Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 273: Đời sống cá nhân của anh ta, rất loạn

Editor: Dế Mèn

Tô Thần không biết bà Mục nói là sự thật hay giả, nhưng bà Tô nghe thật sự cả kinh, “Đốt… Đốt nhà?”

“Đúng vậy, tôi cũng có nói Thành Quân, quá kích động rồi, nhưng lúc ấy nó đang nổi nóng, không thể nhịn được.”

Bà Tô nhìn Tô Thần, Tô Thần cong cong khóe miệng, “Mẹ, bây giờ mẹ còn thấy anh ấy ôn tồn lễ độ không?”

“Người kia đánh con, Thành Quân thế là cho con hết giận, mặc kệ nó làm chuyện gì, đều là vì con.”

Nhìn xem, đề tài này xoay một vòng, đánh người lại thật sự biến thành cứu người.

“Thông gia, chị yên tâm, hôm nay tôi cam đoan với bà luôn, sau này Thần Thần ở nhà họ Mục sẽ không phải chịu chút oan ức nào, tôi sẽ yêu thương con bé như con gái mình.”

Bà Tô nghe mấy lời này, đương nhiên phấn khởi, “Đứa con gái tôi như này, thật ra không hy vọng xa vời nó có thể đại phú đại quý, chỉ hy vọng nó có cái gia đình thật sự, có thể sống cuộc sống vui vẻ là tốt rồi.”

“Nhất định, nhất định!” Bà Mục lúc này cần thiết đứng ra nói chuyện. “Có tin tốt vẫn chưa nói với anh chị, Thành Quân cầu hôn với Thần Thần rồi.”

“Vậy ư?” Bà Tô đúng là hào hứng lên thật. “Thật tốt quá, chuyện khi nào thế?”

“Nhẫn Thần Thần cũng nhận rồi.”

Tô Thần không ngờ đề tài chuyển biến nhanh như vậy, cô vừa định phủ nhận, ánh mắt bà Tô đã nhìn cô, trong mắt tràn ngập ý cười. “Thần Thần, sao con không nói với ba mẹ vậy?”

“Cái nhẫn kia của anh ấy…”

“Như vậy thì tốt rồi, ba mẹ cũng có thể yên tâm.”

“Đúng vậy!” Bà Mục tiếp lời, nói. “Tôi định cho bọn chúng làm lễ trước cuối năm, như vậy lúc ăn Tết, anh chị lại dẫn Thành Quân đi thăm vài họ hàng. Cuộc sống này tôi ngẫm lại liền thấy tốt quá!”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Bà Tô quấn khăn lụa lại cho Tô Thần, “Sau này mà gặp phải cái loại người đó, thật sự không được, con cứ tránh đi một chút.”

Tô Thần gật đầu. Bà Tô dù đau lòng, nhưng Mục Thành Quân cũng coi thay Tô Thần trút giận, với lại người cũng không phải Mục Thành Quân đánh, bà cũng không thể cứ treo vẻ mặt như vậy.

Bà Tô và ông Tô ngồi lúc liền đứng dậy chuẩn bị chào đi về, nói là đã trễ, cũng không lên lầu xem Khoai Tây Nhỏ.

Tô Thần và Mục Thành Quân đưa bọn họ ra khỏi nhà họ Mục. Lúc quay vô, Mục Thành Quân đi theo cạnh Tô Thần, “Vì sao không nói thẳng với ba mẹ cô?”

“Đương nhiên không thể nói, hiện tại bọn họ đã vui vui vẻ vẻ mà về; nếu tôi nói, bọn họ trở về còn có thể ngủ được sao?”

Tầm mắt người đàn ông liếc qua cổ Tô Thần, “Nhưng chung quy là tôi động tay, cô giấu giếm thay tôi, có phải…”

“Tôi không muốn để bọn họ nhọc lòng, chỉ đơn giản như vậy. Vả lại dù ba mẹ tôi biết thì có thể làm gì đây? Không ai có thể bắt anh làm gì.” Nói xong câu này, Tô Thần bước nhanh vào nhà.

Mục Thành Quân đứng tại chỗ. Tô Thần không muốn có nhiều tiếp xúc với hắn; cho nên ngoại trừ trước mặt người khác vẫn nói chuyện bình thường với nhau, sau lưng, có thể không nói câu nào thì cô sẽ không nói.

Lúc người đàn ông đi vào nhà, bà Mục vẫn chưa lên lầu. Nhìn thấy Mục Thành Quân tới, bà khẽ vẫy tay, “Thành Quân.”

Mục Thành Quân bước lên.

“Thất thần làm gì? Ngồi đi!”

Mục Thành Quân hình như có tâm tư, ngồi xuống. Bà Mục nhìn chỗ đầu cầu thang, Tô Thần đã lên lầu từ lâu, “Con xem, Thần Thần vẫn bao che con.”

“Cô ấy nói, cô ấy là vì không muốn làm ba mẹ khó chịu.”

“Con bé đương nhiên sẽ nói vậy, nhưng lúc con thừa nhận, ít ra con bé đã giành trước một bước, đè chuyện này xuống.”

“Vậy ư?”

“Lão Đại, trong lòng con rốt cuộc nghĩ thế nào?”

Mục Thành Quân nhìn bà Mục ở bên cạnh, “Mẹ, mẹ lại hỏi vậy rồi, con không có suy nghĩ gì cả.”

“Con dẫn Tô Thần ra ngoài đi dạo nhiều hơn đi. Mấy cuộc xã giao phù hợp, đem con bé theo với, để nó bắt đầu quen với thân phận này. Con bé dần dần quen, thì cũng sẽ dần dần có thể đón nhận. Đương nhiên, nếu con không muốn sống với nó, con có thể không cần nghe mẹ.”

Mục Thành Quân cảm thấy một số việc tiến triển quá nhanh, hắn đón Tô Thần về nhà họ Mục mới được bao lâu? Lúc đón về, thật ra là bất đắc dĩ, còn bực tức với việc cô ngấm ngầm mưu kế, sao mới mấy ngày qua đi, ai cũng đều đang thúc giục bảo bọn họ bên nhau, thậm chí còn đang bàn bạc lo liệu hôn lễ thế nào?

Mục Thành Quân cảm giác mình có chút sắp không theo kịp tiết tấu rồi. Ước nguyện ban đầu của hắn là muốn tìm một cơ hội đuổi Tô Thần đi, mặc dù… Mặc dù hiện tại không muốn đuổi cô đi, nhưng cũng chưa đến mức sốt ruột cứ muốn cưới cô chứ?

Người đàn ông không giận tím mặt, chỉ có chút khó hiểu, thậm chí có thể nói, là hơi ngây ngốc.

“Thành Quân, con chắc cũng phát hiện ra được, Thần Thần đứa nhỏ này, nó khá được…”

Mục Thành Quân có chút đau đầu, “Cô ấy mới sinh con chưa lâu, không tiện tham gia mấy cuộc xã giao.”

Người đàn ông nói rồi đứng dậy, bà Mục còn vội vàng nói thêm: “Nguyên nhân chính vì người ngoài vẫn chưa biết chuyện Khoai Tây Nhỏ. Trước tiệc một trăm ngày, con hẳn nên dẫn Tô Thần lộ diện nhiều hơn.”

“Cô ấy đã như vậy, có gì tốt đẹp mà lộ diện?”

“Xem con nói…”

“Không phải sao, trên cổ còn thương tích, con đưa cô ấy theo rêu rao khắp nơi, là muốn cho mọi người biết con động tay đánh người sao?” Mục Thành Quân đi được hai bước, quay đầu lại nói với bà Mục: “Mẹ, con nói này, có một số việc không nóng vội được. Mẹ bảo Kính Sâm kết hôn trước là được, con thật sự chưa nghĩ tới việc tái hôn, sống như vầy cũng khá tốt…”

“Tốt cái gì mà tốt? Không danh không phận, nếu truyền ra đi trước sau cũng bị người ta nhìn không hay…”

“Được rồi!” Mục Thành Quân ngắt lời bà. “Mẹ, mẹ nghỉ sớm một chút đi, con cũng lên lầu.”

“Bảo con mang Tô Thần ra ngoài xã giao thôi mà…”

“Khỏi dẫn theo đi, cái dạng gia đình thấp bé của cô ấy mà mang lên bàn tiệc, làm con mất mặt.”

“Thành Quân!”

Mục Thành Quân không nói gì nữa, cất bước lên lầu. Đi tới lầu ba, thấy bảo mẫu từ phòng ngủ của Tô Thần đi ra, Mục Thành Quân bước tới.

“Cậu Mục.”

“Khoai Tây Nhỏ ngủ rồi?”

“Chưa ngủ đâu, vừa dậy, lúc này tinh thần đang phấn khởi.”

Mục Thành Quân nghe vậy, đi nhanh vào phòng ngủ. Tô Thần bế con ngồi ở mép giường, đang cho thằng bé bú.

Mục Thành Quân tiến lên, đứng yên trước mặt Tô Thần; cô nghiêng người, có vẻ không muốn cho hắn thấy. Ánh mắt Mục Thành Quân từ khuôn mặt nhỏ của cô đi xuống, lướt qua trước ngực cô, sau đó đến eo cô. Tô Thần cảm giác được mặt mình nóng rát, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, hy vọng hắn sẽ chột dạ, ít ra sẽ dời mắt đi; nhưng vẻ mặt người đàn ông lại bình tĩnh, tròng mắt cũng không nhúc nhích.

Tô Thần nhíu mày, “Nhìn cái gì mà nhìn?”

“Ngực cô, cụ thể là to bao nhiêu?”

Sắc mặt Tô Thần thoắt thay đổi, muốn cầm áo che lại. Nhưng Khoai Tây Nhỏ rõ ràng còn đói bụng mà, thằng bé không bằng lòng “hưm hưm” hai cái, bàn tay nhỏ nắm lấy chỗ ngực cô. Tô Thần thấy thế, đành phải ôm con ngồi qua hướng bên kia.

Tầm mắt Mục Thành Quân théo đó hướng xuống vòng eo cô. Tô Thần lúc mang thai cũng không bị béo ra, sinh con xong, hắn thấy dáng người cô cũng vẫn như vậy, trên eo không có mỡ thừa, chỉ là ngực lớn hơn chút, tay với chân thon như cũ…

Mục Thành Quân vẫn đang quan sát. Tô Thần quay đầu lại nhìn hắn, cô thật sự cả người đều không được tự nhiên, “Thời gian không còn sớm rồi.”

Cô lại dùng lý do như vậy đuổi hắn đi. Dù Tô Thần biết là vô ích, nhưng ít ra cũng cho Mục Thành Quân biết, cô đang không kiên nhẫn. Không ngờ Mục Thành Quân hôm nay lại rất phối hợp, hắn xoay người liền đi ra ngoài; đi ra khỏi phòng rồi, thậm chí còn thay cô đóng cửa phòng lại, như thế ngoài dự đoán của Tô Thần.

Ngày hôm sau, Mục Thành Quân sáng sớm đã ra ngoài. Buổi sáng, Tô Thần ngồi với bà Mục trong phòng khách.

Quản gia Tào từ ngoài đi vào, “Mợ cả, có bưu kiện của mợ ạ.”

“Tôi?”

“Vâng.”

Tô Thần đứng dậy. Quản gia Tào dẫn người chuyển hàng vào. Người nọ trong tay ôm hộp quà, phía trên được thắt nơ bằng lụa rất đẹp, còn cắm một bông hồng ở trên.

Tô Thần khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc, “Tôi có mua đồ gì đâu!”

Vả lại, có mấy người biết cô sống ở nhà họ Mục chứ?

Bà Mục đứng dậy theo, thấy Tô Thần tiến lên, bà vội chắn trước mặt Tô Thần, “Từ từ.”

Bà Lăng trước đó không lâu mới đến gây chuyện, thiếu chút đã huỷ hoại khuôn mặt Tô Thần, ai biết trong này để cái gì đây? Tô Thần hiện giờ ở tại nhà họ Mục, bao nhiêu đôi mắt đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào cô. Bà Mục bảo Tô Thần ngồi xuống lại, bà tỏ ra bình tĩnh mà nhìn về phía người nọ, “Là ai bảo đưa tới?”

“Anh ấy nói cô Tô nhìn, tự khắc sẽ biết ạ.”

“Bưu kiện không rõ ràng, chúng tôi là sẽ không nhận, cậu cầm về đi.”

“Thế này…” Đối phương rất khó xử.

Bà Mục chỉ vào quản gia Tào, “Bên trong đây mà là bom thì sao đây? Sau này còn loại chuyện này nữa thì đừng mang thẳng vào, ít nhất phải cho bảo vệ ở cổng kiểm tra trước một lần.”

“Dạ.” Quản gia Tào nghe vậy, nói với cậu thanh niên kia: “Cậu ra ngoài trước đi.”

“Thế này không được đâu, đã nói là phải đưa tận tay cho cô Tô ạ…”

Quản gia Tào đẩy vai cậu ta, “Mợ cả chúng tôi không muốn mấy thứ này, đi nhanh đi.”

Cậu nhóc là bị lùa ra tới ngoài cổng, hết cách, cậu chỉ có thể gọi cho người đặt hàng.

Vẻ mặt bà Mục có chút nghiêm trọng, “Thần Thần, con có xem tin tức không? Có vài người đã bị đe dọa, trong nhà nhận được mấy thứ bưu kiện lung tung lộn xộn như vậy, bên trong bỏ mấy con búp bê vải đáng sợ đó, hoặc là không hoàn chỉnh…”

Reng reng reng!!!

Máy bàn trong phòng khách đột nhiên reo lên, ở ngay cạnh bà Mục, bà thu lại lời nói, hơi bất an nhấc ống nghe, “Alo?”

“Mẹ.” Trong điện thoại truyền đến giọng Mục Thành Quân. “Con cho người tới đưa đồ, sao mẹ đuổi người ta đi?”

“Cái gì… À!” Bà Mục phản ứng lại được. “Con sắp xếp?”

“Ừm.”

“Thứ gì thế?!”

Mục Thành Quân ở trong điện thoại lời ít mà ý nhiều, nói: “Mẹ đừng hỏi, chỉ cần cho cậu ta để đồ ở đây là được rồi.”

“Được, vậy sao trước đó con không nói một tiếng với mẹ? Còn làm người ta bất ngờ nữa chứ!” Bà Mục nói xong, cúp điện thoại, nói với quản gia Tào ở bên cạnh,: “Mời cậu nhóc kia vào đây đi, hiểu lầm.”

“Vâng.”

Tô Thần hoàn toàn chẳng được hay biết gì, thấy cậu nhóc kia ôm đồ được vào lại. Cậu ta bước tới, để hộp quà lên bàn.

“Cô Tô, cô ký nhận ạ!”

Tô Thần do dự giơ tay ra, cầm giấy và bút, ký tên mình xuống.

Cậu nhóc xoay người đi. Bà Mục ngắm cái hộp kia, không thấy có gì không thích hợp. “Thần Thần, mở ra xem.”

“Được ạ.”

Tô Thần đứng dậy, tháo sợi lụa trên đó thật cẩn thận. Mở hộp ra, đập vào mắt chính là một lớp rải đầy hoa hồng, Tô Thần có chút giật mình. Bà Mục thấy hai bên có cái khóa, bà nhẹ nhàng mở lớp trên ra, nhấc ra ngoài, dưới hoa tươi có đặt một bộ đồ.

Tô Thần nhìn thấy có cái thiệp đỏ, cô lấy ra xem, mặt trên viết “Đêm tiệc từ thiện Phong Thịnh.”

Bà Mục lập tức hiểu ra, đây là Mục Thành Quân đưa, ý là bảo Tô Thần cùng hắn đi dự…

Nhưng mà không đúng à nha, là ai tối qua lời thề son sắt nói sẽ không dẫn con bé theo? Còn nói không để con bé lên bàn tiệc được, sẽ làm mình mất mặt? Hoá ra đây là bụng nam mô miệng bồ dao găm mà!

Tô Thần cầm lấy ra, là bộ sườn xám, chỗ cổ áo được làm tinh xảo ổn thỏa. Bà Mục nhìn, “Lại có tâm thật đấy, như vậy, sẽ không thấy được vết thương trên cổ con.”

“Mẹ, đây là có ý gì thế ạ?”

“Con xem thư mời là được, đây là bảo con đi cùng đó.”

“Bộ này là Thành Quân đưa ạ?”

Bà Mục cười khẽ, “Trừ nó, còn có thể là ai?”

“Con không đi.” Tô Thần gấp áo, bỏ vào hộp lại, “Con không hợp tham dự mấy trường hợp này, con cũng không thích, với lại… Con vẫn muốn ở nhà chăm Khoai Tây Nhỏ.”

Nhìn Tô Thần cự tuyệt dứt khoát như vậy, bà Mục liền hiểu Mục Thành Quân vì sao không tự mình ra mặt, mà cho người cầm thẳng quần áo đưa đến nhà.

Nếu đổi thành Mục Thành Quân hỏi thẳng, phỏng chừng sẽ bị cự tuyệt còn thảm hơn, đến lúc đó, cả mặt mũi với áo trong của hắn cũng chẳng còn.

Nhưng hôm nay cục diện rối rắm này, chẳng khác nào là ném cho bà Mục, chung quy chủ ý là bà đưa ra, bà thế nào cũng phải nói tác động Tô Thần mới được.

“Thần Thần, chẳng qua là bữa tiệc tối thôi, con đi đi, coi như đi chơi.”

“Không được đâu ạ, con chưa từng dự mấy trường hợp này, hơn nữa… Con thật sự không thích, cũng không hợp.” Tô Thần nói đoạn muốn đứng dậy.

Bà Mục thấy thế, vội mở miệng: “Đêm nay không giống vậy đâu, là làm từ thiện, đồ được bán đấu giá thật ra không đáng bao tiền, toàn là một vài bứa tranh này nọ của bọn trẻ, nhưng số tiền quyên được đều sẽ được dùng đến, chuẩn bị cho những đứa trẻ sẽ vào tiểu học. Thần Thần, con vừa vào nhà họ Mục, khả năng vẫn chưa hiểu quy củ của chúng ta. Phàm là con dâu nhà họ Mục, sau khi sinh con, đều phải tham gia mấy đêm tiệc từ thiện, tự mình tham gia đấu giá; nói cách khác, chính là tích đức làm việc thiện, con đây là tích đức cho Khoai Tây Nhỏ.”

Tô Thần không ngờ nhà họ Mục còn có thể có quy củ như vậy. “Tự Thành Quân đi không phải được rồi ạ? Mua hơn hai bức tranh, có tâm ý là được rồi.”

“Như thế không giống. Xưa nay loại chuyện này, đều phải hai người cùng tham gia. Lúc mẹ vừa sinh Thành Quân, cũng quyên góp không ít đồ, đây là quy củ tổ tiên truyền lại.”

Tô Thần có chút khó xử. Cô căn bản không hợp với mấy tình huống này, đi, cũng sẽ chỉ khó xử không phải sao?

Nhưng lời bà Mục đã nói ra đây cả, cô mà từ chối nữa, lại có vẻ như không suy nghĩ cho Khoai Tây Nhỏ.

“Thần Thần, Thành Quân đi cùng con, không cần lo.”

Tô Thần miễn cưỡng gật đầu, “Nhưng thư mời nói hôm nay, con sợ không kịp chăng.”

“Trước tiên con lên lầu thử áo xem, việc khác không cần nhọc lòng, đến lúc đó Thành Quân sẽ đến đón con.”

Tô Thần khó xử cầm bộ áo kia. Bà Mục nhìn hoa hồng trên bàn, “Quản gia Tào, đợi lát nữa tìm cái bình hoa, cắm hoa Thành Quân tặng Thần Thần vào.”

“Vâng.”

Tô Thần nghe câu này, không khỏi nói câu: “Cái này hẳn là trong tiệm gói đó ạ…”

Bằng không, Mục Thành Quân tặng cô hoa hồng làm gì?

Bà Mục bật cười, “Tiệm sườn xám này, mẹ đã may không dưới mười bộ, mỗi lần mẹ đi lấy, sao một cánh hoa cũng không thấy đưa mẹ nhỉ?”

Quản gia Tào cũng nở nụ cười. Tô Thần ôm cái hộp quà kia lên, “Mẹ, con lên lầu trước.”

“Được, đi đi.”

Thấy cô lên lầu rồi, quản gia Tào hỏi: “Phu nhân, nhà họ Mục có quy củ đó từ khi nào vậy ạ?”

Bà Mục đứng dậy, tinh thần sảng khoải, “Từ hôm nay trở đi sẽ có.”

“Quy củ này quả thật khá hay ạ.”

Lúc chạng vạng, Mục Thành Quân từ ngoài trở về, vào nhà, nhìn thấy bà Mục ngồi trong phòng khách, “Mẹ.”

“Về rồi à!”

Người đàn ông đi thẳng lên lầu, bà Mục gọi hắn một tiếng: “Thời gian không còn sớm, nhanh đưa Thần Thần đi đi.”

Bước chân Mục Thành Quân chợt dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía bà Mục, “Cô ấy sẽ đi?”

“Áo con cũng đã tặng, sao con bé lại không đi? Vả lại, không phải con mời sao?”

“Con tưởng cô ấy sẽ không hứng thú.”

“Có mẹ ở đây, mẹ có thể nói được nó.”

Mục Thành Quân nửa tin nửa ngờ, nhấc chân đi tiếp. Tới trước phòng Tô Thần, Mục Thành Quân đi vào, trên chiếc giường to là thế để bộ sườn xám kia. Tô Thần thấy hắn vào, không nói một câu nào.

Mục Thành Quân thử lên tiếng, “Có thể đi chưa?”

“Trong nhà thực sự có quy củ như vậy?”

“Hửm?”

“Quy củ mà mẹ nói đó.”

Mục Thành Quân cũng không biết bà Mục đã bịa chuyện gì, nhưng hắn từ trước đến nay thông minh, vẻ mặt thong dong tự nhiên, “Ừm.”

Tô Thần rõ ràng thở dài, “Phải đi bây giờ sao?”

“Đúng.”

“Giờ tôi thay quần áo.”

“Được, thay quần áo rồi theo tôi. Tôi dẫn cô đi làm tóc với trang điểm, bên đó có sẵn giày, có thể có đôi hợp.”

Tô Thần nhìn hắn, Mục Thành Quân đứng im.

“Tôi thay quần áo.”

“Được.” Đôi chân dài của Mục Thành Quân cử động, đi ra ngoài.

Tô Thần vừa rồi đã thử qua, bộ sườn xám rất vừa người. Sinh Khoai Tây Nhỏ xong, ngực cô có căng lên, cô tưởng bộ đồ sẽ không vừa, không ngờ lại rất vừa vặn.

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, “Xong chưa?”

“Xong rồi.”

Mục Thành Quân đẩy cửa đi vào, nhìn dáng vẻ Tô Thần, khóe miệng hắn không khỏi giãn ra, “Rất đẹp.”

“Đi thôi.”

“Từ từ, trang sức đâu.”

“Ở ngăn kéo.”

Tô Thần đi đến trước gương trang điểm. Cô ngồi xuống, kéo ngăn kéo ra, từ trong lấy ra hộp trang sức. Mục Thành Quân cầm nhận, mở hộp, lấy sợi dây chuyền ra. Tô Thần quay lại nhìn sang hắn, “Tự tôi được rồi.”

“Tôi không có dư thời gian chờ cô, đừng làm vẻ.”

Tô Thần ngay ngay ngắn ngắn ngồi lại. Mục Thành Quân đeo dây chuyền cho cô. Vừa rồi hắn giả bộ vô cùng giỏi. Đã gặp qua quá nhiều mỹ nữ, Mục Thành Quân đã cho rằng nhìn Tô Thần, mình sẽ không có chút kinh ngạc nào nữa. Hắn chỉ nhàn nhạt nói câu “rất đẹp”, nhưng mà Tô Thần mặc sườn xám quả thực rất hợp. Nếu không phải sợ cô không chịu đi cùng mình ra ngoài, Mục Thành Quân thật sự muốn nảy thú tính quá độ, nhào ngay vào cô trên chiếc giường lớn.

Ánh mắt hắn nhìn không kiêng nể gì, Tô Thần cũng cảm giác được, “Xong chưa?”

Mục Thành Quân hai tay giữ vai Tô Thần, vuốt ve. Cô tránh khỏi bàn tay hắn, “Đi thôi.”

“Từ từ, còn lắc tay.”

Đeo lắc tay xong, Mục Thành Quân nhìn qua Tô Thần, “Nhẫn đâu?”

“Mang nhẫn làm gì?”

Trước khi cô định đi trước, Mục Thành Quân đã đứng im chắn trước cô, Tô Thần bị vây trước gương trang điểm. Mục Thành Quân nói giọng rất trầm, “Lấy nhẫn ra đây.”

“Anh bảo tôi đeo nhẫn, còn theo anh ra ngoài, anh cảm thấy người khác sẽ nghĩ thế nào?”

“Nghĩ thế nào?” Mục Thành Quân dứt khoát kéo ngăn kéo ra. Thấy cái hộp nhẫn, hắn lấy nó từ bên trong ra. “Con cũng đã sinh cho tôi, cô còn sợ ánh mắt người khác hay sao?”

Mục Thành Quân lấy nhẫn ra, kéo bàn tay Tô Thần một cái, “Bọn họ thích nghĩ thế nào cứ nghĩ, đến lúc tiệc trăm ngày của Khoai Tây Nhỏ tới, mọi người ở Đông Thành đều sẽ biết, cô còn muốn gạt ai sao?”

“Tôi là suy xét cho anh, Mục tiên sinh phong lưu phóng khoáng, danh độc thân hẳn sẽ có lợi nhất cho anh chứ nhỉ?”

Mục Thành Quân đưa nhẫn tới ngón áp út của cô, mắt Tô Thần trông tới. Mục Thành Quân cầm tay cô lên, “Thành thật nói cho tôi, lúc cầm nhẫn, có lén đeo thử không.”

“Không có.”

“Thật không có?”

“Tôi đã vảo anh cầm lại mà!”

Mục Thành Quân nắm bàn tay Tô Thần, ngón tay hắn dịch một chút, Tô Thần nhìn chiếc nhẫn đã được đeo vào đầu ngón tay mình. Người đàn ông cười khẽ, “Nhìn xem, rất vừa.”

“Tôi không thấy vậy, rõ ràng là rộng.”

“Vậy sao?” Mục Thành Quân nắm lấy chiếc nhẫn. “Vừa nhìn đã thấy rất vừa.”

“Không phải phải ra ngoài sao? Còn không đi.” Tô Thần nhịn không được mà giục.

Mục Thành Quân giơ tay phải giữ chặt cằm Tô Thần, nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, ánh mắt quét nhìn lên cổ cô, “Quả nhiên nhìn không thấy vết thương.”

Tô Thần muốn kéo tay hắn ra. Mục Thành Quân cúi đầu nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên nghiêng người đến gần, đôi môi mỏng dừng lên trên môi cô. Tô Thần rít hơi lạnh, “Anh!”

Mục Thành Quân buông tay. Vừa rồi hắn nhất thời không nhịn được, thấy trong mắt Tô Thần có sự tức giận, vào lúc mấu chốt này, hắn cũng không thể để cô lại cáu kỉnh không đi. Mục Thành Quân đẩy vai Tô Thần, “Đi, không còn kịp rồi, đi nhanh.”

“Tôi không đi…”

Mục Thành Quân làm lơ lời cô. Cô vùng vẫy không chịu đi, người đàn ông dứt khoát duỗi cánh tay ôm lấy bả vai cô, mạnh mẽ mang cô ra ngoài.

Tô Thần làm tóc xong, trang điểm xong, chuyên viên trang điểm tìm cho cô đôi giày.

Tô Thần đi giày xong đi ra, rất không thoải mái, cả người đều nghiêng ngả. Chuyên viên trang điểm vẻ mặt đầy tự hào, “Anh Mục, anh nhìn một cái xem, có phải đẹp đến không gì sánh được không?”

Mục Thành Quân ngẩng đầu liếc mắt. Hắn thật ra chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng khi trang điểm của Tô Thần, trước kia ở công ty, cô chỉ trang điểm nhẹ căn bản không được gọi là trang điểm. Mục Thành Quân đóng quyển tạp chí trong tay lại, “Đẹp đến không gì sánh được trái lại tôi không thấy, chỉ cảm giác khuôn mặt có thay đổi, như bây giờ vẫn có thể nhận ra.”

Tô Thần nguýt mắt, cả người đều đang lắc lư. Mục Thành Quân nhìn được, ánh mắt tiện theo đó rơi xuống trên chân cô.

“Thế này là đang đi cốt thép sao?”

Chuyên viên trang điểm nghe không hiểu, “Đôi giày cao gót này phối với sườn xám, tuyệt đối sẽ có khí chất nhất.”

Mục Thành Quân lắc đầu, “Đổi đi.”

“Anh Mục, độ cao này tuyệt đối là được, phụ nữ nào thích giày cao gót chứ, có phải không?”

“Cô ấy vừa sinh con, sức khỏe vẫn là quan trọng, đổi đôi nào thoải mái chút.”

Chuyên viên trang điểm vẻ mặt giật mình mà nhìn về phía Tô Thần. Tô Thần cũng không ngờ Mục Thành Quân tóm được ai là có thể nói cô đã sinh con! Người ngoài không biết quan hệ của cô với Mục Thành Quân, Mục Thành Quân này bên cạnh phụ nữ nhiều vậy, sao giờ lại tìm người đã mang thai sinh con?

Khoan đã…

Chuyên viên trang điểm cảm thấy không đúng, anh ta không khỏi nhìn về phía Mục Thành Quân, chẳng lẽ… là bọn họ có con?

Tuy anh ta hóng hớt muốn chết, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ có thể theo lời Mục Thành Quân phân phó, đi tìm đôi giày nữa cho Tô Thần.

Tại hội trường buổi hoạt động, có người đã đến từ sớm.

Trên hàng ghế đầu, một người đàn ông trung niên đang ngồi, bên cạnh dẫn theo một cô bé.

Cô bé ngồi ngay ngay ngắn ngắn, sau một lúc lâu ngẩng đầu nhìn sang người đàn ông, “Ba, một lát bán đấu giá, sẽ lấy tác phẩm của con ạ?”

“Phải.” Người đàn ông nâng bàn tay lên, sờ sờ đầu cô bé, “Sẽ có bức tranh của con.”

“Thật tốt quá.”

Đằng sau cũng có đã từng người cầm thư mời ngồi xuống chỗ, “Còn nửa tiếng nữa mới mở màn.”

“Đúng vậy, tới sớm.” “Vừa đúng lúc, xem cảnh tượng náo nhiệt, cũng trông được hôm nay có những người nào sẽ tới.”

Lúc khoác tay Mục Thành Quân vào, Tô Thần cảm giác được từng chùm ánh mắt bắn lại, có giật mình, có chấn động, có khó hiểu…

Cô đã nói cô không quen mấy trường hợp thế này, cũng không quen với ánh mắt của mấy người đó.

Mục Thành Quân dẫn cô đi tới vị trí trước mặt, Tô Thần ngồi xuống, “Có phải tới sớm không?”

“Cũng được, bắt đầu ngay thôi.”

Tô Thần nhìn bốn phía, tay Mục Thành Quân đặt trên vai cô, “Tôi ra ngoài gọi điện thoại, lát quay lại.”

“Ừ.”

Người đàn ông đứng dậy, nghĩ nghĩ, lại khom lưng nói với Tô Thần: “Nếu có người đến gần cô, cô không cần phải để ý tới.”

“Được.”

Mục Thành Quân đi nhanh ra ngoài. Tô Thần ngồi ngay ngắn, nghe thấy đủ giọng nói chuyện truyền tới lỗ tai.

“Sao anh Mục lại mang theo phụ nữ tới đây?”

“Đúng vậy, mà anh ta không có cô bạn gái nào cố định…”

“Lăng Thời Ngâm nhà họ Lăng kia… Vẫn chưa tìm được mà nhỉ?”

Tô Thần coi như không nghe thấy, nếu có thể bịt lỗ tai lại, nhất định sẽ càng tốt.

Người đàn ông trung niên ngồi ở dãy ghế đầu vỗ vỗ đầu cô bé, bảo con bé tự đi chơi. Chờ đứa trẻ chạy đi thật xa rồi, người đàn ông quay đầu lại nói với mấy người phía sau, “Nhắc tới Mục Thành Quân, sáu chữ để miêu tả là thích hợp hơn hết.”

“Sáu chữ gì?” Có người tò mò hỏi.

Tô Thần nghe được một câu “Đời sống cá nhân thối loạn.” truyền tới lỗ tai mình.