Lúc ấy Trần Lộ Chu mặc một bộ quần áo màu đen, dáng người gọn gàng, mảnh khảnh cao ráo, vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen trên đầu, chỉ là thay đổi thương hiệu. Đa số quần áo của cậu đều dùng của thương hiệu này, dù không nổi tiếng nhưng có không ít nam sinh ở Nhất Trung mặc nó.
“Cậu ấy đẹp trai quá, cũng kiên nhẫn với em trai ghê.” Một cô gái gần đó không biết tình hình thốt lên.
Trần Tinh Tề thích thú chăm chú lắng nghe. Anh trai của nó luôn là một người kể chuyện giỏi, càng nói bằng giọng hời hợt càng khiến người khác cảm thấy khó chịu, cu cậu đang định hỏi xem siêu sao đó là ai thì Trần Lộ Chu đã thờ ơ khoanh tay, cúi đầu, liếc khẽ nó một cái, “Tám trăm tệ, sẽ nói cho mày biết đáp án.”
Trần Tinh Tề nổi quạu, “Khốn khϊế͙p͙, em vừa đưa cho anh tám trăm rồi mà.”
Không biết là do bị bệnh hay là do không hợp đất đai mà Trần Lộ Chu không có quá nhiều hứng thú, lúc ấy chỉ ho một tiếng, dùng chiếc cằm bạc tình tình bạc nghĩa chỉ về hướng dẫn viên du lịch đứng ở cửa, “Vậy mày bảo cô ấy hướng dẫn đi, với cường độ công việc của chúng ta hai ngày hôm nay, đổi ra nhân dân tệ ít nhất cũng mất một ngàn, anh vừa hỏi rồi.”
Trần Tinh Tề biết sau khi anh trai mình “chia tay” với chị gái kia liền đâm ra ám ảnh với việc kiếm tiền, đi trên đường, ai nhờ anh ấy chụp ảnh cũng vô tư lấy với giá một trăm rưỡi bốn tấm, mấy chị gái trong tổ chương trình còn bỏ tiền ra thật. Đặc biệt là một nhà sản xuất khác, nghe nói chị ta mới là giám đốc sản xuất của chương trình, có bối cảnh gia đình thâm hậu, nhưng vừa mới ly hôn, được chia tài sản tận mấy trăm triệu, trông rất xinh đẹp và quyến rũ. Chị ta đứng trên boong tàu vừa tạo dáng vừa bắt chuyện với Trần Lộ Chu, “Chụp hình mất tiền, vậy cho chị sờ một cái có mất tiền không?”
“Sờ vào đâu?” Khi ấy Trần Lộ Chu đang chỉnh ánh sáng, lười biếng trả lời một câu.
“Cậu nói xem?” Chị ta đã ám chỉ rất đầy đủ rồi, trong mắt hiệu lên sự phấn khích.
“Không được đâu, dạo này thất tình, nhìn cái gì cũng không có cảm giác, huống chi là chị.”
“Thất tình sao?” Giám đốc sản xuất lấy trong túi ra một điếu thuốc, lúc hít vào, ánh mắt hơi nheo lại, làn da được chăm sóc kỹ càng, khóe mắt đầy đặn thanh tú, không có một vết chân chim. Chị ta cảm thấy đứa con trai này của Liên Huệ thật là chảnh, càng nhìn càng thấy đẹp, vốn muốn nói đùa đôi câu, bây giờ lại thực sự tò mò, “Là cô bé nào mà kiêu ngạo quá vậy, chia tay với cậu sao? Chị không tin, là cậu đá người ta trước đúng không.”
“Vậy có lẽ tôi đã gặp phải người kiêu ngạo nhất trên thế giới rồi, đã gửi ảnh cho chị, xóa Wechat đây.” Trần Lộ Chu cất điện thoại vào trong túi.
Kết bạn với nhiều người như vậy, chị ta là người duy nhất bị xóa. Ngay cả tiền cũng không nhận.
“Sao lại xóa Wechat?” Chị ta vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra, không hài lòng lẩm bẩm, “Chị là đồng nghiệp của mẹ cậu đấy.”
“Tôi sợ chị quấy rối tôi thôi, đồng nghiệp của mẹ tôi không có ai nói muốn sờ tôi đâu.” Cậu dựa vào lan can của boong tàu, nói với vẻ mặt thản nhiên không biết nhột.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trông cậu giống mẹ cậu thật đấy.”
“Giống ư?”
“Rất giống.”
Lúc ấy Trần Tinh Tề có cảm giác như mình vô tình bước vào thế giới thẳng thắn của người lớn, cũng vào chính lúc này, cu cậu mới giật mình bừng tỉnh, nhận ra rằng, nó đã nghĩ rằng anh trai cũng giống như mình, còn là một đứa trẻ. Nhưng trong những ngày tháng nó mắc kẹt trong thế giới màu hồng, thì anh trai nó đã lặng lẽ trưởng thành, thậm chí còn có thể đối phó với những trò quấy rối của những con người phiền phức này một cách dễ dàng. Tuy nhiên, có lẽ từ nhỏ Trần Lộ Chu đã quen với điều này rồi, trước đây trong lúc ăn cơm cùng Trần Kế Thân, cũng có không ít cô chú lấy ngoại hình ra để trêu chọc cậu.
Có lẽ đã trải qua những trường hợp như thế này quá nhiều, nên mặc dù cậu chưa từng nghiêm túc yêu đương, nhưng vẫn am hiểu tường tận cách tán gái. Hồi trước lúc Trần Tinh Tề thích cô bé Thiến Thiến cùng lớp, còn từng học hỏi cậu, ông anh trai kiêu ngạo của nó nói, “Con gái phải nhử chứ sao nữa, mày lì lợm la ɭϊếʍƈ thế là không được.”
Nhử như thế nào?
Lúc ấy Trần Lộ Chu đang xem thi đấu, đúng lúc trên bàn có miếng dưa hấu, mới ăn được một miếng, sau đó Trần Lộ Chu lấy cái thìa ra xúc một miếng cho cu cậu, mắt chăm chú xem TV, trên tay vẫn cầm chiếc thìa, thuận miệng hỏi, “Có ngọt không?”
Trần Tinh Tề lắc đầu, nói phần giữa là ngọt nhất, em muốn ăn phần giữa.
Trần Lộ Chu không cho nó ăn nữa, ném thìa vào trong miếng dưa hấu, dựa lưng vào ghế sô pha tiếp tục xem thi đấu, ung dung ném một câu tổng kết cho nó, “Đã hiểu chưa? Cứ đút từng miếng, đừng đưa hết cả quả dưa hấu cho cô ấy. Ai mà chẳng biết phần giữa quả dưa hấu là ngọt nhất.”
Lúc đó Trần Tinh Tề đột nhiên nhận ra, quả thật là vậy, cho nên nó vẫn luôn cảm thấy anh trai mình đã biết yêu rồi. Mấy hôm nay thấy trạng thái của cậu cũng không quá tệ, chỉ là cách nói chuyện rất chướng tai, Trần Tinh Tề không dám gây sự với cậu, đang hùng hổ định bỏ tiền, thì bà Liên Huệ lại gọi điện thoại tới, bảo bọn họ quay trở lại, cảnh quay bên kia đã kết thúc, bọn họ đã sẵn sàng trở về khách sạn.
Trần Lộ Chu đáp vâng, đang chuẩn bị cúp máy thì lại nghe thấy hai tiếng nổ “đùng đùng” bất ngờ vang lên từ trong điện thoại, Trần Lộ Chu cũng sửng sốt một lát, lập tức phản ứng lại: “Mẹ, là tiếng súng sao?”
Trần Tinh Tề sợ đến mức mất hồn mất vía, sợ co mình vào trong ngực của Trần Lộ Chu, nhỏ giọng nói: Anh ơi, em sợ. Trần Lộ Chu ôm lấy nó, xác nhận lại tình hình với mẹ cậu, nhưng có lẽ Liên Huệ đã sợ đến mức làm rơi điện thoại rồi. Trần Lộ Chu nghe thấy trong loa có mấy tiếng súng nổ vang dội, sau đó là những tiếng bước chân dồn dập, có vẻ như có người bước qua điện thoại của bà, khoảng một phút sau, Liên Huệ mới nhặt điện thoại lên, hơi thở dồn dập, giọng nói cũng run rẩy chưa từng có, vội vàng hoảng sợ gọi tên cậu, “Lộ Chu, Lộ Chu.”
Trần Lộ Chu bắt một chiếc xe, nhét Trần Tinh Tề còn đang tái nhợt và run rẩy vì sợ hãi vào, “Mẹ, con ở đây, Trần Tinh Tề không sao.”
“Con thì sao, con có sao không?”
“Bọn con đều ổn, ở đây cách chỗ mẹ khá xa.”
Cổ họng Liên Huệ phát khô. Thật ra người đó ngã ở bên đường đối diện, bất ngờ mà ngã xuống trước mắt bà. Vì không có máu chảy ra nên ban đầu, bà còn tưởng là một chương trình lừa gạt đường phố của nước ngoài, cho đến khi người đó nằm trên mặt đất bắt đầu co quắp, dòng máu đỏ tươi tuôn ra như suối phun, thậm chí Liên Huệ còn ngửi thấy mùi máu tanh.
Đại lộ Castle uy nghiêm, trang nhã, ít người đi bộ, con đường rộng rãi bằng phẳng, lúc này, những tòa lâu đài cổ nguy nga lộng lẫy hai bên đều thấm đẫm sự lạnh lẽo và u ám vì vụ xả súng khủng khϊế͙p͙ này.
Nhiều nhân viên sợ đến mức ngã thẳng xuống đất, người đi đường la hét, ôm đầu trốn chui như chuột. Khóe mắt Liên Huệ khô khốc, bà cố gắng bình tĩnh nói với Trần Lộ Chu: “Con đưa em trai về khách sạn trước đi.”
Xế chiều hôm đó, trên hot search xôn xao bàn tán về vụ xả súng này, nạn nhân là một du học sinh, không biết là dư luận phát triển hay là báo chí đưa tin kịp thời, mấy năm nay, những sự kiện tội ác như thế rất đầy rẫy.
Tổ chương trình của Liên Huệ sau khi được cảnh sát thẩm vấn cũng an toàn rút lui, để lại mấy phóng viên bạo dạn tiếp tục ở lại theo dõi đưa tin tức. Sau khi Liên Huệ và những người khác trở về khách sạn còn bàn bạc xem có nên tiếp tục hành trình hay không, cuối cùng Liên Huệ cũng vỗ tay một cái, cắn răng quyết định tiếp tục, sau khi trở về có lẽ phải báo cáo ngân sách một lần nữa.
Họp xong, Liên Huệ xuống căn phòng dưới lầu tìm hai anh em. Trần Tinh Tề đã ngủ, sợ đến mức trán chảy mồ hôi ròng ròng, giấc ngủ không yên, cứ đá vào chăn bông. Liên Huệ trông có vẻ mệt mỏi nói với Trần Lộ Chu vừa mới tắm xong, “Mẹ sẽ đặt vé máy bay về nước cho các con vào chiều mai, các con về trước hai ngày, ở đây không an toàn.”
“Vâng.”
“Bệnh cảm của con đã tốt hơn chưa?”
Trần Lộ Chu dựa vào cánh cửa phòng tắm, cầm khăn bông lau tóc, đầu tóc rối tung, cả người ướt nhẹp, “Chưa, mùa hè chắc sẽ bị cảm khá lâu.”
“Lát nữa mẹ sẽ mua thuốc cho con.” Liên Huệ đưa tay chạm vào trán cậu, lạnh như băng, bà lại dùng mu bàn tay chạm vào gò má của cậu, không nóng, nhưng lại bất ngờ phát hiện bình như cậu đã gầy hơn rồi. Khuôn mặt cậu vốn nhỏ nhắn, chạm mu bàn tay vào thế này, hình như không sờ được chút thịt nào, “Không sốt là được, bị cảm thì đừng tắm, có phải đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị không?”
Trần Lộ Chu ngoảnh đi, cầm khăn quấn quanh cổ, dựa vào cánh cửa nói, “Con đưa Trần Tinh Tề về, vậy mẹ và bố thì sao?”
“Mấy ngày nữa, mẹ còn hoàn thành việc quay nốt những cảnh còn lại.” Liên Huệ nói, “Hình như bố con sẽ về muộn hơn mẹ vài ngày, mấy hôm nữa ông ấy muốn bay sang Đức.”
“Vâng, vậy bố mẹ chú ý an toàn.” Đuôi tóc dính đầy nước, chậm rãi nhỏ giọt, tình cờ rơi xuống chóp mũi của cậu, Trần Lộ Chu nói xong lại cầm khăn bông trên cổ lau tóc.
Liên Huệ ngước nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng, “Lần đầu tiên mẹ trông thấy con, con mới cao từng này, bây giờ đã sắp cao hơn cánh cửa rồi.”
“Làm gì đến mức ấy, con mới cao 185, cánh cửa này cũng phải hai mét mốt.” Cậu ngửa đầu nhìn lên, yết hầu trên cổ lộ rõ.
“Tết năm ngoái cao 185 phải không, Tiểu Lưu ở chỗ làm của mẹ cao 187, mẹ thấy con cao hơn cậu ấy.”
Trần Lộ Chu cười nhạt, cầm khăn bông lau gáy, nói: “Đi giày là tầm 187, 188.”
Liên Huệ nhìn cậu một lúc, thấy bà không có ý muốn đi, Trần Lộ Chu đoán bà có lời muốn nói, cho nên cũng không lên tiếng, lẳng lặng chờ bà.
Đêm đã khuya, đèn trong phòng ngủ đã tắt hết, Trần Tinh Tề ngủ say, lăn qua lộn lại, gãi cổ, chỉ có đèn trong phòng tắm vẫn sáng, cuối cùng Liên Huệ vẫn không nói gì, suy nghĩ một lúc, cũng chỉ khẽ khàng thì thào: “Có rất nhiều chuyện giải thích cho con con cũng không hiểu được, bởi vì nhất định con sẽ đứng trên góc độ của mình phân tích bố mẹ. Ai cũng vậy thôi, vì bố con cũng đứng trên góc độ của ông ấy để phân tích con, dẫu sao chúng ta cũng không phải là đối phương, trên đời này không có cái gọi là đồng cảm, và không có người nào có thể thực sự hiểu hết được nhau.”
Khoảng một ngày sau khi trở về nước, Trần Lộ Chu về lại căn phòng thuê lấy đồ, lúc đẩy cửa ra vào, một mùi chua xộc vào mặt, mấy hộp mì dưa chua còn dư lại trên bàn đã bốc mùi thối lên rồi. Sau khi đi, cậu đã để lại căn phòng cho Khương Thành mượn vài ngày.
Mùi chua này thật sự làm nghẹt mũi, Trần Lộ Chu không biết là do mũi cậu quá nhạy cảm hay bị làm sao, mà mùi chua cứ quanh quẩn quanh chóp mũi của cậu, làm trái tim cậu khó chịu.
Cậu ngồi trên sô pha một lúc, cúi đầu nhìn sợi dây chun nhỏ trên tay mà đêm hôm đó cậu đã cố ý lấy xuống khi hôn cô. Từ Chi không nhận ra, còn đi tìm khắp nơi chỗ bọn họ hôn nhau. Khi ấy Trần Lộ Chu còn hỏi cô rằng, vứt thứ này đi cậu phải đi làm ni cô hay thế nào, Từ Chi nói, không phải, quan trọng là lần nào tôi cũng làm mất, đây là cái cuối cùng rồi.
Cậu đã biết trước kết quả này mà còn sa vào, ngày đó từ tiệm thịt nướng trở về, Chu Ngưỡng Khởi vẫn còn ở đây thu dọn đồ đạc, vừa vào cửa đã hỏi cậu, “Chia tay thật rồi sao?”
Khi ấy cậu ừ một tiếng, trong lòng lại tự giễu nghĩ, thật ra còn chưa từng thật sự bắt đầu.
Chu Ngưỡng Khởi thở dài, nhét cọ vẽ vào trong túi, “Lộ Thảo à, thật ra ban đầu tôi còn tưởng là cậu chơi cô ấy, sau này mới biết, hóa ra cậu mới là người bị chơi.” Cuối cùng xấu hổ hỏi, “Hai người… đã làm chưa?”
Khi ấy cậu dựa vào ghế một cách vô cùng mất hình tượng, trực tiếp cầm lấy một chai bia rỗng trên bàn ném qua, “Cậu có thể đừng hỏi mấy vấn đề riêng tư này được không!”
“Mẹ kiếp, cậu nói vậy chắc là đã làm rồi.”
Cậu không còn gì để nói, “Tôi đã nói là không. Chỉ hôn thôi, không làm gì khác, dù tôi có yêu đương nghiêm túc với ai, tôi cũng không đến nỗi mới một tháng đã lên giường với người ta, não của cậu biến đâu mất rồi hả. Còn nữa, chuyện của tôi với Từ Chi chỉ đến đây thôi, cậu dám nói cho người khác biết, tôi sẽ giết chết cậu.”
“Dám làm không dám chịu ư.”
“Không phải, dù sao Khánh Nghi cũng nhỏ như thế, tôi sợ người khác truyền đi những lời khó nghe, tôi ở nước ngoài thì không sao, sau này cô ấy cũng phải trở về đây mà.”
“Chậc chậc, hot boy Trần à, cậu chính là đối tượng mập mờ rồi.”
“…. Cút.”
Trần Lộ Chu cảm thấy cậu không nên quay về, khắp nơi trong căn phòng này đều là hơi thở của cô, nhất là chiếc ghế sô pha này, đêm hôm đó khi giúp cô sửa bản thảo trên ghế, thực ra hai người suýt đã đánh nhau. Trần Lộ Chu có thói quen khi viết bản thảo sẽ thêm vào một số câu thơ hợp ngữ cảnh, Từ Chi cảm thấy như vậy rất kỳ lạ, sống chết không chịu thêm vào, “Không thể nói tốt tiếng người được sao?”
Lúc ấy Trần Lộ Chu cũng tức giận, đóng máy tính lại, khuỷu tay lười biếng gác trên ghế sô pha, hiếm có lúc gượng gạo gác hai chân lên nhau, dựa vào ghế, xoa mạnh đầu cô một phen, “Sao hả, xem thường chủ nghĩa lãng mạn của nhóm nhà thơ nhỏ chúng tôi?”
Vốn dĩ hai người còn đang tức giận, cuối cùng bị một câu nói của cậu, làm từ Từ Chi ngã vào trong ngực cậu, tìm một tư thế thoải mái để nói: “Có thể viết ra câu trăng có tròn hay không gì đó thì nhất định không phải là nhà thơ nhỏ rồi, Trần Kiều Kiều.”
Kiêu ngạo mềm mại.
Nhưng đây cũng chỉ là hồi ức.
….
Ngày đó, Trần Lộ Chu ngồi trên ghế sô pha, ngồi từ lúc ban ngày đến ban đêm không trăng, ngọn đèn ngoài cửa sổ đã sáng trưng, con đường cũng sáng rực, nhưng trong nhà chỉ có một màu tối đen. Bóng dáng gầy gò kia thật giống cây ngô đồng trong sân nhỏ, trơ trọi không có lá.
Bên ngoài cửa sổ là những tiếng ồn ào lặt vặt, tiếng xào thức ăn, tiếng mắng mỏ, tiếng khóa xe điện, cùng với tiếng bánh xe lăn qua hòn đá trên đường, là pháo hoa sống động của nhân gian.
Nhưng trong phòng vắng lặng, mọi thứ đều tịch mịch, để mặc cho cái mùi kia xộc lên mặt, mặc cho chóp mũi không kìm được chua xót, mặc cho trong lòng nóng rát như lửa đốt, cũng mặc cho hốc mắt đỏ lên.