Hứa Vượng vẫn mang dáng vẻ lịch sự đàng hoàng, từ trước bàn ăn đứng dậy nói, "Tình Thâm về rồi."
"ông Hứa, đây là Tưởng tiên sinh, mau gọi Minh Xuyên đi ra đây ăn cơm tối."
"xin chào Tưởng tiên sinh."Hứa Vượng khẽ gật đầu, sau đó đi tới trước một căn phòng rồi gõ cửa, "đừng chơi game nữa, chị con về rồi."
Trên bàn trà trong phòng khách bày đầy đồ đạc mà lão Bạch mang tới. Ánh mắt Tưởng Viễn Chu quét một lượt quanh bốn phía. Căn phòng rất nhỏ, gần như không còn chỗ để đặt chân. Người đàn ông tháo bao tay xuống, quay sang Hứa Tình Thâm hỏi, "phòng của em thì sao, ở đâu ?"
Hứa Tình Thâm sửng sốt. Anh cũng không phải không biết trong phòng của cô đang có người ở. Triệu Phương Hoa nghe xong, sắc mặt cũng hơi thay đổi, "bà ngoại của Tình Thâm mới phẫu thuật xong nên ở lại đây dưỡng bệnh, tạm thời ở trong phòng của Tình Thâm. Ban nãy tôi có cho bà ấy ăn trước một chén chè trôi nước, lúc này nhất định là đã ngủ rồi."
Hứa Minh Xuyên từ trong phòng bước ra. Cả nhà ngồi xuống quanh bàn ăn. Triệu Phương Hoa gắp mấy miếng thịt bò ngũ vị bỏ vào trong chén của Hứa Tình Thâm.
Tay đang cầm đũa của Hứa Tình Thâm khẽ siết chặt lại, ngẩng đầu lên nhìn bà ta một cách kinh ngạc.
Dừng lại trong chốc lát, lúc này Hứa Tình Thâm mới lên tiếng, "cám ơn mẹ."
"Tưởng tiên sinh, tôi mời ngài một ly. Tình Thâm nhà chúng tôi ở trong bệnh viện quả thật đã làm phiền ngài rồi."Hứa Vượng bưng ly rượu đứng dậy.
Tầm mắt của Hứa Minh Xuyên cứ quét tới quét lui trên mặt Tưởng Viễn Chu. Hứa Tình Thâm đá cho cậu một phát ở dưới gầm bàn. Hứa Minh Xuyên biết cô đang ở trong Cửu Long Thương, cô ra hiệu cảnh cáo cậu không được phép ăn nói lung tung.
Hứa Tình Thâm không đói bụng, vì vậy ăn rất ít, Tưởng Viễn Chu cũng không có ý định ở lại lâu. Lúc ra về, Hứa Vượng và Triệu Phương Hoa tiễn bọn họ đến tận trên xe. Hứa Tình Thâm cài dây an toàn, cảm giác được bánh xe đang lăn qua con đường quen thuộc, cô quay đầu lại liếc nhìn hai vợ chồng đang đứng trước sân nhà.
Đột nhiên cô lại nổi lên một trực giác mãnh liệt, lẽ nào bọn họ đã đoán ra được cô và Tưởng Viễn Chu đang ở chung với nhau ?
"mấy ngày nữa, tôi dẫn em đi tham dự một tiệc cưới."
Hứa Tình Thâm có chút mệt mỏi, "tôi không muốn đi."
"là bạn học cũ của em, em nhất định phải đi."
Hứa Tình Thâm không khỏi liếc mắt nhìn sang anh, "bạn học cũ của tôi, anh cũng quen biết à ?"
"yên tâm đi, em không cần phải ăn mặc lộng lẫy đi dự đâu."
Tiệc cưới mà Tưởng Viễn Chu nói đến, thật ra được tổ chức vào cuối tuần. Hứa Tình Thâm đến nơi, trông thấy quả bong bóng màu đỏ thật to đang bay giữa không trung, tầm mắt của cô dõi theo nhìn lại, phía sau chữ cô dâu viết rõ ràng hai chữ " La Tĩnh ". Cô lấy làm kinh hãi, xoay người định rời đi. Tưởng Viễn Chu giữ chặt lấy cổ tay của cô, "chẳng lẽ em không muốn nhìn thử xem bây giờ cô ta sống thế nào ư ?"
"Tưởng Viễn Chu, anh muốn làm gì ?"
Hôn lễ được cử hành trong một nhà hàng nho nhỏ. Tưởng Viễn Chu ôm cô bước nhanh đi vào trong, không cho Hứa Tình Thâm có cơ hội chạy trốn. Nghi thức đã tiến hành được một nửa. Đến gần một cái bàn chỉ có hai ghế trống ở trong góc, Tưởng Viễn Chu dẫn cô đi tới đó ngồi xuống.
Chú rể của La Tĩnh, hiển nhiên không phải là người bạn trai năm đó. Hứa Tình Thâm nhìn lên sân khấu, thấy cô dâu đang hạnh phúc nép vào bên người chú rể.
Tưởng Viễn Chu tiến lại gần chỗ cô ngồi, "không muốn xông lên gây rối sao ?"
"đã qua nhiều năm như vậy rồi......"
"thật sự đã qua rồi ư ?"Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm gò má của Hứa Tình Thâm mãi không thả, "ký ức đáng sợ năm đó hại em còn chưa đủ hay sao ? Đối với những kẻ đã đánh đập em mà nói, có thể họ đã sớm quên mất rồi, nhưng còn em thì sao ? Hứa Tình Thâm, tại sao em không thể có được một vài người bạn chân chính ?"
Lòng cô đau nhói lên từng cơn, cánh tay của Tưởng Viễn Chu khoác lên đầu vai cô, "có lẽ sau nhiều năm như vậy, La Tĩnh đã trưởng thành rồi, cũng biết khi đó đã làm việc lỗi với em, nhưng thời gian không thể xoá mờ đi tất cả, cũng không thể tha thứ được. Có thù ắt phải trả, đó mới là nguyên tắc sinh tồn tốt nhất."
Hứa Tình Thâm không khỏi ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, trông thấy cô dâu chú rể đang hạnh phúc ôm hôn nhau.
"em vẫn còn do dự đúng không ? Được, tôi giúp em."
"Tưởng tiên sinh ——"
Tưởng Viễn Chu giơ ngón trỏ thon dài lên đặt trên môi, ý bảo cô đừng nói chuyện. Trên màn hình lớn sau lưng cô dâu chú rể bắt đầu phát ra ảnh cưới của hai người. Lúc Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên lần nữa, đột nhiên trông thấy một đống ảnh chụp kinh người.
Đây hẳn là ảnh chụp khoả thân của La Tĩnh mấy năm về trước, đang ưỡn ẹo tạo dáng. Đám đông dưới sân khấu như muốn nổ tung ra. La Tĩnh cuống quít quay đầu lại, hoa cưới đang cầm trong tay cũng ném đi luôn, "tắt đi ! tắt đi !"
Lúc này, một đoạn ghi âm lại được bật lên.
"La Tĩnh, mày nói thử xem làm gì mà lại đi chọn một thằng vừa mập vừa lùn như vậy, kết hôn là chuyện lớn đấy, đừng nghĩ ẩu chứ."
"mày thì biết cái gì, dù sao hắn ta cũng là quản lý một bộ phận, dáng vẻ xấu xí thì có sao đâu, tao có thể dùng tiền của hắn để đi kiếm trai mà, hơn nữa, trong tay ba mẹ hắn còn có nhà cửa. Chờ sau khi hai ông bà già kia thăng thiên, tao sẽ bảo hắn đem giấy tờ nhà sang tên cho tao......"
La Tĩnh trợn to mắt há hốc mồm. Đây là cuộc trò chuyện giữa cô ta và con bạn thân trong phòng thử đồ hôm nọ, tại sao lại bị đem tới tận đây được chứ ?
"ông xã, không phải vậy, anh nghe em giải thích ——"
Người đàn ông đã tức giận đến mức run rẩy, vung tay lên tát cho cô dâu một bạt tai.
"mày dám đánh tao, bà đây liều mạng với mày !"
Lần này thì vui rồi, người thân bạn bè ở dưới sân khấu cũng đồng loạt xông lên, có vài người còn lấy điện thoại di động ra chụp hình, "chờ tớ đăng lên Weibo, nói không chừng còn có thể trở thành video hot nhất trên mạng."
Hứa Tình Thâm đẩy ghế ra đứng dậy, sải bước đi ra ngoài. Tưởng Viễn Chu cũng đuổi theo cô.
Bước ra khỏi nhà hàng, anh thấy Hứa Tình Thâm đang ngồi trên bậc thềm, hai vai không ngừng run rẩy. Tưởng Viễn Chu bước từng bước đi tới, "tại sao lại khóc, chẳng lẽ còn chưa hả giận sao ?"
"không phải vậy."Cô vùi mặt vào đầu gối, cất tiếng nói mơ hồ.
"vậy tại sao lại khóc ?"Giọng điệu của anh nôn nóng dồn ép.
Hứa Tình Thâm ngồi thẳng người dậy, hai tay che kín khuôn mặt của mình, nước mắt đang tùy ý tuôn rơi, "anh nói không sai, tôi vẫn chưa bao giờ tháo gỡ được vướng mắc này ở trong lòng. Tôi có rất ít bạn bè thân thiết. Thời cấp ba có vài người, sau đó đều bị mất liên lạc hết. Đến khi lên đại học tôi cũng không dám gần gũi với ai cả. Tôi chỉ sợ có một ngày nào đó, quá khứ của tôi đột nhiên bị tiết lộ ra trước mặt mọi người......"
Tưởng Viễn Chu đứng ở bên cạnh cô. Hứa Tình Thâm lau khô nước mắt, ngẩng mặt lên đối diện với ánh mặt trời. Những tia nắng lấp lánh rơi vào khuôn mặt trơn mịn như ngọc của cô, xinh đẹp đến mức động lòng người, "Tưởng Viễn Chu, tôi đột nhiên cảm thấy......"
"thấy cái gì ?"
"thật là thoải mái, cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy thoải mái như vậy."
Tưởng Viễn Chu không khỏi cười nhạt lên tiếng, "tại sao trước đây tôi lại không nhận ra trong lòng em cất giấu nhiều chuyện như vậy nhỉ ?"
"có phải rất bội phục tôi hay không ?"Hứa Tình Thâm nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, "từng bước một tôi đều nhẫn nhịn vượt qua được hết."
Người đàn ông không trả lời, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Hứa Tình Thâm đứng dậy, vỗ vỗ hai tay, "Tưởng tiên sinh, cám ơn anh."
"chỉ cần em mở miệng nói một tiếng, tôi có thể khiến cho cô ta thảm hại hơn nữa."
"không cần đâu, "Hứa Tình Thâm vươn tay ra kéo bàn tay của Tưởng Viễn Chu lại, "vậy là đủ rồi. Xét cho cùng, tôi cũng không phải là Thánh mẫu. Sự việc kia vẫn luôn giống như một cái gai cắm ở trong lòng tôi. Tôi có oán hận, tôi không buông bỏ được. Thế nhưng bây giờ thấy cô ta gặp chuyện như vậy, tôi thật sự rất vui vẻ !"
"em thật xấu xa."Tưởng Viễn Chu cười nói.
"không ai bắt buộc tôi nhất định phải tha thứ cho kẻ ác cả."
Độ cong nơi khoé miệng của Tưởng Viễn Chu hoàn toàn kéo rộng ra, "Hứa Tình Thâm, tôi rất thích em như thế này, lúc làm người tốt thì không quá mù quáng, lúc làm kẻ xấu lại hư hỏng có chừng mực."
Người đàn ông không hề nhận ra rằng, chữ " thích " này lại được phát ra từ tận sâu trong đáy lòng của anh.