- Không phải!
Chu Vân dường như không nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của Tiểu Phương:
- Nhưng các hạ trước nhất có thể nhìn vào bàn tay của chính mình. Xem có phải trên bàn tay có một vết thương giống như bị Ong độc đốt. Nếu vết thương vẫn không có gì thay đổi, thì vẫn còn có thể cứu được.
- Ta vẫn còn có thể cứu được ư?
Tiểu Phương nói:
- Ai sẽ đến cứu ta?
- Chỉ cần các hạ chịu ở lại, mọi người đều sẽ cứu các hạ.
Niềm tin của Tiểu Phương đối với Dương Quang đã bắt đầu dao động, nhịn không được quay người lại, diện đối với ánh sáng vừa mọc lên, đưa bàn tay đã bị Dương Quang nắm lấy ra. Người chàng vừa quay lại, thì từ trong tay của Chu Vân bảy ánh hàn tinh bắn mạnh ra. Không phải dùng lực cổ tay phóng ra mà là dùng một ống lò xo sức mạnh cực lớn bắn ra. Chủng loại ám khí mà người trong giang hồ dùng tu nhiều, nhưng “Đoạt mệnh thất tinh châm” mãi mái là một loại đáng sợ nhất trong số đó.
Ống lò xo “bưng” một tiếng, thì cùng lúc với thanh kiếm đồng xanh ở hữu thủ của Chu Vân cũng đâm ra như một ánh chớp.
Tay của Chu Vân đã không còn chậm như lúc nãy nữa, kiếm đâm ra, kiếm quang lấp lóa ngăn bế toàn bộ thoái lộ của Tiểu Phương.
Trong khoảnh khắc này, Chu Vân dường như đã trở thành một con người khác. Từ một tay kiếm thủ bình thường, đã trở thành một kiếm khách phi phàm. Nếu ngay từ lúc đầu Chu Vân đã thi xuất kiếm thuật như vậy, có lẽ Tiểu Phương sẽ không vất vả khó khăn nhiều.
Nhưng bây giờ Chu Vân đã hủy hoại niềm tin của Tiểu Phương.
Vô luận ai lúc mà phát hiện bằng hữu mà mình tín nhiệm tuyệt đối bán đứng mình, thì tình cảm sẽ trở nên thập phần suy sụp, ủ rũ, huống hồ Tiểu Phương đang nhìn vào vết thương của mình.
Vô luận ai muốn tra khám một vết thương còn nhỏ hơn cả đầu kim ở dưới ánh trăng thì không phải là một chuyện dễ dàng.
Chàng đang tập trung toàn bộ tinh thần ở trên bàn tay của mình, niềm tin của chàng đã bị hủy hoại, tình cảm cũng suy sụp thì làm sao chàng có thể tránh né được kiếm này cơ chứ?
Chu Vân một kiếm đâm ra, xem như Tiểu Phương khó tránh khỏi.
Nếu Tiểu Phương thật sự tin lời của Chu Vân, thật sự xem trên tay có vết thương hay không thì thật sự đã chết chắc.
Nhưng chàng không chết.
Tại vì chàng có niềm tin đối với Dương Quang, đối với nhân loại.
Tại vì niềm tin của chàng không phải chỉ vì mấy lời nói của kẻ khác là có thể hủy hoại, vì vậy mà chàng không chết.
Chu Vân quá tin chắc kiếm này của mình, quá tin chắc vào thất tinh châm của mình.
Vì vậy kiếm của Chu Vân đâm ra dùng tận toàn lực, chỉ nhớ “công” mà quên “thủ”.
Công thế của kiếm này tuy lợi hại bá đạo, nhưng cũng có chỗ sơ hở. Chu Vân cho rằng thoái lộ của Tiểu Phương đã hoàn toàn bị ngăn chặn, nhưng lại quên rằng Tiểu Phương còn có một con đường để đi, còn có thể “Dĩ công vi thủ”. Chàng trước tiên dùng tả chưởng bổ xéo vào cổ tay của Chu Vân, tận dụng chỗ sơ hở của Chu Vân dùng khuỷu tay đánh vào hông Chu Vân, sau đó ngón trỏ giữa ngón áp út chọc mạnh vào cổ họng của Chu Vân.
Chàng tấn công vào các chỗ hiểm yếu. Chu Vân không thể không tránh né tự cứu được. Năm ngón tay phải của Tiểu Phương đột nhiên hóa thành móng chim ưng, chụp vào mặt Chu Vân, làm loạn nhãn thần của Chu Vân, tả chưởng đã bổ xéo vào vai phải của Chu Vân.
Vai phải bị đánh, thanh kiếm đồng xanh tuột khỏi tay.
Tiểu Phương thừa cơ đoạt kiếm, kiếm quang lóe lên, lưỡi kiếm đã nằm ở cổ Chu Vân.
Nhưng chàng không giết Chu Vân:
- Ta không giết ngươi, chỉ vì ngươi tuy không phải là bằng hữu của ta, nhưng cũng không phải thù địch. Ngươi muốn giết ta, chẳng qua là vì ngươi làm một chuyện mà ngươi cho rằng phải làm.
Chu Vân dưới mũi kiếm vẫn còn giữ được bình tĩnh, nhưng nhịn không được phải hỏi Tiểu Phương:
- Các hạ tin rằng Dương Quang tuyệt sẽ không hại các hạ ư?
- Ta tin như vậy!
- Tại sao các hạ lai tin tưởng nàng như vậy?
Câu trả lời của Tiểu Phương rất đơn giản:
- Vì ta chưa bao giờ lừa dối nàng cả.
Chu Vân đột nhiên thở dài:
- Tại hạ khâm phục các hạ, các hạ đích xác là một bằng hữu tốt. Vì vậy ta khuyên các hạ tốt nhất mang kiếm của ta đi.
- Ta đã không đòi mạng của ngươi, tại sao phải cần kiếm của ngươi?
- Vì các hạ sẽ phải cần tới kiếm này.
- Ta cần dùng để làm gì?
Chu Vân nhìn Tiểu Phương, đôi mắt lộ ra một vẻ rất là kỳ quái, rất lâu sau mới nói:
- Thanh kiếm này cũng giống như những thanh kiếm khác, ngoài giết người ra, còn có chỗ dùng khác.
- Chỗ dùng gì?
- Tự sát!
Chu Vân lại thở dài nói:
- Bất kể thế nào, tự sát vẫn tốt hơn là chết ở dưới kiếm người khác.
Tiểu Phương vẫn không mở miệng, trong bóng tối đột nhiên có người lạnh lùng nói:
- Cho dù y phải tự vẫn thì cũng không cần dùng kiếm của ngươi, bản thân y cũng có kiếm, kiếm của y sắc nhọn hơn kiếm của ngươi.
Trong bóng tối chợt có kiếm quang lóe lên, một thanh kiếm mơ hồ đột ngột từ ngoài trời bay lại, đâm xéo ở dưới chân của Tiểu Phương.
Kiếm quang lạnh lẽo, trên lưỡi kiếm hình như có một con mắt chim ưng tà ác đang lạnh lùng nhìn chàng, đây chính là “Quỷ nhãn” của chàng.
Thanh kiếm này vốn vẫn ở chỗ Bốc Ưng. Tiểu Phương chưa bao giờ nhắc đến, dường như đã quên đi sự tồn tại của nó.
Nhưng bây giờ kiếm của chàng đã bay trở về, đương nhiên không phải từ bên ngoài trời bay vào.
Mà là từ trong tay một người bay ra.
Tiểu Phương quay đầu lại, chàng nhìn thấy con người này, một đôi mắt sắc bén như chim ưng, bạch y như u linh, lạnh lùng như lưỡi đao, bình ổn như núi cao.
Con người này chính là Bốc Ưng.
Trong lòng Tiểu Phương trầm xuống.
Người cuối cùng muốn tiễn đưa chàng, chính là Bốc Ưng.
Chu Vân đưa cho Tiểu Phương thanh kiếm đồng xanh, đích xác không phải là muốn chàng dùng nó để giết chết người, vì dưới kiếm của Bốc Ưng, chàng vốn hoàn toàn sẽ chẳng có cơ hội gì.
Bọn họ vốn đã có thể là bằng hữu rất thân cận, nhưng bây giờ dường như đã là người của hai thế giới khác nhau.
Tiểu Phương đột nhiên cười cười, đời chàng chưa bao giờ có nụ cười nặng nề như thế.
- Không ngờ ngươi cũng đến tiễn đưa ta.
Tiểu Phương nói:
- Ngươi đã đến để tiễn đưa ta, lại hà tất trả lại thanh kiếm này cho ta?
- Vì đây vốn là kiếm của ngươi.
Giọng nói của Bốc Ưng hoàn toàn lạnh lùng:
- Ngươi nên nhớ ta đã từng nói ta xưa nay không cần đồ của người sống.
Tiểu Phương đương nhiên nhớ. Có lẽ Bốc Ưng vốn không tiếp nhận bất cứ món đồ gì của chàng, kiếm của chàng, tình bằng hữu của chàng, cũng không tiếp nhận.
Bốc Ưng lại nói:
- Bây giờ ngươi đã có kiếm của bản thân mình, tại sao vẫn còn không trả cho Chu Vân kiếm ở trong tay?
Tiểu Phương đem kiếm trả cho Chu Vân, lụa xanh quấn quan cán kiếm đã bị mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay thấm ướt.
Bốc Ưng lại đột nhiên mỉm cười:
- Tại sao bây giờ ngươi vẫn không đi? Có phải vẫn muốn tận mắt thấy ta giết y?
Câu hỏi này là nói với Chu Vân.
Chu Vân đành phải đi, tuy không muốn đi, cũng không thể không đi.
Tiểu Phương đột nhiên mỉm cười:
- Tại sao ngươi nhất định muốn Chu Vân đi?
Tiểu Phương hỏi Bốc Ưng:
- Lúc ngươi giết người tại sao sợ bị người khác nhìn thấy?
Chàng không đợi Bốc Ưng trả lời câu hỏi này, chàng biết Bốc Ưng nhất định sẽ không trả lời.
Chàng đã rút thanh kiếm của mình lên.
Thanh kiếm này đã theo Tiểu Phương nhiều năm rồi, mỗi lần chàng siết chặt cán kiếm, trong lòng tràn đầy cảm giác sung mãn, giống như nắm bàn tay của một bằng hữu tốt vậy.
Nhưng lần này lúc chàng cầm kiếm, thì giống như nắm chặt bàn tay của một người chết, bàn tay của người chết lạnh cứng, giống như nắm lần cuối cùng vĩnh biệt bằng hữu sắp chết đi.
Đây chính là cảm giác lúc nắm kiếm lần cuối cùng của một người học kiếm.
Nếu chàng chịu lưu lại đây, nếu chàng chịu để thanh kiếm này lại đây, Bốc Ưng tuyệt sẽ không xuất thủ.
Nhưng chàng không chịu.
Lúc chàng rút thanh kiếm từ dưới đất lên, thì cũng ngang như đã chôn bản thân mình ở dưới đất.
Bốc Ưng vẫn như u linh đứng ở đó, lạnh lùng nhìn Tiểu Phương.
Trong tay Bốc Ưng không có kiếm.
Bốc Ưng không dùng kiếm cũng có thể giết người.
Bốc Ưng đã dùng một bàn tay không có thẻ đón lấy lưỡi đao bổ đến như điện chớp của Vệ Ưng Bằng, bây giờ Bốc Ưng đương nhiên cũng có thể như vậy dùng đôi tay này để đón lấy kiếm của Tiểu Phương.
Kiếm của Tiểu Phương đã đâm ra, nơi mà kiếm của chàng đâm tới chính là trái tim của Bốc Ưng, cũng chính là trái tim của bản thân Tiểu Phương. Lúc chàng đâm kiếm ra, thì cũng ngang như đâm kiếm vào bản thân mình.
Bản thân chàng đã nhìn thấy “cái chết “ trong kiếm quang lấp lánh!
Kiếm quang đột nhiên dừng lại, dừng lại ở trước tim của Bốc Ưng, mũi kiếm đã đâm xuyên qua bạch y của Bốc Ưng.
Bốc Ưng vốn không xuất thủ, cơ hồ không nhúc nhích động đậy.
Trong tích tắc cuối cùng, Tiểu Phương mới dừng kiếm lại, Tiểu Phương đắn đo ngẩn người.
Chàng nhịn không được hỏi Bốc Ưng:
- Tại sao ngươi vẫn không xuất thủ?
Lúc chàng hỏi Bốc Ưng, thì Bốc Ưng cũng hỏi chàng:
- Tại sao ngươi không giết ta?
Hai người vẫn không trả lời câu hỏi của đối phương, vì hai người đều đã biết đáp án của nhau.
Bằng hữu!
Đây chính là đáp án duy nhất.
Trong tích tắc này, không những mũi kiếm dừng lại, tất cả mọi biến động trên thế gian này mơ hồ đều đã dừng lại.
Tại vì bọn họ đều đã phát hiện, bất kể chuyện của người khác biến đổi thế nào, thì bọn họ vẫn không thay đổi.
Bọn họ vẫn là bằng hữu.
Bằng hữu chân chính sẽ mái mãi không trở thành thù địch.
Đèn lồng trên cần cao lại sáng lên.
Bốc Ưng đột nhiên equay người, nhìn thấy điểm đèn sáng xa xa như tinh quang, rất lâu sau, mới chậm rãi nói:
- Ngươi đi đi, đến dưới cây đèn đó, nơi có người đang đợi ngươi.
Tiểu Phương không nói thêm gì nữa.
Bốc Ưng cũng không nói thêm gì nữa.
Có những chuyện không cần phải nói ra, tất cả những chuyện đẹp nhất trên thế gian này đều không cần phải nói ra.
Giấc mộng của chàng đang ở Giang Nam.
Giang Nam ở trong mộng của chàng.
Ánh đèn cũng xa xôi như Giang Nam, dưới ánh đèn đang có một người và hai ngựa.
Người là “Dương Quang”, ngựa là “Xích khuyển”, người và ngựa đều là bằng hữu của chàng, bằng hữu vĩnh viễn bất biến.
Dương Quang chỉ nói một câu ba chữ:
- Bọn ta đi!
Mộng của chàng ở Giang Nam, trong mộng của chàng tràn đầy bi thương của lãng tử và ly sầu của du tử.
Chàng mãi mãi không quên nỗi thống khổ bi thương rầu rĩ lúc chàng vẫy tay từ biệt Giang Nam. Lúc này khi chàng muốn quay về Giang Nam, trong lòng chàng tại sao cũng có sự thống khổ bi thương rầu rĩ như vậy?
Dương Quang nãy giờ vẫn ở bên cạnh chàng, đột nhiên hỏi chàng:
- Huynh đang nghĩ gì vậy?
- Giang Nam!
Giang Nam, chẳng qua chỉ là hai chữ mà thôi, nhưng nghe thấy hai chữ này, đôi mắt Dương Quang cũng lộ ra một vẻ như mộng như mơ.
Rất lâu sau, Tiểu Phương mới thở dài nói:
- Người chưa đến Giang Nam thì đều muốn đến Giang Nam, nhưng nếu muội đến Giang Nam rồi thì muội sẽ nhớ La Tát đấy.
- Muội tin như vậy.
- Sau khi ta quay về Giang Nam, nếu biết có người muốn đến La Tát, ta nhất định sẽ nhờ người ta mang một chút bánh Hoa quế và kẹo lá sen đến cho muội.
Tiểu Phương gượng cười nói:
- Muội tuy chưa nhìn thấy hoa quế Tam Thu và hoa sen Thập Lý, nhưng ăn một chút bánh hoa quế và kẹo lá sen thì cũng có còn hơn không.
Dương Quang trầm mặc rất lâu, đột nhiên cũng cười cười nói:
- Huynh không cần phải nhờ người mang đến cho muội.
Nàng cười rất kỳ quái:
- Muội sẽ tự mình đi mua.
- Muội tự đi mua?
Tiểu Phương nghe không hiểu lời nàng:
- Đi mua ở đâu?
- Đương nhiên là đi Giang Nam mua.
Tiểu Phương ngạc nhiên:
- Đi Giang Nam mua? Nàng cũng đi Giang Nam ư?
Dương Quang nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt rõ ràng cũng có giấc mộng Giang Nam, cũng có nỗi ly sầu.
Tiểu Phương khẽ thở dài:
- Muội sẽ không đi.
Tiểu Phương nói:
- Ta nhìn thấy ra néu rời bỏ La Tát, muội sẽ vô cùng luyến tiếc, càng luyến tiếc hơn khi rời bỏ những bằng hữu đó.
- Muội luyến tiếc rời bỏ bọn họ.
Dương Quang nói:
- Nhưng muội nhất định phải đến Giang Nam.
- Tại sao?
- Ưng ca muốn muội tiễn huynh, muốn muội tiễn huynh đến Giang Nam.
Dương Quang bâng quơ nói:
- Huynh phải biết bất kể Ưng ca muốn muội làm gì, muội đều sẽ nghe lời.
Tiểu Phương lại gượng cười:
- Tại sao Bốc Ưng lại muốn muội tiễn đi xa như vậy? Lẽ nào Bốc Ưng cho rằng ta đã quên đường về nhà?
- Muội cũng không biết tại sao Ưng ca lại muốn muội tiễn huynh.
Dương Quang nói:
- Nhưng Ưng ca đã muốn muội tiễn huynh, thì muội sẽ tiễn huynh đến tận Giang Nam, huynh có dùng roi đuổi muội thì muội cũng không đi.
Nàng cũng đang cười, nhưng nàng cười rất là miễn cưỡng, vì nàng cũng giống như Tiểu Phương, cũng hiểu rõ ý của Bốc Ưng.
Bốc Ưng muốn nàng tiễn Tiểu Phương, chẳng qua là vì Bốc Ưng muốn thành toàn cho hai người, mọi người đều cho rằng bọn họ đã là một đôi tình nhân yêu thích nhau.
Tiểu Phương trầm mặc rất lâu, đột nhiên lại hỏi:
- Đến Giang Nam rồi, muội sẽ còn quay lại nữa hay không?
- Nữa!
Dương Quang trả lời không chút suy nghĩ:
- Bất kể đến nơi nào, muội cũng nhất định quay lại.
Nàng đột nhiên hỏi Tiểu Phương:
- Huynh có biết Bốc Ưng là gì của muội không?
- Là đại ca của muội.
Dương Quang khẽ thở dài:
- Thế nhưng muội không phải là muội muội của Bốc Ưng!
- Muội không phải à?
Tiểu Phương rất bất ngờ:
- Vậy muội là gì của Bốc Ưng?
- Muội là vị hôn thê của Bốc Ưng.
Dương Quang tiếp:
- Muội và Bốc Ưng đã có hôn ước rồi.
Tiểu Phương ngơ ngác.
Dương Quang trầm mặc rất lâu rồi mới nói:
- Bốc Ưng xưa nay không để cho huynh biết điều này, vì Bốc Ưng luôn cho rằng huynh rất thích muọi, không muốn làm huynh bị kích động.
Tiểu Phương gượng cười.
Dương Quang lại nói:
- Hơn nữa Bốc Ưng lại cảm thấy bản thân mình đã già rồi, cảm thấy bản thân không xứng với muội, nên luôn mong muội kiếm được một nơi qui tụ tốt hơn, vì vậy… Tiểu Phương nói tiếp giùm nàng:
- Vì vậy Bốc Ưng mới muốn muội tiễn ta, tiễn đến Giang Nam.
Bốc Ưng là một con người như vậy, luôn lo nghĩ cho người khác, xưa nay ít chịu lo nghĩ cho bản thân mình.
Dương Quang cũng gượng cười:
- Nhưng vẻ ngoài của Bốc Ưng lại luôn tỏ ra lạnh lùng.
Nụ cười của nàng tuy ảm đạm, nhưng đầy kiêu hãnh, kiêu hãnh vì Bốc Ưng.
- Bốc Ưng vì huynh mà không tiếc tranh chấp với đồng nghiệp của mình, thậm chí không tiếc lấy sinh mạng mình để đảm bảo huynh tuyệt sẽ không tiết lộ bí mật của bọn họ.
Dương Quang lại thở dài:
- Nhưng những chuyện này Bốc Ưng thà chết chứ cũng không nói với huynh, vì Bốc Ưng không muốn trong lòng huynh có gánh nặng, không muốn làm cho huynh cảm kích.
Tiểu Phương không nói gì thêm nữa.
Chàng sợ mình cầm giữ không được để những giọt lệ nóng hổi trào ra đáy mắt.
Nước mắt chàng không dễ chảy, cũng như những cảm kích trong lòng chàng xưa nay không dễ gì thổ lộ cho người khác biết.
Rất lâu sau, Dương Quang mới nói tiếp:
- Bất kể Ưng ca đối xử với muội như thế nào, muội đối với Ưng ca cũng không bao giờ thay đổi.
- Vì vậy bất kể muội đi đâu, thì nhất định cũng sẽ quay về.
Tiểu Phương nói.
Dương Quang nhìn chàng nhẹ nhàng hỏi:
- Huynh hiểu rõ ý muội chứ?
Ta đương nhiên hiểu rõ.
- Dương Quang cười, cười thật sự, nụ cười sáng lạn rực rỡ như ánh thái dương.
Nàng lại nắm tay Tiểu Phương, nắm còn chặt hơn lúc đầu.
- Muội biết huynh nhất định sẽ hiểu rõ.
Nàng nói:
- Muội cũng biết Ưng ca không nhìn lầm huynh, huynh đích xác là bằng hữu tốt của Ưng ca.
Lúc bọn họ đang cười thoải mái nhất, vui vẻ nhất, thì bọn họ đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thống khổ.
Không phải rên rỉ, cũng không phải thở dốc, mà là tiếng kêu của một người lúc sự đau đớn đã đến cực hạn phát ra.
Tiếng kêu rất nhỏ, rất xa, nếu không phải là ở trong bóng đêm của đại sa mạc tịch mặc này, thì bọn họ rất có thể không nghe thấy.
Bây giờ thì bọn họ đã nghe thấy.
Nơi đây vẫn là vùng biên duyên của sa mạc, là một ốc đảo đã cạn khô.
Ốc đảo cạn khô, giống như nữ nhân về chiều, không cách gì lưu giữ bước chân của ai.
Dương Quang dẫn Tiểu Phương đi con đường này, không những vì ở đây hành nhân ít, cũng vì người khác không ngờ một người thông thuộc sa mạc như nàng mà đến một ốc đảo không có nước.
Không có nước, không có mạng sống, lữ nhân tránh xa, cây xanh chết khô, chỉ còn lại một gò đất vẫn ngoan cường như xưa, lạnh lùng ngồi nhìn sự thay đổi tang thương của nhân gian.
Âm thanh mà bọn họ nghe thấy, là từ phía sau gò đất này vang lên.
Phía sau gò đất có một cái cây khô, trên cây có treo một người, một người đáng lẽ phải chết sớm rồi.
Vô luận ai sau khi phải chịu đựng sự giày vò khốc liệt nhiều như người này, đều rất khó sống đến ngày hôm nay. Người này có thể sống đến ngày hôm nay, có lẽ là nhờ mụ chỉ có một nửa là người, còn nửa kia là ma.
Con người này chính là Thiên ma ngọc nữ Liễu Phân Phân.
Nếu không nhờ y phục của mụ cơ hồ Tiểu Phương cũng nhận không ra mụ chínhlà Liễu Phân Phân.
Liễu Phân Phân bị giày vò bất thành nhân hình, ngay tiếng rên rỉ cũng phát ra không nổi, chỉ có thể dùng đôi mắt đầy những tia máu, bộ dạng đáng thương nhìn Tiểu Phương.
Mụ không phải muốn Tiểu Phương cứu, bản thân mụ cũng biết bản thân chắc chắn sống không nổi.
Mụ chỉ cầu mau chết.
Tiểu Phương hiểu rõ ý của Liễu Phân Phân, Tiểu Phương cũng biết, nếu cho mụ một đao, đối với mụ lại là một hành vi nhân từ.
Nhưng chàng không xuất thủ, vì chàng cũng không biết phải làm như thế nào mới là đúng.
Bất kể như thế nào, con người này tóm lại vẫn còn chưa chết, không ai có quyền quyết định sự sống chết của mụ.
Dương Quang cũng đã quay đầu lại, nhưng nàng không nỡ nhìn.
- Bọn ta đi thôi.
Tiểu Phương không chịu đi.
Dương Quang thở dài nói:
- Huynh đã không thể cứu được mụ, lại cũng không nỡ giết, tại sao vẫn không chịu đi.
Bản thân Tiểu Phương cũng không thể nói ra được lý do.
Trong tính người có rất nhiều loại tình cảm không cách gì giải thích được, vì vậy mỗi người thường làm những chuyện mà ngay bản thân mình cũng không hiểu được.
Tiểu Phương chỉ muốn gỡ mụ từ trên cây xuống.
Dương Quang liền kéo tay chàng:
- Huynh tuyệt đối không thể đụng đến mụ.
- Tại sao?
- Vì huynh chỉ cần đụng đến, thì người khác sẽ biết ngay bọn ta đã đến nơi này, biết con đường mà chúng ta đi này.
- Người khác?
Tiểu Phương lại hỏi:
- Người khác là ai?
Dương Quang không trả lời, vì người khác đã trả lời giùm cho nàng:
- Người khác chính là ta.
Giọng nói vang lên từ phía sau lưng Tiểu Phương.
Tiểu Phương ngay một chút cảm giác cũng không có, con người này như u linh đến ngay sau lưng chàng.
Xưa nay không ai biết được người này lúc nào đến, lúc nào đi.
Tiểu Phương siết chặt hai tay, đầu ngón tay lạnh băng.
Nhưng chàng không cảm thấy bất ngờ, vì chàng đã sớm biết Ban Sát Ba Ná tuyệt sẽ không buông tha cho chàng!
Vẻ mặt Ban Sát Ba Ná không có một nụ cười êm ái, thần trí vẫn kiên cường như thép, nhãn thần vẫn sắc nhọn như dao.
Trên tay vẫn có cung bên hông vẫn có tên.
Dương Quang lại thở dài:
- Ta cho rằng ngươi không ngờ ta sẽ dẫn Tiểu Phương đi con đường này, không ngờ ngươi vẫn tìm được.
Nàng gượng cười:
- Chẳng trách nào mọi người đều nói, nếu Ban Sát Ba Ná đã truy đuổi theo người nào, thì giống như chó săn truy đuổi một con gà, xưa nay không một lần nào mà không đuổi được.
Ban Sát Ba Ná mơ hồ vốn không nghe thấy nàng nói gì, mà vẫn chăm chăm vào Liễu Phân Phân đang treo ở trên cây, đột nhiên nói:
- Các ngươi có biết ai họ độc thủ với mụ không?
- Ngươi biết ư?
Dương Quang hỏi:
- Là ai?
Ban Sát Ba Ná trầm mặc hồi lâu mới nói ra một cái tên:
- Là Kim Thủ.
- Kim Thủ? Kim Thủ là ai?
Ban Sát Ba Ná nói:
- Kim Thủ không phải là một con người, mà là một tổ chức, là một tổ chức mà Lữ Tam dùng vàng mua chuộc.
- Kim Thủ là biệt hiệu của bọn họ ư?
Tiểu Phương cũng buột miệng:
- Trước đây tại sao bọn ta không nghe thấy?
- Ngay cả ta cũng gần đây mới biết.
Ban Sát Ba Ná nói:
- Thiết Dực. Vệ Ưng Bằng, Liễu Phân Phân đều là người của tổ chức này.
- Liễu Phân Phân đã là người của tổ chức này, thì tại sao bọn họ lại đối xử với mụ như vậy?
Dương Quang không biết nguyên nhân ở bên trong, nhưng Tiểu Phương biết:
- Vì mụ đã bán đứng bọn họ!
Trong cái lều có treo chiếc lông chim ưng màu đen đó, mụ đã muốn đồng bọn của mụ mỗi người để lại một bàn tay.
Lúc này Tiểu Phương mới hiểu rõ, tại sao lần đó Bốc Ưng dễ dàng buông tha cho Liễu Phân Phân.
Bốc Ưng đã tính kỹ đồng bọn của mụ chắc chắn sẽ không buông tha cho mụ.
Con ngươi mắt Ban Sát Ba Ná co rút lại, nhãn thần sắc nhọn, đột nhiên cười nhạt:
- Không ngờ bọn họ vẫn còn lưu lại ở đây không đi.
Dương Quang lại hỏi:
- Bọn họ cố ý treo Liễu Phân Phân ở đây, có phải là cố ý thị uy với bọn ta?
Nàng lại trả lời cho chính nàng:
- Nhất định là vậy, vì vậy huynh phải mau chóng đi kiếm bọn họ, cho bọn họ biết mặt một chút.
Nàng lại kéo tay của Tiểu Phương, kéo Tiểu Phương đến chỗ nghỉ ngựa của bọn họ.
- Bọn ta cũng phải đi.
Ban Sát Ba Ná đã đưa cung lên, ngăn chặn đường đi của bọn họ.
- Ngươi đi, hắn ở lại.
- Ngươi muốn hắn lưu lại làm gì?
Dương Quang cố ý giả bộ không hiểu:
- Có phải muốn hắn theo ngươi uống rượu?
- Không phải!
Câu hỏi này vốn không cần trả lời, Ban Sát Ba Ná lại trả lời rất nghiêm túc thận trọng.
Dương Quang lại thở dài:
- Ta cũng biết ngươi đương nhiên không phải muốn hắn theo ngươi uống rượu, lúc ngươi giết người thì không bao giờ uống rượu.
Ban Sát Ba Ná thừa nhận, ánh mắt lộ sát cơ:
- Ngươi biết rõ tại sao còn hỏi?
- Vì ta chẳng qua chỉ Phương huynh muốn theo ngươi uống rượu mà thôi!
Thái độ cũa Dương Quang trở nên nghiêm túc cẩn trọng:
- Vì ngươi chắc chắn giết không nổi Phương huynh.
Ban Sát Ba Ná cười nhạt:
- Ta hiểu rõ ý của ngươi!
Ban Sát Ba Ná nói tiếp:
- Hai người các ngươi có thể cùng xuất thủ, chỉ cần có thể giết được ta, thì ngươi có thể mang hắn đi.
Ban Sát Ba Ná nhấn mạnh từng chữ nói:
- Chỉ có giết chết ta thì ngươi mới có thể mang được hắn đi.
Dương Quang lại thở dài:
- Ngươi lầm rồi, ngươi vốn không hiểu rõ ý của ta, ta vốn không muốn giết ngươi, nhưng ngươi cũng tuyệt không thể giết Phương huynh nếu không thì.. - Nếu không thì thế nào?
Ban Sát Ba Ná tiếp:
- Lúc hắn muốn đi, không ai ngăn cản được hắn, lúc ta muốn giết người, thì cũng không ai có thể ngăn cản được ta.
Hữu thủ của Ban Sát Ba Ná nắm chắc cung, dùng hai ngón tay trỏ và giữa của tả thủ nhón lấy một chiếc lông tên:
- Trừ phi lần này hắn vẫn có thể tránh được năm mũi tên của ta.
Cung của Ban Sát Ba Ná đã căng, tên đã ở trên dây, Ngũ Hoa thần tiễn bách phát bách trúng.
Dương Quang đột nhiên kêu lớn:
- Ta cũng không biết Phương huynh có thể tránh được tên của ngươi hay không, nhưng ta biết, tên này của ngươi bắn ra, kẻ bị bắn chết chắc chắn không phải là một mình hắn.
Ban Sát Ba Ná cười nhạt:
- Ngươi muốn chết theo hắn?