Hứa Tình Thâm bị choáng váng trong một lát, toàn thân tựa như bị bổ ra, đau đến mức tê tim liệt phổi. Cô ngã rạp trên mặt đất một hồi lâu không ngồi dậy nổi, cho đến khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới.
"Tình Thâm, Tình Thâm ?"
Thật ra Phương Thịnh vẫn luôn ở phía sau cô, anh giơ tay ra chạm được vào chân của Hứa Tình Thâm. Người đàn ông bò lên phía trước mấy bước ôm cô thật chặt vào trong lòng, "có sao không ? Có bị thương chỗ nào không ?"
"cũng tạm, em không sao."
Phương Thịnh ôm Hứa Tình Thâm ngồi dậy. Xung quanh hoàn toàn tối đen như mực, anh cất giọng hơi khàn khàn gọi to, "Tiểu Linh, em đang ở đâu ?"
"anh Phương, em ở đây nè."Một giọng nói yếu ớt từ bên trong truyền ra. Phương Thịnh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Tình Thâm sờ soạng mặt đất ẩm ướt dưới người. Đất đá bị sạt lở rơi xuống, xem ra cũng chặn kín lại cửa động rồi. Tiểu Linh ở bên trong gọi to, "anh chị vào đây đi, không gian trong này rất rộng rãi."
Trong lúc đang nói chuyện, một chút ánh sáng lay lắt quét tới, trong tay Tiểu Linh đang cầm một ngọn nến, "anh Phương, vào đây đi."
Phương Thịnh mượn ánh sáng, lúc này mới trông thấy rõ ràng bốn phía xung quanh. Anh đỡ Hứa Tình Thâm đứng dậy rồi cẩn thận bước vào trong. Trên người của cả ba đều có những vết thương lớn nhỏ khác nhau.
Chờ sau khi hai người ngồi xuống yên ổn, Tiểu Linh lại thổi tắt cây nến, "chỉ có một cây này thôi, không thể lãng phí."
"anh Phương, anh chị đừng sợ, chỗ này là do ba em phát hiện ra đấy. Trên đường đi học ba em đã tìm được rất nhiều sơn động kiểu này cho em, để lúc em gặp nguy hiểm thì có thể lập tức chui vào tránh né. Ba em sẽ dẫn người tới cứu chúng ta."
Phương Thịnh nhẹ nhàng " ừ " một tiếng, nhưng cả anh lẫn Hứa Tình Thâm đều hiểu rất rõ, tình huống ở bên ngoài cũng không khả quan là mấy.
Thôn làng dưới chân núi cũng không thể may mắn thoát nạn. Gạch xây nhà vốn dĩ cũng không chắc chắn là bao đã bị sụp đổ một cách dễ dàng, con đường di chuyển đã bị phá huỷ, vô cùng khó đi.
Tưởng Viễn Chu không thèm nghe lời khuyên nhủ lập tức chạy tới thôn Huyền Nhai. Lúc đứng dưới khu vực xảy ra tai nạn, lão Bạch thấy thần sắc của anh vô cùng tăm tối, cả khuôn mặt đều xanh mét, giọng nói tựa như đã bị mài đến mức bén nhọn, "mất tích ở đâu ?"
Bác sĩ La chỉ lên giữa sườn núi, "hình như chính là chỗ đó, lúc ấy chúng tôi vẫn còn đang ở bên dưới, đất đá rơi xuống quá mạnh."
"những người khác đâu rồi ?"
"có một y tá vẫn chưa tìm thấy, chắc là...... chắc là đã bị chôn vùi dưới đống đất đá rồi."
Đường cong nơi hàm dưới của Tưởng Viễn Chu càng căng ra chặt hơn, bên tai có tiếng khóc lóc của những người dân trong thôn. Anh ngẩng đầu lên nhìn vách núi. Nơi này sau khi trải qua vụ sạt lở đất mới vừa rồi đã tạo thành một dốc núi nghiêng sáu mươi độ. Có mấy gốc cây đại thụ bị nhổ tận gốc còn đang vắt vẻo giữa lưng chừng sườn núi. Đưa mắt nhìn lại, gần như không tồn tại khả năng có ai đó may mắn sống sót, thê thảm đến mức không nỡ nhìn. "Tưởng tiên sinh, chờ đội cứu hộ tới đi."
Ánh mắt của Tưởng Viễn Chu vẫn cố định ở một chỗ. Người bị thương la liệt khắp nơi, đất đá phủ kín ở mọi nẻo, "bọn họ có đến cũng sẽ không đi tìm Hứa Tình Thâm trước đâu. Chỉ sợ đến lúc đào ra được người, cô ấy đã sớm mất mạng rồi."
Đôi môi của lão Bạch mấp máy, mấy chữ " lành ít dữ nhiều " cuối cùng cũng bị anh ta nuốt trở lại.
"nếu người đã bị mất tích ở chỗ này, liền đào lên từng tấc đất một mà tìm cho tôi. Tôi không tin không tìm ra được cô ấy."Giọng nói của Tưởng Viễn Chu khẽ run rẩy. Lão Bạch kéo anh lui về phía sau mấy bước, "Tưởng tiên sinh, chuyện kế tiếp cứ để tôi sắp xếp, ngài đến chỗ an toàn chờ đi."
Lúc này, một người đàn ông trung niên lảo đảo chạy tới, "thấy Tiểu Linh nhà tôi đâu không ? Có ai nhìn thấy không ?"
Tưởng Viễn Chu khẽ liếc qua một cái, ánh mắt lạnh lùng dời đi.
Trưởng thôn đi mấy bước tới trước mặt Tưởng Viễn Chu, "lúc đó vị bác sĩ Hứa kia đang ở ngay trước mặt Tiểu Linh."
Chân mày của Tưởng Viễn Chu khẽ nhướng lên, "dẫn anh ta tới đây."
Người đàn ông trung niên bị lão Bạch gọi tới trước mặt. Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu lên nhìn về phía vách núi, sự lo lắng trong mắt không thể giấu giếm được nữa, "nơi đó...... có chỗ nào có thể lánh nạn được không ?"
"có, có một cái động. Con gái tôi mà biết có nguy hiểm sẽ chui vào trong đó tránh nạn, "người đàn ông trung niên giơ cánh tay lên chỉ về phía trước, "đang ở......"
Trong mắt Tưởng Viễn Chu lập tức dấy lên hi vọng, một ánh sáng nhỏ nhoi lóe lên. Chỉ là nửa câu sau của người đàn ông lại tắc nghẹn ở nơi cổ họng, cánh tay chìa ra lại không biết nên chỉ về hướng nào. Ông ta đột nhiên bưng mặt khóc rống lên, "đều, đều bị lấp kín hết rồi, tôi căn bản không nhận ra được vị trí của cái động ấy nữa......"
Tưởng Viễn Chu đứng im ở tại chỗ, nhất thời không nói nên lời.
Anh lặng lẽ đốt điếu thuốc, ngón tay có chút run rẩy. Khoảng chừng nửa giờ sau, đội tìm kiếm và cứu hộ mà Tưởng Viễn Chu gọi đã chạy tới hiện trường, bắt đầu tiến hành từng bước trong công cuộc giải cứu.
Bên trong sơn động, Phương Thịnh ôm chặt lấy người ở trong lòng không hề buông ra. Hứa Tình Thâm khẽ nâng mắt lên, "chúng ta có thể bị thiếu oxi mà chết ở đây không ?"
"không đâu, anh cảm thấy có gió thổi trên người, đừng sợ."
"Phương Thịnh, tại sao anh lại đến nơi này ?"
Hai cánh tay của người đàn ông khóa chặt lấy cô, "anh vẫn luôn giúp đỡ cho Tiểu Linh đi học, anh tới đây để thăm con bé."
Hứa Tình Thâm giơ bàn tay lên mò mẫm ở bên cạnh, chạm vào được một hòn đá cứng rắn, "Phương Thịnh, quản gia Tiền đã tỉnh lại rồi, nhưng bà ấy không nhìn thấy rõ người đụng mình là ai cả, là anh làm sao ?"
Phương Thịnh không hề đáp lại. Đôi môi của Hứa Tình Thâm run rẩy lên tiếng, "tại...... tại sao phải làm như vậy ?"
Ở cách đó không xa, Tiểu Linh đang ngồi đếm ở trong góc, "một, hai, ba......"
Lời nói của người lớn cô bé có nghe thấy cũng không hiểu được.
Phương Thịnh dán chặt khuôn mặt của mình vào Hứa Tình Thâm. Hành động thân mật bất ngờ này khiến Hứa Tình Thâm có chút không thích ứng, muốn quay mặt sang chỗ khác. Phương Thịnh vẫn cố chấp áp tới lần nữa, "hôm đó là do anh sơ sót, không cất thuốc đi. Đó là thuốc tránh thai anh cho Vạn Dục Ninh uống, bên dưới lọ thuốc còn có một ngăn kín, trong đó giấu thuốc của anh. Sau khi quản gia Tiền gặp tai nạn xe cộ, lọ thuốc đã bị anh tráo đổi."
"chẳng lẽ anh không muốn có con sao ?"
Phương Thịnh im lặng, một hồi lâu sau mới mở miệng, giọng nói tràn ngập đau thương và bất đắc dĩ."bây giờ anh lại thay đổi kế hoạch rồi, chỉ khi nào Vạn Dục Ninh mang thai con của anh, Vạn Hâm Tằng mới có thể yên tâm giao công ty điều chế dược phẩm này cho anh."
"Phương Thịnh, anh đừng đi quá xa trên con trên đường này như vậy......"
Ngón tay của người đàn ông khẽ vuốt ve đầu vai của cô, "đừng nói nữa được không ? Để cho anh ôm em một cái đi, đã lâu lắm rồi anh không được ôm em bây giờ."
Đội tìm kiếm và cứu hộ nghe theo lệnh của Tưởng Viễn Chu trèo lên núi. Từng sợi dây thừng được ném xuống từ trên đỉnh núi, những thiết bị tân tiến không thể mang vào nơi này được, chỉ có thể trèo lên bằng tay.
Mười mấy người cùng nhau trèo xuống tìm kiếm cứu hộ, bên hông được cố định bằng dây thừng, chó cứu hộ cũng không thể leo núi. Tưởng Viễn Chu đứng dựa trước lều được dựng tạm thời để nghỉ ngơi, ánh mắt ngây ngẩn nhìn chăm chú về phía giữa sườn núi.
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, xung quanh không có lấy một ánh đèn. Lão Bạch cầm đèn pin đi tới, "Tưởng tiên sinh, đi ăn trước chút gì không."
Tưởng Viễn Chu khẽ lắc đầu, cảm giác cô độc đang từ từ cắn nuốt anh, khiến anh lo lắng mở miệng hỏi, "lão Bạch, nếu lát nữa Hứa Tình Thâm thật sự bị đào lên, nên làm gì bây giờ ?"
Trong lòng lão Bạch chợt cảm thấy khô sáp. Trong mắt anh ta, người đàn ông đang đứng trước mặt này chính là vị Tưởng tiên sinh không có gì không thể làm được. Anh ta đi theo Tưởng Viễn Chu nhiều năm như vậy, chưa từng nghe thấy Tưởng Viễn Chu hỏi người khác một câu : nên làm gì bây giờ ?
"Tưởng tiên sinh đừng lo lắng, sẽ không đâu."
"tôi không muốn nghe những lời nói suông, nếu...... thật sự bị đào lên thì sao ?"Tưởng Viễn Chu lôi từ trong túi ra một bao thuốc lá, ngón tay thon dài rút ra một điếu trong đó. Lão Bạch bật lửa lên chìa tới gần, thấy ngọn lửa xanh biếc chiếu sáng đáy mắt đen nhánh đến vô tận của người đàn ông, còn có sự hoảng hốt ngập trời.
"Tưởng tiên sinh, Hứa tiểu thư là bác sĩ, sống chết có số, cô ấy hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai."
Nơi cổ họng của Tưởng Viễn Chu khẽ lăn, hai gò má lõm sâu vào, mùi thuốc lá trên người rất nồng nặc, "không, cô ấy không cần phải hiểu. Mạng của cô ấy nhất quyết không thể vứt bỏ lại ở chỗ này, cô ấy đừng hòng mơ tưởng."
Giữa sườn núi cao vòi vọi, truyền tới một giọng nói, "mau lên ! Chỗ này có người !"