Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 280: Chuộc tội đi

Editor: Dế Mèn

Bà Mục dĩ nhiên nhớ rõ lời này, nên mới hoảng đến độ không chịu được… “Giờ này nói mấy cái đó đã trễ rồi, Kính Sâm, con mau sai người qua đi.”

“Được, nhưng người của sân huấn luyện qua đó đều không kịp, quá xa. Mẹ, mẹ nghĩ cách cản anh ấy lại!”

“Con mau chóng thu xếp đi, hoặc là tìm người khác, tóm lại… Nhanh lên!”

Tô Thần thấy bà Mục dáng vẻ gần như mất khống chế, bà nôn nóng không thôi, vẻ lo lắng viết tràn trên khuôn mặt. Tô Thần không khỏi nắm chặt tay.

Bà Mục cúp điện thoại, “Mẹ ra ngoài.”

“Mẹ, mẹ đi đâu?”

“Mẹ tới nhà họ Tân, cần phải ngăn Lão Đại tới.”

“Con đi với mẹ.”

Bà Mục nhìn nhìn cô, “Không, con ở nhà với Khoai Tây Nhỏ.”

“Bộ dạng này của mẹ, con không yên tâm để mẹ ra ngoài. Nếu nửa đường mẹ có chuyện gì thì sao bây giờ?”

Bà Mục gật đầu, “Vậy được rồi, chúng ta đi.”

Hai người lên xe, bà Mục hơi nắm tay lại, “Chắc chắn Lão Đại tới nhà họ Tân trước rồi, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì…”

“Nếu không chúng ta báo công an đi?”

Bà Mục khẽ lắc đầu, “Nếu đêm nay nhà họ Tân thật sự muốn gây bất lợi cho Lão Đại, chúng ta báo công an cũng vô ích.”

Xe của Mục Thành Quân rất nhanh liền tới nhà họ Tân. Cánh cổng sắt của nhà họ Tân để mở. Người đàn ông đẩy cửa xe đi xuống, tài xế vội đuổi theo, “Mục tiên sinh, cậu cẩn thận chứ!”

“Cậu ở ngoài chờ.”

Tài xế muốn theo vào, nhưng sau khi suy nghĩ, anh ta bước nhanh lại trước xe, cầm di động rớt ở ghế lái lên. Anh ta vội gọi điện thoại cho Tô Thần. Lúc Tô Thần bắt máy, giọng tràn ngập vẻ nôn nóng, “Alo.”

“Mợ cả, Mục tiên sinh vào nhà họ Tân rồi.”

Tô Thần đưa di động cho bà Mục, bà Mục khàn khàn giọng nói: “Ngăn nó lại, mau ngăn nó lại!”

“Phu nhân, phu nhân mau phái người lại đây đi, tôi ngăn không được mà!” Tài xế vừa gọi điện thoại, vừa chạy về phía Mục Thành Quân. Người đàn ông đã băng qua sân đi tới cửa chính nhà họ Tân. Tài xế liều mạng chạy về phía trước, thấy Mục Thành Quân sắp vào đi, anh ta vội vàng kéo cánh tay hắn, “Mục tiên sinh, cậu bình tĩnh một chút.”

Mục Thành Quân quay đầu lại nhìn anh ta, hai mắt đã bị phẫn nộ thiêu đến đỏ rực. Hắn giơ một chân đá mạnh tài xế, anh ta hoàn toàn không chống đỡ được, nằm luôn trên mặt đất.

Mục Thành Quân một tay đẩy cửa ra, cửa cũng không khóa. Hắn bất chấp mấy việc khác thường này, đi thẳng vào trong.

Liếc mắt một cái nhìn lại, trong phòng khách không có một bóng người, nhưng có tiếng dương cầm từng điệu truyền tới lỗ tai hắn. Mục Thành Quân bước vào mấy bước, thấy một cô bé đang đàn dương cầm trước cửa sổ sát đất. Hắn nhìn quanh bốn phía, thấy trên tường treo đầy ảnh chụp. Đối với người phụ nữ này, Mục Thành Quân cũng không xa lạ.

Nhưng trong cả phòng khách, trừ cô bé đang đàn dương cầm ra, cũng chẳng còn người nào khác.

Mục Thành Quân đến gần mấy bước, tới cạnh cô bé. Con bé đầu cũng không ngẩng. Mục Thành Quân vươn tay đè phím đàn dương cầm xuống, âm thanh xé rách kéo dài truyền tới trong tai. Mục Thành Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô bé, “Tân Thế Huân đâu?”

Cô bé có vẻ bị dọa giật mình, vô cùng cẩn thận giương mắt nhìn về phía Mục Thành Quân, “Cháu không biết.”

“Cháu không biết? Ông tin tôi bây giờ mang nó đi ra không?”

“Đừng…”

Đầu cầu thang có vẻ có động tĩnh truyền đến. Tân Thế Huân đi tới, bà Tân theo ngay sau ông ta. Người đàn ông nhướng mày, “Khách hiếm! Cậu thế mà lại tới nhà họ Tân.”

“Tân Thế Huân, ông bớt ở đây giả bộ hồ đồ với tôi! Có một số việc ông không ra mặt, ông tưởng tôi không biết có liên quan tới ông sao?”

Tân Thế Huân cười cười, trong mắt có vẻ dữ độc và khinh thường đảo qua. “Nhà họ Mục và nhà họ Tân sống yên ổn với nhau không có việc gì mấy năm nay, hôm nay cậu thế mà lại tìm tới cửa. Mục Thành Quân, quy tắc này chính cậu đã phá trước.”

Mục Thành Quân giơ đồ trong tay lên, “Biết cái này chứ? Là ông đưa tôi đúng không?”

“Tôi không rõ cậu đang nói gì cho lắm.” Tân Thế Huân dời mắt, tầm mắt rơi xuống trên người Tân Tư Niệm, “Tư Niệm, chuyện của người lớn, con không cần lo, tiếp tục luyện đàn đi.”

“Vâng ạ.” Cô bé ngoan ngoãn đáp vâng, nâng đôi tay bắt đầu đánh đàn.

“Mục Thành Quân, lúc nhìn nó, cậu không thấy rất quen sao?”

Mục Thành Quân cười lạnh, “Đừng ở đây giả thần giả quỷ với tôi, ông muốn nói nó giống ai? Giống con gái ruột ông sao?”

“Tôi chính là dựa theo chuẩn mực của con bé mà nuôi dạy Tư Niệm. Có điều Tư Niệm cần phải ngoan hơn, biết nghe lời hơn, tương lai mới có thể tránh những thằng đàn ông như cậu.”

Mục Thành Quân tiến lên vài bước, thình lình ném tài liệu trong tay vào người đàn ông, “Tôi cảnh cáo ông, nếu ông dám đụng vào người nhà của tôi, tôi cho ông chết thế nào cũng không biết.”

Tài liệu từ trong túi rớt ra, rơi rớt trên mặt đất. Tân Thế Huân cúi đầu nhìn, thấy bức hình bên trong. “Ha ha ha, thế này không phải nên là báo ứng của cậu sao?”

Mục Thành Quân dùng sức đánh tới, nắm tay nện mạnh vào mặt Tân Thế Huân. Ông ta đứng ở đầu cầu thang, cả người bất ngờ không kịp phòng ngừa ngả ra sau, bà Tân ở sau vội duỗi tay ôm lấy ông ta.

Người đàn ông khum người, vừa muốn tung cú thứ hai, cánh tay lại bị người giữ lại. Mục Thành Quân đột nhiên bị người lôi ra sau, đợi đứng yên lại, hắn mới nhìn thấy có năm, sáu gã đàn ông xông tới. Tân Thế Huân giơ tay lau khóe miệng, bên miệng đã rách, có thể nếm được mùi máu.

Ông ta đứng lên, cảm xúc kích động chỉ vào Mục Thành Quân, “Mày đừng quên, nhà họ Mục và nhà họ Tân đã có giao ước. Hôm nay mày chạy đến nhà họ Tân trả thù thì dù tao đánh chết mày, nhà họ Mục bọn mày cũng chẳng thể nói thêm câu nào!”

Mục Thành Quân xuyên qua bức tường người nhìn vẻ dữ tợn trên mặt Tân Thế Huân, “Tôi hiểu rồi, hôm nay ông cố ý chọc giận tôi, chính là muốn tôi tìm tới nhà họ Tân, phải không?”

“Ha ha ha ha!!!” Tân Thế Huân nghiến răng nghiến lợi, ý hận hiện cả trong mắt tóe ra. “Một cái mạng của con gái tao, cứ vậy mà bị ném đi vô ích, nhưng mày thì sao? Mày lại tổn thất gì cũng chẳng bị! Nhà họ Mục có bản lĩnh, nên cho người nhà họ Tân bọn tao ngậm ăn hoàng liên* nhiều năm như vậy. Khi đó nói không được đề cập tới thương thế của mày, bằng không sẽ cho nhà họ Tân từ đây không có chỗ dừng chân tại Đông Thành. A! Mục Thành Quân, tao không muốn chọc mày, hôm nay là mày muốn hại tao, là mày tìm tao trả thù.”

* hoàng liên: thuốc đông y, có vị đắng

Người đàn ông rất muốn xông lên trước, nhưng bị bọn chặn lại.

Ánh mắt hung ác của Tân Thế Huân đã không giấu kín được, “Đánh cho tao, đánh chết tươi!”

Bà Tân ở đàng sau nghe vậy, sợ tới mức ôm lấy cánh tay ông ta, “Thế Huân, tôi đã mất một đứa con gái rồi, chẳng lẽ ông còn muốn tôi mất ông sao? Giáo huấn chút được rồi, ngàn vạn lần đừng đụng tới mạng người!”

“Bà biết cái gì!” Tân Thế Huân đột nhiên vung tay bà ra. “Bà không sợ con gái trên trời linh thiêng thấy cái kiểu khóc rống này của bà sao?”

Tân Thế Huân lần thứ hai chỉ vào Mục Thành Quân, “Đánh cho tao, đánh chết nó!”

Vừa dứt lời, Mục Thành Quân đã bị một cú đấm đánh trúng mặt, trên mặt nóng rát. Đối phương căn bản không có ý thu tay lại, tiếp tục tung đấm.

Mục Thành Quân cũng đánh trả, có điều người đông thế mạnh, rất nhanh liền bị áp chế.

Tài xế từ ngoài xông vào, cửa không bị khóa.

“Dừng tay, dừng tay hết đi!”

Anh ta dĩ nhiên muốn giúp Mục Thành Quân, chỉ là thứ anh ta rành nhất là lái xe, chứ không phải đánh nhau, ba cú đấm của đối phương liền đánh ngã anh ta.

Cô bé đang đánh đàn nghe được động tĩnh bên này, sợ tới mức dừng tay. Con bé xuống khỏi ghế, chạy bước nhanh tới vợ chồng Tân Thế Huân, “Ba, mẹ, con sợ.”

“Có gì mà sợ.” Ánh mắt Tân Thế Huân hướng về phía trước phương, lạnh lùng cười nói: “Nó hại chết chị con, đây là đền mạng.”

Trên người Mục Thành Quân không biết đã trúng bao nhiêu cú đấm. Nhà họ Tân hiển nhiên đã có chuẩn bị, tìm người người nào người nấy thân thủ lợi hại.

Người đàn ông bị một quyền ngã ra sô pha, nhìn lại, thấy bức ảnh để cạnh điện thoại bàn.

Tân Thế Huân tiến lên hai bước, chỉ vào cô gái trong khung hình, nói: “Hôm nay tao đánh cho mày chết tại đây, chính là cho mày đi với con gái tao, cho mày chuộc tội nó!”

Mục Thành Quân ngồi trên sô pha, chỗ khóe miệng đang chảy ra máu. Ánh mắt hắn nhìn chằm chặp bức ảnh kia, hắn kéo giọng cười nhạt lạnh lẽo, “Tôi đi cùng cô ta? Tôi vì cái gì phải đi cùng cô ta? Tôi bây giờ rất tốt, có vợ với con mình. Tôi đã sớm quên con gái ông rồi, tôi đi cùng cô ta làm gì?”

“Mày…” Tân Thế Huân nghe nói thế, sắc mặt khó coi tới cực điểm, tựa như phải dùng rất nhiều sức mới mắng ra được hai tiếng, “Súc sinh, súc sinh!”

“Ha ha ha!!!” Mục Thành Quân cười, mùi máu tươi trong miệng rất nặng. Ánh mắt hắn trói chặt Tân Thế Huân không buông, “Ông mắng chửi người đổi từ mới mẻ chút được không? Hai chữ ‘súc sinh’ ông đã mắng từ mấy năm trước rồi, tôi cũng nghe ngấy rồi.”

Xe nhà họ Mục tới trước cổng nhà họ Tân, bà Mục không nói hai lời liền đẩy cửa xe đi xuống.

Tô Thần theo sát đàng sau. Thấy bà định cứ vậy mà vào, Tô Thần vội chắn trước người bà, “Mẹ, mẹ vào như vậy sẽ không nguy hiểm ư?”

“Mẹ biết phía trước là hố lửa, nhưng con trai mẹ đang ở bên trong.”

Bà Mục đẩy cánh tay Tô Thần ra, tiếp tục đi tới trước. Trong đầu Tô Thần cũng loạn xạ, căn bản không rảnh lo mấy thứ đó, cô đuổi theo sau bà Mục. Bà Mục bước chân vội vàng, lúc sắp tới cửa, lại đột nhiên ngừng lại, “Thần Thần, người của Kính Sâm hẳn sẽ tới nhanh thôi, mẹ đi vào tốt xấu cũng có thể kéo dài thời gian.”

“Mẹ, nếu báo cảnh sát… Cảnh sát có lẽ sẽ trước được.”

Bà Mục nhìn cô một cái thật sâu, “Không thể báo cảnh sát. Khi cảnh sát tới được, Kính Sâm cũng có thể chạy tới rồi. Thần Thần, con nghe mẹ, chuyện này để chính chúng ta ra mặt, không nên điều động cảnh sát.”

Tô Thần không tiện hỏi, chỉ gật gật đầu, “Được.”

Bà Mục tiếp tục đi tới trước. Cửa nhà họ Tân mở toang, liếc mắt một cái trông vào có thể nhìn thấy tình hình trong phòng khách.

Mục Thành Quân ngồi trên sô pha. Bà Mục thấy hắn bị đánh không nhẹ, trên mặt cũng tím bầm lại, nhưng bà lại thở phào nhẹ nhàng. May mắn, sự tình vẫn chưa tới nỗi không thể đảo ngược.

Đuôi mắt người đàn ông thấy được bóng dáng ở cửa. Bà Mục đi đến, mà Tô Thần thì đang theo sau bà.

Con ngươi hắn chợt ngưng lại một cái, vừa định mở miệng bảo bọn họ đi mau, thì thấy bà Mục xoay người lại, đẩy Tô Thần sắp theo vào ra ngoài một phát. Bà dùng sức đóng cửa, tràng tiếng đóng cửa này cũng thu hút nhiều ánh mắt hơn nhiều qua.

Tân Thế Huân ngẩng đầu, nhìn bà Mục đang từ cửa đi từng bước một tới.

“Hôm nay nhà họ Tân thế này là sao đây? Khách quý từng người một tới nhà, không có tiếp đón từ xa được!”

Bà Mục nhìn Mục Thành Quân, lại dời ánh mắt rất nhanh, “Cách nhà họ Tân đối đãi khách quý thật đặc biệt.”

“Mục phu nhân, hẳn bà đâu thể có câu oán hận được chứ nhỉ?”

Mục Thành Quân cắn hàm, “Chuyện này không liên quan tới mẹ tôi, để bà đi đi.”

Tân Thế Huân dang đôi tay ra, “Nhưng đâu phải tôi không có ý cho Mục phu nhân đi, là tự bà ấy muốn tới.”

Bà Mục tiến lên mấy bước, ngồi xuống trên sô pha đối diện Mục Thành Quân. Tân Thế Huân nói với Tân Tư Niệm ở bên cạnh: “Tư Niệm, trong nhà có khách tới, pha trà.”

“Dạ.”

Bà Mục yên lặng ngồi, lòng nóng như lửa đốt. Giờ nếu là ở nhà mình, bà nhất định sẽ trút hỏi Mục Thành Quân xem vì sao lại kích động như vậy, sao cứ xông vào tòa địa ngục là nhà họ Tân này chứ?

Có điều hiện tại, bà mặc kệ những thứ đó, hiện tại quan trọng là phải bảo vệ Mục Thành Quân.

“Thành Quân, Kính Sâm tìm con có việc bàn bạc, sao con điện thoại cũng không nghe? Chuyện của chúng ta và nhà họ Tân đã sớm qua, con còn tới chỗ này làm gì?”

Tân Thế Huân cười lạnh, bà là muốn dùng Mục Kính Sâm ra áp chế ông ta hay sao?

Ai mà không biết hai anh em nhà họ Mục này, một người quát thét thương trường, một người lấy nắm sắt nói chuyện? Chỉ là Mục Kính Sâm có tới thì có thể thế nào?

Lúc bị bà Mục đẩy ra, Tô Thần hơi không đứng vững, lảo đảo mấy bước. Cô nhìn về phía cánh cửa lớn đóng chặt kia, trong lòng càng thêm nôn nóng. Tô Thần nhìn quanh bốn phía, thấy ban công cách đó không xa, cô bước nhanh tới đó. Đi tới trước lan can, cô thử mấy cái, trèo lên được rất nhanh.

Cửa sổ ban công sát đất hé một khe hở. Tô Thần ngồi xổm xuống, mơ hồ cũng thấy được tình huống trong phòng khách.

Tô Thần nhìn thấy cô bé bưng một tách trà nóng lại, con bé để tách trà lên bàn trà, “Mời uống trà ạ.”

Bà Mục khuôn mặt không có thần sắc, nói: “Cám ơn cháu.”

“Con gái lớn của tôi có bưng trà cho bà bao giờ chưa? Bà có nói một câu cám ơn với nó không?” Tân Thế Huân đột nhiên hỏi.

Tách trà này, bà Mục bất kể thế nào cũng nuốt không xuống, thần sắc bà không biến đổi, ngẩng đầu nhìn về phía Tân Thế Huân, “Chuyện của nhà họ Tân và nhà họ Mục đã sớm xóa bỏ toàn bộ rồi, tôi cam đoan sẽ không để Thành Quân gây chuyện nữa.”

Ánh mắt bà Mục sau đó hướng về phía Mục Thành Quân, “Thành Quân, chúng ta đi thôi.”