Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 271: Muốn tới gần

Editor: Dế Mèn

Nhẫn cưới?

Ánh mắt Tô Thần quét trên khuôn mặt Mục Thành Quân, hắn mua nhẫn cưới? Mua cho ai? Dù sao Tô Thần căn bản sẽ không nghĩ tới là mình.

Mục Thành Quân thấy được ánh mắt quái dị của Tô Thần, sắc mặt càng nóng lên hơn, bản thân cũng có thể cảm giác được cái nóng không thoải mái này. Cả người hắn chợt không được tự nhiên, “Biểu tình này của cô là sao?”

Tô Thần đang ăn cơm ngon lành, vừa bị Mục Thành Quân hỏi vậy, cảm thấy không rõ, “Tôi làm sao cơ?”

“Ánh mắt này của cô, giấu bao nhiêu ý tứ?”

Tô Thần dời tầm mắt, “Tôi chẳng suy nghĩ gì cả, anh nghĩ nhiều.”

Bà Mục ở bên cạnh thật ra lại ngồi không yên, đập vào cánh tay Mục Thành Quân, “Mua nhẫn cưới? Con ấy, cuối cùng thông suốt rồi!”

“Thông suốt gì ạ?” Mục Thành Quân không ngờ bà Mục lúc này lại tới xem náo nhiệt. “Mẹ, mẹ cảm thấy con cần thiết phải mua nhẫn sao?”

“Sao không cần thiết?” Bà Mục nói, nháy mắt với Tô Thần bên kia. “Có vài chuyện đều là ván đã đóng thuyền, đến lúc tiệc trăm ngày của Khoai Tây Nhỏ, thân thích bằng hữu đều sẽ gặp Tô Thần, các con vừa nói vậy lại nhắc mẹ nhớ.”

Bà Mục mắt sáng lên, “Con đưa nhẫn cho Tô Thần, để con bé đeo; đến lúc đó mọi người nhìn, trong lòng không phải hiểu ngay sao?”

Mục Thành Quân ngẩng mắt lên, thấy Hứa Lưu Âm phía đối diện cũng nhìn hắn một cái, Mục Kính Sâm toàn bộ quá trình lại càng lấy làm kịch vui mà xem, ánh mắt đang nhìn hắn chăm chú. Mục Thành Quân cảm thấy bữa cơm này ăn cũng không vô nữa.

“Mẹ chỉ tin lão Nhị mà không tin con?”

“Anh cả, câu này của anh hệt như thể muốn nói em đang gạt mọi người vậy. Đúng rồi, lúc vào em thấy anh không mang đồ vào, vậy chắc chắn là để trên xe rồi, em gọi điện thoại cho tài xế, bảo cậu ta đưa vào.” Mục Kính Sâm nói, lấy di động ra muốn làm ngay.

Mục Thành Quân vội nhấp nhẹ ngụm rượu, “Việc này liên quan cậu sao? Xem bộ dạng hăng say của cậu!”

“Cặp nhẫn kia vốn là em nhìn trúng, ai bảo anh giành?”

“Không nói lý được.”

“Mẹ, mẹ không biết.” Mục Kính Sâm quay sang bà Mục cáo trạng. “Con với Âm Âm đi chọn nhẫn, ở quầy đã nhìn trúng cặp nhẫn kia, con cũng thử rồi, kích cỡ vừa với con, nhưng nhẫn bị anh cả cương quyết giành mất.”

“Nghe được!” Mục Thành Quân không chút khách khí trả lời. “Rõ ràng là anh cầm trước, là cậu một hai muốn giành mới chịu.”

“Mẹ nghe xem.” Khóe miệng Mục Kính Sâm chứa nụ cười, chỉ chỉ vào Mục Thành Quân, nhưng ánh mắt thì nhìn bà Mục chăm chú, “Mẹ, nghe thấy không?”

“Nghe thấy, nghe thấy.” Độ cong chỗ cánh môi bà Mục không giấu được. “Được rồi, ăn cơm đi.”

Mục Thành Quân cảm thấy có chút lúng túng, đuôi mắt quét qua Tô Thần bên cạnh, nhưng cô hiển nhiên không có tham vào đề tài này, cô chỉ đang gắp đồ ăn cho mình.

Bà Mục vẻ mặt sung sướng. Thấy Hứa Lưu Âm có lẽ là có chút không được tự nhiên, bà căn dặn Mục Kính Sâm quan tâm cô nhiều hơn chút.

“Âm Âm, đây chính là nhà mình, đừng khách khí.”

“Dạ, cám ơn mẹ.”

Bà Mục cảm khái, “Trong một năm này đã xảy ra không ít chuyện, có điều một năm tới nay đã cho mẹ thấy được hai kết quả tốt nhất: Kính Sâm sắp kết hôn, Lão Đại có con.”

Mục Thành Quân cười cười, “Mẹ, Kính Sâm một năm trước đã kết hôn rồi, mà hơn nửa năm nay lại vẫn luôn ở trạng thái sắp kết hôn…”

Thật là cái hay không nói, nói cái dở, sắc mặt Mục Kính Sâm hơi thay đổi, “Anh cả!”

Bà Mục nhìn nhìn hai người, “Được rồi, quay lại chuyện chính.”

Thấy bà Mục có chuyện muốn nói, hai anh em ai cũng không mở miệng nữa. Bà Mục khôi phục lại ý cười trên mặt, “Kính Sâm, Âm Âm, hôm nào mẹ lựa ngày lành cho các con kết hôn.”

“Mẹ, không cần lựa đâu ạ, lúc gần Tết đi, mùng 6, ngày đó lành quá rồi phải không?”

“Ừm, còn xê xích bốn tháng, kịp.”

Mục Kính Sâm gật đầu, “Phải ạ, thật ra cũng rất nhanh.”

Bà Mục đem lực chú ý đặt lên người Mục Thành Quân, “Lão Đại, còn con? Ngày cưới của con đã định chưa?”

Mục Thành Quân thu đũa lại, “Ngày gì ạ?”

“Lão Nhị nói muốn kết hôn vào mùng 6, vậy con thế nào cũng phải trước nó một tháng, trong nhà sẽ bận rộn chút, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt, mẹ sẽ thu xếp ổn.”

“Mẹ, con không vội.”

“Anh không vội, em vội!” Mục Kính Sâm gấp đến độ cả cơm cũng không muốn ăn.

“Cậu vội cứ vội.” Khóe miệng Mục Thành Quân dâng lên nụ cười, hai anh em ngồi đối mặt, người đàn ông hơi nhướng mày, mười phần khiêu khích mà!

“Chị dâu, chị nói sao?” Mục Kính Sâm đem tầm mắt hướng sang Tô Thần.

Vừa đột ngột nghe thấy tiếng xưng hô này, Tô Thần đang ăn canh, thiếu chút nữa bị sặc một ngụm. Cô nhìn Mục Kính Sâm, sau đó lại nhìn về phía Mục Thành Quân. Kỳ quái, Mục Thành Quân lần này thế mà lại không nhảy ra cản thay cô. Hắn như người không có việc gì, đang không ngừng gắp đồ ăn vào chén mình, nhưng thật ra lỗ tai đang dựng lên, hắn trái lại muốn nghe xem Tô Thần nói thế nào.

Bà Mục cũng muốn thăm dò ý tứ của Tô Thần, hôm nay vừa lúc, Lão Nhị cứ gấp như vậy, để hắn làm người dẫn đầu. Tô Thần thấy tất cả mọi người đều nhìn vào mình chằm chằm, cả người chợt không được tự nhiên, “Con với Thành Quân…”

Cô vẫn không thể nói, cô không có khả năng kết hôn với hắn đúng không?

“Chúng con làm đám cưới hay không cũng không sao cả, con cũng đã có rồi, qua tiệc trăm ngày của Khoai Tây Nhỏ, không phải ai cũng sẽ biết sao?”

Được cái đáp án này, Mục Kính Sâm vội hỏi bà Mục: “Mẹ, mẹ nghe chị dâu nói thế nào rồi chứ?”

“Đó là chị dâu con khách khí, thấy con sốt ruột không đành lòng, con không biết xấu hổ lấy khách khí làm phúc khí?”

Lồng ngực Mục Kính Sâm có chút ngột ngạt, tầm mắt tiện quét về phía Mục Thành Quân, “Anh cả, em mặc kệ, nếu anh không cho em vừa ý vừa lòng, sau này em sẽ đối chọi với anh.”

“Tiến bộ.” Bà Mục cười khẽ.

Mục Kính Sâm chỉ cảm thấy bà Mục thiên vị Lão Đại, kết hôn thôi mà, cần đến thứ tự trước sau sao?

Hơn nữa Mục Thành Quân cũng đã kết hôn một lần rồi.

Sau khi ăn xong, người làm cắt trái cây bưng lên bàn trà phòng khách. Tô Thần lên lầu cho Khoai Tây Nhỏ bú. Hứa Lưu Âm thì nói chuyện với bà Mục.

Mục Thành Quân ngồi thất thần, trang sức đã mua, đợi lát nữa đưa cho Tô Thần thế nào đây? Trực tiếp ném cho cô ấy, hay nên nói vài lời? Có điều Mục Kính Sâm và Hứa Lưu Âm vẫn chưa đi, lúc này hắn cũng không tiện mang lên lầu. Mục Thành Quân nhìn đồng hồ, thời gian không còn sớm, một lát Tô Thần lại sẽ khóa trái cửa phòng mất.

Trên mặt hắn có chút không kiên nhẫn, “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm chút đi.”

“Mẹ hôm nay không thấy mệt.” Bà Mục nói chuyện tiếp với Hứa Lưu Âm.

“Giờ mấy giờ rồi?” Mục Thành Quân nâng đồng hồ lên xem.

Mục Kính Sâm dựa vào sô pha, trong lòng suy nghĩ sự tình. Thấy anh có vẻ không nghe vào, Mục Thành Quân dứt khoát nói với Hứa Lưu Âm: “Âm Âm, lâu rồi em không ở lại nhà, hay là hôm nay ở lại đi? Phòng của bọn em cuối tuần nào người làm cũng thu dọn, rất sạch sẽ, vừa hay em cũng có thể trò chuyện nhiều hơn với mẹ.”

Hứa Lưu Âm nghe thế, lông tơ dựng đứng, cô không muốn lại ở dưới cùng một mái hiên với Mục Thành Quân.

“Anh cả, không cần đâu ạ, hôm nay em về còn có vài công việc, bọn em giờ sắp phải đi rồi.”

Mục Kính Sâm nghe nói như thế, lấy lại tinh thần, “Đúng vậy, mẹ, hôm nào bọn con lại qua đây.”

Bà Mục đứng dậy, “Vậy được rồi, về sớm một chút cũng tốt, đừng để mệt quá!”

“Sẽ không đâu ạ, bọn con còn đang gấp gáp tạo người mà!” Mục Kính Sâm cười nói.

Hứa Lưu Âm trừng mắt nhìn anh, Mục Kính Sâm tiến lên kéo tay cô. Bà Mục cười khẽ, “Được rồi, đi đi.”

“Dạ.”

Thấy hai người đi ra ngoài, trong lòng Mục Thành Quân nhẹ đi một cái. Khóe mắt hắn lại thấy bà Mục ngồi xuống, “Mẹ, mẹ còn không lên lầu nghỉ ngơi?”

“Giờ mới hơn 8 giờ, TV vừa mới bắt đầu.” Bà Mục nói, bắt đầu tìm cái điều khiển từ xa.

Mục Thành Quân sờ tay qua bên cạnh, sờ thấy cái điều khiển từ xa kia, hắn không có đưa nó cho bà Mục, mà dùng sức nhét cái điều khiển từ xa vào khe giữa của ghế sô pha. Hắn lén thu tay lại, “Tìm được chưa ạ?”

“Ủa, kỳ vậy! Sao không có?”

“TV phòng khách chỉ có mẹ xem, mẹ tìm lại xem.”

Bà Mục đứng dậy, tìm một vòng không thấy. Một tay bà túm Mục Thành Quân đứng dậy, nhìn nhìn phía sau hắn, vẫn không tìm được. “Kỳ quái, chẳng lẽ còn có thể tự mọc chân chạy hay sao?”

“Có thể.”

Bà Mục nhất định sẽ không nghĩ tới Mục Thành Quân được, “Bỏ đi, mẹ lên lầu xem, con cũng đi ngủ sớm một chút đi.”

“Dạ.”

Bà Mục đi được hai bước, lại nghĩ tới một chuyện quan trọng, bà dừng chân nhìn về phía Mục Thành Quân, “Đúng rồi, chuyện nhẫn cưới Lão Nhị nói…”

“Không có việc này, mẹ nghe nó nói bừa rồi!”

“Thôi được rồi, dù sao con tự lo cho mình đi, mẹ lên lầu trước.”

Mục Thành Quân thấy bà Mục một bước hai bước ba bước đi về phía đầu cầu thang, bóng dáng rất nhanh liền biến mất khỏi mắt hắn. Hắn xoay người đi ra khỏi nhà.

Mục Thành Quân đi tới bên xe, mở cửa sau của xe ra, cầm vật rồi vào trong nhà.

Hắn bước nhanh lên lầu, một chân vừa bước lên lầu hai, lại thấy bà Mục từ phía không xa đi tới.

“Thành Quân.”

Mục Thành Quân đành phải dừng chân lại, hắn theo bản năng đem giấu đồ trong tay ra sau.

Khóe miệng bà Mục chứa nụ cười, trong mắt cũng là ý cười tràn đầy.

“Mẹ.” Mục Thành Quân nói xong lời này, cả người phía trước xoay về phía bà Mục, giấu đồ trong tay kỹ hơn.

“Mẹ xuống lầu lấy ít đồ, con lên đi.”

“Vâng.” Mục Thành Quân nghe theo, nhưng đứng yên không nhúc nhích. “Mẹ xuống lầu trước đi.”

Bà Mục trong lòng sáng như gương, bà cất bước xuống lầu, không có vạch trần hắn. Mục Thành Quân vì để bà không nhìn thấy đồ trong tay, thân mình vẫn luôn xoay về phía bà, mãi đến khi thấy bà Mục xuống lầu, lúc này hắn mới thở phù.

Tới trước phòng Tô Thần, cô vẫn chưa ngủ, đang ở trong phòng dọn dẹp.

Mục Thành Quân đi vào, Tô Thần nghe thấy tiếng bước chân, đầu cũng không ngẩng lên. Mục Thành Quân đưa túi trong tay về phía cô, “Cho cô.”

Tô Thần ngồi dậy, nhìn, “Là trang sức anh muốn cho tôi đó à?”

“Phải.”

Tô Thần nhận lấy, để túi lên giường, “Cám ơn.”

“Cô không mở ra xem sao?”

“Đồ anh chọn nhất định là tốt nhất, rất mắc phải không?”

“Cô xem xem”

Tô Thần ngồi xuống mép giường, “Không cần xem.”

Mục Thành Quân nhìn vết thương trên cổ cô, “Có phải cô vẫn luôn nhớ bộ dáng lúc tôi đánh cô?”

Tô Thần cúi đầu nhìn chằm chằm trước ngực mình, “Quả thật, khó có thể quên.”

“Nếu tôi nói lời xin lỗi cô, cô có chấp nhận không?”

“Tôi không nhận, với anh mà nói, quan trọng sao?” Tô Thần lên tiếng hỏi lại. “Tôi còn quen nhìn bộ dạng muốn làm gì là làm của anh rồi.”

Mục Thành Quân lần thứ hai bị cho ăn chè bế môn. Hắn không am hiểu mấy thứ này nhất, tuy số phụ nữ của hắn không ngừng, nhưng kiểu như Tô Thần đây, hắn thật sự là chưa từng được gặp.

Tô Thần đứng dậy, nhìn vào trong chiếc giường nhỏ, Khoai Tây Nhỏ đang tự chơi đá cầu. “Tôi muốn ngủ, anh cũng nghỉ sớm chút đi.”

Lệnh đuổi khách đã xuống, Mục Thành Quân cũng không dùng thái độ cường ngạnh với cô, tựa hồ chỉ có thể vội vàng mà đi.

Hắn tiến lên mấy bước, Khoai Tây Nhỏ trong miệng ê ê a a. Mục Thành Quân khom lưng bế thằng bé lên, Tô Thần muốn ngăn, “Này, thằng bé buồn ngủ rồi.”

“Tôi hai ngày nay cũng chưa ở cạnh con một cách đàng hoàng, trong lòng nhớ không ngừng, tôi chỉ bế thằng bé chơi thôi.”

Mục Thành Quân giỡn với con trai trong lòng, đứa nhỏ cũng thích ầm ĩ, chưa tới một lúc đã khanh khách cười ra tiếng.

Tô Thần không đụng vào cái túi kia, cô ngồi ở mép giường, gấp từng cái quần, áo của Khoai Tây Nhỏ.

“Mấy việc này, không phải có bảo mẫu sao? Bảo chị ta làm là được.”

Tô Thần không đáp lại hắn; Mục Thành Quân có chút vô vị, bế Khoai Tây Nhỏ tiếp tục chơi.

Chừng nửa giờ sau, cánh tay Mục Thành Quân muốn gãy rồi, bế trẻ không giống như ôm mấy cái khác, hơi không thoải mái hắn liền nhíu mày; nhưng Mục Thành Quân không bỏ đứa nhỏ xuống được. Khoai Tây Nhỏ chơi mệt, đôi mắt híp lại, có vẻ muốn ngủ.

Mục Thành Quân bế thằng bé lên, hôn lên mặt thằng bé. Khoai Tây Nhỏ ráng cười cười, nhưng không có sức đẩy hắn, nhìn là muốn ngủ rồi.

“Bảo bối, hôm nào ba mang con ra ngoài nhé? Đi công viên trò chơi được không?”

“Hay là, đi mua đồ chơi, con muốn gì, ba liền mua cho con.”

Mục Thành Quân nhìn bộ dạng Khoai Tây Nhỏ, trong lòng nghĩ đừng ngủ mà, chơi tiếp nào! Hắn hôn lên mặt Khoai Tây Nhỏ, nhưng đứa nhỏ chỉ nhúc nhích khóe miệng, đôi mắt đã sớm khép lại rồi.

Tô Thần từ phòng tắm đi ra, nhìn thằng bé một cái, “Con ngủ rồi à?”

“Chưa đâu.” Mục Thành Quân nói dối. “Chơi chưa đã, căn bản không chịu ngủ trên giường nhỏ ấy mà!”

Không nghe con có động tĩnh gì, Tô Thần tiến lên mấy bước, nhìn vào lòng hắn, “Này không phải đã ngủ rồi sao?”

“Vậy sao?” Thấy bị vạch trần, Mục Thành Quân nhìn rồi vội nói: “Nói ngủ là ngủ mà, lợi hại vậy!”

Tô Thần đón Khoai Tây Nhỏ từ trong lòng hắn, đứa nhỏ ngủ thật say, đâu giống bộ dạng vừa ngủ. Cô đi đến bên chiếc giường nhỏ, đặt con vào thật cẩn thận. Mục Thành Quân đứng bên cạnh, nhìn Tô Thần đắp chăn mỏng cho Khoai Tây Nhỏ.

“Được rồi, anh cũng đi ngủ đi.”

Hắn biết ngay, một khi Khoai Tây Nhỏ ngủ rồi, hắn sẽ bị đá một cái ra ngay.

Mục Thành Quân đứng tại chỗ không nhúc nhích, “Trên người cô giờ có thương tích, buổi tối còn phải chăm Khoai Tây Nhỏ, quá vất vả, nếu không tôi giúp cô?”

“Anh có thể cho bú?” Tô Thần hỏi.

“Thằng bé có thể uống sữa bột.”

“Anh không hiểu.” Tô Thần đáp lại một câu. “Cả khi không cho thằng bé bú, tôi vẫn sẽ bị căng sữa, anh vẫn nên đi nghỉ đi.”

Mục Thành Quân thật sự không tìm được câu nào, chỉ có thể xoay người đi ra ngoài.

Tô Thần theo hắn tới cửa, sau khi thấy Mục Thành Quân đi rồi, cô một tay đóng cửa lại, sau đó khóa trái cửa.

Nghe tiếng đóng cửa truyền tới lỗ tai, Mục Thành Quân làm điều dư thừa – xoay người lại mà nhìn nhìn.

Tô Thần bước trở lại bên giường, chuẩn bị ngủ. Ánh mắt xẹt qua chỗ để túi giấy, cô vươn tay cầm nó lại. Bên trong có một hộp trang sức lớn, Tô Thần lấy ra rồi mở hộp. Bên trong để một bộ trang sức thiết kế tinh mỹ, vừa nhìn là thấy giá trị xa xỉ.

Ánh mắt Tô Thần nhìn vào trong túi, thấy bên trong còn cái hộp nhỏ. Cô lấy ra rồi mở hộp trang sức, thấy đặt ở bên trong là một cái nhẫn kim cương.

Cô có chút giật mình, nghĩ tới lúc ăn cơm chiều Mục Kính Sâm có nói qua. Xem ra, Mục Thành Quân mua nhẫn thật.

Cô ném hộp trang sức vào túi lại, cái này hẳn là Mục Thành Quân để quên đúng không? Còn nữa, hắn mua nhẫn không phải một đôi sao? Sao chỉ có cái của nữ?

Tô Thần để túi lên tủ đầu giường. Bộ trang sức này nói là cho cô, còn nhẫn, hẳn là Mục Thành Quân để chung rồi quên lấy lại. Thứ này vừa nhìn đã thấy giá trị xa xỉ, cô cũng không thể đánh mất, ngày mai còn phải đưa hắn.

Hôm sau, Mục Thành Quân dậy thật sớm. Hắn thầm nghĩ Tô Thần vẫn chưa dậy, ra khỏi phòng, thấy cửa phòng Tô Thần quả nhiên đang đóng. Trái tim người đàn ông được thả lỏng, nhanh xuống lầu.

Đi xuống cầu thang, không ngờ lại thấy Tô Thần và bà Mục đang ngồi trước bàn ăn. Mục Thành Quân thu bước chân lại, đứng tại chỗ chừng hai, ba giây.

Bà Mục thấy hắn, kêu hắn tới, “Thành Quân, lại đây ăn sáng.”

Hắn nhấc hai chân cứng đờ, tiến lên. Bà Mục hãy còn đang nói: “Hôm nay các con đều dậy sớm, Thành Quân, con là công ty có việc sao?”

“Dạ.” Mục Thành Quân nói sắp phải ra ngoài, “Mẹ, con tới công ty ăn.”

“Giờ này, công ty cũng chưa mở cửa mà nhỉ?” Bà Mục ra hiệu Mục Thành Quân lại, “Ăn bữa sáng thôi mà, có thể chậm trễ bao nhiêu?”

“Con không đói bụng.”

“Không đói bụng cũng phải ăn, dạ dày phải chăm sóc đàng hoàng.”

Mục Thành Quân có chút không cam lòng mà kéo ghế ra. Hắn ngồi xuống, cầm một miếng bánh mì muốn đối phó cho qua.

Tô Thần ăn cũng được rồi, cô buông thìa trong tay ra, “Cái kia…”

Toàn bộ trái tim Mục Thành Quân bị treo cả lên. Tô Thần nhìn hắn, “Hôm qua anh để quên đồ trong phòng tôi, một lát anh cầm lại đi.”

“Đồ? Thứ gì?” Bà Mục tò mò hỏi.

“Hình như là nhẫn ạ.”

Bà Mục không nói gì, nhìn về phía Mục Thành Quân. Người đàn ông sợ nhất phải đối mặt với một màn này, Tô Thần cô chẳng lẽ không rõ sao? Đồ để trong túi đưa cô cả, đương nhiên là cho cô, sao còn có thể ngay trước mặt hắn mà nói?

Mục Thành Quân khuôn mặt không có vẻ gì, chỉ chú ý ăn, “Không phải tôi để quên.”

“Có phải chính mình cũng quên để nó ở đâu rồi?”

Mục Thành Quân liếc cô một cái, lời cũng đã nói đến nước này, hắn thật sự nghi ngờ có phải Tô Thần giả bộ hồ đồ không, “Đó là cho cô.”

Tô Thần bị kinh ngạc thật sự. Trước đó căn bản không nghĩ tới khía cạnh này, nên dĩ nhiên cảm thấy không có khả năng; giờ vừa nghe Mục Thành Quân nói, cô cảm thấy thật hoang đường, “Anh đưa tôi nhẫn làm gì?”

Đúng vậy, trang sức có thể đưa đại, nhẫn có ý nghĩa gì, hắn không phải không hiểu chứ?

Bà Mục nhếch cười, “Thành Quân, con cầu hôn như này thật sự lại rất độc đáo!”

“Cái này với cầu hôn không liên quan.” Mục Thành Quân vội giải thích.

Tô Thần cũng có chút xấu hổ, có điều vết đau ở cổ vẫn đang nhắc nhở cô sự thật cô mới bị Mục Thành Quân đánh một roi. “Anh không cần mua mấy thứ này, chuyện anh đánh tôi đều đi cũng qua rồi, nếu anh hổ thẹn thật, sau này anh đừng động tay nữa. Thật sự anh không cần làm mấy kiểu cho tôi nhẫn…”

Trên mặt Mục Thành Quân có chút không nhịn được, hắn như vầy coi như bị cự tuyệt thẳng thừng rồi nhỉ?

“Cho cô thì cô cứ cầm là được rồi.”

“Trang sức, tôi có thể nhận.”

Sắc mặt Mục Thành Quân thay đổi, “Tôi không định mua, việc mua nhẫn cũng không có gì ý nghĩa đặc biệt. Lúc ấy là Lão Nhị giành với tôi, tôi không muốn cho nó đạt được thôi, nên tôi mua luôn. Tôi đã không muốn người khác được lợi thì đừng hòng. Mua về rồi, tôi lại không biết cho ai được, cho nên mới cho cô.”

Lời này của Mục Thành Quân, sức thuyết phục thật sự một chút cũng không có. Chính hắn cũng thấy cái lý do này tệ thật, cho nên hắn ngồi không yên, vội đứng dậy.

Bà Mục thấy hắn bước nhanh ra ngoài, mãi đến khi bóng dáng hắn biến mất khỏi tầm mắt, lúc này bà mới lấy lại tinh thần, “Làm mẹ nghe mà cười. Thần Thần, con thấy có phải rất buồn cười không?”

Tô Thần không trả lời được, nhưng cô thật ra chẳng thấy buồn cười, trong lòng chỉ thấy quái quái, không thể nói được cảm giác gì.

“Mấy chuyện tình cảm này, trước đây mẹ chỉ nhọc lòng vì Lão Nhị. Vì nó cứ nghĩ tới sân huấn luyện của nó nên bên cạnh chưa từng có cô gái nào, mẹ thậm chí lo lắng sốt ruột, sợ nó không có hứng thú với phụ nữ.”

Tô Thần nghe vậy, khóe miệng hơi cong lên, “Mẹ suy nghĩ nhiều rồi ạ.”

“Đúng vậy, bây giờ mẹ không quản thay nó nữa, nhưng nhìn Lão Đại như vậy, mẹ càng sốt ruột, nó còn không bằng Kính Sâm ấy chứ!”

Tô Thần có chút nghe không rõ lời bà Mục, “Anh ấy càng không cần phải nhọc lòng chứ ạ?”

Kinh nghiệm tình cảm phong phú như vậy, nhọc lòng cũng nhọc lòng không được à!

“Người gì nói dối cũng không biết chuẩn bị nháp, nói xong lật đật phát hiện không đúng, lập tức liền chạy lấy người, mẹ có thể không nhọc lòng sao?”

Tô Thần cảm thấy lời bà Mục có ẩn ý, đặc biệt bà còn nhìn cô một cái, khóe miệng chứa chút ý cười. Nụ cười này làm cả người Tô Thần chợt không được tự nhiên.



Trong một hoa viên biệt thự khác.

Một người đàn ông trung niên đứng bên tường rào, ông ta nhìn hoa cỏ trước mặt đến xuất thần, bên cạnh để một cây kéo chuyên dùng để tỉa cây.

Ông ta ngồi xổm xuống, khom lưng cầm lấy cây kéo.

Hoa cỏ dây leo tất cả đều quấn vào nhau, cần phải tỉa lại kỹ càng mới được. Người đàn ông mở cây kéo ra, nhắm ngay một gốc hoa trong đó, sau đó cắt xoẹt xuống.

“Nhổ cỏ vẫn phải trừ tận gốc, như vậy mới có thể vĩnh viễn trừ sạch hậu họa.”

Ông ta từ từ đứng dậy, gương mặt không có biểu tình gì mà nhìn chằm chằm xuống mặt đất.

Ở cổng biệt thự, treo biển số nhà, còn có ba chữ khác: Nhà họ Tân.