Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 2 - Chương 32: Tôi không hề có hứng thú với cô ta

Lão Bạch nhìn chằm chằm hướng thang máy: “Nhưng theo tính tình của cô Tưởng thì nhất định không thích dính vào loại chuyện này.”

“Đúng là dì ấy không thích. Do tôi cố ý mang theo Tình Thâm.”

“Cô Lăng còn quá nhỏ sao?”

Tưởng Viễn Chu hừ lạnh, sau đó lại nhẹ nhàng cười nói: “Không còn nhỏ nhỏ nữa, đã sớm trưởng thành rồi. Đương nhiên đã có thể bàn chuyện đính hôn.”

Lão Bạch cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc vẫn không cách nào tưởng tượng được cảnh Tưởng Viễn Chu và Lăng Thời Ngâm kết hôn với nhau.

Hứa Tình Thâm theo Tưởng Tùy Vân vào phòng. Lăng Thời Ngâm mở tòn bộ cửa sổ trong phòng ra.

“Để thông thoáng một chút.”

Tưởng Tùy Vân ngồi một chỗ, mệt mỏi không muốn nhúc nhích. Hứa Tình Thâm thấy sắc mặt bà trắng bệch.

“Cô Tưởng, nếu không thoải mái thì hãy nằm xuống nghỉ ngơi một chút.”

Bà nhẹ gật đầu, dường như không còn hơi sức mà nói nữa. Hứa Tình Thâm đỡ bà nằm xuống. Với sức khỏe như vậy thực sự là không thích hợp ra ngoài.

Lăng Thời Ngâm ngồi ở bên cạnh bà: “Dì nhỏ, vậy dì nghỉ ngơi thật đi, con về phòng trước. Chờ dì khỏe rồi con sẽ trở lại.”

Tưởng Tùy Vân gật đầu: “Được.”

Lăng Thời Ngâm đi ra. Bác sĩ gia đình kiểm tra sơ bộ cho Tưởng Tùy Vân một lượt, thấy không có gì đáng ngại mới lui ra.

Hứa Tình Thâm bắt đầu lấy quần áo trong vali ra. Tưởng Tùy Vân thấy cô bận rộn đứng trước tủ quần áo thì có chút không đành lòng.

“Cô Hứa.”

Hứa Tình Thâm treo quần áo vào trong tủ xong, quay đầu lại nhìn về phía bà. Tưởng Tùy Vân nói: “Thật ngại quá, để cô phải ở cùng phòng với ta.”

“Người đừng nói như vậy.”

“Thật xin lỗi.” Tưởng Tùy Vân muốn nói lại thôi.

“Cô cũng theo mọi người ra ngoài chơi đi.”

“Vậy còn người thì sao? Tình trạng này…”

“Ta không sao. Ta ở trong phòng ngủ một lát là được rồi.”

Hứa Tình Thâm lấy một chiếc áo choàng ra, cầm đến bên một chiếc giường nhỏ khác.

“Hôm nay hẳn là mọi người ai cũng mệt cả rồi, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.”

Tưởng Tùy Vân nhìn cô. Cô là Hứa Tình Thâm, là một người con gái tốt. Thế nhưng của nhà họ Tưởng cao như vậy, có một số việc kể cả bọn họ cũng là thân bất do kỷ. Con đường sau này của cô e là sẽ rất gian nan.

Nghỉ ngơi không bao lâu, Hứa Tình Thâm đi rửa mặt rồi trở lại trong phòng. Ngoài cửa truyền đến tiếng động. Là Tưởng Viễn Chu đến, theo sau anh là một người đẩy theo xe thức ăn tiến vào.

“Đói bụng không? Ăn một chút đi.”

Tưởng Tùy Vân từ trên giường ngồi dậy: “Mọi người không cần vì ta mà mất hứng như vậy. Bên ngoài cảnh sắc rất đẹp, không ra đó thưởng thức mà cứ theo ta ở trong phòng làm gì?”

Hứa Tình Thâm bước qua, xốc chăn trên giường lên, cẩn thận đỡ Tưởng Tùy Vân rời giường, đến chỗ chiếc ghế bành bên cửa sổ. Sau khi Tưởng Tùy Vân ngồi xuống, Hứa Tình Thâm lại đắp một chiếc chăn mỏng lên đùi bà.

Tưởng Tùy Vân im lặng quan sát mọi cử chỉ của cô, khóe miệng tràn đầy ý cười.

“Dì nhỏ, đây là đều là những món ăn đặc sản nổi tiếng, mau nếm thử.”

Tưởng Tùy Vân cầm đũa lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ, thực sự là rất đẹp. Những đám mây trắng trôi bồng bềnh trên đỉnh đầu, phía dưới lại là một bãi biển xanh ngắt.

“Ta thấy đỡ hơn nhiều rồi. Lát nữa ăn cơm trưa xong chúng ta cùng ra ngoài đi.”

“Dì chắc chứ?”

“Thật không sao rồi mà.”

“Được.” Tưởng Viễn Chu đồng ý.

Ăn xong cơm trưa, mọi người cùng ra khỏi phòng, chuẩn bị một chút rồi ra ngoài chơi. Tưởng Tùy Vân đi tới bên người Tưởng Viễn Chu.

“Vẫn nên gọi Thời Ngâm cùng đi.”

“Cô ta chỉ một đứa con nít, làm gì biết thưởng thức cảnh đẹp.”

“Nhưng không phải bạn bè của con bé vẫn chưa tới sao?”

Hứa Tình Thâm khoác áo khoác lên người: “Càng nhiều người càng náo nhiệt mà.”

Tưởng Viễn Chu giao chuyện này cho Lão Bạch. Anh dẫn Hứa Tình Thâm và Tưởng Tùy Vân đi trước. Thấy Hứa Tình Thâm bước chân rất chậm, anh kéo tay cô qua.

“Muốn đi đến lúc mặt trời lặn sao?”

“Trời lạnh như thế này, chịu được sao?”

“Sức khỏe của anh rất tốt, hàng năm còn có sở thích bơi vào mùa đông, còn em?”

Hứa Tình Thâm thật ra cũng rất hứng thú muốn chơi đùa. Tưởng Tùy Vân đi phía sau bọn họ: “Viễn Chu, đừng bắt Hứa tiểu thư xuống nước.”

“Vì sao?”

“Trời lạnh như thế này không tốt đối với sức khỏe phụ nữ.”

Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm: “Kỳ kinh nguyệt của em đã qua, chắc không có gì không ổn chứ?”

Hứa Tình Thâm tức giận đẩy tay anh ra. Một người đàn ông cao cao tại thượng như anh lại đi nhớ chu kỳ kinh nguyệt của cô, có nhầm không vậy?

“Lẽ nào dì nhỏ đang lo lắng…” Tưởng Viễn Chu dừng một chút.

“Cũng đúng, dù sao Tình Thâm cũng chưa từng sinh nở, ẩn thận một chút cũng là nên làm.”

Hứa Tình Thâm không ngờ Tưởng Viễn Chu lại nghĩ xa như vậy.

“Anh xuống dưới trước đi, em ở lại du thuyền cùng cô Tưởng.”

Đến bờ biển, Tưởng Viễn Chu cùng vài người đi trước. Không lâu sau đó thì Lão Bạch cùng Lăng Thời Ngâm cũng tới.

Du thuyền lướt về phía trước. Tưởng Viễn Chu đứng dậy thay quần áo, Lăng Thời Ngâm nói: “Em cũng đi.”

“Em có thể sao?”

“Đừng coi thường em. Em từng học qua rồi.”

Hứa Tình Thâm và Tưởng Tùy Vân ngồi ở trên boong thuyền. Cô ân cần hỏi Tưởng Tùy Vân: “Có lạnh không?”

“Rất tốt, không khí khá dễ chịu. Quyết định ra ngoài quả không sai.”

“Đúng vậy, đôi khi chúng ta phải ra ngoài vận động tay chân một chút, không nên nằm mãi trong phòng.”

Lúc Tưởng Viễn Chu đi ra thì cũng đã thay xong trang phục lặn. Trên người anh mặc chiếc quần bơi màu đen ôm lấy hai chân thon dài, áo lặn bó sát càng làm hiện rõ từng múi cơ bụng rắng chắc.

Du thuyền dừng lại, vài nhân viên cứu hộ giao cho anh những dụng cụ lặn. Tưởng Viễn Chu nhận lấy, đeo mặt nạ thở vào.

Hứa Tình Thâm vừa định đứng dậy thì thấy một người phụ nữ đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu. Lăng Thời Ngâm mẵc bộ áo tắm hai mảnh màu hồng nhạt, thân hình đầy đặn, da thịt trắng nõn. Cô gái như thế tràn đầy hơi thở thanh xuân, mỗi cái nhíu mày hay khẽ cười đều khiến người đối diện phải ngẩn ngơ.

Cô gái trẻ lạnh quá, giậm chân nũng nịu: “Ai nha, lát nữa xuống nước làm sao chịu nổi đây, bây giờ đứng trên đây còn muốn bỏ chạy.”

Tưởng Tùy Vân không khỏi bật cười: “Ta ngồi ở đây còn thấy lạnh, hai đứa thật sự có thể xuống bơi chứ?”

Tưởng Viễn Chu đưa tay ra dấu Ok. Lăng Thời Ngâm liên tục xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau: “Không thành vấn đề, anh Viễn Chu, lát nữa anh nhớ bảo vệ em đó.”

Tưởng Viễn Chu khởi động một chút cho nóng người. Hứa Tình Thâm yên lặng ngồi ở đó ngắm nhìn cảnh biển. Người đàn ông giơ hai tay về phía trước, sau đó làm động tác tung người tuyệt đẹp nhảy xuống biển.

Lăng Thời Ngâm phẩy tay với Hứa Tình Thâm và Tưởng Tùy Vân: “Chị Hứa, dì nhỏ, con cũng xuống đây.”

“Đi đi.” Tưởng Tùy Vân khẽ cười.

Hứa Tình Thâm đi tới chỗ lan can, rất nhanh liền không thấy bóng dáng ai nữa. Cô chăm chú nhìn ra ngoài khơi, như có điều suy tư.

Động tác của Tưởng Viễn Chu thành thạo hơn Lăng Thời Ngâm nhiều. Anh lặn sâu xuống biển, tay và chân phối hợp nhịp nhàng, cả người tiến thẳng đến chỗ đàn cá biển ở phía đối diện. Thân hình người đàn ông uốn lượn nhịp nhàng theo dòng nước, chẳng khác gì một người cá.

Lăng Thời Ngâm xuống nước không bao lâu thì thấy lạnh đến run người. Hai chân, hai tay tê cứng không nói, kể cả màng nhĩ cũng bắt đầu đau nhức. Cô gái trẻ khó chịu đến muốn ngất đi.

Cô nhìn thấy Tưởng Viễn Chu ở cách đó không xa nhưng cô không cách nào há miệng gọi anh. Lăng Thời Ngâm ra sức đạp nước, trong lòng hoảng loạn, sợ hãi. Cả người cô ở dưới nước đã bắt đầu giãy dụa kịch liệt. Nhân viên cứu hộ ở phía sau thấy thế vội bơi nhanh đến chỗ cô. Người nọ níu lấy cánh tay của cô, vội vàng đưa cô trở lại phía trên mặt nước.

Thấy hai người ló đầu lên, Tưởng Tùy Vân đứng dậy đi tới chỗ Hứa Tình Thâm đang đứng,

“Có thấy Viễn Chu không?”

“Vẫn chưa thấy.”

Hứa Tình Thâm chưa dứt lời liền thấy Tưởng Viễn Chu cũng ngoi lên ở phía xa. Lăng Thời Ngâm đang thở hổn hển, sắc nước không ngừng. Tưởng Viễn Chu bơi nhanh đến chỗ cô. Anh tháo mặt nạ dưỡng khí xuống.

“Có chuyện gì vậy?”

“Em bị chuột rút.” Lăng Thời Ngâm sợ đến sắc mặt trắng bệch.

“Ai bảo em xuống làm gì?” Tưởng Viễn Chu lanh giọng nói, bọt nước không ngừng chảy dọc theo xương gò má anh.

Lăng Thời Ngâm run rẩy nói: “Em nghĩ sẽ không có việc gì.”

“Sẽ không có việc gì? Vừa rồi nếu không có nhân viên cứu hộ bơi theo chúng ta thì em sẽ chết ở giữa biển.”

“Cô Lăng, lên trước đi.” Nhân viên cứu hộ thấy cô gái lạnh đến phát run liền muốn đưa cô lên du thuyền ngay.

Người trên thuyền ném áo phao cứu sinh xuống, Lăng Thời Ngâm níu lấy cái phao. Tưởng Viễn Chu thấy cô mặc bộ áo phao rồi quay sang nói với hai nhân viên cứu hộ.

“Các ngươi lên trước đi.”

“Sao ạ?”

“Trở về!”

Lăng Thời Ngâm cầm lấy phao cứu sinh, muốn giải thích: “Lần trước đi lặn là em đi cùng với anh hai. Lúc đó huấn luyện viên đã nói em có thể một mình xuống nước rồi.”

“Tiểu thư nhà họ Lăng ơi, giữa mùa đông lạnh muốn chết người lại chạy đến đây lăn, em thật sự không sợ chết à?”

Cô gái muốn cãi lại nhưng cả người bị ngâm dưới làn nước lạnh cóng khiến cô khó chịu run cầm cập. Tại sao anh nói như là mọi chuyện đều là lỗi của cô vậy? Lăng Thời Ngâm thấy Tưởng Viễn Chu mím môi thành một đường thẳng, cũng đọc được trong mắt anh sự lạnh lùng, xa cách. Từ nhỏ Lăng Thời Ngâm đã được gia đình bảo bọc, thương yêu, chưa từng chịu ủy khuất như vậy bao giờ.

Thông minh như Tưởng Viễn Chu, nhất định anh sẽ hoài nghi cuộc gặp mặt lần này, mọi chuyện không thể đơn giản là trùng hợp như vậy. Huống hồ ngày hôm nay anh còn cố ý mang theo Hứa Tình Thâm.

Lăng Thời Ngâm ôm chặt hai vai: “Anh Viễn Chu, anh có nghĩ đến cảm nhận của em không? Nếu không phải do mẹ em ép buộc thì giờ này em đã tận hưởng sự thoải mái, ấm áp ở trong phòng của mình rồi.”

“Có nghĩa là em đã biết mọi chuyện?”

Lăng Thời Ngâm siết chặt tay lại: “Ý tứ của ba mẹ em còn không hiểu sao? Em đã nói với họ là giữa em và anh không có khả năng, em chỉ xem anh như anh trai thôi, nhưng họ không nghe. Chuyện lần này mặc dù không nói rõ nhưng anh cũng có thể đoán được. Còn không phải là sắp xếp cho chúng ta có nhiều thời gian ở gần nhau sao? Em không thể nào phản đối được, ba quản em rất nghiêm, mỗi lần em muốn đi chơi với bạn đều phải lén lút. Lần này cũng coi như em có một cơ hội ra ngoài đi đây đi đó…”

Tưởng Viễn Chu nghe vậy cuối cùng trên mặt cũng thoáng hiện ra ý cười: “Anh cũng không hiểu nổi, trưởng bối hai nhà sao có thể gán ghép anh và em với nhau được.”

Lăng Thời Ngâm cười khẽ: “Bởi vì chúng ta môn đăng hộ đối. Anh Viễn Chu, anh còn may mắn hơn em nhiều. Anh nhìn em đi, hai năm nữa em sẽ tốt nghiệp đại học nhưng trong mắt ba mẹ em vẫn là đứa trẻ…”

Ý cười bên môi người đàn ông ngày càng đậm, xem ra là anh đã suy nghĩ nhiều rồi.

Lăng Thời Ngâm thấy vậy thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô quay mặt chỗ khác, che mùi lại hắt hơi một cái.

“Chết cóng mất, chúng ta mau lên thôi.”

Cách đó không xa, hai nhân viên cứu hộ đã lên du thuyền.

Lão Bạch bước nhanh về phía trước: “Ngài Tưởng và cô Lăng sẽ không sao chứ?”

“Cô Lăng bị chuột rút, ngài Tưởng bảo chúng tôi lên trước.”

Hứa Tình Thâm vẫn nhìn về phía xa ngoài khơi. Nếu cô Lăng thiếu chút nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sao Tưởng Viễn Chu không để nhân viên cứu hộ nhanh chóng đưa cô vào bờ? Du thuyền cách chỗ bọn họ khá xa, căn bản là Hứa Tình Thâm không thể nghe được bọn họ đang nói cái gì.

Tưởng Viễn Chu nắm lấy sợi dây trên phao cứu sinh, cả người Lăng Thời Ngâm nhanh chóng tê cứng.

“Anh Viễn Chu, nếu như anh thích chị Hứa, vì sao không đưa chị ấy về nhà ra mắt?”

“Người là do tự anh chọn, không cần ai phải lên tiếng đồng ý hay không.”

Lăng Thời Ngâm hiểu được ý tứ trong lời nói của Tưởng Viễn Chu. Người anh chọn và người Tưởng Đông Đình chọn không cùng là một người. Mà anh lại chỉ muốn duy nhất một người.

“Em nghĩ anh nên ngồi xuống từ từ nói chuyện với bác Tưởng, dù sao hai người cũng là cha con. Hơn nữa chị Hứa lại bị kẹt ở giữa như vậy…”

Cánh tay thon dài của Tưởng Viễn Chu sải qua mặt nước, Lăng Thời Ngâm dễ dàng được anh kéo đi, không có vẻ gì như gặp khó khăn. Lăng Thời Ngâm ngẩn ngơ nhìn cánh tay anh, bắp thịt rắn chắc, làn da màu đồng đầy gợi cảm.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, thấy Hứa Tình Thâm đang vẫy tay trước mặt anh.

Lăng Thời Ngâm ôm chặt phao cứu sinh trước người: “Anh Viễn Chu, lần này chúng ta ra ngoài có thể nói là do dì nhỏ an bài. Chúng ta đừng để dì phải khó xử. “

Tưởng Viễn Chu ngừng lại, kéo Lăng Thời Ngâm đến trước mặt mình: “Thế nào gọi là khó xử?”

“Kỳ thực tính tình dì nhỏ rất tốt. Có một số việc dì không làm được nhưng bác Tưởng cũng bắt dì phải ra mặt, không phải vì chúng ta không thể cự tuyệt dì sao? Lần này dì đi theo chính là muốn thấy chúng ta gần gũi nhau.”

“Vậy theo em thì phải làm sao?”

Lăng Thời Ngâm bị ngâm dưới làn nước lạnh quá lâu nên cắn chặt răng, cố sức nói tiếp: “Anh đừng vội từ chối ngay, càng cứng rắn càng ngược lại càng không tốt. Em sẽ nói với ba là em không có tình cảm với anh, tính tình chúng ta không hợp nhau. Em tin ba mẹ cũng sẽ không miễn cưỡng ép buộc em.”

Tưởng Viễn Chu nghe Lăng Thời Ngâm nói vậy ngược lại liền cảm thấy cô cũng không giống với những người khác.

“Được.”

“Vấn đề mấu chốt là em là con gái, cũng không nên bị người khác cự tuyệt.”

Tưởng Viễn Chu kéo phao cấp cứu qua: “Lên đi, em sắp bị chết cóng rồi.”

Đến trước du thuyền, mọi người cùng nhau ra sức kéo Lăng Thời Ngâm lên. Tưởng Tùy Vân mang một chiếc khăn lông đến trùm lên người cô gái. Lăng Thời Ngâm lạnh đến nói không ra hơi nữa, cả người run bần bật. Tưởng Tùy Vân vội vàng giục.

“Mau, mau đi tắm nước nóng.”

Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu vẫn chưa có ý định muốn lên. Người đàn ông nháy mắt với cô.

“Chờ anh, anh đi một vòng nữa sẽ trở lại.”

“Anh cẩn thận một chút.”

Tưởng Viễn Chu gật đầu, lần nữa lặn xuống đáy biển.

Trên mặt biển bắt đầu xuất hiện những đợt sóng, liên tục va vào mạn thuyền. Tưởng Tùy Vân không khỏi lo lắng: “Viễn Chu sẽ không sao chứ?”

“Cô Tưởng yên tâm, anh ấy nhất định sẽ không có việc gì.” Hứa Tình Thâm ngược lại không hề khẩn trương, im lặng đứng đợi anh trên boong thuyền.

Tưởng Tùy Vân đứng đó, cảm nhận từng đợt gió lạnh rít qua không ngừng: “Không phải là sắp có bão đấy chứ?”

“Chỉ là gió nổi lên thôi.”

Trong mắt Tưởng Tùy Vân, Tưởng Viễn Chu vẫn là một đứa nhỏ. Cả đời bà không xuất giá cũng chỉ vì dồn hết tuổi xuân và tâm tư để nuôi dạy anh. Hứa Tình Thâm thấy bà lo lắng liền mở miệng trấn an nói: “Người bình tĩnh đi, sẽ không có việc gì đâu mà.”

“Viễn Chu trước giờ chưa từng tới nơi này…”

“Dì nhỏ.” Lăng Thời Ngâm đã thay quần áo xong, vội vã đi tới chỗ hai người.

“Bên dưới nước lạnh đến thấu xương, hơn nữa dòng chảy rất mạnh, hay là gọi anh Viễn Chu lên đi.”

“Đúng vậy.” Tưởng Tùy Vân nghe thế càng lo lắng hơn.

“Lão Bạch, cậu mai đi tìm Viễn Chu, bảo nó lên đi.”

Hứa Tình Thâm chống tay trên lan can, nét mặt bình thản. Cô lớn lên ở Đông Thành, hầu như chừng từng đi quá xa nơi đó. Cảnh sắc ở đây đẹp như vậy khiến cô có chút bồi hồi.

“Mọi người không cần nóng vội, chắc anh ấy cũng sắp lên rồi.”

“Hứa tiểu thư chẳng lẽ không sốt ruột sao?” Tưởng Tùy Vân khẽ hỏi.

Hứa Tình Thâm lắc đầu: “Không có.”

“Vì sao?”

“Anh ấy không có gì là không làm được, kể cả lên trời xuống biển…”

Lăng Thời Ngâm bật cười: “Hóa ra là vì chị Hứa quá thần tượng anh Viễn Chu.”

“Đúng vậy, tôi luôn ngưỡng mộ anh ấy, anh ấy đã nhiều lần chứng tỏ cho tôi thấy bản lĩnh của mình.”

Tưởng Tùy Vân nghe vậy thì bớt căng thẳng hẵn: “Cô nói đúng, ra ngoài vui chơi cũng không nên quá căng thẳng làm gì.”

Lúc Tưởng Viễn Chu ngoi lên khỏi mặt nước ngược lại khiến Hứa Tình Thâm không khỏi giật mình. Mọi người cùng nhau kéo anh lên. Người đàn ông bước về phía cô. Tưởng Tùy Vân lại giục anh: “Mau đi tắm.”

Người đàn ông đi tới trước mặt Hứa Tình Thâm, kéo tay phải cô ra, thả một thứ gì đó vào trong lòng bàn tay cô.

“Đây là san hô hồng anh tìm được ở dưới đáy biển, tặng cho em.”

Hứa Tình Thâm trợn mắt nhìn chằm chằm vào thứ trong lòng bàn tay mình: “San hô hồng?”

“Phải, đẹp không? Sau khi trở về Đông Thành anh sẽ bảo người đem nó làm thành một chiếc vòng tay cho em. Nhất định sẽ rất đẹp.”

Lăng Thời Ngâm cũng ghé vào xem thử: “Oa, thật là đẹp! San hô hồng rất quý hiếm đó.”

“Nhưng theo em được biết, san hô hồng chỉ sinh trưởng ở những eo biển như ở Đài Loan, Nhật bản, Địa Trung Hải… Sao lại xuất hiện ở đây?” Hứa Tình Thâm thắc mắc.

“Vô tình thấy được.” Tưởng Viễn Chu lau những bọt nước trên mặt.

Hứa Tình Thâm nhìn kỹ: “Vừa nhìn là biết hàng thượng phẩm, lần này giàu to rồi. Ngày mai chúng ta thuê người lặn xuống biển vớt san hô hồng đi.”

Người đàn ông sờ mũi một cái: “Được rồi, anh muốn tạo cho em một bất ngờ, nhưng không nghĩ tới chỉ số thông minh của em lại thấp như vậy.”

Tưởng Viễn Chu nói xong, Lão Bạch liền phủ lên người anh một chiếc khăn lông to và dày. Anh xoay người đi vào phòng tắm.

Hứa Tình Thâm vuốt ve khối san hô hồng kia. Lão Bạch nhịn không được, cười nói: “Trước đó ngài Tưởng bảo tôi đoán xem phản ứng của cô sẽ như thế nào. Tôi nói cô Hứa nhất định sẽ mừng rỡ như điên, liên tục khen ngài lợi hại.”

“Các người thật giỏi tưởng tượng mà.” Hứa Tình Thâm không khỏi bật cười.

“Vậy rốt cuộc thứ này ở đâu ra?”

“Hai ngày trước ngài ấy mua được trong một cuộc đấu giá.”

Hứa Tình Thâm cất khối san hô đi: “Tôi rất thích.”

Lăng Thời Ngâm cũng chen vào một câu: “Anh Viễn Chu thật có lòng.”

Tưởng Tùy Vân ngồi xuống, mơ hồ cảm thấy đau đầu. Bà vẫn nhớ lời Tưởng Đông Đình dặn, phải tạo cơ hội cho Tưởng Viễn Chu và Lăng Thời Ngâm ở gần nhau. Thế nhưng Hứa Tình Thâm cũng ở đây, hơn nữa trong lòng Tưởng Tùy Vân cũng rất mến cô. Bà luôn cảm thấy làm như vậy là bất công với cô, nhưng cũng không biết phải ăn nói sao với Tưởng Đông Đình.

Tưởng Tùy Vân đau đến mặt mày trắng bệch. Hứa Tình Thâm thấy vậy vội đỡ bà đứng dậy: “Mau vào bên trong, nếu không sẽ bị trúng gió mất.”

Lúc trở lại khách sạn đã là chạng vạng tối. Cơm tối đã được dọn sẵn ở lầu một, đó là một bữa tiệc hải sản tự chọn. Lăng Thời Ngâm nhận được điện thoại.

“Dì nhỏ, con không chơi với mọi người nữa. Bạn của con đang đợi ở gần đây.”

“Không cùng ăn cơm sao?”

Lăng Thời Ngâm nhìn Tưởng Viễn Chu một chút, cái nhìn kia tựa hồ chỉ có hai người mới hiểu.

“Mọi người cứ ăn trước, con phải đi.”

Tưởng Viễn Chu đặt tay lên vai Tưởng Tùy Vân: “Thời Ngâm không còn nhỏ nữa, hơn nữa cô ấy ra ngoài đi chơi với bạn cũng là chuyện bình thường. Không lẽ dì muốn cô ấy dẫn bạn đến đây ăn cùng chúng ta sao?”

“Đúng vậy đó dì nhỏ.” Lăng Thời Ngâm

“Được rồi.”

Hứa Tình Thâm và Tưởng Tùy Vân về phòng trước. Cô ngồi ở mép giường chờ Tưởng Tùy Vân. Trên TV đang chiếu chương trình ẩm thực. Một lát sau Tưởng Tùy Vân từ toilet đi ra.

Hứa Tình Thâm dời tầm mắt sang chỗ bà: “Người có khỏe không?”

“Rất tốt.” Tưởng Tùy Vân ngồi xuống.

“Cũng may nhờ có cô Hứa.”

“Đừng khách sáo.”

“Tình Thâm, cô đã cứu tôi không chỉ một lần, hôm nay lại phải đối với cô như vậy… Thật sự trong lòng tôi rất khó chịu.”

“Vì sao lại nói vậy?”

Tưởng Tùy Vân muốn nói lại thôi. Hứa Tình Thâm nhìn sắc mặt của bà cũng đã thầm đoán ra.

“Là bởi vì cô Lăng sao?”

“Cô đã biết?”

“Tôi đoán. Cô Tưởng, đã vậy thì mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên đi. Nếu như cô Lăng và Viễn Chu thật sự có duyên phận với nhau, tôi cũng một lòng chúc phúc cho họ.”

Sắc mặt Tưởng Tùy Vân dần buông lỏng: “Cô thật là một người hiểu chuyện.”

“Quan trọng là người cảm thấy vui vẻ, đừng để Viễn Chu phải lo lắng.”

Tưởng Tùy Vân mỉm cười: “Phải, cô nói rất đúng.”

Không lâu sau, Tưởng Viễn Chu đến đưa hai người xuống dùng cơm tối. Ăn xong cơm tối, Hứa Tình Thâm, Tưởng Viễn Chu và Tưởng Tùy Vân cùng nhau đi dạo ngoài bờ biển một chút.

Hứa Tình Thâm cầm một chiếc đèn pin. Ánh đèn rọi lên mặt biển, bên tai là tiếng sóng vỗ rì rào. Tưởng Tùy Vân đi bên cạnh Tưởng Viễn Chu, đột nhiên bà ngã xuống. Người đàn ông vội vàng muốn đỡ lấy vai bà nhưng không kịp.

“Dì nhỏ!”

Hứa Tình Thâm đang đi một mình phía trước, quay đầu lại liền thấy Tưởng Viễn Chu cuống quit ngồi xổm người xuống. Anh nâng người Tưởng Tùy Vân lên.

“Dì nhỏ, dì nhỏ, dì làm sao vậy? Đừng dọa con!”

Từ đằng xa, bác sĩ gia đình và Lão Bạch thấy vậy liền tức tốc chạy tới. Hứa Tình Thâm cũng chạy đến bên cạnh hai người, không nói lời nào vội quỳ xuống ngay. Cô đẩy Tưởng Viễn Chu ra, Lúc Tưởng Tùy Vân ngã, cả người bà nằm sấp trên bãi cát nên mặt mũi dính đầy cát. Hứa Tình Thâm phủi sạch cát trên mặt bà tránh gây ngạt thở.

Bác sĩ gia đình cũng vừa đến, mở hòm thuốc mang theo bên người lấy thuốc ra.

“Mau, mau cho cô Tưởng uống.”

“Người đang hôn mê như vậy e là không được.” Hứa Tình Thâm quay sang Lão Bạch.

“Mau gọi xe cứu thương.”

“Dì nhỏ không sao chứ?” Tưởng Viễn Chu cầm lấy tay Tưởng Tùy Vân.

“Các người mau cứu dì ấy đi!”

Bác sĩ gia đình thử cạy miệng Tưởng Tùy Vân nhưng bà ấy vẫn không thể nuốt viên thuốc vào, nước chảy tràn ra hai bên khóe miệng.

Đối phương trở nên gấp gáp hơn. Hứa Tình Thâm rọi đèn pin lên mặt Tưởng Tùy Vân, xem xem một chút.

“Tiếp tục như vậy không được đâu, khi nào thì xe cứu thương mới đến?”

“Nhanh nhất cũng phải mất hai mươi phút.”

“Anh cõng dì đến bệnh viện.”

“Không được!” Hứa Tình Thâm đè lại cổ tay Tưởng Viễn Chu.

“Anh hồ đồ rồi sao? Tình trạng dì ấy như vậy không thể tùy tiện di chuyển được.”

“Vậy em nói phải làm sao bây giờ?” Tưởng Viễn Chu gần như hét lên.

“Chẳng lẽ muốn anh mở to mắt nhìn dì…”

Có tiếng bước chân từ xa truyền đến. Lăng Thời Ngâm nhìn mọi người một lượt, rồi lại nhìn đến Tưởng Tùy Vân đang nằm trên đất.

“Dì nhỏ!”

Hứa Tình Thâm hỏi bác sĩ gia đình: “Trước đây từng xảy ra tình trạng này chưa?”

“Cũng có vài lần bà bị ngất đi một lúc, nhưng uống nghỉ ngơi là khỏi.”

“Dì nhỏ, dì sao vậy?” Lăng Thời Ngâm ngồi xổm xuống cạnh Tưởng Viễn Chu, sắc mặt đầy lo lắng.

Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Tùy Vân, bây giờ tình hình rất nguy cấp. Tưởng Viễn Chu gằn giọng nói: “Lẽ nào chỉ có thể ở đây ngồi chờ?”

Bác sĩ gia đình sợ không dám nói tiếp. Hứa Tình Thâm biết anh đang giận chó đánh mèo.

“Bây giờ quả thật không còn cách nào khác.”

“Tôi nuôi cô được ích gì hả!” Tưởng Viễn Chu nổi giận đùng đùng.

Hứa Tình Thâm cảm nhận được lửa giận đang ngùn ngụt trong mắt anh. Bác sĩ gia đình run rẩy cúi đầu xuống.

“Anh Viễn Chu, đừng nổi nóng với chị Hứa mà. Đâu ai muốn dì nhỏ như vậy.”

Tưởng Viễn Chu không cần tốn sức giải thích rằng lời vừa rồi không phải nhằm vào Hứa Tình Thâm. Mà Hứa Tình Thâm cũng không cần anh phải nói dài dòng, trong lòng cô đương nhiên hiểu điều đó.

Cô sốt ruột theo dõi tình hình của Tưởng Tùy Vân, rất sợ sẽ phát sinh tình huống nghiêm trọng hơn. Xe cứu thương vẫn chưa đến. Hứa Tình Thâm cúi đầu nói: “Sắp không đợi được nữa rồi, tiếp tục đợi như vậy thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.”

Tất cả mọi người đều luống cuống, kể cả Tưởng Viễn Chu. Anh siết chặt tay, nhìn chằm chằm vào người nằm trên đất.

“Khoan đã.” Hứa Tình Thâm nhìn bác sĩ gia đình.

“Có ống tiêm không?”

“Có.”

“Đưa đây cho tôi.”

Bác sĩ gia đình mở hòm thuốc lấy một ống tiêm đưa cho Hứa Tình Thâm.

“Nhưng không có thuốc tiêm.”

“Không cần.” Hứa Tình Thâm xé bao, nhét vào trong tay Tưởng Viễn Chu.

“Cầm chắc.”

Cô cúi người xuống, đặt tay lên giữa người Tưởng Tùy Vân, sốt ruột nói: “Nếu như có thể làm cho dì nhỏ tỉnh lại thì không sao, nếu không không thì chúng ta phải chuẩn bị tinh thần…”