Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta

Chương 37: Gián tiếp, hôn môi

Mặc dù là gián tiếp, giảm giá đi, hai nghìn rưỡi được chứ?
--------------------


Vầng trăng sáng treo trên chân trời, trong không khí đầy mưa không ngớt là tiếng cười nói không ngừng. Sau khi ăn uống no nê, bước chân tán loạn của mọi người làm chim muông bay tán loạn, dường như luôn có những cuộc chơi vô tận kế tiếp.


Trần Lộ Chu chỉ có một mình, cũng không có cuộc chơi tiếp theo, nên cậu khom lưng ngồi trước cửa hàng tiện lợi nhìn nhóm người tụ tập ngoài đường, quan sát người qua lại, tạm biệt nhau, nhìn những con người tràn đầy nhiệt huyết hướng về phía ngày mai.


“Tạch, tạch, tạch…” Từng tiếng vang mạnh mẽ, vỏ lon bia bị cậu bóp bẹp từng cái một, con chó bên cạnh xông lên sủa điên cuồng với cậu, năm sáu người xung quanh quay đầu lại nhìn, “Gây gâu gâu gâu…”


Trần Lộ Chu tự biết bản thân phát ra tiếng ồn tới mức con chó cũng không nhịn được, bị sủa, cậu cười một tiếng như đầu hàng, uể oải giơ tay lên, “Được được được…. Tao sai rồi.”


Vì vậy, cậu ngoan ngoãn đứng dậy, ném hết tất cả lon bia còn dư lại vào trong thùng rác, lúc này tiếng chó sủa mới ngừng.
Đường phố lại khôi phục sự yên tĩnh trong giây lát, ánh trăng lặng lẽ tỏa sáng, ước chừng là sắp đến mùa hè rồi, tiếng ve kêu ngày càng vang dội.


Trần Lộ Chu không đói lắm, ăn nửa cái bánh hamburger rồi ném cho con chó màu vàng bên cạnh. Thực ra cậu chưa ăn cơm tối, có địa chỉ sau khi đánh bóng với Chu Ngưỡng Khởi liền tới phố chợ đêm tìm Từ Chi. Vốn dĩ cậu định mời cô đi ăn khuya, tiện thể lại mời cô đi xem phim điện ảnh. Cậu đã đặt sẵn phòng bao tư nhân ở Bác Hối, à, Bác Hối là một trong những sản nghiệp của lão Trần, nhưng cũng chẳng liên quan đến cậu, lão Trần nói những thứ đó đều để lại cho Trần Tinh Tề, ừm, cậu chưa từng có ý định muốn cướp.


Cậu nghĩ Thái Oánh Oánh còn đang ở đó, nên cậu nghĩ, có lẽ cậu định nhờ Chu Ngưỡng Khởi giúp một chuyện. Nhưng mà để Chu Ngưỡng Khởi giúp đỡ, không chỉ đánh bóng hộ cậu ta, mà ngược lại còn thiếu cậu một nồi lẩu.


À, quên không nói với Chu Ngưỡng Khởi, bây giờ không cần cậu ta giúp nữa rồi.


Trần Lộ Chu theo bản năng đi sờ điện thoại, mới chợt nhớ ra, hình như điện thoại còn đang dán màn hình ở chỗ Thái Oánh Oánh. Vừa rồi trên đường nghe mẹ cậu nói chuyện, quên không cầm về, lúc nãy mua bia ở cửa hàng tiện lợi là cậu dùng thẻ hội viên, cho nên bây giờ mới nhớ tới.


Cậu đang do dự xem có nên dùng điện thoại công cộng gọi hay không.
Sờ thử, trong túi lại không có tiền mặt.
Đổi lại là khi khác, chắc cậu sẽ đi vào mượn điện thoại của nhân viên trong tiệm, nhưng hôm nay, quả thực cậu không muốn nói chuyện với người lạ.


Thực ra thỉnh thoảng cậu cũng sẽ mắc chứng sợ xã hội, nhất là đối với người lạ, cậu cũng không tỏa sáng như bề ngoài của cậu, đặc biệt là trong khoảng thời gian này, cậu luôn cảm thấy mình làm không tốt chỗ nào đó, cho nên lão Trần và Liên Huệ mới muốn đưa cậu ra nước ngoài.
**


Thái Oánh Oánh vừa mới nhét chìa khóa vào trong ổ khóa cửa, điện thoại liền reo lên, “Sao cơ? Cậu muốn hẹn tôi á? Chu Ngưỡng Khởi cậu có bị điên không? Cậu biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Cậu hẹn tôi làm gì? Tôi không đi.”


Trong điện thoại, Chu Ngưỡng Khởi mặt dày, “Đặt phòng lẩu, cậu có tới không.”


Đặt phòng lẩu, bình quân mỗi người mất một ngàn tệ. Thái Oánh Oánh lại cẩn thận từng li từng tí rút chìa khóa ra, rón ra rón rén chui vào trong thang máy, “Chu Ngưỡng Khởi, cậu phát tài rồi? Chỉ có hai chúng ta thôi sao? Có ai nữa không? Trần Lộ Chu có ở đó không? Cậu ta không có ở đấy chứng tỏ Từ Chi cũng không ở. Có thể đóng gói mang về không? Tôi mang cho cậu ấy một ít, nghe nói ở bên đấy được ăn tiết vịt.”


Lúc này Chu Ngưỡng Khởi mới nghe ra có gì đó không đúng, “Trần Lộ Chu không ở chỗ cậu sao?”
“Vừa mới tới, nhưng sau đó mẹ cậu ta cũng tới, cậu ta đi về với mẹ rồi.”


Sau đó, Thái Oánh Oánh nghe thấy Chu Ngưỡng Khởi hắng giọng nói, “Ừ thì… Thái Oánh Oánh này, hay để anh mời cậu đi ăn KFC? Gần đây KFC mới ra món mới, tặng vé cho hai người. Chắc chắn cậu chưa nghe bao giờ.”
“Chu Ngưỡng Khởi, cậu bị điên à. Hơn nửa đêm đùa bỡn tôi?”


“Được được được, cậu đi đi, anh đặt phòng mời cậu.”
….


Thái Tân Hồng ngồi trên ghế sô pha gọi điện thoại cho Từ Quang Tễ, nghi ngờ nhìn ra cửa, rõ ràng vừa nghe thấy tiếng Thái Oánh Oánh nói chuyện bên ngoài, nhưng đợi thật lâu vẫn chưa thấy có người vào, vì thế bèn đứng lên đi qua mở cửa, chẳng thấy bóng ma nào cả.


“Kỳ lạ…” Ông nói với Từ Quang Tễ trong điện thoại, “Rõ ràng tôi vừa nghe thấy tiếng của Thái Oánh Oánh.”


“Oánh Oánh sao?” Dạo trước Từ Quang Tễ nuôi chim, dạo này đang có dấu hiệu chết già, trêu kiểu gì cũng không vui. Ông vừa mang con chim xuống tầng đi dạo một vòng, hết cả hứng thú, lúc này đang ăn chuối tiêu, “Tôi vừa gặp con bé ở dưới lầu, con bé về rồi mà.”


“Chắc là lại chạy ra ngoài rồi.” Ngược lại Thái Tân Hồng không nhắc đến chuyện này nữa, Thái Oánh Oánh cả ngày lẫn đêm đều đi chơi không có nhà, ông tiếp tục nói chuyện công việc với Từ Quang Tễ, “Chuyện này tôi chưa nghĩ ra, vốn cũng không nhanh như thế, chuyện bệnh viện Đồng Sơn làm giả học thuật không phải rất ồn ào sao? Tôi muốn qua đó trước hai ngày xem thử thế nào.”


“Đồng Sơn? Ở tỉnh N nhỉ? Vậy thì có khác nào bị điều đi?” Từ Quang Tễ nói, “Chuyện này tôi không cho ý kiến được, tự ông nghĩ đi. Bệnh viện Đồng Sơn cũng được coi là bệnh viện chuyên khoa số một số hai trong nước, đi nhất định sẽ có ích cho con đường sự nghiệp của ông.”


Cho nên Thái Tân Hồng mới đang chờ ngày mai có điểm thi đại học, nếu Thái Oánh Oánh quyết định đi học lại, chắc chắn ông không thể đi.


“Cuộc đời của hai chúng ta đều dính trên người con gái cả. Chờ hai đứa nó đi, hay là thử cân nhắc tìm người bạn già thử xem, tôi thấy ở độ tuổi hai này hai đứa nó cũng có thể chấp nhận.”


Ánh mắt Từ Quang Tễ thỉnh thoảng lại liếc nhìn cánh cửa yên lặng, không yên lòng nói, “Đúng vậy, chúng ta tìm bạn già còn phải nghĩ đến cảm nhận của chúng nó, sao chúng nó tìm bạn trai không suy nghĩ đến cảm nhận của người làm bố như chúng ta chứ.”


“Đừng lôi Thái Oánh Oánh vào, con bé không yêu đương.”
“Hừ, không yêu sao nửa đêm còn chưa về nhà? Như nhau cả thôi, ông cũng đừng thờ ơ quá.”


Lúc ấy Thái Tân Hồng không thèm suy nghĩ, áo bông nhỏ Thái Oánh Oánh lọt gió người nào mặc người đấy biết, nhưng ngàn lần không ngờ tới…..
Áo bông nhỏ của ông, người khác mặc không hở.
**


Trần Lộ Chu ngồi ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi gần nửa tiếng đồng hồ, bởi vì sau đó không may có một trận mưa lớn đột ngột, cậu không mang theo ô, cũng không vội nên cứ nhìn những hạt mưa dày đặc và thưa thớt đập mạnh vào cửa sổ, mặt đường, nóc xe. Đoạn đối thoại ban nãy cùng mẹ cậu vẫn còn văng vẳng bên tai….


“Ngày mai là có điểm, bố mẹ biết con cảm thấy uất ức, nhưng đại học Lợi cũng rất tốt, mẹ với bố con cũng quyết định rồi, con thích nhϊế͙p͙ ảnh đúng không, hình ảnh học của họ cũng không tệ.”


Khi ấy Trần Lộ Chu dựa vào ghế xe, có lẽ là cảm thấy buồn cười, cong khóe miệng, “Mẹ, mẹ cũng là nhà sản xuất của đài truyền hình nổi tiếng, cho dù mẹ không chú ý tới, nhưng khi chọn chuyên ngành giúp con cũng làm ơn tìm hiểu sơ qua chút đi, chụp ảnh với phim X quang có giống nhau không?”


“Hình ảnh học là hình ảnh y học sao?”
“Vâng.”
“Đại học Lợi kia không có khoa nhϊế͙p͙ ảnh, nếu con muốn học nhϊế͙p͙ ảnh thì để bố con thử xem, chúng ta đổi một nước khác?”


Vào thời điểm đó ở trên đường cái có tai nạn tông xe, hiện trường vụ tai nạn vô cùng thê thảm, trời đang mưa, bùn xen lẫn máu, màu đỏ trải dài trên mặt đất thấy mà ghê, người thân của người chết tê tâm liệt phế, nằm gào thét giữa đường, cảnh sát đang xử lý, xe của họ bị chặn trên đường, mãi không di chuyển được.


Tài xế liều mạng ấn loa thúc giục xe khác di chuyển, cảnh sát giao thông chỉ huy đâu vào đấy, đối mặt với sinh ly tử biệt, không ai cảm thấy có vấn đề gì. Trần Lộ Chu mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, biết hy vọng mong manh nhưng vẫn cố gắng hỏi một câu, “Con nhất định phải đi sao?”


Liên Huệ đang trả lời tin nhắn cho người ta, giọng điệu dịu dàng bình thản, nhưng vô cùng cương quyết, “Vấn đề này đừng hỏi nữa, nhất là ở trước mặt bố con.”


“Vậy nếu như, con có thể không vào đại học A, tìm đại một trường đại học hạng ba nào đó trong nước,” Trần Lộ Chu nói, “Con có thể đi học chuyên ngành nào đó ít nổi tiếng nhất, nam y tá thì thế nào, hoặc nếu chưa đủ ít được chú ý tới, thì bác sĩ thú ý, nghề mai táng, tôn giáo hay phật học cũng được.”


“Lộ Chu, mẹ với bố con muốn đưa con đi, không phải là vì vấn đề tài sản,” Liên Huệ nhìn cậu đầy ẩn ý, “Mẹ không nghĩ cho con ra nước ngoài là không tốt với con, con của lãnh đạo trong đài của mẹ có ai mà không đi nước ngoài? Người ta được đại học A tuyển thẳng cũng không đi, lên lớp 12 đã xin ra nước ngoài du học rồi. Vấn đề này đến đây là kết thúc, cho dù bố con có muốn cho con ở lại, thì mẹ cũng không đồng ý.”


“Bởi vì chuyện hồi chiều hôm đó sao?” Cậu hỏi thẳng, đại khái là dù có chết cũng phải hiểu rõ.


“Nên con vẫn cảm thấy mẹ muốn cho con ra nước ngoài là vì lý do này? Nếu con muốn nghi ngờ mẹ và chủ nhiệm Dương có gì đó thì con có thể đi nói với bố con, mẹ có lý do, có bằng chứng, có thể giải thích rõ ràng, cũng không ảnh hưởng tới chuyện con có đi nước ngoài hay không. Còn nữa, mẹ cho con xuất ngoại là muốn tốt cho con, không phải để lưu đày, con phải hiểu rõ. Khi về nếu con vẫn muốn tiếp tục vì cái nhà này bán mạng, giống như con nói lúc trước, con cảm thấy trong mắt bố mẹ con là một con chó giữ cửa, được, vậy khi về tiếp tục làm con chó giữ cửa không cần tiền đi.”


Người phụ nữ dịu dàng khi nói lời ác độc như giết người, sau này khi Trần Lộ Chu nhớ lại những lời này đều cảm thấy tự thẹn, không bằng tính cách của cậu, hơn phân nửa là giống với Liên Huệ, tàn nhẫn lại sắc bén.


Bước chân nặng nề. Thực ra cậu không uống nhiều, cũng chắc chắn rằng mình không say, nhưng khi đẩy cánh cửa hành lang ra, căn bản cũng không ngờ bên trong hành lang sẽ có người, cậu chậm chạp giẫm lên lối đi, chủ yếu là giết thời gian, không muốn mở ra căn phòng thuê trống rỗng, lạnh như băng kia.


Sau đó, bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Cậu chết máy rồi?”
Nói thật thì, Trần Lộ Chu bị dọa cho giật mình, bỗng nhiên nhìn thấy gương mặt trắng trẻo sạch sẽ của Từ Chi, theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn bên ngoài hành lang, có chút không phản ứng kịp, “Cậu….”


Từ Chi từ trong bóng tối đi ra, đứng ở bậc thềm cách cậu hai bậc, không biết là đã đợi cậu bao lâu rồi, nhưng có chút không kiên nhẫn, muốn đi qua hỏi cậu đi đâu vậy, nhưng lại lập tức ngửi thấy mùi rượu trên người cậu.
“Đi uống rượu?”


“À.” Trần Lộ Chu cúi đầu đi vòng qua cô, thản nhiên mở cửa.
Cậu không đóng cửa, thay dép xong liền thuận tay ném một đôi dép lê sạch sẽ ở cửa, không đợi cô bước vào đã im lặng đi vào phòng ngủ thay quần áo.


Từ Chi thay đôi dép đó rồi không đi vào bên trong, chỉ đứng ở huyền quan, không động đậy, chờ cậu ra khỏi phòng ngủ rồi sắp xếp cho cô như thế nào. Điện thoại của Trần Lộ Chu trong túi vẫn luôn rung, chân Từ Chi sắp bị rung đến mức tê rần, cậu quả thật rất để ý đến điện thoại, ngay cả tần số chấn động của điện thoại cũng sắp làm cô mắc chứng sợ xã hội rồi.


Lúc này chắc cũng chỉ còn 1% pin. Vừa rồi cô nhìn cũng chỉ có 10%.


Trần Lộ Chu thay quần áo xong đi ra, không biết người này mắc tật xấu gì, đi vào dổi thành một chiếc áo hoodie và quần dài, cứ như sợ bị cô chiếm tiện nghi không bằng, không lộ tí da thịt nào, trừ chỗ yết hầu. Nhưng như vậy nhìn càng rõ ràng, cũng lớn hơn.


Trần Lộ Chu ngồi xuống ghế sô pha, quay đầu xuyên qua giá sách ở phòng khách nhìn thấy cô: “Đứng đó làm thần giữ cửa cho tôi à? Tôi tốn tiền mời cậu sao?”
Khi ấy Từ Chi mới bước vào, đưa điện thoại di động cho cậu, “Lúc cậu đi Thái Oánh Oánh không kịp gọi cậu lại.”


Cậu ngồi trên sô pha nhận lấy, không lạnh không nhạt đáp ừ, cũng đoán được đa phần lý do cô tới đây, cầm lấy điện thoại nhìn thử, hết pin.
“Cậu ngồi đi.”
Cậu đứng dậy đi vào phòng tìm sạc.


Từ Chi nghe thấy bên trong có tiếng mở ngăn kéo, một lúc sau, cậu khoác tấm chăn màu đen, cả người uể oải, cúi đầu cầm sạc điện thoại, lê dép chậm chạp đi ra khỏi phòng ngủ. Từ Chi nhìn cái sạc kia mới nhớ ra mình còn nợ cậu một cái sạc điện thoại.


Cô hỏi: “Có phải cậu bị cảm không? Trong nhà có nhiệt kế không?”


Trần Lộ Chu lại ngồi xuống, dựa vào sô pha, điện thoại được cắm sạc vang lên vài tiếng thông báo, phía trên cùng là Cốc Nghiên, năm phút trước đã hẹn cậu ăn cơm. Cậu trực tiếp lướt qua, tìm thấy Wechat của Chu Ngưỡng Khởi, một tay nắm tóc, tay còn lại nhanh chóng gõ chữ, gửi một tin nhắn đi, sau đó ném điện thoại lên bàn không nhìn nữa. Cậu lười biếng ngửa cổ trên lưng ghế sô pha, chán nản nhìn trần nhà, không trả lời mà lạnh nhạt hỏi: “Cậu có chuyện gì không? Nếu muốn gặp mẹ của tôi thì tôi chưa biết nên nói chưa thế nào với bà, chắc hôm nay cậu cũng thấy rồi, bà ấy không dễ lừa đâu.”


TV trong phòng khách vẫn mở, là tin tức thời tiết, ngày mai trời vẫn mưa, cô nhìn chằm chằm TV, nghe lời nói quen thuộc của MC và nhạc nền, thở dài nói: “À, không sao, tôi không tới để tìm mẹ cậu, thực ra tôi tới là để kể chuyện cười cho cậu.”


Đại khái bóng ma tâm lý của Trần Lộ Chu đối với chuyện cười của cô đã rộng bằng năm căn phòng và một đại sảnh, “Tôi có thể chọn không nghe không?”
“Chuyện vừa mới xảy ra thôi, cậu thật sự không muốn nghe?”
“Nói đi.” Không ép được, bèn thở dài.


“Không biết nãy giờ là ai gọi điện thoại cho cậu, tôi ghép xe với một bà dì tới đây, hai chúng tôi ngồi hàng ghế sau taxi, sau đó thì rất lúng túng, bởi vì điện thoại của cậu rung liên tục. Dì kia luôn nghĩ là điện thoại của mình rung, mỗi lần rung là dì ấy lại cầm điện thoại lên nhìn, sau đó có lẽ là phát hiện ra không có ai gọi cho dì ấy cả, liền mắng tôi một trận.”


Từ Chi ngồi thẳng lưng, Trần Lộ Chu thì ngả người vào ghế. Từ góc độ này có thể nhìn thấy sau tai cô, lỗ tai cô rất đỏ, mềm mềm. Ánh mắt Trần Lộ Chu dịu dàng nhìn chằm cái tai đó hồi lâu, nói đùa, “Mắng cậu thế nào mà khiến cho lỗ tai Chi tổng của tôi đỏ vậy.”


Từ Chi không biết tai của mình rất đỏ, chỉ nghĩa là Trần Lộ Chu nói đùa, nói y xì đúc kể lại, “Nói lúc tôi đi ra ngoài đừng mang theo máy đấm bóp, ôi, lúc đấy tôi rất ngại, tôi đành phải lấy ra nói, không phải máy đấm bóp, là điện thoại của bạn tôi, kết quả… Nó, dừng, lại!”


Trần Lộ Chu trực tiếp cười sặc, “… Từ Chi, cậu đang nói chuyện đen tối với tôi đấy à?”
“Không phải, tôi đang muốn cậu đền bù tiền tổn thất tinh thần cho tôi.” Từ Chi thẳng thắn nói. 


Trần Lộ Chu biết ngay mà, dựa vào ghế mò mẫm điện thoại,vô cùng chân thành nói, “Được, muốn bao nhiêu?”
“Cậu có bao nhiêu?”
“Tôi có năm trăm vạn, cậu có muốn không?” Cậu tốt tính hào phóng nói.
Từ Chi rất lý trí, “Nếu hợp pháp thì, tôi rất muốn.”


Trần Lộ Chu cười một tiếng, khóa điện thoại lại, cầm trên tay xoay từng vòng, đùa cợt nhìn cô: “Một số tiền lớn như vây, cậu muốn hợp pháp cũng rất khó, trừ khi hai ta kết hôn.”
“Vậy thì không được.” Từ Chi phản ứng rất nhanh.


“Cậu còn chê à, người có năm trăm vạn là tôi, không phải cậu! Hơn nữa, ai muốn kết hôn với cậu chứ, cậu nghĩ hay lắm.”
“À, ý tôi nói là tôi còn chưa tới tuổi được pháp luật cho phép, cậu cũng chưa tới.”


“Tới tôi cũng không kết hôn, nhà nước đề xướng kết hôn sinh con muộn, ưu tiên nuôi dạy tốt phát triển tốt đứa trẻ, trước tiên phải kiếm tiền đã, không có tiền cậu nuôi con bằng cách nào.”


Hóa ra Trần Lộ Chu đi theo con đường này à, Từ Chi nghĩ, kết hôn sinh con muộn, ưu tiên nuôi dưỡng và phát triển.
Đề tài ngừng lại, mưa như thác đổ bên ngoài cũng ngừng, nước mưa đầm đìa phát sáng dưới ánh đèn đường.


Ước chừng qua năm phút, hình ảnh trên TV đã chuyển sang tin tức radio lúc nửa đêm, MC đang nói về chuyện ngày mai có điểm thi đại học, Từ Chi lại lặng lẽ liếc nhìn cậu, “Trần Lộ Chu, tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu.”
“Nói.” Trông cậu có vẻ mệt mỏi, hai mắt nhắm lại, không thèm nhìn TV.


“Về Oánh Oánh đó.” Từ Chi nói thầm, Oánh Oánh ơi xin lỗi, để tớ thử trước xem, “Gần đây cậu ấy có thích một bạn nam…”


Lúc này Trần Lộ Chu mới mở mắt ra, thở dài nhìn cô, ánh mắt không cảm xúc, “Tôi nói này, sao hôm nay đột nhiên lại ỷ lại vào tôi vậy, muốn học hỏi kinh nghiệm từ tôi sao? Mà Thái Oánh Oánh thích ai? Chu Ngưỡng Khởi?”
“Cái này không thể nói được.”


Trần Lộ Chu nghiêng đầu nhìn cô, đầu vẫn ngửa trên lưng ghế sô pha, nâng gáy lên, lại quay đầu về, nhắm mắt lười biếng nói: “Được rồi, muốn theo đuổi hay muốn làm gì?”


Từ Chi nói liên tục từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ: “Cũng không hẳn là muốn theo đuổi, chỉ là muốn tiếp tục làm bạn với cậu ấy, sợ nói ra rồi sẽ không thể làm bạn được nữa. Tôi cũng cảm thấy bạn nam này rất đểu, lúc thì đối xử với người ta rất tốt, lúc lại mấy ngày không liên lạc được, khi lạnh khi nóng. Bên cạnh hình như cũng có bạn nữ khác.”


Trần Lộ Chu: “Đấy không phải là hải vương thì là gì.”
Từ Chi: “Đúng vậy, tôi cảm thấy cậu ta rất đểu.”
Trần Lộ Chu ừ một tiếng, mò mẫm điều khiển từ xa, hồn nhiên không nhận ra điều gì mà đề nghị: “Nói với Thái Oánh Oánh là, chơi thì được, đừng coi là thật.”


Từ Chi ồ lên, “Bây giờ tâm trạng của cậu đã tốt hơn chưa?”
Trần Lộ Chu: “Sao nào? Không tốt cậu có thể làm gì?”
Từ Chi suy nghĩ một chút, liếc nhìn sắc trời, mời mọc thành khẩn: “Tôi lái xe moto chở cậu đi, kích thích lắm.”


“Không cần, cậu cũng chưa có bằng lái.” Trần Lộ Chu xin miễn cho kẻ bất tài, quấn chăn màu đen che kín người, đích thực không chịu nổi, “Nếu cậu chưa muốn về thì xem phim một mình đi, phim này rất ngược, lát nữa tôi lên cơn sốt không thể xem chung với cậu, phải đi vào nằm, muốn về thì vào phòng gọi tôi, tôi đưa cậu về.”


“Trong tủ lạnh có rượu, muốn uống thì tự đi lấy.” Cậu bổ sung thêm.


Nói xong, cậu cầm lấy vỉ thuốc cảm trên bàn bóc một viên thuốc bỏ vào miệng, đột nhiên nhớ ra mình vừa uống rượu, trực tiếp nhổ ra, không kịp phản ứng cầm lấy ly nước bên cạnh để súc miệng. Cậu uống xong mới nhớ ra nước trên bàn là của Từ Chi, cậu không rót nước cho mình, ban nãy cũng chỉ rót một cốc, trên miệng ly còn có dấu son môi của cô.


Từ Chi còn không quên nhắc nhở cậu một câu, “… Là của tôi.”
Trong miệng Trần Lộ Chu còn ngậm nước, vẻ mặt cô cùng bình tĩnh.
“Ừ, tôi biết.” Cậu nhổ nước ra, lặp lại một lần nữa.
Từ Chi:?


Trần Lộ Chu cũng không thèm nhặt chăn lên sau khi nó đã rơi xuống đất, đại não chậm chạp chuyển động, yết hầu bất đắc dĩ lăn hai cái, rồi giải thích, “Tôi nói là, tôi uống xong mới biết, bây giờ người chịu thiệt là tôi, cậu không cần làm ra vẻ mặt ấy.”
“Chẳng lẽ tôi phải vui sao?”


“Cũng không cần,” Lúc này Trần Lộ Chu mới nhặt chăn dưới đất lên, vô cùng gợi đòn nói, “Vụ năm nghìn tệ của chúng ta còn giữ lời không? Dù gì cũng coi như tôi vừa hôn cậu, mặc dù là gián tiếp, giảm giá đi, hai nghìn rưỡi được chứ? Cậu gửi qua Wechat cho tôi là được.”


Từ Chi nhanh tay lẹ mắt cầm ly lên, cũng uống một ngụm, ai mà chẳng biết nhân cơ hội.
“Được không? Hay để tôi thêm một ly nữa, cậu trả lại tôi hai nghìn rưỡi.”
“…”