Editor: Chi Misaki
Tiếu Nhiễm đem lát bánh mì quét bơ tỏi trong có vị cá tuyết cuộn thành hình sandwich đưa tới trước mặt Cố Mạc: “Anh cũng ăn đi!” Cố Mạc nhìn thoáng qua Tiếu Lạc, hưởng thụ cắn một ngụm: “Ăn rất ngon!”
”Cũng không nhìn xem là ai đút anh ăn.” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo nói.
Cố Mạc xoa xoa mặt Tiếu Nhiễm: “Biết rồi, nhanh ăn đi, ăn xong còn giúp anh chọn kính mắt.”
”Muốn em giúp anh chọn?” Tiếu Nhiễm thật cẩn thận hỏi lại. Trời ạ, cô còn nhớ rõ cái kính mắt kia bị cô ném cho vỡ vụn. Lâu như vậy rồi mà cô còn không nhớ ra là phải chọn giúp anh một bộ. Mấy ngày nay anh xem văn kiện, đôi mắt có thể cảm thấy khó chịu hay không? Tiếu Nhiễm đột nhiên tràn đầy tự trách. Cô căn bản là không có quyền ghen tị với Tưởng Y Nhiên vì đã tặng đồ kỷ niệm cho anh.
Cố Mạc gật gật đầu, bên môi có chút ý cười nhợt nhạt.
Anh vậy mà không có trách Tiếu Nhiễm, trong lòng thậm trí muốn quên đi những ân oán kia. Anh đây là càng ngày càng để ý Tiếu Nhiễm rồi.
”Anh không sợ em sẽ chọn đồ rất xấu sao?” Tiếu Nhiễm vui vẻ cười hỏi.
Tưởng Y Nhiên vốn là đưa cho anh kính mắt vô cùng xấu, cô ấy không hi vọng một đại soái ca như Cố Mạc lại bị người con gái khác nhìn thấy.
”Không sợ. Chỉ cần kính mắt cứng rắn là được.” Cố Mạc nói xong, liền bắt đầu ăn cơm.
Tiếu Nhiễm vui vẻ cắn một ngụm sandwich trong tay Cố Mạc, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Có lẽ một ngày nào đó Cố Mạc cũng sẽ yêu cô.
Bởi vì Cố Mạc vừa mới nói muốn đi chọn kính mắt, cho nên ăn cơm xong Tiếu Lạc liền xấu hổ muốn về.
”Chị, anh rể, em về đây.”Tiếu Lạc cầm áo khoác vẫy tay với hai người.
”Đợi một chút!” Tiếu Nhiễm gọi Tiếu Lạc lại, chỉ vào mấy cái túi lớn túi nhỏ trên bàn nói, “Đem túi sách GUCCI của cô mang về đi.”
”Những thứ này đều là em mua cho chị. Nếu chị không thích thì tiện thể ném đi đi.” Tiếu Lạc nói xong liền muốn rời khỏi.
Tiếu Nhiễm lạnh mặt nói: “Tài chính của ba hiện tại đang gặp khó khăn. Về sau cô cũng không cần phải tiêu sài bậy bạ như vậy nữa. Mấy thứ này đều mang hết đi.”
Bị Tiếu nhiễm răn dạy một trận, trên mặt Tiếu Lạc lúc trắng lúc xanh, ngượng ngùng cúi đầu cầm mấy túi lớn nhỏ: “Chị, em biết rồi. Em sẽ cầm đi.”
”Đi đi.” Tiếu Nhiễm không kiên nhẫn vẫy vẫy tay ý bảo Tiếu Lạc rời đi.
Sau khi Tiếu Lạc rời đi, Cố Mạc liền tươi cười từ phía sau ôm lấy thắt lưng cô: “Bà xã của anh càng ngày càng hiểu chuyện rồi.”
”Con người chung quy lại cũng cần phải trưởng thành. Người tùy hứng không hiểu chuyện trước kia đã chết. Em hiện tại là Niết Bàn Trọng Sinh.” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo nói.
Trước kia cô thật sự không có quan tâm đến chuyện ba vất vả làm rụng, chỉ biết hưởng thụ toàn bộ những thứ ba cho.
” Phượng Hoàng Trùng Sinh?” Cố Mạc nở nụ cười.
Tiếu Nhiễm nghiêng đầu sang chỗ khác, cười cười nhìn Cố Mạc gật gật đầu: “Đương nhiên!”
”Em thật sự càng ngày càng đáng yêu khiến người ta không nỡ buông tay rồi.” Cố Mạc hôn Tiếu Nhiễm một phen, nói”Đi lên mặc quần áo, chúng ta lập tức xuất phát.”
Tiếu Nhiễm cười gật đầu.
Trong lúc Cố Mạc còn đang quan sát cảnh vật xung quanh, Tiếu Nhiễm liền lôi anh đi chọn gọng kính. Cô cố ý chọn một cái gọng kính cực kỳ xấu, nghịch ngợm đưa đến trước mặt Cố Mạc: “Chú, anh nhìn xem cái này như thế nào?”
”An toàn.” Cố Mạc tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Tiếu Nhiễm, nhàn nhạt cười nói.
”Có một chút cảm giác cổ xưa. Giống như đang ở thế kỷ ba mươi vậy.” Tiếu Nhiễm ôm bụng, vui vẻ cười rộ lên.
Gọng kính này đích thực là “An toàn”, nó toàn bộ che khuất vẻ đẹp trai hằng ngày của Cố Mạc. Người từ xa nhìn lại còn tưởng Cố Mạc là ông già, bởi vì đây đích thực là kính lão mà.
”Em không phải là cố tình nghĩ cách làm cho anh xấu đi sao?” Cố Mạc vò rối mái tóc của Tiếu Nhiễm, cười nói.”Anh không có ý kiến.”
”Là làm xấu. Bộ dáng này của anh đứng bên cạnh em, ai không biết còn tưởng là ông nội mang theo cháu gái ra ngoài. Không được, thật mất mặt. Vẫn là đổi một bộ khác đi.” Tiếu Nhiễm cười khẽ nói.