Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 269: Sợ cô bỏ đi

Editor: Dế Mèn

Mục Thành Quân nghe được giọng bà Mục, cười lạnh, “Làm thế nào cô làm chỗ dựa của cô tìm tới được vậy?”

Tô Thần nhíu chặt mày, vết thương trước ngực đau kinh khủng, “Bây giờ có thể thả tôi ra chưa?”

“Cô cho rằng mẹ tới, là có thể cứu cô?”

Hai người phụ nữ đàng sau Mục Thành Quân té ngã lộn nhào tới cửa, Lưu Tư Mịch giơ tay đập cửa, “Cứu mạng với, cứu mạng, sắp chết người rồi!”

Bà Mục ở ngoài nghe vậy, trong lòng kinh hãi, bà căm tức nhìn hai người đàn ông canh cửa, “Nghe thấy rồi chứ? Còn không mở cửa, phải đụng tới mạng người các người mới bằng lòng thôi phải không?”

“Anh Mục đã căn dặn, ai cũng không được vào.”

“Cậu còn dám nói câu, cả tôi cũng không được vào?”

Tô Thần hai tay để trên bờ tường, giọng cô vỡ vụn, chỉ còn lại chút sức lực giãy giụa, “Mục Thành Quân… Tôi không hại anh, anh… Buông tôi ra.”

Người đàn ông để tay rơi xuống trước ngực cô, dùng lực, đầu ngón tay chạm vào vết thương của Tô Thần; cô đau đến nỗi rít khẽ. Lửa giận trong lòng Mục Thành Quân hoàn toàn chưa xua tan, “Tô Thần, nhà họ Mục cô cũng đã vào rồi, đồ nên cho cô, cũng không thiếu cô, cô muốn uy hiếp tôi? Cô còn muốn lấy được cái gì?”

“Nếu anh đã cho rằng vậy, đánh cũng đánh rồi, tôi không muốn giải thích với anh.”

“Vậy tốt, trong lòng cô có hoài nghi thì bây giờ tôi cho cô giải tỏa nghi ngờ…”

Hai tay Mục Thành Quân kéo cạp quần Tô Thần, dùng lực một chút, quần đã bị hắn đẩy xuống.

Tô Thần hét lên, “Mục Thành Quân, anh đừng xằng bậy, buông tôi ra!”

Cách cánh cửa, giọng cô truyền rõ ràng ra ngoài, bà Mục mặt đầy vẻ khẩn trương, “Mở cửa ra cho tôi, nhanh lên!”

“Mục phu nhân, chúng ta cũng không có cách.”

Bà Mục tức giận đến sắc mặt trắng bệch, quay đầu lại nhìn về phía quản gia Tào, “Mang bật lửa không?”

“Có ạ.”

“Đưa tôi.”

“Dạ.”

Quản gia Tào từ trong túi móc ra chiếc bật lửa. Bà Mục có bệnh ở đốt sống cổ, cho nên ở chỗ có điều hòa đều quen khoác áo choàng, lúc ra ngoài chưa kịp tháo xuống. Bà đưa tay tháo áo choàng cổ xuống, để bật lửa sát vào.

“Mục phu nhân, bà làm gì vậy?”

Bà Mục không nói gì, chờ đến khi châm áo choàng xong, bà để ở chỗ cửa, hơn nữa còn đứng ở đó không động đậy.

Người đàn ông thấy thế, hoảng sợ, vội muốn kéo bà qua bên cạnh. Bà Mục giơ tay đẩy hắn ra, “Cậu dám túm tôi? Lỡ cậu túm tôi bị thương, coi Mục tiên sinh của cậu có trị cậu một trận ra hồn không.”

Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, tấm thảm ở cửa cũng đang bị cháy. Mấu chốt là bà Mục đứng tại chỗ bất động, váy áo đều sắp bị bắt lửa, ai cũng không dám mạo hiểm như vậy.

“Mục phu nhân, bà tránh ra trước, có chuyện gì từ từ nói.”

“Mở cửa ra.”

Người đàn ông không còn cách nào, chỉ có thể đồng ý. “Được, tôi đây liền mở cửa.”

Bà Mục duỗi tay ra, “Chìa khóa đưa tôi.”

Tô Thần nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bà Mục, eo cô bị người đàn ông chận lại, không thể động đậy, “Mục Thành Quân, mẹ tới rồi, anh còn muốn tiếp tục vậy sao?”

“Tôi làm vậy với cô đấy, thì sao? Nói việc làm của cô cho mẹ, cô xem mẹ còn có thể đuổi theo che chở cô không!”

Tô Thần vặn vẹo người, Mục Thành Quân bóp chặt eo cô, đẩy mạnh cô vào vách tường.

Cả người cô đau đến không thể cử động. Người đàn ông nghiêng người tới, tay gần có một động tác nữa…

Cửa được mở ra trong nháy mắt, khoái bên ngoài thốc vào trong. Bà Mục được người giữa chặt cánh tay, có người nhấc thảm cửa lên, đập vào chiếc áo choàng đang bốc cháy. Lưu Tư Mịch nhìn thấy cửa mở, điều đầu tiên là muốn lao ra; người đàn ông ở ngoài thấy thế, không chút khách khí mà xô xô ta ngã xuống đất.

Tiền Giai bịt mũi lại không dám nhúc nhích. Người đàn ông kéo tấm thảm đi, một người khác lấy nước tới, hắt một chậu nước qua.

Bà Mục đi vào phòng. Quản gia Tào nhìn thấy mấy người ở trong, mùi thuốc sặc người xông vào phòng, ông ấy giơ tay đóng cửa lại.

Mục Thành Quân nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn, người hắn lui ra sau. Sau lưng Tô Thần không có sức đỡ, cả người ngã xuống. Bà Mục đi nhanh tới, Mục Thành Quân nhìn bà, “Mẹ…”

Bà Mục dùng sức đẩy hắn ra, bà ngồi xổm xuống, bàn tay giữ bả vai Tô Thần, “Thần Thần, con không sao chứ?”

Nhìn bộ dạng của Tô Thần, cả khuôn mặt bà Mục tức đến trắng bệch, bà thậm chí tự mình định sửa sang lại cho Tô Thần. Tô Thần lắc đầu với bà, “Con không sao.”

Bà Mục nâng cô đứng dậy. Tô Thần gục đầu sửa sang lại, cả người nhìn qua chật vật không chịu nổi. Bà Mục rất nhanh liền thấy vết thương trên cổ Tô Thần, cả cây roi cách đó không xa, bà Mục gần như muốn ngất đi.

“Mẹ, chuyện này mẹ đừng bận tâm.” Khẩu khí của Mục Thành Quân rất kiên quyết như cũ.

“Con đánh Tô Thần?”

Mục Thành Quân không khỏi nhìn về phía Tô Thần, bàn tay rũ bên người hơi nắm lại, “Mẹ không biết cô ta làm chuyện gì đâu.”

“Nó làm chuyện gì?” Bà Mục hỏi. Bà đã thấy hai người phụ nữ khác đang cuộn tròn trong phòng; so với Tô Thần, cả người bọn họ đều bị thương, chỉ là một chút cũng không đáng được người khác thương cảm. Bà Mục cười lạnh, “Đây là hai người phụ nữ tính bắt dí con nhỉ?”

Mục Thành Quân nghe vậy, sắc mặt khẽ biến đổi, “Sao mẹ biết?”

“Đây là do con tạo nghiệt, chọc phải nhiều con đàn bà tâm địa rắn rết như vậy, bây giờ con phát hỏa gì Tô Thần?”

Mục Thành Quân mơ hồ cảm giác được có điều không thích hợp, “Mẹ, chuyện này sao mẹ biết được?”

“Bọn nó uy hiếp Tô Thần, Thần Thần để ý tới cảm thụ của con, hỏi mẹ có thể lén giải quyết chuyện này không, nói là việc này dù sao cũng là vết sẹo của con, có thể không vạch trần thì cũng đừng vạch. Lòng mẹ dĩ nhiên sốt ruột thay con, cũng sợ làm tổn thương lòng tự trọng của con, nhưng chỉ trong chớp mắt, con đã đem Tô Thần tới đây. Mẹ hỏi con, vì con vì cái gì mà đánh nó?”

Mục Thành Quân ngơ ngác nhìn về phía Tô Thần, bàn tay nắm chặt lại.

Bà Mục cười lạnh một tiếng, “Mẹ sớm đã nói với anh, phụ nữ không thể có quá nhiều, nhưng mà anh vẫn không vâng lời, hiện tại bị người uy hiếp cảm giác sướng không?”

Người đàn ông không nói gì. Bà Mục kéo tay Tô Thần tới, “Đi, chúng ta về nhà.”

Dưới tình thế cấp bách Mục Thành Quân chặn đường hai người, “Mẹ là nói lúc Tô Thần ở nhà, đã nói với mẹ?”

“Nếu không phải nó nói với mẹ, sao mẹ có thể biết được chuyện này?” Bà Mục đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm Mục Thành Quân ở trước mặt, “Vậy bây giờ anh nói cho mẹ, anh vì cái gì mà đánh Tô Thần?”

Mục Thành Quân nói không nên lời, trong phòng khí lạnh vừa đủ, nhưng hắn lại cảm thấy cả người đều đang đổ mồ hôi.

Bà Mục lắc đầu, “Có cái gì về nhà lại nói.”

Trong phòng còn hai người ngoài, đôi mắt bà Mục lạnh lùng đảo qua, “Thứ không ra trò trống! Dám đánh chủ ý lên nhà họ Mục.”

Bà giữ chặt tay Tô Thần muốn đi; Mục Thành Quân đứng tại chỗ không nhúc nhích, lại bị bà Mục đẩy ra một cái, “Anh bây giờ đừng có về nhà, thu dọn cục diện rối rắm này cho tốt mới được về.”

Mục Thành Quân đứng bên cạnh, khóe mắt nhìn thấy Tô Thần đi ra ngoài. Lưng cô hơi cong xuống, hẳn là vì trước ngực bị thương, không dám đứng thẳng đi đường.

Ra ngoài, quản gia thấy bộ dạng của Tô Thần, có chút giật mình.

“Về nhà thôi.” Bà Mục nói.

Bàn tay Mục Thành Quân nắm lại không thể chặt hơn. Cửa bị dùng hết sức đóng lại, Lưu Tư Mịch nhào tới cửa, nhưng hiển nhiên chậm một bước. Giọng cô ta lấp kín vẻ hoảng sợ, đôi tay dùng sức đập đập, “Cứu mạng với, cứu mạng!!!”

Mục Thành Quân tiến lên. Tiền Giai dựa vào vách tường, đã nói không nên lời. Cô ta thấy Mục Thành Quân đi từng bước tới, thật như Tử Thần đang tới, trong cái phòng này, bọn họ như bị nhốt trong lồng sắt, ai cũng không ra được.

Trong lòng Mục Thành Quân rất loạn, không hiểu sao mà lại truyền đến từng đợt xuyên vào tim đau. Bàn tay hắn hơi nắm chặt, sau đó hơi buông ra, lòng bàn tay chảy mồ hôi, trong lòng lại cảm thấy hoang vắng, khó chịu.

Lên xe, bà Mục phân phó tài xế mau lái xe.

Bà nhìn Tô Thần bên cạnh, “Thần Thần, có nặng lắm không con? Chúng ta đi bệnh viện trước nhé?”

Tô Thần ấn vào trước ngực mình, mỗi một giây đều có thể cảm nhận được cơn đau nóng rát này, cô miễn cưỡng động đậy khóe miệng, “Không cần ạ, phiền lắm.”

“Nhưng trời nóng như vậy, lỡ vết thương nhiễm trùng…”

“Này vừa nhìn là biết bị roi quất, dù tìm bác sĩ quen, người ta cũng sẽ nghi. Hơn nữa lại là mẹ đưa con đi bệnh viện, chỉ sợ người khác không cần đoán cũng có thể biết con là bị ai đánh.” Bà Mục nghe thế, trong lòng càng thêm khó chịu hơn, “Thần Thần, rất xin lỗi con, đều là Thành Quân sai.”

Tô Thần không nói gì, quản gia Tào ngồi trước nói: “Phu nhân không cần lo, tôi đây bảo bác sĩ gia đình đến liền.”

“Được, ông mau thu xếp đi.”

Sau khi về tới nhà họ Mục, Tô Thần đi thẳng lên lầu, bà Mục trong lòng rất hụt hẫng. Tô Thần đi ra ngoài lâu như vậy, căng sữa đến khó chịu, sau khi vê phòng cô nhịn cơn đau trước để cho Khoai Tây Nhỏ bú sữa.

Lúc bà Mục lên lầu, thấy Tô Thần đang ôm Khoai Tây Nhỏ đi tới đi lui trong phòng.

“Khoai Tây Nhỏ ngủ rồi sao?”

“Ừm, mới vừa ngủ ạ.” Tô Thần nhìn đứa con trong lòng.

Bà Mục nhìn mắt vết thương ở cổ cô, “Bác sĩ gia đình đang trên đường tới, vết thương của con cần phải được xử lý.”

“Vâng.”

“Thần Thần, hôm nay sự thật là Thành Quân hồ đồ, cũng quá hoang đàng…”

“Anh ta cho rằng con muốn bắt chẹt anh ta, rằng con đã liên lạc với hai cô gái kia.”

Bà Mục cũng đoán được là nguyên nhân này, “Có một số việc cũng là bất đắc dĩ mới gạt con. Kể từ khi đó, Thành Quân càng ngày càng trở nên đa nghi; lần này lại liên quan đến nguyên do thân thể của nó, cho nên… Nó mới bị mất khống chế như vậy.”

Tô Thần ôm Khoai Tây Nhỏ ngồi xuống mép giường, “Con đã giải thích với anh ta, có điều anh ta một chữ cũng không nghe vào, lại nghe người khác nói xong, roi đầu tiên đã quất con.”

“Thần Thần, mẹ biết… Là Thành Quân sai rồi.”

“Đúng vậy, anh ta sai rồi.” Ngón tay Tô Thần nhẹ vỗ về khuôn mặt Khoai Tây Nhỏ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bà Mục, “Mẹ, hai chúng con như vầy, chắc chắn là không cần thiết phải ở bên nhau. Mẹ cũng biết anh ấy động thủ là sai, nhưng dù như vậy… Mẹ có cho con mang Khoai Tây Nhỏ đi không?”

Bà Mục hơi kinh ngạc, “Tô Thần, con nói cái gì?”

“Con lúc này vô cùng vô cùng muốn về nhà. Cho dù là nói mấy câu với ba mẹ con thôi cũng được, nhưng con không nỡ rời Khoai Tây Nhỏ, con muốn mang thằng bé theo, mẹ có đồng ý không?”

Bà Mục không nói gì, đây là chuyện không có khả năng; nhưng nhìn dáng vẻ này của Tô Thần, lời tuyệt tình như vậy bà cũng không nói được nên lời.

Vành mắt Tô Thần phiếm đỏ, ôm chặt con trai trong lòng, “Con biết việc này không thực tế. Con dù sao cũng biết, Khoai Tây Nhỏ xuất hiện có bao nhiêu không dễ, bốn chữ ‘thực sự xin lỗi’ với con mà nói, không có bao nhiêu ý nghĩa, thật sự. Mục Thành Quân không tin con cũng là bình thường, con cũng không hy vọng xa vời anh ta tin mình.”

“Thần Thần…”

“Mẹ, con mệt mỏi quá, con muốn ngủ.”

Bà Mục không đành lòng, “Vậy con ngủ đi, chờ bác sĩ gia đình tới đây, mẹ sẽ gọi con.”

“Được ạ.”



Lúc Mục Thành Quân rời khỏi hồ Hoằng Dương, cả người nhìn qua rất suy sút, hắn ngồi vào xe, tài xế đóng cửa xe giúp hắn.

“Mục tiên sinh, về nhà sao ạ?”

Mục Thành Quân ngồi dựa lưng, vẫn không nhúc nhích, cũng không mở miệng.

Tài xế thử hỏi lại lần nữa: “Mục tiên sinh?”

“Phiền.”

Tài xế không dám hỏi lại, lái xe thẳng ra ngoài, Mục Thành Quân không nói lời nào, vậy cứ đưa anh ta về nhà trước đã.

Người đàn ông châm một điếu thuốc, nhưng cả hứng thú hút một hơi cũng không có, hắn cảm thấy phiền lòng nóng nảy, thấy ai cũng muốn đánh một trận.

Bàn tay Mục Thành Quân che khuôn mặt tuấn tú, “Chú thấy mẹ tôi tới đây đúng không?”

“Thấy ạ, Mục phu nhân thế tới rào rạt, tôi xuống xe chào bà, nhưng bà trực tiếp dẫn quản gia Tào vào nhà. Mục tiên sinh, có phải có chuyện gì rồi ạ?”

Mục Thành Quân hút điếu thuốc, cảm thấy hôm nay đầu lưỡi chua cay dị thường, hắn nhăn mày, “Nếu… Nếu ngày thường chú đánh người, chú có xin lỗi đối phương xin lỗi không?”

“Sẽ không ạ.”

“Vì sao?”

“Mục tiên sinh, tôi cũng không gây chuyện, nếu đánh người thật, cũng là bị chọc tức, vậy tức là không cần xin lỗi, đó là đối phương tự tìm.”

Mục Thành Quân lần thứ hai rít mạnh điếu thuốc, “Nếu chú đánh nhầm người thì sao?”

“Mục tiên sinh, thật sự sẽ không có chuyện như vậy xảy ra…”

“Tôi đã nói là nếu, chú nói nhảm nhiều vậy làm gì?”

Người tài xế không khỏi rụt cổ, “Tôi đây nhất định xin lỗi, cả phí chữa trị, phí làm sai…”

Cơn tức của Mục Thành Quân càng dâng lên mấy phần, hắn dụi tắt điếu thuốc còn lại, “Được rồi được rồi, im đi, ngừng, phiền!”

Tính tình hắn từ trước đến nay khiến người ta nắm bắt không được, tài xế cũng đã quen, nếu bảo ông ta câm miệng, vậy ông ta cứ nên lái xe cho xong đi. Quay lại nhà họ Mục, tài xế cho xe dừng lại.

Mục Thành Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, chưa lập tức xuống xe. Một lát nhất định phải đụng mặt Tô Thần, hắn thế mà lại có chút sợ hãi, không biết nên đối mặt thế nào.

“Mục tiên sinh, tới rồi ạ.”

Mục Thành Quân ngồi trong xe không nhúc nhích, tài xế đành phải ngôi với hắn, dù sao ngày thường ông ta cũng quen ngồi trong xe.

Khoảng chừng nửa giờ trôi qua, quản gia Tào từ trong nhà căng dù đi ra. Bên ngoài ánh nắng gay gắt, ông đi đến bên xe, gõ nhẹ lên cửa sổ xe.

Tài xế hạ cửa sổ xe xuống, quản gia Tào nhìn về phía Mục Thành Quân đang ngồi, “Mục tiên sinh, vào nhà đi ạ, bên ngoài nắng nóng.”

“Mẹ đâu?”

“Ở phòng khách chờ ngài ạ.”

Mục Thành Quân khẽ thở dài, đẩy cửa xe ra, rồi đi xuống. Quản gia Tào cầm ô cho hắn, Mục Thành Quân đẩy tay ông ta ra, “Không cần.”

Vào nhà, Mục Thành Quân thay giày đi vào trong. Trong phòng khách yên tĩnh không tiếng động, bà Mục ngồi trên sô pha, cũng không mở TV, ánh mắt không hề chớp mà dừng trên người người đàn ông đang đi vào.

Mục Thành Quân đi tới trước sô pha, khẽ gọi một tiếng: “Mẹ.”

“Ngồi.”

Trong phòng khách không có người nào, cũng không thấy người giúp việc nào, Mục Thành Quân ngồi xuống.

Bà Mục không biết nên nói từ đâu, chỉ than một tiếng, “Vết thương của Tô Thần đã xử lý rồi, bác sĩ gia đình để thuốc lại.”

“Ừm.”

“Con bé muốn mang theo Khoai Tây Nhỏ về nhà họ Tô.”

“Cái gì?” Mục Thành Quân hai tay đan vào nhau, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương. “Không được.”

“Giờ con biết lo rồi?”

“Không được đem Khoai Tây Nhỏ đi.”

Bà Mục quan sát đứa con trai đối diện, “Phải, con đoan chắc Tô Thần không có bối cảnh, không thể đem con của con đi, vậy nếu mình nó muốn đi thì sao?”

Môi Mục Thành Quân mấp máy, trong mắt lộ ra một chút man mác, “Cô ấy… Cô ấy nói muốn đi phải không?”

“Bị con đánh thành như vậy, không đi thì làm gì? Chẳng lẽ ở lại bị đánh tiếp?”

Mục Thành Quân trên mặt rõ ràng có vẻ khẩn trương, ánh mắt không khỏi nhìn về phía đầu cầu thang, “Có phải Tô Thần về nhà rồi không?”

Bà Mục cười lạnh, không đáp.

Hắn sốt ruột muốn đứng dậy, bà Mục mắng khẽ, “Ngồi xuống cho mẹ!”

Người đàn ông ngồi xuống sô pha lại, nhịn không được lại hỏi một câu: “Cô ấy đi rồi sao?”

“Con quan tâm sao?”

Một câu tựa hồ đã hỏi tới tận trái tim Mục Thành Quân, hắn trầm mặc một lúc lâu. Bà Mục đầu đau muốn nứt ra, nhìn chằm chằm đứa con đối diện, hận không thể lên đánh hắn một trận. Hai thằng con trai đều đã trưởng thành, mỗi đứa đều có thể một mình đảm đương một bên, hơn nữa nếu Mục Thành Quân không vì trải qua chuyện lúc trước, hắn cũng sẽ không như vậy…

Bà Mục khẽ nuốt khan.

“Chuyện bên kia xử lý xong chưa?”

Mục Thành Quân có chút hồn vía lên mây, gật đầu, “Xử lý xong ạ.”

“Xác định hai người phụ nữ kia không bao giờ vượt ra ngoài nữa?”

“Xác định.”

“Một đứa trong đó có ảnh chụp của con phải không? Lấy được chưa?”

Mục Thành Quân ánh mắt tĩnh lặng nhìn chằm chằm một chỗ, “Di động, máy tính đập, phá hết, nhà cũng phá. Con cho người ném người nhà cô ta ra trên đường, châm lửa hai phòng ngủ ở trong…”

“Con!!!” Bà Mục nói đến đây, lắc lắc đầu, “Chuyện của con, mẹ quản không được, kệ con đi.”

“Mẹ, nếu không phải con điều tra ra được Lưu Tư Mịch trước, có phải mẹ cũng tính gạt con?”

“Đương nhiên!” Bà Mục giương mắt nhìn về phía con trai. “Mẹ sẽ không cho phép người khác lấy cách thức như vậy làm tổn thương con trai mẹ, nhưng mẹ càng không cho phép chính con làm tổn thương bàn thân mình. Thành Quân, mẹ biết nếu con tự mình giải quyết… Con nhất định sẽ điên, cho nên mẹ thà con từ đầu đến cuối cũng không biết, chuyện này, mẹ có thể giúp con giải quyết ổn.”

Mục Thành Quân áp người xuống, hai tay che mặt mình, “Là Tô Thần nói với mẹ, đúng không?”

“Đúng. Hôm nay buổi sáng sau khi con rời khỏi đây, Tô Thần nói có chuyện muốn nói với mẹ. Con bé nói bị người uy hiếp, sự tình khẩn cấp, con bé không nghĩ ra được cách, chỉ có thể tìm mẹ.” Bà Mục nhớ lại một màn sáng nay, lời Tô Thần nói hãy còn ở bên tai bà, mỗi một chữ bà đều nhớ rõ rành rành.

“Mẹ mới đầu tưởng là chuyện của nó, mẹ trăm triệu lần không nghĩ tới là vì con… Thành Quân, chuyện này chúng ta gạt hết mọi người, lúc Tô Thần nói với mẹ, mẹ khiếp sợ, phẫn nộ, mẹ cảm thấy bí mật của con cứ vậy bị vạch trần, hơn nữa người biết bí mật này còn là Tô Thần… Mẹ lúc ấy định phủ nhận, nhưng thái độ Tô Thần rất bình tỉnh.”

“Con bé nói đối phương dồn ép nó rất căng, hiện tại là lúc gấp hơn ai hết, bảo mẹ mau tìm ra người phụ nữ kia. Con bé còn nói tham dự chuyện này, còn một người phụ nữ nữa, là bạn gái trước đây của con…”

Những lời này, Tô Thần đều đã nói với Mục Thành Quân, nhưng hắn không tin.

“Thành Quân, Tô Thần nói một câu làm mẹ rất cảm động.”

Mục Thành Quân cố hết sức mà ngẩng mắt lên, “Nói gì cơ ạ?”

“Con bé nói, vết thương trên người có thể chữa khỏi, nhưng vết thương trong lòng, khả năng là cả đời. Cách giải quyết tốt nhất là lúc con chưa biết tình huống, bắt hai người phụ nữ kia câm miệng từ bây giờ. Con vẫn là Mục Thành Quân như thường, là một người vô cùng bình thường, trên đời này cũng không còn kẻ dư thừa nào biết bí mật của con. Có chút bí mật… có thể giấu đi cả đời.”

Mục Thành Quân nghe lời này, trái tim như có con dao nhỏ xẻo cắt từng đường, đau đến thấu xương, đau đến nỗi hắn ngập đầy bi phẫn không chỗ phát tiết, như thể mình sắp bị đè nén cho chết.

“Mẹ lúc ấy nghe… Trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời. Mẹ hỏi Tô Thần, vẫn ở lại cái nhà này chăng? Nó nói Khoai Tây Nhỏ ở đâu thì nơi đó chính là nhà nó. Con nghe hiểu không? Mặc dù đã biết quá khứ con bất kham như vậy, Tô Thần cũng không đứng dậy đi liền, con sao lại hồ đồ thế hả?”

Mục Thành Quân dựa người ra sau, cả người có chút không còn sức lực.

“Roi này con đã quất xuống, bây giờ hay rồi, quất không còn gì nữa.”

“Cô ấy ở trong phòng sao?”

Bà Mục gật đầu, “Nếu không, nó còn có thể đi đâu? Không buông bỏ đứa con được, vẫn phải sống ở đây chịu oan tủi. Thành Quân, nó không có nợ con gì hết.”

“Mẹ…”

“Nếu đổi mẹ là Tô Thần, mẹ có lẽ sẽ thấy đây là cơ hội tuyệt hảo, nếu nó muốn lấy việc này uy hiếp con, con có chịu thả Khoai Tây Nhỏ đi với nó không?”

Mục Thành Quân không được nhiều vậy nữa, trong lòng hắn rất loạn. Bà Mục tự nói tiếp: “Con chắc chắn là không bỏ, con sẽ càng dùng bạo lực với con bé nặng hơn, đương nhiên, đây chỉ là nếu… Sự thật là Tô Thần chẳng làm gì, còn nhớ tới cảm thụ của con, xin mẹ ra mặt.”

“Mẹ, đừng xát muối lên vết thương của con.”

“Con còn có vết thương? Ở đâu đâu?”

Mục Thành Quân mỏi mệt đến cực điểm, “Con sai rồi.”

“Đúng, mười phần sai.” Bà Mục nắm chặt không bỏ. Ngày thường tính bà cũng không phải như vậy, nhưng lần này thật sự tức giận đến không chịu được. “Có điều, sai rồi thì thế nào hả? Con từ trước đến nay muốn làm gì là làm. Tô Thần bị đánh, cùng lắm nghĩ lại thấy tủi thân, khóc vài tiếng rồi thôi, ngày ngày vẫn trôi qua như cũ, con cũng không cần cảm thấy áy náy.” Mục Thành Quân đứng dậy, “Con không nói với mẹ nữa.”

“Mẹ cũng không muốn nói chuyện với con!” Bà Mục liếc hắn một cái, “Càng nói càng tức, mẹ đi ngủ.”

Bà Mục đứng dậy, nhanh chóng lên lầu. Mục Thành Quân có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đi lên cầu thang, băng qua lầu hai rồi lầu ba.

Xa xa nhìn lại, cửa phòng ngủ chính đã khóa lại, Mục Thành Quân đặt nhẹ bước chân đi tới.

Đi tới cửa, Mục Thành Quân nín thở, trong phòng không có chút nào động tĩnh, hắn đưa tay về phía tay cầm, muốn mở cửa.

“Mục tiên sinh.” Phía sau, bỗng nhiên truyền đến tiếng của bảo mẫu. Mục Thành Quân giật mình nhảy dựng, theo bản năng thu tay về. Bảo mẫu cười cười với hắn, “Mục tiên sinh, mợ cả có lẽ nghỉ ngơi rồi, anh muốn vào không?”

“Không, không cần.” Mục Thành Quân lui hai bước ra sau. “Bỏ đi, chị cũng đừng vào quấy rầy cô ấy.”

“Vâng.”

Tô Thần nằm trên giường, nghe được tiếng nói chuyện, cô nhìn về phía cửa, nhưng vẫn không đứng dậy.

Tiếng bước chân của Mục Thành Quân dần dần xa. Tô Thần lật người, cô không khỏi rít lên, kéo áo ra thấy vết thương trước ngực trông ghê người, cũng không có tí vết tích nào sắp phai đi.

Buổi tối, bà Tô gọi điện thoại tới. Tô Thần ở nhà họ Mục đương nhiên chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cô cũng chẳng nói gì, coi như chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra.

Hôm sau.

Tô Thần cả đêm không ngủ ngon, buổi sáng cũng ngủ không được, cô dậy rất sớm.

Mục Thành Quân ra khỏi phòng, vừa lúc nhìn thấy bà Mục đi về phía phòng của Tô Thần. Tô Thần đã rời giường, cho nên ra mở cửa phòng; Mục Thành Quân thấy thế, vội bước nhanh đuổi theo.

Bà Mục đi tới trước phòng. Nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại thấy Mục Thành Quân, nhưng bà cái gì cũng không nói, hai người một trước một sau đi vào. Khoai Tây Nhỏ đã dậy, Tô Thần vừa lúc đang cho thằng bé bú.

Thằng bé nằm cạnh Tô Thần. Cô mặc áo ngủ có nút thắt trước ngực. Mục Thành Quân thấy trên ngực người phụ nữ, một đường màu đỏ ửng vô cùng chói lọi, hắn có chút nhìn không nổi, dời tầm mắt.

Bà Mục cũng thấy được. Tô Thần ngẩng đầu nhìn về phía hai người, không có che che giấu giấu, tiếp tục cho Khoai Tây Nhỏ bú.

“Thần Thần, vết thương của con cần thuốc, cho Khoai Tây Nhỏ bú không sao chứ?”

Tô Thần nhìn chăm chú con trai trong lòng, “Không sao ạ, thuốc kia con không dùng.”

“Tại sao?” Bà Mục giật mình, tiến lên hai bước ngồi xuống mép giường. “Vết thương của con nhất định phải xử lý tốt, con xem, bây giờ còn đỏ dữ như vậy.”

“Mẹ, sữa con tốt, không thể để phí như vậy. Dùng thuốc thật ra cũng không tác dụng nhiều lắm, mặc quần áo cũng sẽ bị đụng phải. Đơn giản chỉ là lành chậm một chút, hôm nay đã khá hơn nhiều so với hôm qua rồi.”

Bà Mục lo lắng, “Có khá cũng không thể như vậy chứ…”

“Không sao ạ. Khoai Tây Nhỏ cũng chưa quen uống sữa bột lắm, hai ngày này con không mặc áo ngực, sẽ lành ngay thôi.” Mục Thành Quân đứng ở bên cạnh, không biết nói được gì, dấu roi kìa nhìn thấy ghê người.

Sau một lúc lâu, Khoai Tây Nhỏ được bú no, hài lòng nhả cái miệng nhỏ ra.

Tô Thần khó khăn ngồi dậy, cài áo lại thật cẩn thận. Có điều áo sợi cotton khó tránh khỏi sẽ đụng phải vết thương trước ngực, khuôn mặt nhỏ của cô hơi tái. Khoai Tây Nhỏ đá đá hai chân, bà Mục nháy mắt với Mục Thành Quân.

Người đàn ông thấy thế, vội khom lưng bế con trai lên tay, “Bảo bối, nhớ ba không?”

Tô Thần liếc nhìn hắn, không nói chuyện.

Cô đứng dậy thu dọn đồ trên tủ đầu giường, Mục Thành Quân chơi với con trai. Bà Mục nhìn, nếu không phải đã xảy ra một ít việc, thế này nhìn giống người một nhà bao nhiêu?

“Thần Thần, xuống lầu ăn sáng đi.”

“Được ạ.”

Tô Thần định như thế mà đi ra, nhưng ngẫm lại không tiện, “Con khoác thêm áo vậy!”

“Được.”

Mục Thành Quân ở lại trên lầu. Bảo mẫu tới đón Khoai Tây Nhỏ, lúc này hắn mới xuống lầu.

Trước bàn ăn, mấy người yên tĩnh ngồi đó. Bà Mục bảo Tô Thần ăn nhiều hơn. Mục Thành Quân thấy cô ăn uống có vẻ không tốt thế nào, cũng không biết là vì trước ngực có thương tích hay không. Người đàn ông nhìn bữa sáng trong tầm tay, hắn thấy Tô Thần ngày thường thích ăn mấy cái sủi cảo hấp hoặc bánh bao nhỏ. Mục Thành Quân cầm lấy đũa, gắp cái bánh bao nhỏ bỏ vào chén Tô Thần.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, gì cũng không nói. Mục Thành Quân có chút lo lắng cô có thể nào vứt thẳng cái bánh báo ra không.

Nhưng Tô Thần vùi đầu, đồ ăn gắp cho cô, cô cũng ăn luôn.

“Cô…” Mục Thành Quân vẻ như dùng hết dũng khí mở miệng. “Cô buổi tối muốn ăn gì?”

Tô Thần húp miếng cháo, “Anh hỏi tôi à?”

“Ừm, phải.”

“Đồ ăn trong nhà làm vẫn luôn rất ngon, tôi ăn cái gì cũng được.”

Mục Thành Quân nắm chặt đũa, “Có gì đặc biệt muốn ăn không?”

“Không có.”

Mục Thành Quân không tìm được lời nào để nói tiếp. Thật ra hắn hẳn là may mắn, ít ra Tô Thần vẫn nói chuyện với hắn.

Trong bữa ăn, bà Mục nhìn Mục Thành Quân, cũng ra hiệu, nhưng Mục Thành Quân như không hiểu, hắn không tỏ ý gì nào. Bà Mục đá chân hắn một cái, hắn vẫn không hiểu.

Tô Thần ăn sáng xong lên lầu, bà Mục ngồi không im, Mục Thành Quân chuẩn bị đi làm.

Bà Mục thả chén lại xuống bàn, “Con không hiểu ý của mẹ?”

“Hiểu ạ.”

“Nếu đã hiểu, sao không chứng tỏ đi?”

“Con biết con nên nói một tiếng xin lỗi, nhưng con không mở miệng được.”

“Đồ chết tiệt!”

Mục Thành Quân không thể không thừa nhận, nhưng có cách nào nữa chứ, “Con vẫn không thể nói với cô ấy, ‘thực sự xin lỗi, tôi không nên động tay.”

“Chẳng lẽ con nên động tay?”

“Không phải.”

“Đi đi!” Bà Mục xua tay. “Đi công ty đi, đừng ở chỗ này làm vướng mắt tôi.”

Mục Thành Quân đẩy ghế ra. Bước được hai bước, hắn dừng lại, “Mẹ, mẹ xem bộ dạng Tô Thần, có phải cô ấy quá yên tĩnh rồi không?”

Bà Mục liếc Mục Thành Quân, “Có ý gì?”

“Cô ấy sẽ không có suy nghĩ gì khác đấy chứ?”

“Con đó, nghi thần nghi quỷ cho khổ, còn chưa ăn đủ phải không?”

Mục Thành Quân thật sự không yên lòng, “Không phải, mẹ nói cô ấy có thể nào muốn đi khỏi đây không?”

“Con mau đi đi, lúc này mẹ mới không muốn nhìn thấy con đấy!”

Mục Thành Quân đành phải đi, chỉ là lo lắng sốt ruột, trái tim không đặt xuống được.

Giữa trưa, cuộc họp vốn buổi chiều bị hắn đẩy lên trước một tiếng, không ít người mới vừa ăn cơm trưa, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị bắt vào phòng họp.

Mục Thành Quân vội vàng họp cho xong, thời gian còn sớm, hắn ở văn phòng ký hai văn kiện, sau đó đi về.

Ngồi trên xe, tài xế theo bản năng hỏi: “Mục tiên sinh, đi đâu ạ?”

“Trung tâm thương mại.”

“Dạ.”

Mục Thành Quân như suy tư đó gì mà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Hắn không thể cứ vậy tay không mà về, phụ nữ đều thích nhận quà, Tô Thần nhất định cũng không ngoại lệ.

Có điều, hắn nên mua gì đây?

Đá quý trang sức? Đồng hồ? Túi xách? Quần áo?

Mục Thành Quân rất đau đầu, hắn toàn quen cho tiền, thật sự chưa từng mua cho người ta thứ gì, lần duy nhất ngoài dự kiến của hắn là lần tặng quà cho Hứa Lưu Âm, nhưng người ta cũng không thích mà!

Người đàn ông nhìn chằm chằm người tài xế đàng trước, “Ngày thường cậu đưa những gì cho vợ?”

“Mục tiên sinh, thẻ tiền lương của tôi đưa cả cho cô ấy.”

“Vậy không có lúc nào tặng quà à?”

“Có thì có, lúc sinh nhật tặng túi xách, lễ tình nhân tặng bó hoa, quốc tế phụ nữ tặng bộ trang điểm.”

Mục Thành Quân biết sẽ không được ích lợi gì từ anh ta, còn không bằng tự mình yên tĩnh.

Đi vào trung tâm thương mại, Mục Thành Quân từ lầu một lên lầu hai, lại từ lầu hai lên lầu ba. Hắn đi ngang qua một cửa hàng bán đồ nội y, thấy trước cửa cửa hàng trưng một bộ áo ngủ.

Mục Thành Quân đi vào, nhân viên nhiệt tình chào đón trước, “Tiên sinh, chào anh, xin hỏi có muốn xem gì không ạ?”

“Tôi muốn mua bộ áo ngủ, mặc vào cởi ra phải tiện, tốt nhất là có thể mặc khi đang ở cữ.”

“Là có thể tiện cho bú sữa đúng không ạ?”

Mục Thành Quân gật đầu, “Không khác mấy.”

Nhân viên gập người trước quầy, cầm một bộ trong đó ra, “Tiên sinh, anh xem bộ này thử, cảm giác rộng rãi thoải mái, hơn nữa đàng trước có miếng lót ngực, không phải ngại ngùng khi cho bú. Mặc bộ này, dù có bạn bè người thân tới thăm, cũng không sợ phiền toái…”

Mục Thành Quân cầm lấy bộ áo, sờ tay cảm nhận.

“Đây là tơ tằm, mùa hè mặc là thoải mái nhất ạ.”

Mục Thành Quân đưa bộ áo lại cho nhân viên, “Cứ lấy bộ này đi.”

Tô Thần trên người bị thương, mặc cái này hẳn là thoải mái nhất.

Về tới nhà họ Mục, thời gian còn sớm, Mục Thành Quân lên lầu ba. Xa xa thấy cửa phòng Tô Thần mở ra, Mục Thành Quân đi tới. Tô Thần vừa chơi với Khoai Tây Nhỏ, cô đi tới cửa, chuẩn bị đóng cửa. Cửa sắp khép vào, Mục Thành Quân liền đẩy cánh cửa ra.

Tô Thần nhìn ra ngoài, sau khi thấy rõ người tới, hai tay cô dùng sức mà đẩy cửa. Mục Thành Quân vội chen nửa người vào, “Một lát tôi đi liền.”

Tô Thần không địch lại sức hắn, hơn nữa dùng sức thì lại tác động tới vết thương, cô thu tay lại, theo bản năng dùng tay ấn vào trước ngực.

Mục Thành Quân thấy thế, vội tiến lên giữ chặt cánh tay cô, “Sao vậy?”

Tô Thần đẩy tay hắn ra, “Khoai Tây Nhỏ ngủ rồi.”

“Tôi mua đồ cho cô.”

Tô Thần xoay người đi vào phòng, “Tôi ở đây cũng không thiếu gì, anh còn phí tiền làm gì?”

“Mua đồ cho cô… Không phải lãng phí.”

Tô Thần đầu cũng không quay lại, “Vậy anh để ở đây đi.”

“Tôi thấy trên người cô có thương tích, mua bộ áo ngủ rộng rãi cho cô, chắc sẽ thoải mái không ít.”

“Ừm!” Tô Thần ngồi xuống bên giường. “Vậy để trong phòng cất quần áo đi.”

“Cô…cô không xem sao?”

Tô Thần ngẩng mắt lên nhìn về phía Mục Thành Quân, “Có nhiều bộ đẹp trong phòng cất quần áo mà, tôi không dùng tới.”

“Đây là tôi cố ý mua cho cô.”

“Vậy rất cám ơn.”

Mục Thành Quân không biết hắn còn có thể nói gì đây, “Vết thương dễ bị nhiễm trùng, cô vẫn nên dùng thuốc đi.”

“Hai cô gái kia, không chết đó chứ?”

“Cái gì?”

“Rơi vào tay anh, không biết còn tính mạng không.”

Mục Thành Quân thả túi giấy trong tay xuống giường, hắn ngồi xuống, “Trong mắt cô, tôi bạo lực máu me vậy sao?”

“Một câu không vừa ý liền lấy roi đánh người, chẳng lẽ anh còn không bạo lực sao?”

Mục Thành Quân không có lời nào để nói, “Tô Thần, mẹ cũng nói với tôi rồi.”

“Tôi biết, bằng không, tôi có thể bình yên vô sự ngồi đây sao?”

Hàng mày kiếm của Mục Thành Quân nhíu lại, “Chắc cô nhìn ra được, tôi hôm qua tuy động tay với cô, nhưng sau khi đánh cô, tôi…” Mục Thành Quân không biết nên nói tiếp thế nào, “Dù mẹ không tới, tôi cũng sẽ không lại…”

“Sẽ không đánh tôi nữa?”

Mục Thành Quân gật đầu, “Phải, tuyệt đối không đánh cô thêm chút nào nữa.”

“Ngươi thiếu đến đây đi (你少来吧), lúc mẹ vào, anh ấn tôi vào tường là muốn làm gì?”

Mục Thành Quân á khẩu không trả lời được. Tô Thần cầm túi giấy bên cạnh, “Tôi lúc ấy cầu xin tha, chỉ e anh cũng không nghe vào, anh khi đó sao không bận tâm tới vết thương của tôi đi?”

Tô Thần không điên cuồng chất vấn, trên mặt cũng không bi phẫn rõ rệt. Mục Thành Quân có chút không chịu được vậy, hắn không khỏi dời tầm mắt.

Di dộng trên tủ đầu giường rung lên, Tô Thần sợ làm ồn Khoai Tây Nhỏ, vội đứng dậy.

Cô nhìn màn hình, sau đó nhận máy.

Mục Thành Quân nghe thấy Tô Thần gọi, “Mẹ.”

Đầu kia điện thoại thấp thoáng truyền đến giọng bà Tô, “Thần Thần, đang nghỉ ngơi à?”

“Ừm, dạ, chuẩn bị ngủ.”

“Buổi tối mẹ với ba con tới xem, mang cho con chút đồ ăn…”

Tô Thần nghe thế, vội mở miệng: “Mẹ, bên này cái gì cũng có, mẹ đừng mang đồ, còn nữa…. Tối đêm đừng chạy tới chạy lui nữa, ba ban ngày còn phải đi làm, mệt lắm.”

“Ba mẹ muốn nhìn cháu ngoại một chút mà, mẹ đây một hai ngày không gặp thằng bé, lại nhớ kinh khủng.”

Tô Thần sợ nhất là bọn họ lại đây, vết thương trên cổ cô gần như lan đến cằm, dù mặc áo cao cổ cũng không che được. Tô Thần không muốn bọn họ thấy dáng vẻ này của mình, “Mẹ, mẹ đừng tới.”

“Thần Thần, sao vậy?” Bà Tô mơ hồ nghe ra điều không thích hợp.

Tô Thần chỉ có thể nói dối: “Buổi tối thân thích bên Thành Quân sẽ tới đây, người rất đông, đến lúc đó con sợ không tiện.”

“Hóa ra là thế, vậy ngày mai đi.”

Tô Thần không khỏi đưa tay về phía cần cổ, “Ngày mai… Ngày mai Thành Quân nói muốn dẫn bọn con ra ngoài, vẫn để hôm nào đi ạ.”

Bà Tô biết Tô Thần vào nhà họ Mục, nhất định sẽ có nhiều việc, dù sao nhà họ Mục quy củ cũng nhiều, nhiều lúc thân bất do kỷ.

“Vậy được rồi.”

“Mẹ, ba mẹ phải giữ sức khỏe cho tốt, chờ một thời gian là con có thể mang Khoai Tây Nhỏ về gặp ba mẹ rồi.”

“Được, được.”

Tô Thần cúp máy, thấy người đàn ông vẫn ngồi ở đây, cô đẩy cái túi giấy bên người ra, “Tôi muốn ngủ.”

“Cô ngủ đi.”

“Anh không đi?”

Mục Thành Quân nhìn về phía chiếc giường nhỏ trước mặt, “Tôi muốn ở với Khoai Tây Nhỏ.”

“Tùy anh.” Tô Thần nói xong, xốc chăn mỏng lên giường.

Cô nghiêng người ngủ, gắng hết sức không để đụng tới vết thương. Tô Thần nhắm mi mắt lại. Mục Thành Quân nhìn cô, hắn đang lấy lòng cô đó, tự hắn tặng đồ, cô lại cả nhìn cũng không nhìn một cái.

“Tô Thần, nếu không tôi lấy roi tới đây, tôi trả lại cô một roi?”

“Không cần!” Tô Thần nhàn nhạt nói. “Là tôi đánh anh trước, tôi từng quất anh, chẳng qua lực không lớn như anh, nhưng tôi ít nhiều đã đánh anh hai roi, xem như trả xong rồi đi.”

Tí vết thương nho nhỏ đó, chính trong mắt Mục Thành Quân cũng chỉ là nhỏ xíu không đáng kể.

“Đó không được coi là…”

“Ai dám đánh Mục tiên sinh chứ! Tôi sợ roi của tôi còn chưa quất xuống, cái mạng nhỏ của tôi đã không còn rồi.”

Mục Thành Quân dịch lại gần cô hơn chút, “Vậy đi, cô nói cho tôi cô thích cái gì, tôi đều sẽ làm cho cô.”

“Tôi muốn anh đi ra ngoài, hy vọng lúc tôi mở mắt ra, trước mắt là một khoảng trống.”