editor: Xẩm Xẩm
“Lớp trưởng, cậu cũng vừa đến?” Tiếu Nhiễm cười chào hỏi Ninh Hạo.
Ninh Hạo nhẹ nhàng uhm một tiếng, có vẻ đăm chiêu xoay người đi vào trong.
Tiếu Nhiễm cảm giác được Ninh Hạo cực kỳ không vui, lặng lẽ nhìn anh một cái: “Lớp trưởng, mỗi người đều có thể có khó khăn, chỉ cần nói ra sẽ có người giúp được.”
Đột nhiên Ninh Hạo đứng lại, đưa lưng về phía cô nói: “Cậu quan tâm mình sao?”
“Hai chúng ta học cùng từ lúc đi nhà trẻ, đương nhiên mình quan tâm cậu rồi, lớp trưởng, chắc là không phải cậu gặp khó khăn chứ?” Tiếu Nhiễm không chịu để tâm chuyển tới trước mặt Ninh Hạo, quan tâm nhìn anh: “Nói không chừng mình có thể giúp được cậu.”
Ninh Hạo lắc đầu: “Muốn đánh chuông rồi.”
“A...chạy mau.” Lúc này Tiếu Nhiễm mới nhớ tới hôm nay mình đi muộn, khẩn trương túm lấy cánh tay của Ninh Hạo, liều mạng chạy về hướng phòng học.
Ninh Hạo nhìn thoáng qua cánh tay của mình bị cô túm lấy, sắc mặt u ám giờ mới dịu đi một chút, hai hàng lông mày tuấn mỹ giãn ra, khóe môi nâng lên một nụ cười yếu ớt.
Cố Mạc dùng nụ hôn kia để cảnh cáo anh tiếu Nhiễm là của Cố Mạc, chẳng lẽ anh sẽ vì thế mà chịu thua sao?
Thế sự vô thường, nhân sự dễ dàng thay đổi.
Người nào với người nào bạch đầu giai lão đến cuối cùng vẫn chưa rõ.
Nếu như anh dễ dàng thay đổi như thế, chỉ như thế đã bị đánh bại, thì liền không phải là con trai của Ninh Hướng Thiên nữa rồi.
Tiếu Nhiễm và Ninh Hạo vừa ngồi xuống, giáo viên liền đi tới, bắt đầu giảng bài. Qua tầm mười phút, một tiếng đập cửa liền ngắt lời giáo viên.
Giáo viên mở cửa, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang cầm một phần ăn của KFC, nhăn mày lại: “Xin hỏi anh tìm ai>?”
“QUấy rầy một chút, tôi tìm Tiếu Nhiễm.” Cố Mạc đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn về phía Tiếu Nhiễm: “Bữa sáng của em!”
Tiếu Nhiễm xấu hổ đứng lên, trước cái nhìn của toàn bộ lớp đi đến trước cửa, như là ăn trộm đoạt lấy phần ăn trong tay Cố Mạc, nhỏ giọng nói cảm ơn sau đó khẩn trương xoay người chạy về chỗ ngồi.
“Đây là chồng của Tiếu Nhiễm sao?”
“Ai nha, má ơi, đẹp trai quá?”
“Cực gioir1”
“Tổng giám đốc bá đạo!”
...
Hạ Minh tràn ngập ghen tỵ trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm. Cô rõ ràng có một người chồng như thế, vì sao còn vẫn chiếm lấy lớp trưởng? Lấy lớp trưởng để tăng thêm tự tin sao?
Cố Mạc nhìn thoáng qua Ninh Hạo bên cạnh Tiếu Nhiễm, mày kiếm nhíu lại.
Ninh hạo kiêu ngạo cười yếu ớt, nghênh đón ánh mắt của Cố Mạc, không lùi bước.
“Quấy rầy rồi.” Cố Mạc nói tiếng xin lỗi với giáo viên, sau đó xoay người rời đi.
Ánh mắt của giáo viên phức tạp nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, lại quay lại tiếp tục giảng bài.
Tiếu Nhiễm đặt bữa sáng vào trong bàn, miễn cho cả lớp ngửi thấy mùi lại không có tâm trạng nghe giảng.
Cố Mạc vậy mà lại chú ý tới việc cô không ăn sáng mà cố ý cầm bữa sáng qua đây. Cô có thể cảm động sao?
“Tiếu Nhiễm, không cần phải bởi vì lần này kiểm tra đứng thứ ba ở lớp mà kiêu ngạo!” giáo viên mất hứng điểm danh.
Giáo viên không phải quá toàn vẹn ý tứ nhìn cô, lại tiếp tục giảng bài.
“Anh ta đối với cậu rất tốt sao?” Ninh hạo viết xuống mấy chữ trên giấy, sau đó đưa đến trước mặt cô.
Tiếu Nhiễm gật đầu, nghĩ lại, lại lắc đầu.
“Không tốt.” Ninh Hạo hơi hất mày, thật sự nhìn cô.
“Xoàng.” Tiếu Nhiễm nhấp môi dưới, nhanh chóng viết xuống: “Hạnh phúc rất gần trong tầm tay, nhưng lại cảm giác có 1mm khoảng cách, có thể mình chưa thấy được.”
Viết xong những lời này, Tiếu Nhiễm lại bắt đầu im lặng.
Có lẽ đúng là cô kỳ vọng quá nhiều, muốn trong lòng anh chỉ có mình cô. Nhưng rõ ràng là cô đã đến muộn.