Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 2 - Chương 46: Cô được giải thoát, tôi cũng được giải thoát rồi (Cao trào)

Editor: Lưu Tinh [NCU Team]

Hứa Tình Thâm cảm thấy toàn thân bị đều tê buốt. Không chỉ tim, mà khắp người đều đau.

Tưởng Đông Đình nghe vậy liền đứng lên: “Con nói cái chết của dì nhỏ thật sự có liên quan đến cô ta, đúng không?”

Người đàn ông níu lấy cánh tay của Hứa Tình Thâm, kéo cô đi về phía trước. Hứa Tình Thâm bị lôi đến trước thi thể của Tưởng Tùy Vân.

Tưởng Viễn Chu đau đớn nhìn người đang nằm bên trong quan tài: “Cô không có tư cách tha thứ cho bất kì ai, cũng không có tư cách tiếp tục làm bác sĩ nữa. Bởi vì cô đã dám ra tay hại chết một mạng người, là chính ta cô gây ra!”

Tưởng Viễn Chu càng nói càng siết chặt cổ tay cô, sau đó vung mạnh một cái. Hứa Tình Thâm chỉ kịp nghe thấy một tiếng “phịch”, sau đó liền cảm thấy mu bàn tay trở nên đau nhức.

“Em không có.” Hứa Tình Thâm chỉ có thể ra sức giải thích. “Em không hề biết sẽ xảy ra chuyện như vậy. Cho dù trong lòng em không buông bỏ được chuyện cũ thì em cũng không vì nguyên nhân đó mà ra tay hại người!”

Tưởng Đông Đình chứng kiến cảnh hai người họ cãi nhau thì biết ngay bên chủ nhiệm Chu đã gọi đến thông báo kết quả phân tích. Có điều nếu những suy đoán đó đều là thật thì Tưởng Đông Đình cũng có chút khó tin. Ông đứng dậy đi tới trước mặt hai người.

“Thật sự là cô?” Tưởng Viễn Chu chống hai tay bên cạnh quan tài, ánh mắt khóa chặt trên mặt của Tưởng Tùy Vân.

Hứa Tình Thâm sốt ruột nói: “Thuốc là do em chỉ định, nhưng em không hề muốn hại người, anh tin em đi!”

Người đàn ông khép chặt mi mắt, không muốn nói thêm lời nào với cô nữa.

“Quản gia, đưa ba tôi về trước đi.”

Quản gia nghe gọi tới mình thì giật mình, sau đó tiến lên vài bước. Sắc mặt Tưởng Đông Đình trở nên khó coi: “Đến nước này rồi con còn muốn bênh vực cô ta nữa sao?”

Tưởng Viễn Chu nghiêng đầu qua nhìn ông, ánh mắt bình tĩnh đến mức khiến người đối diện phải run sợ: “Người của con, tự con giải quyết, các người đi về đi.”

Tưởng Đông Đình đưa mắt nhìn hai người một lượt, cuối cùng nói rằng: “Hôm nay ba mệt quá rồi, việc báo tin cho họ hàng quyến thuộc sẽ giao cho quản gia.”

Lão Bạch đi tới bảo mấy người giúp việc đang ở trong phòng cũng đi ra ngoài. Anh cài cửa lại, nói với người bên ngoài: “Các ngưởi qua bên tiểu lâu đợi trước đi, không được tôi phân phó thì không được tự ý làm việc.”

“Vâng.”

Lão Bạch đứng ở cửa, liếc mắt nhìn ra ngoài. Hôm nay vốn dĩ là một ngày nắng đẹp, nhưng ánh dương này dường như vẫn chưa đủ rực rỡ, chưa đủ sức để thắp sáng cho không gian tối tăm ở nơi đây.

Trong phòng, Hứa Tình Thâm vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm về phía Tưởng Viễn Chu: “Có phải là chủ nhiệm Chu gọi tới hay không?”

“Ở Tinh Cảng có một bệnh nhân đang được điều trị bằng loại thuốc này. Kết quả kiểm tra rất rõ ràng, người kia cũng thuộc trường hợp dùng một loại thuốc điều trị trong thời gian lâu dài, sau khi được đổi sang loại thuốc mới thì hôm nay cơ thể đã bắt đầu sinh ra các phản ứng, các chỉ số đã không còn nằm trong mức bình thường. Hứa Tình Thâm, bệnh nhân này cũng do cô điều trị, thuốc cũng là cô chỉ định. Nếu như không phải dì nhỏ xảy ra chuyện không may, rốt cô còn muốn hại chết bao nhiêu mạng người nữa!”

Lão Bạch quay đầu lại, nghe thấy giọng nói giận dữ của Tưởng Viễn Chu, sắc mặt anh lại đặc biệt nghiêm trọng. Sự lên án của anh đối với Hứa Tình Thâm mà nói chẳng khác nào là một đòn trí mạng.

Hứa Tình Thâm cũng dần mất kìm chế: “Không thể nào.”

“Cô nói đi, tại sao lại không thể nào?” Tưởng Viễn Chu nhìn thẳng vào mắt cô, sự rét lạnh trong ánh mắt ngày càng gia tăng.

Hứa Tình Thâm không biết nên nói như thế nào: “Nếu như thuốc có vấn đề cần lưu ý thì đã được ghi rõ trong phần tác dụng phụ, thế nhưng...”

“Tôi chỉ muốn hỏi một câu: thuốc đó có phải là do cô chỉ định đổi cho dì nhỏ không?”

Nơi cổ họng cô bị nghẹn lại, nói không ra lời. Tưởng Viễn Chu càng ép tới: “Có đúng hay không?”

Hứa Tình Thâm bị dồn đến sát bên cạnh chiếc quan tài. Tưởng Viễn Chu thấy thế liền đưa tay gạt cô ra một bên, Hứa Tình Thâm lảo đảo đứng né qua chỗ khác.

“Phải, là em bảo đổi.”

“Đã chỉ định đổi thuốc cho dì mà những vấn đề tác dụng phụ của thuốc cô cũng không thèm quan tâm tới sao? Lúc trước chủ nhiệm Chu tiếp nhận điều trị cho dì nhỏ suốt một thời gian dài, mỗi một ông ấy đều ghi lại phản ứng và các chỉ số, tất cả mọi việc ông ấy đều lo lắng chu toàn. Là tôi quá tin tưởng cô, nghĩ rằng cô đã nhiều lần cứu mạng dì nhỏ, làm sao có thể ngờ cô lại nhẫn tâm đến vậy!”

Hứa Tình Thâm nhìn sang chiếc quan tài, đối mặt với những lời chỉ trích này, cô thật sự không nói nên lời nữa.

Đúng vậy, Tưởng Tùy Vân là bệnh nhân của cô, thuốc cũng là do cô chỉ định, cô có một trăm cái miệng cũng không thể cãi lại được.

Hứa Tình Thâm biết lúc này Tưởng Viễn Chu đang rất tức giận, nếu như đứng trước mặt anh không phải cô mà là một vị bác sĩ khác, có thể Tưởng Viễn Chu đã lao vào giết người ngay.

Tất cả bi thương và thống khổ của anh đều hiện lên hết trên mặt. Tưởng Tùy Vân đột ngột qua đời, đối với anh mà nói đây chẳng khác gì một kích trí mạng. Mà người gián tiếp gây ra cái chết của bà lại chính là Hứa Tình Thâm...

Lần đầu tiên Hứa Tình Thâm cảm thấy luống cuống và hoảng loạn, không biết phải giải thích như thế nào. Nhưng cô biết rõ bây giờ càng bôi càng đen. Cô bước tới, kéo tay của Tưởng Viễn Chu: “Anh tin em đi, tin em một lần được không?”

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Tình Thâm. Sắc mặt cô rất khẩn trương. Mặc dù trước đây bọn họ từng cùng nhau vượt qua rất nhiều chuyện nhưng cái chết của Tưởng Tùy Vân cô không thoát khỏi trách nhiệm.

Cô nắm chặt tay Tưởng Viễn Chu: “Em tiếp nhận điều trị cho cô Tưởng chưa từng vì bất kì toan tính riêng nào, việc đổi thuốc cũng chỉ vì bệnh của bà đã ngày càng nặng thêm...”

“Cô Tưởng?” Tưởng Viễn Chu rít lên, trào phúng nhìn về phía Hứa Tình Thâm. “Khi xảy ra chuyện kia thì cô cũng liền thay đổi cách xưng hô với dì nhỏ! Thuốc của cô đã bào mòn sức khỏe của dì, mà thái độ của cô lại càng đẩy tinh thần của dì rơi vào tuyệt vọng. Cô liên tiếp gây tổn thương cho dì nhỏ như vậy sao? Hứa Tình Thâm, cô trở nên tâm cơ như vậy chỉ sau một buổi tối sao?”

Người đàn ông cất cao giọng hỏi, mặc dù anh cố giữ bình tĩnh nhưng trong giọng nói không thể che giấu sự bi phẫn và thống khổ.

“Sau này, không, không có sau này nữa. Dì nhỏ đã chết, Lăng Thời Ngâm mang thai, giữa chúng ta còn có sau này sao?”

Nước mắt Hứa Tình Thâm trào ra, cảm giác như mình đang bị người ta hung hăng dẫm đạp trên mặt đất. Trái tim vốn dĩ yếu đuối nay trong một lúc lại phải gánh chịu quá nhiều đau đớn, điều này sớm đã vượt qua khỏi giới hạn của cô.

Mặc dù nước mắt đã rơi đầy mặt nhưng cô vẫn kiên trì không chịu buông cánh tay của Tưởng Viễn Chu ra. Còn anh dường như lại nhìn thấy trên người cô có quá nhiều sai trái.

Vốn dĩ cái đêm mà cô và Phương Thành bị người ta giam giữ, khi anh tìm thấy cô thì anh đã mạnh mẽ gạt bỏ hết khúc mắc và trở ngại trong lòng. Còn hôm nay cô lại như vậy, thật là châm chọc biết bao.

Tưởng Viễn Chu cúi mắt xuống nhìn Hứa Tình Thâm, trong mắt anh đã không còn chất chứa sự yêu thương và dịu dàng như lúc ban đầu.

“Tôi ở cùng người khác một đêm, cô đã không chịu được. Hôm nay người đó còn mang thai, lẽ nào cô còn có thể cho qua dễ dàng vậy sao? Chẳng lẽ sau khi dì nhỏ tôi chết đi thì cô lại thông suốt nhiều chuyện à?”

Mỗi một lời anh nói ra đều ghim theo một mũi dao bén nhọn, từng nhát một không kiêng dè gì mà tổn thương Hứa Tình Thâm. Nhưng cô vẫn nắm chặt tay áo anh không chịu buông ra.

Tưởng Viễn Chu muốn gạt tay cô ra. Hứa Tình Thâm càng siết chặt năm ngón tay lại, các đốt ngón tay vì cố dùng sức mà bắt đầu trở nên đau nhức.

Lão Bạch đứng ở bên ngoài, anh biết trong lòng Tưởng Viễn Chu rất đau, nhưng nhiều nhất vẫn chính là tuyệt vọng. Nếu không, anh cũng sẽ không lặp đi lặp lại những lời đó.

Bên trong phòng truyền đến một tiếng “rầm“. Lão Bạch không biết chuyện gì xảy ra, cũng không tiện đẩy cửa ra đi vào xem, chỉ có thể lo lắng chờ lệnh ở bên ngoài.

Hứa Tình Thâm bị Tưởng Viễn Chu đè lại hai đầu vai, nửa người trên áp sát lên mặt trên chiếc quan tài. Xuyên qua lớp thủy tinh, cô có thể nhìn thấy Tưởng Tùy Vân đang nằm bên trong.

Nước mắt theo gò má cô không ngừng rơi xuống, từng giọt từng giọt nhỏ lên tấm thủy tinh. Tưởng Viễn Chu gần như không khống chế được nữa: “Cô nhìn cho kĩ đi, dì ấy đã mất, giữa chúng ta cũng không còn gì nữa cả!”

Hứa Tình Thâm đau đớn khóc thành tiếng, xương bả vai gần như bị anh nghiền đến nát vụn. Tưởng Viễn Chu lại nói tiếp: “Có lẽ ngay từ đầu tôi nên sớm cho bọn họ được toại nguyện, như vậy dì nhỏ cũng không cần phải áy náy tự trách mình cho đến tận lúc chết. Có một số việc nếu sớm biết không thể tránh khỏi, cần gì phải cưỡng cầu? Hứa Tình Thâm, từ nay về sau cô được tự do, mà tôi cũng được tự do rồi...”

Cuối cùng anh đã đặt dấu chấm hết cho chuyện của hai người.

Bàn tay Hứa Tình Thâm vô thức khẽ vuốt ve trên mặt kính, Tưởng Viễn Chu dần buông nhẹ lực đạo trong tay, cuối cùng anh dứt khoát kéo cô dậy: “Đi!”

Cô lảo đảo lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa thì ngã. Hứa Tình Thâm nâng tay phải lên, lau chùi qua loa hai bên mắt, nhưng có lau thế nào thì nước mắt cũng vẫn tiếp tục tuôn rơi không ngừng.

Tưởng Viễn Chu đưa lưng về phía cô: “Cô không cần thu dọn hành lý, sau khi lo xong tang lễ của dì nhỏ tôi sẽ bảo người thu dọn hết đồ của cô mang qua nhà họ Hứa.”

Trái tim Hứa Tình Thâm đau như bị dao cắt từng miếng, tiếng nức nở mãi vẫn không dứt.

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu trở nên vô cùng lạnh lẽo. Thật lâu sau trong phòng cũng không còn bất kì tiếng động nào. Lão Bạch đẩy cửa đi vào. Tưởng Viễn Chu đang đứng đưa lưng về phía cửa, Hứa Tình Thâm đứng ở sau lưng anh.

Người đàn ông nghe thấy tiếng bước chân truyền đến liền lên tiếng: “Lão Bạch, mang cô ta ra ngoài.”

“Tưởng tiên sinh...”

Hứa Tình Thâm có chút hốt hoảng, dường như đứng không vững nữa.

Lão Bạch liếc nhìn cô. Hứa Tình Thâm siết chặt lấy hai tay, xoay người đi ra ngoài. Lão Bạch vừa định nhấc chân đuổi theo thì Tưởng Viễn Chu quay lại nói với anh: “Từ nay về sau chuyện của cô ta, không cần quan tâm nữa.”

Lão Bạch nghe vậy, đứng yên tại chỗ: “Tưởng tiên sinh, lẽ nào chuyện cô Tưởng...”

Tưởng Viễn Chu đột nhiên bật cười, cười đến gập cả lưng lại, viền mắt anh đỏ bừng: “Tôi chỉ biết một việc: thuốc là do cô ta chỉ định.”

Đã nói đến nước này có nghĩa là mọi việc đã sáng tỏ.

Lão Bạch đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu: “Tưởng tiên sinh, cô Tưởng ở trên trời có linh thiêng cũng không muốn thấy ngài như vậy, xin hãy cố nén bi thương.”

Người đàn ông không nói gì, trong lòng đau đớn không cách nào xoa dịu được. Anh dựa người vào chiếc quan tài, rồi từ từ ngồi sụp xuống. Hai tay Tưởng Viễn Chu bắt đầu đan xen vào mái tóc ngắn. Tất cả nỗi thống khổ của anh mãi cho đến lúc Hứa Tình Thâm bước đi mới hoàn toàn lộ ra.

Lão Bạch cũng không biết phải làm sao an ủi anh.

Hứa Tình Thâm ngẩn ngơ rời khỏi Cửu Long Thương. Cô cũng không nhớ làm cách nào mà mình mò mẫm được về tới nhà.

Cô ấn chuông cửa, một lúc sau thì bên trong mới có tiếng trả lời.

“Ai đó?”

Tối hôm qua Hứa Minh Xuyên đi chơi suốt đêm nên giờ này còn đang thấy đầu đau ong gong. Triệu Phương Hoa đã ra ngoài mang cơm đến cho Hứa Vượng. Hứa Minh Xuyên không nhịn được tiếng chuông cửa inh ỏi nên đứng dậy đi ra mở cửa. Không ngờ cậu ta lại phát hiện Hứa Tình Thâm đang đứng như người mất hồn ở bên ngoài.

“Chị?”

Hứa Minh Xuyên không khỏi giật mình khi nhìn thấy bộ dạng này của cô. Cậu ta vội kéo cô vào trong nhà: “Chị, chị làm sao vậy? Đừng dọa em mà.”

Hứa Tình Thâm nghe thấy giọng nói của cậu, cuối cùng trong ánh mắt vô hồn cũng dần xuất hiện một tiêu điểm. Cô ôm chầm lấy Hứa Minh Xuyên rồi bật khóc.

Lần này thật sự hù chết Hứa Minh Xuyên rồi. Trước giờ cậu ta chưa từng thấy Hứa Tình Thâm như vậy. Tay chân cậu ta trở nên luống cuống, không biết phải làm sao cho đúng.

“Chị, đã xảy ra chuyện gì?”

Hứa Tình Thâm chỉ lo khóc, khóc đến khàn cả giọng. Hứa Minh Xuyên im lặng vỗ nhẹ sau lưng cô. Sau một lúc lâu, Hứa Tình Thâm mới ngẩng đầu lên nói: “Chị muốn ngủ một lát, chị mệt mỏi quá.”

“Đi, về phòng rồi ngủ.”

Trong ngôi nhà này sớm đã không còn một chỗ trống nào dành cho Hứa Tình Thâm. Hứa Minh Xuyên đưa cô về phòng của mình. Cậu ôm chăn đêm trên giường đi, sau đó lấy trong tủ quần áo một bộ chăn đệm khác ra. Lúc cậu quay trở lại thì thấy Hứa Tình Thâm đã nằm co ro ở trên giường. Cậu đắp chăn lên người cô, sau đó không nói tiếng nào mà ngồi xuống bên mép giường.

Buổi tối, Triệu Phương Hoa về đến nhà. Bà ta vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối. Làm xong cơm nước, bà ta hô to một tiếng: “Ăn cơm!”

Hứa Minh Xuyên vẫn ngồi trước màn hình máy tính, không nhúc nhích. Triệu Phương Hoa đi tới phòng của cậu, đẩy cửa ra: “Sao lại tối thế này?”

Bà ta tiện tay bật đèn lên: “Minh Xuyên?”

Hứa Minh Xuyên vội vàng đứng dậy, giơ ngón trỏ lên miệng làm một tiếng “suỵt” ý bảo bà im lặng. Triệu Phương Hoa liếc mắt về phía giường của cậu, sau đó liền giật mình hét lên: “Tiểu tử thối, dẫn ai về nhà thế hả?”

“Mẹ, mẹ nói bậy gì đấy?” Hứa Minh Xuyên nhảy vọt tới cửa. “Là chị.”

“Tình Thâm? Đột nhiên nó về đây làm gì?”

Hứa Minh Xuyên đẩy bà đi ra ngoài: “Mọi người ăn cơm trước đi.”

“Còn con thì sao?”

Hứa Minh Xuyên đóng cửa lại, sau đó nhẹ nhàng đi tới bên giường. Hứa Tình Thâm trở mình, mở mắt ra. Hứa Minh Xuyên ngồi xuống mép giường, hỏi: “Chị, có đói không? Ra ăn cơm đi.”

“Em ăn trước đi, không cần đợi chị.”

“Chị thật sự không có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì.”

Hứa Minh Xuyên nghe cô nói như vậy ngược lại càng thêm lo lắng hơn.

Lúc Hứa Vượng về thì Triệu Phương Hoa đang ăn cơm tối. Ông đổi giày đi vào nhà. Triệu Phương Hoa liếc mắt nói với ông: “Con gái ông đã trở về, đang ngủ trong phòng của Minh Xuyên.”

“Vậy sao?” Hứa Vượng đi thẳng tới trước cửa phòng, gõ lên ván cửa vài cái. Hứa Minh Xuyên ra mở cửa, thấy ông thì ngạc nhiên hô lên: “Ba.”

“Chị con đâu?”

Hứa Minh Xuyên nhích người qua một bên. Hứa Tình Thâm đang ôm chăn ngồi ở trên giường, tóc tai rối bù, đôi mắt sung to như quả hạnh. Hứa Vượng giật mình: “Con bị làm sao vậy?”

Hứa Tình Thâm cúi thấp đầu, Hứa Vượng không khỏi lo lắng: “Con... cãi nhau với cậu ta sao?”

Triệu Phương Hoa cũng đã ăn được phân nửa, vừa đi tới trước cửa phòng nghe xem có việc gì. Hứa Tình Thâm lắc đầu: “Tưởng Viễn Chu... Dì nhỏ của anh ấy đã qua đời.”

“Sao lại đột ngột như vậy?” Hứa Vượng ngồi xuống mép giường. “Cũng đành, con người sống chết đều có số mà.”

“Con là bác sĩ điều trị, thuốc cũng là do con chỉ định.” Hứa Tình Thâm nói đến đây lại nhịn không được mà bật khóc nức nở. “Họ nói là tác dung phụ của thuốc đã gây ra cái chết của bà ấy. Ba, từ nay về sau con biết phải làm gì đây?”

Hứa Vượng nghe thế thì liền trở nên luống cuống, Hứa Minh Xuyên cũng trợn mắt khó có thể tin được.

“Sao có thể như vậy chứ? Không phải dì nhỏ của anh ta đã mắc bệnh nan y nhiều năm nay rồi sao? Bây giờ bà ta chết thì có liên quan gì đến chị?”

Triệu Phương Hoa nhịn không được, bước vào hỏi thẳng với Hứa Tình Thâm: “Vậy bây giờ con bị người ta đuổi ra khỏi cửa rồi phải không?”

“Bà nói bậy gì đó!” Hứa Vượng quát Triệu Phương Hoa. “Điều này sao có thể?”

Hứa Tình Thâm cũng không nói gì. Nhưng Triệu Phương Hoa lại vô cùng khẩn trương: “Sao lại không thể? Tình Thâm chữa bệnh cho dì nhỏ của Tưởng Viễn Chu, chữa đến người ta chết đi, vậy quan hệ giữa hai người bọn nó làm sao còn có thể tốt đẹp được? Chắc lúc này Tưởng Viễn Chu đang hận không thể lấy mạng cả nhà chúng ta đấy chứ! Vậy tiệm thuốc kia thì sao, hắn ta có nói sẽ lấy lại không?”

Hứa Vượng nghe không nổi nữa, đứng dậy đẩy bà ta một cái: “Bà đi ra ngoài cho tôi!”

“Ông hung dữ làm gì chứ? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà.”

“Mẹ! Mẹ đừng làm loạn thêm nữa được không?” Hứa Minh Xuyên đẩy bà đi ra ngoài.

Bên trong phòng rất nhanh lại khôi phục sự yên tĩnh. Chỉ là ba cha con lúc này cũng không biết phải nói gì với nhau. Hứa Tình Thâm co hai đầu gối lên: “Hai người đi ra ngoài đi, con không sao.”

“Em nghĩ anh rể trong lúc nhất thời nóng giận nên mới vậy thôi. Chờ khi anh ấy bình tĩnh lại thì sẽ ổn thôi. Chị, em tin chị không liên quan đến vụ này.”

Sắc mặt Hứa Vượng vô cùng nghiêm túc, ông biết chuyện này không hề đơn giản: “Minh Xuyên nói đúng, trước tiên phải giữ gìn sức khỏe, mau ra ăn cơm đi.”

Những lời an ủi của bọn họ, căn bản là Hứa Tình Thâm nghe không vào. Cô nằm lại trên giường; “Lát nữa con tự ăn.”

“Đi thôi.” Hứa Vượng kéo Hứa Minh Xuyên đi ra ngoài.

Triệu Phương Hoa nhìn thấy hai người đi ra liền bỏ chén đũa trên tay xuống: “Thế nào?”

“Cái gì thế nào?”

“Chẳng lẽ ông không quan tâm chuyện của con gái ông và Tưởng Viễn Chu sao? Nếu nó thật sự đòi lại tiệm thuốc thì phải làm sao đây?”

“Bà nói đủ chưa?” Hứa Vượng kéo Hứa Minh Xuyên ngồi xuống bên cạnh mình. “Ăn.”

---

Cửu Long Thương.

Lúc Tưởng Đông Đình tới thì Hứa Tình Thâm đã đi rồi.

Bên trong phòng khách chỉ còn lại một mình Lão Bạch. Tưởng Viễn Chu đang ở trên lầu. Tưởng Đông Đình ngồi một hồi, quay sang Lão Bạch: “Lên gọi nó xuống, dù sao người cũng mất, phải đối mặt với hiện thực.”

“Vâng.”

Lão Bạch đi tới phòng ngủ, bước vào mới giật mình phát hiện bên trong đồ đạc bị vứt lung tung thành một khung cảnh hỗn loạn. Mới vừa rồi ở dưới lầu anh có nghe thấy trên này có vài tiếng động, không ngờ là Tưởng Viễn Chu phát điên thế này.

Anh cẩn thận bước vào trong, xa xa trông thấy Tưởng Viễn Chu đang ngồi dưới đất, đưa lưng về phía anh. Anh đang dựa vào một bên mép giường. Trên mặt đất trải đầy đồ của Hứa Tình Thâm. Lão Bạch đến gần chỗ của Tưởng Viễn Chu, sau đó ngồi xổm xuống.

“Tưởng tiên sinh.”

Tưởng Viễn Chu co chân lên, một cánh tay gác lên trên đầu gối, tóc tai anh rối bù, ngay cả quần áo đang mặc trên người cũng trở nên nhăn nhúm.

“Lão gia bảo ngài xuống dưới.”

“Xuống dưới làm gì?” Đáy mắt Tưởng Viễn Chu trống rỗng, cả người không còn chút sức lực.

“Ngài tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.”

Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm về một hướng, đôi mắt phương hẹp dài hơi nheo lại: “Tùy họ vậy, từ nay về sau, họ muốn thế nào thì là thế ấy vậy.”

Lão Bạch cảm thấy lo lắng: “Tưởng tiên sinh, ngài đừng nói vậy.”

“Bọn họ muốn thế nào cũng được.” Tưởng Viễn Chu giơ bàn tay to lên, áp lên một bên gò má mình, cả người lộ ra vẻ chán chường.

“Tôi quá mệt mỏi rồi.”

“Bây giờ ngài là trụ cột của nhà họ Tưởng, ngài không thể gục ngã như thế được.”

“Yên tâm đi.” Tưởng Viễn Chu nói. “Tôi muốn ở một mình.”

“Vâng.”

Gần như cả đêm Hứa Tình Thâm đều trằn trọc không ngủ được. Sáng hôm sau khi thức dậy, cả người cô mệt mỏi rã rời, như là đang nằm mơ.

Cô rửa mặt xong chuẩn bị ra ngoài. Mới vừa đi ra cửa liền thấy Hứa Vượng vừa đưa mẹ của Triệu Phương Hoa đi dạo về. Thấy cô định đi ra ngoài, Hứa Vượng vội vàng nói: “Tình Thâm, con muốn đi đâu?”

“Đi làm.”

“Đi làm?” Hứa Vượng lo lắng nói. “Nếu không hôm nay con xin nghỉ đi?”

“Không được.” Hứa Tình Thâm vẫn mặc nguyên bộ quần áo của ngày hôm qua. Điện thoại di động, ví tiền và các thứ khác vẫn còn để ở Cửu Long Thương.

“Ba, con đi đây.”

“Vậy...” Hứa Vượng gọi cô lại. “Trên người con có tiền không?”

Hứa Tình Thâm sờ sờ hai túi, Hứa Vượng thấy thế vội vàng lấy trong bóp ra vài trăm đồng kín đáo đưa cho cô. Hứa Tình Thâm nắm chặt mấy tờ bạc trong lòng bàn tay.

“Cảm ơn ba.”

“Nhớ đi đường cẩn thận.”

Hứa Vượng nhìn theo bóng lưng Hứa Tình Thâm, trong lòng ông vẫn không khỏi lo lắng. Bởi vì nếu như cô thật sự có liên quan đến cái chết của dì nhỏ Tưởng Viễn Chu, vậy bên bệnh viện kia...

Ông không dám nghĩ tiếp, chỉ hy vọng đây là hiểu lầm mà thôi. Khó khăn lắm Hứa Tình Thâm mới có được vài ngày tháng tốt đẹp. So với ai khác Hứa Vượng càng là người không mong muốn những ngày tháng đó của cô lại nhanh chóng bị tước đoạt đi như thế.

Hứa Tình Thâm đi tới Tinh Cảng, trước cửa mọi thứ vẫn như ngày hôm qua, người người vẫn tấp nập ra vào. Hứa Tình Thâm hít một hơi thật sâu rồi dứt khoát bước nhanh đi vào.

Chỉ là các y tá và bác sĩ khi đi ngang qua Hứa Tình Thâm, ai nấy cũng đều nhìn cô với vẻ mặt kì quái, không thân thiết chào hỏi như mọi ngày. Hứa Tình Thâm cúi thấp đầu đi thẳng tới phòng mạch. Cửa phòng mở toang, cô nhìn đến bàn làm việc, trên bàn đặt một chiếc thùng giấy.

Hứa Tình Thâm tiến vào phòng, tất cả đồ đạc trên bàn đã được dọn đi sạch sẽ. Cuốn lịch đề bàn, lọ cắm bút, cả chiếc cốc của cô,... tất cả đều biến mất.

Cô thử mở chiếc hộp ra xem, thấy tất cả đồ của cô đều đặt ở trong đó. Hứa Tình Thâm cảm thấy lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, cô khom người thử kéo ngăn tủ ra xem, quả nhiên cũng trống không.

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa. Hứa Tình Thâm xoay người, thấy một y tá ngày thường cũng có quan hệ tốt với cô đang đứng ở cửa.

Hứa Tình Thâm chỉ chỉ lên bàn: “Đây là có chuyện gì?”

Nữ y tá tỏ ra ái ngại nhìn cô: “Bác sĩ Hứa, tôi vừa đến bệnh viện thì nghe bên ngoài người ta nói...”

“Nói gì?”

“Cô gây ra cái chết của cô Tưởng, bây giờ bị Tinh Cảng sa thải rồi. Ở đó đều là đồ dùng cá nhân của cô, cô xem thử còn thiếu thứ gì không.”

Đôi môi Hứa Tình Thâm runr ẩy, nói không nên lời. Y tá kia đi đến, vốn định cố tỏ ra thoải mái nói vài câu an ủi nhưng khi đứng trước mặt Hứa Tình Thâm rồi cũng không biết phải nói gì: “Sáng sớm hôm nay chủ nhiệm Chu đã tới, thay mặt ngài Tưởng thông báo chuyện này. Bác sĩ Hứa, cô cũng đừng quá đau buồn.”

Chóp mũi Hứa Tình Thâm cảm thấy cay cay: “Tôi không chẩn bệnh sai.”

Cô không biết phải giải thích với người khác cái gì, chỉ là trong lòng cô đang khó chịu tới cực điểm. Người kia thấy gió lạnh đang ào ạt tạt vào qua cửa sổ nên ân cần hỏi: “Sao cô lại ăn mặc phòng phanh như vậy?”

Hứa Tình Thâm xoay người, hai tay ôm chầm lấy chiếc thùng giấy kia, nửa người trên cúi xuống nhưng vẫn không nhúc nhích.

“Người bên phòng tài vụ không biết đã đến chưa, cũng không rõ tiền lương của cô sẽ giải quyết như thế nào. Nếu không cô qua đó hỏi thử đi?”

Hứa Tình Thâm cụp mi mắt xuống: “Không cần.”

Tưởng Viễn Chu đã ra lệnh trục xuất cô khỏi Tinh Cảng, có thể thấy anh đối với cô đã căm thù đến tận xương tuỷ. Viền mắt Hứa Tình Thâm đỏ dần lên, cô cố sức ôm lấy chiếc thùng giấy mang ra ngoài.

Dọc đường đi, có vài người chưa biết chuyện, liếc mắt nhìn cô: “Tình Thâm, cô đang làm gì đó?”

Người còn lại: “Được thăng chức rồi sao? Đang dọn đồ sang văn phòng mới à?”

Nữ y tá kia tiến lên trước, nháy mắt với hai người một cái. Hứa Tình Thâm cũng không có dũng khí tiếp tục lưu lại nơi này, cô bước nhanh ra thang máy.

Bên trong thang máy đang chật kín người, hơn nữa thang máy đang đi lên. Hứa Tình Thâm ôm chặt thùng giấy đứng đợi ở ngoài. Đang ở tầng trệt nên có rất nhiều người đi ra, Hứa Tình Thâm bị người ta lấn tới lấn lui.

Lên đến tầng cao nhất, hai bác sĩ đừng sau lưng cô nhấc chân đi ra ngoài.

“Đó không phải là bác sĩ Hứa của bệnh viện chúng ta sao? Lúc trước còn được lên TV.”

“Hừ, cô ta chữa chết người, bây giờ bị đuổi việc rồi.”

“Cái gì?”

Một bác sĩ kéo người còn lại qua, đè thấp giọng nói: “Cô Tưởng đã chết, ông còn không biết chuyện này sao?”

“Hả?”

Cửa thang máy trước mặt Hứa Tình Thâm dần khép lại. Cô cúi mắt nhìn, ấn nút tầng 1.

Chuyện này lan truyền rất nhanh trong Tinh Cảng, thậm chí là khắp Đông Thành. Hứa Tình Thâm lùi vào một góc, thang máy ngừng vài lần, thỉnh thoảng cũng có người bước vào. Cô vẫn ôm chặt thùng giấy trước ngực, hận không thể chôn vùi cả gương mặt mình vào trong đó.

Không lâu sau thì xuống tới lầu một. Hứa Tình Thâm bước nhanh ra ngoài. Cô nghe thấy tiếng xì xào bàn tán truyền đến từ khắp bốn phía.

“Nè, chính là nữ bác sĩ kia đó, mau nhìn đi!”

“Cô Tưởng vốn là người tốt, sao lại xui xẻo như vậy chứ.”

“Bác sĩ bây giờ ấy hả, ai cũng dụng tâm đen tối, nghe nói là đã cầm tiền boa của người bệnh vậy mà con...”

“Cái gì? Sao cô biết?”

“Còn cần phải nói sao? Không phải bác sĩ nào cũng muốn mua nhà lầu, xe hơi?”

Hứa Tình Thâm gần như trốn chạy khỏi nơi đó, giống như phía sau lưng là một bầy mãnh thú đang chực chờ cắn xé cô. Cô chạy trối chết khỏi bệnh viện, ra đến bên ngoài rồi mới thở hổn hển ngồi xổm xuống.

Thùng giấy bị rơi xuống đất, toàn bộ đồ đạc bên trong lăn lóc ra đường.

Quyển lịch để bàn rơi xuống bên chân. Có một lần cô và Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài ăn cơm, đó là quà tặng của nhà hàng. Lúc đó Tưởng Viễn Chu không chịu nhận, nhưng Hứa Tình Thâm lại thấy thích nên mang về đặt trên bàn làm việc. Hôm nay xem ra tất cả mọi thứ đã không còn quan hệ gì với Tưởng Viễn Chu nữa rồi.

Hứa Tình Thâm cũng không biết tiếp theo mình phải làm gì. Mất việc làm là chuyện nhỏ, đánh mất lòng tin của mọi người thì phải làm sao?

Trước mắt xuất hiện một đôi chân đi lướt qua. Hứa Tình Thâm thẫn thờ đứng thẳng người dậy, dung cảm quay đầu nhìn về phía Tinh Cảng lần nữa.

Sau khi phẫu thuật thành công cho Mạc Tiểu Quân, danh tiếng của Hứa Tình Thâm liền nổi lên như cồn. Hơn nữa Tưởng Viễn Chu cố tình nâng đỡ cô, cô từng nghĩ mình thật may mắn mới gặp được người đàn ông tốt như anh.

Mà hôm nay, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, cô từ một bác sĩ có thực lực được người người nể phục đã trở thành một tên lang băm chữa chết bệnh nhân. Từ nay về sau e là cô sẽ giống như những con chuột cùng đường, đi khắp nơi đều bị người người đuổi đánh.

^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^

Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:

ngucanhuyen.com