Editor: Quỷ Quỷ
Tiếu Nhiễm xuống xe, nói với Ninh Hạo đang ngồi bên trong: “Lớp trưởng, cảm ơn cậu đã đưa tớ về.”
“Đi vào nhà đi thôi!” Giọng nói Ninh Hạo mềm mỏng cười cười. Lúc tan học nhìn thấy Tiếu Nhiễm đang lén lút trốn trong đám học sinh phía ngoài cổng trường, anh liền kéo cô qua một bên quan tâm hỏi cô làm sao vậy. Cô nói không muốn bị tài xế nhìn thấy, anh liền đưa cô về nhà.
“Cậu đi đi rồi tớ vào.” Tiếu Nhiễm kiên trì nói.
Ninh Hạo lo lắng nhìn Tiếu Nhiễm:”Không muốn vào nhà sao?”
“Không phải.” Tiếu Nhiễm lập tức phủ nhận, cười nói,”Tớ chỉ là muốn nhìn cậu rời đi thôi.”
Ninh Hạo nghiêm túc nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, nhìn không thấy sơ hở gì liền nhắc tài xế lái xe đi.
Chờ xe của Ninh Hạo đi rồi, Tiếu Nhiễm đeo cặp xoay người nhìn vào biệt thự, đứng tại chỗ do dự một lúc lâu.
Phải về rồi sao?
Quay về mà không ai thèm để ý thì còn ý nghĩa gì?
Cô đá một hòn đá dưới chân, vẻ mặt cô đơn. Xoay người, chạy về phía phố buôn bán cách đó không xa. Cô muốn hòa vào đám đông để quên đi cô đơn.
Đi dạo trên đường hơn một giờ, đi đến gót chân đều đau đớn, cô mệt mỏi đi vào quán cà phê 24 giờ, chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
Gọi một tách cà phê, cô liền gục xuống bàn, lấy ngón tay vẽ vẽ lên bàn thủy tinh. Cô bỗng ý thức được mình đang viết tên của Cố Mạc, cắn môi.
Cô bất tri bất giác quan tâm đến Cố Mạc như vậy.
Nhưng người ta vốn không cần!
Trong lòng Cố Mạc chỉ có Tưởng Y Nhiên, cô ngay cả nhắc tới tên của Tưởng Y Nhiên cũng bị mắng.
Không được!
Cô không thể bị uất ức như vậy!
Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao?
Lại còn là một lão già ba mươi tuổi!
Cô cũng không xấu đến mức không có ai yêu, cô khó chịu làm cái gì?
Cô gọi phục vụ, gọi cho mình một đống đồ ăn.
Cô liều mạng nhồi thức ăn vào miệng, dường như muốn ăn luôn cho cả bữa trưa chưa ăn.
Trong lúc Cố Mạc lái Maybach đi khắp nơi tìm kiếm cô thì cô ngồi đây vừa ăn cơm vừa khóc.
Tiếu Nhiễm lau mạnh nước mắt trên mặt, quở trách bản thân:”Ngu ngốc, ăn cái bánh ngọt cũng nghẹn!”
Cô còn sợ không có người yêu sao?
Tại sao yêu lại khó khăn như vậy?
Sau khi uống một ngụm cà phê to, cô dùng sức vỗ ngực.
Không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy bản mặt kia của Cố Mạc, cô liền lấy sách giáo khoa ra làm bài tập. Lúc dùng IPAD tra cứu tài liệu thì thấy QQ sáng lên, có tin nhắn của Cố Mạc. Có nên mở ra xem không? Tiếu Nhiễm do dự nửa ngày, cuối cùng cũng không nhịn được, ngón tay vuốt một cái, mở tin nhắn ra.
“Vì sao không về nhà?”
“Vẫn còn tức giận sao?”
“Nói cho anh biết em đang ở đâu?
“Chết tiệt! Trả lời tôi!”
“Nha đầu, nói cho anh biết em ở đâu. Anh đón em về nhà!’’
……
Có mấy chục tin nhắn của Cố Mạc, tất cả đều hỏi cô đang ở đâu.
Tiếu Nhiễm đóng của sổ QQ lại, không muốn trả lời Cố Mạc.
Anh cho cô một cái tát sau lại muốn cho cô một viên kẹo ngọt?
Cô cũng không phải người không có khí phách như vậy!
Làm xong bài tập, cô ngáp một cái, liền gục xuống bàn ngủ.
Trong mơ, Cố Mạc bởi vì cô xông phải rạp chiếu phim gia đình hủy hết tư liệu phim và truyền hình mà hung hăng đánh cô. Cô tủi thân nói to “Tôi muốn ly hôn.”
Cố Mạc vừa dừng xê liền nhanh chóng nhảy xuống, sốt ruột chạy vào quán cà phê.
Khi anh đứng ở trước mặt Tiếu Nhiễm đâ thấy trên mặt cô đầy nước mắt thì lộ ra vẻ mặt đau lòng. Anh cởi áo khoác khoác cho cô rồi đỡ cô đứng lên, đeo cặp sách lên lưng, ôm lấy cô ngồi vào ghế sau, cẩn thận giống như đang nâng đồ sứ quý giá.