Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 1 - Chương 51: Cứu một Tưởng tiểu thư

Nơi đó rất gần bệnh viện Tinh Cảng, chỉ cần mười phút đi bộ là có thể tới nơi, nhưng tính bình quân mà nói, tiền thuê nhà ở đó cũng không hề rẻ.

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn, trên tấm thẻ mở cửa có in một hàng số : 6 - 601. Anh nhét lại xâu chìa khóa vào trong túi xách của Hứa Tình Thâm, sau đó đi lên lầu.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, vừa khéo Hứa Tình Thâm đang khoác áo choàng tắm từ trong toilet bước ra, sau lưng còn mang theo một luồng không khí ấm áp, phả vào mặt anh. Đột nhiên trông thấy Tưởng Viễn Chu, cô cũng sợ hết hồn, "trở về rồi."

"ừ."

Hứa Tình Thâm vừa lau tóc vừa bước về phía phòng ngủ, sau đó mở cửa sổ sát đất định đi ra ngoài.

Tưởng Viễn Chu giữ lấy bả vai của cô, "trời lạnh thế này còn đi ra ngoài đó, muốn bệnh à ?"

"không được, lát nữa sẽ làm cho tóc rơi đầy trên sàn mất."

Tưởng Viễn Chu thấy cô vẫn còn muốn đi ra ngoài, dứt khoát ngăn chặn ở ngay trước mặt cô, "Hứa Tình Thâm, em ở đây không cần phải cẩn thận từng ly từng tí như vậy. Rốt cuộc tâm tư của em nặng nề đến mức nào ? Rơi vài cọng tóc thôi mà, phòng ngủ mỗi ngày đều có người dọn dẹp."

Hứa Tình Thâm khẽ nâng mắt lên, nhìn thẳng vào đáy mắt của Tưởng Viễn Chu. Cô hất mái tóc ra sau lưng, lên tiếng, "được rồi."

Tưởng Viễn Chu nghiêng người, cánh tay thân mật chạm vào bả vai của Hứa Tình Thâm, "mấy hôm nay không có chạy đi khắp nơi để kiếm nhà thuê đấy chứ ?"

"không có, "Hứa Tình Thâm liếc nhìn anh, "khoản tiền đó cũng chỉ đủ để tôi tự mình chi tiêu, có kiếm cũng vô ích."

Nếu một hai ép buộc cô phải chọn lựa một trong hai phương án, chấp nhận việc Phương Thịnh thuê nhà cho cô hoặc tiếp tục ở lại Cửu Long Thương, cô nhất định sẽ lựa chọn vế sau.

Không thể nghi ngờ, không chút do dự.

Tưởng Viễn Chu thấy dáng vẻ của cô không giống như đang lừa gạt người khác. Đúng vào lúc này, chuông điện thoại di động loáng thoáng truyền tới từ trong một nơi bị che khuất. Hứa Tình Thâm tìm kiếm túi xách của mình khắp nơi, sau đó ánh mắt cố định tại chiếc áo khoác đang treo trên móc.

Cô bước tới lôi điện thoại di động ra, là một số lạ.

Hứa Tình Thâm vén tóc ướt ra sau tai rồi áp điện thoại di động lên, "alo ?"

"xin chào, là Hứa tiểu thư phải không ?"

"vâng."

"tôi là chủ nhà, hợp đồng cho thuê và biên nhận tiền đặt cọc đều đã chuẩn bị xong xuôi, đều đặt trên bàn trà ở trong nhà, ngài đừng quên cất đi nhé."

Hứa Tình Thâm xoay người lại, trông thấy Tưởng Viễn Chu đang đứng ở ngay trước mặt mình, sắc mặt của cô không có chút thay đổi, "tôi không có nhu cầu thuê nhà đâu."  "tiền thuê một năm đã thanh toán......"

Tưởng Viễn Chu hỏi, "là ai vậy ?"

Hứa Tình Thâm vội vàng bấm ngắt cuộc gọi, "ồ, là nhân viên môi giới hỏi tôi có muốn thuê nhà hay không."

Vừa nói dứt câu, điện thoại di động lại vang lên lần nữa. Hứa Tình Thâm nhìn xuống, vẫn là dãy số đó, gợn sóng trong mắt cô khẽ xôn xao, ngón tay trượt qua, cúp máy ngay lập tức.

Bên kia hình như vẫn không bỏ cuộc, còn tiếp tục gọi tới, Hứa Tình Thâm lại ngắt máy lần nữa.

Tưởng Viễn Chu thu hết vào trong mắt, "bây giờ đến nhân viên môi giới cũng hết lòng vì công việc như vậy à ?"

"đúng thế."Hứa Tình Thâm thu hết sự phức tạp trong đáy mắt, ngăn chặn lại đề tài này.

Tưởng Viễn Chu cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa, tựa như trước đó chưa từng nhìn thấy cái xâu chìa khoá kia.

Mà xâu chìa khóa đó ở trong tay Hứa Tình Thâm, cứ tựa như một củ khoai lang nóng bỏng, muốn vứt đi cũng không dễ dàng như vậy.

Hôm sau, sau khi rời khỏi Tinh Cảng, Hứa Tình Thâm vội vàng tìm đến Hoa Viên Bảo Lợi. Cô định đặt chìa khóa ở trong nhà, sau đó đóng cửa lại, chuyện kế tiếp sẽ giao cho Hứa Minh Xuyên đi giải thích.

Đi tới lầu 6 phòng 601, cô mở cửa ra bước vào. Đây là một căn hộ vừa mới được sửa sang lại sạch sẽ, bốn vách xung quanh đều là giấy dán tường với màu sắc trang nhã hài hoà, trên bàn trà đen trắng có đặt một bình hoa, trong bình đang cắm một bó hoa bách hợp tươi rói. Tầm mắt Hứa Tình Thâm lướt qua từng tấc từng góc một. Ánh sáng tràn ngập ngoài ban công, đối diện giàn hoa trên lan can còn có một chiếc ghế lười sofa. Cô đứng giữa phòng khách, mỗi vật mỗi cảnh đều vô cùng quen thuộc, dường như trước đây cô đã từng đến nơi này rồi.

Cửa phòng bếp đột nhiên bật mở, một bóng người cao lớn bước ra. Phương Thịnh mới vừa đun nước xong, lúc trông thấy Hứa Tình Thâm rõ ràng vô cùng kinh ngạc, sau đó khóe miệng cong lên đầy vẻ vui mừng, "Tình Thâm."

"anh......"Hứa Tình Thâm đột nhiên bừng tỉnh ra. Cô và Phương Thịnh đã từng có chung ước mơ về một ngôi nhà, nơi ấy có ban công, có giàn hoa, có tường giấy in hoa nhỏ, so với nơi này gần như là giống hệt.

"em đừng hiểu lầm, chỗ này là cho em ở. Chỉ là hôm nay đặc biệt cảm thấy mệt mỏi nên anh muốn âm thầm đến đây uống ly trà mà thôi."

"vì vậy, căn hộ này quả nhiên là do anh thuê, "Hứa Tình Thâm siết chặt xâu chìa khóa kia rồi ném lên bàn trà, "em không cần."

Phương Thịnh ngồi xuống ghế sa lon. Ly trà còn rất nóng, anh cầm nó bằng ngón cái và ngón giữa, "Tình Thâm, chẳng qua anh chỉ không muốn em phải tiếp tục ăn nhờ ở đậu nữa mà thôi."

Một câu nói, lập tức đâm vào trong lòng của Hứa Tình Thâm, nhưng cô vẫn lắc đầu nói, "anh không hiểu rồi. Anh và Vạn tiểu thư sắp kết hôn, nếu để người khác biết được em đang ở trong căn hộ do anh thuê, em sẽ mang trên lưng rất nhiều tiếng xấu. Thế nhưng Tưởng Viễn Chu thì khác."

Phương Thịnh đặt ly trà xuống mặt bàn. Hứa Tình Thâm xoay người định rời đi. Thế nhưng cô vừa bước tới cửa, chuông cửa màn hình gắn trên tường lại đột nhiên vang lên.

Phương Thịnh bước lên trước, dứt khoát giữ chặt cổ tay của Hứa Tình Thâm, hơn nữa còn bật màn hình chuông cửa lên.

Dưới sảnh tiếp khách ở tầng trệt có một người đàn ông vô cùng khả nghi đang đứng, sắc mặt vô cùng khẩn trương, "Phương tiên sinh, mở cửa mau !"

Phương Thịnh biết có phiền phức, nhấn nút mở khóa rồi kéo tay Hứa Tình Thâm đi ra ngoài. Cửa không bị khoá lại, một lát sau người đàn ông kia sẽ bước vào, căn hộ này chính là dùng tên của anh ta để thuê.

Hứa Tình Thâm bị anh túm tay kéo thẳng xuống cầu thang, "Phương Thịnh, anh làm gì thế ?"

"Vạn Hâm Tằng cho đến nay vẫn không tin tưởng anh, mỗi ngày đều phái người theo dõi. Không sao đâu, chúng ta đi cửa sau, nơi đó là phố buôn bán."

Hứa Tình Thâm thở hồng hộc chạy xuống lầu một. Phương Thịnh sớm đã nắm rõ đường đi quanh khu vực này, sau khi mở cửa, bước ra ngoài chính là khu vực buôn bán tự phát của Hoa Viên Bảo Lợi. Phương Thịnh buông tay cô ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn dáo dác bốn phía xung quanh.

Hứa Tình Thâm đi ra ngoài được hai bước, xuyên qua cửa sổ của quán cà phê thấy một người phụ nữ đột nhiên trượt từ trên ghế xuống, bộ dáng kia trông không giống như là vô tình bị té ngã. Cô không chạy theo Phương Thịnh nữa mà lại bước chậm đi qua đó.

Trông dáng vẻ của người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, ăn mặc thời thượng, một chiếc giày cao gót rơi ra ở bên cạnh. Hứa Tình Thâm vội vàng chạy tới kiểm tra, sau đó đỡ bà dậy, "cô không sao chứ, tỉnh lại đi !"

Phương Thịnh cũng chạy theo tới đây, "tại sao còn chưa đi ?"

Người phụ nữ chỉ chỉ vào cái túi của mình ở trên bàn. Hứa Tình Thâm lập tức cầm lấy rồi mở ra, thấy bên trong có một chai thuốc, "là cái này sao ?"

Đối phương khẽ gật đầu, "hai...... hai viên."

Trong túi xách còn có chai nước tinh khiết. Hứa Tình Thâm đổ hai viên thuốc ra rồi đưa cho bà uống. Phương Thịnh cúi người xuống giúp cô đỡ người phụ nữ dậy ngồi lên ghế.

"người nhà của cô đâu ? Không có ở bên cạnh sao ?"

Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, nhưng dù sao cũng đã hồi phục lại không ít. Phương Thịnh thỉnh thoảng lại nhìn dáo dác xung quanh. Hứa Tình Thâm liếc sang anh, "Phương Thịnh, anh có việc gấp mà, anh đi trước đi."

Lúc này, một loạt tiếng bước chân vội vã từ đằng xa truyền tới. Người đàn ông mặc

đồ Tây màu đen đã gấp đến độ trên đầu toát đầy mồ hôi, "Tưởng tiểu thư, ngài không sao chứ ? Tại sao lại ở đây ?"

Phương Thịnh vừa nghe thấy ba chữ " Tưởng tiểu thư ", trong ánh mắt lập tức lộ ra chút hoảng sợ. Hứa Tình Thâm lại không cảm thấy có vấn đề gì cả. Chẳng lẽ tất cả những người mang họ Tưởng trên đời này đều có liên quan đến Tưởng Viễn Chu sao ?

Người đàn ông đỡ Tưởng tiểu thư đứng dậy. Người phụ nữ hầu như không nói tiếng nào, khi đi ngang qua trước mặt Hứa Tình Thâm, bà nhẹ nhàng nói một câu, "cám ơn."

Ánh mắt bà lướt qua Hứa Tình Thâm, quét sang Phương Thịnh ở bên cạnh, sau đó chậm chạp rời đi.

Hai người cũng không ở lại lâu. Hứa Tình Thâm quay về Cửu Long Thương, lại không thấy bóng dáng của Tưởng Viễn Chu đâu cả. Cô thuận miệng hỏi, "Tưởng tiên sinh đâu rồi ?"

Người giúp việc trả lời, "Tưởng tiên sinh nhận được điện thoại, mới rời đi cách đây không lâu, nghe nói dì của ngài ấy không được khoẻ."