Cô gái nhỏ hạnh phúc?
Lời này hẳn là Hứa Tình Thâm tự nói mình mới có ý nghĩa.
Khóe miệng Phó Lưu Âm khẽ co giật, Hứa Tình Thâm kéo cô tới bên cạnh.
“Đừng để ý tới.”
“Chị dâu, hóa ra Tưởng tiên sinh thích ăn giấm chua như thế.”
“Đúng vậy, danh hiệu bình giấm hàng đầu Đông Thành không sai chút nào.”
Tưởng Viễn Chu vốn đang ngồi xổm dưới đất chơi cùng hai đứa nhóc, nghe được thanh âm của Hứa Tình Thâm, anh không khỏi ngẩng lên.
“Cái gì mà bình giấm hàng đầu Đông Thành?”
“Suỵt!” Hứa Tình Thâm đưa ngón trỏ dựng thẳng tới bên miệng. “Không thể để người khác nghe thấy được, đây là nickname em đặt cho anh.”
“Em...” Tưởng Viễn Chu đứng dậy muốn kéo tay cô, Hứa Tình Thâm vội vàng lùi về phía sau.
“Nghe hay mà.”
“Hứa Tình Thâm, lẽ nào khi còn bé em không nghe cô giáo nói, không thể tùy tiện đặt biệt hiệu cho người khác?”
“Trí nhớ của em không tốt lắm, thầy cô giáo nói gì đều trả lại hết.”
Phó Lưu Âm đứng ở bên cạnh, nhìn hai người đối đáp, cô không biết quá khứ của Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu, sau khi bị giam hai năm, thấy Hứa Tình Thâm và Phó Kinh Sênh ở cùng nhau, chị ấy thành chị dâu của mình. Chỉ là thời điểm đó, trên gương mặt Hứa Tình Thâm cũng không có nụ cười tươi đẹp như vậy, chị ấy nói chuyện với anh trai luôn thiếu đi một cảm giác thân thiết, đó cũng không phải là “Tương kính như tân”, mà là bởi vì anh trai không phải là người chồng thực sự của chị ấy?
Hứa Tình Thâm kéo cánh tay Phó Lưu Âm, để cô ngồi vào chỗ bên cạnh.
“Bây giờ em và Lăng Thời Ngâm sống chung một nhà, mọi việc phải coi chừng.”
“Chị dâu yên tâm đi, chị ta ở nhà họ Mục giả vờ làm người tốt, chị ta thích biểu hiện mình giống tiểu bạch thỏ, nên không dám làm gì em đâu.”
Hứa Tình Thâm cũng có thể biết rõ tính tình Lăng Thời Ngâm, ban đầu cô ta cũng tỏ ra nhu nhược yếu đuối, tỏ vẻ như không thể làm hại ai, không ngờ sau lưng lại chuyên làm những chuyện xấu xa.
“Em mới tới nhà họ Mục được vài ngày? Em phải đề phòng đấy.”
“Hôm nay chị ta vốn cũng phải đi, nhưng em biết nhất định hai người sẽ phải chạm mặt, em liền cho thuốc vào trong bát cháo yến của chị ta.”
Hứa Tình Thâm không che giấu được giật mình.
“Âm Âm, không nhìn ra đó nha, bình thường em không như thế.”
“Tiên hạ thủ vi cường mà.”
Hai người vừa nói chuyện, Hứa Tình Thâm thấy Lão Bạch đang đi tới từ cách đó không xa, nói mấy câu với Tưởng Viễn Chu, sau đó hai người cùng nhau rời đi.
Hôm nay là ngày thành hôn của em họ Tưởng Viễn Chu, nhất định anh cũng phải bận bịu giúp đỡ, ánh mắt Hứa Tình Thâm di chuyển sang phía Duệ Duệ và Lâm Lâm, bảo mẫu đang trông hai đứa nhóc, hơn nữa chỗ này cũng trống trải yên tĩnh, cô hoàn toàn có thể yên tâm trò chuyện với Phó Lưu Âm.
Nhanh chóng đến tầm trưa, mọi người ngồi vào bàn tiệc.
Buổi trưa ăn món Trung truyền thống, ngay bên trong khách sạn, Hứa Tình Thâm ngồi vào cùng Tưởng Viễn Chu, Phó Lưu Âm phải theo người nhà họ Mục ngồi ở trên một bàn khác.
Ăn xong cơm trưa, chỉ có cô dâu chú rể là vẫn chưa xuất hiện, Hứa Tình Thâm ghé sát bên cạnh Tưởng Viễn Chu hỏi: “Là buổi tối cử hành hôn lễ sao?”
“Buổi chiều.”
“Nhưng thật ra lại thấy kỳ quái, giống như không phải buổi trưa vậy, mà là buổi tối.”
Tưởng Viễn Chu thấp giọng nói: “Đợi lát nữa đón dâu, anh cũng muốn đi, em trông hai đứa nhỏ không phải làm gì đâu, cứ ở đây chờ anh trở lại.”
“Vâng.”
Sau bữa tiệc, Tưởng Đông Đình rời đi trước, chú của Tưởng Viễn Chu cũng tới trước bàn, nói: “Viễn Chu, không còn sớm, đi thôi.”
Tưởng Viễn Chu khẽ vỗ nhẹ trên vai Hứa Tình Thâm, sau đó đứng dậy.
Lão Bạch cũng ở lại, bảo mẫu cũng vậy, Hứa Tình Thâm mang theo hai đưa nhóc đi ra bên ngoài.
—
Nhà họ Mục.
Ăn xong cơm trưa, bà Mục lên lầu, Lăng Thời Ngâm nằm ở trên giường rên hừ hừ.
“Thời Ngâm, mau tới bệnh viện đi.”
“Mẹ, không sao đâu, con ổn.” Lăng Thời Ngâm cụp mi mắt, trong bụng đã sớm trống rỗng, chỉ có điều cơ thể không còn chút sức lực, hoa hết cả mắt. Lăng Thời Ngâm biết Phó Lưu Âm không thể nào vô duyên vô cớ vào phòng bếp, nhất định là đã thả thứ quái quỷ gì vào trong bát cháo yến rồi.
“Đang ổn sao lại thành ra như vậy?”
Nhà bếp không lắp camera, cho dù Lăng Thời Ngâm có nói, cũng là nói mà không có bằng chứng, không chừng còn có thể bị Phó Lưu Âm trả đũa. Cô ta nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cả người đều mệt lả.
“Mẹ, đừng lo lắng cho con.”
“Ta thực sự lo lắng...”
“Bây giờ con chỉ mệt quá mà thôi, buổi tối ăn chút cháo trắng, ngày mai sẽ đỡ hơn.”
Bà Mục khẽ gật đầu: “Tốt lắm, con chú ý nghỉ ngơi, có việc nhớ gọi.”
“Vâng.”
Bà Mục vừa xuống lầu, Lăng Thời Ngâm nằm một lúc, sau đó ngồi dậy đi tới bên cửa sổ.
Bên ngoài có ánh nắng chiếu khắp nơi, bà Mục ngồi ở trong sân, trong tay ôm của bà, sau khi Mục Triều Dương ra đi, ở bên bà nhiều nhất cũng chính là con chó này.
Lăng Thời Ngâm cầm một chiếc áo choàng khoác lên người, cô ta ra khỏi phòng, cẩn thận đi xuống lầu.
Trên hành lang lầu hai không có một bóng người, Lăng Thời Ngâm đưa một tay vịn tường, bước chân vội vã đi tới căn phòng của Phó Lưu Âm ở trước mặt.
Nếu Phó Lưu Âm muốn bỏ thuốc, không thể nào cũng không có lấy một chút dấu vết.
Lăng Thời Ngâm nhìn bốn phía xung quanh, sau khi xác định không có ai, bàn tay cầm chốt cửa, dùng sức muốn mở ra, lại phát hiện ra cánh cửa bị khóa.
Cô ta không dám ở lại lâu, liền bỏ đi.
Nơi tổ chức tiệc cưới.
Phía ngoài sân bắt đầu được trang trí, lát nữa sẽ cử hành hôn lễ ở đây, chiếc bánh ngọt nhiều tầng và những ly rượu xếp lên nhau được bày ra.
Hứa Tình Thâm thấy Hứa Ngôn đã thay quần áo sạch, bóng dáng bận rộn đi tới đi lui như thoi ở trong đó.
Hiếm khi Mục Kính Sâm mặc trang phục đứng đắn, dáng người anh cao ngất, đương nhiên là mặc trang phục như thế nào cũng được. Phó Lưu Âm đứng ở bên cạnh anh, vùng xung quanh hàng lông mày nhíu lại, tuy rằng trên gương mặt lộ ra ý cười, nhưng cũng không biết hồn phách của cô đã chạy tới nơi nào.
Cánh tay khẽ bị ai đó đụng vào, Phó Lưu Âm vội vàng hoàn hồn.
Người đàn ông đứng ở trước mặt cô nói: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
“Tôi đang suy nghĩ, khi nào thì tôi mới được cởi giày.”
Mục Kính Sâm nhìn xuống chân cô, cô đeo đôi giày cao gót tới 9 cm, đôi chân trắng ngần cố gắng đứng vững.
“Ai cho em đeo cao như thế?”
“Anh chuẩn bị cho tôi chứ ai.”
“Vậy sao?” Mục Kính Sâm vô thức quên mất là có chuyện này.
“Tôi cầm trong tay, đã cảm thấy cao như vậy nhất định là em đeo sẽ đẹp, tôi không biết cảm giác xỏ vào rồi sẽ như thế nào.”
“Người thiết kế ra loại giầy này, nhất định không phải phụ nữ.”
Mục Kính Sâm kéo hai tay của cô.
“Nhà thiết kế ra nó là phụ nữ, còn là một mỹ nữ.”
“Người phụ nữ đó hà tất phải làm những người phụ nữ khác khổ sở như vậy chứ?”
“Khó chịu sao?”
Phó Lưu Âm đeo không quen, đương nhiên là khó chịu, nhưng ở trong đây lại không thể đi chân trần.
“Không sao.”
“Thiếu tá Mục.”
Có người đi tới, đưa một tấm danh thiếp cho Mục Kính Sâm.
“Tôi vẫn nghe nói Thiếu tá Mục huấn luyện bảo vệ, ai cũng là cao thủ, không biết trong nhóm học viên tiếp theo, có thể để cho tôi gửi hai người vào danh sách không?”
Phó Lưu Âm thu tay của mình về.
“Anh bận rồi, tôi đi tìm chị dâu tôi nói chuyện.”
“Được.”
Cô đi ra bên ngoài, đeo giày cao gót thực sự rất khó chịu, Phó Lưu Âm đưa mắt nhìn khắp xung quanh, toàn người là người, cô bỏ qua ý niệm cởi giày trong đầu ra.
Hứa Tình Thâm mang theo hai đứa nhóc, Lâm Lâm và Duệ Duệ vừa nghịch ngợm lại hiếu động, không chịu chơi ở một chỗ, cho nên Phó Lưu Âm tìm khắp nơi, vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
Cô cũng thật sự là đi lại khó chịu, Phó Lưu Âm đi dọc theo hàng lang về phía trước, đi tới khắp ngõ ngách, chỗ này có lan can rất dài, còn có một chiếc ghế dài.
Phó Lưu Âm không vội đi nữa, cô cởi giầy, duỗi thẳng hai chân đặt ở phía trên.
Cô khẽ dựa về phía sau, chỗ này rất kín đáo, cơ bản không hề có người đi qua, hơn nữa tất cả mọi người vội vàng lo chuyện hôn lễ, cũng không có ai chú ý tới cô.
Phó Lưu Âm nhẹ nhàng ngáp một cái, cô nhắm mắt lại, thời tiết như vậy vô cùng thoải mái.
Cô cũng không biết tại sao mình lại ngủ mất, lúc Mục Thành Quân đi ra, khắp người toàn mùi thuốc lá, hắn chán ghét vỗ nhẹ đầu vai, đi ra ngoài hai bước, bỗng nhiên đập vào mắt là bóng dáng quen thuộc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Lưu Âm hơi nghiêng sang một bên, nửa người trên là dựa vào cây cột, thế nhưng rõ ràng là cô nghiêng ra bên ngoài, trông bóng dáng nhỏ bé gần như là ngã xuống tới nơi.
Khóe miệng Mục Thành Quân nở nụ cười, hắn đi tới, Phó Lưu Âm khép chân lại, chân rất nhỏ, trắng nõn hơn nữa lại sạch sẽ, móng tay không có bất cứ màu sơn nào, hắn không khỏi ngồi xuống, đưa tay cầm lấy chân của cô.
Mới đầu, cô không có cảm giác gì, cho đến khi ngón tay của gã đàn ông khẽ vuốt trên chân cô, lúc này Phó Lưu Âm mới đột nhiên trợn tròn mắt.
Sau khi nhìn rõ gã đàn ông trước mặt, đột nhiên cô giật mình hoảng hốt, muốn rụt chân lại, Mục Thành Quân thấy thế, ngón tay túm chặt cổ chân cô, không để cho cô có cơ hội nhúc nhích.
“Sao lại ngủ ở đây?”
“Kính Sâm bảo tôi chờ anh ấy ở đây, anh ấy nói sẽ tới ngay.”
“Vậy sao?” Mục Thành Quân khẽ cười lên thành tiếng.
“Hôm nay Thời Ngâm không ra ngoài được, có liên quan tới cô sao?”
“Sao lại có liên quan tới tôi?” Phó Lưu Âm cố gắng giữ cho mình được bình tĩnh. “Lẽ nào cô ta gặp chuyện không may, nhất định là do tôi làm?”
“Cô gái nói dối, không phải là cô bé ngoan.”
Cả người Phó Lưu Âm đều nổi da gà, cô muốn thu chân của mình về.
“Anh cả, đừng như vậy, bị người khác nhìn thấy thì không tốt.”
“Sao lại không tốt? Cô đã gọi tôi là anh cả, bây giờ chân cô đang khó chịu, tôi xoa cho cô, đó là chuyện hiển nhiên.”
“Kính Sâm sẽ tới ngay.”
Phó Lưu Âm nhìn chằm chằm bàn tay của Mục Thành Quân, cô chống hai tay, ra sức rụt chân lại về phía sau, nhưng gã đàn ông vẫn không chịu thả ra.
Hai người giằng co, Phó Lưu Âm cảm giác được nơi mắt cá chân càng lúc càng nóng, nhìn sang, đã thấy tay của gã đàn ông đang dời lên phía trên.
“Nếu anh không buông tay, tôi sẽ gọi điện thoại cho Kính Sâm.”
“Gọi đi.”
Đương nhiên Phó Lưu Âm không thể để hắn thích làm gì thì làm như vậy, cô lấy điện thoại di động trong túi ra, giơ lên về phía Mục Thành Quân.
“Chính anh đã đồng ý rồi, chuyện trước kia anh sẽ không tính toán trên đầu tôi, nhưng anh nói chuyện lại không giữ lời gì hết, tôi chỉ có thể gọi cho Kính Sâm.”
“Gọi nó tới đây, xem dáng ve này của hai chúng ta?”
Phó Lưu Âm gõ số của Mục Kính Sâm, cô đưa điện thoại di động cho Mục Thành Quân nhìn.
“Tôi gọi thật đó.”
Mục Thành Quân ngồi xuống bên cạnh cô.
“Cô gọi đi.”
Sắc mặt cô thay đổi liên tục, ngón tay nhần phím gọi, còn mở cả loa ngoài.
Rất nhanh, đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng nói của Mục Kính Sâm: “Alo?”
“Kính Sâm, anh ở đâu?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh cả ở cùng một chỗ với em.”
Bàn tay Mục Thành Quân đang muốn đưa tới gần liền dừng lại, tiếng nói trầm thấp của Mục Kính Sâm rất rõ ràng.
“Em ở đâu?”
“Ngay khúc quanh bên ngoài khách sạn, chỗ này có một hành lang, đi thẳng tới là được.” Phó Lưu Âm nói xong, còn nói thêm một câu: “Anh mau tới đây!”
Mục Thành Quân nheo mắt lại, Phó Lưu Âm ngắt cuộc gọi.
“Anh cả, xin hãy tự trọng.”
Gã cười, khóe miệng cong lên đầy mờ ám, hắn đưa tay ra, đồng thời giơ cao hai tay.
“Chỉ chạm vào cô một chút, nhưng cô lại chuyện gì cũng có thể làm được đấy.”
Phó Lưu Âm sốt ruột cuống quýt rụt chân của mình lại, đồng thời đeo giầy vào rất nhanh.
Hai người ngồi, cũng cách xa một chút, Mục Thành Quân buông hai tay xuống.
“Cô có muốn biết, anh trai cô đã làm gì tôi hay không?”
Phó Lưu Âm vội vàng lắc đầu: “Anh cả, vậy cũng là chuyện đã qua...”
Một tiếng bước chân dồn dập đi đến từ cách đó không xa, Mục Thành Quân ngồi ở đó, bộ dạng như thể chưa từng làm chuyện gì, Phó Lưu Âm cũng ngồi ngay ngắn, Mục Kính Sâm bước tới.
Gã đứng lên, Mục Kính Sâm đối diện với ánh mắt của gã.
“Anh, trong kia người ta tìm anh sắp điên lên tới nơi, anh thì ngược lại, vẫn còn nghĩ tới chuyện chạy ra bên ngoài, rốt cuộc trong lòng anh nghĩ tới chuyện gì vậy?”
“Anh chỉ ra hít không khí mà thôi.”
Mục Kính Sâm nhìn về phía Phó Lưu Âm, anh chìa tay ra đỡ cô.
“Chân còn đau không?”
“Đau, đeo đôi giày này, em cũng không biết có đi được hay không nữa.”
Phó Lưu Âm nói xong, xiêu vẹo đi về phía trước, giống như bị cái gì đó vướng ở chân, lắc la lắc lư, bước qua bên cạnh Mục Thành Quân, còn ‘Không cẩn thận’ dẫm mạnh lên giày da của hắn.
Mục Thành Quân không đề phòng, Mục Kính Sâm kêu lên một tiếng, một tay kéo Phó Lưu Âm tới cạnh mình.
“Em đi kiểu gì vậy?”
“Xin lỗi, anh cả, xin lỗi, không phải em cố ý.”
Có quỷ mới tin là cô không cố ý!
Sắc mặt Mục Thành Quân căng cứng, khóe miệng có chút run rẩy, mí mắt khẽ chớp vài cái, giày cao gót của Phó Lưu Âm không chỉ cao, nó còn nhọn hoắt, như một cái đinh thép, một cú dẫm này còn bao gồm cả trọng lượng bản thân Phó Lưu Âm.
Sắc mặt Mục Thành Quân thay đổi liên tục. “Không có việc gì.”
“Chân không có chuyện gì sao?” Phó Lưu Âm không yên tâm hỏi.
Mục Thành Quân không nói gì, chỉ hất tay về phía hai người.
“Hai người đi vào trước đi.”
“Nếu như vậy, em đưa Lưu Âm đi vào trước.” Mục Kính Sâm hạ cánh tay xuống, bàn tay cầm cổ tay Phó Lưu Âm.
“Đi chậm một chút, đừng đạp phải người khác nữa.”
“Vâng.”
Mục Thành Quân thấy hai người đi vào bên trong, lúc này hắn mới nặng nề hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi xuống ghế đá lạnh như băng.
Đến bên trong, Mục Kính Sâm dừng bước, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
“Anh ta có làm gì em không?”
Phó Lưu Âm vội vàng lắc đầu: “Không có.”
“Lần sau nếu có chuyện như vậy, em lại đạp cho mạnh vào.”
Phó Lưu Âm há hốc miệng: “Anh đã nhìn ra?”
“Chỉ có điều về mánh khóe này, em cho là anh ta thật sự tin tưởng, không phải em cố ý?”
Phó Lưu Âm sờ sờ mũi của mình.
“Nhìn ra cũng chỉ có thể nhìn ra, kỳ thực gặp anh ta... tôi rất sợ, tôi thấy ánh mắt của anh ta rất âm u.”
“Anh ta không chỉ có ánh mắt u ám, con người cũng u ám.” Mục Kính Sâm giơ tay lên, sờ sờ đầu cô.
“Con người anh ta âm không ra âm dương không ra dương, đặc biệt phụ nữ, nhìn thấy anh ta nhất định phải đi vòng, biết không?”
“Tại sao?” Phó Lưu Âm hỏi.
Ánh mắt Mục Kính Sâm rơi xuống trên mặt cô.
“Cái này phải đi hỏi anh trai em.”
Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, đương nhiên Phó Lưu Âm cũng không đoán ra rốt cuộc câu này của Mục Kính Sâm là có ý gì.
Lúc tiến hành hôn lễ, Tưởng Viễn Chu cũng tới rồi, Hứa Tình Thâm ở bên cạnh anh, chú rể đứng ở cách đó không xa, cô nghiêng người qua nói với Tưởng Viễn Chu: “Cô dâu trông không quen.”
“Ừ?”
“Không phải bạn gái trước đây của nó?”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, không nhịn được cười nói: “Em nói bạn gái trước đây nào cơ?”
Hứa Tình Thâm không nói nữa, sợ bị người khác nghe thấy, người đàn ông cầm bàn tay cô.
“Không có nhiều người có thể làm được giống như anh... Không chung thủy giống như anh.”
Hứa Tình Thâm đã quen với mặt này của Tưởng Viễn Chu... Bất cứ lúc nào nói chuyện cũng như thể dát vàng lên mặt mình vậy.
Cô dâu khoác tay của ba mình chậm rãi đi tới, chú rể chờ ở phía đầu thảm đỏ.
Bốn mắt nhìn nhau, nghi thức này luôn khiến người ta cảm thấy ấm áp mà hạnh phúc.
Bất luận nhân phẩm của chú rể ra sao, chí ít thì vào giờ phút này, Hứa Tình Thâm chân thành chúc phúc cho họ.
Cô quay lại phía dưới, thấy Lâm Lâm và Duệ Duệ ngồi ở trên ghế cách đó không xa. Hứa Tình Thâm đứng một lúc, nghi lễ của hôn lễ cũng bình thường, sau thủ tục rườm rà, tới lượt cô dâu chú rể đọc lời thề.
Tưởng Đông Đình cũng ở trong đám người, Hứa Tình Thâm đứng hơi mệt một chút, vốn không muốn ở đây thêm nữa, nhưng dù sao đây là em họ của Tưởng Viễn Chu, cô cũng không thể tỏ ra thờ ơ quá mức.
Chú rể đeo nhẫn vào ngón áp út cho cô dâu, sau đó là ôm hôn.
Nhóm phù dâu đều là những cô gái xinh đẹp còn trẻ tuổi, tiếp theo sẽ tới tiết mục ném hoa cưới, nhất định là bọn họ đều thích.
Hứa Tình Thâm đứng ở bên cạnh Tưởng Viễn Chu, ánh nắng phả trên người, ấm áp tới nỗi khiến kẻ khác chỉ muốn dựa vào.
Từng cô gái đi tới, hướng về phía cô dâu nói to: “Cho tớ, cho tớ!”
Nét mặt cô dâu e thẹn, đi lên phía trước vài bước.
“Tớ ném nha.”
“Ném đi, ngắm trúng vào đó.”
Chú rể đứng ở bên cạnh cô dâu, nói với cô một câu, cô dâu khẽ gật đầu.
Bó hoa trong tay cô được ném ra ngoài, bó hoa tươi mềm mại lướt qua dưới ánh mặt trời tạo thành một đường pa-ra-bôn đẹp mắt, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, tia sáng chói mắt dường như biến mất, tựa như bị vật nào đó che lại. Chờ cho tới khi cô kịp phản ứng, bó hoa đã rơi xuống trước mặt cô, cô vô đưa tay ôm lấy.
“Chà, bó hoa của tớ đã có người bắt được rồi!”
Hứa Tình Thâm cúi đầu nhìn, sao món đồ này lại ở trong tay mình?
“Anh...” Chú rể đứng trên sân khấu gọi.”Đó là ý gì đây?”
Trong đám người, cũng không ít người đang nhìn lên, Hứa Tình Thâm cầm lấy bó hoa, đưa về phía phù dâu bên cạnh.
“Cô có muốn không? Cầm đi.”
“Đây cũng không phải là một bó hoa đơn giản, nó có ngụ ý nhân duyên, cô lấy được đã nói lên chuyện kế tiếp là đến phiên cô kết hôn rồi.”
Đùa kiểu gì vậy?
Hứa Tình Thâm cười, đưa mắt nhìn Tưởng Viễn Chu.
Anh đưa tay nhận lấy bó hoa.
“Chúng tôi đã kết hôn rồi.”
“Anh, em còn chưa được uống rượu mừng của anh mà.”
“Cầu hôn, cầu hôn, cầu hôn —— “
Hội trường, không biết là ai kêu lên đầu tiên, đám người bắt đầu cùng hô to lên: “Cầu hôn —— “
“Anh, em có bạn làm ở Cục dân chính, em bảo cậu ta tra xét tình trạng hôn nhân của anh, anh chưa kết hôn mà!”
Sắc mặt của Tưởng Viễn Chu bỗng trở nên nặng nề, Hứa Tình Thâm cũng cảm thấy như vậy rất không ổn lắm, cô chưa bao giờ đắc tội với người này, nhưng hết lần này tới lần khác cậu ta đều gây khó dễ như vậy, tại sao chứ?
Nếu như chỉ là bởi vì không ưa, cậu ta sẽ không đối đầu với cô lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, nói cho cùng, chỉ là nhà họ Tưởng thấy cô chướng mắt, mà cậu ta thì lại đứng về phía nhà họ Tưởng.
Tưởng Viễn Chu cười nhạt: “Người bạn nào của cậu vậy? Nói cho anh biết một tiếng, để anh bảo hắn tra thêm một lần nữa.”
“Anh, đến nay hai người vẫn không tổ chức tiệc cưới, chuyện này là thật đó chứ?”
“Có làm tiệc cưới hay không, còn phải xem cá nhân có thích không, hơn nữa anh còn không vội, không cần cậu quan tâm tới chuyện này.”
Tưởng Viễn Chu giơ tay lên, ném bó hoa trong tay lại, nện ở bên chân của cô dâu.
Cô dâu khom lưng, nhặt bó hoa lên.
Chú rể nhìn về phía đám người, thấy Tưởng Đông Đình xoay người đi khỏi.
“Bác cả, bác đi đâu vậy? Bác cả, đừng nóng giận mà... “
Hứa Ngôn ở bên ngoài nhìn, người thông minh là có thể nhìn ra được, người nhà họ Tưởng đây là muốn Hứa Tình Thâm không có chỗ trốn tránh.
Cứ coi như là Tưởng Viễn Chu nâng niu cô thì có ích gì chứ? Không nhận được sự chúc phúc của người thân bạn bè anh, Hứa Tình Thâm cũng chẳng thể hạnh phúc nổi.
Chú rể liếc nhìn bó hoa bị ném trở lại.
“Lại còn ném hoa trở về? Đây cũng là điềm xấu, em ném một lần nữa đi.”
Cô dâu nhìn về phía trước, tung bó hoa trong tay lần thứ hai. Lúc này, tất cả mọi người cũng không ai tranh đoạt nữa, Hứa Tình Thâm ngẩng lên nhìn, thấy bó hoa kia lại được ném về phía của mình, lúc gần rơi xuống trước người cô, cô định không đón lấy nữa.
Nhưng không ngờ lúc này có một cánh tay duỗi tới, đón lấy bó hoa kia. Hứa Tình Thâm nhìn về phía bên cạnh, cũng nhìn thấy Hứa Ngôn.
“Ai vậy?”
“Nhân viên phục vụ? Có lầm hay không? Nhân viên phục vụ cũng có thể đến đoạt hoa?”
“Có phải cô thực sự không biết mình là ai hay không?”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu cũng nhìn sang theo.
Sắc mặt Hứa Ngôn không thay đổi, liếc nhìn xung quanh, cô dâu đứng trên sân khấu thấy thế, cười cười nói: “Không sao mà, ai cũng có thể đoạt hoa, nó vốn là một sự chúc phúc.”
Cô bước giày cao gót, lấy cánh tay đụng vào sườn người đàn ông.
“Không còn sớm, đây chính là nơi chúng ta kết hôn, bây giờ anh phải lo cho hôn lễ của mình.”
Đương nhiên người đàn ông cũng biết, cho nên không thể kiêu ngạo so với trước đây, dù sao ngày hôm nay cũng là ngày trọng đại của bản thân mình.
Hứa Tình Thâm liếc nhìn Hứa Ngôn.
“Tại sao cô lại ở đây?”
“Bọn họ đều muốn nhìn chị mất mặt.”
Hứa Tình Thâm cười khẽ, khóe miệng cong lên.
“Cũng không ai có thể nhìn thấy tôi mất mặt cả, tôi không yếu đuối như bọn họ nghĩ đâu, trong mắt tôi, người mất mặt không phải là tôi.”
Hứa Ngôn cũng cười theo.
“Chị có thể nghĩ như vậy là tốt nhất.”
Bên cạnh có người nói với Hứa Ngôn: “Cô đang bê rượu, chạy tới đây làm gì?”
“Tưởng phu nhân đã giúp tôi, tôi cũng muốn giúp chị ấy.”
Hứa Tình Thâm nhận lấy bó hoa trong tay Hứa Ngôn, ngón tay cô lướt qua cánh hoa phía trên, Tưởng Viễn Chu lại nhận lấy bó hoa từ trong tay cô.
“Tình Thâm, hình như anh thật sự không cầu hôn với em.”
Khóe môi Hứa Tình Thâm cong lên: “Anh cũng biết.”
Người đàn ông sờ người tìm, Hứa Tình Thâm buồn cười, hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Sớm biết có cơ hội bất ngờ như vậy, thì anh sẽ chuẩn bị nhẫn luôn rồi.”
“Tưởng Viễn Chu, anh muốn cầu hôn thật sao?”
Tưởng Viễn Chu lùi về phía au vài bước.
“Đúng vậy.”
Hứa Tình Thâm nắm chặt cánh tay anh.
“Không phải anh không thích bị người khác trói buộc sao? Anh thấy vừa...”
“Bọn họ không thể ép anh cầu hôn với em được, cũng biết anh sẽ không làm chuyện như vậy.”
Hứa Tình Thâm cầm lại bó hoa trong tay anh, cô ngắm nghía thật kỹ, sau đó đưa tới mũi khẽ ngửi. Bỗng nhiên cô lùi về phía sau, không quỳ gối, cô chỉ duỗi thẳng hai tay, đưa bó hoa kia đưa về phía Tưởng Viễn Chu.
“Tưởng Viễn Chu, anh có nguyện ý lấy em không?”
Người đàn ông nhíu mi, nhìn xung quanh.
“Đừng đùa chứ.”
“Em không nói đùa với anh.”
Tưởng Viễn Chu kéo cánh tay của cô.
“Là em gả cho anh, không phải anh gả cho em.”
“Em lại nghĩ anh gả cho em.”
Người đàn ông cười khẽ, vẫn còn nghĩ cô chỉ nói đùa mà thôi.
Không ít người vây quanh xem, Hứa Ngôn đứng ở bên cạnh, cũng thấy buồn cười, lời nói mất mặt như thế này, cũng chỉ có Hứa Tình Thâm mới có thể nói cho ra.
“Tưởng Viễn Chu, em gả cho anh, phải nói là chuyện đương nhiên, đúng hay không?”
“Dĩ nhiên đúng vậy.”
“Vậy nếu như vứt bỏ tài sản của anh, địa vị của anh, quyền lợi của anh, anh còn đồng ý gả cho em không?”
Tưởng Viễn Chu nhìn người phụ nữ trước mặt chằm chằm.
“Anh có thể cưới em.”
Hứa Tình Thâm lắc đầu.
“Nếu như anh chảng có gì cả, cũng không có tiền, anh ở cùng em sẽ lo lắng thì sao? Bởi vì bản thân em không kiếm được bao nhiêu tiền, cũng không có nhà, không có tiền gửi ngân hàng.”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, tựa như là đang trầm tư, anh khẽ nhíu mi nở nụ cười yếu ớt: “Không sao, anh có thể ra ngoài kiếm thêm.”
“Nếu như em còn phải nuôi thêm hai đứa con thì sao?”
Người đàn ông tiến lên, giơ ngón tay lên khẽ vuốt giữa hai lông mày của cô, ai bảo cô nghiêm túc như vậy, giống như đang nói thật.
“Thật khờ, hai đứa bé không phải con của chúng ta sao?”
“Viễn Chu, em đã nói sự thật với anh, nếu như em là đàn ông, anh là phụ nữ, vậy em cầu hôn với anh, anh có đồng ý không?”
Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm trước mặt chằm chằm, lúc này mới phát hiện ra là khuôn mặt cô vô cùng nghiêm túc.
Bên cạnh bắt đầu có những lời bàn tán xôn xao truyền tới tai Tưởng Viễn Chu, có người cảm thấy hoang đường, còn có người nghĩ như đang giả tạo, nhàm chán. Nhưng bọn họ vẫn không chịu tản đi, vẫn muốn ở đây xem náo nhiệt.
Tưởng Viễn Chu gật đầu, nói: “Đương nhiên là đồng ý.”
“Cho nên... Anh không cần cầu hôn với em, cho dù anh có hai bàn tay trắng, em cũng sẽ đồng ý. Huống chi không phải anh không có gì cả, thứ gì anh cũng có.”
Hứa Tình Thâm nói xong, tháo một chiếc nhẫn ra từ ngón tay của mình, cô kéo tay của Tưởng Viễn Chu, đeo nhẫn vào cho anh.
Hứa Ngôn nói muốn giúp cô, vì để tránh cho cô khỏi xấu hổ. Cô ta không biết, bây giờ với Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm mà nói, những lời đồn đại này đã không còn ảnh hưởng gì tới họ nữa rồi.
Hôn nhân? Giấy chứng nhận? Cầu hôn?
Hứa Tình Thâm đối diện với ánh mắt của Tưởng Viễn Chu, cô đã sinh cho anh một cô con gái, những người này còn nói hôn lễ gì chứ?
Thầm nghĩ, nếu cô muốn làm, một hôn lễ mà thôi, giấy chứng nhận kết hôn mà thôi, đó không phải là chuyện chỉ cần vài phút là có thể làm được sao?