử của Chu gia kia phạm trọng tội không phải ngày một ngày hai. Trẫm thật sự là không chấp nhận được hắn.”

“Vậy Hoàng Thượng vừa rồi sao lại do dự?”

“Ai, thám tử đưa mật báo tới, nói ngày gần đây ở Ma Vân quan bắt giam được rất nhiều gián điệp của người Chiêu. Chu Hiển Đức đang là tướng quân trấn thủ Ma Vân quan, hắn đang cầm giữ trọng yếu của Tây Phượng quốc, trẫm không thể không đề phòng.”

“Hoàng Thượng nếu không tín nhiệm Chu gia phụ tử, sao không cho đòi hắn trở về, không cho hắn tiếp tục cầm quyền nữa? Cho tâm phúc khác của ngài đi trấn thủ Ma Vân quan.”

“Nếu là dễ dàng như vậy, trẫm còn giờ trò mèo vờn chuột với bọn hắn nhiều năm như vậy làm cái gì? Nói xem, ai có tài có thể trấn thủ nổi Ma Vân quan chứ?”

“Hàn Tướng quân là một nhân tài, đối Hoàng Thượng lại thực trung thành. Hoàng Thượng, đây cũng không phải là ta nịnh nọt nói hộ ai. Ta từng theo Hàn Tướng quân sống chết với chiến trường, đã chứng kiến qua bản lãnh của hắn. Lại còn, hắn là vị hôn phu của Nguyệt công chúa, cũng coi là người của hoàng gia còn gì.”

“Huyền Dịch đúng thật là một nhân tài. Bất quá Hàn gia vốn là trăm năm vượng tộc, trẫm sợ cho bọn hắn nắm nhiều quyền lực, về sau nếu so với Chu gia càng khó nắm giữ trong tay. Thôi được, không nói chuyện đó nữa. Ngươi là một đứa bé lanh lợi, như thế nào có thể nghĩ ra cái chủ ý vừa rồi thế?”


“Thần từng nghe nói Chu gia từ trước đã nuông chiều tiểu thiếu gia bừa bãi, uống rượu thật ngon, ăn mặc thật đẹp, ăn chơi trác táng không gì không giỏi. Nếu hắn liên tiếp phạm sai lầm không biết hối cải, chẳng bằng đi chùa nhận sự trừng phạt của Phật tổ. Ở chùa Bạch Mã, không có rượu ngon không có sắc đẹp, hắn muốn lại không chiếm được, đây mới là hình phạt nặng nhất thế gian.”

Hoàng đế ngơ ngác nhìn ta, lặp lại lặp lại bốn chữ “Cầu mà không được”. Qua một lúc lâu, mới lộ vẻ sầu thảm nở miệng cười một tiếng.

“Ngươi nói rất đúng. Cầu mà không được, đúng là sự trùng phạt làm cho người ta khó chịu nhất. Ngươi sao lại nghĩ ra thế?”

“Hiểu phong đã từng hưởng qua cái loại tư vị này, cho nên có thể hiểu được.”