Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 293: Đột nhiên kết hôn sao

Editor: Dế Mèn

Hôm sau.

Ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng gõ cửa, cái này nối tiếp cái kia, Tô Thần xoay mình tỉnh dậy. Mục Thành Quân cũng tỉnh, chỉ là mắt cũng không mở, giọng hắn không tốt, hỏi: “Ai đó?”

“Mục tiên sinh, sếp Mục về ạ, nói là có chuyện gấp tìm cậu.”

Bàn tay Mục Thành Quân khẽ xoa trên bụng Tô Thần, “Bảo nó chờ, tôi còn ngủ.”

“Tối hôm qua cậu ấy mới cứu anh, như vậy không hay lắm?” Tô Thần đẩy tay hắn ra, “Anh cũng không sợ người khác kêu mình là sói mắt trắng*.”

*sói mắt trắng: thứ phản bội

“Sói mắt trắng gì?” Tay Mục Thành Quân lần thứ hai phủ lên bụng Tô Thần.

Cô cúi đầu nhìn, muốn đẩy bàn tay hắn ra, lại bị Mục Thành Quân nắm lấy tay, “Tối qua chính em nói bụng em chịu không nổi, bảo tôi dừng, giờ xoa cho em, em lại nói không cần.”

Tô Thần không cách nào làm hắn câm miệng dược, bèn đánh vào tay hắn. Cô đứng thẳng dậy, Mục Thành Quân muốn ấn cô xuống lại, Tô Thần hướng về phía cửa, trả lời: “Chúng tôi xuống ngay.”

“Dạ.”

Người đàn ông nằm trên giường không nhúc nhích, một tay chống đầu, cả người bày ra một bộ dạng lười biếng.

“Em gấp như vậy làm gì?”

Tô Thần xem giờ, “Giờ cũng sắp 9 giờ, anh ngủ quên rồi.”

“Tình huống đặc biệt, xử lý đặc biệt.”

Tô Thần không để ý hắn nữa, cô rửa mặt xong thì mặc quần áo đi ra. Mục Thành Quân còn nằm trên giường lớn, Tô Thần bước tới, “Anh còn chưa đứng dậy?”

“Mệt quá, không muốn dậy.”

“Tôi xuống lầu trước.”

Mục Thành Quân cười cười với cô, “Tôi khuyên em hãy xuống cùng tôi.”

“Mình anh ở đây nằm đi.” Tô Thần nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Đi xuống lầu, Mục Kính Sâm và bà Mục ngồi trong phòng khách. Thấy Tô Thần xuống dưới, bà Mục đứng dậy trước tiên, “Thần Thần, đói lả rồi phải không? Mau ăn sáng.”

“Vẫn ổn ạ.” Tô Thần đi về phía Mục Kính Sâm, tới trước mặt người đàn ông, khóe miệng cô giãn ra, nói: “Chuyện tối qua thật nhờ sự cậu, nếu không chúng tôi đều sẽ bị nguy hiểm rồi, cám ơn cậu.”

Bà Mục kéo Tô Thần ngồi xuống, “Đều là người một nhà, khách khí cái gì.”

“Đúng vậy, chị dâu, người một nhà không cần khách khí như vậy.”

“Thành Quân đâu, còn chưa dậy sao?”

Tô Thần gật đầu, “Dạ, anh ấy nói còn muốn ngủ.”

“Trên người nhất định bị thương không ít đúng không? Không phải nói sẽ đi bệnh viện làm kiểm tra sao?”

Tô Thần nhìn bà Mục, “Con cũng bảo anh ấy đi, vậy mà kéo qua một đêm, anh ấy lại nói không đi, nói cơ thể mình mình rõ nhất.”

“Anh cả con, con người này quan niệm về thời gian luôn luôn rất xem trọng, hôm nay xem ra ngủ quên rồi.” Mục Kính Sâm không chút để ý, nhìn đồng hồ. “Chị dâu, tối qua em gọi cho anh ấy không dưới mười cuộc điện thoại, chỉ là toàn không ai nghe, hai người ngủ ư?”

“Hả?” Tô Thần nhớ rõ ràng từng tràng tiếng chuông di động, Mục Thành Quân cũng nghe thấy, nhưng thái độ hoàn toàn là mặc kệ không quan tâm.

“À… Chắc là ngủ rồi.”

“Tối qua ra chuyện lớn như vậy, chị dâu nhất định bị sợ đúng không? Không ngờ còn có thể ngủ say như vậy.”

Sắc mặt Tô Thần ửng đỏ. Cuối cùng cô đã hiểu Mục Thành Quân bảo cô hãy xuống cùng hắn là có ý gì, cô căn bản không phải đối thủ của Mục Kính Sâm, hai ba câu là có thể bị anh chặn đến không có lời gì để nói.

Mục Kính Sâm vừa nhìn bộ dáng của cô thì cái gì cũng rõ.

Anh liền nói với bà Mục: “Mẹ, con nói không sai thấy chưa? Mẹ xem xem, có phải ý con nói tối qua?”

Bà Mục sầm mặt, cái đề tài này đương nhiên không tiện nói hết ra ngoài. “Lão Đại bị thương, không nghe được điện thoại của con cũng là bình thường. Con một người đàn ông lớn rồi sao lại nhớ dai vậy?”

“Không phải, giờ sao lại thành con nhớ dai vậy?”

“Được rồi, vẫn nên nói chuyện nhà họ Tân đi.” Một câu của bà Mục đã lấp được chuyện này. Bà vỗ nhẹ mu bàn tay Tô Thần, “Thần Thần, con ăn chút gì đi, đừng để mình đói.”

“Được ạ.”

Trong mắt bà Mục, Tô Thần tựa như chỉ là chú thỏ nhỏ, có một số việc cũng không thích hợp để cô biết.

Tô Thần ăn sáng được một nửa, Mục Thành Quân đã xuống dưới. Người đàn ông cầm hai mẩu bánh mì trên bàn cơm, hắn nhấc chân dài đi vào phòng khách.

Người làm bưng khay đồ ăn tới, để lên bàn trà. Mục Thành Quân cầm một mẩu bánh mì trong đó lên. Bà Mục nhìn, khẽ lắc đầu, “Thật là càng ngày càng không có quy củ.”

“Mẹ, trong nhà mình, chú ý nhiều như vậy làm gì?”

“Anh cả, chừng nào thì kết hôn vậy?”

Mục Thành Quân xé một góc bánh mì bỏ vào miệng, “Liên quan gì chuyện của cậu?”

“Em tốt xấu đã cứu anh một mạng mà? Mẹ không phải nói, trước hết cần phải bảo anh lập gia đình.” Nghĩ đến quy củ này, trong lòng Mục Kính Sâm thật không thoải mái, hận không thể đưa Mục Thành Quân đi ngay bây giờ.

Mục Thành Quân nhai nuốt, ánh mắt không khỏi quan sát Tô Thần, “Cuối năm đi, nhanh nhất cũng phải cuối năm.”

Bà Mục và Mục Kính Sâm nhìn nhau, bà Mục vui mừng ra mặt, “Cuối năm kết hôn, có phải không?”

“Gần gần vậy.”

Mục Kính Sâm bật cười, đấm cánh tay Mục Thành Quân một cái, “Em không nghe lầm chứ?”

Người đàn ông liếc xéo anh một cái, “Vậy sang cuối năm sau kết hôn, cậu cứ ngoan ngoãn xếp hàng sau đi.”

“Không phải, không phải em đang ngạc nhiên sao?” Việc này cũng quan hệ đến đại sự của Mục Kính Sâm, anh tự nhiên hăng say, “Xem ra chuyện tối qua kích động anh rất lớn, nhìn xem, cũng đã nghĩ đến muốn kết hôn.”

Mục Thành Quân cố tình thích mạnh miệng, “Không liên quan tới tối qua, nếu không phải thấy cô ấy là mẹ Tiểu Khoai Tây Nhỏ, anh cưới cô ấy làm gì?”

“Phải không? Hay em đem lời này nói cho chị dâu nghe?”

“Cậu nói cứ nói.”

Khóe miệng Mục Kính Sâm cong lên, nhìn về Tô Thần đang ăn sáng cách đó không xa, vẫy vẫy tay, “Chị dâu!”

Nửa câu sau của anh còn chưa nói ra, Mục Thành Quân đã mặt không có thần sắc, nhấc chân đá vào bắp chân anh. Tô Thần ngẩng đầu ngó lại đây, bà Mục cười tủm tỉm nói với cô: “Không có việc gì, vốn định bảo con với Âm Âm hẹn thời gian đi dạo phố, mẹ bảo con hai ngày này bận, báo tin thay con.”

“Mẹ!” Mục Kính Sâm đè thấp giọng, nói: “Mẹ còn nói mẹ không bất công, mẹ thiên vị Lão Đại chỉ còn thiếu viết lên mặt.”

“Có sao?” Bà Mục nói, làm như thật mà sờ sờ mặt mình.

Mục Thành Quân lắc đầu cười nhạt, “Không có.”

Một giây này, Mục Kính Sâm thật hoài nghi mình là được nhận nuôi.



Khuôn mặt này của Mục Thành Quân, gần như chỉ có thể ở nhà, nhưng công ty có chút việc gấp cần hắn xử lý, cứ kéo dài không được. Mục Kính Sâm lại chưa bao giờ lo chuyện này. Có ít văn kiện và tài liệu đều ở trong máy tính văn phòng, chỉ có hắn mới có thể nhập mật mã. Hôm sau, lúc ra ngoài, Mục Thành Quân soi soi trước gương. Vết thương trên mặt rất rõ, đặc biệt chỗ khóe mắt, hắn cầm kính râm bên cạnh đeo lên, như vậy nhìn thuận mắt hơn nhiều.

Tô Thần bế Khoai Tây Nhỏ ở trong phòng ngủ đi tới. Thấy hắn muốn ra ngoài, cô ngẩng đầu hỏi: “Anh tới công ty?”

“Ừm.”

“Thế cũng tội gì phải sớm như vậy chứ?”

“Không chọn đi ngay lúc này, chẳng lẽ tôi phải chờ tới giờ đi làm rồi nghênh ngang vào cho người ta dòm ngó sao?”

Bàn tay Tô Thần vỗ nhẹ trên người Khoai Tây Nhỏ, “Vậy chúc anh dọc đường đi đừng gặp người quen nào.”

Lúc Mục Thành Quân tới công ty, công ty gần như không có người nào. Hắn đi thẳng vào văn phòng mình, khóa cửa văn phòng lại, không muốn bị ai quấy rầy, rèm trong phòng thả xuống như cũ Hơn nữa hắn đã mấy ngày không tới công ty, đến giờ làm việc, thư ký cũng không để ý hắn có trong văn phòng hay không, chỉ cho rằng hắn còn ở nhà nghỉ phép.



Bà Mục và Tô Thần ăn sáng ở nhà xong, bà gọi bảo mẫu tới. “Tôi và Tô Thần sắp ra ngoài, cô ở nhà chăm Khoai Tây Nhỏ cho tốt.”

“Vâng ạ.”

Tô Thần một lòng nghĩ tới chuyện trong nhà, đi đâu cũng không có tâm tư. Cô vẻ mặt khó xử, hỏi: “Mẹ, chúng ta đi đâu?”

“Ba mẹ con còn ở khách sạn, chắc chắn con muốn qua gặp rồi. Chuyện nhà ở Thành Quân sẽ giải quyết, nhưng mẹ cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ.”

Chóp mũi Tô Thần hơi cay, khóe miệng dâng lên nụ cười, “Cám ơn mẹ.”

“Đừng khách khí, vả lại lần này liên luỵ đến ba mẹ con, mẹ sợ họ sẽ có suy nghĩ, con cùng đi với mẹ, mẹ sẽ giải thích xong xuôi với họ.”

Bà Mục là người hiểu lý lẽ, cũng vậy, ông bà Tô cũng là người hiền lành, gặp nhau nói vài lời khách khí, chuyện này cũng liền qua.

Bà Mục mời một bữa cơm tại khách sạn, sau khi ăn xong, bà dẫn Tô Thần đi.

Lên xe xong, bà Mục nói với tài xế: “Tới công ty Thành Quân.”

Tô Thần hơi kinh ngạc, “Tới công ty làm gì ạ?”

“Mẹ qua đó tìm một người, con đi cùng mẹ đi. Trong công ty nó có đứa nhỏ là bà con xa thân thích của mẹ, lúc trước nói hơn nói thiệt Thành Quân mới cho mẹ thu xếp đưa vào; vừa lúc có việc tìm thằng bé, hơn nữa trong điện thoại không nói rõ được.”

Tô Thần mất tự nhiên mà nhìn bà Mục, “Con khỏi đi đi ạ?”

“Cái này có gì phải kiêng dè ư? Chuyện con với Thành Quân toàn công ty lập tức sẽ biết cả thôi.”

“Nhưng mà…”

Bà Mục cười khẽ, tỏ ra an ủi: “Con sắp là phu nhân của Mục Thành Quân rồi, rõ chưa? Mọi hoàn cảnh đều phải thích ứng.”

“Mẹ, chuyện của con với anh ấy sau này rồi nói.”

“Cái gì mà sau này lại rồi nói?” Bà Mục cười tủm tỉm, nhìn Tô Thần chăm chú. “Thành Quân cũng đã định thời gian kết hôn rồi, hết năm sẽ kết hôn, nói là không thể quá hấp tấp.”

“Mẹ đừng nói giỡn.” Tô Thần cảm thấy đây quả thực là chuyện không có khả năng nhất.

Bà Mục nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó thu hồi tầm mắt lại, “Hôm qua Lão Đại chính miệng nói, lúc ấy Lão Nhị cũng ở đó, chuyện này đương nhiên không thể nào là đùa vui. Chờ mấy ngày nữa ba mẹ con ổn định xong, nhà họ Mục sẽ dựa theo quy củ để qua bàn chuyện đám cưới.”

Tô Thần há miệng thở dốc, bỗng chốc không biết phải nói gì. Cô hơi nói năng lộn xộn: “Không… Không thể nào chứ!”

“Thần Thần, sao con cảm thấy không thể nào vậy? Con với Lão Đại đều đã vậy, vậy con đường phải đi tiếp theo chính là kết hôn rồi.”

Tô Thần còn muốn nói gì đó, bà Mục đã phân phó cho tài xế một tiếng: “Tới Hoa Bính Ốc, tôi đã đặt mua đồ rồi.”

“Dạ.”

Tài xế chạy xe đến Hoa Bính Ốc, người bên trong đã chuẩn bị đồ xong. Tô Thần thấy người phục vụ giúp đem bánh ngọt và trà gói sẵn lên xe.

Chạy thẳng tới công ty Mục Thành Quân, bà Mục mang theo Tô Thần xuống xe, bà phân phó tài xế cầm đồ theo sau.

Vào thang máy, bên trong có ba, bốn nhân viên công ty, trong đó có người nhận ra bà Mục, vội kính cẩn lễ phép chào hỏi: “Mục phu nhân, chào bà ạ!”

Khóe miệng bà Mục hơi giãn ra, “Chào anh chị, cứ tự nhiên đi, tôi chỉ là thuận tiện tới đây xem.”

Đi tới tầng có văn phòng Mục Thành Quân, trong thang máy cũng chỉ còn lại ba người, bà Mục nói với Tô Thần: “Đi đi, ở văn phòng của Thành Quân chờ mẹ. Nhân viên tầng này tương đối nhiều, có điều đồ mẹ đặt chắc đã đủ rồi, con chia cho mọi người đi.”

Bà Mục ý bảo Tô Thần và tài xế ra ngoài. Đợi bọn họ bước ra một bước, bà Mục bấm thang máy lại, “Mẹ đi gặp người quen, sau đó sẽ tới liền.”

Tô Thần hơi có chút xấu hổ mà đứng tại chỗ. Trong khu vực làm việc, tới tới lui lui đều là người.

Tài xế tay mang theo đầy đồ đạc, “Mở cả, chúng ta đi thôi?”

Tô Thần nhấc bước chân nặng nề mà đi, ngược lại, tài xế đang dẫn đường phía trước. Đi vào khu vực làm việc trung tâm, Tô Thần thấy khoảng làm việc trước kia của mình.

Chiếc bàn làm việc kia trống không, hẳn là chưa có nhân viên mói đến.

Không ít người nhìn thấy cô, sôi nổi ngẩng đầu lên. Tài xế cầm đồ đi tới, “Nào nào nào, đây là mợ cả chúng tôi khao mọi người.”

Khuôn mặt Tô Thần trong nháy mắt nóng lên. Mọi người ánh mắt sôi nổi ngó lại đây, trong mắt tràn ngập khó tin, “Mợ cả?”

“Mợ cả ở đâu chứ?”

“Chẳng lẽ là nói ngài Mục…”

Tô Thần không nói gì, cô xoay người tới trước văn phòng Mục Thành Quân, cô không muốn bị người nhìn chăm chú như vậy, Tô Thần vặn cửa muốn trốn vào, nhưng cửa khóa, căn bản vào không được.

Chẳng lẽ Mục Thành Quân không ở văn phòng sao?

“Này, anh Mục đang nghỉ phép, mấy ngày nay cũng không tới công ty.”

Tô Thần buông tay ra. Một cô thư ký bước nhanh tới, đánh giá Tô Thần mấy lần. “Cô không phải trước kia từng làm việc ở đây sao? Cô tới làm gì?”

“Cô ấy là mợ cả nhà họ Mục.” Tài xế tiện tay để đồ lên bàn. “Tới đây, dĩ nhiên là tìm Mục tiên sinh.”

“Mắc cười, cô ấy là mợ cả?” Cô thư ký kia nhịn không được khẽ mỉa mai ra tiếng: “Diễn đúng là nhiều đấy! Vậy thì anh là ai? Đừng nói với tôi anh là tài xế nhà họ Mục đấy.”

“Tôi quả thật là tài xế của Mục tiên sinh.”

“Đi nhanh đi, anh Mục phiền nhất mấy cô không biết nặng nhẹ này nọ. Cô muốn chết cũng đừng tìm tới người này, một lát nữa cô chờ xem.”

Tô Thần đứng ở cửa văn phòng, không biết làm sao vì không vào được. Từng đôi mắt đều rơi xuống trên người cô, cô lúc này mới biết được một câu khẳng định và thừa nhận của Mục Thành Quân có bao nhiêu quan trọng. Nét mặt Tô Thần không chút gợn sóng, nói: “Tôi không phải tới tìm việc, nhưng cô cũng không cần đuổi tôi đi.”

“Cô còn không phải vị trí thư ký kia sao? Có phải thù lao còn chưa đủ? Cô xem chúng tôi những người đứng ở đây, có ai không phải cực cực khổ khổ dựa vào chính mình lấy tiền lương? Cho nên… Đồ của cô, chúng tôi không ăn nổi. Hiện tại Mục tiên sinh chưa cần tuyển mấy em thư ký đặc biệt, cô đi nhanh đi.”