Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 114: Chính tay cứu Lâm Lâm

Triệu Phương Hoa đi ở phía trước, bảo mẫu bước nhanh hơn để đuổi kịp bà ta.

“Bình thường Lâm Lâm và Duệ Duệ thường đến chỗ nào?”

“Ở vườn trò chơi bên trong khu giữ trẻ.” Bảo mẫu đi trước dẫn đường cho Triệu Phương Hoa.

Đến vườn trò chơi, Triệu Phương Hoa liếc nhìn bảng giá vé, sau đó liền trợn tròn hai mắt, kêu lên: “Mắc như vậy? Hai đứa là hết hai trăm rồi, sao không đi ăn cướp luôn đi!”

Cô gái ngồi ở bên trong quầy vé nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lâm Lâm liền đứng bật dậy ngay.

“Đây không phải là Lâm Lâm sao? Lại tới chơi nữa à.”

Bảo mẫu cười tươi đến híp cả hai mắt, cất giỏ vào bên trong tủ giữ đồ, sau đó quay lại nói với Triệu Phương Hoa: “Tưởng tiên sinh đã làm thẻ thường niên ở đây rồi, cứ thoải mái vào chơi thôi.”

“À, làm thẻ luôn rồi à?”

Vậy nghĩa là không cần trả tiền nữa đúng không? Lúc này khóe miệng đang cứng ngắc của Triệu Phương Hoa mới dần thả lỏng ra.

Bảo mẫu và một nhân viên đi theo hai đứa nhỏ về phía trước. Triệu Phương Hoa thong thả ngồi xuống, chờ bọn nhỏ tìm được chỗ chơi xong, bảo mẫu cũng tới chỗ băng ghế ngồi xuống nghỉ. Triệu Phương Hoa nói: “Ngày thường tình cảm giữa Tình Thâm và Viễn Chu vẫn tốt chứ?”

Bảo mẫu quay sang nhìn bà ta, có chút không hiểu vì sao bà ta đột nhiên hỏi như vậy.

“Tốt, đương nhiên tốt, hai người một phút cũng không muốn rời xa nhau đấy.”

Triệu Phương Hoa cười cười: “Bà nói xem thân làm cha mẹ, cũng chỉ có mong có vậy thôi đúng không? Tôi luôn hi vọng Tình Thâm được hạnh phúc...”

“Điểm này bà cứ yên tâm đi, Tưởng tiên sinh đối với cô Tưởng cực kì tốt, chúng tôi ai cũng thấy mà.”

Triệu Phương Hoa cười gượng vài tiếng: “Vậy... Bình thường Tình Thâm có hay nhắc tới tôi và ba nó không?”

Bảo mẫu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Thật ra không có.”

“Bà cũng biết, tôi là mẹ kế. Tục ngữ đều nói mẹ ghẻ không thương con chồng, thế nhưng tôi đối với Tình Thâm chính là đã hết lòng hết dạ rồi. Tôi chỉ sợ nó vẫn không hiểu được, không xem tôi như mẹ đẻ. Có lẽ nó vẫn luôn có thành kiến với tôi...”

Bảo mẫu đưa mắt nhìn ra xa, nhìn hai đứa nhỏ đang vô tư chơi đùa với nhau. Sau đó ánh mắt bà đảo lại trên người Triệu Phương Hoa: “Bà đừng nên nghĩ như vậy, cô Tưởng là người tốt, thế nào cô ấy cũng sẽ hiếu kính với bà.”

Triệu Phương Hoa nghe vậy trong lòng cũng thoáng yên tâm đôi chút.

Sau khi hai đứa nhỏ chơi đến mệt, bảo mẫu chuẩn bị dẫn Lâm Lâm và Duệ Duệ về. Triệu Phương Hoa với tay bế Lâm Lâm lên. Khi đi ngang qua một quán trà sữa, bà ta thầm nghĩ đã mang tiếng dắt cháu đi chơi mà không mua sắm hay tiêu một đồng nào thì cũng không được.

“Nào, Duệ Duệ cũng mau đến đây đi, bà ngoại mua trà sữa cho hai đứa nha.”

Bảo muẫ nghe vậy liền mở miệng ngăn cản: “Không được đâu, hai đứa vẫn còn nhỏ quá không thể uống trà sữa.”

“Gì chứ? Tôi mua loại mắc tiền, nguyên liệu cũng đảm bảo vệ sinh mà?”

Triệu Phương Hoa vừa nói vừa đưa tay vào trong túi áo, sau đó ngẩng đầu nói với người phục vụ: “Cho tôi hai ly trà sữa, lấy loại mắc nhất ấy.”

“Không được.” Bảo mẫu kiên quyết nói. “Chút nữa về nhà hai đứa còn phải bú sữa, nếu không chúng ta mua nước lọc được rồi.”

“Sao bà lại nhát gan như vậy?” Triệu Phương Hoa bĩu môi. “Đây là cháu ngoại của tôi, tôi còn có thể làm hại bọn chúng sao? Không phải chỉ là uống miếng trà sữa thôi à?”

“Tuyệt đối không được, tôi đã dẫn hai đứa ra ngoài thì phải hoàn toàn chịu trách nhiệm mọi thứ, còn nhỏ như vậy không thể uống trà sữa được.”

Triệu Phương Hoa tức giận, bế Lâm Lâm xoay người rời đi. Bảo mẫu thấy bà ta giận dỗi cũng đành chịu. Nếu hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, Tưởng Viễn Chu sẽ là người đầu tiên quở trách bà.

Hứa Ngôn đứng ở cách đó không xa. Cô ta giả vờ như đang xem mấy món hàng trên kệ nhưng vẫn chú ý nhìn lúc Triệu Phương Hoa ôm Lâm Lâm bước nhanh về phía trước. Bảo mẫu lại ôm Duệ Duệ đi theo ở phía sau, người giúp việc cũng đuổi theo bọn họ.

Trong miệng Triệu Phương Hoa lầm bầm: “Thiệt tình, đúng là không xem tôi ra gì mà. Kẻ ăn người ở trong nhà mà cũng muốn leo lên đầu tôi, tôi muốn mua cho cháu ngoại mình ăn cái gì cũng phải đợi mấy người đồng ý sao? Đúng là nực cười mà!”

Bà ta đi xuống lầu, hướng thẳng phía cửa mà đi. Hứa Ngôn cũng vội vã đi theo. Cô ta một bên thì liếc nhìn quần áo và đồ dùng hàng ngày, một bên lại đăm đăm nhìn ra ngoài.

Triệu Phương Hoa hậm hực trong lòng, chân bước càng lúc càng nhanh. Bảo mẫu gọi với theo: “Bà đi chậm một chút, chờ chúng tôi với.”

“Lâm Lâm, chúng ta mặc kệ bà ta. Bà ta thật là đáng ghét đúng không?” Cục tức này Triệu Phương Hoa khó mà nuốt trôi được. Bảo mẫu muốn ra khỏi thang máy nhưng một đám người đứng ở phía trước vẫn chắn trước cửa thang máy không chịu đi. Những người phía sau vẫn chen chúc muốn lấn tới.

“Làm phiền cho tôi qua —— “

Có người ở phía trước mải mê nói chuyện điện thoại di động: “Đừng lo, xong việc sẽ thưởng cho anh hậu hĩnh.”

Bảo mẫu bị người ta xô đẩy qua lại, rốt cuộc vẫn còn mắc kẹt lại. Triệu Phương Hoa thì đã ôm Lâm Lâm ra tới bên ngoài.

Bảo mẫu bị chặn lại bên trong, ra sức gọi Triệu Phương Hoa: “Để tôi gọi điện thoại đã, bà đừng...”

Bình thường khi đưa hai đứa nhỏ ra ngoài, tài xế sẽ đưa mọi người đến trước cửa trung tâm thương mại, sau đó mới tự mình tới bãi đỗ xe. Sau khi chơi xong rồi, bảo mẫu sẽ gọi điện thoại cho tài xế ra đón, như vậy vừa an toàn, vừa nhanh và tiện.

Triệu Phương Hoa không tin thường ngày Hứa Tình Thâm chưa từng nói gì với đám người kia, nếu không sao họ dám có thái độ như vậy?

Lâm Lâm không ngừng nhìn ngó xung quanh. Con bé có chút bất an, dù sao thì Lâm Lâm cũng ít tiếp xúc với Triệu Phương Hoa nên cũng không thân thuộc lắm.

Triệu Phương Hoa ôm Lâm Lâm đi tới bãi đỗ xe. Lúc này, phía sau bà ta có một người vừa từ trên xe bước xuống. Triệu Phương Hoa không hề phát hiện, mãi cho đến lúc Lâm Lâm trong tay bà ta bị người ta ôm đi, bà ta cũng không kịp phản ứng.

“Oa ——” Lâm Lâm sợ hãi khóc to lên, liên tục quơ quào hai tay.

Lúc này Triệu Phương Hoa mới giật mình phát hiện, trừng mắt nhìn một người đàn ông đã ôm Lâm Lâm đi thẳng về phía chiếc xe kia. Đây gọi là bắt cóc trắng trợn sao?

Triệu Phương Hoa sợ đến đổ mồ hôi lạnh cả người, vội vàng hô hoán lên: “Bắt cóc con nít, bắt cóc con nít, cứu mạng —— “

Bà ta kịp thời túm được một góc áo của người đàn ông kia, nhưng sức lực của đối phương rất lớn, Triệu Phương Hoa cũng bị hắn lôi đi vài bước. Mắt thấy chiếc xe kia đã gần trong gang tấc, bà ta sợ đến muốn phát điên lên.

“Có ai không? Mau cứu mạng, bắt cóc con nít đây này!”

Người đàn ông xoay người lại hung hăng đạp vào người bà ta một cái. Triệu Phương Hoa bị té ngã ra sau, tay chân bị xây xát không ít nhưng bà ta bất chấp tất cả, cố gắng dùng hết sức tiếp tục kêu lên: “Có người bắt cóc con nít!”

Người đàn ông đã đi tới trước xe, vừa định mở cửa xe thì bỗng nhiên có một bàn tay vươn ra níu tay hắn lại.

Là Hứa Ngôn.

“Mau thả đứa bé ra!”

“Cút ngay!” Người đàn ông gầm lên.

Hứa Ngôn vô cùng lo lắng, chỉ có thể la lên: “Có ai không, mau cứu mạng!”

Người đàn ông trừng mắt với cô ta, sau đó ra sức muốn rụt tay về nhưng Hứa Ngôn ôm cánh tay hắn rất chặt, không chịu buông ra. Người đàn ông thấy thế liền nhấc chân đá cô ta.

Hứa Ngôn té ngã xuống đất, người đàn ông lại tiếp tục giơ chân lên đạp xuống thêm một cái nữa. Hứa Ngôn bất chấp đau đớn, nhào qua ôm lấy chân của hắn.

Lâm Lâm sợ đến khóc lóc không ngừng. Đứa bé liên tục giẫy giụa trong ngực người đàn ông. Khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc và sợ hãi mà trở nên tím tái cả đi.

“Mẹ, mẹ ơi —— “

Người đàn ông không thể lãng phí thời gian ở đây quá lâu, hắn nhìn vào phía bên trong xe, thấy ngay cạnh ghế lái có một cây sắt.

Hắn chồm người vào trong nhặt cây sắt lên, khom lưng xuống hung hăng đánh vào phía sau lưng Hứa Ngôn một gậy.

Hứa Ngôn thảm thiết kêu lên: “A —— “

“Mau buông tay ra, nếu không ông cho mày chết!”

“Thả đứa bé ra...”

Người đàn ông nghiến răng, siết chặt cây sắt trong tay, lại nện tiếp một gậy xuống nữa. Cùng lúc đó, một tiếng thét thảm thiết vang lên, lồng ngực Hứa Ngôn đau như muốn vỡ ra, toàn thân đều đau nhức đến nỗi dường như không thể cử động được nữa.

Mặt mày Hứa Ngôn trở nên nhăn nhó, hai tay vẫn cố gắng ôm chặt: “Cứu mạng với —— “

Triệu Phương Hoa cũng cố gắng bò lại gần đó, cách đó không xa, nhân viên bảo vệ nghe tiếng động cũng bắt đầu chạy tới xem xét.

Người đàn ông cảm thấy không ổn, tiếp tục nện cây sắt vào tay Hứa Ngôn. Thấy cô vẫn không chịu buông tay, hắn đành bỏ Lâm Lâm xuống đất.

Hứa Ngôn vội vàng muốn vươn tay ra đỡ lấy con bé nhưng Lâm Lâm đã té nhào lên lưng cô ta. Phía sau lưng cô ta liền truyền đến cảm giác đau như toàn bộ xương cốt đều nát vụn cả ra.

Người đàn ông nhảy lên xe, cửa cũng không kịp đóng mà nhanh chóng đạp chân ga chạy thoát thân. Tiếng chiếc xe lao đi gào rú ầm ĩ khiến mọi người cảm thấy vô cùng chói tai.

Tài xế cũng chạy đến, muốn ngăn đối phương lại nhưng không kịp. Hai đầu xe đụng vào nhau nhưng hắn đã nhanh chóng lùi lại và trốn thoát.

Bảo mẫu và người giúp việc chạy nhanh qua đó. Triệu Phương Hoa cố gắng bò dậy. Mặc dù Lâm Lâm ngã lên người Hứa Ngôn nhưng vừa rồi con bé đã bị dọa không nhẹ nên vẫn không ngừng khóc thút thít. Duệ Duệ vừa nhìn thấy Lâm Lâm như vậy cũng khóc lớn theo.

Triệu Phương Hoa đưa tay ôm lấy Lâm Lâm, không ngừng xoa nắn tay chân con bé xem có bị làm sao không.

“Lâm Lâm ngoan, cháu không sao chứ?”

Bảo mẫu vừa sợ vưa lo lắng đến tái cả mặt. Hai tiểu tổ tông nhà này mà xảy ra chuyện thì ai mà gánh vác cho nổi? Tài xế nhanh chóng bước xuống xe, bảo vệ cũng vừa tới, xung quanh mọi người trong bãi đỗ xe cũng tụ tập tới xem náo nhiệt.

Cuộc sống chính là như vậy. Khi bạn gặp khó khăn nhất, dù có cố gắng thế nào cũng không tìm thấy lấy một người ở bên cạnh chìa tay ra giúp đỡ.

Triệu Phương Hoa vẫn chưa hết kích động, Bà ta vừa ôm chặt Lâm Lâm trong lòng, vừa dáo dác nhìn những người xung quanh.

“Đừng tới đây, các người đừng tới đây!” Chẳng may những người này là đồng bọn của tên vừa rồi thì sao?

Bảo mẫu muốn tiến lên, lúc này mới vô tình phát hiện trên mặt đất có một người đang nằm sõng soài. Bà ngồi xổm xuống, rồi giật mình kêu lên.

“Cô Hứa?”

Hứa Ngôn bị thương rất nghiêm trọng, cả người đau đến co rút lại. Trên mu bàn tay cô ta vẫn còn những vết bầm tím khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.

“Mau, mau báo cảnh sát, gọi 120!”

Triệu Phương Hoa ôm chặt Lâm Lâm, mới vừa rồi đứa bé là bị đoạt lấy từ trong tay bà ta, cho đến giờ bà ta vẫn còn sợ đến chưa thể hoàn hồn được. Hứa Ngôn nằm yên không nhúc nhích được, hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn.

Lúc xe cứu thương tới, bảo mẫu đỡ Hứa Ngôn dậy, lên xe chạy thẳng đến bệnh viện Tinh Cảng.

Lúc trở lại xe, Triệu Phương Hoa thấy đầu xe bị móp, có thể biết cú va đập vừa rồi giữa hai chiếc xe lợi hại cỡ nào.

Lâm Lâm vẫn khóc nháo không ngừng, lại không chịu nói lời nào. Hai tay Triệu Phương Hoa càng siết chặt lại: “Lâm Lâm đừng sợ, có bà ngoại ở đây.”

Bảo mẫu liếc nhìn bà ta: “Cũng may không có việc gì.”

“Lát nữa gặp Tình Thâm không cần nói cho nó biết chuyện vừa rồi, kẻo nó lại lo lắng.”

“Không được.” Bảo mẫu tỏ vẻ kinh ngạc. “Nếu Tưởng tiên sinh hỏi chiếc xe tại sao thành ra như vậy thì sao? Hơn nữa cô Hứa bị thương vì cứu Lâm Lâm, chuyện đó chúng ta nên nói như thế nào?”

“Chiếc xe... Chiếc xe cứ nói do bị người ta va quẹt. Còn chuyện cô Hứa gì đó, cứ cho cô ta tiền, bảo là bị người ta hãm hại là được.”

Bảo mẫu vươn tay ôm Lâm Lâm qua. Triệu Phương Hoa có chút không nỡ nhưng bảo mẫu kiên trì muốn ôm con bé trở lại.

“Chuyện này sợ là tôi không thể đáp ứng bà được. Chúng tôi nhận tền lương của Tưởng tiên sinh, làm việc cần phải có trách nhiệm, chuyện quan trọng như vậy không thể giấu ngài ấy được.”

Đến bệnh viện Tinh Cảng, bảo mẫu nhanh chóng gọi điện thoại cho Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm.

Sau khi Hứa Ngôn làm xong các xét nghiệm và kiểm tra thì được đẩy tới phòng bệnh. Triệu Phương Hoa vừa định tìm cơ hội bỏ đi trước thì thấy cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra.

Hứa Tình Thâm bước nhanh vào trong, cũng không thèm để ý đến bà ta mà đi thẳng tới trước mặt bảo mẫu. Cô lo lắng nhìn Lâm Lâm.

“Bảo bối, con không sao chứ?”

Ngay sau đó Tưởng Viễn Chu cũng đi vào. Hứa Tình Thâm ôm chặt Lâm Lâm trong lòng, hai cánh tay cô trở nên run rẩy. Lâm Lâm mếu máo vòng tay ra sau ôm lấy cổ mẹ.

Bảo mẫu và người giúp việc đứng ở bên cạnh, ai cũng không dám nói một lời. Tưởng Viễn Chu đảo mắt qua nhìn hai người bọn họ.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tưởng tiên sinh... Xin lỗi.”

“Sao có thể để người ta ngay ban ngày, ban mặt bắt cóc con tôi?” Tưởng Viễn Chu nhíu chặt chân mày. Tài xế cũng có mặt trong phòng, cũng chỉ biết cúi đầu. Tưởng Viễn Chu quay sang hỏi tài xế: “Lúc đó anh ở đâu hả?”

“Xin lỗi Tưởng tiên sinh, lúc đó tôi còn đang ở bãi đỗ xe...”

“Tại tôi không báo cho cậu ấy.” Bảo mẫu nơm nớp lo sợ. “Cậu ta cũng không biết chúng tôi phải vội vã về nhà ngay.”

Lúc bình thường Tưởng Viễn Chu cũng tương đối khá dễ chịu, nhưng khi gạp phải loại chgiữ được bình tĩnh, điềm đạm hỏi chuyện?

“Gọi một cú điện thoại bảo tài xế ra đón là được rồi, sao phải đưa Lâm Lâm xuống bãi đỗ xe?”

Bảo mẫu liếc nhìn Triệu Phương Hoa. Triệu Phương Hoa rụt cổ một cái: “Bà nhìn tôi làm gì?”

“Sao mẹ lại ở đây?” Hứa Tình Thâm cứng nhắc hỏi.

Triệu Phương Hoa miễn cưỡng mở miệng nói: “Mẹ đến thăm bọn nhỏ thôi, đúng lúc mấy người này đưa hai đứa ra ngoài chơi nên mẹ cũng đi cùng.”

Bảo mẫu không thể không nói thật: “Lúc ở trung tâm thương mại, mẹ cô Tưởng một mực muốn mua trà sữa cho lâm Lâm uống. Tôi nói là không được, Lâm Lâm vẫn con nhỏ hệ tiêu hóa còn yếu. Bà ấy liền ôm Lâm Lâm bước nhanh ra ngoài. Chúng tôi bị kẹt lại trong thang máy, nên không đuổi kịp. Tôi gọi mãi bà ấy cũng không dừng lại.”

“Bà đừng có nói bậy nha!” Triệu Phương Hoa tức giận trừng mắt với bảo mẫu. “Lúc đó chính bà đòi về nhà mà, với lại tôi ôm cháu ngoại tôi thì có làm sao không?”

“Nhưng bà cũng không nên ôm Lâm Lâm bỏ đi một mạch như vậy...”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm càng lúc càng kém, Duệ Duệ nhìn qua cũng có vẻ ngơ ngác. Lâm Lâm ghé vào đầu vai cô nằm im không nhúc nhích, nhưng vẫn không ngừng thổn thức. Tưởng Viễn Chu tiến lên muốn ôm con gái một chút thì Lâm Lâm lắc đầu kiên quyết ôm chặt lấy cổ Hứa Tình Thâm.

Hứa Tình Thâm vỗ nhẹ lên lưng con bé: “Lâm Lâm ngoan, cho b aba ôm một chút.”

Hai tay Tưởng Viễn Chu vừa chạm vào người Lâm Lâm một cái thì con bé liền sợ đến run bắn người, quay đầu lại nhìn anh rồi khóc toáng lên.

“Oa —— “

Tiếng khóc turyền vào tai Tưởng Viễn Chu khiến anh vô cùng đau xót, phải thu tay về. Hứa Tình Thâm thấy vậy cũng đành bất đắc dĩ tiếp tục ôm Lâm Lâm, dỗ dành con bé. Lâm Lâm vừa khóc vừa gọi: “Mẹ, mẹ!”

“Lâm Lâm ngoan, đừng khóc, đừng khóc mà. Đã có mẹ ở đây rồi, sẽ không ai có thể mang con đi.”

Tưởng Viễn Chu để hia tay xuôi bên người, con gái anh ngay cả chạm cũng không muốn anh chạm vào. Cảm giác này...

Anh nhìn ra hướng khác, lại thấy Hứa Ngôn đang nằm trên giường bệnh. Tưởng Viễn Chu tiến lên vài bước, Hứa Ngôn nằm im không nhúc nhích, hai tay để ở bên người, một tay đặt trên lưng, vết thương đau đớn.

Bảo mẫu thấy thế liền nói: “Lâm Lâm thiếu chút nữa... Thực sự thiếu chút nữa đã bị người ta bắt đi rồi. Cũng may nhờ có cô Hứa đây liều mạng ôm lấy chân đối phương, bị hắn đánh cho mấy gậy đau điếng người nhưng cô ấy vẫn không buông tay.”

Hứa Ngôn mở miệng: “Cho dù là ai nhìn thấy như vậy thì cũng sẽ không buông tay thôi mà...”

Hứa Tình Thâm dỗ mãi Lâm Lâm vẫn không nín khóc, cô đau lòng vô cùng. Ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, một người bác sĩ cầm cuộn phim tiến vào. Lão Bạch cũng theo ở phía sau.

“Tưởng tiên sinh.”

“Thế nào?”

Bác sĩ nói: “May là không tổn thương các khớp xương. Nhưng mà vết thương ở lưng khá nghiêm trọng, cần phải ở lại bệnh viên theo dõi thêm vài ngày.”

“Sắp xếp cho cô ta phòng bệnh tốt nhất.”

“Vâng.”

Hứa Ngôn cười khổ: “Gần đây đúng là đặc biệt xui xẻo, cứ phải ra vào bệnh viện không thôi.”

Hứa Tình Thâm đi lên trước vài bước, nhẹ nhàng an ủi Lâm Lâm vài câu, sau đó cẩn thận đặt Lâm Lâm vào trong lòng Tưởng Viễn Chu.

Lâm Lâm có chút không vui, nhưng trong vòng tay rộng lớn của Tưởng Viễn Chu con bé cũng không quấy khóc nữa. Hứa Tình Thâm lạnh lùng dời ánh mắt sang Triệu Phương Hoa. Triệu Phương Hoa thấy vậy, chưa kịp nổi đóa lên thì Hứa Tình Thâm đã lên tiếng trước.

“Mẹ không biết trẻ con còn nhỏ như vậy thì không được uống trà sữa sao?”

“Mẹ mua cho nó loại tốt nhất, mắc tiền nhất còn không được sao.”

Hứa Tình Thâm có thể đoán được lúc đó Triệu Phương Hoa cũng dùng cái giọng điệu này mà nói chuyện với bảo mẫu.

“Tại sao mẹ luôn để ngoài ai lời người khác nói? Nếu như không phải mẹ cố ý bỏ đi một nước thì sẽ có chuyện? Mọi người thường ngày đều quen với công việc đưa hai đứa nhỏ ra ngoài chơi rồi, đâu lúc nào để xay ra chuyện?”

Người hay phách lối, gây sự như Triệu Phương Hoa bây giờ nghe vậy cũng cảm thấy đuối lý. Nhưng thái độ của Hứa Tình Thâm như vậy, làm sao bà ta có thể nhịn được?

“Làm sao mẹ biết được ở ngoài có một tên khốn kiếp rình bắt cóc trẻ con chứ? Nói không chừng bọn chúng cũng đã rình mò nhiều ngày rồi, vậy thì làm sao trách mẹ được?”

Hứa Tình Thâm thấy bà ta căn bản không chịu nhận sai, cô tức giận đến siết chặt hai tay lại thành quyền.

Triệu Phương Hoa thấy vậy đành hạ giọng: “Không phải cũng không có chuyện gì sao? Con có cần phải làm quá lên không?”

“Vậy còn nói không có chuyện gì?” Hứa Tình Thâm không thể nhịn được nữa. “Nếu như hôm nay xảy ra chuyện thật thì làm sao bây giờ? Mẹ gánh nổi trách nhiệm này không? Mẹ đi đâu tìm con gái con về?”

“Hứa Tình Thâm, con ——” Mặt mũi Triệu Phương Hoa đỏ cả lên. “Mẹ cực khổ nuôi con khôn lớn, cũng không trông mong con có ngày báo đáp. Thế mà con lại ăn nói với mẹ như vậy!”

Hứa Ngôn nằm lỳ ở trên giường không lên tiếng. Lúc này ai cũng không nên xen vào, cô ta rất khôn ngoan chỉ nằm im quat sát sắc mặt của Tưởng Viễn Chu.

Vốn dĩ Triệu Phương Hoa không phải mẹ ruột của Hứa Tình Thâm, chỉ là người mẹ kế có công nuôi dưỡng cô khôn lớn mà thôi. Hứa Ngôn cũng không tin Tưởng Viễn Chu sẽ bỏ qua chuyện này.

Bảo mẫu và người giúp việc đưa mắt nhìn nhau. Tưởng Viễn Chu ôm chặt con gái trong lòng, đưa lưng về phía Hứa Tình Thâm và Triệu Phương Hoa.

Triệu Phương Hoa thấy anh không nói gì, viền mắt đỏ lên: “Mẹ chỉ biết turớc giờ con không hề xem mẹ như mẹ ruột, mẹ không bao giờ có được phần phúc đó...”

Hứa Tình Thâm cảm thấy đau đầu vô cùng, cô mệt mỏi đưa mắt nhìn sang hướng khác, lại thấy Duệ Duệ đang nằm trong lòng người giúp việc.

Cô tự trách mình nãy giờ đã quên mất Duệ Duệ. Hứa Tình Thâm cố nén một hơi thở dài: “Quên đi, mẹ về đi.”

“Đi thì đi.” Triệu Phương Hoa nói xong liền xoay người đi nhanh ra ngoài.

Hứa Tình Thâm liếc nhìn thấy bà ta vừa ra khỏi cửa thì cũng gọi tài xế đến: “Làm phiền anh đưa bà ấy trở về.”

“Vậng, cô Tưởng.”

Những người đó cũng không biết là nhằm vào Lâm Lâm hay là nhà họ Tưởng. Mặc dù cô rất giận Triệu Phương Hoa nhưng cô cũng không muốn bà ta gặp chuyện không may.

Hứa Ngôn lúc này mới nâng mi mắt lên nhìn, thấy Hứa Tình Thâm đã đi ra ngoài, cô ta khẽ gọi: “Tưởng tiên sinh.”

Tưởng Viễn Chu nhìn cô ta, vết thương trên người cô ta là do bị gậy gộc đánh cho, hẳn là xương cốt đều đau đến rã rời.

“Sao vậy? Có phải là đau lắm không?”

“Đừng trách mẹ cô Tưởng, lúc đó bà ấy hoảng hốt muốn giành lại Lâm Lâm nên đã bị tên đó đạp một cước...”

Tưởng Viễn Chu không nói gì, Hứa Ngôn nói tiếp: “Cô Tưởng tức giận, tôi có thể hiểu được, nhưng dù sao hai người cũng là mẹ con. Huống hồ bà ấy cũng không muốn chuyện xảy ra như vậy mà.”

Hứa Tình Thâm đứng ở bên ngoài, vừa muốn đi vào thì đã loáng thoáng nghe thấy tiếng của Hứa Ngôn.

Tưởng Viễn Chu ôm Lâm Lâm trong lòng. Bảo mẫu không khỏi cảm kích Hứa Ngôn: “Cô Hứa, hôm nay thật sự nhờ có cô, nếu không phải vì cô liều mình xả thân thì hậu quả thật không tưởng tượng nổi.”

“Tôi đã nói rồi, đổi lại người khác, ai cũng sẽ làm như vậy.”

“Không đâu, lúc đó hẳn là trong bãi đỗ xe cũng có người khác mà, nhưng không ai dám đứng ra hành động như cô.” Hứa Tình Thâm đi vào.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Ngôn liền trở nên trắ vng bệch, cũng không dám nói nhiều nữa. Hứa Tình Thâm đi tới trước giường: “Lần này thực sự nhờ có cô Hứa đây.”

“Cô Tưởng không cần khách khí như vậy.”

Hứa Ngôn cúi mắt nhìn bàn tay đang băng đầy gạc của mình. Mỗi một cử động nhỏ thôi cũng đủ khiến cô ta đau đến muốn chết đi sống lại.

“Cô Tưởng, lúc đó tôi chỉ là đúng lúc đi ngang qua.”

Lời này nghe qua rất bình thường, bảo mẫu đứng bên cạnh nghe cũng khong ra ý tứ gì bên trong. Nhưng Hứa Tình Thâm hiểu rõ Hứa Ngôn nói vậy là bởi vì turớc đó cô từng nói Hứa Ngôn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Tưởng Viễn Chu nữa.

“Cô cứu Lâm Lâm cũng chính là đã cứu tôi, ân tình này tôi sẽ ghi nhớ.”

“Đây cũng không phải là chuyện lớn gì...”

Lâm Lâm ôm lấy cổ Tưởng Viễn Chu, người đàn ông cũng nhìn ra được con gái anh vẫn còn đang sợ hãi. Lâm Lâm vốn rất hiếu động, khi ở cùng với Duệ Duệ con bé không ngừng bày đủ trò nghịch ngợm. Thế mà lúc này chỉ nằm im trên vai anh không nhúc nhích.

Trong lòng Tưởng Viễn Chu lại nhói lên: “Đây chính là chuyện lớn, cô đã cứu con gái tôi một mạng.”

Khóe miệng Hứa Ngôn hơi giãn ra: “Nghe hai người nói vậy, tôi cảm thyấ như mình đã làm một chuyện thật vĩ đại.”

“Đã báo cảnh sát chưa?” Hứa Tình Thâm đột nhiên quay sang hỏi bảo mẫu.

“Đã báo rồi, nhưng mà lúc này chúng tôi bận đưa cô Hứa vào bệnh viên nên không nán lại hiện trường.”

“Không sao.” Tưởng Viễn Chu nhìn Lão Bạch đứng cách đó không xa. “Lão Bạch, anh qua đó một chuyến, mau bắt tên đó về đây cho tôi.”

“Vâng.”

Hứa Ngôn hơi mất tự nhiên, lại tiếp tục nhìn xuống tay mình. Người là do Lăng Thời Ngâm tìm, sự việc cũng do cô ta sắp xếp, cô ta nói tuyệt đối sẽ không để người kia rơi vào tay Tưởng Viễn Chu.

“Cô Hứa.”

Hứa Ngôn suy nghĩ đến xuất thần, không nghe thấy tiếng Hứa Tình Thâm gọi. Hứa Tình Thâm phải nâng cao giọng: “Cô Hứa?”

Cô ta giật mình: “A? Làm sao vậy?”

“Cô hãy yên tâm nằm lại đây vài ngày, đừng như lần trước âm thầm lặng lẽ xuất viện.”

Hứa Ngôn muốn ngồi dậy: “Không cần.”

Vừa mới dứt lời, cô ta đau qúa lại nằm trở lại: “Lần này cũng không phải phẫu thuật gì, tự tôi có thể...”

Tưởng Viễn Chu tiếp lời: “Ở đây là Tinh Cảng, cô không cần lo lắng nhiều như vậy.”

“Vậy được rồi, xin cảm ơn.”

Hứa Tình Thâm thật sự không dám nghĩ nếu như Lâm Lâm bị người ta mang đi thì cô còn đủ khí lực để đứng đây hay không?

Chỉ sợ đã sớm được đưa vào phòng cấp cứu rồi.

Hứa Tình Thâm cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Lâm, dịu dàng áp lên má mình.

Điện thoại di động trong túi cô chợt reo lên. Hứa Tình Thâm nhận điện thoại. Đầu bên kia truyền đến tiếng y tá lo lắng nói: “Bác sĩ Hứa, bệnh nhân ở giường mười sáu chuyển biến không tốt, ngài mau tới đây xem đi.”

“Được, tôi tới ngay.”

Hứa Tình Thâm ngắt máy, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lâm: “Mẹ phải đi làm việc rồi, con ngoan để cho b aba bế nhé.”

Tưởng Viễn Chu nghiêng người sang, nhìn Hứa Tình Thâm bước nhanh ra ngoài. Hứa Ngôn thấy anh có vẻ lưu luyến như không nỡ.

Cũng phải thôi, con gái suýt chút nữa bị người ta bắt đi, nếu đổi lại là người kah1c chắc đã sợ đến khóc thét lên. Nhưng Hứa Tình Thâm chính là như vậy, lại còn có tâm trạng nghĩ cho bệnh nhân.

“Tưởng tiên sinh, vừa rồi Lâm Lâm bị dọa không nhẹ, chỉ sợ trong lòng con bé còn bị ám ảnh.”

Tưởng Viễn Chu không nói gì, xoa đầu Lâm Lâm. Hứa Ngôn nói tiếp: “Nếu không ngài để con bé xuống đây, tôi dỗ cho.”

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu không chút thay đổi, nhàn nhạt nói: “Cô bị thương như vậy, lo nghỉ ngơi đi.”

“Lúc trước khi còn ở thôn Huyền Nhai, nhiều lân tôi cũng giúp mọi người trông con. Tôi có thể giúp con bé trở nên vui vẻ hơn.” Khóe miệng Hứa Ngôn cong lên.

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn con gái torng lòng. Hứa Ngôn thấy thế tiếp tục nói: “Cô Tưởng bận rộn như vậy, kì thực Lâm Lâm cần nhất chính là vòng tay mẹ.”