Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 96: Tưởng tiên sinh, anh có thể thoải mái ra ngoài rồi

Hứa Tình Thâm đứng dậy, đi tới bên cửa sổ.

"Có gì mà không thể nói trong điện thoại?"

"Trong điện thoại không tiện."

"Tôi đã biết chuyện tôi muốn tìm hiểu nhất, chuyện khác, tôi không có hứng thú."

Lăng Thời Ngâm ở đầu điện thoại bên kia cười nhạt: "Trong hai năm này chị không ở Đông Thành, sao chị biết những chuyện của Tưởng Viễn Chu? Có phải là chị cũng quá tin tưởng anh ta rồi hay không?"

"Ý cô muốn nói, thời gian có cô bên cạnh, anh ấy vẫn còn ra ngoài tìm người khác? Anh ấy thà tìm người khác cũng không thèm chạm vào cô?"

Lăng Thời Ngâm cảm thấy cơn tức như nghẹn lại trong cổ họng, lại không thể chửi ầm lên, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn trong lòng.

"Chị cũng không khá hơn chút nào, tự mình lừa gạt mình, có hứng thú không?"

Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ cong lên: "Được, hẹn ở đâu?"

"Quảng trường Thời Đại."

"Mấy giờ?"

"Hai giờ."

Hứa Tình Thâm đáp: "Được."

Lăng Thời Ngâm ngắt cuộc gọi, đám bạn bên cạnh tỏ vẻ thân thiết: "Sao? Sao rồi? Đồng ý rồi sao?"

"Đồng ý rồi, hai giờ chiều gặp mặt."

"Thật tốt quá!" Người phụ nữ nắm chặt tay. "Thời Ngâm, cậu hãy chờ xem, xem chúng tớ trút giận thay cậu như thế nào."

"Có muốn chuẩn bị thứ gì hay không, sơn? Ớt cay? Hay dùi cui điện?"

"Ha ha ha, cái này cũng quá ác đấy?"

Mấy người thảo luận sôi nổi, dáng vẻ như sắp xắn tay áo lên đi đánh nhau tới nơi. Cơn tức của Lăng Thời Ngâm vẫn nghẹn lại trong cổ họng, không thể nuốt trôi. Dù sao người bị Hứa Tình Thâm tát cũng là cô ta, đánh cũng đã đánh rồi, mất mặt cũng mất mặt rồi. Cô ta cũng không biết đám bạn này đang thật sự thấy bất công thay cho mình khi bị người khác đối xử tệ hay không, hay chỉ là ngấm ngầm cười nhạo cô ta, Lăng Thời Ngâm cũng không quan tâm được nhiều chuyện như thế, trước hết cô ta chỉ muốn trút cơn giận này rồi mới tính tiếp.

Họ tới Quảng trường Thời Đại từ rất sớm, ngồi bên trong phòng trà ở lầu hai, xuyên qua tấm kính trong suốt có thể nhìn thấy rõ cửa. Người phụ nữ giơ đồng hồ lên liếc nhìn: "Còn có nửa tiếng đồng hồ, thật kích động nha."

"Tớ cũng kích động, đợi chúng ta đi ra ngoài, tóm được cô ta rồi mới để Thời Ngâm xuất hiện."

"Đúng vậy, Thời Ngâm, lúc nào tóm được chị ta rồi cậu hãy ra tay trước tiên đi. Sau khi cậu đánh xong, chúng tớ sẽ tiếp tục thay cậu dạy cho cô ta một bài học."

Lăng Thời Ngâm mím chặt môi: "Lúc đánh các cậu hãy cử một người quay lại, tớ sẽ không lộ diện, khi nào quay video xong hãy post lên mạng."

"Ý kiến này hay đấy!"

Mãi cho đến hai giờ, mấy người cũng không thấy bóng dáng Hứa Tình Thâm đâu, người phụ nữ nhoài người nhìn chăm chú phía dưới.

"Còn chưa tới."

"Chờ một chút, không chừng đang trên đường."

Đợi tới hai giờ rưỡi, Hứa Tình Thâm vẫn không tới, Lăng Thời Ngâm bắt đầu đứng ngồi không yên, cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Tình Thâm, nhưng đầu bên kia vẫn không có ai nghe.

"Sao vậy? Cô ta sẽ không đến đó chứ?"

Lăng Thời Ngâm nắm chặt điện thoại di động.

"Chắc không đâu."

"Hay là cô ta sợ?"

Một giờ sau.

Lăng Thời Ngâm gọi điện thoại tới lần nữa, sau vài tiếng chuông, cuối cùng bên kia cũng nhấc máy.

"Này, Hứa Tình Thâm, chị có ý gì hả? Không phải đã nói là hai giờ sao?"

"Thúc giục cái gì chứ?" Giọng nói của Hứa Tình Thâm không được dễ nghe cho lắm. "Bên này tôi còn có bệnh nhân, cô cho là tôi cũng rảnh rỗi như cô sao?"

"Chị..."

Hứa Tình Thâm đặt cây bút trong tay xuống.

"Năm rưỡi, cô chờ được thì chờ, không đợi được thì thôi, tôi còn phải đi làm, cúp."

"Này ——" Lăng Thời Ngâm nghiến răng, máy vội vàng nói trước khi cô ngắt: "Được, năm rưỡi thì năm rưỡi, hy vọng chị giữ lời!"

Hứa Tình Thâm ngắt trò chuyện, ngón tay mở ra nhật ký cuộc gọi, tất cả đều là cuộc gọi đến của Lăng Thời Ngâm.

Có bệnh, cô ta và cô có thân nhau như thế sao?

Ngoài cửa còn có bao nhiêu bệnh nhân đang xếp hàng, Hứa Tình Thâm đưa điện thoại di động bỏ qua một bên.

Cô vốn là không định tới bệnh viện đi làm, nhưng vì để một ngày dài trôi qua mau như bình thường, hơn nữa bên trong bệnh viện còn một "hàng giả" đang nằm, Hứa Tình Thâm vẫn phải tới Tinh Cảng.

Khu nội trú.

Tưởng Đông Đình và quản gia đều bị gọi đi, nói là bác sĩ chủ trị tìm bọn họ có tình huống khẩn cấp, không thể nói trước mặt "Tưởng Viễn Chu".

Hứa Tình Thâm đi tới trước phòng bệnh, bảo vệ đưa mắt nhìn bốn phía, mở cửa phòng ra cho cô: "Mời Tưởng phu nhân."

Cô bước nhanh đi vào, bên trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Hứa Tình Thâm rất sợ lần này lại bị Tưởng Đông Đình bắt gặp, cô đi tới bên giường, người đàn ông trên giường bệnh nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn cô, sau đó trong miệng phát ra thanh âm mơ hồ, tựa như muốn gọi người.

Hứa Tình Thâm đưa ngón tay dựng thẳng lên môi.

"Đừng gọi, Viễn Chu, ba bị bác sĩ gọi đi rồi, một lúc nữa cũng chưa về."

Hắn nhỏm nửa người trên lên muốn ấn chuông báo ở đầu giường, nhưng hai chân không nghe theo sự điều khiển của não bộ, Hứa Tình Thâm nhìn bộ dạng này của hắn, phì cười: "Viễn Chu, anh đang định làm gì vậy?"

"Đi, đi —— "

"Ai dà, có thể nói chuyện à? Nhưng tiếng nói chuyện này sao không giống như trước đây vậy?"

Người đàn ông cánh tay dài, hầu như dùng hết sức lực của cả cơ thể, Hứa Tình Thâm đưa hai tay đè bờ vai của hắn lại, dễ dàng ấn hắn trở lại giường lớn.

Hắn thở hổn hển, đôi mắt chăm chú nhìn sang Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm cúi người xuống, nhìn kỹ khuôn mặt của hắn.

"Không thể bình phục, có phải bị hủy hoàn toàn rồi không."

Người đàn ông giơ tay lên muốn đẩy cô ra, Hứa Tình Thâm thấy thế, vỗ mạnh xuống mu bàn tay hắn.

"A —— a —— "

Vết thương trên tay hắn còn chưa khỏi hẳn, đau đến nỗi cả người vặn vẹo trên giường.

"Viễn Chu, sao đột nhiên lại có thái độ như vậy với em?"

Người đàn ông muốn gây ra một ít động tĩnh, Hứa Tình Thâm nhìn trên đùi hắn.

"Chân của anh, có cảm giác sao?"

Người đàn ông trên giường bệnh nghe thế, trong ánh mắt lộ ra sự kinh hoàng.

Hứa Tình Thâm chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn dáng vẻ của hắn chằm chằm.

"Bây giờ còn có thể cử động tay sao? Vẫn còn có thể gõ chữ được đúng không? Hiện giờ anh chỉ dựa được vào mấy ngón tay, nói tôi xấu xa, nhưng mà cũng không sao, sẽ tới lúc ngay cả ngón tay của anh cũng không nhúc nhích được nhanh thôi. Đến lúc đó, cũng chỉ còn lại tròng mắt có thể đảo tới đảo lui, nghĩ tới bộ dạng đó của anh, tôi thấy thật xúc động."

Người đàn ông kia không ngờ người phụ nữ này là người như vậy, lòng dạ rắn độc, không thể nghi ngờ rằng chắc chắn cô ta sẽ không bỏ qua.

Ai cũng nói Tưởng Viễn Chu ở Đông Thành này có chỉ số thông minh cao gấp đôi người thường, sao anh ta lại không nhận ra, còn tìm tới loại phụ nữ như vậy chứ? Nếu là người khác thấy chồng của mình rơi vào hoàn cảnh như vậy, đoán chắc là sẽ khóc lóc thảm thiết bên giường bệnh của chồng?

Người đàn ông giơ cánh tay lên, Hứa Tình Thâm liếc nhìn.

"Viễn Chu, chờ sau khi toàn thân anh cũng không thể nhúc nhích, em sẽ tới đón anh về nhà, chăm sóc thật tốt."

Trong miệng hắn phát ra vài thanh âm kỳ quái, giống như vô cùng sợ hãi, Hứa Tình Thâm dường như một ác ma, cười đến nỗi càng lúc càng tà ác.

"Anh là chồng em mà, đến lúc đó nhất định em sẽ tới đón anh về nhà, ba đã không quan tâm chuyện này, cũng không có mấy người nghe ông ấy nữa, bây giờ anh có ghét bỏ em cũng không sao, sau này chúng ta còn có thời gian."

Hứa Tình Thâm nói xong, vỗ vỗ vào đống bông băng trên mặt gã.

"Em đi trước, hôm nào trở lại thăm anh."

Cô nhẹ nhàng đi ra, lồng ngực gã đàn ông không ngừng phập phòng, đáng tiếc trong miệng cũng không nói được lời nào.

Hồi lâu sau, bác sĩ và Tưởng Đông Đình mới tới đây. Tưởng Đông Đình cũng rất quan tâm tới đứa con trai này, chỉ có điều vừa nãy ra ngoài một lúc nên ông ta không yên tâm, hỏi: "Viễn Chu, không sao chứ?"

Người đàn ông có chút ngẩn ngơ, vừa thấy ông ta, giống như là nhìn thấy người cứu mạng. Hắn giơ cánh tay lên, quản gia thấy thế, vội đưa điện thoại di động đưa cho Tưởng Đông Đình.

"Viễn Chu, con muốn nói gì?"

Ngón tay hắn run rẩy gõ trên điện thoại di động.

"Chân của con..."

Tưởng Đông Đình nhìn, đáp: "Chân của con không có việc gì, chỉ là phản ứng bình thường, bác sĩ nói vậy."

"Không đúng." Người đàn ông sợ tay của mình bỗng nhiên cũng không thể cử động nữa.

"Hứa Tình Thâm đã tới, cô ta nói sẽ tới lúc ngay cả ngón tay của con cũng không nhúc nhích được, cô ta, động tay động chân."

Tưởng Đông Đình vừa nhìn, quá sợ hãi.

"Còn có chuyện như vậy?"

"Xảy ra chuyện gì?" Bác sĩ trưởng dò hỏi.

Tưởng Đông Đình đưa điện thoại di động đưa cho ông ta xem, ông ta nhìn lướt qua mà hình, tất cả mọi người đều đã biết tin tức về Tưởng Viễn Chu, bác sĩ trưởng lắc đầu, nói: "Tưởng tiên sinh, ngài quá lo lắng, đây là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra. Thuốc của bệnh viện sẽ không để cô ấy động tới, đây cũng là do ngài dặn dò."

"Đúng vậy..." Tưởng Đông Đình nhìn về phía "cậu con trai" nằm trên giường bệnh nói: "Bác sĩ Vương theo con bao nhiêu năm như vậy, lại có mối quan hệ thân thiết với nhà chúng ta, chắc chắn ông ấy sẽ không để người khác làm càn."

Người đàn ông có nỗi khổ không nói nên lời, ngón tay liên tục gõ ở trên màn hình: "Chân, chân."

Bác sĩ cúi người xuống, khẽ ấn hai cái ở trên đùi hắn.

"Cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác đó chứ? Thỉnh thoảng có thể động đậy, thỉnh thoảng lại mất tri giác có đúng không?"

Người đàn ông nhìn về phía Tưởng Đông Đình dường như cầu cứu, Tưởng Đông Đình cũng nhận ra, nói: "Đúng vậy, là như thế này."

"Phản ứng bình thường. Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của Tưởng tiên sinh, chỉ có điều Tưởng tiên sinh yên tâm, Tinh Cảng sẽ dốc hết toàn lực cứu trị cho ngài."

Bác sĩ trưởng đi ra ngoài rất nhanh, người đàn ông hết sức sốt ruột.

Tưởng Đông Đình ngồi ở mép giường.

"Viễn Chu, ba biết con vẫn không thể thích ứng... Thế nhưng, chúng ta cứ từ từ đi."

Người đàn ông biết hắn không thể nằm chờ chết như vậy, Hứa Tình Thâm nói không giống chỉ là đang hù dọa hắn, hơn nữa tình trạng của hắn, ngay cả Tưởng Đông Đình cũng không để cho ai tiết lộ ra ngoài, tại sao Hứa Tình Thâm lại biết chân hắn không thể cử động?

Ban đêm.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Tưởng Đông Đình khẽ nhíu mi.

"Ai đấy?"

Bảo vệ mở cửa ra, đi vào trong nói: "Ông chủ, có người chờ ở bên ngoài, nói là bạn của Tưởng tiên sinh."

Tưởng Đông Đình nhíu chặt vùng xung quanh hai hàng lông mày, từ khi tin tức Tưởng Viễn Chu gặp chuyện không may truyền đi, Tinh Cảng không hề được yên tĩnh, còn có cả phóng viên giả mạo đối tác làm ăn của Tưởng Viễn Chu muốn trà trộn vào đây, ông ta tức giận vung tay.

"Quy định cũ, ngăn lại ở bên ngoài cũng không cho bất cứ ai vào gặp."

Người đàn ông nghe thế, cũng nâng cánh tay lên, đưa ngón tay chỉ thẳng vào cửa.

"Viễn Chu, ai biết những người này có quỷ kế gì, ba cũng biết rõ con không muốn gặp bất cứ ai..."

"Không." Người đàn ông lắc đầu, hai tay đều giơ lên.

"Con muốn gặp người bạn này một lần?"

Người đàn ông gật đầu, cuối cùng người bố trí sẵn này cũng xuất hiện, hắn sợ tới lúc mình không thể nói, tay chân không thể cử động thì hắn mới đến, vậy thì thật sự tất cả mọi chuyện đều uổng công vô ích.

Bảo vệ dẫn người đàn ông đi vào, hắn đi tới trước giường bệnh, chào hỏi Tưởng Đông Đình: "Chào bác."

"Cậu là...?"

"Cháu là bạn của Viễn Chu."

Người đàn ông mặc tây trang, phong thái hơn người, trên cổ tay mang đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng, cử chỉ cũng không giống như người thường. Hắn nghiêng người, sắc mặt đầy lo lắng hỏi: "Viễn Chu, đã xảy ra chuyện gì vậy? Nghe nói cậu gặp chuyện không may, thực sự tớ rất lo lắng."

Quản gia ý bảo người đàn ông ngồi, trước giờ Tưởng Đông Đình chưa từng thấy qua người này.

"Cậu là người địa phương nào?"

"Hoài An."

"Như thế xa, sao hai đứa lại biết nhau?"

Người trên giường bệnh nghe vậy, giơ cánh tay lên, Tưởng Đông Đình đưa điện thoại di động đưa tới trước mặt hắn, hắn gõ ra dòng chữ: "Sao bây giờ mới đến?"

Sắc mặt đối phương nặng nề, nói: "Tớ cũng vừa thấy tin tức, biết cậu đã xảy ra chuyện, sắp xếp xong mọi chuyện quan trọng là tới đây ngay."

"Cậu tới thật đúng lúc." Người đàn ông tiếp tục gõ ở trên điện thoại di động. "Hiện tại tớ chỉ có thể tin tưởng cậu, có người chỉ chực chờ tớ gặp chuyện không may, bây giờ dáng vẻ của tớ như vậy, cũng không có cách nào quản lý bệnh viện được. Đại Lưu, cậu quản lý Tinh Cảng và mấy bệnh viện khác giúp tớ."

Tưởng Đông Đình nhìn thấy, thần sắc giật mình: "Viễn Chu, chuyện bệnh viện không vội."

"Ba..." Người đàn ông quay sang, nhìn Tưởng Đông Đình chằm chằm, hắn hơi mệt một chút, nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc này mới giơ cánh tay lên.

"Đại Lưu không phải là người ngoài, nhiều năm qua như thế, cậu ấy cũng thay con quản lý không ít chuyện, cậu ấy không chỉ là đối tác trên phương diện làm ăn của con, còn là bạn của con. Ba, hiện tại Hứa Tình Thâm chỉ chờ con gặp chuyện không may, con không thể không làm gì..."

Tưởng Đông Đình nhìn, chẳng qua là ông ta hiểu rõ, hôm nay Tưởng Viễn Chu gặp chuyện không may, ông ta đã không thể làm những chuyện này giúp con trai mình nữa.

Nhưng người này không rõ lai lịch, cứ cho là Tưởng Viễn Chu nói đây là bạn của mình, Tưởng Đông Đình cũng không thể nào yên tâm.

"Viễn Chu, con đừng nói như vậy, vết thương của con có thể khôi phục tốt rất nhanh."

Có một số việc phải rèn sắt khi còn nóng, người đàn ông tiếp tục viết: "Cậu tiếp quản bệnh viện thay tớ, để tớ dưỡng thương cho tốt đã, chờ sau khi tớ khỏi hẳn, tớ sẽ không làm phiền cậu nữa."

Người đàn ông nhíu mày lại: "Cậu với tớ mà còn nói phiền phức hay không phiền phức? Viễn Chu, giao tình của chúng ta nhiều năm như thế, tớ giúp cậu là chuyện đương nhiên."

"Được."

Tay của gã đàn ông rơi xuống trên đùi, nhẹ nhàng gõ hai cái, Tưởng Đông Đình vội hỏi: "Có phải là không thoải mái hay không?"

Hắn gõ ra một hàng chữ: "Hứa Tình Thâm thực sự đã tới, cô ta biết chân của con không cử động được, ba, chuyện này con quyết định rồi, con không muốn toàn bộ tâm huyết của mình đều tổn thất bởi người phụ nữ này."

"Nếu ba không tin, có thể xem lại camera quan sát."

Tưởng Đông Đình thu hồi điện thoại di động, đi về phía cửa, ông ta đưa một tay kéo cánh cửa ra, ánh mắt nhìn chăm chú về phía hai người bảo vệ đứng ở cửa.

"Có đúng là Hứa Tình Thâm đã tới hay không?"

Hai người đưa mắt nhìn nhau, không nói lời nào.

Trước giường bệnh, tầm mắt của người đàn ông rơi xuống trên khuôn mặt "Tưởng Viễn Chu", ánh mắt của hai người đối diện nhau, tiếng bước chân của Tưởng Đông Đình quay trở lại rất nhanh.

Chuyện này cứ quyết định như vậy, trên phương diện làm ăn của Tưởng Viễn Chu, Tưởng Đông Đình cũng không tiện can thiệp quá nhiều

"Viễn Chu, cậu đừng vội, cứ dưỡng bệnh cho tốt đã." Gã đàn ông đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai của hắn. "Mấy ngày tới tớ sẽ ở lại Đông Thành."

Tưởng Đông Đình thấy "con trai" gật đầu một cái.

Khoảng chừng nửa giờ sau, người đàn ông chuẩn bị ra về.

"Hành lý của tớ vẫn còn ở khách sạn, ngày mai tớ trở lại Tinh Cảng, bác trai yên tâm, một số quyết định quan trọng cháu vẫn bàn bạc với Viễn Chu, chỉ có điều hiện tại việc chính của cậu ấy là dưỡng bệnh, cháu chỉ ra mặt thay cậu ấy mà thôi."

Sắc mặt Tưởng Đông Đình vẫn không hề thả lỏng, ông ta bảo quản gia tiễn khách.

Trong đầu ông ta vẫn quanh quẩn câu nói của Hứa Tình Thâm, cô khiến ông ta hiểu rõ một chuyện, lần này Viễn Chu trở về, việc anh cần nhất là gì?

Người đàn ông nhẹ nhàng bước đi ra khỏi bệnh viện, xe của hắn đỗ ở trung tâm thương mại phía đối diện Tinh Cảng.

Mọi chuyện đều đã được làm theo đúng kế hoạch, hắn đeo kính râm, lấy chìa khóa xe ra, chuẩn bị mở chiếc xe đi thuê này đi tới khách sạn.

Người đàn ông vừa đưa tay muốn mở cửa xe, chợt bị ai đó túm lấy cổ tay, hắn quay lại nhìn: "Các người là ai?"

"Chúng tôi cũng là bạn của Tưởng tiên sinh."

"Buông tay!"

Hai người đè hắn lại, một người khác tiến lên tháo chiếc kính râm của hắn ra.

"Chờ mày đã mấy ngày rồi, cẩn thận thật đấy, lúc này mới lộ diện. Đi thôi, Tưởng tiên sinh muốn gặp mày!"

Bọn họ lôi hắn sang bên cạnh, sau khi mở cửa xe, một người giơ chân đạp hắn vào trong.

---

Hứa Tình Thâm thay quần áo xong, cầm túi đi ra cửa phòng, lái xe trở lại Hoàng Đỉnh Long Đình, từ lúc ra khỏi ga ra, lại Tưởng Viễn Chu đứng ở trong sân.

Cô giật mình, bước chân nhanh như chạy tới.

"Sao anh lại ra ngoài?"

"Đi ra hít thở không khí, không muốn ngột ngạt."

"Nhỡ bị ai nhìn thấy thì sao?"

Tưởng Viễn Chu nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của cô, phì cười, nói: "Thấy thì thấy, không sao."

Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh, khéo tay khoác lên cánh tay Tưởng Viễn Chu.

"Đi, chúng ta vào nhà trước."

Đi vào phòng khách, Hứa Tình Thâm thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Lão Bạch?"

Lão Bạch mang theo không ít đồ ăn tới, còn có cả đồ chơi, hai đứa nhóc đang cố hết sức mở hộp.

Anh ấy quay đầu lại nhìn, sau đó đứng dậy đi về phía hai người.

"Tưởng thái thái, có đúng là nhớ tôi hay không?"

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu đảo qua, Lão Bạch chợt im bặt không lên tiếng.

Nhưng Hứa Tình Thâm lại rất vui.

"Nhớ, nhớ chứ, rất nhớ ấy, thấy anh không có việc gì, tôi an tâm."

Tưởng Viễn Chu lên tiếng hừ lạnh: "Nhớ cậu ta làm gì chứ? Cậu ta cũng không bị thương, mấy ngày nay còn ăn ăn uống uống, mặt sắp tròn tới nơi."

Có sao?

Lão Bạch không hiểu, suy nghĩ một lúc, rõ ràng anh cũng bị đánh, cũng ngủ không ngon, tiều tụy muốn chết, sao còn có thể nhiều thịt được chứ.

Hiện tại Hứa Tình Thâm chỉ quan tâm tới một chuyện khác.

"Lão Bạch, sao anh lại tới đây? Không phải nói gần đây phải ở nhà đợi sao?"

Lão Bạch vừa muốn mở miệng, đã bị Tưởng Viễn Chu cướp lời: "Sự tình được giải quyết rồi, chúng ta có thể xuất hiện."

"Thực sao?" Hứa Tình Thâm trợn tròn mắt.

"Biết là ai làm rồi sao?" Hứa Tình Thâm không giấu được vui vẻ. "Nói như vậy, ngày mai là anh có thể ra ngoài cùng em rồi?"

"Không cần ngày mai, bây giờ cũng được."

Trong mắt cô sáng lên.

"Thực sự giải quyết rồi?"

Hứa Tình Thâm giống như không thể tin được, trong lòng chất đầy thấp thỏm lo âu, nhưng suy nghĩ cũng tinh tế, cô không yên tâm hỏi: "Lỡ như còn có người sau mà kịch này thì sao? Ngộ nhỡ rút dây động rừng thì phải làm sao đây?"

"Sẽ không..." Tưởng Viễn Chu chắc chắn. "Tin anh đi, rất nhiều chuyện chỉ là em không phát hiện ra mà thôi, anh nói giải quyết rồi, vậy nhất định là đã nhanh chóng giải quyết xong."

"Thật tốt quá!"

Bảo mẫu bưng một chén trà nóng tới, muốn đưa cho Lão Bạch, Hứa Tình Thâm vui vẻ kiễng chân lên, hai tay ôm lấy mặt của Tưởng Viễn Chu, cô dùng sức xoa bóp vài cái.

"Quá tuyệt vời, gương mặt này của Tưởng tiên sinh có thể đi ra ngoài ngao du rồi, ở nhà cất giấu thật uổng, rất đáng tiếc đó nha."

"Hứa Tình Thâm!"

Mặt của Tưởng Viễn Chu bị cô bóp tới nỗi biến hình, bảo mẫu ngẩng đầu lên nhìn, Tưởng tiên sinh là người nghiêm túc như thế, đến trong tay bà Tưởng đây sao lại thành ra như vậy chứ?

Lão Bạch sờ sờ mũi, may là vừa quay đầu lại thì thấy bảo mẫu.

"Mời ngài uống nước."

"Cảm ơn, cảm ơn." Lão Bạch nhận lấy ly nước, lại đưa mắt nhìn bảo mẫu, bọn họ là ăn cơm tẻ lớn lên, chứ ăn nhiều thức ăn cho chó* không tốt lắm.

"Đêm nay làm thêm vài món thức ăn, Lão Bạch cũng ở lại đây ăn cơm đi."

Lão Bạch thu hồi lại bước chân đang định đi, đáp: "Cảm ơn Tưởng phu nhân."

Tưởng Viễn Chu kéo tay cô xuống, nở nụ cười vui vẻ: "Đúng vậy, ăn mừng một trận ra trò, mấy ngày nay tất cả mọi người đã cực khổ rồi."

---

Quảng trường Thời Đại.

Lăng Thời Ngâm không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, năm giờ rưỡi, năm giờ ba mươi lăm, sắc mặt cô ta càng lúc càng khó coi. Đám bạn bên cạnh không còn sôi nổi như lúc trưa nữa, rõ ràng lúc này đều đã mệt mỏi.

"Thời Ngâm, rốt cuộc cô ta có tới hay không đây?"

"Đúng đó, tớ đói bụng rồi."

Sắc mặt Lăng Thời Ngâm trông không khá hơn chút nào.

"Ăn ăn ăn, không đồ ăn nào lấp kín được miệng cậu, muốn ăn tự đi mà ăn."

Cô gái bên cạnh nhìn phía dưới lầu.

"Nếu cô ta không đến, chắc chắn có ý xấu."

Lăng Thời Ngâm cầm lấy túi bên cạnh lên, nói: "Quên đi, ngày hôm nay chỉ tới đây thôi."

"Này ——" Người bạn túm lấy cổ tay Lăng Thời Ngâm. "Nhỡ đâu cô ta đang trên đường tới thì sao?"

"Thời Ngâm, cậu cứ đi như vậy à? Không phải chúng ta lãng phí mất cả buổi chiều rồi hay sao?"

"Gọi điện thoại cho cô ta, tới hay không thì nói một câu, đùa gì vậy!"

Lăng Thời Ngâm ngồi xuống trở lại.

"Vậy đợi thêm mười phút nữa."

Mười phút sau, cô gái dựa vào bên cửa sổ ngoái cổ như dài ngoẵng ra, không kiềm chế được mắng câu thô tục: "Mẹ nó, đùa gì chứ."

Lăng Thời Ngâm lấy điện thoại di động trong túi xách ra, gọi điện thoại cho Hứa Tình Thâm.

Một lần, hai lần, ba lần, không có ai nghe.

Vào lúc này ở Hoàng Đỉnh Long, vô cùng náo nhiệt, Hứa Tình Thâm qua lại như thoi đưa giữa phòng bếp và bên trong phòng ăn, vội vội vàng vàng. Bảo mẫu không nhịn được cười khẽ: "Bà Tưởng à, chúng tôi làm là được rồi, cô đi nghỉ đi."

"Không sao, đừng khách sáo với tô."

Túi xách của cô đặt ở trên ghế sa lon, tiếng rung vang dội, hai nhóc Lâm Lâm và Duệ Duệ đang chơi ở bên cạnh, nghe thấy được tiếng ì ì vang lên, Lâm Lâm với tay che lại, sau vài lần vẫn phát hiện còn kêu, dứt khoát túm lấy túi của Hứa Tình Thâm, ném nó xuống đất.

Lăng Thời Ngâm cầm điện thoại di động, sắc mặt vô cùng khó coi. Cô ta đưa tay cầm lấy thực đơn lên.

"Quên đi, chúng ta ăn chút gì đã."

"Không ai nhận sao?"

"Tớ thấy cô ta sợ?"

Lăng Thời Ngâm thấy trong lòng vô cùng phiền muộn, bắt đầu thấy không ưa mấy người bạn ngồi trước mặt, vốn chính là chuyện mất thể diện, mặc dù cô ta nghĩ tới chuyện trút giận, nhưng cũng không muốn công khai như vậy, nếu không phải là bị mấy người bạn này kích động, chắc chắn cô ta sẽ không ngu xuẩn tới nỗi gọi điện thoại cho Hứa Tình Thâm.

Hoàng Đỉnh Long, cơm nước được bưng lên bàn, Hứa Tình Thâm ngồi xuống, Lão Bạch và Tưởng Viễn Chu còn đang nói chuyện.

Lão Bạch hỏi: "Tưỏng tiên sinh, cô Hứa kia nên làm gì bây giờ?"

Hứa Tình Thâm vô thức ngẩng đầu, tưởng đang nói mình.

Tưởng Viễn Chu dường như đã quên còn có một người như vậy. Hai tay anh đan vào nhau, giọng nói nhẹ nhàng: "Đưa cô ta về nhà."

"Vâng."

"Cái gì mà cô Hứa vậy?" Hứa Tình Thâm hiếu kỳ hỏi.

"Tưởng phu nhân, là người bị bắt cùng chúng tôi ở thôn Huyền Nhai kia, tên là Hứa Ngôn. Nhắc lại mới thấy thật là trùng hợp, cô ta họ Hứa, cô cũng họ Hứa."

Hứa Tình Thâm bật cười: "Có gì đâu, trên đời này có rất nhiều người trùng tên trùng họ mà, chớ nói chi là dòng họ."

"Cũng không đơn giản là như vậy." Sắc mặt Lão Bạch chăm chú.

"Tôi cảm thấy trên nhiều khía cạnh, Hứa Ngôn đều rất giống cô, chiều cao không khác biệt lắm, hình như thân hình cũng không khác lắm, cũng biết một ít y thuật, còn có..."

Lão Bạch không nói nên lời cụ thể như thế nào.

"Ngay cả cảm giác..." Anh ấy quay sang nhìn Tưởng Viễn Chu. "Tưởng tiên sinh, ngài nói xem là sao nhỉ?"

Tưởng Viễn Chu giơ chân lên, đá cho Lão Bạch một cú.

Anh ấy kêu lên một tiếng "ai ui", vuốt chân của mình, Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu như anh đang làm chuyện gì mờ ám vậy.

"Xảy ra chuyện gì, còn không cho người ta nói chứ?"

"Không phải, quân tử trong giờ ăn không nói chuyện."

"Giờ còn chưa ngồi vào bàn ăn mà." Hứa Tình Thâm đan mười ngón tay vào nhau, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía Lão Bạch, nói: "Lão Bạch, anh nói tiếp đi."

Lão Bạch lắc đầu: "Không có."

"Không có?"

"Thật không có." Tưởng Viễn Chu nhún vai. "Lúc bọn anh bị bắt, cô ta chỉ tiện đường đi qua."

"Hai bảo vệ bị đánh ngất xỉu ở trong rừng, tại sao Hứa Ngôn lại bị đưa đi?" Hứa Tình Thâm nhíu chặt vùng xung quanh lông mày.

"Những người đó ngay cả anh cũng dám đánh, dựa theo trong mấy cuốn sách võ thuật mà nói, bọn chúng hẳn là sẽ làm như vậy với cô gái này hay không..." Hứa Tình Thâm làm một động tác cắt cổ. "Giết."

"Tưởng phu nhân nói đúng..." Lão Bạch tiếp lời. "Bọn họ không có ý tốt với cô Hứa kia, nhưng Tưởng tiên sinh có lòng tốt, nói cô ta vô tội, bảo tha cho cô ta một cái mạng."

"Sao lại bảo lãnh như vậy?"

Lão Bạch nghe giọng nói của Hứa Tình Thâm vô cùng bình thường.

"Không phải Tưởng tiên sinh bị thương sao? Cô Hứa cũng nói, cứ như vậy Tưởng tiên sinh sẽ không chịu được bao lâu, cô ta xử lý vết thương, cho nên những người đó mang theo cô ta đi luôn."

Tưởng Viễn Chu bắt đầu đùa với Lâm Lâm bên cạnh, để mặc kệ cho Lão Bạch nói, cũng không có việc gì cả, anh và Hứa Ngôn vốn là trong sạch.

Hứa Tình Thâm đặt hai tay ở trên bàn.

"Vậy sau khi hai người bị mang đi thì sao? Vết thương của Tưởng tiên sinh vẫn là cô ta xử lý?"

"Đúng vậy..." Lão Bạch thấy mấy ngày nay quả thực là quá thê thảm. "Đám cướp kia, ngay cả một bác sĩ cũng không tìm tới, chỉ cho một cái hòm thuốc tồi tàn, may mà chúng tôi tốt số..."

Những chi tiết này, thật ra là Tưởng Viễn Chu không hề đề cập qua. Khóe miệng Hứa Tình Thâm cong lên, cũng có thể nghĩ đến hoàn cảnh ở chỗ kia.

"Vậy còn ngủ? Cho mấy người ngủ sao?"

"Ngủ á, có giường."

Lão Bạch bất chợt nghĩ tới chuyện trước kia Hứa Tình Thâm cứ hay nói đùa anh và Tưởng Viễn Chu, để chứng minh có sức thuyết phục cho sự trong sạch của mình, Lão Bạch ngồi thẳng người lên, nói: "Ba người chúng tôi đều bị nhốt tại một phòng, ba người cùng nhau."

Bỗng nhiên Tưởng Viễn Chu nghe thấy một câu nói lọt vào tai.

Anh không nhịn được, lại đá Lão Bạch một phát nữa.