Rượu Chàng Tiên

Chương 23: Lễ phép là cái gì?

"Ai..." Giang Vô Triều liền thở dài một tiếng.

Lộ Tiểu Thiền giơ tay lên, kéo kéo khóa Tiên Lăng, đường sáng màu vàng nhạt kia ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của Giang Vô Triều.

Giang Vô Triều trong lòng cả kinh, suy đoán đường sáng như ẩn như hiện kia là tiên gia pháp khí gì.

"Vô Khích ca ca, ngươi nói xem, là thứ gì khiến cho cả một thôn làng bỗng nhiên hoang phế, ngay cả một người sống cũng đều không thấy?"

Thư Vô Khích trả lời: "Thuật che mắt mà thôi."

Vài chữ ít ỏi, lại như vạn cân Thái Sơn, rơi vào trong lòng Giang Vô Triều.

Bả vai hắn run lên, mấy tên đệ tử Mạnh gia tu vi thấp căn cơ không đủ, bị thuật che mắt mê hoặc có thể thông cảm. Nhưng bản thân mình hơn ba trăm năm tu vi, vậy mà cũng bị lầm, cho thấy tà quái mê hoặc hắn, không hề tầm thường!

Hắn lại nhìn về phía An Hoàn, đang muốn tiếp tục độ chân khí, để cho tên kia tốt xấu gì cũng phải nói ra được tà quái chiếm giữ nơi đây rốt cuộc là gì, Lộ Tiểu Thiền lại lên tiếng: "Giang lão ca... cái tên An Hoàn kia thật sự không còn thở đi? Ta thật sự một chút cũng không nghe được hô hấp của hắn."

Sét đánh tỉnh người trong mộng, Giang Vô Triều định thần nhìn lại, An Hoàn trước mặt hai mắt mở rất to, trên mặt tái nhợt, ngực có một mảng lớn vết máu, tim phổi đều không còn! Thân thể của hắn đã sớm cứng đờ, tại sao Giang Vô Triều cõng hắn cả đoạn đường, lại cảm giác được trên người hắn còn một hơi thở?

Gay go! Cái này cũng là thuật che mắt!

Bỗng dưng, An Hoàn giơ lên cánh tay cứng đờ, bưng kín lồng ngực của mình, trong cổ họng phát ra tiếng kêu nghẹn ngào.

"Trái tim của ta... Trái tim của ta ở nơi nào..."

Trong khoảnh khắc đó Giang Vô Triều liền rút ra kiếm của mình, lùi ra xa một trượng.

Lộ Tiểu Thiền hít vào một hơi, chỉ vào An Hoàn nói: "Cái kia... Cái kia người chết cử động!"

"Ta đã sớm nói với ngươi, không nên lo chuyện bao đồng."

Ý tứ chính là, ngươi nếu không cầu ta cho Giang Vô Triều tiến vào, liền không nghe được một màn dọa người này.

Giang Vô Triều cắn răng, nếu không phải gặp được Thư Vô Khích cùng Lộ Tiểu Thiền, chính mình trúng thuật che mắt, chỉ sợ đã bị Tà linh ám hại ngay ngoài cửa miếu. Cũng bởi vì nghe thấy còn có những người khác, nên Tà linh này mới có thể an phận mà trốn trong cơ thể An Hoàn, chờ đợi thời cơ.

Ngay lúc Thư Vô Khích nói toạc ra thuật che mắt, Tà linh trong cơ thể An Hoàn liền không nhẫn nại được nữa.

Rút kiếm ra khỏi vỏ trong nháy mắt, kiếm trận mà Giang Vô Triều kết thành dâng trào xông tới, thẳng hướng An Hoàn.

Trên chuôi kiếm có một cái chuông bạc chuyển động, đinh linh đinh linh vang lên giòn giã như suối nước róc rách dần dần biến thành tiếng sóng lớn vỗ bờ, Lộ Tiểu Thiền nhận ra Giang Vô Triều đang khởi động kiếm trận của hắn, lập tức giơ tay che lại lỗ tai của chính mình.

Tà linh trong cơ thể An Hoàn bị kiếm trận hấp thu, chớp mắt liền bị luyện hóa.

Giang Vô Triều thu kiếm vào vỏ, bước tới thăm dò tình trạng của An Hoàn, An Hoàn khó khăn nghiêng mặt sang, đôi mắt khôi phục một tia thanh minh.

"An Hoàn!"

"Tà... Tà miếu..."

Nói xong hai chữ kia, hắn liền nuốt xuống một hơi cuối cùng.

Giang Vô Triều còn muốn độ chân khí để bảo trụ tính mạng của hắn, ít nhất phải làm cho hắn đem chuyện xảy ra nói rõ ràng, thế nhưng đã chậm.

"Hắn có phải đã ngỏm rồi?" Lộ Tiểu Thiền thả xuống hai tay che lỗ tai.

"Ừm." Thư Vô Khích nhàn nhạt đáp một tiếng, kéo nhẹ khóa Tiên Lăng, Lộ Tiểu Thiền liền ngã nhoài lên người Lộc Thục, "Ngủ đi."

Giang Vô Triều xoay người lại, dùng sức mà trừng mắt nhìn khuôn mặt không lộ ra bất kỳ vui sướng đau buồn nào của Thư Vô Khích.

Thế gian ba ngàn Tiên môn cộng thêm tứ phương Kiếm Tông, môn phái nào mà không lấy việc trừ Tà linh giương cao chính đạo làm nhiệm vụ của mình? Này vừa có thể tăng cao tu vi, cũng là trách nhiệm của người tu chân. Thế nhưng cố tình vị tiền bối này lại giống như cái gì cũng không để vào mắt, không chỉ đối với dân chúng vô tội bị Tà linh ăn mòn thờ ơ không động lòng, ngay cả sống chết của đệ tử Tiên môn cũng đều không để vào mắt.

Trong lòng Giang Vô Triều run lên, chẳng lẽ... cái vị công tử trẻ tuổi này căn bản không phải là tiền bối Tiên môn... mà là tà chúng của Ma đô?

Thư Vô Khích hiện tại, chỉ nhìn Lộ Tiểu Thiền đang nhắm mắt muốn ngủ, hệt như từ lúc Giang Vô Triều bắt đầu tiến vào, ánh mắt của hắn liền không hề rời khỏi Lộ Tiểu Thiền, theo ánh lửa chập chờn, gò má Thư Vô Khích thế nhưng lại mang theo vài phần tà mị... giống như chỉ cần Giang Vô Triều chớp mắt một cái, Thư Vô Khích sẽ một ngụm nuốt tươi Lộ Tiểu Thiền. (editor: thèm nhỏ dãi cả ngàn năm rồi còn gì ~)

Giang Vô Triều nắm chặc kiếm trong tay, lo lắng.

Nếu như cái tên Thư Vô Khích này thật sự đến từ Ma đô, tất nhiên là ma đầu tu vi cao thâm, hơn nữa bên người Thư Vô Khích cũng không mang theo bội kiếm, hắn rốt cuộc là muốn dụ dỗ tiểu ăn mày đôi mắt không nhìn thấy này nhập ma đạo, hay là muốn đem y làm cống phẩm dâng lên cho Tà thần?

Lộ Tiểu Thiền vốn đang hướng chếch ra phía ngoài ngủ, xoay người, liền hướng vào bên trong ngủ.

Hai lần đều ngủ không được, y liền ngồi dậy.

"Vô Khích ca ca! Bên trong miếu có người chết! Ta ngủ không được!"

"Có người chết, tại sao ngươi ngủ không được?" Thư Vô Khích hỏi.

"Ngươi... ngươi sẽ không sợ hồn An Hoàn trở về, biến thành ác quỷ đòi mạng sao?"

"Sẽ không. Cái tên An Hoàn kia bị Tà linh "Dĩ Sân" (ôm hận) cấp thấp xâm chiếm thân thể, chứng tỏ tu vi của bản thân hắn rất nông cạn, quá mức để ý danh lợi. Nếu tu vi nông cạn, bản thân sau khi chết càng không thể ngưng hồn kết phách, không thành được ác quỷ."

Giang Vô Triều yên tĩnh nghe Thư Vô Khích nói, cái vị thư sinh trẻ tuổi này đối với các loại Tà linh trong thiên hạ am hiểu tường tận, nói hắn không phải là ma đầu đến từ Ma đô, Giang Vô Triều thật sự không tin.

"Ta vẫn ngủ không được, ta đói rồi!"

Lộ Tiểu Thiền kỳ thực cũng ăn không vô cái gì, y luôn cảm thấy Tà linh trong cơ thể An Hoàn không hẳn là hạ thuật che mắt với Giang Vô Triều, huống hồ Mạnh phu nhân hung ác còn chưa tìm được, trong lòng Lộ Tiểu Thiền không thể yên ổn.

"Ta chuẩn bị điểm tâm cho ngươi."

Thư Vô Khích lấy ra một bao giấy dầu, bên trong là mấy cái bánh nướng.

Lộ Tiểu Thiền ngửa mặt lên ngửi một cái, hướng về Thư Vô Khích duỗi dài cổ.

"Ăn đi."

"Ngươi đút cho ta nha! Ta ở trong ngôi miếu đổ nát này sờ đông sờ tây, trên tay bẩn, hơn nữa vụn bánh có rớt ở trên người ta cũng không biết!"

Lộ Tiểu Thiền cuộn chân lại, ngửa mặt lên, như chim non ở trong tổ chờ chim mẹ trở về bón sâu cho ăn.

Thư Vô Khích dừng một chút, nói một câu: "Ngươi bảo đảm không lộn xộn."

Không lộn xộn ý tứ chính là móng vuốt của Lộ Tiểu Thiền không được có ý đồ gây rối đối với Thư Vô Khích.

"Ta bảo đảm."


Thư Vô Khích bẻ một miếng bánh, đưa đến bên môi Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền ngẩn người.

Kỳ thực y không nghĩ tới Thư Vô Khích sẽ thật sự đút cho y ăn, tuy rằng suốt cả đoạn đường y đều cảm nhận được Thư Vô Khích rất chăm sóc y, xem như là hữu cầu tất ứng, nhưng hắn đối với mình tốt như vậy, trong lòng Lộ Tiểu Thiền vừa ấm áp lại vừa chua sót.

Y cắn một miếng bánh nướng, phát hiện nó vẫn còn nóng.

"Ôi chao? Làm thế nào mà nó vẫn còn nóng?"

Bọn họ rời khỏi Lộc Thục Trấn tiến vào trong núi ít nhất đã một ngày, dọc theo đường đi nhất định là không có chỗ bán bánh, bánh nướng đương nhiên do Thư Vô Khích mua lúc rời khỏi Lộc Thục Trấn, hương vị này rõ ràng là bánh nướng mơ khô của lão Hòe đầu ngõ phố.

"Ngươi không phải không thích đồ vật lạnh như băng sao? Ta liền khiến nó luôn luôn nóng."

Hắn chính là dùng chân khí để bảo trì nhiệt độ của bánh nướng.

"... Ngươi đối với ta thật tốt." viền mắt Lộ Tiểu Thiền đã muốn đỏ lên.

Y chịu được người khác đánh y mắng y, nhưng không chịu nổi có người đối với y tốt như vậy.

Ngồi ở phía xa, Giang Vô Triều vừa nghe, tâm tư liền có loại dự cảm vô cùng xấu.

Có ai lại dùng chân khí của mình để giữ cho mấy cái bánh nướng vẫn luôn nóng? Đây quả thực là cách lấy lòng tình nhân của mấy gã nam nhân khi rơi vào mê luyến, nhưng vấn đề là tại sao Thư Vô Khích lại vô duyên vô cớ đi lấy lòng một tên tiểu ăn mày?

Người trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc rõ ràng, trong lòng Giang Vô Triều biết rõ tiểu ăn mày này từng sống những ngày tháng không tốt, nhiều năm như vậy không người chăm sóc, bị cái tên thư sinh dáng dấp người trong ruột tà ma kia tỉ mỉ dụ dỗ như vậy, nói không chừng sắp sửa hãm sâu vào vũng bùn.

Giang Vô Triều đối với Lộ Tiểu Thiền có lòng thương hại, hơn nữa hắn biết Lộ Tiểu Thiền bản tính thiện lương, nên càng không đành lòng nhìn y bị tà ma dụ dỗ lầm đường lạc lối!

Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền tựa hồ đối với cái tên thư sinh kia thập phần tín nhiệm, bọn họ đến cùng là quan hệ thế nào? Chẳng lẽ là mình hiểu lầm hắn?

"Này, Lộ Tiểu Thiền, ngươi rời khỏi Lộc Thục Trấn, là muốn đi đến nơi nào?"

Giang Vô Triều giả bộ tùy ý hỏi.

"Ta sao? Ca ca nhà ta muốn mang ta đi trị đôi mắt!" Lộ Tiểu Thiền vừa nhai bánh nướng, vừa nói.

"Đi nơi nào trị đôi mắt?" Giang Vô Triều nghĩ thầm, chẳng lẽ tên thư sinh kia chính là dùng lý do này để lừa tiểu ăn mày?

Đây thực sự là quá đê tiện vô sỉ!

Đôi mắt tiểu ăn mày trời sinh không nhìn thấy, chứng tỏ đây tật bẩm sinh từ trong bụng mẹ, đại phu tầm thường căn bản trị không hết.

"Đi... Thái Lăng Các."

Lộ Tiểu Thiền biết Thái Lăng Các là danh môn tu chân, chính tông Y đạo, y cứ nói ra như vậy, Giang Vô Triều chắc chắn sẽ cảm thấy ý nghĩ của y thật kỳ quái. Thế nhưng hắn là người tốt, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy không cần thiết phải giấu hắn.

Đầu ngón tay Giang Vô Triều khẽ run, một lần nữa liếc nhìn về phía Thư Vô Khích.

Thư Vô Khích đem miếng bánh nướng cuối cùng đưa vào trong miệng Lộ Tiểu Thiền, hàm răng Lộ Tiểu Thiền liền cắn tới, đầu ngón tay Thư Vô Khích nhẹ nhàng nâng giữ khối bánh, mắt thấy sắp đụng tới đầu lưỡi duỗi ra của Lộ Tiểu Thiền, liền nhanh chóng thu tay về.

Lộ Tiểu Thiền liếm liếm vụn bánh bên khóe miệng, hỏi một câu: "Hết rồi à?"

"Còn ba cái."

"Vậy thì tốt!"

Giang Vô Triều hỏi tiếp: "Nhưng mà, các ngươi biết làm thế nào để tìm được vị trí của Thái Lăng Các sao?"

"Ta không biết. Thế nhưng Vô Khích ca ca biết là tốt rồi!" Lộ Tiểu Thiền kéo kéo khóa Tiên Lăng trên cổ tay, Giang Vô Triều nheo mắt lại.

Lúc này, hắn đã nhìn rõ linh văn trên mặt dải lụa, đúng là Tiên môn pháp khí "Khóa Tiên Lăng", có thể sử dụng nó không thể nào là Tà môn Ma đạo. Hắn biết Lộ Tiểu Thiền không nhìn thấy, thư sinh dùng "Khóa Tiên Lăng" lôi kéo y là sợ y đi lạc, nhưng chỉ là một tên tiểu ăn mày mà thôi, sử dụng "Khóa Tiên Lăng" như vậy cũng quá mức đại tài tiểu dụng đi?

"Vậy ngươi có biết, cho dù là danh môn tu chân, cũng chưa chắc có thể tìm được Thái Lăng Các. Còn về chuyện có được Thái Lăng Các chữa trị hay không, toàn bộ phải dựa vào duyên phận."

Giang Vô Triều chính là muốn ám chỉ cho Lộ Tiểu Thiền, cái vị "ca ca" bên cạnh ngươi kia, hơn phân nửa là đang dối gạt ngươi.

"Như vậy cứ tùy duyên thôi. Dù sao ta cũng đã mù mười sáu năm rồi." Lộ Tiểu Thiền híp mắt cười, liếm liếm mơ khô dính ở trên răng, quay người nằm sấp xuống liền muốn ngủ.

Giang Vô Triều thở dài một tiếng, trừ phi cái vị thư sinh kia ra chiêu trấn tà, bằng không chính mình một chút cũng đoán không ra lai lịch của đối phương.

Nếu như không biết lai lịch của đối phương, hắn cũng không cách nào an tâm mà để Lộ Tiểu Thiền đi cùng đối phương, tìm kiếm Thái Lăng Các thần bí không rõ tung tích.

Lộ Tiểu Thiền ăn no xong liền cái gì cũng đều quên mất, mặc kệ trong ngôi miếu đổ nát có một thi thể, hô hấp của y trở nên vừa sâu vừa dài, không lâu sau liền ngủ.

Giang Vô Triều ôm kiếm của mình, hắn biết mình không thể liên tục nhìn chằm chằm vào Thư Vô Khích, như vậy rất không lễ phép. Thế nhưng hắn xác định Thư Vô Khích căn bản không có nghỉ ngơi, mà là chống cằm, nhìn Lộ Tiểu Thiền suốt một buổi tối.

Sáng ngày hôm sau, bên ngoài miếu Thổ Địa tràn ngập sương mù nhàn nhạt.

Giang Vô Triều đem thi thể An Hoàn chôn ở cánh rừng ngoài miếu Thổ Địa, lấy đi minh bài trên người hắn, dự định có cơ hội sẽ trao trả lại cho Mạnh gia.

Giang Vô Triều trở về miếu Thổ Địa, vốn cho rằng Thư Vô Khích sẽ gọi Lộ Tiểu Thiền dậy, thế nhưng chỉ cần Lộ Tiểu Thiền còn ngủ, đối phương liền một chút cũng không có ý tứ đánh thức y.

Giang Vô Triều cũng im lặng, đợi đến khi mặt trời lên cao, Lộ Tiểu Thiền mới chậm rãi xoay người, ngồi dậy.

"Chúng ta đi thôi." Thư Vô Khích nhẹ nhàng kéo khóa Tiên Lăng.

Lúc này linh thú Lộc Thục hoàn toàn là hình thái của một con ngựa trắng, lanh lợi đi ra cửa miếu, hạ thấp thân mình, chờ Lộ Tiểu Thiền leo lên.

Lộ Tiểu Thiền sờ sờ eo lưng của mình, nói: "Lại phải cưỡi nữa sao! Từ đùi tới gót chân của ta đến bây giờ vẫn còn đau a..."

"Vậy ta đem chiếc xe ngựa kia lấy tới cho ngươi." Thư Vô Khích nói.

"Xe ngựa?" Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu suy nghĩ, trong nháy mắt liền hiểu ra xe ngựa mà Thư Vô Khích nói chính là cái mà Mạnh phu nhân lưu lại.

Bên trong còn có hai cái xác chết đó a!

Y mới không cần ngồi!

"Không! Không cần! Không cần xe ngựa! Như vậy cũng tốt rồi, gió mát lướt qua mặt, thân thể nhẹ nhàng khỏe mạnh!"

Lộ Tiểu Thiền dùng cả tay chân, bò lên.

Giang Vô Triều ở ngay phía sau bọn họ lên tiếng: "Vùng này không được thái bình, tại hạ muốn đồng hành cùng hai vị, nếu như gặp phải Tà linh quấy rối, cũng có thể dễ dàng chiếu ứng lẫn nhau."


Lộ Tiểu Thiền biết Thư Vô Khích không thích người ngoài, thế nhưng Tà linh kia có vẻ rất lợi hại, nhiều người sức lớn, Lộ Tiểu Thiền vẫn cảm thấy có Giang Vô Triều đi cùng sẽ tương đối an tâm.

"Đúng đó, Vô Khích ca ca! Nếu như Giang lão ca lại trúng thuật che mắt của Tà linh, chết không rõ ràng, vậy thì quá xui xẻo rồi! Để hắn đồng hành cùng chúng ta đi!"

Lộ Tiểu Thiền ngồi ở trên cao nói xuống.

Giang Vô Triều bỗng nhiên cảm thấy nghẹn lời, hắn vốn nghĩ phải bảo vệ tên tiểu ăn mày không đầu óc Lộ Tiểu Thiền này, thế nhưng vừa rồi bị Lộ Tiểu Thiền nói như thế, ngược lại thành bọn họ đến trợ giúp Giang Vô Triều. Phải biết rằng hắn vốn có thể ngự kiếm phi hành, rời đi vùng đất chẳng tốt lành này.

Thư Vô Khích không nói gì, chỉ bước về phía trước tiến vào trong sương mù.

Lộc Thục mang theo Lộ Tiểu Thiền liền đi theo phía sau Thư Vô Khích, Lộ Tiểu Thiền không ngừng lắc lắc khóa Tiên Lăng, phát ra thanh âm đinh linh đinh linh: "Vô Khích ca ca! Vô Khích ca ca! Có được hay không a?"

Thư Vô Khích vẫn không nói chuyện, Giang Vô Triều biết hắn không vui, nhưng vẫn đi theo phía sau bọn họ.

Khóa Tiên Lăng có linh khí, bị Lộ Tiểu Thiền lay động suốt cả quãng đường như thế, linh khí tỏa ra, ngược lại khiến cho Tà linh tầm thường không dám đến gần.

Bọn họ đi qua hết khu rừng, lại thấy được một cái thôn xóm.

Lộ Tiểu Thiền xa xa liền nghe được các loại thanh âm khác nhau, có tiếng bổ củi, tiếng nước vo gạo từ trước cửa nhà giội ra, còn có tiếng nô đùa của trẻ con vây quanh lu nước mò cá.

Lộ Tiểu Thiền khịt khịt mũi, trong gió truyền đến mùi thơm của thức ăn, mùi mồ hôi của nam nhân trong lúc lao động, cùng với hương sữa của trẻ sơ sinh.

Thế nhưng bọn họ vừa mới trải qua thuật che mắt của Tà linh, Giang Vô Triều nắm chặc bội kiếm của mình, trong khoảng thời gian ngắn không phân biệt được hết thảy trước mắt rốt cuộc là thật hay là ảo.

"Cái này... hẳn là thật đi?" Lộ Tiểu Thiền nghiêng mặt hỏi.

"Ừm."

Thư Vô Khích vừa nói xong, tay Giang Vô Triều mới chậm rãi buông xuống.

"Chúng ta có thể ở đây nghỉ ngơi một lát hay không? Ta dường như ngửi thấy được hương vị của cá nheo hầm đậu phụ." Lộ Tiểu Thiền nuốt một ngụm nước miếng.

Giang Vô Triều bật cười, tiểu ăn mày này, mũi cũng thật thính.

"Được."

Thư Vô Khích tiếp tục lôi kéo Lộc Thục đi một đoạn.

Người trong thôn thấy bọn họ, đều rất kinh ngạc mà nhìn chằm chằm về phía ba người.

Lộ Tiểu Thiền vốn trời sinh trắng trẻo tuấn tú, có một thiếu nữ đang cho gà ăn không nhịn được hỏi: "Tiểu công tử, ngươi từ chỗ nào đến, muốn đi về đâu?"

Thanh âm của thiếu nữ nũng nịu đáng yêu, Lộ Tiểu Thiền lập tức nở nụ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền.

"Ta đến từ Lộc Thục Trấn, muốn đi..."

Lời còn chưa nói hết, Thư Vô Khích ở phía trước liền giơ lên cổ tay, Lộ Tiểu Thiền bị khóa Tiên Lăng kéo một cái, cả người nằm rạp xuống lưng Lộc Thục.

"Vô Khích ca ca! Ngươi kéo ta làm gì chứ! Tiểu tỷ tỷ nói chuyện với ta, ngươi như vậy rất không lễ phép!"

"Lễ phép là cái gì?" Thư Vô Khích lạnh lùng hỏi.

Lộ Tiểu Thiền câm nín.

Bọn họ đi tới một gia đình, đôi mắt Lộ Tiểu Thiền liền cong cong cười lên: "Thì ra ngươi muốn dẫn ta đi tìm "cá nheo hầm đậu phụ" a!"

Một vị phụ nhân đang ở trước cửa nhà hầm đồ ăn, bên cạnh cái bếp lò là một cái bàn nhỏ, nam nhân ngồi bên cạnh nàng đang ôm hài tử đùa giỡn, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ.

Thư Vô Khích đi tới, nửa câu hàn huyên cũng không có, mở miệng liền nói: "Ta muốn mua cá nheo hầm đậu phụ của ngươi."

Lộ Tiểu Thiền: "..."

Giang Vô Triều: "..."

Phụ nhân: "..."

Hán tử kia ôm đứa bé đi đến trước mặt Thư Vô Khích: "Vị công tử này hẳn là từ bên ngoài tới? Nồi cá nheo hầm đậu phụ này của chúng ta là đồ ăn trong nhà, không bán. Hơn nữa tiền bạc tại cái làng nhỏ cô lập này của chúng ta, căn bản không dùng được."

Thành công, ăn canh bế môn*.

[*bị sập cửa vào mặt, không được hoang nghênh:))]

Lộ Tiểu Thiền lập tức cười rộ lên, y trời sinh dễ nhìn, cười lên càng thấy hiền lành.

"Vị đại ca này, ta và ca ca ta đi mấy ngày mấy đêm, một đường đều phải ăn lương khô, thật vất vả mới ngửi thấy được mùi thơm của cá nheo hầm đậu phụ, cho nên không nhịn được mà đến làm phiền!"

Giang Vô Triều thở dài, vẫn là tiểu ăn mày nói chuyện giống người hơn.

Hán tử cùng phụ nhân nhìn nhau, lúc này mới lên tiếng: "Thì ra là thế, vậy thì cùng ăn đi!"

"Đa tạ a!" Lộ Tiểu Thiền nói xong, liền lấy ra từ trong túi tiền một cục bột nặn thành hình con thỏ, đưa cho đứa bé kia.

Đứa bé chưa từng thấy qua con vật nhỏ tinh xảo như vậy, yêu thích không rời tay. Hán tử cùng phụ nhân đối với bọn họ cũng càng thêm nhiệt tình.

Phụ nhân múc cho Lộ Tiểu Thiền một khối cá nheo lớn, Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười, hai phu thê cũng cười theo.

Giang Vô Triều biết nơi này cách cái làng mục nát thê thảm kia bất quá hơn nửa ngày lộ trình, người trong thôn này nói không chừng biết nơi ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng có thể suy đoán ra Tà linh tạo thành hết thảy những thứ này.

"Đại ca, đại tỷ, chúng ta đói bụng suốt một đường, vào tối ngày hôm qua thật vất vả đi ngang qua một thôn làng, vốn tưởng là có thể xin một chén nước nóng, kết quả ở đó không có bất kỳ ai, đây là chuyện gì vậy a?"

Lộ Tiểu Thiền cũng vô cùng hiếu kỳ, lắng tai nghe.

Phụ nhân cùng hán tử nhìn nhau một chút.

"Chuyện này... chuyện này phải nói thế nào đây?"

Thì ra cái thôn làng rách nát kia tên là Hà gia thôn, cùng cái Lý gia thôn này chỉ cách nhau có nửa ngày đường.

Mấy chục năm trước, hai làng còn qua lại với nhau, cưới gả lẫn nhau, phi thường hòa thuận. Mãi đến tận một ngày nào đó, có một người phụ nữ đến Hà gia thôn, nghe nói là bị cha mẹ bán cho một tên ác nhân, không cam lòng bị nhục nên một đường chạy trốn tới Hà gia thôn.

Hà gia thôn lòng người lương thiện, bèn thu lưu nàng. Mấy năm sau, đại nương trong thôn muốn tìm một nhà khá giả cho nàng, thế nhưng nàng trời sinh tú lệ động lòng người, trong thôn rất nhiều trai tráng trẻ tuổi nhiệt huyết đều ái mộ nàng, không ai nhường ai, thậm chí đánh nhau, có hai tên tiểu tử còn vì thế mà mất mạng.

Hà gia thôn đời đời bình an, chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Mẹ của hai tên tiểu tử ấy hận cô nương này hận đến muốn mạng của nàng, các cô nương trong thôn cũng thấy ngứa mắt nàng, liền đem nàng đuổi đi. Cô nương này tiến vào trong núi, nghe nói buổi tối hôm đó liền bị thú hoang ăn thịt.

Trong thôn có mấy tiểu tử ái mộ nàng muốn vào trong núi tìm thi thể nàng, sau đó cũng không trở về nữa. Từ đó về sau, phu thê mỗi nhà tại Hà gia thôn đều không được an bình, cãi vã không ngớt, không có một gia đình nào là yên ổn tốt đẹp.

Người trong thôn liền nói do oán hận của cô nương này, bèn vào trong núi dựng một tòa miếu cho nàng. Đặc biệt là những cô nương sắp xuất giá, đều sẽ đi vào trong đó bái lạy để cầu xin có được thuật ngự phu (thuật giữ chồng). Mấy năm đầu, phàm là cô dâu tiến vào ngôi miếu kia cầu phúc đều sẽ phu thê ân ái như keo như sơn, thế nhưng không tới ba năm, thê tử đều sẽ giết chết trượng phu của mình cùng với một nhà trượng phu, moi tim của bọn họ ra để ăn.

Người trong thôn nói tòa miếu kia là miếu Tà thần, muốn đốt nó đi. Toàn bộ người trong thôn đều kéo tới, thế nhưng lại không tìm được nó. Sau đó, sự tình một nhà phu thê ân ái bị moi tim lấy mạng vẫn cứ không ngừng phát sinh, lâu dần, Hà gia thôn trở thành hoang phế.

Lộ Tiểu Thiền nghe đến mê mẩn, toàn bộ chỉ là cố sự, thế nhưng Giang Vô Triều lại cúi đầu nhăn lại đôi mày.

Trong lòng hắn rõ ràng, quá nửa là cái cô nương uổng mạng kia rước lấy Tà linh, trả thù Hà gia thôn.

Lúc hắn nghĩ muốn hỏi một chút miếu Tà thần trong truyền thuyết là ở nơi nào, Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên ôm cổ họng bắt đầu ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng.

"Ôi chao, ôi chao! Tiểu công tử hẳn là mắc xương cá nheo rồi? Ta đi lấy chút dấm chua đến!"

Ngay lúc ấy, ngón tay Thư Vô Khích liền bắn một luồng chân khí vào giữa miệng Lộ Tiểu Thiền, uyển chuyển đi vào cổ họng của y, hòa tan cái xương cá kia.

Giang Vô Triều nhìn đến không chớp mắt, chân khí từ ngón tay kia thuần linh triệt thấu, không thể nào là tà khí, cho nên Thư Vô Khích thật sự là người tu chân. Chỉ là... hắn rốt cuộc là ai?

Lộ Tiểu Thiền ho khan hai tiếng, phát hiện không đau nữa, trong lòng cũng hiểu rõ là Thư Vô Khích giúp y, lập tức hướng về phía Thư Vô Khích nở nụ cười: "Cảm tạ Vô Khích ca ca!"

—–

[hậu trường của tác giả]

Lộ Tiểu Thiền: Vô Khích ca ca, ngươi có biết tu vi hơn ba ngàn năm của ngươi dùng để làm gì không?

Thư Vô Khích: Tìm kiếm ngươi, bảo vệ ngươi.

Lộ Tiểu Thiền: Sai! Là nướng bánh còn có hòa tan xương cá! Nói đơn giản chính là chăm sóc ta!

Thư Vô Khích: Còn có thể khiến ngươi rất thoải mái.

Lộ Tiểu Thiền:???