Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 3 - Chương 70: Tưởng Viễn Chu, anh dám cưới em hay không?

Tưởng Viễn Chu nhìn mặt mũi Lâm Lâm, đây không phải lần đầu tiên anh quan sát một cách cẩn thận như vậy, nhưng lần này không giống trước, Hứa Tình Thâm nói con bé chính là con gái anh.

Người đàn ông vươn tay sờ khuôn mặt Lâm Lâm. Lâm Lâm giơ cái muỗng trong tay lên gõ gõ vào đầu Tưởng Viễn Chu.

Tới một môi trường mới lạ, Lâm Lâm không cảm thấy lạ lẫm chút nào. Tay Tưởng Viễn Chu ôm thân mình nho nhỏ của con bé vào lòng, cánh tay anh đều đang run, sợ đè đau con, hình ảnh trong mắt Hứa Tình Thâm vỡ ra.

“Ba!!!” Duệ Duệ ở cạnh Lâm Lâm gọi một tiếng.

Có lẽ cảm giác được sự thân mật của Tưởng Viễn Chu dành cho Lâm Lâm mà Duệ Duệ lại trở nên an tĩnh một cách đặc biệt, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tưởng Viễn Chu.

Bàn tay người đàn ông vuốt ve đầu Lâm Lâm, tựa không nghe thấy, tiếng anh run rẩy: “Hóa ra tôi còn có con gái. Hóa ra con là con gái ba.”

“Viễn Chu!” Tưởng Đông Đình lạnh mặt nói: “Con tin chuyện này? Chỉ bằng mấy câu người phụ nữ này nói thôi mà con đã tin?”

Tưởng Viễn Chu buông Lâm Lâm trong lòng xuống. Anh đứng dậy, ánh mắt bắt đầu nổi sóng ngầm.

“Không thì sao? Chẳng lẽ con nên tin ba? Là ba đã bế Duệ Duệ về, nói là con của con với Lăng Thời Ngâm. Những sai lầm đều do ba tạo thành, bây giờ ba có tư cách gì đòi con phải tin?”

Ánh mắt Tưởng Đông Đình nhìn thẳng vào Hứa Tình Thâm ở phía đối diện.

“Cô với Phó Kinh Sênh vốn dĩ là đồng bọn! Từ lúc bắt đầu, bọn chúng đã lập kế hoạch xong xuôi về chuyện của đứa nhỏ. Hiện tại Phó Kinh Sênh xảy ra chuyện, người phụ nữ này vì để thoát ly sạch sẽ khỏi hắn, vì để tiến vào nhà họ Tưởng mà chuyện gì cũng có thể nói...”

“Nghe ý của ba, ba đã thừa nhận Lâm Lâm?”

Tầm mắt Hứa Tình Thâm nhìn thẳng vào Tưởng Đông Đình, không chút nào né tránh.

“Ông ôm Duệ Duệ về, nói đó là con của Tưởng Viễn Chu. Phải, ông cho rằng ông đang bảo vệ cháu đích tôn của nhà họ Tưởng. Nhưng nếu Duệ Duệ thật sự là cháu đích tôn của ông thì người ông có lỗi nhất chính anh ấy. Tưởng Viễn Chu vì một đêm kia đã phải trả giá còn chưa đủ sao? Anh ấy tưởng Duệ Duệ là con của Lăng Thời Ngâm nên cũng không gần gũi gì nhiều với thằng bé. Thế cho nên, sau khi Duệ Duệ xảy ra tai nạn xe, anh ấy tưởng đứa bé là con của hai người chúng tôi, anh ấy lại đau lòng muốn chết. Tưởng Đông Đình, là ông, là ông đem mọi người đùa bỡn trong tay! Ông cho rằng ông có thể một tay che trời, bây giờ thì hay rồi, Lâm Lâm mới là cháu gái của nhà họ Tưởng! Nhưng mà ông yên tâm... Tôi sẽ không để con bé nhận ông là ông nội, đây là ông gieo gió thì phải gặt bão!”

Tưởng Đông Đình ngồi tại chỗ, cả người run lên; quản gia ở cạnh thấy thế vội ngăn Hứa Tình Thâm lại.

“Cô Hứa, cô bớt tranh cãi đi, cô xem để ông chủ giận lên như vậy, lỡ làm sao...”

Một tay Tưởng Viễn Chu cắm trong túi, anh đang đứng bên cạnh ghế của Lâm Lâm, bỗng nhiên nói: “Nơi này không có cô Hứa, chỉ có Tưởng phu nhân.”

Tưởng Đông Đình cười gượng hai tiếng.

“Anh chị giỏi thật đấy, một nhà đoàn tụ có phải không? Hứa Tình Thâm, lúc trước cô không ra đi không sạch sẽ, bây giờ lại không sạch sẽ mà trở về, cô cũng thật có bản lĩnh!”

Trên bàn bày đầy đồ ăn, đều được dày công nấu nướng, nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa ai động một đũa.

Hứa Tình Thâm không giận mà cười.

“Đúng vậy, một nhà đoàn tụ thật tốt. Ba, ba thì sao? Vốn đang có dì nhỏ ở cạnh, nhưng năm đó nếu không phải ba bật đèn xanh cho nhà họ Lăng, dì nhỏ cũng sẽ không bị Lăng Thận hại chết.”

“Khốn nạn!” Tưởng Đông Đình dùng hết sức lực, nắm tay hung hăng nện xuống mặt bàn.

“Cô!!!!”

Hứa Tình Thâm nhắm mắt lại.

“Đừng nổi giận! Tức giận sẽ tổn hại đến tim gan.”

Tưởng Đông Đình đứng dậy.

“Bữa cơm này tôi không co phúc hưởng thụ, nhưng mà Hứa Tình Thâm, cô muốn tiến vào nhà họ Tưởng cũng không có cửa đâu!”

Hứa Tình Thâm khẽ ngẩng mắt lên.

“Ba đây là sắp đi?”

Người đàn ông đẩy ghế ra, quản gia bên cạnh vội đỡ ông ta. Hứa Tình Thâm đứng dậy theo.

“Hôm nào đó con và Viễn Chu đăng ký kết hôn xong rồi chúng con sẽ báo cho ba.”

“Cô dám!”

Hứa Tình Thâm thu lại ý cười cuối cùng trên khuôn mặt. Tầm mắt cô quét về phía người đàn ông cách đó không xa.

“Tưởng Viễn Chu, anh dám cưới em hay không?”

Lời này vang vang mà có lực, lại thấp thoáng kéo Tưởng Viễn Chu trở lại về lúc đã rất, rất lâu rồi, cái lần đầu tiên mà anh gặp Hứa Tình Thâm.

Cô đã nói với anh: “Tôi cho anh, anh có dám nhận không??”

Tưởng Viễn Chu anh có gì không dám?

Mấy năm trước, Tưởng Viễn Chu muốn Hứa Tình Thâm; mấy năm sau, đối diện với câu hỏi tương tự, cõi lòng Tưởng Viễn Chu lại hoàn toàn thay đổi.

Lần đầu tiên chỉ hoàn toàn đơn thuần là thưởng thức cái đẹp; lúc này đây, là Tưởng Viễn Chu anh cam tâm tình nguyện, cầu còn không được.

“Vì sao anh không dám?” Tưởng Viễn Chu nói.

Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ cong lên: “Vì em bị người ta nói là không sạch sẽ, nếu anh muốn cưới em, em muốn một hôn lễ vẻ vang, em muốn ai ai cũng biết em là Tưởng phu nhân. Anh sẽ không sợ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, mất hết mặt mũi nhà họ Tưởng anh chứ?”

“Cái này dễ làm thôi, nếu ai dám ngồi lê đôi mách câu nào, anh sẽ xé miệng hắn!”

Hứa Tình Thâm gật gật đầu, sau đó quay sang Tưởng Đông Đình.

“Ba xem, con ba dám cưới con, anh ấy dám cưới thì con có gì không dám gả chứ?”

Tưởng Đông Đình nghe ra được đây là ý định của Hứa Tình Thâm. Ông ta không ở lại nổi nữa, dùng chân đá văng cái ghế bên cạnh.

Hai bàn tay Hứa Tình Thâm đè lên bàn.

“Ba, cho chúng con một tiếng chúc phúc thôi, không khó như thế đâu.”

“Cô không xứng.” Tưởng Đông Đình nói xong liền bỏ đi.

Hứa Tình Thâm nhìn bóng dáng hai người đi ra ngoài, cô ngồi trở lại ghế, trong phòng ăn tức thì yên tĩnh không tiếng động.

Tưởng Viễn Chu khom người ôm Lâm Lâm lên. Duệ Duệ ở bên cạnh ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cứ nói trẻ nít nhỏ như vậy cũng chẳng hiểu gì, nhưng nếu nói thằng bé không hiểu, trong mắt thằng bé lại lộ rõ ràng vẻ khẩn thiết và mong đợi.

Hứa Tình Thâm đi qua, bế Duệ Duệ lên, sau đó bảo người làm dọn hai cái ghế dành cho trẻ em tới cạnh mình.

Tưởng Viễn Chu và Lâm Lâm trán tựa trán, trong lòng anh tràn ngập đủ loại cảm giác khác thường, có kích động, có nhảy mừng, lại cũng có chua xót. Hứa Tình Thâm đi tới, bàn tay nhẹ nhàng rơi xuống đầu vai Tưởng Viễn Chu. Cô ghé người sát vào anh, dán mặt vào sau lưng Tưởng Viễn Chu.

“Thật sự xin lỗi!”

Lâm Lâm khẽ gọi mẹ.

Tưởng Viễn Chu mở mắt ra, ánh mắt nhìn con gái trong lồng ngực.

“Lâm Lâm, kêu ba đi!”

Đứa nhỏ nhìn anh, nhưng lại vươn tay đòi Hứa Tình Thâm ôm.

“Mẹ! Mẹ!”

Con bé rõ ràng đang ghen tị, nhìn thấy Hứa Tình Thâm ôm Duệ Duệ, Lâm Lâm hơi tủi thân mà nhào qua phía Hứa Tình Thâm. Tưởng Viễn Chu lúc này lại thế nào cũng không chịu buông tay.

“Bảo bối, gọi ba đi, ba là ba con mà!”

Lâm Lâm sốt ruột giơ tay với Hứa Tình Thâm, bàn tay Tưởng Viễn Chu nhẹ giữ vai con bé lại.

“Lâm Lâm!”

Duệ Duệ trong lòng Hứa Tình Thâm dang tay về phía Tưởng Viễn Chu, cũng muốn anh bế. Hứa Tình Thâm thả Duệ Duệ vào lòng Tưởng Viễn Chu. Anh có vẻ vẫn không chịu thả con ra, nhưng Lâm Lâm đã bổ nhào vào trước người Hứa Tình Thâm.

Hứa Tình Thâm bế Lâm Lâm đi tới trước bàn ăn, thả con vào lại ghế.

“Ăn cơm trước đi ạ, đồ ăn cũng nguội rồi.” Lão Bạch vội nói.

Duệ Duệ cũng ngồi lại xuống ghế. Tưởng Viễn Chu một tay chống trán, tựa như vẫn chưa lấy lại tinh thần sau chuyện này. Anh uống một ngụm rượu, anh uống hơi nhanh, cồn lướt qua cổ họng, mu bàn tay anh ghì chặt lên khóe môi, vành mắt hơi hồng.

Hứa Tình Thâm nhìn về phía người đàn ông.

“Lần trước lúc Duệ Duệ bị thương, em nên nói với anh, nhưng mà...

Mỗi một sợi không khí như đều đang bị đông lạnh, những người giúp việc nhìn nhau; sự thật như vậy, đừng nói là Tưởng Viễn Chu, cả các cô ấy cũng đều thấy khó mà tin được.

Nỗi đau của Tưởng Viễn Chu trước kia và sự khó chịu hiện tại, cô đều đã nhìn thấy hết.

Thế nhưng, cũng không ai có thể nói Hứa Tình Thâm không đúng, không phải bởi vì cô là Tưởng phu nhân nên không thể nói, mà vì tương đối hiểu Tưởng Viễn Chu, những đau khổ Hứa Tình Thâm đã nếm không ít hơn so với anh. Chung quy lúc trước Tưởng Đông Đình đã đổi đứa trẻ, không đổi được là một chuyện, nhưng nếu đổi được thì sao?

Vậy thì vào khoảnh khắc Duệ Duệ bị thương kia, không phải Hứa Tình Thâm sẽ sụp đổ mất sao?

Không ai nói lời nào, không ai động lấy đũa.

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu lần thứ hai nhìn qua Lâm Lâm.

“Không cần làm giám định DNA, con bé chính là con anh.”

Người đàn ông ngồi dậy, tập trung lại cảm xúc.

“Anh không muốn con anh, con gái anh, phải luôn trăn trở về tờ giấy giám định DNA.”

Hứa Tình Thâm nghe vậy, khuôn mặt hơi thay đổi.

“Nhưng lỡ Phó Kinh Sênh cũng lừa em thì sao?”

“Không có lỡ như.” Tưởng Viễn Chu ngay sau đó lại nói: “Hai đứa nhỏ đều là của anh, một trai một gái.”

Hứa Tình Thâm nghe ra ý tứ trong lời nói của Tưởng Viễn Chu nên không nói nữa. Người đàn ông đang đắm chìm giữa cảm xúc lúc nãy, có vẻ có chút chưa ra khỏi được. Anh ngồi xuống ghế dựa.

“Tình Thâm, Duệ Duệ chung quy đã ở bên anh hơn một năm...”

“Em hiểu mà.”

Hứa Tình Thâm đã sớm nghĩ tới kết quả đó.

“Em không nói là không nhận thằng bé. Phải, chúng ta về sau sẽ có hai đứa bé, một trai một gái.”

Trên bàn cơm, gần như chẳng ai động đũa, Tưởng Viễn Chu cười khẽ: “Hôm nay hẳn là ngày lành, đáng để chúc mừng.”

“Tưởng tiên sinh, đồ ăn đều sắp nguội rồi ạ.”

“Vậy đi hâm một chút, không sao, thời gian còn sớm.”

Đêm nay, ngoại trừ Tưởng Đông Đình mất hứng bỏ đi, còn lại ai cũng cao hứng.

Lão Bạch cũng uống không ít rượu. Sau khi Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu lên lầu, bảo mẫu cho hai đứa nhỏ đi tắm rửa.

Tưởng Viễn Chu ngồi ở mép giường, Hứa Tình Thâm đi tới, bàn tay rơi xuống trên vai anh, người đàn ông đưa tay ôm lấy eo cô.

“Em không nghĩ có một ngày Lâm Lâm sẽ nhận lại ba.”

Tưởng Viễn Chu khẽ dựa về phía trước, dán đầu vào trước ngực cô. Hứa Tình Thâm quả thật không hề nghĩ sẽ có một ngày như vậy. Lúc trước khi rời đi, cô đã cho rằng đời này cũng sẽ không đụng gặp Tưởng Viễn Chu nữa.

“Em nên nói cho anh biết sớm hơn chút.”

“Em không còn cách nào khác.”

Tưởng Viễn Chu khẽ thở dài, anh rất rõ, cũng rất hiểu, cho nên không trách được cô câu nào. Bọn nhỏ tắm rửa xong sau được bảo mẫu ôm về phòng, Hứa Tình Thâm giúp mặc quần áo.

Tưởng Viễn Chu cầm một cái áo dệt kim hở cổ, chờ bảo mẫu mặc quần áo lót cho Lâm Lâm xong, anh tiến tới định mặc áo cho con bé.

Động tác của anh vụng về, mặc được tay áo vào thì áo lót bên trong bị cuốn lên, Tưởng Viễn Chu lại phải cởi áo dệt kim hở cổ ra.

Lâm Lâm cũng không chịu phối hợp, cứ giơ món đồ chơi trong tay lên, chơi suốt. Tưởng Viễn Chu thử vài lần, lần nào Lâm Lâm cũng phe phẩy món đồ chơi bắt đầu ê a ê a mà “ca hát”, Tưởng Viễn Chu liền kéo tay con bé qua.

Cuối cùng, Lâm Lâm bực, cắn vào tay anh.

Thật ra cũng không cắn Tưởng Viễn Chu đau bao nhiêu, anh nhìn chằm chằm cái dấu hình lưỡi liềm trên tay và cả nước miếng, suy nghĩ xuất thần.

Hứa Tình Thâm ngồi xuống cạnh anh.

“Để em đi.”

Tưởng Viễn Chu đứng dậy.

“Anh hơi khát nước, đi xuống uống nước.”

“Được.”

Tưởng Viễn Chu ra khỏi phòng ngủ chính, xuống cầu thang rồi xuống dưới lầu. Lão Bạch ngồi ở sô pha, miệng huyên thuyên không biết đang nói cái gì. Tưởng Viễn Chu đi tới mấy bước.

“Sao còn chưa về?”

“Tưởng tiên sinh!” Lão Bạch ngồi thẳng dậy.

Tưởng Viễn Chu ngồi xuống cạnh Lão Bạch, Lão Bạch nhìn anh.

“Tưởng tiên sinh, ngài không uống rượu, sao lại trông như say rồi.”

“Cậu mới say.”

Lão Bạch cười cười: “Tôi say.”

Tưởng Viễn Chu nhìn chăm chú dấu răng trên tay mình đến xuất thần, Lão Bạch thò người lại gần, ngón trỏ chỉ vào dấu răng, nói: “Tôi biết rồi, ngài bị Tưởng phu nhân cắn.”

“Nói hươu nói vượn.”

“Tưởng tiên sinh, sao ngài vẫn chưa ngủ ạ?”

“Lão Bạch!” Tưởng Viễn Chu nghiêng người.

“Đột nhiên tôi hơi sợ, không biết sống cùng Lâm Lâm thế nào. Con bé là con gái ruột của tôi, nhưng tôi lại không biết làm thế nào để làm thân với con bé.”

“Ngài bế con bé nhiều hơn, dẫn con bé đi chơi cũng tốt. Con nít mà, con bé còn nhỏ...” Lão Bạch người đầy mùi rượu, phất một cái cánh tay, nói: “Cùng ăn cùng chơi, không bao nhiêu ngày là con bé sẽ có thể mở miệng gọi ngài là ba.”

“Vậy sao?” Tưởng Viễn Chu hai tay đan vào nhau.

“Tôi cũng hy vọng có thể như vậy.”

Bảo mẫu chơi cùng hai đứa nhỏ. Hứa Tình Thâm thấy một lúc lâu rồi mà Tưởng Viễn Chu chưa lên lầu, định đi xuống tìm anh.

Lúc đi xuống cầu thang, mơ hồ nghe được phía dưới có tiếng nói chuyện truyền đến.

“Tưởng tiên sinh, ngài vẫn chưa đi ngủ sao ạ?”

“Vậy còn cậu, cậu làm gì mà chưa đi?”

“Tôi, tôi tỉnh, tỉnh rượu.” Lão Bạch vui tươi hớn hở nói.

“Cậu có gì tốt mà vui vẻ, cũng đâu phải cậu nhận lại con gái để cậu uống nhiều rượu như vậy.”

Lão Bạch lắc lắc đầu: “Tôi vui thay cho ngài đó! Chuyện của Tưởng tiên sinh chính là chuyện của tôi.”

Hứa Tình Thâm không khỏi cười khẽ, Lão Bạch thật sự uống nhiều quá rồi.

“Tưởng tiên sinh, ngài đừng lo... Lâm Lâm là con gái ngài, con ruột, con bé nhất định sẽ nhận ngài.”

“Phải.”

“Cho nên, ngài mau đi ngủ đi.”

Tưởng Viễn Chu bàn tay chống trán.

“Lúc Hứa Tình Thâm mang thai, tôi không ở cạnh cô ấy. Lúc Lâm Lâm sinh ra cũng không có tôi, cho nên lần đầu tiên con bé gọi ba cũng không phải là tôi.”

Bàn chân Hứa Tình Thâm đang định đi tới vội dừng lại, nhìn lại thì vừa lúc tháy Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch đang ngồi cùng nhau. Lão Bạch cũng không biết nên an ủi anh thế nào.

“Không, không sao! Sau này lại sinh một đứa, đền bù hết tất cả những hối tiếc này.”

“Lão Bạch, cậu nói, trong khoảng thời gian dài đằng đẵng như vậy, Hứa Tình Thâm có khi nào trộm nói với Lâm Lâm rằng, tôi mới là ba con bé không?”

Hứa Tình Thâm nghe thế, trong mắt mặt toát ra chua xót.

Tưởng Viễn Chu ngay sau đó lại nói: “Hẳn là có nhỉ? Dù sao Lâm Lâm cũng không hiểu, Hứa Tình Thâm mà trộm nói với con bé thì trong lòng cô ấy cũng sẽ dễ chịu không ít chứ?”

“Tưởng tiên sinh, những thiếu sót trước kia thôi bỏ đi, sau này đền bù cho tốt là được rồi.”

Hai tay Tưởng Viễn Chu cắm vào mái tóc. Hứa Tình Thâm bước xuống bậc thang, nỗi chua trong lòng xót vẫn đang lan tràn. Cô đi vào phòng khách, Tưởng Viễn Chu đột nhiên vừa lúc ngẩng đầu, có vẻ không ngờ Hứa Tình Thâm sẽ xuống dưới.

Hứa Tình Thâm nhìn Lão Bạch.

“Mau kêu tài xế đưa anh về đi, không còn sớm nữa rồi.”

“Được được được!” Lão Bạch sốt ruột đứng dậy. “Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân, ngủ ngon!”

Hứa Tình Thâm giơ một tay về phía Tưởng Viễn Chu.

“Anh cũng vậy, uống đủ nước chưa?”

Người đàn ông khẽ gật đầu, đặt tay mình vào tay Hứa Tình Thâm.

Trở lại phòng ngủ, Lâm Lâm và Duệ Duệ đều đã ngủ. Tưởng Viễn Chu nhìn chiếc giường lớn, anh tự nhấc chăn lên nằm xuống cạnh Lâm Lâm. Hứa Tình Thâm há miệng thở dốc.

“Này!”

“Anh nằm rồi đi liền, nhìn con thôi.”

Cô cũng không tiện đuổi anh đi.

Tưởng Viễn Chu vô cùng cẩn thận mà dịch lại gần Lâm Lâm hơn chút. Anh nghiêng người, một tay chống đầu, ánh mắt chăm chú nhìn đứa trẻ trước mắt mình. Hứa Tình Thâm ngồi ở mép giường bên kia. Ngón tay Tưởng Viễn Chu vuốt ve khuôn mặt Lâm Lâm.

“Lớn lên thật giống em.”

“Phải, người ta cứ nói con gái giống ba, nhưng Lâm Lâm lại thật giống em.”

Tưởng Viễn Chu cúi người, hôn xuống gò má con, tựa như cảm thấy hôn thế nào cũng không đủ, Tưởng Viễn Chu lại hôn hai cái nữa.

Lâm Lâm nhíu nhíu mày, khuôn mặt động đậy.

“Sao em lại đồng ý với Phó Kinh Sênh? Lúc em ở cạnh hắn đã biết được nội tình ư?”

“Anh là nói vì sao em đồng ý kết hôn với anh ta chứ gì?”

Tưởng Viễn Chu bị hai chữ “kết hôn ” đâm vào.

“Hai người như thế không gọi là kết hôn.”

Hứa Tình Thâm nói theo anh.

“Phải, không gọi kết hôn. Lúc đề nghị với em, Phó Kinh Sênh đã nói bọn em có thể tạo thành một gia đình, không can thiệp vào chuyện của nhau, nhưng cuộc sống của mỗi người sẽ dễ dàng hơn nhiều. Anh ta nói anh ta thích người đồng tính, yêu cầu em dùng thân phận người vợ để giúp đỡ, em đã đồng ý với anh ta.”

“Hắn thật sự vậy sao?”

“Cái này em cũng không biết.”

Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn qua phía Duệ Duệ.

“Vậy đứa nhỏ này thì sao?”

“Thằng bé là bệnh viện đi tìm theo yêu cầu của ba anh, nói là đứa trẻ bị bỏ rơi, được sinh trong nhà vệ sinh của bệnh viện.” Hứa Tình Thâm nói đến đây, cổ họng như bị thứ gì chặn lại.

“Chỉ là sau đó tráo không thành, Duệ Duệ được bế vào nhà họ Tưởng.”

Bàn tay Tưởng Viễn Chu kéo bàn tay nhỏ của Duệ Duệ qua.

“Không sao, lúc thằng bé vừa mở mắt đã bị bỏ rơi một lần là đủ rồi, sẽ không có lần nữa.”

Duệ Duệ được vào tay của Tưởng Viễn Chu cũng là may mắn, không nói đến chuyện anh có khả năng nuôi Duệ Duệ, ít ra trong mắt Hứa Tình Thâm, sau khi đã gánh danh phận làm ba Duệ Duệ, Tưởng Viễn Chu sẽ không dễ dàng buông tay.

Hứa Tình Thâm thấy hơi lạnh, bèn nhấc chăn lên nằm xuống cạnh Duệ Duệ.

Một cái giường bốn người ngủ, đương nhiên rất chật, có điều tâm tình Tưởng Viễn Chu hiện tại, Hứa Tình Thâm có thể lý giải. Mới nhận lại con gái, cô cũng không thể đuổi anh đi ngay được.

Tưởng Viễn Chu nhìn kỹ khuôn mặt Lâm Lâm, Hứa Tình Thâm chịu không được, từ từ nhắm mắt lại.

Cô thiếp ngủ, chẳng qua không thay quần áo. Cũng không biết qua bao lâu, Hứa Tình Thâm mở mắt ra thì thấy Tưởng Viễn Chu vẫn chưa ngủ.

“Mấy giờ rồi?”

“Còn sớm.”

Hứa Tình Thâm mơ mơ màng màng nói một câu: “Nhanh ngủ đi, ngày mai không phải còn phải đến bệnh viện sao?”

“Anh biết, em ngủ trước đi, anh ngủ liền thôi.”

“Nhớ đó...” Hứa Tình Thâm lẩm bẩm.



Tại một nơi khác ở sân huấn luyện.

Bọn họ đã bị nhốt ở trong đây một ngày một đêm.

Phó Lưu Âm bò lên trên cây, cô thật sự đã chạy mệt rồi, không còn sức lực mà cử động, dưới gốc cây còn có ba người khác.

Những người còn lại đã lần lượt bị đào thải, Phó Lưu Âm nhìn về phía xa.

“Tôi cảm thấy chúng ta rất khó mà đi ra ngoài.”

“Cô cũng không tồi, không có bản lĩnh cũng không ở đây tới bây giờ.”

Phó Lưu Âm ngắt một mảnh lá cây, để tới miệng cắn từng cái, cô không ăn, chỉ tại môi khô khốc khó chịu.

“Lúc trước các cô từng nói, trên người thiếu tá Mục có sơ đồ trụ sở?”

“Phải.”

“Nếu có thể cầm nó trong tay, có phải chúng ta có sẽ có thể đi ra ngoài?”

“Ý tưởng này của cô không thực tế.” Một người bạn đồng hành dựa vào thân cây nói: “Chẳng lẽ chúng ta còn có thể quay về bằng đường cũ?”

“Các cô ở đây chờ tôi, tôi đi.”

Người bạn đồng hành ngẩng đầu lên.

“Cô đi tìm thiếu tá Mục?”

Phó Lưu Âm từ trên cây nhảy xuống.

“Mảnh vải trắng của cô đâu? Cho tôi mượn.”

Người phụ nữ lấy mảnh vài trắng từ bối trong túi đưa cho Phó Lưu Âm. Phó Lưu Âm đưa tay lấy, nói: “Cột cho tôi đi.”

“Cô muốn đầu hàng?”

“Cô cứ làm mau lên là được.”

Người phụ nữ vẻ mặt do dự cột chặt miếng vải trắng cho Phó Lưu Âm.

“Chúng tôi ở đây chờ cô.”

“Được, dù sao trời đã tối rồi, nhưng nếu sáng mai mà tôi còn chưa quay lại thì các cô cứ đi đi.”

“Được.”

Phó Lưu Âm nhấc chân đi hướng ngược lại theo con đường cũ. Lúc ra khỏi cánh rừng, một người huấn luyện viên nhìn cô, Phó Lưu Âm chỉ chỉ mảnh vải trên tay mình.

Người đàn ông vui sướng khi người gặp họa mà cười to, nói: “Sao, nếm không hết khổ rồi? Đã biết cô không được mà!”

Phó Lưu Âm lại gần.

“Tôi không ngờ cuộc sát hạch của các anh biến thái như vậy, khổ đến thế.”

“Nhưng cái này còn không phải do cô đem sự tình nghĩ đơn giản quá?”

“Thiếu tá Mục đâu?”

Huấn luyện viên đưa tay chỉ: “Ở trong.”

Phó Lưu Âm bước nhanh qua, gõ to vào cửa phòng Mục Kính Sâm. Người đàn ông mở cửa ra, khi nhìn thấy cô thì có chút giật mình.

“Sao em ở đây?”

Phó Lưu Âm khẽ cắn cánh môi không nói lời nào. Tầm mắt Mục Kính Sâm rơi xuống cánh tay cô, khóe miệng anh ta bỗng nhiên cong lên.

“Chịu thua?”

“Tôi thật sự không gắng được nữa, vừa đói vừa khát, tôi từ bỏ.”

Mục Kính Sâm nghe vậy, lập tức túm cánh tay Phó Lưu Âm kéo cô vào phòng. Trên mặt, trên người cô đều là bùn, Mục Kính Sâm đánh giá từ trên xuống dưới, thật sự không hiểu một cô gái trẻ như cô sao cứ khăng khăng muốn làm vệ sĩ.

“Đi tắm đi.”

Phó Lưu Âm cầm cổ áo mình.

“Tắm xong, anh có thể cho tôi ở lại sao?”

“Có thể.”

Phó Lưu Âm tháo mảnh vải trắng xuống. Cô đi vào phòng tắm tắm rửa, cũng không mất bao nhiêu thời gian. Lúc đi ra, Mục Kính Sâm đang ngồi ở mép giường, Phó Lưu Âm tiến lên vài bước, đôi tay vòng lấy cổ người đàn ông.

Mùi sữa tắm chui vào cánh mũi Mục Kính Sâm, đôi tay anh ta ôm lấy eo Phó Lưu Âm, hung hăng hôn xuống.



Hồi lâu sau.

Cửa phòng được mở ra, Phó Lưu Âm sửa sang lại quần áo đi ra ngoài. Vệ sĩ ở cửa nhìn nhau, Phó Lưu Âm đóng cửa lại.

“Thiếu tá Mục mệt, nói không muốn có người vào quấy rầy.”

“Được.”

Cô bước nhanh xuống, đi thẳng đến cánh rừng trước mặt, tên huấn luyện viên lúc nãy còn đi tới đi lui ở lối vào.

Nghe được tiếng bước chân, gã huấn luyện viên quay đầu lại nhìn, trong ánh mắt lộ ra nghi hoặc.

“Sao cô lại tới đây nữa?”

“Thiếu tá Mục bảo tôi tới.”

“Thiếu tá Mục?”

“Phải, tôi bỏ cuộc, nhưng tôi không muốn rời khỏi nơi này. Thiếu tá Mục nói anh ấy có thể cho tôi một cơ hội nữa, anh ấy nói cho tôi biết một lối tắt.”

“Cái gì?” Huấn luyện viên nhịn không được giật mình.

“Cả con đường kia mà anh ấy cũng nói cho cô?”

“Suỵt!” Phó Lưu Âm dưa ngón tay lên môi.

“Tôi phải mau vào, tranh thủ làm người đầu tiên ra được.”

Cô gái nói xong liền cất bước đi vào khu rừng trước mặt.



Di động của Mục Kính Sâm vẫn luôn reo nhưng lại không có ai nghe.

Hai người vệ sĩ canh ở cửa cảm thấy không thích hợp, đập đập cửa.

“Thiếu tá Mục! Thiếu tá Mục!”

Bên trong không có chút tiếng động nào truyền ra. Mục Kính Sâm cho dù là mệt mỏi cũng không có khả năng sẽ ngủ say như vậy. Hai người nhìn nhau, đi đến cửa sổ trước mặt, rèm cửa ở trong đã bị kéo lại. Một người vệ sĩ đục lỗ cửa kính, sau đó mở cửa sổ ra.

Trong phòng không hề có chút âm thanh nào. Hai người đến gần chiếc giường lớn kia, nhìn thấy Mục Kính Sâm trên người quấn chăn, quần áo cũng mặc đàng hoàng.

“Thiếu tá Mục!”

Một người tiến lên coi hơi thở, lại lay bả vai Mục Kính Sâm.

Một người khác nhìn thấy bên cạnh cái gối để một cái gạt tàn thuốc, người đàn ông liền cầm lên, rất nặng, đây là đồ của Mục Kính Sâm.

Xem ra, anh ta đã bị tập kích.



Hoàng Đỉnh Long Đình.

Hứa Tình Thâm ngủ một giấc xong, lúc mở mắt thì trời cũng đã sáng.

Hứa Tình Thâm cảm thấy eo đau lưng đau, trên giường có bốn người nằm, cô căn bản không dám lộn xộn, sợ xoay người một cái sẽ ngã xuống.

Cô khó chịu động đậy bả vai, lại phát hiện không những bả vai không động đậy mà ngay cả chân cũng không động đậy được.

Hứa Tình Thâm mở to con ngươi, tiếng hít thở bên tai rất rõ ràng. Cô nghiêng mặt qua, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu mi mắt nhắm chặt, cô hoảng sợ.

“Sao anh ở đây?”

Hàng lông mày Tưởng Viễn Chu khẽ động, anh từ từ mở hai mắt.

“Sao em lại ở đây?”

Anh thật sự lại nói một câu y hệt.

Hứa Tình Thâm đẩy anh ra. Tưởng Viễn Chu thuận thế nằm xuống bên cạnh. Cô ngồi dậy, không thấy Lâm Lâm và Duệ Duệ trên giường, Hứa Tình Thâm đẩy đẩy bả vai Tưởng Viễn Chu.

“Con đâu?”

“Con?” Tưởng Viễn Chu sờ sờ bên cạnh, sau đó dường như bừng tỉnh mà nói: “Hình như bọn nhỏ đi vào mang bọn nhỏ ra ngoài rồi.”

“Em ngủ mê đến vậy sao?”

Tưởng Viễn Chu vỗ vỗ trán mình.

“Sao em lại tới giường anh được nhỉ?”

“Anh hồ đồ thật hay giả bộ vậy?” Hứa Tình Thâm nói xong, xốc chăn lên định đi xuống, Tưởng Viễn Chu vội túm chặt cánh tay cô.

Người đàn ông kéo cô đến cạnh người mình.

“Tối qua ngủ ngon thật!”

“Sao anh không về phòng mình?”

Tưởng Viễn Chu nhìn xung quanh, vẻ mặt bừng tỉnh.

“Anh cứ tưởng đây là phòng mình chứ.”

Hứa Tình Thâm cảm thấy bản lĩnh mở to mắt mà nói dối của Tưởng Viễn Chu càng ngày càng cao.

“Tối qua anh vẫn luôn ngủ ở đây? Hay là buổi sáng lén vào?”

“Tối qua anh nói nhỏ với Lâm Lâm rất nhiều chuyện, nói rồi lại nói, anh cũng không biết làm sao rồi ngủ luôn.”

“Cho nên cả đêm anh ngủ ở đây.”

Tưởng Viễn Chu ôm lấy Hứa Tình Thâm.

“Lâu rồi không ôm em ngủ...”

Cô đẩy ngực anh ra, Tưởng Viễn Chu lấy chân mình đè lên chân Hứa Tình Thâm.

“Ngủ tiếp đi!”

“Dậy!”