Ru giấc mộng đời

Chương 5

Vốn là một người hiếu khách nên tuy rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của bà Mỹ Hương, ông Tịnh vẫn tỏ ra vồn vã. Ông reo lên:

- À ngọn gió nào đã thổi cô tới đây vậy Mỹ Hương?

Bà Mỹ Hương yểu điệu bước ra, bà đưa tay ra trước mặt ông Tịnh:

- Nhớ cha con anh quá, em tới thăm không được sao?

Ông Tịnh bắt tay bà Mỹ Hương và ông cười lớn:

- Cha con tôi không dám nhận cái hân hạnh đó đâu, cô mà nhớ cha con tôi thì Saigon để cho ai nhớ?

Ngồi xuống ghế ông Tịnh trao chiếc túi xách cho Tịnh Phương:

- Con mang cất cho ba rồi coi có gì thì làm cơm đãi cô Hương đi con.

Bà Mỹ Hương vội vã xua tay:

- Không cần phải khách sáo như thế đâu, em đâu phải là khách mà đãi với đằng.

Ông Tịnh vẫn cười thật vô tư:

- Nói là đãi cô cho oai thế thôi chứ ở nơi thôn quê này thì có gì mà đãi cô, cũng chỉ là cơm rau cơm mắm mà thôi.

Bà Mỹ Hương gật đầu:

- Vậy mà ngon đó anh, chứ tụi em ở Saigon lười đi chợ nên cứ mua thịt chất đầy trong tủ lạnh. Bữa cơm nào cũng chỉ thấy toàn là thịt, ngán ơi là ngán.

- Vậy thì hôm nay cô ăn thử một bữa cơm mắm của cha con tôi coi có ăn được hay không cho biết – Quay sang Tịnh Phương ông giục – Con vào làm cơm đi.

Tịnh Phương đi vào trong nhà rồi, ông Tịnh lại thân mật hỏi bà Mỹ Hương:

- Thế nào, dạo này cuộc sống của cô thế nào?

Mỹ Hương lắc đầu:

- Chán lắm anh ơi, em đang định về đây mua nhà ở đó.

Ông Tịnh bật cười:

- Cô nói toàn chuyện không tưởng, cô mà về đây thì chắc là Saigon không còn ai ở nữa quá.

- Thế mà thật đó, em về đây ở thật đó. Anh coi có ai muốn bán một căn nhà nho nhỏ anh hỏi mua giùm em.

Nét mặt bà Mỹ Hương nghiêm chỉnh quá khiến ông Tịnh hoang mang, ông nhìn bà chăm chú:

- Sao thế? Gia đình cô có chuyện gì à? Cô về đây ở mà chồng cô đồng ý sao?

Bà Mỹ Hương buồn bã:

- Chúng em chia tay nhau rồi, cóa còn sống chung nữa đâu!

Ông Tịnh kinh ngạc hỏi lại:

- Sao thế? Sao lại có chuyện như thế?

Bà Mỹ Hương lắc đầu:

- Chuyện dài dòng lắm, để hôm nào em nói cho anh nghe.

- Thế chuyện cô định chuyển về đây ở là thật à?

Bà Mỹ Hương gật đầu ngay:

- Là thật chứ sao không? Em chán ở thành phố lắm rồi.

- Thế còn nhà cửa của cô trên ấy thì sao?

- Làm gì còn nhà, anh Mạnh làm ăn thất bại, tụi em lại nợ nần tứ giăng nên phải bán nhà để trả nợ. Còn lại một ít thì chúng em chia nhau rồi mạnh ai nấy sống.

Ông Tịnh ngẩn người trước cảnh ngộ của bà Mỹ Hương, ông thật không ngờ chuyện đời lại xoay chuyển như thế. Một người luôn sống trong nhung lụa giàu sang như bà Mỹ Hương, giờ đây lại là một kẻ tay trắng. Thật không thể nào tin được!

Ông Tịnh tỏ ra thông cảm với bà Mỹ Hương, giọng ông ngậm ngùi:

- Hai người lớn thì như thế, còn các cháu thì sao?

Bà Mỹ Hương cúi mặt như để che dấu đôi mắt ướt của mình:

- Em chỉ có một cháu gái, tạm thời em đang gửi cháu ở nhà một người em. Đợi khi nào em ổn định xong chỗ ở rồi mới tính đến chuyện của cháu.

- Thế cô định làm sao bây giờ?

Bà Mỹ Hương buồn rầu:

- Em cũng không biết ở đâu và làm gì bây giờ nữa, nhớ đến Thoại Chi ở đây em đánh liều đến để coi có cách nào làm ăn được ở đây không? Em định mua một căn nhà nho nhỏ để ở rồi sau đó mới tính tiếp được. Nhưng nếu mua nhà ở thành phố thì em không đử tiền nên chỉ có cách là ra ngoại ô thôi.

Ông Tịnh gật đầu:

- Tuy ở đây đất đai dạo này cũng lên giá nhưng so với thành phố thì cũng rất rẻ. Vì thế có mua đất ở đây cũng được. Nhưng rồi cô có thể làm được việc gì, vì ở đây chỉ có thể trồng trọt hoặc chăn nuôi mà thôi.

- Em cũng biết vậy, nhưng dẫu sao ở nơi này vẫn có một con đường cho em sống chứ cứ ở mãi thành phố thì chỉ vài tháng nữa là em sẽ không còn một đồng nào đâu.

- Vậy thì cô muốn mua đất như thế nào? Nhiều hay ít? Có cần sẵn nhà hay không?

Bà Mỹ Hương đáp ngay như thể câu trả lời đã được định sẵn trong đầu bà:

- Em không đủ khả năng để mua đất đâu, chỉ cần mua một căn nhà nhỏ để ở là được rồi.

Ông Tịnh trầm ngâm, ông có vẻ suy nghĩ:

- Nếu như thế thì cũng hơi khó đấy, vì ở đây họ bán thường là cả công. Cô có thể đợi ít lâu được không?

- Nếu cần phải đợi thì đương nhiên là em phải đợi rồi, nhưng phải nhanh nhanh nên chứ không là em hết cả tiền mất. Vì hiện nay em đang thuê phòng để ở tạm, mà anh biết rồi đó, đất Saigon thì nhà thuê đâu có rẻ.

Ông Tịnh đưa tay lên sờ cầm mỗi khi ông gặp phải một vấn đề nan giả nào đó. Cuối cùng ông nói với bà Mỹ Hương sau khi đã cân nhắc thầm trong lòng:

- Thuê phòng ở thành phố thì đúng là mắc rồi đó, nhưng có thể làm cách nào khác bây giờ. Hay là thế này...

Ông Tịnh buông lửng câu nói bà Mỹ Hương sốt ruột hỏi ngay:

- Cách nào hở anh?

- Nếu cô không ngại thì có thể ở tạm nhà tôi ít lâu. Ở đây cũng rộng rãi mà nhà lại ít người. Ít hôm nưa Tịnh Phương cũng lên thành phố học rồi, nhà lại càng vắng vẻ.

Bà Mỹ Hương mừng rỡ trong lòng, thật là một cơ hội bằng vàng. Một tia sáng thật lạ lóe lên trong mắt bà, nhưng bà che giấu ngay không để ông Tịnh nhận thấy. Tuy nhiên, bà cũng đủ khôn ngoan giấu đi niềm vui của mình để tỏ ra ngần ngại:

- Em thì có gì mà phải ngại, nhưng nếu như em ở đây thì có gì bất tiện cho anh không?

Ông Tịnh vẫn vô tư:

- Tôi thì không sao, vì hầu như tôi rất ít khi ở nhà. Thường thì tôi tới trại chăn nuôi hoặc ra thăm vườn nếu không đi khám bệnh. Chỉ đến bữa ăn tôi mới về nhà mà thôi.

- Vậy thì anh cho em ở tạm ít lâu vậy, khi nào mua được nhà em sẽ dọn đi ngay.

Ông Tịnh gật đầu:

- Chuyện đó thì để tính sau, còn bây giờ cứ vậy đi nhé. Thế bao giờ cô có thể đến đây ở?

Bà Mỹ Hương suy nghĩ giây lát rồi trả lời:

- Chắc là vài bữa nữa thôi, vì cuối tháng em phải trả nhà. Mà bây giờ thì cũng hai mươi lăm rồi, còn mấy ngày nữa đâu.

Tịnh Phương đã làm cơm xong, cô bước ra khi câu chuyện của hai người vừa dứt:

- Mời ba và cô vào dùng cơm ạ.

Ông Tịnh đứng lên ngay, ông giơ tay ra mời bà Hương:

- Mời cô vào ăn bữa cơm mắm với cha con tôi.

Ngồi vào bàn ăn, ông Tịnh gắp cho bà Mỹ Hương một miếng cá và nói:

- Ở đây thì cha con tôi không có thịt mời cô đâu, nếu muốn ở đây thì cô phải tập ăn cá mắm cho quen đấy.

Bà Mỹ Hương tươi cười:

- Anh cứ nói thế chứ đâu phải cứ ở Saigon là có phải chỉ thích ăn thịt thôi đâu. Em cũng thích ăn cá lắm chứ, nhưng mà ít khi em được ăn cá tươi như thế này lắm. Thường là ăn cá đã được ướp đá không à.

Ông Tịnh cười:

- Thế thì ở đây có điểm hơn thành phố rồi đó, cô sẽ được ăn trái cây vừa mới hái trên cây xuống và cá thì mới bắt trên sông lên. Tha hồ mà tươi roi rói.

- Thế là ngon rồi, mà lại có lợi cho sức khoẻ nữa đấy – Trả lời ông Tịnh xong, bà Mỹ Phương đột ngột quay sang Tịnh Phương – Phương này, cháu làm thức ăn ngon lắm.

Tịnh Phương giật mình, vì từ nãy đến giờ cô hơi thấy lạ trước câu chuyện của cha mình và người phụ nữ này. Cô thật không sao hiểu nổi, mới chỉ gặp mặt bà ta lần đầu mà cô không thấy có một chút thiện cảm nào với bà ta. Trong đầu cô cứ mãi suy nghĩ mông lung nên khi bà Mỹ Hương hỏi, cô ngơ ngác không biết là bà ta đã hỏi cô điều gì. Cô ngập ngừng hỏi lại:

- Cô hỏi cháu gì ạ?

Bà Mỹ Hương lắc đầu:

- Không cô nào có hỏi cháu điều gì đâu. Cô chỉ muốn khen cháu giỏi vì nấu ăn ngon mà thôi.

Tịnh Phương cười nhẹ:

- Mấy món ăn đơn giản này thì có gì mà giỏi hở cô?

- Thế mà cô thấy ngon hơn bao nhiêu bữa tiệc đắt tiền mà cô đã ăn ở Saigon đấy.

- Chắc là do cô lạ miệng đấy thôi chứ cứ ăn mãi như thế này thì cháu chắc là cô sẽ không khen như thế đâu.

Bà Mỹ Hương cười với vẻ đắc ý:

- Để rồi cháu coi cô có ngán như cháu nói không nhé!

Tịnh Phương lấy làm lạ, bà ta nói như thể là có ý gì nhỉ?

Như hiểu được điều này làm con gái băn khoăn, ông Tịnh giải thích:

- Phương này, lát nữa con dọn căn phòng vẫn dành cho khách nghỉ để cô Hương ở lại ít lâu nhé.

Tịnh Phương ngạc nhiên hỏi lại:

- Cô Hương ở đây hở ba? Sao lại như thế ạ?

Ông Tịnh xua tay:

- Con không cần phải hỏi lý do, chỉ cần biết rằng cô Hương là bạn thân nhất của mẹ con, và bây giờ cô cần một sự giúp đỡ.

- Thế này Phương à, cô..

Ông Tịnh ngắt ngang lời bà Mỹ Hương:

- Cô không cần phải nói bây giờ, khi nào cần thì tôi sẽ nói cho cháu biết. Tịnh Phương à, vì một lý do riêng, cô Hương sẽ ở tạm nhà ta ít lâu đợi thu xếp một chỗ ở mới. Con chỉ cần biết như thế thôi và con hãy cố gắng một chút để giúp cô có thể tìm được sự thoải mái ở đây.

Tịnh Phương ấm ức, ba cô và người đàn bà này có gì mà phải giấu cô như vậy nhỉ? Nhưng vốn nể sợ ba từ nhỏ đến giờ, Tịnh Phương không dám hỏi thêm. Cô đành phải gật đầu và cúi mặt để ba đừng nhận thấy sự bất mãn của mình:

- Con biết rồi thưa ba.

Ông Tịnh gật đầu, ông không nhận ra vẻ khác lạ nơi con gái. Nhưng bà Mỹ Hương thì đã nhận thấy điều đó. Không nói ra nhưng trong lòng bà đang có một sự cân nhắc. Phải làm thế nào để có thể khống chế được con bé này, đó là suy nghĩ của bà hiện giờ.