Nếu như khởi đầu của bọn họ chỉ là một cậu học sinh phổ thông học giỏi Trần Lộ Chu trong tòa nhà học tập lớp 12 ấy, có lẽ Từ Chi còn có thể nói rằng, cậu hãy làm bạn trai tôi đi. Nhưng bây giờ cô không thể chủ động nói những lời như vậy được.
Từ Chi chưa bao giờ là một người tự cao tự đại, cũng hiếm khi cảm thấy tự ti, hay nói đúng hơn là từ nhỏ đến lớn, không có ai khiến cô cảm thấy mình kém cỏi, bằng không thì cũng không để lại câu danh ngôn kinh điển còn lưu truyền đến tận bây giờ “Tớ xinh đẹp như thế nào các cậu đều biết”. Chỉ khi đối diện với Trần Lộ Chu là lần đầu tiên cô có tâm trạng này.
Cảm giác ấy giống như, cô nghĩ mình đã chiếm ưu thế, cho là trò chơi vừa mới bắt đầu, rồi lại phát hiện đối phương hoàn toàn không cùng máy chủ với cô. Cô cũng không có cách nào biết được, cậu đã gặp bao nhiêu người ưu tú hơn cô trên con đường đi của cậu.
Nếu như cô chủ động lên tiếng xác định quan hệ, cô sẽ không thấy thoải mái, cô cảm thấy mình sẽ kém cỏi hơn. Thậm chí cô còn thể tưởng tượng được rằng, nếu được yêu đương với Trần Lộ Chu, “Từ Chi” sẽ trở nên lo được lo mất như thế nào, đây không phải là kết cục câu chuyện mà cô muốn.
Từ nhỏ lão Từ đã nói với cô rằng thích một người rất dễ, nhưng thích một người ưu tú hơn mình thì lại rất khó, nhất là khi một người có linh hồn độc lập thì lại càng khó hơn.
Cho nên, Từ Chi cảm thấy có thể thỏa thích là được, có thể “chơi” với Trần Lộ Chu một thời gian, cũng không có gì là mất mát đúng không?
**
“Đồng ý với cô ấy rồi à?”
Lúc Trần Lộ Chu về đến nhà, Chu Ngưỡng Khởi đang rảnh rỗi gác chân làm ổ trên ghế sô pha, chơi trò trắng đen với người khác, lúc nói chuyện còn có ý thức tắt mích đi trước, bởi vì dạo gần đây Khương Thành đã quen một em gái mới.
Trần Lộ Chu bước vào cửa thay dép, kéo lê đôi dép đi qua, trực tiếp nhắm mắt lại, ngửa đầu nằm trên lưng ghế sô pha, dáng vẻ như bị kiệt sức, yết hậu lạnh lùng giống như mũi dao nhọn, lăn lộn một hồi rồi mới nói: “Cô ấy chỉ đơn thuần muốn đùa giỡn với tôi mà thôi.”
Chu Ngưỡng Khởi nằm ghế sô pha đơn, ánh mắt rời khỏi màn hình trò chơi nhìn cậu một cái, nói châm chọc: “Cậu thôi đi, rõ ràng là cậu rất hưởng thụ. Nhưng tôi cảm thấy Từ Chi cởi mở hơn cậu, cũng tỉnh táo hơn. Cô ấy không phải kiểu con gái thích quấn lấy người khác. Tôi đã muốn nói với cậu từ lâu rồi, cậu đừng có nghĩ bản thân mình quan trọng quá, không biết chừng sau khi cậu đi, cô ấy lại tiếp tục vui vẻ đi tìm người khác cũng nên. Tôi cảm thấy cô ấy không phải kiểu người chịu được cô đơn lạnh lẽo, cậu nghĩ cậu là Dương Quá sao, người khác vừa thấy cậu là để lỡ trọn đời?”
Trần Lộ Chu tự mắng trong lòng một cậu, mẹ nó tôi là Tiểu Long Nữ mới đúng, ngày nào cũng bị người ta mạnh mẽ hôn. Nghĩ đến đây, cậu đột nhiên mở mắt ra, lười biếng giơ chân lên đạp ghế sô pha đơn mà Chu Ngưỡng Khởi đang ngồi, thản nhiên hỏi: “Tôi xấu không?”
Chu Ngưỡng Khởi:?
Đại khái là Chu Ngưỡng Khởi đơ ra khoảng nửa giây, sau đó nhặt chiếc gối tựa lưng với tốc độ cực nhanh lên, không chút do dự đập mạnh lên người cậu: “Phắn.”
Hôm nay Trần Lộ Chu không dọn dẹp, trên mặt còn bị thương nên không thể chạm vào nước, râu ria xồm xoàm, hai ngày rồi chưa cạo. Lúc nãy trên đường mua nước từ quầy bán đồ ăn vặt trở về, trong lúc vô tình cậu nhìn thấy hình ảnh xấu xí của mình trong gương. Bởi vì vốn không có ý định lộ mặt, cũng không muốn cô biết rằng bộ phim này là do cậu mời, nếu không phải Thái Oánh Oánh không chú ý tới bộ phim, có lẽ tối nay Từ Chi cũng sẽ không phát hiện ra cậu.
Trần Lộ Chu vừa nghĩ đến đây liền nhận được điện thoại của Từ Chi. Cậu đứng dậy đi vào phòng ngủ nghe máy, Chu Ngưỡng Khởi nhìn thấy dáng vẻ thần bí của cậu thì không khỏi trợn mắt, bụng nghĩ, chơi đi, hai cậu cứ chơi đi, tôi thích nghe lén hai cậu nói chuyện điện thoại chắc, thời kỳ trai gái mập mờ thì có gì để nói chuyện đây, cũng đâu phải là ông đây chưa từng trải qua chứ.
Trần Lộ Chu đi vào phòng đóng cửa lại, dựa vào mép bàn, cong một chân, ánh mắt thờ ơ đánh giá cây đàn violin trên tường, nhớ tới buổi tối giúp cô chọn chuyên ngành hôm ấy. Trong điện thoại là giọng nói của cô, trong trẻo và bình tĩnh, không giống như cậu, bị cô hôn đến mức giờ phút này còn cảm thấy rất nóng.
“Về nhà chưa?” Từ Chi hỏi cậu.
Trần Lộ Chu khoanh tay, mất tập trung nhìn cây đàn violin đã nhiều năm không chạm vào, trong lòng nôn nao suy nghĩ, nhân lúc nào đó sẽ kéo một bài cho cô nghe. Cậu cũng không tin cô thật sự có thể vui vẻ tiễn cậu lên máy bay, ngoài miệng thì ừ khẽ một tiếng.
Cô nói, “Tôi với bọn Thái Oánh Oánh đang ăn khuya, cậu tới không?”
Trần Lộ Chu nhướng mày, không biết là ai, “Bọn?”
“Địch Tiêu cùng với bạn gái của cậu ta.” Từ Chi nói.
“Người anh em thích sưu tập sao trời đó hả?” Trần Lộ Chu lục lại trong trí nhớ, có lần Từ Chi đã phàn nàn với cậu.
“Ừ.”
Cậu mỉm cười, nửa đùa nói, “Sự kết hợp kỳ lạ đấy, nghĩ gì vậy hả? Không sợ đánh nhau sao?”
“Lúc nãy đang ăn khuya thì chạm mặt, bạn gái của Địch Tiêu chắc cũng biết ít nhiều về Thái Oánh Oánh, không biết là muốn làm gì mà lại mời chúng tôi cùng ăn chung, Oánh Oánh nóng não đồng ý luôn rồi.” Từ Chi bó tay thở dài, sau đó thật chân thành khách sáo hỏi, “Tôi sợ lát nữa sẽ có đánh nhau, nếu ngài chưa ngủ thì có thể nén lại mệt mỏi qua đây ngăn cản giúp tôi không?”
“Tôi ngăn Thái Oánh Oánh thế nào được.” Cậu làm bộ làm tịch.
“Không phải, là cản tôi, Địch Tiêu vừa mới mắng cậu đấy.”
“…”
Dĩ nhiên là Địch Tiêu không ngờ đối tượng than phiền giữa cậu ta và Thái Oánh Oánh trên Wechat suốt một năm nay, nhân vật làm mưa làm gió ỷ mình đẹp trai mà làm càn ở trường Nhất Trung, sau này lại trở thành “đối tượng mập mờ” của bạn thân Thái Oánh Oánh.
Ban đầu Sài Tinh Tinh đồng ý xác định quan hệ với cậu ta cũng là vì nhìn thấy lịch sử trò chuyện với Thái Oánh Oánh trên điện thoại. Sau này Thái Oánh Oánh còn nhắn tin cho cậu ta mấy lần, có lần cãi nhau với Sài Tinh Tinh, cậu ta không cẩn thật nói lỡ miệng, xuất phát từ tâm lý khoe khoang của đám đàn ông, kể lể việc Thái Oánh Oánh nhắn tin cho cậu ta, ý muốn nói là: Sài Tinh Tinh, cậu không cần quá tài giỏi, có một vài người muốn ở bên tôi đấy.
Nói cách khác, bản tính thấp kém của đàn ông là vậy, có đôi lúc sẽ thấy thoải mái khi nhìn thấy phụ nữ vì mình mà tranh giành tình cảm. Cho nên, khi Sài Tinh Tinh nói muốn cùng ăn khuya với Thái Oánh Oánh, mặc dù cậu ta cảm thấy lúng túng nhưng không cưỡng lại được chút bỉ ổi trong thâm tâm, và đồng ý một cách khá tự mãn.
Vì vậy, khi một vài người thưa thớt ngồi xuống, bầu không khí xấu hổ ngột ngạt dâng trào, nhưng Địch Tiêu lại kiêu ngạo cảm thấy mình là trung tâm duy nhất để các cô gái này có mối quan hệ với nhau, cậu ta đành phải bắt đầu câu chuyện, nhưng cậu ta không có gì để nói, nói đi nói lại cũng chỉ nói được về mấy chuyện trong trường, rồi tự nhiên lại kéo theo cả Trần Lộ Chu.
Từ Chi cúp máy quay trở lại, Địch Tiêu không nhích mông khỏi cái ghế, tư thế cũng không thay đổi, còn tự cho là dáng vẻ “trong sạch” ngồi trên ghế, vừa rót nước cho Sài Tinh Tinh vừa nói liến thoắng, thao thao bất tuyệt tám chuyện về người khác.
“Cậu ta rất đểu, chuyện về Cốc Nghiên cứ nghĩ rằng người khác không biết. Cốc Nghiên bị người ta ném đá tróc da, còn cậu ta chẳng hề nói một câu nào. Nói hai người họ chưa từng yêu đương á, tôi cóc tin đâu.”
“Nhưng Cốc Nghiên vốn là em gái xe buýt, tất cả mọi người đều biết, sau này sẽ là người của giới giải trí, nam sinh có thể có quan hệ với cô ấy thì cũng là pháo vương thôi [ ].”
[ ] Pháo vương: ám chỉ những chàng trai chuyên dùng lời nói đường mật để lừa những cô gái nhẹ dạ cả tin. Cứ hiểu Pháo Vương = Ngô Diệc Phàm cho nhanh nhé.
Địch Tiêu còn dẫn theo một bạn nam khác ngồi bên cạnh, bởi vì lúc này hết chỗ ngồi, ông chủ xếp cho bọn họ một cái bàn lớn mười chỗ, còn có vài người lợi dụng chỗ hở để chen vào. Vị trí ban đầu bên tay trái của Từ Chi vẫn còn trống, sau khi quay lại, chỗ bên cạnh đã bị một nam sinh đeo kính mặc áo Polo ngồi vào, vì vậy cô đi vòng qua ngồi bên phía Thái Oánh Oánh.
Áo Polo không nói tiếng nào, chỉ khi Địch Tiêu nhắc đến cậu ta, cậu ta mới nói một câu là không biết, học thần ở khu Tông Sơn tôi không quen, tôi chỉ biết bạn của cậu ta ở khu nghệ thuật thôi.
Trước đây Thái Oánh Oánh chưa bao giờ phát hiệu Địch Tiêu khiến người ta khó chịu như vậy. Thời điểm lớp 12 còn nói chuyện sôi nổi với cậu ta trên Wechat, chỉ cảm thấy con người cậu ta hơi tự phụ, thích đạp người khác xuống nâng mình lên cao. Khi ấy thích cậu ta nên cảm thấy con người mà, sai chẳng có khuyết điểm, làm gì có chàng trai nào hoàn hảo về mọi mặt.
Nhưng mà mắng Trần Lộ Chu thì thôi, tóm lại là chuyện giữa con trai các cậu chúng tôi không hiểu lắm, nhưng tại sao lại muốn bôi nhọ con gái hả?
Từ Chi cũng rất sốc, thời đại này rồi mà vẫn có thể nghe thấy có người dùng từ xe buýt để miêu tả nữ sinh, có đôi lúc vẫn là các cô gái tự làm nhau xấu hổ, mới khiến những người đàn ông này quen thói kiêu căng ngạo mạn và đáng khinh.
Khi ấy cô khóa điện thoại lại, thực sự nghe không nổi và không thể chịu đựng được nữa. Dù là nói với Sài Tinh Tinh, nhưng ánh mắt thẳng thừng sắc bén nhìn về phía Địch Tiêu ở đối diện, chậm rãi lướt nhìn từ trên xuống dưới như đang chọn mớ cải trắng…
“Hồi trước tôi từng nghe mấy người già có kinh nghiệm nói phải nhìn con trai như thế này, không cần nhìn chỗ khác, chỉ cần xem mông cậu ta có cong, có vểnh hay không. Vì nghe nói người mông cong sẽ chạy rất nhanh, sau này khi về già siêu thị giảm giá, khi cướp trứng gà cậu ta có thể chạy lên trước… Nhưng mà, tôi thấy mông của Địch Tiêu không được rồi.”
Vừa dứt lời, bàn tay Trần Lộ Chu vừa mới đỡ lấy tay nắm cửa của phòng bao, Chu Ngưỡng Khởi đứng phía sau theo bản năng hướng ánh mắt từ từ xuống cái mông của cậu.
Trần Lộ Chu: “…”
Chu Ngưỡng Khởi vỗ bộp một cái: “Từ nhỏ tôi đã nói cậu chạy rất nhanh rồi, đúng không!”