Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 2 - Chương 17: Tưởng Viễn Chu tự ngược (Giành giật tình yêu một cách yếu đuối)

Hứa Tình Thâm bước nhanh ra ngoài, Tưởng Viễn Chu theo ở phía sau. Trong tay cô cầm một bình giữ nhiệt, nếu không phải đã được vặn nắp kĩ chắc cháo ngô bên trong đã tràn hết ra ngoài.

“Cha nuôi, Vạn Dục Ninh đang ở bên trong?”

Phương Minh Khôn bất đắc dĩ gật đầu: “Phương Thành bảo cha đi ra, nói là muốn nói chuyện riêng với cô ta.”

“Nói chuyện gì chứ?” Sắc mặt Hứa Tình Thâm không được tốt.

“Giữa bọn họ có gì tốt để nói?”

Cô giao bình giữ nhiệt cho Phương Minh Khôn, sau đó vặn chốt cửa đi vào. Bên trong phòng bệnh có tiếng nói truyền đến, Tưởng Viễn Chu theo vào bên trong, thấy Vạn Dục Ninh đang ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh giường bệnh. Trong tay cô ta đang cầm dao gọt một quả táo.

Phương Minh Khôn và tài xế cũng đều sốt ruột mà vào theo. Phương Thành nhìn về phía cửa, ánh mắt rơi lên người Hứa Tình Thâm.

“Em đã đến rồi.”

Hứa Tình Thâm thấy anh bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.

Vạn Dục Ninh từ trên ghế đứng dậy: “Viễn Chu, sao anh lại tới đây?”

Tưởng Viễn Chu thấy cô ta không có biểu hiện gì khác thường, hai đầu chân mày liền giãn ra: “Không có gì, anh đi trước.”

Nói xong anh liền bước nhanh ra ngoài.

Phương Thành nhìn Hứa Tình Thâm: “Sắp đến giờ đi làm rồi, sao em còn tới đây?”

“Em nấu cháo ngô mang tới cho anh, anh có khỏe không?”

Phương Thành gật đầu.”Rất tốt, mau đi làm đi.”

Hứa Tình Thâm không yên tâm nhìn về phía Vạn Dục Ninh, Phương Thành lại tỏ ra thoải mái.

“Bây giờ anh như vậy rồi, cô ta sẽ không phí công mà giết anh nữa đâu. Em đi làm việc đi.”

Cô nhẹ gật đầu, theo Phương Minh Khôn đi ra ngoài. Lúc đóng cửa phòng lại, cô đè thấp giọng nói: “Cha nuôi, cha nhất định phải thận trọng, Vạn Dục Ninh chuyện gì cũng dám làm.”

“Cha biết rồi.”

Phía bên trái của Phương Thành có trang bị một nút gọi cấp cứu, phòng khi gặp trường hợp nguy cấp, anh có thể cầu cứu.

Hứa Tình Thâm đi rồi trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng. Vạn Dục Ninh nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay, nhìn chằm chằm về phía Phương Thành.

Người đàn ông đang nằm trên giường kia, ngoại trừ không có khả năng cử động, nhìn qua cũng không thấy anh có gì khác thường.

“Rất muốn giết tôi đúng không?”

“Phương Thành, anh hại cả nhà tôi thành như vậy, lẽ nào một chút áy náy cũng không có?”

Tầm mắt anh nhìn vào con dao trong tay Vạn Dục Ninh. Hiện giờ anh không có khả năng đứng dậy cướp lấy con dao trong tay cô ta. Phương Thành nhẹ nhàng cười: “Áy náy? Tại sao tôi phải áy náy? Nếu như cho tôi thêm chút thời gian nữa, tôi sẽ giết cả nhà cô, bao gồm cả cô.”

Vạn Dục Ninh giật mình, ánh mắt trói chặt trên người anh: “Ba mẹ tôi đối với anh tốt như vậy, họ xem anh như con trai ruột.”

“Vạn Dục Ninh, cô không cần nói những lời này với tôi. Tôi không có tâm trạng nghe. Cô hãy nghĩ xem ba cô có khả năng bị xử bao nhiêu năm tù, trong khoảng thời gian đó biết đâu có chuyện không may xảy ra, ông ta chết ở trong tù cũng nên.”

“Anh im miệng!” Sắc mặt Vạn Dục Ninh bắt đầu trắng bệch.

Khòa miệng người đàn ông dâng lên ý cười, thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ. Vạn Dục Ninh đứng lên, liếc nhìn bộ dáng anh lúc này.

“Bây giờ anh tàn phế rồi, có thấy dễ chịu không? Con người anh kiêu ngạo như vậy, nhưng hôm nay ngay cả những việc sinh hoạt cá nhân cũng không thể tự làm được. Phương Thành, tôi thấy anh sống còn không bằng một con chó!”

Sắc mặt Phương Thành không thay đổi, nhìn cô ta: “Vậy mà chúng ta cũng từng ngủ cùng nhau đấy! Nếu không phải vì muốn trả thù nhà họ Vạn, còn lâu tôi mới ở cùng cô. Tôi biết rõ tâm địa cô độc ác nên nhiều lần đối mặt với cô tôi không cách nào có cảm giác được. Vạn Dục Ninh, những lúc cùng chung chăn gối tôi đều phải ép mình dùng thuốc mới có thể qua được.”

Vạn Dục Ninh như hít phải một ngụm khí lạnh, nhưng vẫn im lặng không phản bác lại.

Ánh mắt Phương Thành tràn đầy khát vọng nhìn vào con dao trong tay cô ta: “Cô cho là Tưởng Viễn Chu giúp cô, bảo vệ cô là bởi vì anh ta yêu cô? Cô quả là ngây thơ. Cổng nhà họ Tưởng rất cao, cô thật sự muốn trèo qua sao?”

“Cha mẹ cô đang mang tội danh liên quan đến mạng người, còn bản thân cô thế nào? Chưa nói đến việc cô từng kết hôn, cô đã hai lần sảy thai, hiện giờ còn không còn khả năng làm mẹ. Cô nghĩ Tưởng Viễn Chu còn để ý tới cô?”

“Anh câm miệng cho tôi!”

Phòng bị trong lòng Vạn Dục Ninh hoàn toàn bị đánh đổ. Cô ta đứng dậy, tát một cái thật mạnh xuống mặt Phương Thành.

Trong miệng anh tràn ra mùi máu tươi. Phương Thành khẽ liếm khóe miệng.

“Vạn Dục Ninh, hiện nay y học phát triển như thế, ngày nào tôi còn sống thì ngày đó vẫn còn khả năng kì tích xuất hiện. Đến lúc đó, chúng ta tiếp tục tàn sát lẫn nhau.”

“Anh cho là anh còn sống được sao?”

Vạn Dục Ninh ném con dao trong tay đi, hai tay dùng sức bóp chặt cổ Phương Thành. Cảm giác nghẹt thở dồn dập kéo tới. Vạn Dục Ninh dùng hết sức lực, trong nháy mắt Phương Thành nghĩ cổ của mình sắp đứt lìa.

Ánh sáng trong mắt anh tắt dần, khóe miệng anh khẽ cong lên.

Tốt, cứ thế đi.

Phương Thành cảm giác như sắp được giải thoát rồi, tuy rằng quá trình này đau đớn hơn anh nghĩ. Tay trái anh nắm chặt khăn trải giường, không chống cự, cũng không nhấn vào nút gọi cấp cứu. Đối với anh mà nói đây là kết quả tốt nhất.

Anh sẽ không liên lụy thêm người nào nữa, không trở thành gánh nặng cho bất kì ai. Anh đã quá mệt mỏi, rất muốn được ngủ một giấc thật dài, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Hai mắt Vạn Dục Ninh đỏ ngầu, hung ác nói: “Anh chết đi, đi chết đi!”

Sắc mặt Phương Thành tái mét, khẽ nhắm mắt lại. Động mạch dưới ngón tay cái của Vạn Dục Ninh giật mạnh liên hồi. Cô ta bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, lực đạo trong tay dần buông lỏng ra. Cô ta lảo đảo lùi về phía sau, ngồi xuống một chiếc ghế.

Không khí lại ào ạt tràn vào lồng ngực, Phương Thành khó khăn lấy lại nhịp thở. Vạn Dục Ninh lắc đầu: “Sớm muộn gì anh cũng chết, tôi không cần phải vì anh mà vào tù. Không đáng!”

Phương Thành thở hổn hển, không ngờ cuối cùng Vạn Dục Ninh lại dừng tay. Anh khẽ nhắm mắt lại, cổ họng đau dữ dội.

“Cô không sợ có ngày tôi bình phục lại sao?”

“Trên đời không có nhiều kì tích như vậy.”

Phương Thành đặt tay lên cổ mình, xoa nhẹ vài cái. Vạn Dục Ninh nhìn 5 dấu tay trên mặt anh rồi bật cười: “Anh lợi hại như vậy nhưng giờ lại không đứng dậy nổi, cảm giác đó thế nào?”

“Cô không cần khích tôi, tôi đã sớm chấp nhận chuyện này rồi, cũng không có bao nhiêu là đau khổ. Chỉ là bây giờ… tôi muốn chết.”

Vạn Dục Ninh nhướn mày lên: “Nhưng anh không chết được.”

“Vạn Dục Ninh, Tưởng Viễn Chu không yêu cô, anh ta yêu Hứa Tình Thâm.”

Sắc mặt cô ta liền thay đổi: “Anh nghĩ Tưởng Viễn Chu yêu Hứa Tình Thâm sao?”

“Anh ta rất quan tâm cô ấy. Giữa cô và Hứa Tình Thâm, khả năng anh ta yêu Hứa Tình Thâm cao hơn.” Phương Thành thấy cô ta trầm mặt không mở miệng, tiếp tục nói.

“Mà bây giờ trong lòng Hứa Tình Thâm, chuyện sống chết của tôi mới là điều quan trọng nhất.”

Vạn Dục Ninh nhìn về phía anh: “Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?”

“Nếu như tôi chết, mà người hại chết tôi lại là Tưởng Viễn Chu, cô nghĩ giữa bọn họ còn có cơ hội không?”

Vạn Dục Ninh nhíu mày, dường như đang cố gắng hiểu hàm ý bên trong lời anh vừa nói: “Tưởng Viễn Chu hại chết anh?”

“Hiện giờ tôi chỉ muốn chết. Tôi rất yêu Hứa Tình Thâm, bảo tôi mở to mắt nhìn cô ấy và Tưởng Viễn Chu ở bên nhau, tôi có chết cũng không nhắm mắt được. Đó là một bước vẹn cả đôi đường.”

Hai tay Vạn Dục Ninh nắm chặt đặt trên đầu gối : “Anh nói với tôi thì có ích gì? Hơn nữa, tai sao Tưởng Viễn Chu lại muốn hại chết anh?”

“Cô giúp tôi chuẩn bị một loại thuốc. Lúc tôi chết Hứa Tình Thâm sẽ đọc bức di thư tôi để lại. Trong đó tôi sẽ nói cho cô ấy biết, thuốc là của Tưởng Viễn Chu, cũng là anh ta bắt tôi uống. Cô nghĩ cô ấy có tin hay không?”

Đầu óc Vạn Dục Ninh rối tung lên nhưng cô ta vẫn hiểu được trọng điểm: “Không được, như vậy Tưởng Viễn Chu sẽ bị dính dáng vào một vụ giết người.”

“Cô cho là cảnh sát sẽ bắt anh ta ngồi tù được sao? Hơn nữa Tưởng Viễn Chu một tay che trời, anh ta tự nhiên sẽ có cách thoát thân. Quan trọng là Hứa Tình Thâm nghĩ cái chết của tôi có liên quan đến anh ta. Đây là cơ hội tốt cho cô, hai người bọn họ mãi mãi không thể ở bên nhau nữa.” Phương Thành nhìn chằm chằm Vạn Dục Ninh.

“Không có cô ấy, cô và Tưởng Viễn Chu có thể từ từ nối lại tình xưa. Các người dù sao cũng là thanh mai trúc mã, cũng không phải đã hết cơ hội.”

Vạn Dục Ninh bị anh thuyết phục, hai tay khẩn trương siết chặt. Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, trơn nhẵn như không thể nắm bắt lại.

“Cô yên tâm, thuốc tôi yêu cầu không phải thuốc độc. Chỉ là bệnh của tôi có một số loại thuốc không được đụng vào. Đây chẳng qua là thuốc hạ sốt mà thôi, tùy tiện tìm một nhà thuốc bên ngoài là có thể mua được.”

Cánh tay trắng nõn của Phương Thành lộ ra bên ngoài, gân xanh nổi đầy trên đó.

Kế hoạch của Phương Thành có một sức hấp dẫn cực lớn đối với Vạn Dục Ninh. Ngày hôm nay cô ta hận anh thấu xương, đã tới bước này chỉ có thể dựa dẫm vào Tưởng Viễn Chu. Mà Vạn Dục Ninh cũng vừa phát hiện, trong lòng cô ta yêu nhất vẫn là Tưởng Viễn Chu.

“Anh chắc chắn Hứa Tình Thâm sẽ tin sao?”

“Đương nhiên,cái chết của tôi sẽ khiến cô ấy rất thương tâm. Tôi không có khả năng tự sát, chỉ có thể là người ngoài cung cấp thuốc cho tôi. Quá trình đó tôi sẽ kể rõ trong di thư, cô yên tâm đi.”

Phương Thành đang từng bước lót đường. Khi trông thấy Vạn Dục Ninh đi vào phòng bệnh thì trong lòng anh đã nảy sinh kế hoạch này rồi. Anh biết ngày anh được giải thoát đã không còn xa.

Vạn Dục Ninh đang do dự, dù sao cũng là chuyện liên quan đến mạng người. Huống hồ Phương Thành trước giờ âm ngoan độc ác, Vạn Dục Ninh cũng không muốn lần nữa bị anh ta lừa gạt.

“Cô chỉ cần giúp tôi mua thuốc là được, sau đó hòa tan trong nước, tự tôi uống vào, cô sợ cái gì?” Phương Thành thầm đoán được điều cô ta lo lắng.

“Cảnh sát muốn phá án cũng phải có chứng cứ rõ ràng. Tôi và Hứa Tình Thâm ở Thành Nhai gặp chuyện không may, Vạn Dục Ninh, tôi biết chính cô là người gây ra nhưng cũng không thể bắt được cô, cũng bởi vì không có chứng cứ.”

Vạn Dục Ninh nhìn Phương Thành, khóe miệng cong lên: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

“Sau khi tôi chết rồi cô cũng có thể tiếp tục nói những lời này với cảnh sát. Vạn Dục Ninh, cơ hội tốt như vậy nếu cô không nắm bắt, chờ tôi tìm được cách khác để tự sát, cô có hối hận thì cũng muộn rồi.” Bàn tay Phương Thành khẽ vuốt mép giướng.

“Nếu cô không tin Hứa Tình Thâm vẫn còn nặng lòng với tôi, chi bằng tôi cho cô xem thử một chút.”

“Thử thế nào?”

“Tôi tự có cách của mình.”

Sau khi Vạn Dục Ninh đi ra, Phương Minh Khôn liền bước nhanh vào phòng. Nhìn thấy Phương Thành không có việc gì ông mới thở phào một hơi. Phương Minh Khôn đến bên giường mới để ý thấy dấu tay trên mặt Phương Thành.

“Sao lại như vậy? Vừa rồi ba nghe động tĩnh trong này, có phải cô ta đã đánh con không?”

Phương Thành mỉm cười: “Ba, một cái tát này đổi lấy sự tha thứ, cũng đáng giá.”

“Cô ta…”

“Cô ta thấy con bệnh nặng như vậy, chuyện trước kia đều cho qua.”

Phương Minh Khôn nửa ngờ nửa tin: “Thật sao?”

“Phải.” Phương Thành giơ tay lên che mặt.

“Con muốn ngủ một lát.”

“Được.”



Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Phương Thành, Vạn Dục Ninh vẫn chưa vội về ngay mà đến phòng làm việc của Tưởng Viễn Chu.

Lão Bạch đang cùng Tưởng Viễn Chu nói gì đó, Vạn Dục Ninh đẩy cửa đi vào, tài xế đợi ở ngoài. Lão Bạch ngừng lại, Tưởng Viễn Chu hỏi:

“Sao còn chưa về?”

“Sắp đến giờ ăn trưa rồi, em muốn cùng anh đi ăn.”

“Hôm nay anh có việc, chắc sẽ ăn cơm ở bệnh viện.”

Vạn Dục Ninh đi tới trước bàn làm việc của anh: “Không sao cả, chỉ cần được ở cùng anh, ăn gì em cũng thấy ngon.”



Mười hai giờ trưa.

Hứa Tình Thâm chẩn bệnh xong, trên người vẫn mặc chiếc áo blouse trắng, cô định sang phòng của Phương Thành xem một chút.

Đi tới khu nội trú, trước cửa phòng bệnh không có ai. Xem ra tài xế và Vạn Dục Ninh đã đi rồi. Hứa Tình Thâm đẩy cửa ra, chợt nghe tiếng Phương Minh Khôn gọi.

“Phương Thành, Phương Thành, con làm sao vậy?”

Cô nhất thời hoảng hốt chạy nhanh vào trong, trống ngực đập mạnh liên hồi. Tới trước giường bệnh, Hứa Tình Thâm thấy toàn thân Phương Thành co quắp, sắc mặt anh đau đớn như sắp chết. Hứa Tình Thâm nâng đầu Phương Thành dậy.

“Anh làm sao vậy? Anh đừng làm em sợ, Phương Thành!”

Cuối cùng Vạn Dục Ninh cũng đợi được đến giờ ăn cơm. Tưởng Viễn Chu tắt máy vi tính chuẩn bị đứng dậy, vừa đi được vài bước thì Lão Bạch vội báo một tin khẩn cấp.

“Tưởng tiên sinh, Phương Thành bỗng nhiên chuyển biến xấu.”

“Xảy ra chuyện gì?”

Lão Bạch nghiêm túc lắc đầu: “Chủ nhiệm khoa đang tới xem.”

“Đi.”

Vạn Dục Ninh nghe vậy thì bước nhanh theo phía sau bọn họ.

Tới trước phòng bệnh của Phương Thành mới thấy rõ tình cảnh bên trong vô cùng hỗn loạn. Tưởng Viễn Chu nghe thấy tiếng của Hứa Tình Thâm truyền ra đầy thê lương.

“Phương Thành, anh đừng làm em sợ, Phương Thành!”

Các y tá cũng là vừa mới đến. Hứa Tình Thâm lo lắng xem xét tình trạng của Phương Thành. Ba người cùng đi vào, Tưởng Viễn Chu đứng ở cuối giường.

Trên trán Phương Thành nổi đầy gân xanh, gương mặt anh đỏ bừng vì đau, tay trái nắm chặt thành quyền. Toàn thân anh không thể cử động càng tăng thêm vạn phần khó chịu. Viền mắt Hứa Tình Thâm đỏ bừng, tay cố định đầu anh.

“Đừng sợ, em sẽ cứu anh, em nhất định sẽ cứu được anh.”

Y tá ở phía đồi diện đè lại cánh tay của Phương Thành, mũi kim vẫn không cách nào tiêm xuống được.

“Anh đừng động đậy.”

Lần thứ hai mũi kim chuẩn bị đâm xuống, Hứa Tình Thâm đứng dậy đi vòng qua giường. Khi đi ngang chỗ cuối giường, cô chỉ biết là có người đang cản trở tầm mắt mình. Hứa Tình Thâm dứt khoát đẩy đối phương ra, sau đó chạy nhanh đến chỗ bên trái của Phương Thành.

Tưởng Viễn Chu lảo đảo nghiêng người về phía sau, cú đẩy vừa rồi rõ ràng là Hứa Tình Thâm đã dùng toàn bộ sức lực của mình. Lão Bạch vội đỡ lấy vai anh.

“Tưởng tiên sinh, không sao chứ?”

Tưởng Viễn Chu hắng giọng.

Đứng trước Phương Thành, cô hoàn toàn không còn để anh vào mắt nữa.

Hứa Tình Thâm giật lấy kim tiêm trong tay y tá, khẽ xoa nhẹ trên cánh tay Phương Thành vài cái. Sắc mặt cô mặc dù lo lắng nhưng vẫn duy trì được sự dịu dàng không gì sánh được.

“Nhịn đau một chút, một chút thôi, sẽ đỡ ngay thôi.”

Phương Thành nhắm nghiền mắt lại, khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ. Hứa Tình Thâm cuối đầu xuống, tựa trán mình lên trán anh. Động tác này không thể nghi ngờ chính là một mũi dao nhọn hung hăng đâm thẳng vào lòng Tưởng Viễn Chu.

Lúc này trong mắt Hứa Tình Thâm không còn nhìn thấy bất kì ai nữa, ai cũng đừng mong xen vào. Cô sốt ruột muốn giúp Phương Thành tiêm thuốc, còn Tưởng Viễn Chu thì sao? Anh đứng cách cô rất gần, mà cô hoàn toàn không trông thấy.

Vạn Dục Ninh đứng bên cạnh, không khỏi dâng lên ý cười trong mắt. Phương Thành nói không sai, điều Hứa Tình Thâm quan tâm nhất bây giờ chính là bệnh tình của Phương Thành.

Không lâu sau đó thì các bác sĩ chủ nhiệm khoa lần lượt tới. Họ trông thấy Tưởng Viễn Chu còn không quên gọi một tiếng “Tưởng tiên sinh” rồi mới đến chỗ Pương Thành.

Người đàn ông không hề chớp mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Anh thấy Hứa Tình Thâm ghé vào trước mặt Phương Thành, liên tục dịu dàng an ủi cơn đau của anh ta. Phương Thành đã không khống chế được thân thể của chính mình, anh nghiêng đầu, nỗi đau dường như đã chạm đến điểm cực hạn.

“Anh không thể xảy ra chuyện được, Phương Thành! Nhìn em đi, Phương Thành — “

Lão Bạch đi đến bên cạnh Tưởng Viễn Chu: “Tưởng tiên sinh, chúng ta đi thôi?”

Tưởng Viễn Chu không trả lời nhưng cũng nhấc chân lên đi thẳng ra ngoài. Vạn Dục Ninh theo sát phía sau, bọn họ cùng vào thang máy. Lão Bạch nhấn nút đóng cửa thanh máy lại. Vạn Dục Ninh nhìn thẳng vào cửa kính bên trong.

“Tình cảm mà Hứa Tình Thâm dành cho Phương Thành quả là không bình thường. Nếu không phải là yêu đến khắc cốt ghi tâm sao có thể vì anh ta mà lo lắng như vậy? Nếu một năm trước không phải anh ta lầm đường lỡ bước thì có lẽ Hứa Tình Thâm đã làm vợ anh ta.”

Ánh mắt Lão Bạch xuyên qua cửa kính, nhìn chằm chằm cô ta.

Những lời này chẳng khác gì đâm thẳng một nhát lên ngực Tưởng Viễn Chu.

Vạn Dục Ninh quan sát thật kĩ sắc mặt của Tưởng Viễn Chu. Cô ta thấy cả người anh toát ra vẻ xơ xác tiêu điều, không gian bên trong thang máy vốn rất nhỏ, lúc này càng tang thêm vài phần ngột ngạt, lạnh lẽo. Vạn Dục Ninh không dám nói thêm câu nào, chỉ là trái tim vừa vui sướng nhảy nhót được vài nhịp thì niềm vui liền bị dập tắt.

Phương Thành nói không sai, trong lòng Tưởng Viễn Chu, sợ là địa vị của Hứa Tình Thâm đã sớm đặt ở vị trí cao hơn cô ta. Nếu như bây giờ Vạn Dục Ninh không nắm bắt cơ hội, e rằng sau này không còn kịp nữa.

“Tưởng tiên sinh…” Lão Bạch thức thời chen vào một câu.

“Tôi thấy Phương Thành không giống như phát bệnh, có vẻ là đã tới cơn nghiện.”

Tưởng Viễn Chu cũng ý thức được điểm ấy: “Chúng ta không cần quan tâm. Bên cạnh hắn đã có Hứa Tình Thâm, cái gì cũng có thể giải quyết.”

Giọng điệu anh hờ hững nhưng bên trong lại mơ hồ che giấu sự tự giễu và ghen tuông.

Vạn Dục Ninh khép hờ mắt.

Cái gì mà Hứa Tình Thâm cũng có thể giải quyết?

Nếu như không phải Tưởng Viễn Chu cho cô ta hưởng thụ điều kiện chữa trị tốt như ở Tinh Cảng thì Phương Thành có thể vượt qua dễ dàng được sao?

Lần thứ hai Phương Thành bị đẩy vào phòng cấp cứu, Hứa Tình Thâm không theo vào. Tay chân cô lạnh ngắt cứng đờ, ngay cả hơi sức để đi lại cũng không còn. Cô dựa vào tường, hai mắt dán chặt lên cánh cửa phòng cấp cứu.

Phương Minh Khôn ôm đầu khóc rống lên, thực sự không chịu nổi đả kích như vậy.

“Tại sao? Tại sao nó lại khổ như vậy chứ…”

Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên. Cho đến giờ phút này cô mới hiểu cái gì gọi là “sống không bằng chết”. Khi cơn nghiện phát tác thì Phương Thành phải chịu đủ loại đau khổ và dằn vặt, cô không nỡ nhìn anh chịu đựng thống khổ như thế.

Lúc Phương Thành được đưa trở về phòng bệnh thì hơi thở anh có phần dồn dập. Hứa Tình Thâm ngồi ở bên giường, nắm chặt bàn tay anh.

“Phương Thành?”

Anh khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy Hứa Tình Thâm và Phương Minh Khôn.

“Anh không sao cả, đừng khóc.”

“Em biết trong người anh rất khó chịu.”

Phương Thành nhìn về phía Phương Minh Khôn nói: “Ba, con đói.”

“Bây giờ con muốn ăn gì?”

Hứa Tình Thâm nhìn Phương Thành một chút, cố đè xuống sự khó chịu trong lòng.

“Cha nuôi, cha mua cho anh ấy chút cháo đi.”

“Được, cha đi đây.”

Tiếng đóng cửa truyền đến bên tai Phương Thành. Anh dùng toàn bộ khí lực còn lại nắm lấy tay Hứa Tình Thâm.

“Tình Thâm, đồ vật trong nhà anh đã mua trước rồi, thời gian sau cùng này, hãy để anh ra đi thanh thản.”

Hứa Tình Thâm đặt tay anh áp lên mặt mình, hai mắt cô khẽ nhắm lại. Trong hốc mắt là cảm giác chua xót không sao chịu nổi.

Ngón tay Phương Thành khẽ động đậy.

“Tình Thâm, hai ngày nữa anh muốn đến nghĩa trang một chuyến. Em đưa anh đi nhé?”

“Anh đến đó làm gì?”

“Đi thăm mẹ anh.”

Hứa Tình Thâm gật đầu: “Được.”



Phòng làm việc.

Vạn Dục Ninh ăn cơm xong không muốn một mình trở về. Nhưng Tưởng Viễn Chu cứ hết lần này tới lần khác có việc phải xử lý nên cô ta chỉ có thể ngồi chán nản ngồi đợi trên ghế sô pha.

Lão Bạch tiếp bàn công việc với Tưởng Viễn Chu: “Về lời đề nghị của bên đài truyền hình, ngài thấy thế nào?”

“Chương trình truyền hình trực tiếp quá trình phẫu thuật cũng là một việc có lợi, thông qua đó có thể quảng bá hình ảnh của bệnh viện Tinh Cảng chúng ta. Như vậy phải chọn một ca yêu cầu bác sĩ phải có trình độ chuyên môn cáo, xác suất thành công của ca phẫu thuật cũng phải cao. Sau khi chuẩn bị đầy đủ trang thiết bị và nhân lực thì thông báo với bên đài truyền hình.”

Lão Bạch gật đầu: “Bây giờ vấn đề mấu chốt là cơ hội tốt này sẽ dành cho ai?”

“Anh có đề nghị gì không?”

“Muốn đảm bảo xác xuất thành công cao thì phải chọn bác sĩ có thâm niên.”

Tưởng Viễn Chu chậm rãi cầm bút lên ký tên vào văn kiện, ánh mắt chuyên chú nhìn vào một chỗ.

“Bên kia hẹn lúc nào?”

“Thứ năm tuần này.”

Chiếc bút trong tay Tưởng Viễn Chu gõ vài cái lên mặt bàn.

“Chọn Hứa Tình Thâm đi.”

Lão Bạch có chút giật mình nhưng vẫn không để lộ ra.

“Ngài chọn cô Hứa sao? Nhưng cô ấy chưa có nhiều kinh nghiệm, sợ rằng sẽ gây ra không ít tranh cãi.”

“Tranh cãi cái gì?” Tưởng Viễn Chu tựa lưng ra sau ghế.

“Cô ấy là người có năng lực, lại còn xinh đẹp trẻ tuổi. Thử nghĩ xem, gương mặt hoàn hảo không tì vết ấy đương nhiên lên hình sẽ rất ăn ảnh. Khán giả cảm thấy hứng thú, các bác sĩ khác cũng cảm thấy hứng thú. Tôi không tin bọn họ không thích ngắm mỹ nữ.”

Tưởng Viễn Chu tùy ý bộc lộ quan điểm của mình. Lão Bạch muốn khuyên lại thôi, đành phải theo anh tùy hứng.

“Tôi chỉ sợ các bác sĩ chủ nhiệm không đồng ý.”

“Lẽ nào ngày thường Tinh Cảng đãi ngộ bọn họ còn chưa đủ tốt?” Tưởng Viễn Chu lơ đễnh nói.

“Hiện nay muốn để lại ấn tượng tốt trên TV thì cần phải chọn gương mặt đại diện thật đẹp để tạo bộ mặt cho cả bệnh viện. Nếu như bọn họ có thể trở về hai mươi năm trước, giảm 20 kg thịt, có thể tôi sẽ thử suy nghĩ lại.”

Lão Bạch không còn lời nào để nói. Ở bên kia Vạn Dục Ninh mặc dù tức giận nhưng vẫn như cũ kìm nén lại, không bộc phát ra ngoài. Dù sao đây cũng là chuyện làm ăn, cô ta không có quyền hỏi đến, không thể khiến Tưởng Viễn Chu thấy phản cảm.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào màn ảnh máy vi tính. Lão Bạch thấy thế thu dọn tư liệu trong tay.

“Nếu vậy tôi bảo người thông báo với bên đài truyền hình.”

“Chờ một chút.” Tưởng Viễn Chu giơ tay lên khẽ vuốt cằm.

“Anh đi hỏi thử xem ý của Hứa Tình Thâm thế nào, có cần cơ hội này hay không.”

“Tưởng tiên sinh nói đùa rồi, cơ hội này bao nhiêu người giành nhau đến sứt đầu mẻ trán còn tranh không được, cô Hứa sao có thể từ chối.”

Tưởng Viễn Chu lạnh mặt nhìn Lão Bạch, sắc mặt có phần nghiêm túc không ít.

“Anh quên rồi sao, thứ năm tuần này Hứa Tình Thâm đã xin nghỉ.”

Lão Bạch chợt nhớ ra lúc xế chiều hôm nay Hứa Tình Thâm đã viết đơn xin nghỉ phép, vừa hay đúng là thứ năm tuần này.

“Xin lỗi, tôi nhất thời sơ sót. Đúng là có chuyện này, cô Hứa đã xin nghỉ ngày thứ năm, bảo là muốn đến khu nghĩa trang viếng mộ.”

“Viếng mộ thì đi lúc nào không được? Sợ rằng chỉ khi đứng trước Phương Thành cô ấy mới vứt bỏ hết mọi nguyên tắc như vậy.”

Lão Bạch im lặng đứng bên cạnh. Ngón tay Tưởng Viễn Chu lại gõ nhẹ lên bàn vài cái.

“Tôi rất muốn biết đến cuối cùng Hứa Tình Thâm sẽ lựa chọn như thế nào. Cô ấy sẽ vì sự nghiệp của bản thân hay sẽ chiều theo ý muốn của Phương Thành?”

Vạn Dục Ninh cũng muốn xem thử Phương Thành có sức ảnh hưởng lớn cỡ nào đối với Hứa Tình Thâm.

Nếu như cô ta có thể vứt bỏ cơ hội tốt này chỉ vì Phương Thành thì kế hoạch anh ta đề nghị hôm nay hoàn toàn có khả năng thực hiện.

Chuyện này cũng không cần Lão Bạch đích thân ra mặt.

Hứa Tình Thâm được gọi vào phòng họp, bên trong chỉ có một người phụ trách thông báo sự việc với cô.

Trong phòng làm việc của Tưởng Viễn Chu, Lão Bạch đang và anh đang theo dõi hình ảnh đang diễn ra trong phòng họp trên màn hình. Tưởng Viễn Chu đứng trước bàn làm việc, đùi phải hơi cong lên, bày ra một tư thế thoải mái nhất.

Hứa Tình Thâm ngồi xuống chỗ của mình, bắt đầu cuộc đối thoại.

Vạn Dục Ninh ngước mắt lên nhìn, cô ta làm bộ thản nhiên nhưng thật ra trong lòng cũng có chút căng thẳng.

Đối phương nói quyết định của lãnh đạo bệnh viện cho Hứa Tình Thâm nghe, sau đó còn giải thích rõ cho cô biết đây là một cơ hội tốt mà nhiều người ao ước.

“Chúc mừng bác sĩ Hứa.”

Hứa Tình Thâm vẫn không thể tin được: “Tôi?”

“Phải.”

“Sao có thể như vậy? Tôi sợ mình không đảm nhận nổi.”

“Tôi cũng đã xem qua quá trình công tác của cô, rất tốt, bác sĩ Hứa không cần khiêm tốn thế.”

Hứa Tình Thâm biết cơ hội này rất quan trọng, cô phải biết nắm bắt.

“Vâng, cảm ơn mọi người đã tín nhiệm tôi.”

Tưởng Viễn Chu nghe được những lời này, khóe miệng khẽ nâng lên, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào màn hình.

“Vậy cô chuẩn bị mọi thứ cho tốt, thứ năm này sẽ quay, cô cần có mặt ở bệnh viện.”

“Thứ năm tuần này sao?” Bàn tay đang đặt trên bàn của Hứa Tình Thâm nắm chặt lại.

“Đúng vậy, thứ năm, đài truyền hình đã ấn định thời gian.”

Cả người Hứa Tình Thâm ngã hẳn ra lưng ghế, nhìn qua có chút mệt mỏi. Đối phương giao tài liệu cho cô.

“Nhân lúc còn thời gian, cô xem qua trước đi.”

“Thứ năm tuần này tôi đã xin nghỉ, sợ rằng không nhận lời được.”

Ngón tay Hứa Tình Thâm chạm vào mép xấp tài liệu, vuốt vuốt mấy cái nhưng vẫn không thể đẩy ra ngay.

Tưởng Viễn Chu nhìn ra trong lòng Hứa Tình Thâm vẫn còn phân vân, mặc dù sắc mặt cô bình tĩnh như nước.

“Cô có chuyện gì gấp lắm sao? Bác sĩ Hứa, đây là cơ hội vô cùng hiếm có, sau này tiếng tăm của cô có thể được vang xa, đối với cô chỉ có lợi. Cô nên cân nhắc nặng nhẹ, suy nghĩ lại xem?”

Tầm mắt cô lại rơi xuống xấp tài liệu. Đúng vậy, Phương Thành muốn đi viếng mộ, lúc đó cũng chỉ là thuận miệng nói ngày đi, Hứa Tình Thâm cũng không suy nghĩ gì nhiều. Nào ngờ trùng hợp đúng ngày hôm ấy lại có chuyện quan trọng.

Thế nhưng…

Bảo cô thất hứa với Phương Thành, cô không làm được.

Hứa Tình Thâm là bác sĩ, mặc dù có một số việc không muốn chấp nhận nhưng vẫn phải đối mặt với hiện thực. Thời gian của Phương Thành không còn nhiều nữa. Thà rằng cô gác lại chuyện riêng của bản thân, cô còn trẻ sau này có thể tiếp tục phấn đấu. Còn Phương Thành, cô không muốn phải ân hận suốt đời.

“Xin lỗi, thật sự tôi có việc rất quan trọng.”

Người nọ ngạc nhiên nhìn Hứa Tình Thâm: “Thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, đó là việc quan trọng cỡ nào?”

Những lời này cũng là điều mà trong lòng Tưởng Viễn Chu muốn hỏi. Đúng vậy, quan trọng cỡ nào? Cũng là đưa Phương Thành đi viếng mộ mà thôi, lúc nào đi mà không được? Hứa Tình Thâm cô dựa vào cái gì mà phải nhất nhất theo lời Phương Thành, sao không thể hẹn lại ngày khác?

Dựa vào cái gì!

Bàn tay Hứa Tình Thâm dứt khoát đẩy xấp tài liệu qua một bên.

“Lúc trước tôi kiên quyết theo học ngành y là vì một người. Hôm nay bệnh tình của anh ấy đã trở nên nguy kịch lắm rồi. Thứ năm này tôi muốn cùng anh ấy đi thăm hai người mẹ của chúng tôi.”

Đối phương nghe xong, sắc mặt đang căng thẳng cũng chợt trở nên hòa hoãn, chỉ là vẫn có chút tiếc nuối thay cô.

“Vậy cô nói với anh ta hôm khác đi không được sao?”

Lúc này, Hứa Tình Thâm Phải lại kiên quyết lắc đầu: “Tôi không muốn nói, anh ấy không còn bao nhiêu thời gian nữa, tôi không muốn anh ấy phải mất hứng, cũng không nên có thêm bất kì sầu não nào. Tôi cảm ơn ban lãnh đão bệnh viện đã tín nhiệm, thành thực xin lỗi.”

Hứa Tình Thâm đứng dậy, bóng lưng cô trên màn hình ngày một xa dần cho đến khi hoàn toàn mất hút khỏi tầm mắt của Tưởng Viễn Chu.

Lão Bạch tắt màn hình. Tưởng Viễn Chu gục đầu xuống, tay nằm thành quyền chống lên trán.

Trong lòng anh đan xen rất nhiều cảm xúc, có chua xót, có khó chịu, có phẫn nộ, tất cả tích tụ lại tạo thành một bụi gai vây hãm trái tim anh. Nó bắt đầu ra sức xé nát lòng anh, sự đau đớn dày vò ấy thậm chí lan tràn ra khắp người anh. Tưởng Viễn Chu bắt đầu sợ hãi, dường như bất giác tim anh đã bắt đầu rỉ máu.

“Tưởng tiên sinh, tôi đi tìm chủ nhiệm Hoa, hỏi xem ý ông ấy thế nào.”

Tưởng Viễn Chu mệt mỏi không muốn tiếp lời, ngón trỏ gõ nhẹ hai cái. Lão Bạch hiểu ý liền xoay người đi ra.

Vạn Dục Ninh ngồi trên ghế sô pha, tâm tình trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Cô ta đứng dậy đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu.

“Làm sao vậy ? Hứa Tình Thâm không rảnh thì vẫn còn bác sĩ khác có thể đảm nhận việc này mà. Tinh Cảng có rất nhiều bác sĩ nổi tiếng. Ví dụ như chủ nhiệm Chu, thiếu gì người giỏi hơn Hứa Tình Thâm.”

Tưởng Viễn Chu đứng dậy, lướt qua người Vạn Dục Ninh.

“Phải, Tinh Cảng không chỉ có một mình Hứa Tình Thâm là bác sĩ, không được thì chọn người khác.”

Khóe miệng Vạn Dục Ninh cong lên. Tưởng Viễn Chu trở lại trước bàn làm việc, không nói thêm gì nữa.



Thứ năm.

Hứa Tình Thâm sáng sớm đã đến bệnh viện. Phương Minh Khôn đã giúp Phương Thành thay quần áo chỉnh tề. Hứa Tình Thâm đẩy xe đẩy tới trước giường bệnh. Phương Minh Khôn và cô cùng đỡ Phương Thành ngồi lên xe.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen, bên trong là áo len trắng cùng quần jeans dài. Hứa Tình Thâm ngồi xổm xuống, giúp anh mang giày vào.

Phương Thành nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu cô: “Viếng mộ xong còn đi đâu nữa không?”

“Em định cùng anh đi mua sắm ít đồ.”

Hứa Tình Thâm nói xong liền đứng dậy. Phương Minh Khôn đẩy xe đi ra ngoài.

Đến khu nghĩa trang, Phương Minh Khôn đẩy xe về phía trước. Hứa Tình Thâm mang một chiếc khăn quàng cổ đến choàng lên cổ Phương Thành.

Bọn họ đến phòng đăng ký. Hứa Tình Thâm đi tới, nhân viên ngồi bên trong đưa cho cô một quyển sổ và cây bút.

Hứa Tình Thâm đăng ký tên xong đưa lại cho người nọ. D(ối phương nhìn chằm chằm tên cô rồi bỗng nhiên nói rằng: “Đúng rồi, lần trước nửa đêm có một người đàn ông vọt tới nghĩa trang tìm người, chính là tìm cô sao?”

Cô lơ đễnh hỏi lại: “Sao lại có người tới đây tìm tôi?”

“Thật đấy. Lúc đó tôi đã nói giờ này bên trong không còn ai đâu, nhưng anh ta nhất định không tin, một mực đòi vào. Sau đó anh ta tìm một lúc không thấy ai, lại đứng trước mộ số 323 thật lâu.”

Hứa Tình Thâm căng thẳng nắm chặt cây bút trong tay: “Anh ta có nói mình tên gì không?”

“Tôi đặc biệt nhớ kĩ tên anh ta, Tưởng Viễn Chu, sau lưng còn có tài xế đi theo.”

Người nọ nhận lại quyển sổ, bắt đầu tìm kiếm. Ngày tháng cụ thể thì anh ta không nhớ rõ nhưng đại khái còn nhớ rõ sự việc diễn ra trong khoảng thời gian nào.

“Cô xem, chính là cái này.”

Hứa Tình Thâm nhìn sang, chữ kí của Tưởng Viễn Chu rõ mồn một, cứng cáp mà rất có lực.

Cô lại nhìn đến mục ngày tháng, không thể nhớ được đêm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Cuối cùng cẩnt hận nhớ lại một chút, sự việc đêm ấy dần tái hiện lại trong đầu cô.

Lúc đó Hứa Tình Thâm một mình ngồi ở bãi biển nhân tạo, điện thoại di động thì hết pin. Cô chỉ biết sự việc diễn ra sau đó là Tưởng Viễn Chu cùng Lão Bạch đi tìm cô suốt. Thế nhưng anh chưa từng kể rằng mình đã đến nghĩa trang tìm cô.

“Người đàn ông kia cũng thật gan dạ, nửa đêm dám một mình vào nghĩa trang. Lúc đó mặt anh ta đầy lo lắng, tôi thấy anh ta bước vò không chút do dự.”

Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm vào chữ kí kia lần nữa. Cách đó không xa, Phương Minh Khôn nghiêng đầu nhìn qua: “Tình Thâm?”

Cô giật mình, bước nhanh sang bên đó.

Bên trong nghĩa trang có bậc thang, Phương Minh Khôn và Hứa Tình Thâm chỉ có thể cùng nhau nâng chiếc xe đẩy lên. Đi tới trước hai ngôi mộ, Hứa Tình Thâm lấy nhang đèn và hoa tươi trong túi ra, cô còn chuẩn bị thêm rất nhiều hoa quả.

Phương Minh Khôn bày biện mọi thứ xong đâu vào đấy. Hứa Tình Thâm đi tới trước mộ của mẹ Phương Thành. Phương Thành đang nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trên mộ. Mẹ anh và mẹ Hứa Tình Thâm, hai người là bạn thân nhiều năm, không nghĩ lại mất cùng một ngày và chôn cùng một chỗ.

“Mẹ nuôi, người nhất định phải phù hộ cho Phương Thành. Con tin có một ngày anh ấy có thể khỏi bệnh.”

Hứa Tình Thâm thắp nhang xong, cầm lấy một chiếc khăn lau chùi mặt trên bia mộ.

Phương Thành im lặng nhìn bóng lưng cô. Tất cả mọi người đều trông chờ vào kì tích, chỉ có anh mới nhìn nhận sự thật.

Năm lần bảy lượt bị đưa vào phòng cấp cứu còn không bằng một lần dứt khoát ra đi. Đối với Phương Thành, điều anh sợ nhất là mỗi lần từ phòng cấp cứu đi ra, nhìn thấy Phương Minh Khôn và Hứa Tình Thâm lo lắng đến tiều tụy. Bọn họ mệt mỏi chờ mấy tiếng đồng hồ, chờ đến kiệt sức. Anh không muốn tiếp tục nhìn bọn họ từng giờ từng phút giành giật anh từ trong tay tử thần nữa.

Hứa Tình Thâm ngồi xổm trước mộ. Phương Thành nhìn sang: “Mẹ, mẹ nhất định phải nhớ kĩ gương mặt con. Lúc mẹ ra đi con còn rất nhỏ, bây giờ trưởng thành đã có nhiều thay đổi rồi. Nếu mẹ không chịu nhìn kĩ e là lúc đó sẽ không nhận ra con nữa. “

Động tác lau chùi của Hứa Tình Thâm chợt dừng lại, nhưng cô cũng không dám quay đầu qua.

“Phương Thành, anh nói bậy gì đó?”

Phương Thành lắc đầu: “Đáng tiếc, vị trí ngôi mộ bên cạnh mẹ đã có người. Bất quá như vậy cũng tốt, con có thể an nghỉ ở chân núi, như vậy khi mọi người lên bái tế hai người cũng có thể tiện đường bái tế con.”

Hứa Tình Thâm sitết chặt tay lại, cô không thể kìm nén tiếng khóc bi thương được nữa.

“Em không cho anh nói những lời xui xẻo như vậy!”

“Tình Thâm, đừng ngu ngốc như thế. Có một số việc đã định sẵn, chúng ta chỉ có thể chấp nhận.” Phương Thành ngẩng đầu, cảm nhận ánh dương rực rỡ từ xung quanh.

“Tình Thâm, em yên tâm, từ nay về sau em nhất định sẽ có một cuộc sống tốt hơn. Bởi vì anh ở trên kia nhất định sẽ ngày ngày phù hộ cho em.”

Hứa Tình Thâm lắc đầu: “Em không cần anh phù hộ, em chỉ cần anh tiếp tục sống.”

“Con người rất tham lam.” Phương Thành nhẹ nhàng cười.

“Nếu như anh sống, anh sẽ lại rất muốn được ở bên cạnh em. Thời gian chúng ta được ở bên nhau quá ngắn ngủi, nhưng anh cũng nên cảm thấy đủ rồi. Tình Thâm, dù sao trong trái tim anh, em vẫn luôn tồn tại.”

Hứa Tình Thâm tựa đầu lên chân anh: “Phương Thành, đừng nói nữa.”

Người đàn ông khẽ nhắm mắt lại, đưa tay xoa đầu cô. Anh biết, cảm giác này không hề dễ chịu chút nào. Anh cảm nhận được từng cơn gió lạnh quét qua mặt, như những nhát cắt sắc ngọt không ngừng mài mòn anh.

Lúc trở về, Hứa Tình Thâm muốn cùng Phương Thành đi mua sắm ít đồ nhưng anh đã sớm kiệt sức.

Trở lại phòng bệnh, sắc mặt Phương Thành trắng bệch. Hứa Tình Thâm ở bên cạnh chăm sóc anh mãi cho đến khi trời tối anh mới dần bình phục trở lại. Hứa Tình Thâm lúc này mới yên tâm ra về.

Hai ngày sau, Vạn Dục Ninh lại tới bệnh viện Tinh Cảng.

Phương Minh Khôn thấy cô ta, trước sau vẫn luôn phòng bị. Phương Thành ngược lại dường như rất cao hứng. Anh ta thoải mái trò chuyện cùng Vạn Dục Ninh, giữa hai người dường như đã thật sự cho qua chuyện trước kia.

Tài xế của Tưởng Viễn Chu theo thường lệ vẫn chờ ở bên ngoài. Phương Thành viện cớ bảo Phương Minh Khôn đi ra ngoài một chuyến. Bên trong phòng bệnh tổng cộng có hai cửa, đến khi trời tối thì bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa. Lúc này Vạn Dục Ninh mới thu hồi ý cười bên miệng.

“Thuốc anh bảo tôi mua, đã mua rồi.” Cô ta lấy một hộp thuốc ra.

“Có phải cái này không?”

Đôi mắt Phương Thành chợt lóe lên: “Phải.”

“Giấy và bút cho anh tôi cũng đã chuẩn bị xong.”

Phương Thành cười cười: “Cô thật là chu đáo.”

“Đây đều là học hỏi từ anh.” Vạn Dục Ninh mặt không biểu cảm, nhìn chằm chằm anh.

“Được, bây giờ chỉ còn thiếu một bước nữa, bất quá đối với cô cũng không phải là việc gì khó. Cô hãy nghĩ cách bảo Tưởng Viễn Chu đến đây.”

Mấy ngày nay Vạn Dục Ninh cũng đã nghĩ xong đâu vào đấy. Mặc dù có bức di thư của Phương Thành, cảnh sát không tìm được chứng cứ, cũng không có cách nào giam giữ Tưởng Viễn Chu.

“Chuyện này anh yên tâm, tôi có thể gọi anh ấy qua ngay.”

Vạn Dục Ninh nói xong, lấy điện thoại di động ra.