Editor: Quỷ Quỷ
“Em dám!” Cố Mạc đột nhiên phanh lại, muốn quát Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm giơ ngón trỏ lên trước mặt anh quơ quơ:”Ông Mực, béo vì nuốt lời.”
Cố Mạc dùng sức hít sâu, nén lại lửa giận, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm liếc mắt một cái:”Em đang chọc giận anh.”
Tiếu Nhiễm dẩu cái miệng nhỏ nhắn, buồn bực nhìn Cố Mạc:”Em ghen tị với Tưởng Y Nhiên, tuy em biết em không có tư cách và quyền ghen tị.”
Cô cũng biết mình không thể nói thêm gì nữa, vì chính cô là người đâm chết Tưởng Y Nhiên, cô làm sao có tư cách chen vào giữa hai người bọn họ? Nhưng cô đã yêu Cố Mạc, Cố Mạc vẫn nhớ đến Tưởng Y Nhiên như vậy cô sẽ không thoải mái, giống như cổ họng bị cái gì đó đâm vào, ngay cả hít thở bình thường cũng thấy đau.
Cố Mạc không nói gì, trong ánh mắt lộ ra đau lòng. Anh một tay kéo Tiếu Nhiễm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
“Nếu em thực sự phá hư những gì thuộc về cô ấy, anh sẽ đánh em sao?” Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Cố Mạc.
“Không nỡ. Cùng lắm chỉ quát em hai câu.” Cố Mạc nhéo hai má Tiếu Nhiễm, giọng khàn khàn nói.
“Biết rồi.” Tiếu Nhiễm rời khỏi Cố Mạc, chải chuốt lại tóc tai nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô nên sớm hiểu ra rằng dù có thế nào cô cũng không thể sánh bằng Tưởng Y Nhiên, chỉ toàn là tự rước lấy nhục nhã.
Cô rất coi trọng chính mình.
Cố Mạc nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, bàn tay muốn chạm vào mặt cô nhưng lại thôi:”Nha đầu, anh và cô ấy có với nhau hai mươi mấy năm tình cảm.”
“Em biết. Em với anh mới biết nhau vài ngày! Tại em không biết tự lượng sức mình.” Tiếu Nhiễm tự giễu nói.
Cố Mạc lâm vào trầm mặc, dường như đang tự vấn điều gì. Nửa ngày mới mở miệng:”Nha đầu, anh không phủ nhận vết thương trong lòng anh còn chưa vơi đi. Nhưng hiện tại có em rồi anh lại thấy rất tốt.”
“Chú, em muốn vĩnh viễn là cái giằm trong tim anh.” Tiếu Nhiễm cuộn tròn trong ghế dựa yếu ớt nói.
“Cái gì?” Cố Mạc nhíu mày không hiểu.
“Đâm anh, làm cho anh và em cùng đau.” Tiếu Nhiễm giương đôi mắt đẹp, u oán nhìn Cố Mạc.
“Con nhím nhỏ! Giờ đây em đang đâm vào tim anh.” Cố Mạc một lần nữa ôm Tiếu Nhiễm vào trong lòng.
“Không cảm giác thấy.” Tiếu Nhiễm hừ một tiếng. Anh đau lòng đều là vì Tưởng Y Nhiên, cô làm gì có bản lĩnh làm đau anh chứ?
“Không nỡ làm em phải khóc, không nỡ làm đau em, muốn ôm em nhưng lại muốn chạy trốn em.” Cố Mạc thở dài thật dài,”Anh cũng không biết phải đối mặt với em như thế nào. Ở công ty mọi người đều trông cậy vào anh nhưng anh lại liên tục thất thần. Nha đầu, chúng mình làm hòa đi.’
“Ai bảo anh ác với em!” Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, hung hăng nói:”Anh dám đánh em, em sẽ cắn nát tim anh.”
“Phá thì đã phá rồi.” Cố Mạc cầm tay cô đặt lên lồng ngực mình, “Ngày nào cũng đau.”
“Đáng đời!” Tiếu Nhiễm hừ một tiếng, nhưng ánh mặt đẹp vẫn không giấu được sự đau lòng sâu sắc. Cả ngày hôm qua cô đều ngửi thấy mùi máu, có lẽ vết thương của anh không nhẹ.
“Em phải bồi thường cho anh!” Cố Mạc nâng gương mặt Tiếu Nhiễm lên, thanh âm thô cứng.
Nhìn thấy đôi môi mỏng của Cố Mạc đang chậm rãi tới gần, Tiếu Nhiễm lập tức thẹn thùng lấy tay che miệng anh:”Đừng! Anh làm nhòe hết son của em mất.”
Cố Mạc trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm nửa ngày, hối hận vì đã làm cho cô trở nên xinh đẹp như vậy. Nếu là măt mộc bình thường, anh sẽ cho cô biết phải hôn như thế nào.
“Ông Mực, mau lái xe! Không thể để cho các nhân viên trong công ty phải chờ đợi một mình anh.
Nhìn đến Cố Mạc cố gắng tỏ ra nghiêm nghị, vẻ mặt bất mãn, Tiếu Nhiễm không nhịn được nghịch ngợm cười ra tiếng.
“Em làm anh muốn nổi điên!” Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm thật chặt, sau đó mới khởi động xe phóng đi.