Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 150: Bài học tàn nhẫn!

Từ này dùng rất tốt.

Tưởng Viễn Chu cười khẽ, khuôn mặt tuấn tú dán vào mặt Hứa Tình Thâm.

“Nếu nói là rút cạn, cũng là em rút cạn thân thể anh.”

“Cái này liên quan gì tới em?” Hứa Tình Thâm chắc chắn không đồng ý cách nói này. “Thương lượng với anh một chuyện.”

“Em nói đi.”

“Anh đồng ý trước đi.”

Bàn tay Tưởng Viễn Chu vuốt ve phần eo Hứa Tình Thâm.

“Được, mặc kệ chuyện gì, chỉ cần là em mở miệng, anh đều đồng ý.”

“Ngày mai em còn có ca phẫu thuật, phải dậy sớm đó, đêm nay sẽ không lăn lộn.”

Người đàn ông nhướng mày, “Lúc làm, em toàn thụ động, em cần lăn lộn gì?”

Nhưng Hứa Tình Thâm không cho là vậy.

“Trên giường anh lôi kéo em tới lui, em ngủ được ư?”

“Nào, đêm nay bỏ qua, cho em ngủ ngon.”

Cô muốn nhảy xuống khỏi đùi anh, Tưởng Viễn Chu thấy thế, một tay kéo cô về.

“Ôm một lúc!”

“Đúng rồi, mấy ngày nữa em muốn thu xếp cho Lăng Thời Ngâm tới đây tái khám.”

“Em hăng hái như vậy làm gì?” Tưởng Viễn Chu ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên. “Chuyện của cô ta, mặc kệ là tốt nhất.”

Hứa Tình Thâm nhìn thẳng vào mắt anh.

“Trái tim bác sĩ mà.”

Người đàn ông nghe vào trong tai, không khỏi bật cười: “Tình Thâm, người khác không hiểu em, nhưng anh lại không quá rõ ư? Bốn chữ “trái tim bác sĩ” dùng trên người Lăng Thời Ngâm, có phải cũng quá lãng phí rồi không?”

“Anh xem, cô ta bây giờ, rất đáng thương…”

“Được rồi, nói chuyện đàng hoàng với anh.”

Hứa Tình Thâm mím môi dưới.

“Tưởng Viễn Chu, anh đừng nghĩ em thành không thiện lương như vậy chứ.”

“Lúc trước anh thích em chính là vì điểm này của em, còn cố ra vẻ với anh làm gì?”

Bàn tay Tưởng Viễn Chu nhéo mặt cô, cũng cố ý dùng bốn chữ không thích hợp kia để miêu tả Hứa Tình Thâm lúc này.

Cô không mím môi nữa.

“Được rồi, thật ra chính tại Lăng Thời Ngâm tính xấu không đổi, vẫn còn nhằm vào Âm Âm.”

“Cho nên, em ra tay thay Phó Lưu Âm.”

“Không có.” Hứa Tình Thâm vội xua xua tay, “Đây là chuyện của Âm Âm, con bé sẽ giải quyết.”

“Nhưng ít ra, em chẳng có ý tốt bao nhiêu khi thu xếp cho Lăng Thời Ngâm tái khám.”

Hứa Tình Thâm ảo não trừng mắt với Tưởng Viễn Chu, hai tay cô ôm khuôn mặt người đàn ông.

“Anh chẳng nói được câu tốt nào cho em.”

Tưởng Viễn Chu thò lại gần, cắn nhẹ một cái xuống môi cô.

“Không, anh lại yêu em như vậy.”

Tay cô run lên, buông ra, rồi lại có chút không biết làm thế nào. Tưởng Viễn Chu nhìn bộ dáng này của cô thì có chút kỳ quái.

“Sao vậy?”

“Không có gì, không uống cà phê uống đi? Sắp nguội rồi.”

Cô xoay người, lấy cà phê trên bàn, dùng hai tay ôm thật cẩn thận. Cô và Tưởng Viễn Chu hình như chưa bao giờ tuyên thệ nói anh (em) yêu em (anh), cho nên chợt nghe chữ “yêu”, tim cô đã đập lỡ một nhịp.

Hứa Tình Thâm đưa miệng ly tới bên miệng Tưởng Viễn Chu, anh lại giơ tay đẩy cái ly về phía Hứa Tình Thâm.

“Anh không uống.”

“Ừm.”

“Buổi chiều em còn phải khám bệnh, anh uống đi.”

Vừa rồi ở với Phó Lưu Âm, cô đã uống một ly, có điều Hứa Tình Thâm như đang suy tư gì nên cũng không nghĩ nhiều như vậy. Vị thơm thuần túy của cà phê tràn đầy trong miệng, cô còn chưa kịp nuốt xuống, Tưởng Viễn Chu lại ghé tới hôn môi.

Hai người quấn quýt thân mật một chỗ, Tưởng Viễn Chu một tay ấn sau đầu Hứa Tình Thâm, miệng cô kháng nghị ra tiếng, cô mở mắt ra, ánh mắt rơi xuống trước ngực người đàn ông, nhìn thấy lồng ngực rắn chắc của Tưởng Viễn Chu không ngừng phập phồng.

“Tưởng tiên sinh…”

Giọng Lão Bạch bỗng nhiên nhảy vào tai. Hứa Tình Thâm đột nhiên trợn to mắt, cô đột ngột đẩy Tưởng Viễn Chu ra, quay đầu lại nhìn Lão Bạch đã bước vào văn phòng. Lão Bạch ê ê hai tiếng, thấy Hứa Tình Thâm tựa sắp mở miệng, anh ấy vội giành nói trước một bước.

“Lúc tôi vào, cửa không đóng!”

Phải không?

Hứa Tình Thâm nhớ rõ mình đã tiện tay đóng cửa lại.

Cô xoa xoa chỗ khóe miệng.

“Cái kia… Các anh có chuyện gì phải bàn bạc cứ nói đi, em đi đây.”

“Đi cái gì? Không chuyện gì phải cần em tránh cả.” Tưởng Viễn Chu nói xong lời này, nhích ghế dựa về phía trước một chút. Anh rút ra một tờ khăn giấy, giúp Hứa Tình Thâm lau môi.

Lão Bạch cũng không thấy xấu hổ bao nhiêu, chung quy ngày thường đã thấy nhiều, cũng miễn dịch rồi.

“Lão Bạch, cậu xông vào là có ý gì hả? Làm hỏng chuyện tốt của tôi rồi. Trừ phi chuyện cậu muốn nói quan trọng đến nỗi cậu không vào không được, bằng không…”

Người đàn ông đứng cách đó không xa vừa nghe liền ngây ngốc, anh ấy nào có chuyện gì quan trọng đâu, chẳng qua chỉ là muốn vào nhắc Tưởng Viễn Chu một tiếng rằng buổi chiều còn buổi hội nghị.

Lão Bạch ấp úng, bắt đầu tìm cớ: “Tưởng tiên sinh, tôi…”

“Ừm, nói!”

Lão Bạch nhìn Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm đang ngồi trên đùi Tưởng Viễn Chu, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa mà nhìn anh ấy.

Trong đầu Lão Bạch tựa đang nghĩ tới gì đó, trên mặt anh ấy bối rối, cuối cùng cắn chặt răng, mặc kệ, nói phét thì nói phét vậy, chỉ cần Tưởng Viễn Chu nghe xong phấn khởi là được.

“Tưởng tiên sinh, tối qua tôi xem thiên văn… Sau đó buổi tối còn mơ về ngài. Tôi mơ thấy Tưởng phu nhân mang thai, còn sinh cho ngài một đôi long phượng. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy giấc mơ này nhất định sẽ thành hiện thực, cho nên tôi nôn nóng không đợi nổi phải vào ngay.”

“Thai long phượng đúng không?” Tưởng Viễn Chu khẽ nhắc lại.

“Dạ.”

Hứa Tình Thâm mang vẻ mặt khinh thường.

“Lão Bạch, anh thật sự có thể nói dóc đấy!”

Sắc mặt Lão Bạch nghiêm trang.

“Tưởng phu nhân, đây là tiên nhân báo mộng ạ.”

Tưởng Viễn Chu bật cười: “Tốt, sinh một đôi long phượng nữa là tôi liền viên mãn rồi.”

“Lão Bạch, lá gan anh lớn thật, thế mà dám lừa gạt Tưởng tiên sinh.”

“Tưởng phu nhân nói đùa, tôi quả thật đã mơ như vậy.”

Tưởng Viễn Chu phất tay.

“Đi ra ngoài đi.”

Trong đầu anh nghĩ nếu lại có thai đôi long phượng, Hoàng Đỉnh Long Đình sẽ náo nhiệt biết bao, đến lúc đó khi dẫn bọn nhỏ ra ngoài, một chiếc xe hơi cũng sẽ ngồi không đủ.

Trên đường về, Phó Lưu Âm điện thoại cho Triệu Hiểu.

Đầu dây bên kia lại bắt máy rất nhanh, Triệu Hiểu đang ở ký túc xá, cô ấy đi đóng cửa phòng lại.

“Âm Âm!”

“Triệu Hiểu!”

“Cậu ổn không?”

Phó Lưu Âm ngồi trong xe, bàn tay nhẹ rơi xuống trên đùi.

“Khá ổn, bên trường…”

“Cậu đừng lo lắng, hôm qua lúc các cậu đi rồi, trường đã liên hệ khẩn cấp thầy cô sinh viên toàn trường. Chủ nhiệm lớp bảo bọn tớ không được lén bàn luận, truyền rao. Dù sao cũng nói về chuyện này một cách rất nghiêm trọng, yên tâm đi, sẽ không có ai bàn luận sôi nổi chuyện của cậu nữa đâu.”

Điểm này lại thật sự ngoài dự kiến của Phó Lưu Âm.

“Mấy người thân nhân đó thì sao?”

“Đều bị cảnh sát mang đi.”

Bàn tay Phó Lưu Âm hơi nắm lại, Triệu Hiểu ở đầu bên kia điện thoại không khỏi hỏi: “Âm Âm, chừng nào cậu đi học, cậu… Vẫn sẽ đến trường chứ?”

“Ừm, có điều phải qua mấy ngày nữa.”

Triệu Hiểu khẩu khí rõ ràng thả lỏng.

“Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, một con bạn của Tiếu Hàm Bình cũng bị trường phạt, giống Tiếu Hàm Bình, xem xét việc ở lại trường đó.”

“Vậy sao?”

“Vậy đó, nó đã dẫn hai người thân nhân kia tới phòng tập tìm cậu, sáng sớm nay bị phạt rồi.”

Phó Lưu Âm không nói chuyện một lúc lâu. Triệu Hiểu tưởng cô còn lo lắng.

“Âm Âm, không sao đâu, anh cậu là anh cậu, hôm nay tớ còn cố tình lên mạng tra tin tức, không có tin tức liên quan tới chuyện hôm qua.”

Phó Lưu Âm biết được bên phía trường học không có việc gì, cũng an tâm. Cô cúp điện thoại xong liền nhanh chóng quay vào nhà họ Mục.

Hai ngày sau.

Người một nhà ngồi trước bàn ăn cơm, Lăng Thời Ngâm cũng đi xuống lầu. Cơm ăn được một nửa, di động của Mục Thành Quân bỗng nhiên vang lên. Người đàn ông buông đũa, ngón tay thon dài móc di động ra,.

“Alo?”

Phó Lưu Âm vểnh tai lên, nghe Mục Thành Quân nói: “Kiểm tra lại?”

Động tác trong tay bà Mục hơi dừng lại. Mục Thành Quân rũ xuống mi mắt.

“Có cần thiết phải kiểm tra lại không? Không phải đã nói vô phương cứu chữa rồi sao?”

“Thành Quân, ai vậy?”

“Bệnh viện Tinh Cảng ạ.”

“Nếu kiểm tra lại, nhất định là có hi vọng đó!” Bà Mục muốn cầm lấy di động trong tay Mục Thành Quân. “Để mẹ nói.”

Mục Thành Quân dời bàn tay ra. “Mẹ, dạo này con bận lắm, không rảnh đi ra ngoài.”

“Con không rảnh thì mẹ rảnh mà, vả lại trong nhà còn có quản gia với tài xế.”

Những lời này vào tai Lăng Thời Ngâm, có trời mới biết cô ta hy vọng nhiều như thế nào rằng mình có thể hồi phục, cho dù một chút hy vọng cũng được, cô ta nhất quyết không chịu từ bỏ cơ hội kiểm tra lại như vậy.

“Thành Quân, tự em đi là được, anh không cần bận tâm chuyện của em.”

“Em đã thành bộ dáng này, vẫn nên an an ổn ổn ở nhà đi, chạy tới chạy lui được bao nhiêu tác dụng chứ?”

Lăng Thời Ngâm cắn cánh môi, không ngờ Mục Thành Quân ngay cả cơ hội như vậy cũng không cho, hắn làm vậy là thật sự tính cho cô ta cả đời nằm liệt trong nhà sao?

Phó Lưu Âm lúc này ngẩng đầu lên, xen vào câu: “Anh cả, kiểm tra lại là chuyện tốt, nếu chị dâu thật sự còn đứng lên được, anh hẳn phải vui mừng nhất mới đúng đó!”

Tầm mắt người đàn ông lập tức rơi xuống trên mặt cô.

“Ý của em là, anh hẳn cho cô ấy đi làm kiểm tra lại?”

“Đương nhiên, nếu anh thật sự không rảnh, không phải còn có mẹ sao?”

Lăng Thời Ngâm có chút đoán không ra ý tứ của Phó Lưu Âm, ngay cả Mục Kính Sâm ngồi ở bên cũng không khỏi nhìn cô. Anh chỉ biết cô với Lăng Thời Ngâm như nước với lửa, nhất định không phải đang nói giúp cô ta.

Mục Thành Quân tiếp tục cuộc trò chuyện vừa nãy: “Vậy được, làm phiền rồi, cứ định sáng mai đi.”

Phó Lưu Âm ghi tạc thời gian này vào đầu, cô tự ăn cơm, không nói thêm lời nào.

Hôm sau.

Mục Thành Quân quả nhiên có việc, sáng sớm đã ra ngoài. Lúc Phó Lưu Âm xuống lầu, nghe Lăng Thời Ngâm và bà Mục đang nói chuyện.

“Thời Ngâm, muốn gọi điện cho mẹ con, bảo bà ấy đi tới đó không?”

“Tối qua con gọi rồi ạ, hôm nay mẹ và ba con đi dự lễ ở nhà trưởng bối rồi ạ, không về giữa chừng được ạ.”

Bà Mục đẩy xe lăn của cô ta.

“Thế cũng không sao, còn mẹ ở đây mà.”

Phó Lưu Âm bước nhanh xuống lầu.

“Mẹ, chị dâu, mọi người sắp tới bệnh viện sao?”

“Đúng vậy.”

Cô vội đi nhanh tới.

“Con đi chung với mọi người cho. Quản gia Tào thôi khỏi đi, ông ấy lớn tuổi rồi, cũng không tiện, dù sao con ở nhà cũng không có việc gì.”

Bàn tay Lăng Thời Ngâm nắm hai bên sườn xe lăn.

“Cô?”

“Vâng.” Phó Lưu Âm ngồi xổm xuống, ánh mắt thẳng thắn nhìn chằm chằm Lăng Thời Ngâm.

“Chị dâu, em thấy chúng ta cứ như vậy cũng không phải biện pháp, nếu đã là người một nhà thì phải sống chung vui vẻ, ai cũng không được so đo chuyện trước kia nữa, cũng là để cho mẹ có thể yên tâm vậy.”

Bà Mục nghe nói như vậy, dĩ nhiên vui vẻ không thôi.

Có điều Lăng Thời Ngâm trong lòng lại hiểu rõ, Phó Lưu Âm mà đột nhiên có lòng tốt như vậy? Trừ phi mặt trời mọc ở hướng Tây.

“Không cần, cô ở nhà đi, tôi với mẹ đi là được.”

“Chị dâu, lần trước đẩy chị là lỗi của em, vả lại mẹ cũng đã phạt em rồi.”

“Được rồi.” Bà Mục kéo Phó Lưu Âm lại gần. “Đi một chút thôi, thêm người thì thêm một phần trông nom.”

Phó Lưu Âm cười tủm tỉm đẩy xe lăn của Lăng Thời Ngâm. Cô ta chỉ cảm thấy da gà đều nổi lên, chút lòng tốt này của Phó Lưu Âm cô ta lại tiêu không nổi.

Tới bệnh viện Tinh Cảng, bà Mục đẩy Lăng Thời Ngâm đi vào. Lúc kiểm tra, thật đúng là cũng nhờ có Phó Lưu Âm, cô chạy ngược chạy xuôi lo thủ tục, không hề oán trách một câu.

Bà Mục với Lăng Thời Ngâm chờ ở cửa, bà Mục không khỏi lên tiếng khen: “Nhờ có Âm Âm ở đây, mẹ không rành nhất là mấy chuyện chạy tới chạy lui như vậy.”

Lăng Thời Ngâm miễn cưỡng cong khóe miệng: “Mẹ, cô ta và con luôn luôn không hợp…”

“Mẹ đương nhiên biết, nhưng nếu Âm Âm đã quyết tâm muốn coi con thành người một nhà thế này, Thời Ngâm, con cũng nên nhượng bộ chút mới phải.”

Lăng Thời Ngâm cắn chặt khớp hàm, không hề nói tiếp. Bà Mục mềm lòng nhất, trông cậy vào bà ta cũng như không, cô ta chỉ cần tự mình đề phòng chút là được.

Kiển tra xong, bác sĩ mời bà Mục vào văn phòng.

Lăng Thời Ngâm nằm trên giường bệnh, Phó Lưu Âm ở cạnh với cô ta: “Chị dâu, chị căng thẳng à?”

Cô ta xoay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Phó Lưu Âm không để bụng, cười, tiếp tục nói: “Không biết kết quả kiểm tra sẽ thế nào đây, nếu bác sĩ nói chị còn có cơ hội đứng lên thì thật tốt biết bao ha?”

“Phó Lưu Âm, cô đừng giả nhân giả nghĩa.”

“Chị dâu, sao chị lại nói tôi như vậy?”

Lăng Thời Ngâm cười lạnh, “Trong lòng cô có suy nghĩ gì, tôi còn không biết sao?” Cô ta cũng không quay đầu lại, rồi đột nhiên nhìn Phó Lưu Âm chằm chằm. “Có người chạy đến trường quậy, cô nhất định hận chết tôi nhỉ?”

“Chị dâu, chị đừng đa tâm như vậy, tôi là thật muốn hòa hảo với chị.”

“A!”

Cửa phòng bệnh được đẩy ra, y tá và bà Mục một trước một sau đi vào. Lăng Thời Ngâm sốt ruột hỏi: “Mẹ, thế nào ạ?”

Trong mắt bà Mục nặng nề, ngoài miệng lại trấn an cô ta.

“Bác sĩ nói hồi phục rất khá.”

“Chị dâu, chúc mừng chị!” Phó Lưu Âm nghe vậy, còn nắm bàn tay Lăng Thời Ngâm. “Em đã nói chị có hi vọng mà!”

Bà Mục dời mắt, Lăng Thời Ngâm từ thần sắc của bà ta là có thể nhìn ra có điều không thích hợp, vành mắt cô ta ửng đỏ.

“Mẹ, con thực sự có hy vọng đúng không?”

“Có, có, chính miệng bác sĩ đã nói.”

“Tốt.”

Y tá đi tới phụ đỡ Lăng Thời Ngâm tới xe lăn. Bà Mục tự mình đẩy cô ta ra ngoài, Phó Lưu Âm theo sau bọn họ.

“Thời Ngâm, con không ra ngoài bao lâu rồi?”

Cô ta lắc đầu: “Không nhớ rõ ạ.”

“Nhân dịp hôm nay, mẹ đưa con đi dạo nhé, mua vài bộ quần áo, giày đẹp, như vậy tâm tình cũng có thể tốt lên.”

“Con không đi!” Lăng Thời Ngâm bài xích lắc đầu. “Con không muốn người khác thấy bộ dáng này của con.”

“Con cứ trốn tránh như vậy càng không phải cách.”

Bà Mục nói, nhìn sang Phó Lưu Âm đang đi bên cạnh. Vừa rồi lúc Lăng Thời Ngâm đi vào kiểm tra, là Phó Lưu Âm đã đề nghị đưa Lăng Thời Ngâm đi dạo bên ngoài, vẫn không thể vì bị liệt mà nhốt mình cả đời trong nhà được đúng không? Hơn nữa, bất luận có đứng lên lại được hay không, tâm tính Lăng Thời Ngâm cũng rất quan trọng.

Mấy người lên xe, bà Mục phân phó tài xế một tiếng: “Tới Bách hóa Tân Tô.”

“Dạ.”

“Mẹ, chúng ta về nhà được không?”

Bà Mục nắm chân Lăng Thời Ngâm.

“Thời Ngâm, từ sau khi Triều Dương qua đời, mẹ cũng rất lâu rồi không ra ngoài, hôm nay cứ cho là các con đi với mẹ đi.”

“Nhưng con như vậy…”

“Con là con dâu nhà họ Mục, có chuyện gì không tiếp nhận được chứ? Cũng bởi con là con dâu nhà Mục, người khác sẽ không dám cười nhạo con.”

Xe mau chóng tới Bách hóa Tân Tô, Phó Lưu Âm đi theo bà Mục và Lăng Thời Ngâm vào. Mấy mẫu quần áo hè đã được trưng ra, bà Mục dẫn các cô vào cửa hàng quần áo, để hai cô con dâu tự chọn quần áo.

Trước khi chưa có việc gì xảy ra, Lăng Thời Ngâm là khách quen nơi này, nhân viên phục vụ đều biết cô ta. Nhìn thấy bộ dáng này của cô ta, bọn họ một câu cũng không hỏi hơn, chỉ giới thiệu cho cô ta mấy mẫu mới, thế này cũng làm Lăng Thời Ngâm dần dần thả lỏng lại.

Mấy người đi dạo bên trong hồi lâu, cũng mua vài bộ đầm ưa thích. Lúc xuống lầu, bà Mục nói khát nước, Phó Lưu Âm đi mua cà phê tới.

“Mẹ, đây ạ.” Phó Lưu Âm lấy một ly khác đưa cho Lăng Thời Ngâm. “Chị dâu, cầm nè!”

Lăng Thời Ngâm cầm ly cà phê, nhưng một ngụm không đụng tới, ai biết Phó Lưu Âm có bỏ thứ gì vào trong không?

“Mẹ, cũng không sớm nữa, chúng ta về nhà đi.”

“Được.”

Lăng Thời Ngâm để túi quần áo trên đùi, bà Mục đẩy cô ta ra khỏi trung tâm thương mại. Phó Lưu Âm từ xa thấy có một đám người cũng từ phía không nơi lắm đi tới.

Cô lập tức dừng chân lại. Phó Lưu Âm thấy đám người kia mang sắc mặt bi phẫn, vài người đi trước dẫm bước nhanh hơn, xông tới.

Lăng Thời Ngâm ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền cảm thấy không thích hợp.

“Mẹ, mau dừng lại!”

“Sao vậy?”

Lăng Thời Ngâm sốt ruột muốn sờ lấy tay bà Mục.

“Mẹ, mau vào trung tâm lại đi.”

Nhưng những người đó đã vây quanh xe lăn của cô ta.

“Cô chính là vợ Phó Kinh Sênh?”

Lăng Thời Ngâm cảm thấy không thể hiểu được.

“Các người lầm rồi, tôi…”

“Còn muốn ngụy biện! Chính mày, trước đây tự xưng là Tưởng phu nhân gì đó, sau lại thành vợ Phó Kinh Sênh. Chồng mày hại chết nhiều người như vậy, chẳng lẽ mày không hề hay biết? Nói không chừng mày chính là đồng lõa, mày cũng nên chết!”

Bà Mục thấy có khoảng mười mấy người vây quanh bốn phía, bà ta sốt ruột muốn giải thích: “Các người thật sự nhận nhầm người rồi, nó là con dâu tôi, chúng tôi là nhà họ Mục ở Đông Thành…”

“Thế mà còn có mặt mũi ra ngoài mua đồ, mày có nghĩ tới người nhà của bọn tao đã bị chồng mày hại chết!”

Lăng Thời Ngâm kinh hoàng hoảng loạn, cuống quít xua tay.

“Chuyện của Phó Kinh Sênh không liên quan gì tới tôi, tôi cũng là người bị hại!”

“Đánh nó!” Trong đám người, không biết ai dẫn đầu hô lên.

Người phụ nữ đứng trước Lăng Thời Ngâm ném túi giấy trên đùi cô ta xuống đất.

“Hễ là kẻ có quan hệ với Phó Kinh Sênh thì không nên có kết cục tốt!”

Người phụ nữ vung một cái tát vào mặt Lăng Thời Ngâm. Cô ta bị đối phương đánh đến xoay đầu.

Bà Mục sốt ruột tiến lên.

“Các người sao lại tùy tiện đánh người?”

“Không liên quan tới bà!”

Bà Mục bị đối phương đẩy bật ra, Phó Lưu Âm vội vàng ôm lấy bả vai bà Mục.

“Mẹ, cẩn thận!”

“Chồng mình làm ra chuyện điên rồ táng tận lương tâm, như vậy, tao cũng không tin mày ngủ với nó ngủ trên một cái giường mà mày không hay biết?” Người phụ nữ dứt khoát lấy tay túm tóc Lăng Thời Ngâm. “Bọn tao vẫn luôn tìm coi vợ Phó Kinh Sênh là ai, bây giờ được rồi, cuối cùng cũng bị bọn tao tìm được rồi.”

“Các người nhầm thật rồi! Chẳng lẽ các người không coi tin tức sao? Tôi với Phó Kinh Sênh không có chút quan hệ nào hết… Người nọ là Hứa Tình Thâm, cũng chính là Tưởng phu nhân hiện tại.”

Lăng Thời Ngâm nói xong lời này, trên mặt lại hứng phải một cái tát mạnh.

“Bọn tao lục mấy tin tức trước kia, mày đã nói mày là Tưởng phu nhân, bây giờ còn dám ngụy biện?”

“Tôi không có…”

Hai người phụ nữ xông lên, đánh một trận loạn xạ vào đầu Lăng Thời Ngâm, bà Mục sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

“Thời Ngâm!”

“Mẹ!” Phó Lưu Âm kêu bà ta lại, đè thấp giọng, nói: “Mẹ đừng qua đó, bọn họ điên cả rồi, sẽ đánh mẹ đó!”

“Nhưng mà Thời Ngâm…”

Lăng Thời Ngâm trốn cũng trốn không được, chỉ có thể dùng cánh tay che mặt. Người phụ nữ bên cạnh giật lấy ly cà phê trong tay cô ta, mở nắp rồi từ đỉnh đầu Lăng Thời Ngâm đổ xuống.

“A!!!”

Lăng Thời Ngâm vẫy tay lung tung.

“Cứu! Mẹ, cứu!”

Đám người kia khó khăn lắm mới có thể tìm được người để trút giận, lần này sao có thể để Lăng Thời Ngâm dễ dàng thoát thân. Người phụ nữ nhắm vào ót cô ta mà bạt, Lăng Thời Ngâm ngồi trên xe lăn, một chút sức lực đánh trả cũng không lấy ra được.

“Con đàn bà cạnh tôi kia kìa, nó là em gái Phó Kinh Sênh, em gái ruột, các người muốn tìm người tính sổ thì tìm nó đấy!”

Bà Mục giật mình trong lòng, Phó Lưu Âm bám chặt cánh tay bà ta.

“Mẹ, chúng ta mau tránh vào trong trung tâm, e là bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho con.”

“Nhưng mẹ không thể để con bé một mình…”

“Mẹ, chúng ta đi tìm bảo vệ, mau!”

Bà Mục mới vừa rồi cũng bị dọa sợ quá, Phó Lưu Âm vừa nhắc như thế, bà ta vội vàng theo Phó Lưu Âm chạy vào trong trung tâm.

Lăng Thời Ngâm bị dứt tóc, người bị ném tới ném lui, cà phê màu nâu thẫm theo sườn má cô ta nhỏ giọt xuống. Có người nhấc chân đá vào chân cô ta, cũng có người cào cấu tay cô ta, mấy người còn lại nhắm vào mặt cô ta mà đánh. Bọn họ dường như hoàn toàn không nghe lọt lời cô ta nói, càng không có ý đi tìm Phó Lưu Âm.

“Đừng đánh, đừng đánh, cứu mạng với!!!” Tiếng kêu ầm ĩ của Lăng Thời Ngâm càng lúc càng yếu dần. Cô ta đau đớn khóc thành tiếng, nhưng những người đó như điên rồi, coi cô ta thành kẻ thù giết con, kẻ thù giết chồng. Bọn họ trước sau cho rằng công bằng pháp luật cho họ còn lâu mới đủ, bọn họ muốn là tìm người khác mà chôn cùng!

Phó Lưu Âm đứng trước tủ kính trong trung tâm. Bà Mục sốt ruột đi tìm bảo vệ, cô vẫn không nhúc nhích mà đứng đó.

Nếu ngày đó không phải cô đang ở trường, nếu ngày đó Mục Kính Sâm không tới, có phải cô cũng sẽ như Lăng Thời Ngâm, bị đánh đến nỗi người nhà cũng không nhận ra hay không?

Phó Lưu Âm nhìn ánh mặt trời từ ngoài chiếu vào, cô cũng không hề cảm thấy Lăng Thời Ngâm đáng thương một chút nào. Lăng Thời Ngâm hận cô bao nhiêu mới có thể nghĩ ra cách như vậy để đối phó với cô; lúc nghĩ tới tình trạng thảm hại của Phó Lưu Âm, chắc chắn cô ta đã một mình cười thầm bật ra thành tiếng đúng không?

Người vây xem cũng càng lúc càng nhiều, Lăng Thời Ngâm không hề có năng lực phản kháng, như thể con rối bị đẩy tới đẩy lui. Đám thân nhân đó điên rồi, cho nên không hề lý trí. Bọn họ xô xe lăn Lăng Thời Ngâm ngã xuống đất. Đây cũng không phải là mặt cỏ, lúc ngã xuống, Lăng Thời Ngâm đau đến nỗi tưởng như hồn lìa khỏi xác.

Bà Mục tìm được bảo vệ của trung tâm thương mại, nói năng lộn xộn, chỉ về phía trước: “Đánh người, đánh người, mau đi cứu mạng với!”

Tai nghe được tiếng bà Mục kêu cùng tiếng bước chân hỗn độn của bảo vệ, Phó Lưu Âm cũng không ngẩng đầu lên, xuyên qua bức tường kính tiếp tục thưởng thức vở tuồng bên ngoài.

Lăng Thời Ngâm cuộn tròn trên mặt đất, đôi tay che chở lấy khuôn mặt.

“Các người đánh cũng đánh rồi, tha cho tôi đi!”

Một người phụ nữ bỗng nhiên giữ chặt một chân cô ta, một người khác thấy thế, nhấc chân kia của Lăng Thời Ngâm lên.

Hai người cứ như vậy kéo cô ta trên mặt đất. Lăng Thời Ngâm chật vật muốn ngồi dậy, mặt lộ vẻ hoảng sợ nhìn về bốn phía.

“Cứu mạng với!”

Nhưng người vây quanh bốn phía, bọn họ thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt thậm chí lộ ra chán ghét.

“Mày kêu ai tới cứu mạng?” Người phụ nữ thở hồng hộc, khom người. “Mày với Phó Kinh Sênh có quan hệ, đời này mày cũng đừng nghĩ tới thái bình!”

Phó Lưu Âm nhìn, thật sự là không rét mà run. Hai người phụ nữ kia kéo Lăng Thời Ngâm qua phía bên kia đường, cách đó không xa là chiếc xe bọn họ đang đậu.

Bà Mục gấp đến độ hét to lên: “Các người đứng lại!”

Bảo vệ cũng đuổi theo. Lăng Thời Ngâm sợ tới mức tay muốn túm chặt cái gì đó, nhưng trên quảng trường ngoài người ra, vẫn là người.

Tới bên đường, Lăng Thời Ngâm thấy có người mở cửa xe ra, cô ta thét thắt tim thắt phổi: “Cứu mạng!!!”

Cô ta rất rõ, một khi bị những người này mang đi thật, khả năng cô ta cả mạng sống cũng chẳng còn. Lúc này, vài người bảo vệ nhanh chóng tiến lên, chắn trước mặt nhóm phụ nữ đang điên lên kia.

“Bọn tôi báo cảnh sát rồi!!!”

Mấy người kia lôi kéo Lăng Thời Ngâm, dù nghe được cảnh sát sắp tới, cũng không chịu buông tay. Hai nhóm người bắt đầu xô đẩy, một cô gái thấy thế, nói với những người kia: “Đi mau! Đi mau!”

Có kẻ vẫn cảm thấy chưa hết giận, trước khi rời cón đá mạnh vào chân Lăng Thời Ngâm.

Bà Mục thấy bộ dạng của Lăng Thời Ngâm cũng không dám giơ tay đỡ.

“Thời Ngâm, đừng sợ, bọn họ đi rồi.”

Lúc này Lăng Thời Ngâm mặt mũi bầm dập, trên đầu, cả người càng nhếch nhác vô cùng.

Phó Lưu Âm bước nhanh ra ngoài, đi tới bên cạnh Lăng Thời Ngâm. Cô ngồi xổm xuống hỏi: “Chị dâu, chị ổn không?”

“Đưa chị dâu con tới bệnh viện trước đi.”

“Không cần!” Lăng Thời Ngâm tay giữ chặt cánh tay bà Mục.

“Về nhà, con phải về nhà!”

“Bộ dáng này của con…”

“Không sao, đều là bị thương ở ngoài thôi!”

Tài xế của nhà họ Mục cũng tới, mấy người hợp lực mang Lăng Thời Ngâm lên xe. Trên đường trở về, bà Mục lau sạch vết bẩn trên tóc cho Lăng Thời Ngâm. Lăng Thời Ngâm siết chặt nắm tay, đôi mắt bị đánh đến sưng vù, mũi cũng chảy không ít máu.

Trở lại nhà họ Mục, Mục Thành Quân vừa lúc về nhà, nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Thời Ngâm thì cũng thấy hoảng sợ.

“Thế này là sao?”

Lăng Thời Ngâm ngồi trên sô pha, hai tay bụm mặt, khóc một lúc mới ngẩng đầu nói với bà Mục: “Mẹ, trong lòng mẹ rõ nhất đúng không? Chuyện này chính là do Phó Lưu Âm xếp đặt, mọi người còn muốn thiên vị cô ta tới khi nào?”