Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 89: Ngoại trừ vợ và con gái, không nằm chung giường với người khác

Editor: Yuè Yīng

Hứa Tình Thâm không quan tâm người khác thế nào, hôm nay cô tới đây chỉ có một mục đích, chính là đấu giá được sợi dây chuyền kia, cô cũng không biết sau buổi đấu giá, những người đó có liên lạc với cô nữa hay không, cô không suy nghĩ được nhiều như vậy.

Chỗ ngồi bên cạnh cô để trống, giống như là giữ lại vị trí này dành riêng cho người nào đó. Hứa Tình Thâm cầm chặt chiếc túi trong tay, ánh mắt nhìn thẳng lên sân khấu chằm chằm.   Không khí hội trường rất sôi động, không ít đồ quý rơi vào tay một số người, Hứa Tình Thâm chỉ chờ sợi dây chuyền kia.

Mục Thành Quân cũng không hề có hứng thú với những nơi như vậy, vật hắn muốn, từ trước đến nay đều mua thẳng, không lấy được thì tranh đoạt, hắn không thích chuyện công khai tranh giành với người khác. Hắn liếc nhìn tài liệu trong tay, Lăng Thời Ngâm chăm chú nhìn bóng lưng Hứa Tình Thâm. Cô ta không hiểu, tại sao một mình Hứa Tình Thâm lại xuất hiện ở đây.

“Ông xã, sau khi kết thúc, chúng ta đi xem phim được không?”

Mục Thành Quân gật đầu: “Được.”

“Ông xã, buổi bán đấu giá ngày hôm nay có không ít thứ, có người nói cũng không tệ, rất có giá trị. Chúng ta mua hai món đồ đem về tặng ba mẹ nha?”

“Được.”

Khóe miệng Lăng Thời Ngâm khẽ cong lên: “Cũng không thể thứ gì cũng dùng tiền của anh được, như vậy đi, vừa nãy em mới nhìn thấy có một chiếc vòng tay khá đẹp, để em mua rồi tặng mẹ.”

“Em có lòng này, đương nhiên được.”

Lăng Thời Ngâm khoác vào cánh tay Mục Thành Quân, nhà mẹ đẻ có tiền, đương nhiên là phấn khích. Không như Hứa Tình Thâm, cô có thể mua được đồ gì sao? Cũng là cầm tiền của Tưởng Viễn Chu, chạy đến nơi này “Phùng má giả làm người mập” sao?

Cô ta cho rằng như vậy là đã chiếm được thế thượng phong, nhưng mà cô ta ở phía sau nói những gì, Hứa Tình Thâm không hề nghe lọt lấy một chữ.

Buổi đấu giá tiến hành được nửa chặng, tới lượt đấu giá chiếc vòng tay Lăng Thời Ngâm đã nhìn thấy trước đó.

Giá khởi điểm là năm vạn.

Lăng Thời Ngâm nóng lòng muốn thử, có người trả cao hơn, Lăng Thời Ngâm giơ tấm bảng trong tay lên: “Hai mươi vạn.”

Hứa Tình Thâm nghe, chỉ cảm thấy phiền lòng, mong muốn vòng này nhanh trôi qua.

Bên kia, cũng có người nhìn trúng chiếc vòng tay này, muốn tranh một chuyến, thử một lần. Hai người lần lượt nâng giá đến năm mươi vạn, sắc mặt Lăng Thời Ngâm không chút thay đổi, Mục Thành Quân bên cạnh vẫn như thường, tùy ý để cô ta ra giá, giống như từng câu nói ra không phải tiền mặt thật vậy, dù sao kẻ có tiền thường có thú tiêu khiển như thế.

Người còn lại tăng thêm giá, Hứa Tình Thâm không để tâm, cô chỉ nghe được giọng nói phía sau cất cao, Lăng Thời Ngâm kiên định nói: “Tám mươi tám vạn!”

Hứa Tình Thâm nhắm mắt lại, mấy ngày nay cô cũng không nghỉ ngơi thật tốt, không chừng lát nữa còn có một trận đánh ác liệt phải chiến đấu, cô nhất định phải giữ vững được tinh thần.

“Tám mươi tám vạn lần thứ nhất! Còn có ai trả cao hơn hay không?”

Hứa Tình Thâm giơ bàn tay lên, khẽ xoa huyệt Thái Dương.

Lăng Thời Ngâm nở nụ cười gượng.

“Tám mươi tám vạn lần thứ hai!”

“Tám mươi tám vạn lần thứ ba! Giao dịch thành công!”

Thật đúng là giải quyết dứt khoát.

Hứa Tình Thâm nghe được thanh âm phấn khởi của người đàn ông truyền đến: “Chúc mừng mợ cả nhà họ Mục!”

Lăng Thời Ngâm cũng coi như là được tăng thêm thể diện, Mục Thành Quân cười khẽ: “Đồ em tặng, nhất định mẹ sẽ thích.”

Buổi đấu giá tiếp tục, qua vòng kế tiếp, tới lượt chiếc dây chuyền Hứa Tình Thâm muốn mua.

Ánh mắt cô sáng lên, nhìn thẳng trên sân khấu, cô không muốn nghe những giới thiệu có cánh ấy, cũng không quan tâm giá trị của sợi dây chuyền này là bao nhiêu, mục đích duy nhất của cô, chính là muốn lấy được nó.

Rất nhanh, bắt đầu tới phiên đấu giá, giá khởi điểm là năm mươi vạn, đã bắt đầu có người ra giá.

Hứa Tình Thâm nắm chặt tấm bảng trong tay, cô không dám để lộ ra chút sơ hở, cô rất sợ người khác nhìn thấy cô không được bình thường, thế nhưng lần lượt tăng giá, đã tới hơn mười vạn, rồi đến hai trăm vạn, có vài người đã không chịu nổi liền bỏ cuộc.

Hứa Tình Thâm nghe được hai trăm vạn lần thứ nhất, cô không chút nghĩ ngợi giơ cao tấm bảng trong tay: “Mười triệu!”

Hiện trường đồng loạt ồ lên, sau đó là sự yên tĩnh như chết lặng, sau đó... Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hứa Tình Thâm.

Lăng Thời Ngâm cho là mình nghe lầm, mười triệu? Hứa Tình Thâm đang có bệnh sao?

Cô ta lên tiếng cười lạnh: “Đừng tưởng rằng đấu giá xong là muốn lật lọng, chị không bỏ ra số tiền này được, không phải người bị mất mặt là chị sao.”

Hứa Tình Thâm nói cũng không quay đầu lại: “Không cần cô phải quan tâm nhắc nhở, tôi không thiếu chút tiền nhỏ ấy, sau khi mua được cũng đem tặng người khác, loại này đẳng cấp quá thấp, tôi chỉ tặng thôi.”

Những lời này của cô rõ ràng là đang giễu cợt Lăng Thời Ngâm chi tiêu không phóng khoáng. Lăng Thời Ngâm nắm chặt tài liệu trong tay, trên sân khấu đã hỏi qua hai lần, cô ta giống như bị bỏ bùa nên đầu óc mê muội, giơ tấm bảng trong tay lên nói: “Mười triệu lẻ một trăm vạn!”

Hứa Tình Thâm không chút do dự tiếp lời: “Hai mươi triệu.”

Lăng Thời Ngâm không thể nào ngờ rằng cô lại như vậy, lẽ nào Hứa Tình Thâm thực sự thích sợi dây chuyền này sao?  Đương nhiên là không có khả năng, chắc cô cũng giống như cô ta thôi, dù sao hiện tại cô là bà Tưởng, nhất định phải tranh thủ lấy lại chút sĩ diện cho mình.

“Hai mươi triệu một trăm vạn.”

Những người còn lại đã sớm bỏ qua lượt đấu giá, Mục Thành Quân cuộn tài liệu trong tay lại, sau đó gõ vào lòng bàn tay của mình. Vùng giữa hai hàng lông mày của hắn rõ ràng chứa vẻ không vui, không ít người quay sang nhìn về phía bọn họ, nhận ra Lăng Thời Ngâm và Hứa Tình Thâm, mọi người thấy thật náo nhiệt. Mà Mục Thành Quân, hắn không thích nhất loại ánh mắt khác thường này.

Hứa Tình Thâm cầm tấm bảng trong tay lên: “Ba mươi triệu.”

“Ba mươi triệu một trăm vạn!”

Không thể nghi ngờ chuyện Lăng Thời Ngâm từng bước áp sát giá với Hứa Tình Thâm, người vợ hiện tại của ngài Tưởng và tình nhân cũ của anh ta, không tranh đoạt thì thật có lỗi với những khán giả.

“Bốn mươi triệu.”

Khóe miệng Lăng Thời Ngâm khẽ nhếch lên, bàn tay nhỏ đặt trên đầu gối nắm chặt lại, cũng có thể cảm giác được run.

Lúc Hứa Tình Thâm tăng giá, không chút do dự, tình thế bắt buộc, cô không thể mất thời gian với Lăng Thời Ngâm được. Lăng Thời Ngâm có vẻ không phóng khoáng, vì mỗi lần cô ta trả giá thêm quá ít, rõ ràng không vượt qua được Hứa Tình Thâm.

Sắc mặt của Mục Thành Quân càng lúc càng khó coi, hắn muốn bỏ đi, nhưng trước mắt bao nhiêu người, ai lại làm chuyện mất mặt như vậy chứ.

Kỳ thực Hứa Tình Thâm cũng có chút lo lắng, dù sao cô không biết rõ tài sản của Lăng Thời Ngâm, sau cô ta có nhà họ Lăng và nhà họ Mục, ngộ nhỡ cô ta muốn đấu tới cùng thì sao? Tranh đến tám mươi triệu, lỡ như Lăng Thời Ngâm còn muốn tiếp tục? Hứa Tình Thâm không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể tỏ vẻ như mình không thèm quan tâm.

Lăng Thời Ngâm vốn dĩ không muốn chiếc dây chuyền này, đồ trang sức ở nhà của cô ta cái gì cần cũng có, cô ta cũng biết rõ sợi dây chuyền này không hề đáng giá đến như thế.

Mục Thành Quân quay sang nhìn cô ta, Lăng Thời Ngâm có chút hoảng hốt: “Thành Quân...”

“Nếu như em thích thực sự, anh sẽ mua cho em, cũng không thừa.”

Hứa Tình Thâm vểnh tai lắng nghe, nghe rõ cuộc đối thoại của hai người. Khóe miệng cô khẽ cong lên, quay người lại, cánh tay đặt trên thành ghế.

“Cô Mục, nếu cô thích sợi dây chuyền này, hay là tôi tặng cho cô?”

“Thứ tôi muốn, còn phải chờ chị tặng cho sao?”

Trên mặt Hứa Tình Thâm nở nụ cười thản nhiên: “Đó chính là lý do cô tranh mua với tôi, vậy cũng không đến mức đó đấy chứ? Mọi người đều biết thứ gì cô cũng muốn tranh với tôi, cô Mục à, chuyện trước kia đều đã qua rồi, tôi cũng không so đo với cô, cần gì cô phải như vậy chứ?”

Sắc mặt của Lăng Thời Ngâm thay đổi liên tục, cô ta rất sợ Mục Thành Quân hiểu lầm, vội vàng mở miệng nói: “Hứa Tình Thâm, chị nói bậy cái gì đấy?”

Vừa dứt lời, Lăng Thời Ngâm giơ tấm bảng trong tay lên: “Bốn... Bốn mươi triệu một trăm vạn!”

Sắc mặt Mục Thành Quân trở nên lạnh lẽo, khóe miệng Hứa Tình Thâm nhếch lên, ý cười trong mắt cũng từ từ thu lại, cứ giằng co như vậy nhất định không phải cách hay. Coi như là được ăn cả ngã về không, cô cũng muốn liều mạng thử xem, Hứa Tình Thâm quay lại, ánh mắt lạnh lùng hướng về sân khấu.

“Tám mươi triệu.”

“Oa —— “

“Trời ạ!”

Cái này, Lăng Thời Ngâm dường như sắp rớt cằm tới nơi, tám mươi triệu? Chỉ vì một sợi dây chuyền nhỏ, tám mươi triệu?

Sau khi Lăng Thận chết đi, nhà họ Lăng không còn như lúc trước, hơn nữa Tưởng Viễn Chu từng bước ép sát, giá chuyển nhượng sản nghiệp rất thấp, mặc dù đã quy đổi thành tiền, nhưng không thể để Lăng Thời Ngâm hoang phí như vậy. Nếu như cô ta còn muốn tiếp tục, nhất định phải dùng đến tiền của Mục Thành Quân.

Chuyện hôm nay, sợ là sẽ truyền tới nhà họ Mục rất nhanh, đến lúc đó Mục Triều Dương sẽ nói sao?

Kỳ thực là Hứa Tình Thâm còn lo lắng hơn cả Lăng Thời Ngâm, vượt qua khỏi con số này, cô còn có thể tiếp tục được không?

Phía sau không có thanh âm, Hứa Tình Thâm cảm giác mình không thể ngồi chờ chết, cô quay đầu lại nhìn về phía Mục Thành Quân, nói: “Mục tiên sinh, ngài đi cùng vợ mình, hai người yêu nhau như thế, đồ vợ ngài muốn nhất định là ngài sẽ mua để vợ mình hài lòng. Nhưng hôm nay, thực sự là tôi có duyên với sợi dây chuyền này, bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải có nó. Tôi chỉ muốn Mục tiên sinh nể mặt tôi, có thể nhường thứ này cho tôi được không? Dù sao tôi cũng là phụ nữ, ngài không nên tranh giành với tôi...”

Hứa Tình Thâm cho Mục Thành Quân một lối thoát đúng lúc, hơn nữa đối tượng cô trao đổi cũng là Mục Thành Quân.

Người đàn ông khẽ nhướn mày, sắc mặt dịu đi, Mục Thành Quân nhìn về phía Lăng Thời Ngâm đang ngồi bên cạnh.

“Thời Ngâm, em thấy thế nào? Em cho anh biết trước, em có thích sợi dây chuyền này nhiều không?”

Lăng Thời Ngâm đối diện với ánh mắt Mục Thành Quân, trong lòng cô ta yên lặng nhớ kỹ câu nói khi nãy của Hứa Tình Thâm, “bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải có nó”, vừa nghe Mục Thành Quân nói như vậy, cuối cùng cô ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

“Ở nhà cũng có nhiều dây chuyền rồi, nếu chị ta nói như vậy, để cho chị ta đi.” Lăng Thời Ngâm cũng đành phải như vậy mới có thể lấy lại chút thể diện.

Khóe miệng Hứa Tình Thâm cong lên: “Cảm ơn.”

Mục Thành Quân cũng nở nụ cười: “Mối quan hệ giữa nhà họ Tưởng và nhà họ Mục cũng không tệ, lần sau nếu gặp được thứ tôi thích, xin Tưởng phu nhân hãy giơ cao đánh khẽ.”

“Nhất định.”

Chuyện này cứ trôi qua như thế, Hứa Tình Thâm lại chịu đựng thêm một lúc nữa, không dám thả lỏng, cho đến khi trên sân khấu truyền đến tiếng giao dịch thành công, cô nghe thấy tiếng vỗ tay của tất cả mọi người, Hứa Tình Thâm mới miễn cưỡng bật cười.

May là, may là cô không để lộ ra chút sơ hở nào.

Sắc mặt Lăng Thời Ngâm vẫn khó coi, ngày hôm nay, rốt cuộc là Hứa Tình Thâm đã có danh tiếng, chị ta tới đây để khoe khoang rằng nhà họ Tưởng có tiền sao?

Tám mươi triệu chỉ để mua một chiếc dây chuyền? Hay là vì biết trước là cô ta sẽ tới, nên mới chạy tới đây làm cô ta khó chịu?

Lăng Thời Ngâm gần như đã quên, mới đầu là cô ta muốn dồn ép Hứa Tình Thâm, nhưng từ trước tới giờ cô ta mới là người phải khó xử.

Hứa Tình Thâm lấy điện thoại từ trong túi ra, trên màn hình vẫn yên lặng như lúc ban đầu, cũng không có lấy một cuộc gọi lỡ. Lẽ ra, chắc chắn là đám cướp kia có tai mắt ở đây, bọn chúng sẽ không bỏ qua nhất cử nhất động của cô.

Đấu giá kết thúc, Hứa Tình Thâm làm xong thủ tục, trên đường trở lại Hoàng Đỉnh Long, điện thoại di động của cô vẫn im lặng từ đầu tới cuối.

Vào phòng khách, bảo mẫu bước nhanh về phía trước, gọi: “Tưởng phu nhân.”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Bên nhà họ Tưởng gọi không ít cuộc điện thoại, cứ gặng hỏi tình hình Tưởng tiên sinh và cô, chúng tôi chỉ nói Tưởng tiên sinh đi công tác, cô ra ngoài còn chưa trở về...”

“Tôi biết rồi.”

Hứa Tình Thâm vừa nói xong, điện thoại liền vang lên.

Cô đi tới nhấc máy: “Alo.”

Đầu kia là thanh âm của quản gia, có vẻ như còn đang truyền lời với Tưởng Đông Đình.

“Ông chủ, nghe đi.”

Tưởng Đông Đình nhận lấy ống nghe, đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Viễn Chu đâu?”

“Anh ấy đi vắng.”

“Đi đâu? Tại sao điện thoại không gọi được? Còn cô nữa, tại sao cô lại bán Cửu Long Thương?”

Hứa Tình Thâm rất mệt mỏi, ngồi xuống sô pha, đáp: “Ba, Cửu Long Thương là Viễn Chu cho con, con ghét nhìn thấy nó, nên đem bán.”

Lý do như vậy, rõ ràng không thuyết phục được Tưởng Đông Đình.

“Hứa Tình Thâm, cô lại giở trò quái quỷ gì vậy? Lập tức bảo Viễn Chu liên lạc với tôi, nếu không...”

“Anh ấy đi ra ngoài, từ trước đến nay đều là đi công tác, ngài yên tâm, Viễn Chu vẫn ổn...”

“Cô bảo tôi tin cô thế nào đây?”

“Ngài không tin cũng được.” Hứa Tình Thâm đưa tay ấn lên  huyệt Thái Dương. “Bán Cửu Long Thương, con làm đúng thủ tục hợp pháp.”

“Hứa Tình Thâm, nếu như hôm nay không gọi được cho Viễn Chu nữa, tôi...”

Hứa Tình Thâm cúp điện thoại.

Cô sợ nghe được các khả năng tiếp theo, cho nên lựa chọn cách không nghe. Hứa Tình Thâm đưa hai tay ôm đầu, bảo mẫu pha cho cô ly sữa.

“Tưởng phu nhân, cô sao vậy?”

Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, còn phải cố nở nụ cười, không thể để cho người khác nhận ra vẻ khác thường của cô.

Trở lại trên lầu, Hứa Tình Thâm chờ điện thoại bên kia, cô nóng lòng như lửa đốt, nhưng càng như vậy, thì thời gian càng dài dằng dặc.



Bên kia, Hứa Ngôn nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích. Trong phòng không có nơi nào khác để họ có thể ngủ, Tưởng Viễn Chu ngồi ở mép giường, Lão Bạch đi tới bên cạnh anh.

“Tưởng tiên sinh, ngài ngủ một lát đi?”

“Tôi không sao.”

“Cũng lâu rồi, ngài chưa được nằm xuống giường.”

Hứa Ngôn ngồi dậy nói: “Tưởng tiên sinh, ngài ngủ đi, tôi nằm một lát cũng khá lên rồi.”

“Không cần.”

Tuy rằng chỉ có một cái giường lớn, hoàn toàn có thể đủ cho ba người nằm tạm. Dù sao đây không phải là ở nhà, cũng không phải đi nghỉ dưỡng, không thể nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi thư giãn. Tưởng Viễn Chu cũng không biết mình ngồi ở đó trong bao lâu, anh thấy lưng cứng còng, cho dù cơ thể có khỏe mạnh đến mấy, cũng có lúc không chịu đựng nổi.

“Tưởng tiên sinh, ngài thấy bất tiện sao?” Hứa Ngôn hỏi thẳng.

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô ta.

“Giường rất lớn, hiện tại cũng đừng so đo chuyện này, giữ gìn sức khỏe quan trọng hơn, tôi có thể nằm gọn ở cuối giường, hai người cũng có thể...”

“Như vậy cũng không được...” Tưởng Viễn Chu cũng cố chấp.

“Đời này, ngoại trừ vợ và con gái, tôi không nằm chung giường với người khác, dù cho chỉ là nằm chung đơn thuần cũng không được.”

Hứa Ngôn nghe những lời này, bỗng nhiên không biết nên nói sao.

Lão Bạch lại có thể hiểu được, dù sao trải qua chuyện với Lăng Thời Ngâm, thực sự là “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”, ít ra thì đây là phương thức chung thủy của anh đối với Hứa Tình Thâm.

Ngoài cửa truyền đến tiếng leng keng, có người đi đến, Tưởng Viễn Chu mở mắt, thấy một gã đàn ông cầm điện thoại di động của anh tới.

“Vợ tôi đưa tiền chuộc chưa?”

“Tưởng phu nhân rất phối hợp, số tiền chúng tôi yêu cầu, cô ấy gom đủ không thiếu một xu.”

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu vẫn không thay đổi: “Tốt lắm, vậy bao giờ có thể thả chúng tôi đi?”

“Tưởng tiên sinh, không vội.”

“Ý anh là sao?”

“Tôi tới chỉ để cho ngài một viên thuốc an thần, nói cho ngài biết là Tưởng phu nhân rất phối hợp với chúng tôi, chỉ có điều, chúng tôi còn muốn giữ ngài ở đây thêm vài ngày, thiệt thòi cho ngài rồi.”

Tưởng Viễn Chu nhíu chặt vùng xung quanh hàng lông mày, cảm thấy chuyện này hết sức bất thường.

“Anh chê không đủ tiền?”

Người đàn ông nở nụ cười, nâng cánh tay lên, bỗng nhiên có hai người từ ngoài cửa tiến vào, bọn họ đi tới trước mặt Lão Bạch, mỗi người túm chặt một tay đưa anh ấy ra bên ngoài.

“Các người muốn làm gì?”

Tưởng Viễn Chu quá sợ hãi, đứng lên. “Các người muốn đưa cậu ấy đi đâu? Không được làm cậu ấy bị thương!”

“Tưởng tiên sinh yên tâm, tôi có lòng tốt, thấy ba người chen chúc trong đây không tiện, cho nên sắp xếp cho hắn ta một căn phòng khác.”

Người đàn ông bước đuổi theo.

“Chuyện tiền thì dễ bàn, nhưng nếu như xảy ra án mạng, cũng không hề có lợi với mấy người.”

Mấy người dẫn Lão Bạch bước nhanh đi ra ngoài, Tưởng Viễn Chu đi tới cửa, cánh cửa đóng rầm một tiếng, Hứa Ngôn lo lắng đứng dậy hỏi: “Anh, anh ta sẽ không sao đấy chứ?”

Cô ta vô cùng sợ hãi, tiếng nói run rẩy: “Người kế tiếp có phải là tôi hay không.”

“Sẽ không.” Mặc dù Tưởng Viễn Chu thấy trong lòng nặng nề, nhưng giọng nói vẫn chắc chắn.



Hứa Tình Thâm vẫn chờ đến tối, cuối cùng đối phương cũng gọi điện thoại tới.

Cô tự giam mình ở trong phòng, vừa chuyển cuộc gọi, bàn tay cũng run rẩy.

“Alo!”

“Tưởng phu nhân, chuyện ban ngày cô làm rất khá, cảm ơn.”

Đối phương lại còn có thể nói chuyện như vậy, Hứa Tình Thâm lo lắng, vội hỏi: “Chồng tôi đâu? Anh yên tâm, tôi không báo cảnh sát, cũng không cho ai biết chuyện này, khi nào thì anh ấy có thể trở về?”

“Tưởng phu nhân yên tâm, Tưởng tiên sinh rất ổn.”

“Khi nào mới có thể thả người?”

Người đàn ông dựa vào bàn, thái độ thờ ơ.

“Cô đừng vội, trong tay chúng tôi còn có một người, Tưởng phu nhân muốn chuộc mạng của hắn sao?”

Nghe như vậy, nhất định là nói tới Lão Bạch.

Hứa Tình Thâm không ngừng gật đầu: “Muốn, bọn họ đều phải an toàn trở về.”

“Nhưng tiền chuộc cô đưa, chỉ đủ một người...”

Hứa Tình Thâm thấy trong lòng lộp bộp.

“Anh còn muốn bao nhiêu nữa? Để chuộc chồng tôi, tôi đã bán nhà, tôi không có nhiều tiền như vậy...”

“Tôi không làm khó dễ cô, chỉ cần năm trăm vạn.”

Hứa Tình Thâm thấy thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thoáng được thả lỏng.

“Không thành vấn đề, tôi sẽ đưa cho anh ngay, lấy được tiền, anh phải thả họ ra ngay lập tức.”

“Thời gian cụ thể đưa tiền ra sao, ngày mai tôi sẽ thông báo cho cô...”

“Chờ một chút!” Hứa Tình Thâm nghe thế, lo lắng nói: “Có thể để cho nhìn thấy chồng tôi được không? Tôi muốn xác định là anh ấy vẫn ổn.”

“Được.”

Phòng trong, có người đưa cơm nước vào, Hứa Ngôn thấy Tưởng Viễn Chu bất động, cô ta đi tới.

Hứa Tình Thâm nhận được yêu cầu video call, cô vội vàng chấp nhận, hình ảnh bên kia không ràng lắm, thế nhưng cô vẫn nhìn thấy Tưởng Viễn Chu được.

Chắc là người đàn ông đang theo dõi bên trong, xuyên qua hình ảnh camera, Hứa Tình Thâm thấy một phụ nữ đi tới trước mặt Tưởng Viễn Chu. Cô ta cầm bát đũa trong tay.

“Tưởng tiên sinh, ăn cơm đi.”

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn, không đưa tay ra nhận.

“Ngài không thể không ăn gì.” Hứa Ngôn ngồi xổm người xuống, đưa bát đũa tới trước mặt Tưởng Viễn Chu.

“Dù thế nào cũng phải ăn một chút.”

Người đàn ông không đáp lại, đưa tay nhận lấy bát đũa.

Hứa Tình Thâm thấy giật mình hoảng hốt, cô không biết người phụ nữ này là ai, người đàn ông lấy lại điện thoại di động, sau đó ngắt cuộc gọi.

Trong lòng cô trở nên mơ hồ, một lát sau, người đàn ông lại gọi tới, Hứa Tình Thâm đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Tại sao trong đó còn có một phụ nữ?”

“Tưởng phu nhân, đây là sức hấp dẫn của Tưởng tiên sinh, đi đến chỗ nào cũng có người quỳ rạp xuống chân.”

Hứa Tình Thâm nghĩ đến hình ảnh Tưởng Viễn Chu ngồi ở đó, trong lòng thấy chua xót không nhịn được.

“Ngày mai tôi sẽ đưa tiền cho anh, xin hãy thả chồng tôi ra, được không?”

“Được.” Đối phương nói xong, liền ngắt cuộc trò chuyện.

Hứa Tình Thâm đợi tới ngày hôm sau, năm trăm vạn để chuộc Lão Bạch cũng dễ xoay xở hơn, đối phương cũng bắt cô phải mua đồ, về phần họ sẽ lấy khoản tiền kia ra bằng cách nào thì đó chính là chuyện của họ.

Hứa Tình Thâm trở lại Hoàng Đỉnh Long, mấy hôm nay không có thời gian chăm sóc hai đứa nhóc, may mà Duệ Duệ và Lâm Lâm thích chơi với nhau, nên cô không phải mệt mỏi thêm chuyện lo lắng cho bọn chúng khi không ở bên cạnh thường xuyên được.

Hứa Tình Thâm ngồi ở sô pha, Lâm Lâm đi tới bên cạnh cô, hai tay dè dặt ôm lấy chân của cô. Lâm Lâm gối đầu lên trên đầu gối Hứa Tình Thâm, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng sang, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm.

Hứa Tình Thâm nhìn, trái tim không chịu đựng nổi, trong lòng càng chua xót khó chịu.

Cô không thấy Tưởng Viễn Chu phải cúi đầu, nhưng lại thấy Tưởng Viễn Chu bị nhốt ở nơi đó. Hứa Tình Thâm ôm lấy Lâm Lâm, dựa đầu vào con.

“Bảo bối, hai ngày nữa, hai ngày nữa ba ba sẽ về.”

Lâm Lâm không hiểu những lời này, chỉ là không ngừng dụi đầu vào cô.



Tưởng Viễn Chu đứng ở dưới cửa sổ, ngẩng đầu nhìn về ánh dương phía ngoài đang chiếu vào, anh như đang suy nghĩ điều gì đó, khuôn mặt vẫn trấn định như cũ.

Hứa Ngôn nhìn chằm chằm bóng lưng của anh một lát, lúc ngoài cửa có tiếng động, cô ta không khỏi run rẩy, đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy có mấy người đàn ông đi đến.

“Tưởng tiên sinh, mời ngài đi theo chúng tôi ra ngoài.”

Hứa Ngôn thấy trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ là muốn thả họ đi sao?

Một người trong đó vẫy vẫy tay với cô ta: “Cả cô cũng đi.”

Tưởng Viễn Chu thu hồi ánh mắt, bọn họ không bịt kín mắt anh lại, vậy có phải đã nói lên, sẽ không dễ dàng thả anh đi hay không?

Hứa Ngôn đi theo phía sau, lại thấy Tưởng Viễn Chu bị đưa vào một căn phòng khác, cô ta cũng bị đẩy vào.

Bên trong căn phòng này cũng không có đồ đạc, nhưng ngay chính giữa có hai sợi xích sắt buông thõng xuống, mỗi sợi xích đều kèm theo một cái còng.

Tưởng Viễn Chu nhíu chặt vùng xung quanh hàng lông mày, một gã tiến lên nói: “Tưởng tiên sinh, để ngài thiệt thòi rồi.”

“Các người còn muốn làm gì nữa?”

“Tôi đảm bảo, chúng tôi sẽ để ngài còn sống trở về.”

Sự chú ý của Tưởng Viễn Chu rời sang chiếc còng tay kia, anh đi tới, có một số việc không phải muốn trốn là có thể trốn tránh được, mà tính tình của anh, từ trước đến nay không thích lẩn tránh, càng thêm không thích hy vọng tất cả mọi chuyện đều có thể may mắn.

Người bên cạnh nâng cánh tay của anh lên, còng cổ tay lại.

Hứa Ngôn quá sợ hãi: “Các người muốn làm gì?”

Người đứng ở trước mặt Tưởng Viễn Chu quay đầu lại nhìn cô ta, trong miệng nở một nụ cười lạnh, hắn đi nhanh tới, túm lấy Hứa Ngôn lôi lại về phía mình.

Hứa Ngôn lảo đảo, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Gã xoay người đứng trước mặt Tưởng Viễn Chu, bỗng nhiên đưa tay đánh vào người anh.

Bên cạnh, có người giơ camera ghi hình.

Hứa Ngôn kêu lên thành tiếng: “A —— “

Tưởng Viễn Chu chịu đựng không kêu lên một tiếng, anh chỉ nhíu mày, mi mắt nhắm chặt, nghiến răng không thốt lên một câu.

“Các người không thể làm vậy!”

Hứa Ngôn không hiểu, rõ ràng đã đưa tiền chuộc, tại sao làm thế chứ?

Gã đàn ông lao tới trước mặt cô ta, giơ tay lên cho cô ta một cái tát.

“Tao thấy mày bị hắn câu mất hồn rồi, đồ lẳng lơ!”

Hứa Ngôn bị cái bạt tai này khiến cho tỉnh ra, mãi cho đến khi đối phương bắt đầu xé rách quần áo cô ta, cô ta mới hét ầm lên, hai tay giữ chặt bảo vệ trước ngực.

“Không! Anh định làm gì? Buông, buông ra!”

Cô ta bị gã kéo lại, chiếc áo khoác trên người bị cởi ra rất nhanh, quần áo bên trong cũng bị kéo xộc xệch.

Tưởng Viễn Chu đứng thẳng người lên: “Các người buông cô ấy ra.”

Gã đàn ông nghe thế, đẩy Hứa Ngôn về phía anh, hai tay anh bị trói chặt nên không thể động đậy...

Cảnh tượng này, cuối cùng cũng đập vào mắt Hứa Tình Thâm, cô hét lên trong điện thoại: “Không được, không —— “

Trong điện thoại, gã đàn ông tựa như điên vậy, kéo Hứa Ngôn lại tiếp tục xé rách áo của cô ta, miệng không ngừng chửi rủa. Hứa Tình Thâm chẳng quan tâm tới những chuyện đó, cô chỉ thấy Tưởng Viễn Chu bị đánh.

“Không được đánh anh ấy, không được đánh, dừng tay!”

Gã đàn ông chỉ về phía Hứa Ngôn: “Người phụ nữ này là tao nhìn trúng!”

Hứa Ngôn không biết hắn đang nói cái gì, gã đi tới trước màn hình, gương mặt mang mũ trùm mặt trông càm thêm quỷ dị.

“Chuyện này không trách tôi được, Tưởng phu nhân, cô yên tâm, tôi sẽ trả lại Tưởng tiên sinh cho cô, thế nhưng tôi không thể trả lại một người hoàn hảo cho cô được.”

“Anh có ý gì? Anh muốn làm gì?” Hứa Tình Thâm gào lên, thấy gã đi về phía trước vài bước, mà trong tay hắn, không biết đã cầm một con dao từ bao giờ.

“Không —— “

Hứa Tình Thâm không ngừng gào thét, Hứa Ngôn thấy như vậy, lao tới.

“Không được làm hại anh ấy!”

Gã cố sức hất cô ta ra, Hứa Ngôn lảo đảo vài bước, va vào gã còn lại.

Hứa Tình Thâm thấy hình ảnh trước mặt không ngừng đung đưa, cuối cùng, chỉ có một thanh âm của Tưởng Viễn Chu truyền tới: “Tình Thâm —— “