Sau khi Hứa Tình Thâm tan việc cũng không trở về Cửu Long Thương, mà lại đi tới một khu phố cổ chuyên bán đồ lưu niệm.
Mặc dù các sản phẩm được bày bán ở đây không thể so được với những thương hiệu xa xỉ, nhưng lại hơn hẳn về độ tinh xảo tỉ mỉ. Không ít món đều là hàng thủ công được làm ra từ bàn tay khéo léo của những nghệ nhân lão luyện. Nếu cẩn thận tìm kiếm chọn lựa, rất có thể sẽ dễ dàng phát hiện ra bảo bối.
Lượn lờ quanh một vòng, cuối cùng Hứa Tình Thâm dừng lại trước một cửa hàng ở phía Tây. Ngón tay cô chỉ chỉ cách tấm thuỷ tinh của tủ kính, "tôi muốn xem thử cái này."
Ông chủ lấy ra một món đồ có hình dạng nhìn giống như một hộp đựng thuốc lá, trên thân được chạm khắc hoa văn trông rất mạnh mẽ và cứng cáp. Hứa Tình Thâm mở nắp ra nhìn kỹ. Ông chủ mỉm cười nói, "dưới đáy của nó còn có một cái chốt khoá, sau khi mở ra có thể cất thuốc viên vào trong đó."
"nghĩ thế nào mà lại thiết kế như vậy ?"
"trước đây từng có một vị khách đặt làm. Anh ta bị bệnh tim, thuốc không bao giờ rời người, nhưng lại nghiện thuốc lá như mạng. Làm như vậy có thể tiện mang theo bên người."
Ngón tay của Hứa Tình Thâm vuốt ve hoa văn nổi trên mặt, hình như vừa nhìn một cái liền ưng ý ngay, "bao nhiêu tiền ?"
"nếu cô thật lòng muốn mua, tôi có thể bớt cho cô."
Chưa tới 10 phút, Hứa Tình Thâm đã mua đồ xong rời đi.
Chân trước mới vừa rời khỏi, chân sau đã có người bước vào trong cửa tiệm kia, đi thẳng tới trước quầy, "vị khách mới vừa đi khỏi đã mua thứ gì ? Lấy cho tôi một món y chang."
Cửu Long Thương.
Tưởng Viễn Chu nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã sắp bảy giờ rồi mà Hứa Tình Thâm vẫn còn chưa trở về.
Một cú điện thoại đột nhiên gọi tới, ngón tay của người đàn ông khẽ lướt nhẹ qua màn hình, "alo."
"Tưởng tiên sinh, Hứa tiểu thư đã mua một hộp đựng thuốc lá ở phố bán hàng lưu niệm. Tôi sẽ lập tức gửi hình cho ngài."
Mói vừa ngắt cuộc trò chuyện, hình đã được gửi tới nơi.
Tưởng Viễn Chu phóng to tấm hình lên nhìn kỹ lại, cánh môi vô thức khẽ cong lên. Quả nhiên rất hiểu phong cách của anh, mặc dù không phải là thương hiệu đắt đỏ gì, nhưng dù sao cũng đủ để khiến anh coi trọng để mắt tới.
Hứa Tình Thâm cũng xem như là thông minh, biết rõ sau khi chọc giận anh phải năn nỉ dỗ dành, mua vài món đồ để lấy lòng anh.
Khi Hứa Tình Thâm trở về, trông thấy Tưởng Viễn Chu đang đứng dậy đi về phía phòng ăn. Ánh mắt cô nhìn lướt qua bàn cơm, khuôn mặt tỏ vẻ kinh ngạc, "đã trễ thế này rồi anh còn chưa ăn cơm à ?"
"còn em ? Tại sao lại về trễ như vậy ?"
"ồ, "Hứa Tình Thâm kéo ghế ra, "có tí việc nên về muộn một chút." Tưởng Viễn Chu đan mười ngón tay vào nhau rồi tựa cái cằm kiên nghị góc cạnh của mình lên, tầm mắt nhìn chăm chú khoá chặt Hứa Tình Thâm không chớp lấy một cái, "anh cứ cho là em đi mua đồ."
Bàn tay đang cầm đôi đũa tay của Hứa Tình Thâm nắm lại thật chặt, vùi đầu vào bát ăn cơm, không hề ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Viễn Chu, "cả ngày tôi đều tất bật trong bệnh viện, mua sắm cái gì."
Trong cái bát đang đặt trước mặt Tưởng Viễn Chu, một muỗng cơm trắng cũng chưa hề động tới. Anh chống người dậy, trong nháy mắt, đột nhiên bừng tỉnh ra.
Cái hộp đựng thuốc lá này, nếu muốn tặng thì nhất định phải tặng cho đàn ông. Nếu không phải muốn tặng cho anh thì còn có thể là ai đây ?
Câu trả lời không thể nghi ngờ. Mấy hôm nữa chính là đám cưới của Phương Thịnh, người yêu cũ lại dành tặng cho anh ta một món quà đã được tỉ mỉ chọn lựa, việc này cũng đủ kích tình rồi nhỉ ?
"anh không ăn cơm à ?"Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên nhìn anh.
"em ăn nhiều thêm một chút đi, có lẽ mấy ngày nay em cũng đã ăn ngon miệng lại rồi."
Hứa Tình Thâm khẽ cắn đầu đũa, nhìn Tưởng Viễn Chu cầm áo khoác lên rồi lái xe đi ra ngoài.
Hôm sau, Hứa Tình Thâm còn đang làm việc thì nhận được điện thoại của Phương Minh Khôn, nói rằng ông hy vọng cô có thể ghé qua nhà ăn bữa cơm tối.
Hứa Tình Thâm chỉ sợ sơ sảy gây hiểu lầm, vội vàng mở miệng từ chối, "bác Phương, sau khi tan việc cháu còn có việc nên không ghé qua được."
"Tình Thâm, rốt cuộc cháu và bố con bác đã càng ngày càng xa cách rồi. Trong lúc vô tình, ngay cả cách xưng hô với bác cũng đã sửa lại......"
"không, cháu không có......"
Tiếng thở dài của Phương Minh Khôn rất nặng nề, "Tình Thâm à, Phương Thịnh sắp kết hôn rồi. Bác biết nó có lỗi với cháu vô cùng, nhưng dù sao cũng đã lâu rồi cháu không ghé thăm nhà bác, coi như đến thắp nén nhang cho mẹ nuôi của cháu đi có được không ?"
Lời cũng đã nói đến nước này, Hứa Tình Thâm đâu còn lý do để từ chối nữa. Trong tay cô đang cầm cây bút vẽ nguệch ngoạc lung tung mấy đường lên tờ phiếu xét nghiệm. Cuối cùng Hứa Tình Thâm cũng gật đầu, "vâng."
Đến gần giờ tan việc, Hứa Tình Thâm nhắn tin cho Tưởng Viễn Chu, nói rằng muốn đến nhà Tống Giai Giai chơi, ăn cơm tối xong sẽ quay trở về.
Bên Tưởng Viễn Chu không hề có động tĩnh gì cả, lại càng không thèm nhắn tin trả lời một câu.
Hứa Tình Thâm mua ít trái cây đi tới nhà họ Phương. Mặc dù gia cảnh của Phương Thịnh không thể so được với điều kiện kinh tế hùng mạnh của nhà họ Vạn, nhưng cuộc sống cũng khá thoải mái.
Phương Minh Khôn nghe thấy tiếng chuông, chạy ra mở cửa. Hứa Tình Thâm chào hỏi rồi bước vào trong nhà.
Ngôi nhà rộng một trăm tám mươi mét vuông, bây giờ lại chỉ có một mình Phương Minh Khôn ở. Trong phòng khách có đặt di ảnh của mẹ Phương Thịnh. Hứa Tình Thâm bước tới thành tâm lễ lạy thắp nhang, mới vừa kính cẩn đứng dậy, vừa khéo Phương Thịnh cũng mở cửa đi vào. "ba......"
Lời nói kế tiếp của người đàn ông bởi vì nhìn thấy Hứa Tình Thâm mà bị nghẹn lại ở nơi cổ họng. Phương Minh Khôn từ trong phòng bếp bước ra. Phương Thịnh siết chặt cái chìa khóa trong tay, "tại sao ba lại gọi Tình Thâm tới đây ?"
"đã lâu rồi ba không gặp con bé."
"bây giờ là thời điểm nhạy cảm, tại sao ba lại làm loạn như thế ?"Phương Thịnh xoay người định rời đi.
Phương Minh Khôn bước ra đuổi theo anh, "con cũng đã tới đây rồi, ở lại ăn cơm tối luôn đi. Tình Thâm là con gái nuôi của ba, con cảm thấy ngại nhưng ba thì không !"
Phương Thịnh liếc nhìn Hứa Tình Thâm, cuối cùng vẫn không đi. Tất cả các món ăn ở trên bàn đều là do Phương Minh Khôn tự tay nấu nướng. Ông lấy ra một chai rượu trắng, rót cho mọi người.
Phương Thịnh cũng không ở lại lâu, uống xong ly rượu liền đứng dậy chuẩn bị rời đi. Phương Minh Khôn mở miệng gọi anh lại, "con trai à, con thật sự không hối hận sao ?"
"ba, ba uống nhiều rồi."
"làm như vậy thật sự không đáng......"
Phương Thịnh kéo ghế ra. Hứa Tình Thâm thấy vậy, lấy hộp đựng thuốc lá từ trong túi xách ra, "Phương Thịnh, chúc anh kết hôn vui vẻ."
Người đàn ông nhìn chằm chằm cái hộp đựng thuốc lá kia, sau đó khó khăn chậm chạp chìa tay ra nhận lấy, "cám ơn."
Phương Minh Khôn trông thấy con trai mình bước ra khỏi nhà, ông hung hăng rót ly rượu. Hứa Tình Thâm khuyên nhủ không lại, chỉ có thể ngồi nhìn ông mượn rượu giải sầu.
"ba nuôi, Phương Thịnh và Vạn tiểu thư cũng đã có con với nhau rồi, ba nên phấn khởi mới đúng chứ, đừng như vậy mà."
"phấn khởi ?"Một tay Phương Minh Khôn chống trán, đột nhiên khổ sở bật cười lên thật to, "ba có thể phấn khởi nổi sao ? Phương Thịnh nó không thể có con, không thể......"
"ba nuôi, ba nói vậy là có ý gì ?"Hứa Tình Thâm nghe xong cảm thấy kỳ quái, cau mày hỏi.
Phương Minh Khôn giơ tay lên lau mắt, vội vàng lắc đầu, "không sao, uống quá hai chén là ba bắt đầu nói nhảm ấy mà. Tình Thâm, con mau ăn đi, ăn nhiều một chút."
Bên ngoài khu phố của nhà họ Phương, một chiếc xe cao cấp màu đen đang khiêm tốn ẩn núp trong bóng tối.
Kính cửa sổ được hạ xuống một nửa, người đàn ông ngồi ở phía sau xe đang đốt điếu thuốc lá. Loáng thoáng có thể thấy được đốm lửa của điếu thuốc đang lập loè lúc sáng lúc tối ở trên đầu ngón tay anh.
Từng cái bóng in trên mặt đường đang lay động chồng chéo lên nhau, ánh đèn mờ tối lại khiến cho người ta cảm thấy say mê. Hơn nửa canh giờ sau, một bóng dáng quen thuộc bước ra.
"Tưởng tiên sinh."Lão Bạch đang ngồi ở chỗ phụ lái nhỏ giọng hỏi thăm, "có cần gọi Hứa tiểu thư lên xe không ?"
"chạy theo sau."
Chiếc xe chậm rãi khởi động. Hứa Tình Thâm đang chăm chú bước đi về phía trước, không hề phát hiện ra sự bất thường ở sau lưng.
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô mà cười khẽ, "lão Bạch, anh nói xem có phải bây giờ cô ấy đang cảm thấy vô cùng mất mát hay không ?"
"xem ra tâm trạng không được tốt lắm."
"hẳn phải là đau lòng muốn chết ấy chứ."
Lão Bạch thành thật trả lời, "không thấy Hứa tiểu thư khóc, hình như không đến nỗi như vậy ?"
"trong lòng cô ấy hoàn toàn chỉ có đau buồn, anh không nhận ra được sao ?"
Lão Bạch cẩn thận chọn lựa từ ngữ, "vẫn...... đi tiếp ạ ?"
Chân mày của Tưởng Viễn Chu cau lại đầy vẻ tức tối, đột nhiên khoát tay một cái, "đụng vào !"
Nửa người trên của lão Bạch lập tức dựng thẳng dậy, "Tưởng tiên sinh, ngài nói gì ?"
"đụng vào ! Nhìn mà bực cả mình !"
Tài xế nghe vậy, dùng sức đạp xuống chân ga, chiếc xe vèo một cái lao thẳng tới phía trước.