Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 275: Tôi muốn dọn về phòng với cô

Editor: Dế Mèn

Tân Thế Huân sốt ruột trấn an cô bé, “Tư Niệm, không sao, không sao, ba tin không liên quan đến con, đừng kích động…”

“Ba…” Cô bé khóc rống, có điều lồng ngực khó chịu kinh khủng, con bé thở phì phò, nói: “Con, thật sự không liên quan tới con…”

“Được, không liên quan chuyện của con.”

Mục Thành Quân lạnh lùng nhìn. Tô Thần cũng không biết nên làm sao bây giờ. Việc này, cô không nhận, càng không đối chất với cô bé, cô nghĩ thầm con bé là con nít, nếu cô so đo quá sâu với con bé, người khác sẽ nghĩ cô làm khó một đứa trẻ.

Cách đó không xa người ngồi đầy, nghe được động tĩnh bên này, có người đã đi tới.

Hứa Tình Thâm quay đầu nhìn lại, theo bản năng muốn đứng dậy, “Có phải đã xảy ra chuyện rồi không?”

Tưởng Viễn Chu thấy thế, giữ chặt cổ tay cô một cái, “Em quản nhiều như vậy làm gì?”

“Bên kia sao thế?” Bàn bên cạnh cũng có người đang hỏi.

“Hình như là có cô bé bị bệnh tim tái phát…”

“Trời ạ!”

Mấy câu như vậy chạy vào lỗ tai Hứa Tình Thâm, cô đẩy tay Tưởng Viễn Chu ra, “Nghe thấy không? Có người bệnh tim tái phát.”

“Vừa nãy anh có thấy, bên kia tranh chấp hồi lâu rồi.” Tưởng Viễn Chu cầm lấy chong chóng trên bàn, “Chính cô bé đụng vào người ta, chẳng qua chỉ là cái chén trà thôi, vì không muốn chịu trách nhiệm mà làm sự tình ầm ĩ lớn như vậy. Anh sau này cũng không thể dạy con gái mình như vậy được.”

“Mặc kệ thế nào, hiện tại người nằm trên mặt đất, không thể mặc kệ.” Hứa Tình Thâm nói, đứng lên, đồ cũng không cầm, túi cũng không màng. Tưởng Viễn Chu lắc đầu, đứng dậy cầm cái túi thay cô rồi đuổi theo.

Mục Thành Quân sắc mặt mười phần khó coi, trong mắt hắn, người nhà họ Tân chính là đang giả bộ, cả dạy dỗ con gái mà cũng có mưu mô như vậy.

“Bệnh tim tái phát phải không? Muốn tôi kêu xe cứu thương cho ông không?”

Những lúc thế này, Mục Thành Quân tùy ý nói một câu, mặc kệ là ý tốt hay là ý xấu, đều có thể kích thích đến đối phương; hơn nữa trong lời nói của Mục Thành Quân rõ ràng có châm biếm. Tô Thần cũng không biết vì sao đêm nay hắn không chịu thoái nhượng, một đứa trẻ thôi mà, thật sự không cần so đo với con bé nhiều như vậy.

Hứa Tình Thâm bước nhanh tới, cô đi giày cao gót, vào giữa đám người, cô định ngồi xổm xuống, nhưng không tiện. Hứa Tình Thâm cởi giày, chân trần trực tiếp quỳ xuống đất.

“Nào, để tôi xem.”

“Chị Tưởng?”

“Tôi là bác sĩ.”

Đang vây quanh bên cạnh, thấy Tưởng Viễn Chu lại đây, mọi người tự động tránh ra. Người đàn ông đi tới hai bước, thấy Hứa Tình Thâm ngồi xổm, đang nói chuyện với cô bé.

“Không thoải mái chỗ nào?”

“Tim con bé không khỏe.”

Hứa Tình Thâm ghé sát vào rồi nhìn khuôn mặt cô bé, làm kiểm tra cơ bàn cho con bé. “Ngày thường có uống thuốc không?”

“Có uống, nhưng cũng không phải uống hàng ngày, gần đây tình trạng cơ thể không tồi, cho nên ngừng rồi.”

Hứa Tình Thâm nhìn Tân Thế Huân, sau đó nói với mọi người xung quanh đang vây xem: “Tất cả mọi người tản ra đi, hô hấp vốn đã không thoải mái, không có gì tốt, tản ra đi.”

Hứa Tình Thâm làm bác sĩ đã quen, nói chuyện đương nhiên có bao nhiêu trực tiếp thẳng thắn, “Ngày thường con bé từng bị tình huống như vậy chưa? Một tháng mấy lần?”

“Lúc kích động nhịp tim sẽ nhanh hơn, nghiêm trọng hơn thì chính là giống như bây giờ…”

“Tôi đã cho người gọi xe cứu thương, bên này rất gần Tinh Cảng, qua đó kiểm tra đi.”

Cô bé nghe thế, túm lấy cánh tay Tân Thế Huân, “Ba, con muốn về nhà, con không muốn đi bệnh viện.”

“Nghe lời, con như vậy sao ba có thể yên tâm?”

“Con thật sự không muốn đi.”

Hứa Tình Thâm quan sát khuôn mặt cô bé, cô bé thần sắc nôn nóng, có vẻ rất sợ tới bệnh viện.

Bên cạnh có người đang hỏi: “Vừa rồi bên này tranh cãi cái gì vậy?”

“Hình như là vì cái chén…”

Tân Thế Huân ôm cô bé, vừa an ủi con bé, “Chuyện cái chén không ai trách con, cũng không phải con sai.”

Hứa Tình Thâm nhìn đồng hồ, “Xe cứu thương hẳn sắp tới rồi.”

“Không, con không muốn đi bệnh viện.” Cô bé kiên quyết.

Bên cạnh luôn có người hiểu chuyện thích chen vào nói: “Còn không phải chỉ là cái chén sao? Cũng chẳng đáng giá mấy tiền, nhường nhau một bước là được, so đo với con nít cái gì.”

Tô Thần nhìn gương mặt Mục Thành Quân thật cẩn thận, sợ hắn lại nổi giận. Người khác nói như vậy, cô một chút cũng không thấy kỳ quái, đúng vậy, đối phương là đứa trẻ mấy tuổi, trong mắt người ngoài chỉ e không quan tâm thật giả, cũng chỉ nghĩ bọn họ chuyện bé xé ra to.

Ánh mắt Hứa Tình Thâm yên lặng rơi xuống trên khuôn mặt cô bé, “Sức khỏe con không tốt, đừng kích động. Tất cả mọi người đều đang khuyên con, một cái chén, làm rớt thì cũng rớt rồi.”

“Con không làm tốt, nhưng thật sự là chị kia đụng phải con.”

Hứa Tình Thâm khẽ nhíu mày, “Được, được, nghỉ ngơi đi.”

“Hu hu hu!” Cô bé ngẩng đầu, thấy ánh mắt mọi người đều đang nhìn mình, con bé căng thẳng siết chặt bàn tay.

“Con biết chị cũng là không cẩn thận.”

“Vừa rồi lúc con bưng chén trà đi qua bên này, cô thấy cả.” Ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn thẳng chăm chú vào cô bé. “Cô thấy đụng phải thế nào, cho nên đừng khóc nữa, đợi lát nữa tới bệnh viện làm kiểm tra, được không?”

Cô bé khóe miệng run run, không dám tiếp tục khóc lóc. Con bé sợ trước mặt mọi người Hứa Tình Thâm sẽ chỉ ra mình nói dối.

Tân Thế Huân nhìn người phụ nữ trước mặt, cô là Tưởng phu nhân, cho nên lời cô nói, chỉ e không ai dám nghi ngờ.

Hứa Tình Thâm đứng dậy. Tưởng Viễn Chu tiến lên, người phụ nữ vịn cánh tay anh, sau đó nhấc chân đi lại giày cao gót mình đã ném qua bên.

Tầm mắt Tưởng Viễn Chu hơi ngẩng lên, vừa lúc gặp phải Mục Thành Quân, Mục Thành Quân gật đầu với anh.

Tân Thế Huân khom lưng bế con gái lên, “Tư Niệm, ổn hơn chút nào không?”

“Khá hơn nhiều ạ.”

Mục Thành Quân duỗi tay cầm tay Tô Thần, “Chúng ta đi.”

Cô theo hắn bước nhanh ra ngoài. Hai người lên xe, Mục Thành Quân bảo tài xế lái xe.

Bên trong xe bật máy lạnh, Mục Thành Quân một tay chống trán, Tô Thần nhìn hắn, “Anh sao vậy?”

Người đàn ông lắc đầu không nói.

Túi xách trong tay Tô Thần vang lên tiếng chuông, cô lấy di động ra nhìn màn hình hiển thị, là bà Mục gọi tới.

Tô Thần bắt máy. Bà Mục hỏi khi nào về, Tô Thần đè thấp giọng, nói: “Con, con đang ở trên xe ạ.”

“Được, trên đường chú ý an toàn.”

“Vâng.” Tô Thần cúp máy, bỏ di động vào túi lại. Ngón tay đụng phải bức tranh bên trong, Tô Thần rút tờ giấy, mở ra. Đây là cô mua được, bên trên còn có tên cô bé. Tân Tưởng Niệm, là ý tưởng niệm chị gái phải không?

Mục Thành Quân nghe được động tĩnh, nhìn thoáng qua. Có vẻ bị nhân vật trong tranh làm kích động, người đàn ông bỗng nhiên vươn tay giật lấy bức tranh. Tô Thần vừa định mở miệng, đã thấy Mục Thành Quân xé nát bức tranh.

“Đừng…”

Người đàn ông hạ cửa sổ xe xuống, quăng tranh xé nát ra ngoài.

Hắn thần sắc lạnh lùng, nhìn có chút dọa người. Vật phẩm bán đấu giá cũng không được dán lại, chỉ là một tờ giấy, cho nên nhẹ nhàng bị thổi bay.

“Mục Thành Quân, anh làm sao vậy?”

“Không có gì.”

“Ai nấy đều thấy anh có gì.” Tô Thần ngồi bên cạnh, nắm chặt túi trong tay. “Vì đứa con nít mà tức giận sao? Thật ra lúc ấy tôi đưa lưng về phía anh, anh cũng đâu thấy rốt cuộc là tôi đụng phải con bé, hay là con bé đụng phải tôi.”

“Đương nhiên là con bé đụng cô.”

Tô Thần nghiêng đầu nhìn hắn, “Vì sao chứ?”

“Không vì cái gì, tôi xác định không phải cô làm.”

Tô Thần bật cười, “Cách nói này của anh cũng có chút gượng ép.”

Xem ra chuyện này với Tô Thần, tuy là một chuyện rất nhỏ rất nhỏ, nhưng ít ra Mục Thành Quân đã tin, khiến cô cảm thấy rất thoải mái. “Thật sự tự trong lòng chúng ta biết rõ ràng là được.”

“Tôi không muốn để cô chịu oan…” Mục Thành Quân buột miệng thốt ra.

Trong mắt Tô Thần nhảy lên vẻ kinh ngạc, “Cái gì?”

Mục Thành Quân ý thức được miệng mình thổ lộ cũng quá nhanh rồi, hắn muốn thu lại, nhưng lời nói ra như bát nước đổ, hắn lúng túng nắm ngón tay. “Tôi nói cô ngốc, không cần vì nó là con nít mà nhường nó. Lúc người khác chỉ trích với khinh thường cô, cô cảm thấy rất sướng phải không?”

“Làm gì xuyên tạc ý tôi vậy?”

“Ai xuyên tạc cô, cô chính là ý này. Cả người không có một chút lanh lợi cơ trí, thật sự muốn mang cô tới bệnh viện kiểm tra xem, xem cô có bị bệnh ngốc gì không.”

Đang nói chuyện đàng hoàng, sao giờ lại nhảy tới công kích nhân thân rồi? “Anh mới ngốc đó!”

Tô Thần buồn bực, “Tranh cũng bị anh xé, người cũng bị anh nói, anh thoải mái chứ? Hết giận rồi chứ?”

“Không hết được.” Lồng ngực Mục Thành Quân thật sự vẫn đang nghẹn. “Tôi lúc ấy phải nên giáo dục nó một trận nên hồn, làm người không thể như vậy.”

“Anh thật đúng là phân cao thấp.”

Mục Thành Quân nhìn sang Tô Thần ở bên cạnh, “Phải, nó còn nhỏ, nhưng lời nó nói lại làm người khác tin, việc này lại tạo thành thương tổn cho cô. Nếu không phải tôi ở đó, cô có thể thử xem, cô đã sớm là cái chấm chết đuối trong nước miếng của người ta rồi.”

“Miệng ở trên người người khác, để bọn họ nói đi.”

“Nhưng tôi không muốn nghe thấy…” Mục Thành Quân thu lời nói lại, muốn nói mấy lời khác để che dấu ý sâu xa trong lời của mình, hắn sợ Tô Thần nghe ra. “Nói cô chính là nói tôi, tôi là người sĩ diện cực độ.”

Tô Thần nhìn thẳng vào mắt hắn, “Nói tôi thì là nói tôi, sao lại thành nói anh?”

“…”

Mục Thành Quân nghĩ nghĩ, “Cô là tôi dẫn ra ngoài.”

“Nói không chừng người ta đều tưởng tôi là thư ký của anh, chỉ đi tham dự cùng anh một chút mà thôi, nếu anh không nói, không ai biết quan hệ của chúng ta.”

Mục Thành Quân hừ lạnh, “Tôi sẽ không tùy tiện dẫn thư ký ra ngoài. Thư ký của tôi chỉ có hai loại, một loại năng lực làm việc giỏi, cô căn bản không cùng hàng, còn có một loại là…”

Hắn từ trước đến nay không lựa lời, Tô Thần cũng đã sớm quen, có điều nghe người đàn ông nói như vậy, vết thương lòng của cô khó khăn lắm mới khép lại, lại như đang có chút kéo ra đau đớn. Mục Thành Quân chú ý thấy thần sắc của cô, đôi mỏng môi mím chặt lại: “Thật ra tôi muốn nói, tôi không muốn nhìn cô bị đổ oan.”

“Ừ.” Tô Thần nhàn nhạt đáp.

Mục Thành Quân nhìn ra ngoài cửa sổ. Cái lưỡi nhanh nhẹn như lưỡi gà của hắn mỗi khi đối mặt với Tô Thần, liền thành lưỡi thắt, ngón tay người đàn ông ấn ấn vào huyệt thái dương. Không gian trong xe như càng lúc càng chật hẹp, không nói với nhau câu nào, lại có vẻ càng thêm ngột ngạt.

“Dù sao con của chúng ta, không thể dạy thành như vậy, có phải không?” Mục Thành Quân hỏi.

Tô Thần ừ một tiếng, có điều Khoai Tây Nhỏ mới đầy tháng, hiện tại thảo luận việc này hình như còn sớm.

“Cô thấy nóng không?” Mục Thành Quân cố hết sức dời đề tài này đi.

“Anh nóng? Trong xe không phải bật máy lạnh sao?”

Người đàn ông có phần không còn lời gì để nói, “Tôi chỉ là thấy cô quần áo cổ cao, cho nên mới hỏi một câu.”

Tô Thần sờ sờ chỗ cổ mình, không nói tiếp.



Xe cứu thương rất nhanh liền chạy tới hiện trường, đón cô bé và Tân Thế Huân đi.

Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu cũng chuẩn bị đi về. Hai người đi vào bãi đỗ xe, tài xế mở cửa xe cho Tưởng Viễn Chu. Anh kéo tay Hứa Tình Thâm lại, để cô vào trước.

Đợi tài xế khởi động cho xe chạy rồi, lúc này Tưởng Viễn Chu mới mở miệng: “Vừa rồi sao không vạch trần con bé?”

“Tranh dài ngắn với con nít sao? Không cần thiết.” Hứa Tình Thâm thật ra có thể hiểu được cách làm của đứa trẻ. “Em cảm thấy trong cuộc sống thường này của con bé, dù việc ăn mặc không phải lo, nhưng tâm hồn lại không có được sự an ủi tốt lắm. Con bé thực sự không có cảm giác an toàn, cho nên mới muốn thể hiện bản thân mọi lúc. Con bé chủ động đi đổ nước cho người ta, đơn giản chỉ là muốn nghe người lớn khen mình một câu hiểu chuyện, như vậy, ba mẹ sẽ liền vui.”

“Nhưng làm đứa trẻ như vậy, bản thân có thể vui vẻ sao?”

“Con bé quá mong được yêu thương, cho nên hễ làm sai một chút, con bé sẽ không dám chịu trách nhiệm, con bé chỉ có thể đẩy lên người người khác. Con bé sợ ba mẹ biết mình làm chuyện sai, sẽ có điều thất vọng với mình.”

Tưởng Viễn Chu nhìn chong chóng để bên chân, có chút cảm khái, “Anh sẽ không để con trai và con gái anh như vậy, quá mệt mỏi.”

Hứa Tình Thâm dựa đầu vào bả vai Tưởng Viễn Chu, “Đúng vậy, quá mệt mỏi.”



Xe của Mục Thành Quân nhanh chóng về tới nhà họ Mục. Xuống xe, hai người một trước một sau đi vào nhà.

Tầm mắt bà Mục dời khỏi màn hình TV, “Thành Quân, Thần Thần, các con về rồi à!”

“Mẹ, con lên lầu trước ạ.”

“Cứ gấp vậy làm gì?”

Mục Thành Quân đi thẳng lên lầu. Bà Mục gọi Tô Thần đến bên cạnh, “Ồn ào không thoải mái?”

“Không ạ.”

“Đang yên lành sao bản mặt cứng ngắc vậy?”

Khóe miệng Tô Thần hơi cong lên, “Anh ấy không chịu cười cũng là bình thường.”

“Đêm nay mua được cái gì rồi? Cho mẹ xem nào.”

Tô Thần biết ngay bà Mục sẽ hỏi, có điều bây giờ cô không đưa được đồ ra, “Mua một bức tranh, có điều bức tranh đã bị Thành Quân xé rồi ạ.”

“Xé? Chuyện này là có ý gì?”

“Con cũng không biết ạ. Đêm nay anh ấy rất khác thường. Bức tranh là một cô bé vẽ. Sau khi con lên sân khấu, Thành Quân cũng lên, thời gian sau đó anh ấy đều có gì đó rất không đúng.”

Bà Mục nghe vậy, sắc mặt có chút nghiêm trọng, “Tranh được mua, sau đó lại bị xé?”

“Dạ.”

“Cô bé vẽ bức tranh tên là gì?”

Tô Thần nhớ rất rõ. “Tân Tư Niệm â.”

“Tân? Chữ Tân nào?”

“Tân trong cay đắng nhọc nhằn..”

Bà Mục rõ ràng hít hơi lạnh, “Còn chuyện nào khác xảy ra không?”

“Có thì có, nhưng cũng chỉ là chuyện nhỏ ạ.”

Bà Mục trầm mặc một lúc lâu. “Thần Thần, chuyện Thành Quân bị thương con cũng biết rồi, mẹ thật may mắn con không cứ vậy bỏ đi.”

“Mẹ, sao mẹ đột nhiên nói mấy chuyện này ạ?”

Bà Mục muốn nói cho cô chuyện nhà họ Tân và nhà họ Mục, nhưng lời nói đến bên miệng, lại bị bà nuốt vào lại. Bỏ đi, sự việc kia đã nói không ai được nhắc lại nữa, thêm một người biết chỉ để lộ nguy hiểm thêm một tấc. Vả lại Mục Thành Quân kiêu ngạo như vậy, một vài chi tiết… Hắn sẽ không muốn bị Tô Thần biết. “Thần Thần, Thành Quân sẽ đổi tốt, cho nó chút thời gian.”

Tô Thần hai tay đan vào nhau. Sau khi đi lên, thật ra Mục Thành Quân đang đứng ở đầu cầu thang, nghe được bà Mục nói vậy, hắn bước xuống hai bước, có điều nấp ở khúc cua, người khác nếu không để ý cũng sẽ không nhìn thấy hắn.

Hắn có chút tò mò, Tô Thần sẽ trả lời thế nào.

Một người thay đổi, cần có thời gian, Mục Thành Quân cảm thấy hắn hiện tại khá tốt, ít ra, hàng đêm hắn đều trở về. Không, không chỉ như vậy, hắn hiện tại đều có thể về sớm được thì về sớm, hắn nghĩ, Tô Thần hẳn cũng nhìn ra đúng không?

Tô Thần còn có thể nói thế nào, đương nhiên chỉ có thể đáp có lệ. “Ừm.”

“Thần Thần, lúc chưa sinh Khoai Tây Nhỏ, thật ra con thích con trai hay con gái?”

Tô Thần nhìn về phía bà Mục, bà Mục mở miệng nói thẳng: “Sau khi mẹ sinh Lão Đại thì đặc biệt muốn có con gái, con gái là tiểu áo bông tri kỷ mà! Lúc Lão Nhị sinh ra, ai ai cũng vô cùng phấn khởi, chỉ có mẹ, trong lòng không che được mất mát. Đương nhiên, việc này không thể đề cập trước mặt Lão Nhị, nó ghen mất. Mẹ vẫn toàn nói với nó sinh được đứa con trai như nó, là việc mẹ hãnh diện nhất.”

Tô Thần hơi buồn cười, “Cậu ấy mà nghe được chân tướng, không chừng sẽ khóc mất thôi!”

“Vậy cũng hết cách.”

Tô Thần vén tóc bên má, “Thật ra lúc vừa mang thai, con cũng rất hy vọng là con gái, con gái có thể diện cho thật đẹp.”

“Con còn cơ hội.” Bà Mục mím chặt môi cười. “Đứa thứ hai mà là con gái thì tốt.”

Bà Mục quả nhiên thông minh, một câu từ đã vòng tới đề tài.

Tô Thần giật mình, đứa thứ hai? Cô trước nay cũng chưa nghĩ tới, trên mặt cô có chút mất tự nhiên. Mục Thành Quân nghe thế, một tay cắm trong túi, nhấc hai chân thon dài đi xuống dưới.

Tô Thần nghe thấy tiếng bước chân, giương mắt nhìn lại, thấy Mục Thành Quân đang bước nhanh tới. Cuộc đối thoại vừa rồi, hắn không nghe thấy hết đó chứ?

Người đàn ông đi thẳng đến trước sô pha, nói với bà Mục: “Mẹ, con mấy ngày nay đặc biệt nhớ Khoai Tây Nhỏ.”

Bà Mục nghe lời này, như nghe không hiểu, “Khoai Tây Nhỏ chỉ ở nhà, con lại không đi công tác, nói ai thì đúng chứ thấy con không giống.”

Mục Thành Quân ngồi xuống, “Buổi tối con cứ luôn lo thằng bé sẽ bị lạnh hoặc thấy đói bụng, con toàn bị mất ngủ.”

“Anh thật là nhọc lòng quá nhiều rồi.” Tô Thần tiếp lời.

Mục Thành Quân không nhìn cô, trao đổi luôn với bà Mục, “Mẹ, đêm nay con muốn dọn về phòng mình ở; bằng không ngày nào cũng mất ngủ, công việc cũng không cách nào hoàn thành tốt. Con hiện tại không phải đang thương lượng với hai người, con đây là đang thông báo với hai người một tiếng.”

—–