Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 3 - Chương 60-4: Xin anh giúp đỡ (4)

Sắc mặt Mục Triêu Dương càng khó coi, gương mặt lo lắng không hề che giấu: “Có nặng lắm hay không?”

“Tôi sợ ngài ở bên ngoài lo lắng cho nên mới ra nói với ngài một tiếng, hiện tại chắc chắn sẽ rất đau, nhưng tôi đã cẩn thận kiểm tra, cũng không phải chuyện gì lớn, đứng gấp.”

“Cảm ơn, thật vất vả cho ông rồi.”

Bác sĩ đeo khẩu trang lên, xoay người đi vào phòng cấp cứu.

Mục Kính Sâm nắm chặt tay ôm trước ngực, ngón tay ở trên cánh tay gõ nhẹ, bệnh cũ tái phát? Cô gái kia cũng đủ mạnh mẽ, một lần đã làm cho anh cả vào bệnh viện.

Mục Triêu Dương quay trở lại chỗ ngồi, “Thì Ngâm, đừng gấp, chân tổn thương tái phát, nhưng mà không có gì đáng ngại.” 

Mục Kính Sâm nghe xong suýt chút nữa thì cười ra tiếng, chân bị tổn thương tái phát? Thiệt thòi Mục Triêu Dương cũng nói ra được.

Anh ngoắc tay với bảo tiêu đứng bên cạnh:”Các anh qua đây.”

Bọn họ đều do anh huấn luyện ra, cho nên vô cùng nghe lời, mấy người bọn họ đi tới hành lang khác, Mục Kính Sâm dựa vào tường hỏi: “Tới cùng có chuyện gì xảy ra?”

Hai người kia không giám giấu giếm anh, một năm một người kể rõ toàn bộ mọi chuyện cho Mục Kính Sâm.

Mục Kính Sâm nhíu mày: “Dùng phương pháp ghi hình chụp ảnh xong rồi sao?”

“Đã chụp tốt.”

“Đợi anh cả lấy lại tinh thần, cô gái đó còn có đường sống sao?”

Một bảo tiêu lên tiếng: “ Cô ta làm Mục tiên sinh bị thương, là cô ta bị trừng phạt đúng tội.”

Mục Kính Sâm lạnh lùng nhìn anh ta: “Nếu cô gái đó là em gái của ngươi?”

Bảo tiêu bị hỏi lại không nói được gì.

Mục Kính Sâm đứng thẳng người, “Người còn bị nhốt sao? Đi, mang tôi qua xem.”

Vâng.

Xe đến nơi, Mục Kính Sâm dẫn đầu đi xuống, bảo tiêu đứng ở cửa nhìn thấy ah cung kính hô: “Mục soái.”

“Người ở bên trong?”

Vâng.

“Mở cửa.”

“Nhưng Mục tiên sinh đã phân phó ai cũng không được vào.”

Mục Kính Sâm đảo mắt nhìn qua, không giận mà uy: “Ngươi lặp lại lần nữa?”

Tên còn lại thấy vậy vội vàng nói: “Mục soái là em trai của Mục tiên sinh, người của Mục tiên sinh đương nhiên có cả người.”

“Nếu đã vậy còn không mở cửa?”

Bảo tiêu nghe vậy lấy chìa khóa mở cửa: “Mục soái, vết thương của Mục tiên sinh như thế nào?”

“Rất nặng, cho nên tôi qua xe, rốt cuộc là ai làm anh ấy bị thương.”

Phó Lưu Âm đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cô đứng lên hai tay cầm theo mảnh sứ, cô không dám thở mạnh, người đến nhất định không phải tốt đẹp gì, làm tổn thương một lần lại một lần, nhiều lần đã đủ rồi.

Cửa truyền đến téng rắc rắc, Phó Lưu Âm vểnh tai hết sức chú ý.

Cửa được mở ra, Mục Kính Sâm vẫn chưa đi vào, đây là phòng bằng thủy tinh nhưng người bên ngoài không nhìn được tình huống bên trong.

Anh nâng bước chân, đôi chân thon dài mới bước vào liền cảm nhận được tiếng gió bên tai, độ nhảy cảm của anh cực cao, nhanh chóng nghiêng người, Phó Lưu Âm đánh hụt, Mục Kính Sâm mạnh mẽ túm lấy bờ vai cô, tay kia cầm cổ tay cô, ném mảnh vỡ bình hoa xuống sàn.

“Không biết tự lượng sức mình.”

Nửa người trên Phó Lưu Âm bị anh đè xuống, hoàn toàn không thể nhúc nhích, cô chỉ có thể quay đầu, ánh mắt hung ác trừng anh.

Ánh mắt này giống như con báo nhỏ trong nhà giam, Mục Kính Sâm nhìn cô, trong mắt đột nhiên lóe sáng: “Là cô!”

Phó Lưu Âm vùng vẫy mấy cái, tránh không ra: “Buông tay.”

“Như thế nào, không biết tôi sao?”

Phó Lưu Âm nghe tiếng, cô cẩn thận nhìn Mục Kính Sâm, trong mắt hiện lên sự khác thường, nhưng cố biết rõ còn cố hỏi: “Nhanh buông tay, anh là ai? Tô không biết anh.”

Mục Kính Sâm nghe xong, quả thật muốn nghĩ xé tan cô.

Bảo Lệ Cư thượng.

Hứa Tình Thâm ngồi ở ghế sofa, trong đầu trống rỗng, cô cảm thấy không thích ứng được.

Hai tay cô xoa xoa, cảnh sát vẫn không có tin tứ gì, mà Tưởng Viễn Chu lại không liên lạc được.

Hứa Tình Thâm nghĩ đến hai chữ liên lạc đột nhiên đứng lên, cô vội vàng cầm điện thoại, bảo tiêu và lái xe không biết Tưởng Viễn Chu đi đâu nhưng không có nghĩ di động của anh ta cũng tắt đúng không?

Hứa Tình Thâm gấp gáp, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.

Ngón tay cô ấn số, Hứa Tình Thâm ngồi lại ghế sofa, cô không có một chút do dự đưa điện thoại đến bên tai.

Tiếng chuông bên kia vàng lên, Hứa Tình Thâm thở dài nhẹ nhõm, không tệ, Tưởng Viễn Chu không tắt máy.

Chưa bao lâu, đường dây điện thoại được kết nối, bên kia điện thoại truyền đến giọng người đàn ông. “Này.”